-
Chương 406-410
Chương 406 Thêm ta nữa thì sao?
Cứ thế, hai ngày trôi qua.
Lượng lớn người trong giang hồ đã tề tựu dưới chân núi Thiên Môn.
Có điều, bọn họ chưa tấn công mà chỉ bao vây ở bên ngoài, không cho người Thiên Môn trốn đi.
Còn người Thiên Môn thì “co đầu rụt cổ”, tranh thủ thời gian tu luyện. Giữa hai bên hình thành một sự ăn ý hiếm thấy.
Không lâu sau, phái Thanh Thành, phái Không Động, phái Nga Mi, phái Hoa Sơn và các môn phái nổi tiếng khác trong giang hồ cũng đều có mặt.
Ngoài ra các môn phái mới như Thiết Kiếm Môn, Chú Kiếm Sơn Trang hay Thiết Chưởng Môn cũng đều tới. Và cuối cùng Thiếu Lâm Tự và Võ Đang cũng có mặt.
Bên dưới chân núi Thiên Môn tề tựu hai môn phái hàng đầu, tám môn phái lớn và cả chục các môn phái nhỏ, gần như bao gồm toàn bộ danh môn chính phái!
Cộng thêm những hào kiệt giang hồ cũng tới, tổng số người lên đến hơn hai vạn!
Đúng là chuyện chưa từng có suốt ba mươi năm nay!
Hôm Thiếu Lâm Tự tới, trụ trì đã chủ trương đại cục với tư cách là minh chủ võ lâm và mở đại hội.
“A di đà phật! Diệt trừ ma đạo, chúng ta đều có trách nhiệm!”
Phương trượng nói với mọi người trong võ lâm, giọng nói nghiêm trang: “Đợi thêm một ngày đồng nghĩa với việc Thiên Môn mạnh thêm một phần, điều này là bất lợi với chúng ta! Thế nên mọi người hãy thống nhất một ngày, sau khi chuẩn bị tinh thần xong, buổi sáng ngày mai chúng ta sẽ tấn công Thiên Môn, diệt trừ ma đầu, trừ hại cho giang hồ!”
“Vâng thưa minh chủ!”
Mọi người đồng thanh đáp.
Thế là mọi người trong võ lâm đều nghỉ ngơi thật tốt. Còn Thiên Môn cũng đã chuẩn bị tốt những khâu cuối cùng.
Ngày hôm sau, cuộc chiến bắt đầu.
Mọi người tấn công lên núi, người ngựa như nước, khí thế bừng bừng.
Thiên Môn cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, lợi dụng ưu thế về địa hình để tiến hành phản công.
“Tà môn ngoại đạo, ai cũng phải chết!”
“Tuyệt đối không để tên ma đầu chạy thoát!”
“Giết, lúc này là lúc để rạng danh!”
…
Những tiếng hô giết vang vọng đất trời! Sát khí như bay lên tận chín tầng mây!
Vừa mới bắt đầu đã máu chảy thành sông, thây chất thành núi!
Các võ lâm hào kiệt dưới chân núi trông mà kinh ngạc không thôi!
Bởi lẽ bọn họ phát hiện chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà thực lực của Thiên Môn đã tăng mạnh!
Không chỉ thành viên trong môn phái đều là cao thủ Cửu phẩm, ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ Bát phẩm, số lượng gần như tăng gấp bội!
Công pháp Tịch Tà Kiếm Phổ quá khủng khiếp!
Mà cả Thiên Môn tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ còn khủng khiếp hơn! Trong lòng mọi người thầm hạ quyết tâm phải tiêu diệt được Thiên Môn!
Thấy số lượng thương vong quá lớn mà vẫn chưa thể tấn công Thiên Môn một cách toàn diện, một vài cường giả Tiên Thiên đã không nhịn được bắt đầu tấn công vào bên trong Thiên Môn, mở một con đường máu cho mọi người.
Dưới sự dẫn đầu của các Tiên Thiên, bọn họ đã đánh chiếm được thành trì, cán cân thắng lợi cuối cùng cũng nghiêng về phía các môn phái.
Dù bên trong Thiên Môn có năm vị Tiên Thiên cũng không ngăn được khí thế tấn công của bọn họ. Cuối cùng môn chủ Thiên Môn trấn thủ ở phía cuối cùng không ngồi yên được nữa.
“Ỷ lớn hiếp bé thì ra thể thống gì? Bản tọa sẽ chơi với các ngươi đến cùng!”
