-
Chương 391-395
Chương 391 Ngươi đi mà bao
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Chỉ cần việc này làm tốt, bản quan xin hứa có thể chia hai phần tiền tham ô được từ tay bọn chúng cho các ngươi, tám phần còn lại đều thuộc về ta!”
Đôi mắt của mọi người sáng choang.
Nhưng có một vị thông phán không hài lòng cho lắm: “Đại nhân, có thể cho thêm một chút được không?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Có thể, ta có thể cho tám phần!”
Đối phương mừng rỡ như điên: “Cảm ơn phủ thừa đại nhân!”
“Nhưng sau này bắt nạt phải người có quyền có thế, ví dụ như các quan trong triều thì ngươi tự đi mà gánh!”
“Đậu má!”
Mặt đối phương lập tức biến thành màu tương đỏ.
Một viên quan nhỏ như hắn ta hoàn toàn không thể gánh nổi!
Bất cứ người nào nhảy ra cũng có thể giết hắn ta đến một tí cặn bã cũng chẳng còn.
Thông phán cười lấy lòng: “Vẫn là phủ thừa đại nhân tới gánh đi! Đại nhân ngươi mang áp lực lớn như thế, cầm nhiều tiền là đương nhiên, cho nên hạ quan đồng ý hai tay hai chân!”
“Hạ quan cũng tán thành phủ thừa đại nhân lấy nhiều!”
“Phủ thừa đại nhân vất vả rồi!”
“Cũng không vất vả tí nào!”
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Các vị đồng liêu, vì bệ hạ, vì dân chúng, càng vì trái tim chính trực đó của chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng! Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Các quan trong phủ nha đã hoàn toàn chịu phục!
Nhìn người ta xem, tham tiền cũng có thể nói ra một cách trong sạch thoát tục như thế và cao lớn vĩ đại như vậy, chẳng trách có thể lăn lộn một đường thuận buồm xuôi gió trên quan trường, là người có bản lĩnh thật!
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Lâm Bắc Phàm, các quan đều được cổ vũ, xử lý một vài vụ án năm xưa trước.
Dân tố cáo quan và dân tố cáo cường hào ác bá được ưu tiên xử lý trước.
Sau khi thông qua thẩm tra xử lý, rất nhiều kẻ có quyền có thế bị đá và trong nhà lao, rất nhiều cường hào ác bá liên quan đều run rẩy trong lòng.
Muốn tặng quà lại phát hiện ra tặng quà không được, ánh mắt đối phương nhìn mình xanh lét giống như muốn nuốt chửng mình vậy.
Còn có người tặng quà đến tay quan viên triều đình, hy vọng có thể nói giúp vài câu và giúp dàn xếp.
Kết quả vừa biết được sự việc có liên quan đến Đức Thiên Phủ đã lập tức trả quả về ngay.
Thật sự không thể chọc vào người đó được đâu!
Vẫn nên bớt dây vào thì hơn!
Dân chúng trong kinh thành dần phát hiện ra Đức Thiên Phủ thay đổi rồi, không còn là các quan lại bao che nhau nữa, ngược lại biến thành công bằng chấp pháp, thường lấy mấy kẻ có tiền có thế ra khai đao, bảo vệ lợi ích của dân chúng.
Vì thế lá gan của dân chúng càng lúc càng tăng, yên tâm dũng cảm đi cáo trạng!
Đối với người kiện tụng như thế, Đức Thiên Phủ vô cùng hoan nghênh, tiếp đón nhiệt tình, hơn nữa còn đảm bảo chỉ cần yêu cầu kiện tụng của ngươi hợp lý hợp pháp thì bọn họ chắc chắn sẽ giải oan cho dân, làm chủ cho dân.
Rất nhiều người có quyền có thế đều sợ mất mật, không thể không cúp đuôi bớt gây sự, lỡ như bị tố cáo đến Đức Thiên Phủ, không chết thì cũng bị lột một tầng da!
Vì thế hiện tượng ỷ thế bắt nạt người, ỷ mạnh hiếp yếu trở nên ít dần, mọi người ngoan ngoãn làm việc dựa theo quy tắc, bầu không khí trong kinh thành đã đổi mới hẳn, cuộc sống của dân chúng tốt hơn không ít!
Mà Lâm Bắc Phàm lại tham ô được không ít tiền từ trong này, cuộc sống rất là thỏa mãn.
Các quan lại dưới tay hắn cũng vớt được không ít lợi ích, ngày tháng cũng trôi qua rất tươi đẹp.
Có thể nói từ đầu đến cuối, mọi người đều có lợi ích!
Chỉ có kẻ ỷ thế bắt nạt người là chịu thiệt, nhưng cũng đáng kiếp cả thôi!
Tình hình xã hội tốt lên, Lâm Bắc Phàm cảm thấy có thể làm kinh tế được rồi.
Chỉ có kinh thế tốt thì dân chúng mới có tiền, mới có thể đủ cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp được.
Đây cũng là chiến tích lớn nhất của hắn.
Lúc này, hắn đang cùng một vị thông phán đi trên đường lớn ở kinh thành.
“Vương đại nhân, ngươi cảm thấy phải làm thế nào mới có thể tăng cao thu nhập của dân chúng, để trong tay dân chúng có tiền?” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi viên quan bên cạnh.
“Cách thì nhiều lắm!”
Vương đại nhân cười đáp: “Ví dụ như giảm sưu thuế, khuyến khích buôn bán, khởi công xây dựng công trình thủy lợi, mấy cách này đều hữu hiệu cả, chẳng qua là lúc chấp hành lại có độ khó nhất định!”
“Ví dụ như giảm sưu thuế, thu thập từ thuế này không phải nói giảm là có thể giảm được vì nó có liên quan đến thu nhập của quốc khố, nhất định phải có sự đồng ý của Hộ bộ, thậm chí cần bệ hạ đồng ý mới có thể thi hành! Địa phương chúng ta không có quyền lợi này!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, thu nhập từ thuế là nguồn tài vụ quan trọng của quốc gia, địa phương chỉ có quyền lợi thu mà không thể giảm.
Hơn nữa, từ xưa đến nay cũng chỉ có hoàng đế giảm nhẹ sưu thuế, đại xá thiên hạ! Một viên quan địa phương nhỏ như ngươi thì có tư cách gì?
“Còn khuyến khích buôn bán, việc này chắc chắn có thể thúc đẩy kinh tế và thương mại phát triển, khiến trong tay dân chúng có tiền! Ví dụ như vùng Giang Nam chính là vì kinh tế phát triển cho nên mới là một vùng đất giàu có, rất nhiều người có tiền!”
“Nhưng cũng có một vấn đề rất lớn! Bầu không kinh tế ở bên đó quả thật rất dày đặc, mọi người đều đi làm ăn buôn bán mà không thích lao động sản xuất! Bên đó vốn có rất nhiều ruộng đất nhưng bây giờ đã bỏ hoang không ít, sản lương lương thực giảm dần theo từng năm! Giá lương thực cũng cao hơn các khu vực khác khoảng năm phần, rất nhiều người không thể ăn được lương thực!”
“Một khi con người đói bụng, vấn đề cũng sẽ nhiều lên, xã hội sẽ trở nên rối loạn bất an! Cho nên thẳng cho tới bây giờ, triều ta đều trọng nông kìm thương, thật sự là bất đắc dĩ cả thôi!”
Chương 392 Quy hoạch
Lâm Bắc Phàm lại gật đầu.
Bây giờ là thời đại kinh thế nông nghiệp cá thể, sức sản xuất cũng không phát triển, có thể ăn được cơm hay không cũng là một vấn đề.
Cho nên để được ăn no cơm, đại đa số người đều trải qua cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Thiếu vài người làm việc, sản lượng lương thực cũng sẽ giảm đi.
Sản lượng lương thực ít thì mọi người không thể ăn no cơm, ảnh hưởng đến các phương diện khác, thậm chí có thể làm lung lay nền móng nước nhà.
Cho nên triều đình sử dụng các loại chế độ chính sách khuyến khích bọn họ lao động, không để bọn họ ra ngoài làm loạn.
Trọng nông kìm thương chính là vì như thế.
“Tiếp theo, nói đến xây dựng công trình thủy lợi!”
Tính thảo luận của Vương đại nhân càng lúc càng đậm: “Xây dựng công trình thủy lợi, công trình đê điều… đối với chúng ta mà nói là chuyện khá tốt, cũng là phương pháp trực tiếp nhất, tương đương với chúng ta bỏ tiền mời dân chúng làm việc. Như vậy, công trình thủy lợi của chúng ta làm xong rồi cũng ích nước lợi dân! Dân chúng cũng có tiền, hiển nhiên cuộc sống cũng tốt hơn.”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đây đúng là cách tốt nhất hiện nay!”
Cách này có hơi giống với đầu tư mang tính nhà nước ở thế hệ sau, dùng vốn đầu tư để kích thích kinh tế tăng trưởng, kết quả vô cùng rõ rệt.