Trong phút chốc, môn chủ Thiên Môn đã hành động, đánh trọng thương mười mấy vị Tiên Thiên trong nháy mắt. Hắn ta đứng sừng sững trên đỉnh núi, uy phong lừng lẫy, mỉm cười một cách điên cuồng: “Những kẻ dưới Tông Sư thì chẳng khác gì những con kiến! Ai dám cản trở sự nghiệp của bản tọa thì đều phải chết!”
Mọi người kinh ngạc, đây chính là sức mạnh của Tông Sư ư? Quá đáng sợ!
Tiếp đó, bọn họ lại tuyệt vọng!
Một cường giả tuyệt thế như vậy, ai mà dám chống lại?
Lúc bấy giờ ở một ngọn núi khác bỗng có một lão tăng xuất hiện, hắn ta chắp hai tay lại, vẻ mặt từ bi: “A di đà phật! Tay thí chủ đầy máu tươi và đã bước vào con đường ma đạo! Chi bằng theo bần tăng về ăn chay niệm phật, sám hối tội lỗi trên người!”
Giọng nói của lão tăng đó không lớn nhưng mọi người vẫn nghe rất rõ.
Trong giọng nói còn chứa đựng vẻ từ bi khiến mọi người cũng tự động yên lặng.
Trụ trì Thiếu Lâm Tự cười một cách đắc ý: “A di đà phật! Đây chính là sư thúc tổ của Thiếu Lâm Tự ta, đã ăn chay niệm phật được hơn một trăm hai mươi năm, thực lực thâm hậu và đã đạt tới cảnh giới Tông Sư!”
“Hóa ra là tiền bối của Thiếu Lâm Tự, thất kính thất kính!”
“Đến cao thủ Tông Sư cũng có, không hổ là môn phái hàng đầu của giang hồ!”
“Đúng là một môn phái có tuổi đời cả ngàn năm!”
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Trong mắt môn chủ Thiên Môn hiện lên vẻ kiêng kị: “Chỉ bằng một lão hòa thượng như ngươi mà muốn ngăn cản bản tọa ư?”
“Thêm cả bần đạo nữa thì sao?”
Ở một ngọn núi phía không xa có một bóng người xuất hiện.
Người này mặc một bộ đạo bào màu xám tro theo phong cách cổ, sau lưng có in hoa văn âm dương bát quái, trên tay cầm một cây phất trần, đầu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt lại hồng hào, trông như một vị cao nhân ngoại thế.
Mặc dù trên người hắn ta không có khí thế gì nhưng mọi người đều không dám liếc nhìn hắn ta! Dám đối diện trực tiếp với môn chủ Thiên Môn thì chắc chắn là một nhân vật lợi hại!
Chưởng môn phái Võ Đang giới thiệu: “Vị này chính là sư thúc tổ của Võ Đang ta, đạo hiệu là Liễu Trần, bế quan tu luyện được sáu mươi năm và mới xuất quan gần đây! Nghe nói chuyến này chúng ta đi diệt trừ ma đạo nên tới góp một phần sức lực!”
“Hóa ra là Liễu Trần đại sư, ta còn tưởng hắn ta quy tiên rồi cơ, ấy vậy mà vẫn sống đến giờ, đúng là lão thần tiên mà!”
“Người ta đã là Tông Sư, sống lâu là chuyện bình thường còn gì?”
“Lại thêm một Tông Sư nữa! Đúng là phái Võ Đang, thâm hậu thật!”
Chương 407 Nịnh hót giỏi lắm
Trong lòng mọi người bội phục vô cùng, vừa kính lại vừa sợ phái Võ Đang. Vẻ kiêng kị trong mắt môn chủ Thiên Môn cũng ngày càng rõ nét hơn.
Một Tông Sư thôi thì hắn ta không cần phải chú ý.
Nhưng hai Tông Sư cùng một lúc thì hắn ta không thể không lưu tâm.
Dẫu sao thì hắn ta có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một mình, chỉ có thể đối đầu với một Tông Sư mà thôi, còn hai Tông Sư thì hắn ta không thể thắng được.
Huống hồ hai người này còn là Tông Sư có nội lực vô cùng thâm hậu.
Thế nhưng giọng điệu của môn chủ Thiên Môn vẫn cương quyết vô cùng: “Lại thêm một kẻ không biết chết là gì! Cơ mà dù các ngươi có tập hợp đông đủ thì cũng không thể ngăn cản bản tọa đâu!”