“Cách hay thì hay, nhưng vấn đề lớn nhất là không có tiền!”
Vương đại nhân cười khổ: “Vốn đầu tư vào bất cứ công trình nào trong số này cũng vô cùng to lớn! Tiền bạc ở phủ nha chúng ta có hạn, phải để ứng phó với bất cứ tình huống nào! Nếu không có Hộ bộ hỗ trợ thì thật sự không có cách nào thúc đẩy công trình lớn như thế!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thật ra cũng không tính là khó! Chỉ cần Vương đại nhân ngươi cống hiến số tiền trong tay ngươi ra là được, chắc hẳn sẽ không thành vấn đề đâu!”
“Khụ khụ, phủ thừa đại nhân chê cười rồi, hạ quan nào có nhiều tiền như thế!”
Sau đó, hai người không nói đến chuyện này nữa.
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện.
Lâm Bắc Phàm phát hiện ra tuy vị Vương đại nhân này rất tham nhưng quả thật là một nhân tài, hiểu nhiều về phương diện thương nghiệp và kinh tế hơn người khác, các phương diện khác cũng đều nói đâu ra đấy.
Vị Vương đại nhân này cũng kinh ngạc phát hiện ra vị phủ thừa đại nhân mới tới này tuy rất trẻ tuổi nhưng kiến thức thật sự uyên bác, có kiến giải độc đáo về phương diện kinh tế và thương nghiệp, thường chỉ dùng một hai câu đã có thể khiến hắn ta hiểu ra.
Chẳng trách lại có thể từng bước lên cao dần, người có bản lĩnh đi đến đâu cũng được ngưỡng mộ.
Sau khi trò chuyện một phen, Lâm Bắc Phàm phát hiện ra ở thời cổ đại, hoạt động nâng cao thu nhập cho dân chúng vô cùng hữu hạn.
Chủ yếu là do sức sản xuất lạc hậu quyết định.
Sức sản xuất lạc hậu, đến ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, phần lớn người chỉ có thể bị vây trong ruộng đồng.
Để đảm bảo việc sản xuất và cung ứng lương thực, duy trì xã hội ổn định, quốc gia lại không thể không trọng nông kìm thương, kiềm chế thương nghiệp phát triển, giữ chặt phần lớn nông dân ở ngoài ruộng.
Thương nghiệp phát triển bị giới hạn hiển nhiên quan phủ sẽ không có tiền.
Sức sản xuất quyết định quan hệ sản xuất, cho nên mới tạo thành cục diện như ngày nay, từng bước bị hạn chế.
Cho nên muốn nâng cao trình độ kinh tế, tăng thu nhập cho dân chúng, mấu chốt nhất chính là nâng cao sức sản xuất.
Nhưng nâng cao sức sản xuất cũng không phải chuyện một sớm một chiều, ngay cả khi hắn mang mấy phát minh vượt thời đại ra cũng cần đến thời gian vài năm mới thấy được thành quả, quá chậm, hoa cúc cũng héo hết rồi.
Ví dụ như hắn lai tạo giống lúa nước phải đến năm sau mới có thể phát triển ra giống, qua vài năm mới có thể mở rộng ra toàn quốc.
Bây giờ thứ hắn cần là hiệu quả dựng sào thấy bóng.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nghe thấy tiếng rao hàng thi nhau vang lên ở bên đường.
Hắn chỉ tay vào ven đường, cười bảo: “Vương đại nhân, ngươi nhìn các sạp hàng ở đây bày rải rác trông vô cùng loạn! Hơn nữa bởi vì bày không gọn gàng nên có rất nhiều chỗ bị lãng phí!”
“Nếu những sạp hàng này do quan phủ chúng ta thống nhất quy hoạch, mỗi người đều có thể bán hàng trong phạm vi của mình! Đường phố được quy hoạch gọn gàng, người làm ăn buôn bán cũng trở nên nhiều hơn, có thể nâng cao thu nhập cho dân chúng!”
“Ồ! Phủ thừa đại nhân nói cực đúng, trở về hạ quan sẽ cho người đi sắp xếp ngay!” Vương đại nhân vỗ đầu.
Quy hoạch toàn bộ các các con phố sầm uất trong kinh thành còn có một vài khu đất trống tạm thời chưa có cũng đưa vào quy hoạch nốt, sau đó phân loại thành phố ăn uống, phố vui chơi, phố mua bán! Chuyện này làm tốt rồi, bản quan đoán là…”
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi, dưng ba ngón tay lên: “Chí ít cũng có thể tăng thêm ba nghìn cương vị, phúc đến ba nghìn gia đình!”
Vương đại nhân kinh ngạc thốt lên: “Có hiệu quả lớn như vậy sao?”
Chương 393 Không thể mở rộng
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa lắc đầu: “Khả năng đâu chỉ có thể! Vì một khi chuyện này hình thành quy mô sẽ sinh ra hiệu ứng tập trung! Người thích ăn uống sẽ đến phố ăn uống! Người thích vui chơi sẽ đến phố vui chơi! Người muốn mua đồ sẽ đến phố mua bán, làm ăn sẽ chỉ càng ngày càng tốt lên! Buôn bán tốt rồi, hiển nhiên người làm cũng sẽ nhiều lên!”
“Giống như chợ đông và chợ tây vốn dĩ xây dựng xong đều không có người, nhưng khi người khác biết có thể mua được vật đẹp giá rẻ hai nơi này thì nó cũng đã trở nên náo nhiệt hơn!” Vương đại nhân cười bảo.
“Chính là như thế! Kinh tế vỉa hè liên quan đến dân sinh, Vương đại nhân đi làm trước đi, dù sao đối với quan phủ chúng ta mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì, làm không xong cũng không có thiệt hại, nhưng nếu như làm tốt vậy đó chính là chiến tích rất lớn!”
“Phủ thừa đại nhân nói đúng, hạ quan sẽ đi sắp xếp ngay!” Sau khi Vương đại nhân trở về đã lập tức bắt tay vào làm.
Toàn bộ các con phố ở kinh đô đều đã được quy hoạch lại, cuối cùng được phân loại và chia thành các con đường, các sạp hàng với kích cỡ ngang nhau được để dành cho dân chúng bày sạp ven đường buôn bán.
Nhất định phải dựa theo quy tắc buôn bán trong phạm vi của mình, đảm bảo sạp hàng sạch sẽ gọn gàng, không thể vượt giới hạn kinh doanh…
Không thu bất cứ chi phí nào cả, mỗi tháng rút thăm một lần rồi sắp xếp lại vị trí, sau khi có được sự đồng ý của Lâm Bắc Phàm mới thông báo phương án này ra toàn thành.
Dân chúng khắp kinh thành đều kinh ngạc.
Không ngờ chính sách đầu tiên sau khi Lâm Bắc Phàm vừa mới nhậm chức thi hành lại liên quan đến quầy hàng.
Lập trường thật quá gần với cuộc sống bình thường của người dân.
Hơn nữa thoạt nhìn có vẻ rất không tồi.
Tốn ba ngày mới quy hoạch xong xuôi.
Mọi người phát hiện ra sau khi quy hoạch xong, quả nhiên trông khác hẳn!
Trước đây đường phố loạn cào cào, còn bây giờ lại vô cùng gọn gàng, hoàn toàn không chiếm đường buôn bán, thoạt nhìn rộng rãi hơn, rất thoải mái!
Một khi sạch sẽ thoải mái, hứng thú đi dạo cũng cao lên.
Hơn nữa, quy hoạch sắp xếp vô cùng phù hợp với ý của đám đông.
Ví dụ, người muốn tìm món ăn trực tiếp tới phố ăn uống, ở đó toàn đồ ăn đồ uống, có thể ăn từ đầu đường đến cuối đường, khỏi cần giống như trước đây phải chạy đông chạy tây tìm đồ ăn.
Tiểu quận chúa chính là một ví dụ nổi trội trong đó, ăn dọc cả phố hết vài lần.
Mấy nơi khác cũng như thế.
Toàn bộ kinh tế vỉa hè đều đã được kích hoạt, người tiêu dùng càng ngày càng đông, người buôn bán cũng càng ngày càng nhiều lên!
Dòng người như thoi đưa, tràn ngập khi tức khỏi lửa!
Vương đại nhân mừng rỡ nói: “Phủ thừa đại nhân, tình hình này giống y như ngươi đã nói, đường phố trở nên gọn gàng, việc làm ăn của mọi người cũng trở nên tốt hơn, lợi nhuận của rất nhiều dân chúng đã tăng lên, hơn nữa còn không cần tốn tiền gì cả!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Quan điểm cầm quyền của bản quan vẫn luôn là: Tốn ít tiền nhất mà làm được nhiều việc nhất!”
“Phủ thừa đại nhân thật sự quá giỏi!” Vương đại nhân dựng ngón cái.
Lúc này, trong hoàng cung.
Vừa rồi nữ đế mới phê duyệt xong tấu chương, nàng duỗi thắt lưng một cái, lẩm bẩm: “Đã qua nửa tháng rồi, không biết Lâm ái khanh quản Đứa Thiên Phủ thành thế nào rồi!”
Nàng gửi gắm kỳ vọng cực cao vào Lâm Bắc Phàm cho nên mới cho hắn làm phủ thừa ở kinh thành.
Một người có năng lực hay không cứ để hắn quản lý một nơi là được.
Nếu nơi đó phát triển càng ngày càng tốt, cuộc sống của dân chúng càng ngày càng tốt hơn vậy chứng minh khả năng chấp chính của hắn xuất sắc.
Ngược lại thì chứng minh không ổn.
Tuy rằng mới qua nửa tháng, quan viên bình thường có khả năng vừa đi nhậm chức còn đang trong quá trình lam quen với công việc, nhưng nữ đế đã nóng lòng muốn biết Lâm Bắc Phàm đã làm ra chuyện gì.
Một bản tài liệu chi tiết được gửi tới trước mặt nữ đế.
Nàng đọc một cách nghiêm túc, phát hiện ra chuyện đầu tiên mà hắn làm khi đi nhậm chức lại là soát hết nhà của các quan viên nha nội khác, moi được bốn, năm trăm vạn lượng bạc.
Mí mắt của nữ đế nhảy lên: “Đúng là đánh chết không thay đổi!”
Một điểm này hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu của nàng!
Nàng cho Lâm Bắc Phàm đến Đức Thiên Phủ là muốn mượn tay hắn thu phục đám tham ô quan lại này một lượt khiến bọn họ có cơ hội tham ô nhưng không có cơ hội hưởng thụ.
Nữ đế tiếp tục đọc, nhìn thấy cách độc đáo mà Lâm Bắc Phàm dùng để cải thiện bầu không khí ở Đức Thiên Phủ, không nhịn được mà vỗ án kêu hay: “Cách này tuyệt vời quá! Vừa trừng phạt được kẻ quyền quý vừa duy trì được lợi nhuận của dân chúng, còn không quên móc được một khoản từ trong này! Không hổ là ái khanh tốt của trẫm, nhanh như vậy đã làm ra thành tích rồi! Cách này vừa thi hành, không chỉ kinh thành mà toàn bộ môi trường tư pháp, môi trường xã hội của Đại Võ đều sẽ có được sự thay đổi to lớn! Ha ha!”
Nữ đế nghiêm túc đọc rồi lại lắc đầu với vẻ hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc, cách này không dễ mở rộng!”
Lâm Bắc Phàm dám làm như thế và có thể làm như thế là vì hắn không sợ gì, cũng không sợ đắc tội với người, mà những quan phủ khác thì lại không có dũng khí đó, đã định trước không thể làm được rồi.
Chương 394 Có việc cần nhờ
Nữ đế lại nhìn tiếp, hai mắt nàng sáng lên: “Kinh tế vỉa hè!”
Thế nhưng nàng phát hiện Lâm Bắc Phàm lại tạo ra sự khác biệt.
Đầu tiên về phương diện quy hoạch, hắn phân chia hàng quán theo từng loại, cho phép mọi người kinh doanh bên trong hàng quán để đảm bảo vệ sinh, ngăn nắp. Như vậy, đường phố sẽ sạch sẽ hơn rất nhiều và không hỗn loạn như trước kia nữa.
Thứ hai, hắn quy hoạch những hàng quán cùng loại ở gần nhau, như vậy quy mô sản xuất sẽ có hiệu quả hơn, thu hút được nhiều nhu cầu của dân chúng hơn, việc kinh doanh cũng sẽ tiến triển thuận lợi hơn.
Thứ ba, kinh doanh vỉa hè tốt hơn nên sẽ thu hút nhiều người dân tham gia vào loại hình kinh doanh này, từ đó gia tăng thu nhập.
Hai bên cứ lặp đi lặp lại như vậy, thúc đẩy lẫn nhau.
Cách này của hắn rất hay và chuẩn, giúp những người dân ở tầng đáy xã hội gia tăng thu nhập mà không mất phí phục vụ.
“Cách này hay, đáng để áp dụng!”
Nữ đế cảm động nói.
Cách này của Lâm Bắc Phàm không hề cao siêu, ngược lại vô cùng đơn giản, khiến nữ đế phải hết lời khen ngợi.
Bởi lẽ hiện giờ Đại Võ đang ở trong giai đoạn đi xuống, triều đình không có nhiều ngân sách, các địa phương lại càng không.
Không có ngân sách thì không thể thực thi rất nhiều chính sách và nhiều chuyện khác. Thế nên phải làm cách nào để thúc đẩy kinh tế phát triển bằng một khoản tiền ít nhất, đồng thời gia tăng thu nhập cho dân chúng là vấn đề cấp bách nhất hiện giờ.
Mà cách này của Lâm Bắc Phàm vừa hay giải quyết được vấn đề này. Không cần phải bỏ ra quá nhiều tiền, chỉ cần quan phủ ra mặt, quy hoạch mỗi một con phố, mỗi một hàng quán, để chủ các hàng quán buôn bán theo quy định, việc kinh doanh tự khắc sẽ tốt lên.
Kế hoạch kinh tế vỉa hè do Lâm Bắc Phàm đưa ra được thực hiện xong, vài hôm sau số lượng hàng quán đã tăng lên hơn ba nghìn. Điều này đồng nghĩa với việc đã giải quyết được công ăn việc làm cho hơn ba nghìn người dân, gia đình của họ cũng được lợi.
Như vậy, ít nhất vấn đề của hơn vạn người đã được giải quyết! Hiệu quả vô cùng tuyệt vời!
Hơn nữa cách này còn dễ thực thi vô cùng, hoàn toàn có thể mở rộng. Mỗi một thành thị đều sẽ có mô hình kinh tế vỉa hè này. Mà những người làm kinh tế vỉa hè luôn luôn là dân thường tại các thành phố, bọn họ chính là sức mạnh trung kiên của thành phố.
Nếu mỗi một thành phố đều áp dụng cách này thì ít nhất trăm vạn người sẽ được hưởng lợi!
“Ái khanh có thể nghĩ được cách này, đúng là một người tài giỏi!”
Nữ đế vô cùng bội phục Lâm Bắc Phàm. Hắn nhậm chức chưa được nửa tháng mà đã giải quyết gọn ghẽ cả vấn đề xã hội và tư pháp Đức Thiên Phủ, khiến các quan chẳng ai dám ho he gì.
Hắn đưa ra kế hoạch kinh tế vỉa hè, mở thêm một con đường làm ăn cho dân chúng, kích hoạt thị trường, khiến các con phố trở nên náo nhiệt hơn, hiệu quả vô cùng rõ nét.
Thế nên trong buổi tảo triều, nữ đế không ngừng tuyên dương Lâm Bắc Phàm, đồng thời động viên hắn tiếp tục cố gắng, cái chức phủ doãn sẽ giữ lại cho hắn, bách quan nghe mà ngưỡng mộ vô cùng.
Dưới sự quản lí của Lâm Bắc Phàm, diện mạo của cả kinh thành đã được thay mới, những hành vi ỷ mạnh hiếp yếu cũng bớt đi, thu nhập của dân chúng tăng lên, đường phố sầm uất, công việc làm ăn nhộn nhịp.
Cuộc sống của Lâm Bắc Phàm cũng êm đẹp hơn.
Tuy nhiên, có một người không được sống tốt như thế, người này chính là Quách đầu mục của Lục Phiến Môn.
Lúc uống rượu với Lâm Bắc Phàm, hắn ta hết thở ngắn lại đến thở dài, sau lại ngưỡng mộ bảo: “Lâm đại nhân vừa mới lên phủ thừa được hơn nửa tháng mà đã đạt được những thành tựu to lớn như vậy, đến bệ hạ cũng phải khen ngợi ngươi trước mặt bao quan văn võ trong triều, chúc mừng ngươi nhé! Cuộc sống của ngươi thuận buồm xuôi gió như vậy, tương lai chắc chắn sẽ được ngồi lên chức phủ doãn, quyền chức không kém lục bộ là bao! Bản quan kính ngươi một ly!”
Nói thật thì Quách đầu mục ngưỡng mộ lắm.
Hắn ta không có năng lực chấp chính nên chỉ đành quản lý một đám quân nhân, chức quan cũng chỉ có vậy mà thôi.
Không giống Lâm Bắc Phàm, tuổi còn trẻ mà đã có được vị trí cao chót vót, thậm chí hiện giờ hắn còn đang quản lý hầu như cả kinh thành, năng lực chấp chính vô cùng tài giỏi, tương lai ắt sẽ được trọng dụng, chức quan cũng sẽ tăng cao hơn.
Phủ doãn kinh thành? Lục bộ thượng thư? Chắc chắn không chỉ dừng lại ở những vị trí này!
“Đa tạ Quách đại nhân đã cất nhắc, hạ quan thực không dám nhận!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười và cụng ly với Quách đầu mục. Sau khi uống cạn, hắn lại hỏi: “Quách đại nhân này, trông ngươi có vẻ phiền muộn, có phải ngươi gặp phải chuyện gì phiền phức không?”
Quách đầu mục gật đầu: “Dạo này ta gặp phải một chuyện rất phiền lòng! Ta là một người thô kệch, chỉ biết múa đao giương gươm, thực sự không thể nghĩ được kế sách hay! Hai cái đầu nghĩ chắc chắn sẽ hơn một cái đầu nghĩ, thế nên ta chỉ đành tới tìm Lâm đại nhân, nhờ ngươi tham mưu giúp ta!”
“Xin được nghe tỏ tường!”
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc.
Chương 395 Chọn kiểu nào cũng chết
Quách đầu mục thở dài một hơi: “Chốn giang hồ lại không an phận rồi!”
Hóa ra là một thế lực cấp cao có tên Thiên Môn trong giang hồ muốn trấn áp loạn lạc nên đã hô hoán các môn phái lớn tổ chức võ lâm đại hội để bầu ra võ lâm minh chủ, bảo vệ trật tự trong giang hồ.
“Đây có vẻ là một chuyện tốt, song môn chủ của Thiên Môn, tên Lãnh Nhược Thiện là một kẻ có dã tâm rất lớn! Từ khi thành lập Thiên Môn đến nay, hắn ta không ngừng phát triển môn phái của mình! Hơn ba mươi năm nay, Thiên Môn đã trở thành một môn phái siêu cấp với hơn vạn người, số lượng Tiên Thiên lên đến mười vị!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm khẽ thay đổi.
Môn phái này lại có đến cả vạn người, đây không phải một con số nhỏ, số người này đủ để tạo thành một đại quân với sức uy hiếp vô cùng lớn.
Hơn nữa, môn phái này còn có hơn mười cường giả Tiên Thiên nên càng đáng sợ hơn.
Hồi đầu khi ở dãy núi Thanh Long, dưới sự chỉ huy của hai mươi Tiên Thiên, hơn mười lăm nghìn võ giả đã đánh bại được đại quân bốn mươi vạn của Võ Tây vương, số người thương vong vượt mức mười vạn người!
Mặc dù thế lực của Thiên Môn không được như vậy, song cũng đủ để tạo thành một đại quân hai mươi vạn người.
“Đã thế dạo này môn chủ của Thiên Môn còn mới đột phá và đã lên đến hàng Tông Sư!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại thay đổi. Môn chủ là một vị Tông Sư cơ à! Thế thì lại càng uy hiếp hơn rồi!
Phải biết rằng ngày xưa lúc hai vị Tông Sư có mặt tại kinh thành để quyết chiến với nhau đã gây ra ảnh hưởng lớn như thế nào?
Triều đình chỉ đành để mặc bọn họ, chỉ cần bọn họ không làm loạn là được.
Tới nay, trong giới võ lâm lại xuất hiện một vị Tông Sư với dã tâm to lớn. Đây đúng là một vấn đề lớn!
Quách đầu mục cười khổ: “Thế nên Lâm đại nhân à, chắc ngươi cũng đoán được lý do tại sao hắn ta lại tổ chức võ lâm đại hội vào lúc này nhỉ?”
“Cái dã tâm Tư Mã Chiêu của hắn ta ai mà chẳng rõ!”
Lâm Bắc Phàm cụp mắt nói.
“Đúng vậy!”
Quách đầu mục gật đầu: “Thực lực của hắn ta đã đủ lớn mạnh rồi, nếu như hắn ta trở thành minh chủ võ lâm nữa thì hắn ta sẽ tập hợp thế lực của các môn phái trong võ lâm, chuyện này còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến triều đình ta hơn là ảnh hưởng từ các thân vương!”
“Tại sao không phái binh lính tiêu diệt bọn chúng khi bọn chúng vừa mới ngóc dậy?”
Lâm Bắc Phàm bực bội.
“Bản quan cũng muốn lắm!”
Quách đầu mục thở dài: “Cơ mà bọn chúng quá gian xảo! Ban đầu bọn chúng chia tách nhau, mạnh ai phát triển người nấy. Mỗi một Tiên Thiên sẽ tự phát triển thế lực của mình, mười mấy năm sau cũng không ai phát hiện! Mãi cho đến năm nay thì mới kết hợp lại và gia nhập Thiên Môn của Lãnh Nhược Thiện! Lúc bấy giờ có nói gì thì cũng đã muộn!”
“Ôi!” Lâm Bắc Phàm thở dài thườn thượt.
Quách đầu mục chắp tay hỏi: “Thế nên lão phu mới phải đến tìm Lâm đại nhân! Đó giờ ngươi vẫn luôn trí túc đa mưu, nhìn xa trông rộng, ngươi xem xem liệu có kế sách gì để giải quyết không!”
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy, ta có đây!”
Hai mắt Quách đầu mục lập tức sáng rực, hắn ta vội hỏi: “Mời Lâm đại nhân mau nói, lão phu cảm kích vô cùng!”
“Thực ra cách này rất đơn giản!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, đoạn nói: “Chỉ cần chúng ta lấy danh nghĩa triều đình sắc phong trụ trì Thiếu Lâm Tự làm minh chủ võ lâm, thống lĩnh võ lâm là có thể kìm hãm sự phát triển của Thiên Môn!”
Quách đầu mục vỗ đùi, kích động nói: “Đúng nhỉ, sao lão phu lại không nghĩ đến điều này? Ha ha!”
“Thiếu Lâm Tự là môn phái hàng đầu trong võ lâm, rất thích hợp để làm minh chủ! Nhưng mà trong võ lâm không thể có hai minh chủ cùng tồn tại được, như vậy thì bọn họ sẽ phải chiến đấu với nhau, võ lâm đại hội của Thiên Môn sẽ biến thành một trò cười! Về sau nếu Thiên Môn còn muốn phát triển, muốn làm minh chủ thì chắc chắn phải “bước qua xác” của Thiếu Lâm Tự! Chúng ta chỉ cần ngồi xem hổ đấu là được, ha ha!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Là như vậy đó! Mặc dù người trong võ lâm không vừa mắt triều đình chúng ta, song triều đình lại là chính thống, được người người trong thiên hạ ủng hộ! Thế nên sắc phong Thiếu Lâm Tự làm minh chủ là chuyện danh chính ngôn thuận, không ai không phục!”
Tiếp đó, Quách đầu mục lại lo: “Cách này tốt thì tốt thật đấy, nhưng mấy “con lừa” ở Thiếu Lâm Tự cũng gian xảo lắm, nhỡ đâu bọn họ lại thích làm rùa rụt cổ và không muốn trở thành minh chủ võ lâm thì sao?”
Lâm Bắc Phàm tự tin nói: “Không có chuyện đó đâu! Bởi lẽ nếu không muốn thì sẽ xem như bọn họ kháng chỉ, không coi triều đình ta ra gì, như thế thì cuộc sống của bọn họ coi như kết thúc rồi đấy!”
“Thiếu Lâm Tự không những là một môn phái võ lâm mà còn thuộc thế lực Phật giáo, có rất nhiều tín đồ trong thiên hạ! Nếu chúng ta bôi nhọ danh tiếng của bọn họ, để các tín đồ trong thiên hạ không còn tin vào họ nữa thì tổn thất sẽ là rất lớn!”
“Bọn họ… chắc chắn sẽ không trả nổi cái giá đó đâu!”
“Nếu bọn họ thông minh thì chắc chắn sẽ không chối từ ý tốt của triều đình ta! Được làm minh chủ võ lâm, mặc dù phải đối mặt với Thiên Môn song bọn họ vẫn có thể quản lí việc tranh đấu trong võ lâm một cách danh chính ngôn thuận! Nếu làm tốt thì danh tiếng của bọn họ lại càng cao hơn!”
“Nếu bọn họ từ chối thì chắc chắn danh tiếng của bọn họ sẽ tụt dốc không phanh, bọn họ sẽ trở thành con chuột bị người người đánh đập, chửi mắng, cuộc sống cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều!”
“Quách đại nhân, nếu là ngươi thì ngươi sẽ chọn thế nào?”
Lâm Bắc Phàm nhỏ giọng nói: “Chỉ cần việc này làm tốt, bản quan xin hứa có thể chia hai phần tiền tham ô được từ tay bọn chúng cho các ngươi, tám phần còn lại đều thuộc về ta!”
Đôi mắt của mọi người sáng choang.
Nhưng có một vị thông phán không hài lòng cho lắm: “Đại nhân, có thể cho thêm một chút được không?”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười gật đầu: “Có thể, ta có thể cho tám phần!”
Đối phương mừng rỡ như điên: “Cảm ơn phủ thừa đại nhân!”
“Nhưng sau này bắt nạt phải người có quyền có thế, ví dụ như các quan trong triều thì ngươi tự đi mà gánh!”
“Đậu má!”
Mặt đối phương lập tức biến thành màu tương đỏ.
Một viên quan nhỏ như hắn ta hoàn toàn không thể gánh nổi!
Bất cứ người nào nhảy ra cũng có thể giết hắn ta đến một tí cặn bã cũng chẳng còn.
Thông phán cười lấy lòng: “Vẫn là phủ thừa đại nhân tới gánh đi! Đại nhân ngươi mang áp lực lớn như thế, cầm nhiều tiền là đương nhiên, cho nên hạ quan đồng ý hai tay hai chân!”
“Hạ quan cũng tán thành phủ thừa đại nhân lấy nhiều!”
“Phủ thừa đại nhân vất vả rồi!”
“Cũng không vất vả tí nào!”
Lâm Bắc Phàm nói với vẻ nghiêm túc: “Các vị đồng liêu, vì bệ hạ, vì dân chúng, càng vì trái tim chính trực đó của chúng ta, chúng ta hãy cùng nhau cố gắng! Cúc cung tận tụy, đến chết mới thôi!”
Các quan trong phủ nha đã hoàn toàn chịu phục!
Nhìn người ta xem, tham tiền cũng có thể nói ra một cách trong sạch thoát tục như thế và cao lớn vĩ đại như vậy, chẳng trách có thể lăn lộn một đường thuận buồm xuôi gió trên quan trường, là người có bản lĩnh thật!
Vì thế, dưới sự dẫn dắt của Lâm Bắc Phàm, các quan đều được cổ vũ, xử lý một vài vụ án năm xưa trước.
Dân tố cáo quan và dân tố cáo cường hào ác bá được ưu tiên xử lý trước.
Sau khi thông qua thẩm tra xử lý, rất nhiều kẻ có quyền có thế bị đá và trong nhà lao, rất nhiều cường hào ác bá liên quan đều run rẩy trong lòng.
Muốn tặng quà lại phát hiện ra tặng quà không được, ánh mắt đối phương nhìn mình xanh lét giống như muốn nuốt chửng mình vậy.
Còn có người tặng quà đến tay quan viên triều đình, hy vọng có thể nói giúp vài câu và giúp dàn xếp.
Kết quả vừa biết được sự việc có liên quan đến Đức Thiên Phủ đã lập tức trả quả về ngay.
Thật sự không thể chọc vào người đó được đâu!
Vẫn nên bớt dây vào thì hơn!
Dân chúng trong kinh thành dần phát hiện ra Đức Thiên Phủ thay đổi rồi, không còn là các quan lại bao che nhau nữa, ngược lại biến thành công bằng chấp pháp, thường lấy mấy kẻ có tiền có thế ra khai đao, bảo vệ lợi ích của dân chúng.
Vì thế lá gan của dân chúng càng lúc càng tăng, yên tâm dũng cảm đi cáo trạng!
Đối với người kiện tụng như thế, Đức Thiên Phủ vô cùng hoan nghênh, tiếp đón nhiệt tình, hơn nữa còn đảm bảo chỉ cần yêu cầu kiện tụng của ngươi hợp lý hợp pháp thì bọn họ chắc chắn sẽ giải oan cho dân, làm chủ cho dân.
Rất nhiều người có quyền có thế đều sợ mất mật, không thể không cúp đuôi bớt gây sự, lỡ như bị tố cáo đến Đức Thiên Phủ, không chết thì cũng bị lột một tầng da!
Vì thế hiện tượng ỷ thế bắt nạt người, ỷ mạnh hiếp yếu trở nên ít dần, mọi người ngoan ngoãn làm việc dựa theo quy tắc, bầu không khí trong kinh thành đã đổi mới hẳn, cuộc sống của dân chúng tốt hơn không ít!
Mà Lâm Bắc Phàm lại tham ô được không ít tiền từ trong này, cuộc sống rất là thỏa mãn.
Các quan lại dưới tay hắn cũng vớt được không ít lợi ích, ngày tháng cũng trôi qua rất tươi đẹp.
Có thể nói từ đầu đến cuối, mọi người đều có lợi ích!
Chỉ có kẻ ỷ thế bắt nạt người là chịu thiệt, nhưng cũng đáng kiếp cả thôi!
Tình hình xã hội tốt lên, Lâm Bắc Phàm cảm thấy có thể làm kinh tế được rồi.
Chỉ có kinh thế tốt thì dân chúng mới có tiền, mới có thể đủ cơm no áo ấm, an cư lạc nghiệp được.
Đây cũng là chiến tích lớn nhất của hắn.
Lúc này, hắn đang cùng một vị thông phán đi trên đường lớn ở kinh thành.
“Vương đại nhân, ngươi cảm thấy phải làm thế nào mới có thể tăng cao thu nhập của dân chúng, để trong tay dân chúng có tiền?” Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa hỏi viên quan bên cạnh.
“Cách thì nhiều lắm!”
Vương đại nhân cười đáp: “Ví dụ như giảm sưu thuế, khuyến khích buôn bán, khởi công xây dựng công trình thủy lợi, mấy cách này đều hữu hiệu cả, chẳng qua là lúc chấp hành lại có độ khó nhất định!”
“Ví dụ như giảm sưu thuế, thu thập từ thuế này không phải nói giảm là có thể giảm được vì nó có liên quan đến thu nhập của quốc khố, nhất định phải có sự đồng ý của Hộ bộ, thậm chí cần bệ hạ đồng ý mới có thể thi hành! Địa phương chúng ta không có quyền lợi này!”
Lâm Bắc Phàm gật đầu, thu nhập từ thuế là nguồn tài vụ quan trọng của quốc gia, địa phương chỉ có quyền lợi thu mà không thể giảm.
Hơn nữa, từ xưa đến nay cũng chỉ có hoàng đế giảm nhẹ sưu thuế, đại xá thiên hạ! Một viên quan địa phương nhỏ như ngươi thì có tư cách gì?
“Còn khuyến khích buôn bán, việc này chắc chắn có thể thúc đẩy kinh tế và thương mại phát triển, khiến trong tay dân chúng có tiền! Ví dụ như vùng Giang Nam chính là vì kinh tế phát triển cho nên mới là một vùng đất giàu có, rất nhiều người có tiền!”
“Nhưng cũng có một vấn đề rất lớn! Bầu không kinh tế ở bên đó quả thật rất dày đặc, mọi người đều đi làm ăn buôn bán mà không thích lao động sản xuất! Bên đó vốn có rất nhiều ruộng đất nhưng bây giờ đã bỏ hoang không ít, sản lương lương thực giảm dần theo từng năm! Giá lương thực cũng cao hơn các khu vực khác khoảng năm phần, rất nhiều người không thể ăn được lương thực!”
“Một khi con người đói bụng, vấn đề cũng sẽ nhiều lên, xã hội sẽ trở nên rối loạn bất an! Cho nên thẳng cho tới bây giờ, triều ta đều trọng nông kìm thương, thật sự là bất đắc dĩ cả thôi!”
Chương 392 Quy hoạch
Lâm Bắc Phàm lại gật đầu.
Bây giờ là thời đại kinh thế nông nghiệp cá thể, sức sản xuất cũng không phát triển, có thể ăn được cơm hay không cũng là một vấn đề.
Cho nên để được ăn no cơm, đại đa số người đều trải qua cuộc sống bán mặt cho đất bán lưng cho trời.
Thiếu vài người làm việc, sản lượng lương thực cũng sẽ giảm đi.
Sản lượng lương thực ít thì mọi người không thể ăn no cơm, ảnh hưởng đến các phương diện khác, thậm chí có thể làm lung lay nền móng nước nhà.
Cho nên triều đình sử dụng các loại chế độ chính sách khuyến khích bọn họ lao động, không để bọn họ ra ngoài làm loạn.
Trọng nông kìm thương chính là vì như thế.
“Tiếp theo, nói đến xây dựng công trình thủy lợi!”
Tính thảo luận của Vương đại nhân càng lúc càng đậm: “Xây dựng công trình thủy lợi, công trình đê điều… đối với chúng ta mà nói là chuyện khá tốt, cũng là phương pháp trực tiếp nhất, tương đương với chúng ta bỏ tiền mời dân chúng làm việc. Như vậy, công trình thủy lợi của chúng ta làm xong rồi cũng ích nước lợi dân! Dân chúng cũng có tiền, hiển nhiên cuộc sống cũng tốt hơn.”
Lâm Bắc Phàm gật đầu: “Đây đúng là cách tốt nhất hiện nay!”
Cách này có hơi giống với đầu tư mang tính nhà nước ở thế hệ sau, dùng vốn đầu tư để kích thích kinh tế tăng trưởng, kết quả vô cùng rõ rệt.
“Cách hay thì hay, nhưng vấn đề lớn nhất là không có tiền!”
Vương đại nhân cười khổ: “Vốn đầu tư vào bất cứ công trình nào trong số này cũng vô cùng to lớn! Tiền bạc ở phủ nha chúng ta có hạn, phải để ứng phó với bất cứ tình huống nào! Nếu không có Hộ bộ hỗ trợ thì thật sự không có cách nào thúc đẩy công trình lớn như thế!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Thật ra cũng không tính là khó! Chỉ cần Vương đại nhân ngươi cống hiến số tiền trong tay ngươi ra là được, chắc hẳn sẽ không thành vấn đề đâu!”
“Khụ khụ, phủ thừa đại nhân chê cười rồi, hạ quan nào có nhiều tiền như thế!”
Sau đó, hai người không nói đến chuyện này nữa.
Bọn họ vừa đi vừa trò chuyện.
Lâm Bắc Phàm phát hiện ra tuy vị Vương đại nhân này rất tham nhưng quả thật là một nhân tài, hiểu nhiều về phương diện thương nghiệp và kinh tế hơn người khác, các phương diện khác cũng đều nói đâu ra đấy.
Vị Vương đại nhân này cũng kinh ngạc phát hiện ra vị phủ thừa đại nhân mới tới này tuy rất trẻ tuổi nhưng kiến thức thật sự uyên bác, có kiến giải độc đáo về phương diện kinh tế và thương nghiệp, thường chỉ dùng một hai câu đã có thể khiến hắn ta hiểu ra.
Chẳng trách lại có thể từng bước lên cao dần, người có bản lĩnh đi đến đâu cũng được ngưỡng mộ.
Sau khi trò chuyện một phen, Lâm Bắc Phàm phát hiện ra ở thời cổ đại, hoạt động nâng cao thu nhập cho dân chúng vô cùng hữu hạn.
Chủ yếu là do sức sản xuất lạc hậu quyết định.
Sức sản xuất lạc hậu, đến ngay cả ăn cơm cũng thành vấn đề, phần lớn người chỉ có thể bị vây trong ruộng đồng.
Để đảm bảo việc sản xuất và cung ứng lương thực, duy trì xã hội ổn định, quốc gia lại không thể không trọng nông kìm thương, kiềm chế thương nghiệp phát triển, giữ chặt phần lớn nông dân ở ngoài ruộng.
Thương nghiệp phát triển bị giới hạn hiển nhiên quan phủ sẽ không có tiền.
Sức sản xuất quyết định quan hệ sản xuất, cho nên mới tạo thành cục diện như ngày nay, từng bước bị hạn chế.
Cho nên muốn nâng cao trình độ kinh tế, tăng thu nhập cho dân chúng, mấu chốt nhất chính là nâng cao sức sản xuất.
Nhưng nâng cao sức sản xuất cũng không phải chuyện một sớm một chiều, ngay cả khi hắn mang mấy phát minh vượt thời đại ra cũng cần đến thời gian vài năm mới thấy được thành quả, quá chậm, hoa cúc cũng héo hết rồi.
Ví dụ như hắn lai tạo giống lúa nước phải đến năm sau mới có thể phát triển ra giống, qua vài năm mới có thể mở rộng ra toàn quốc.
Bây giờ thứ hắn cần là hiệu quả dựng sào thấy bóng.
Lúc này, Lâm Bắc Phàm nghe thấy tiếng rao hàng thi nhau vang lên ở bên đường.
Hắn chỉ tay vào ven đường, cười bảo: “Vương đại nhân, ngươi nhìn các sạp hàng ở đây bày rải rác trông vô cùng loạn! Hơn nữa bởi vì bày không gọn gàng nên có rất nhiều chỗ bị lãng phí!”
“Nếu những sạp hàng này do quan phủ chúng ta thống nhất quy hoạch, mỗi người đều có thể bán hàng trong phạm vi của mình! Đường phố được quy hoạch gọn gàng, người làm ăn buôn bán cũng trở nên nhiều hơn, có thể nâng cao thu nhập cho dân chúng!”
“Ồ! Phủ thừa đại nhân nói cực đúng, trở về hạ quan sẽ cho người đi sắp xếp ngay!” Vương đại nhân vỗ đầu.
Quy hoạch toàn bộ các các con phố sầm uất trong kinh thành còn có một vài khu đất trống tạm thời chưa có cũng đưa vào quy hoạch nốt, sau đó phân loại thành phố ăn uống, phố vui chơi, phố mua bán! Chuyện này làm tốt rồi, bản quan đoán là…”
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi, dưng ba ngón tay lên: “Chí ít cũng có thể tăng thêm ba nghìn cương vị, phúc đến ba nghìn gia đình!”
Vương đại nhân kinh ngạc thốt lên: “Có hiệu quả lớn như vậy sao?”
Chương 393 Không thể mở rộng
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa lắc đầu: “Khả năng đâu chỉ có thể! Vì một khi chuyện này hình thành quy mô sẽ sinh ra hiệu ứng tập trung! Người thích ăn uống sẽ đến phố ăn uống! Người thích vui chơi sẽ đến phố vui chơi! Người muốn mua đồ sẽ đến phố mua bán, làm ăn sẽ chỉ càng ngày càng tốt lên! Buôn bán tốt rồi, hiển nhiên người làm cũng sẽ nhiều lên!”
“Giống như chợ đông và chợ tây vốn dĩ xây dựng xong đều không có người, nhưng khi người khác biết có thể mua được vật đẹp giá rẻ hai nơi này thì nó cũng đã trở nên náo nhiệt hơn!” Vương đại nhân cười bảo.
“Chính là như thế! Kinh tế vỉa hè liên quan đến dân sinh, Vương đại nhân đi làm trước đi, dù sao đối với quan phủ chúng ta mà nói cũng không phải chuyện khó khăn gì, làm không xong cũng không có thiệt hại, nhưng nếu như làm tốt vậy đó chính là chiến tích rất lớn!”
“Phủ thừa đại nhân nói đúng, hạ quan sẽ đi sắp xếp ngay!” Sau khi Vương đại nhân trở về đã lập tức bắt tay vào làm.
Toàn bộ các con phố ở kinh đô đều đã được quy hoạch lại, cuối cùng được phân loại và chia thành các con đường, các sạp hàng với kích cỡ ngang nhau được để dành cho dân chúng bày sạp ven đường buôn bán.
Nhất định phải dựa theo quy tắc buôn bán trong phạm vi của mình, đảm bảo sạp hàng sạch sẽ gọn gàng, không thể vượt giới hạn kinh doanh…
Không thu bất cứ chi phí nào cả, mỗi tháng rút thăm một lần rồi sắp xếp lại vị trí, sau khi có được sự đồng ý của Lâm Bắc Phàm mới thông báo phương án này ra toàn thành.
Dân chúng khắp kinh thành đều kinh ngạc.
Không ngờ chính sách đầu tiên sau khi Lâm Bắc Phàm vừa mới nhậm chức thi hành lại liên quan đến quầy hàng.
Lập trường thật quá gần với cuộc sống bình thường của người dân.
Hơn nữa thoạt nhìn có vẻ rất không tồi.
Tốn ba ngày mới quy hoạch xong xuôi.
Mọi người phát hiện ra sau khi quy hoạch xong, quả nhiên trông khác hẳn!
Trước đây đường phố loạn cào cào, còn bây giờ lại vô cùng gọn gàng, hoàn toàn không chiếm đường buôn bán, thoạt nhìn rộng rãi hơn, rất thoải mái!
Một khi sạch sẽ thoải mái, hứng thú đi dạo cũng cao lên.
Hơn nữa, quy hoạch sắp xếp vô cùng phù hợp với ý của đám đông.
Ví dụ, người muốn tìm món ăn trực tiếp tới phố ăn uống, ở đó toàn đồ ăn đồ uống, có thể ăn từ đầu đường đến cuối đường, khỏi cần giống như trước đây phải chạy đông chạy tây tìm đồ ăn.
Tiểu quận chúa chính là một ví dụ nổi trội trong đó, ăn dọc cả phố hết vài lần.
Mấy nơi khác cũng như thế.
Toàn bộ kinh tế vỉa hè đều đã được kích hoạt, người tiêu dùng càng ngày càng đông, người buôn bán cũng càng ngày càng nhiều lên!
Dòng người như thoi đưa, tràn ngập khi tức khỏi lửa!
Vương đại nhân mừng rỡ nói: “Phủ thừa đại nhân, tình hình này giống y như ngươi đã nói, đường phố trở nên gọn gàng, việc làm ăn của mọi người cũng trở nên tốt hơn, lợi nhuận của rất nhiều dân chúng đã tăng lên, hơn nữa còn không cần tốn tiền gì cả!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Quan điểm cầm quyền của bản quan vẫn luôn là: Tốn ít tiền nhất mà làm được nhiều việc nhất!”
“Phủ thừa đại nhân thật sự quá giỏi!” Vương đại nhân dựng ngón cái.
Lúc này, trong hoàng cung.
Vừa rồi nữ đế mới phê duyệt xong tấu chương, nàng duỗi thắt lưng một cái, lẩm bẩm: “Đã qua nửa tháng rồi, không biết Lâm ái khanh quản Đứa Thiên Phủ thành thế nào rồi!”
Nàng gửi gắm kỳ vọng cực cao vào Lâm Bắc Phàm cho nên mới cho hắn làm phủ thừa ở kinh thành.
Một người có năng lực hay không cứ để hắn quản lý một nơi là được.
Nếu nơi đó phát triển càng ngày càng tốt, cuộc sống của dân chúng càng ngày càng tốt hơn vậy chứng minh khả năng chấp chính của hắn xuất sắc.
Ngược lại thì chứng minh không ổn.
Tuy rằng mới qua nửa tháng, quan viên bình thường có khả năng vừa đi nhậm chức còn đang trong quá trình lam quen với công việc, nhưng nữ đế đã nóng lòng muốn biết Lâm Bắc Phàm đã làm ra chuyện gì.
Một bản tài liệu chi tiết được gửi tới trước mặt nữ đế.
Nàng đọc một cách nghiêm túc, phát hiện ra chuyện đầu tiên mà hắn làm khi đi nhậm chức lại là soát hết nhà của các quan viên nha nội khác, moi được bốn, năm trăm vạn lượng bạc.
Mí mắt của nữ đế nhảy lên: “Đúng là đánh chết không thay đổi!”
Một điểm này hoàn toàn không nằm ngoài dự liệu của nàng!
Nàng cho Lâm Bắc Phàm đến Đức Thiên Phủ là muốn mượn tay hắn thu phục đám tham ô quan lại này một lượt khiến bọn họ có cơ hội tham ô nhưng không có cơ hội hưởng thụ.
Nữ đế tiếp tục đọc, nhìn thấy cách độc đáo mà Lâm Bắc Phàm dùng để cải thiện bầu không khí ở Đức Thiên Phủ, không nhịn được mà vỗ án kêu hay: “Cách này tuyệt vời quá! Vừa trừng phạt được kẻ quyền quý vừa duy trì được lợi nhuận của dân chúng, còn không quên móc được một khoản từ trong này! Không hổ là ái khanh tốt của trẫm, nhanh như vậy đã làm ra thành tích rồi! Cách này vừa thi hành, không chỉ kinh thành mà toàn bộ môi trường tư pháp, môi trường xã hội của Đại Võ đều sẽ có được sự thay đổi to lớn! Ha ha!”
Nữ đế nghiêm túc đọc rồi lại lắc đầu với vẻ hơi tiếc nuối: “Đáng tiếc, cách này không dễ mở rộng!”
Lâm Bắc Phàm dám làm như thế và có thể làm như thế là vì hắn không sợ gì, cũng không sợ đắc tội với người, mà những quan phủ khác thì lại không có dũng khí đó, đã định trước không thể làm được rồi.
Chương 394 Có việc cần nhờ
Nữ đế lại nhìn tiếp, hai mắt nàng sáng lên: “Kinh tế vỉa hè!”
Thế nhưng nàng phát hiện Lâm Bắc Phàm lại tạo ra sự khác biệt.
Đầu tiên về phương diện quy hoạch, hắn phân chia hàng quán theo từng loại, cho phép mọi người kinh doanh bên trong hàng quán để đảm bảo vệ sinh, ngăn nắp. Như vậy, đường phố sẽ sạch sẽ hơn rất nhiều và không hỗn loạn như trước kia nữa.
Thứ hai, hắn quy hoạch những hàng quán cùng loại ở gần nhau, như vậy quy mô sản xuất sẽ có hiệu quả hơn, thu hút được nhiều nhu cầu của dân chúng hơn, việc kinh doanh cũng sẽ tiến triển thuận lợi hơn.
Thứ ba, kinh doanh vỉa hè tốt hơn nên sẽ thu hút nhiều người dân tham gia vào loại hình kinh doanh này, từ đó gia tăng thu nhập.
Hai bên cứ lặp đi lặp lại như vậy, thúc đẩy lẫn nhau.
Cách này của hắn rất hay và chuẩn, giúp những người dân ở tầng đáy xã hội gia tăng thu nhập mà không mất phí phục vụ.
“Cách này hay, đáng để áp dụng!”
Nữ đế cảm động nói.
Cách này của Lâm Bắc Phàm không hề cao siêu, ngược lại vô cùng đơn giản, khiến nữ đế phải hết lời khen ngợi.
Bởi lẽ hiện giờ Đại Võ đang ở trong giai đoạn đi xuống, triều đình không có nhiều ngân sách, các địa phương lại càng không.
Không có ngân sách thì không thể thực thi rất nhiều chính sách và nhiều chuyện khác. Thế nên phải làm cách nào để thúc đẩy kinh tế phát triển bằng một khoản tiền ít nhất, đồng thời gia tăng thu nhập cho dân chúng là vấn đề cấp bách nhất hiện giờ.
Mà cách này của Lâm Bắc Phàm vừa hay giải quyết được vấn đề này. Không cần phải bỏ ra quá nhiều tiền, chỉ cần quan phủ ra mặt, quy hoạch mỗi một con phố, mỗi một hàng quán, để chủ các hàng quán buôn bán theo quy định, việc kinh doanh tự khắc sẽ tốt lên.
Kế hoạch kinh tế vỉa hè do Lâm Bắc Phàm đưa ra được thực hiện xong, vài hôm sau số lượng hàng quán đã tăng lên hơn ba nghìn. Điều này đồng nghĩa với việc đã giải quyết được công ăn việc làm cho hơn ba nghìn người dân, gia đình của họ cũng được lợi.
Như vậy, ít nhất vấn đề của hơn vạn người đã được giải quyết! Hiệu quả vô cùng tuyệt vời!
Hơn nữa cách này còn dễ thực thi vô cùng, hoàn toàn có thể mở rộng. Mỗi một thành thị đều sẽ có mô hình kinh tế vỉa hè này. Mà những người làm kinh tế vỉa hè luôn luôn là dân thường tại các thành phố, bọn họ chính là sức mạnh trung kiên của thành phố.
Nếu mỗi một thành phố đều áp dụng cách này thì ít nhất trăm vạn người sẽ được hưởng lợi!
“Ái khanh có thể nghĩ được cách này, đúng là một người tài giỏi!”
Nữ đế vô cùng bội phục Lâm Bắc Phàm. Hắn nhậm chức chưa được nửa tháng mà đã giải quyết gọn ghẽ cả vấn đề xã hội và tư pháp Đức Thiên Phủ, khiến các quan chẳng ai dám ho he gì.
Hắn đưa ra kế hoạch kinh tế vỉa hè, mở thêm một con đường làm ăn cho dân chúng, kích hoạt thị trường, khiến các con phố trở nên náo nhiệt hơn, hiệu quả vô cùng rõ nét.
Thế nên trong buổi tảo triều, nữ đế không ngừng tuyên dương Lâm Bắc Phàm, đồng thời động viên hắn tiếp tục cố gắng, cái chức phủ doãn sẽ giữ lại cho hắn, bách quan nghe mà ngưỡng mộ vô cùng.
Dưới sự quản lí của Lâm Bắc Phàm, diện mạo của cả kinh thành đã được thay mới, những hành vi ỷ mạnh hiếp yếu cũng bớt đi, thu nhập của dân chúng tăng lên, đường phố sầm uất, công việc làm ăn nhộn nhịp.
Cuộc sống của Lâm Bắc Phàm cũng êm đẹp hơn.
Tuy nhiên, có một người không được sống tốt như thế, người này chính là Quách đầu mục của Lục Phiến Môn.
Lúc uống rượu với Lâm Bắc Phàm, hắn ta hết thở ngắn lại đến thở dài, sau lại ngưỡng mộ bảo: “Lâm đại nhân vừa mới lên phủ thừa được hơn nửa tháng mà đã đạt được những thành tựu to lớn như vậy, đến bệ hạ cũng phải khen ngợi ngươi trước mặt bao quan văn võ trong triều, chúc mừng ngươi nhé! Cuộc sống của ngươi thuận buồm xuôi gió như vậy, tương lai chắc chắn sẽ được ngồi lên chức phủ doãn, quyền chức không kém lục bộ là bao! Bản quan kính ngươi một ly!”
Nói thật thì Quách đầu mục ngưỡng mộ lắm.
Hắn ta không có năng lực chấp chính nên chỉ đành quản lý một đám quân nhân, chức quan cũng chỉ có vậy mà thôi.
Không giống Lâm Bắc Phàm, tuổi còn trẻ mà đã có được vị trí cao chót vót, thậm chí hiện giờ hắn còn đang quản lý hầu như cả kinh thành, năng lực chấp chính vô cùng tài giỏi, tương lai ắt sẽ được trọng dụng, chức quan cũng sẽ tăng cao hơn.
Phủ doãn kinh thành? Lục bộ thượng thư? Chắc chắn không chỉ dừng lại ở những vị trí này!
“Đa tạ Quách đại nhân đã cất nhắc, hạ quan thực không dám nhận!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười và cụng ly với Quách đầu mục. Sau khi uống cạn, hắn lại hỏi: “Quách đại nhân này, trông ngươi có vẻ phiền muộn, có phải ngươi gặp phải chuyện gì phiền phức không?”
Quách đầu mục gật đầu: “Dạo này ta gặp phải một chuyện rất phiền lòng! Ta là một người thô kệch, chỉ biết múa đao giương gươm, thực sự không thể nghĩ được kế sách hay! Hai cái đầu nghĩ chắc chắn sẽ hơn một cái đầu nghĩ, thế nên ta chỉ đành tới tìm Lâm đại nhân, nhờ ngươi tham mưu giúp ta!”
“Xin được nghe tỏ tường!”
Vẻ mặt Lâm Bắc Phàm trở nên nghiêm túc.
Chương 395 Chọn kiểu nào cũng chết
Quách đầu mục thở dài một hơi: “Chốn giang hồ lại không an phận rồi!”
Hóa ra là một thế lực cấp cao có tên Thiên Môn trong giang hồ muốn trấn áp loạn lạc nên đã hô hoán các môn phái lớn tổ chức võ lâm đại hội để bầu ra võ lâm minh chủ, bảo vệ trật tự trong giang hồ.
“Đây có vẻ là một chuyện tốt, song môn chủ của Thiên Môn, tên Lãnh Nhược Thiện là một kẻ có dã tâm rất lớn! Từ khi thành lập Thiên Môn đến nay, hắn ta không ngừng phát triển môn phái của mình! Hơn ba mươi năm nay, Thiên Môn đã trở thành một môn phái siêu cấp với hơn vạn người, số lượng Tiên Thiên lên đến mười vị!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm khẽ thay đổi.
Môn phái này lại có đến cả vạn người, đây không phải một con số nhỏ, số người này đủ để tạo thành một đại quân với sức uy hiếp vô cùng lớn.
Hơn nữa, môn phái này còn có hơn mười cường giả Tiên Thiên nên càng đáng sợ hơn.
Hồi đầu khi ở dãy núi Thanh Long, dưới sự chỉ huy của hai mươi Tiên Thiên, hơn mười lăm nghìn võ giả đã đánh bại được đại quân bốn mươi vạn của Võ Tây vương, số người thương vong vượt mức mười vạn người!
Mặc dù thế lực của Thiên Môn không được như vậy, song cũng đủ để tạo thành một đại quân hai mươi vạn người.
“Đã thế dạo này môn chủ của Thiên Môn còn mới đột phá và đã lên đến hàng Tông Sư!”
Sắc mặt Lâm Bắc Phàm lại thay đổi. Môn chủ là một vị Tông Sư cơ à! Thế thì lại càng uy hiếp hơn rồi!
Phải biết rằng ngày xưa lúc hai vị Tông Sư có mặt tại kinh thành để quyết chiến với nhau đã gây ra ảnh hưởng lớn như thế nào?
Triều đình chỉ đành để mặc bọn họ, chỉ cần bọn họ không làm loạn là được.
Tới nay, trong giới võ lâm lại xuất hiện một vị Tông Sư với dã tâm to lớn. Đây đúng là một vấn đề lớn!
Quách đầu mục cười khổ: “Thế nên Lâm đại nhân à, chắc ngươi cũng đoán được lý do tại sao hắn ta lại tổ chức võ lâm đại hội vào lúc này nhỉ?”
“Cái dã tâm Tư Mã Chiêu của hắn ta ai mà chẳng rõ!”
Lâm Bắc Phàm cụp mắt nói.
“Đúng vậy!”
Quách đầu mục gật đầu: “Thực lực của hắn ta đã đủ lớn mạnh rồi, nếu như hắn ta trở thành minh chủ võ lâm nữa thì hắn ta sẽ tập hợp thế lực của các môn phái trong võ lâm, chuyện này còn ảnh hưởng nghiêm trọng đến triều đình ta hơn là ảnh hưởng từ các thân vương!”
“Tại sao không phái binh lính tiêu diệt bọn chúng khi bọn chúng vừa mới ngóc dậy?”
Lâm Bắc Phàm bực bội.
“Bản quan cũng muốn lắm!”
Quách đầu mục thở dài: “Cơ mà bọn chúng quá gian xảo! Ban đầu bọn chúng chia tách nhau, mạnh ai phát triển người nấy. Mỗi một Tiên Thiên sẽ tự phát triển thế lực của mình, mười mấy năm sau cũng không ai phát hiện! Mãi cho đến năm nay thì mới kết hợp lại và gia nhập Thiên Môn của Lãnh Nhược Thiện! Lúc bấy giờ có nói gì thì cũng đã muộn!”
“Ôi!” Lâm Bắc Phàm thở dài thườn thượt.
Quách đầu mục chắp tay hỏi: “Thế nên lão phu mới phải đến tìm Lâm đại nhân! Đó giờ ngươi vẫn luôn trí túc đa mưu, nhìn xa trông rộng, ngươi xem xem liệu có kế sách gì để giải quyết không!”
“Ngươi hỏi đúng người rồi đấy, ta có đây!”
Hai mắt Quách đầu mục lập tức sáng rực, hắn ta vội hỏi: “Mời Lâm đại nhân mau nói, lão phu cảm kích vô cùng!”
“Thực ra cách này rất đơn giản!”
Lâm Bắc Phàm khẽ mỉm cười, đoạn nói: “Chỉ cần chúng ta lấy danh nghĩa triều đình sắc phong trụ trì Thiếu Lâm Tự làm minh chủ võ lâm, thống lĩnh võ lâm là có thể kìm hãm sự phát triển của Thiên Môn!”
Quách đầu mục vỗ đùi, kích động nói: “Đúng nhỉ, sao lão phu lại không nghĩ đến điều này? Ha ha!”
“Thiếu Lâm Tự là môn phái hàng đầu trong võ lâm, rất thích hợp để làm minh chủ! Nhưng mà trong võ lâm không thể có hai minh chủ cùng tồn tại được, như vậy thì bọn họ sẽ phải chiến đấu với nhau, võ lâm đại hội của Thiên Môn sẽ biến thành một trò cười! Về sau nếu Thiên Môn còn muốn phát triển, muốn làm minh chủ thì chắc chắn phải “bước qua xác” của Thiếu Lâm Tự! Chúng ta chỉ cần ngồi xem hổ đấu là được, ha ha!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Là như vậy đó! Mặc dù người trong võ lâm không vừa mắt triều đình chúng ta, song triều đình lại là chính thống, được người người trong thiên hạ ủng hộ! Thế nên sắc phong Thiếu Lâm Tự làm minh chủ là chuyện danh chính ngôn thuận, không ai không phục!”
Tiếp đó, Quách đầu mục lại lo: “Cách này tốt thì tốt thật đấy, nhưng mấy “con lừa” ở Thiếu Lâm Tự cũng gian xảo lắm, nhỡ đâu bọn họ lại thích làm rùa rụt cổ và không muốn trở thành minh chủ võ lâm thì sao?”
Lâm Bắc Phàm tự tin nói: “Không có chuyện đó đâu! Bởi lẽ nếu không muốn thì sẽ xem như bọn họ kháng chỉ, không coi triều đình ta ra gì, như thế thì cuộc sống của bọn họ coi như kết thúc rồi đấy!”
“Thiếu Lâm Tự không những là một môn phái võ lâm mà còn thuộc thế lực Phật giáo, có rất nhiều tín đồ trong thiên hạ! Nếu chúng ta bôi nhọ danh tiếng của bọn họ, để các tín đồ trong thiên hạ không còn tin vào họ nữa thì tổn thất sẽ là rất lớn!”
“Bọn họ… chắc chắn sẽ không trả nổi cái giá đó đâu!”
“Nếu bọn họ thông minh thì chắc chắn sẽ không chối từ ý tốt của triều đình ta! Được làm minh chủ võ lâm, mặc dù phải đối mặt với Thiên Môn song bọn họ vẫn có thể quản lí việc tranh đấu trong võ lâm một cách danh chính ngôn thuận! Nếu làm tốt thì danh tiếng của bọn họ lại càng cao hơn!”
“Nếu bọn họ từ chối thì chắc chắn danh tiếng của bọn họ sẽ tụt dốc không phanh, bọn họ sẽ trở thành con chuột bị người người đánh đập, chửi mắng, cuộc sống cũng sẽ khó khăn hơn rất nhiều!”
“Quách đại nhân, nếu là ngươi thì ngươi sẽ chọn thế nào?”