“A di đà phật! Thí chủ đã quá mê muội rồi, thí chủ phải biết rằng buông đao xuống là tu thành chính quả!”
“Nghiệp chướng, chịu chết đi!”
Hai vị Tông Sư cùng nhau ra tay. Môn chủ Thiên Môn một mình đấu với hai người! Bọn họ đánh nhau đến mức kinh thiên động địa!
Còn phía dưới, các môn phái chính đạo trông thấy phe mình có hai vị Tông Sư, sĩ khí dâng cao, bọn họ gào lên và tấn công Thiên Môn.
Sĩ khí bên Thiên Môn sụt giảm, bọn họ chỉ biết kháng cự một cách tiêu cực, sơn môn đã bị phá vỡ ngay sau đó.
“Xông lên, giết sạch bọn ma đầu!”
“Thắng lợi đang ở phía trước!”
“Đây chính là lúc để rạng danh, ha ha!”
Mọi người hưng phấn tràn vào.
Môn chủ Thiên Môn đang đấu với hai vị Tông Sư thấy vậy bèn nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi đều đáng chết!”
Hắn ta trúng một chưởng của lão đạo sĩ, sau đó mang theo sát khí bừng bừng tiến vào bên trong Thiên Môn và giết sạch những nhân sĩ chính đạo.
Cả quãng đường chất đầy thi thể, máu tươi nhuộm khắp. Chỉ một thoáng thôi mà các nhân sĩ chính đạo đã sợ đến mức không dám tiến lên phía trước nữa.
Mãi cho đến khi hai vị Tông Sư đuổi đến, môn chủ Thiên Môn mới không thể ra tay tiếp. Cuối cùng môn chủ Thiên Môn không thể chống lại nhiều người, hắn ta bị thương và tháo chạy.
“Tất cả các ngươi cứ chờ đấy! Bản tọa có thù tất báo!”
Thiên Môn không còn môn chủ bảo vệ nữa nên chẳng khác gì con mãnh hổ bị đánh gãy răng, chỉ đánh mặc người ta ức hiếp.
Thời gian chưa đầy một nén hương trôi qua, sơn môn Thiên Môn lại bị người ta phá vỡ, vô số người bị thương.
Vậy là Thiên Môn một thời từng sánh vai cùng Võ Đang, Thiếu Lâm Tự đã bị hủy diệt!
Thế nhưng các môn phái vẫn bị tổn thất nhiều.
Qua trận chiến này, bọn họ cũng tổn thất nhiều binh tướng và thực lực. Giang hồ trở nên tiêu điều và yên lặng hơn rất nhiều.
Tại buổi triều sớm trong hoàng cung Đại Võ.
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, các môn phái bao vây tấn công Thiên Môn, tới nay Thiên Môn đã bị phá vỡ, người trong môn phái bị thương và tử vong rất nhiều! Trừ năm vị Tiên Thiên vẫn chưa rõ tung tích ra thì năm vị Tiên Thiên tham chiến đều đã bỏ mạng! Môn chủ Thiên Môn không đấu lại nổi hai vị Tông Sư của Thiếu Lâm Tự và Võ Đang, bị thương và chạy trốn, giờ không rõ tung tích!”
Nữ đế vui mừng nói: “Tốt! Rất tốt! Tốt vô cùng!”
Quách đầu mục lại bẩm báo tiếp: “Ngoài ra các môn phái tham gia tấn công Thiên Môn cũng chịu tổn hại nặng nề! Theo vi thần thống kê thì trong lần vây đánh Thiên Môn này, nhân sĩ võ lâm có khoảng hai vạn người, nhưng có những hơn vạn người chôn mình ở núi Thiên Môn! Thực lực trong giang hồ giảm mạnh, uy hiếp của họ đối với triều đình ta cũng giảm, mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế lại càng vui hơn, nàng cười lớn: “Quá tốt! Hiện nay cục diện triều đình ta đang bất ổn, mà giang hồ lại loạn! Song qua trận chiến này, chúng ta không những diệt trừ được Thiên Môn mà còn làm yếu đi thế lực trong giang hồ, bảo vệ quyền thống trị của triều đình ta! Quách ái khanh, ngươi không những lấy công chuộc tội mà còn lập được đại công nữa! Ha ha!”
Quách đầu mục hớn hở, hắn ta đáp: “Thần đâu có công, tất cả đều nhờ có bệ hạ chỉ bảo, công lao này phải thuộc về bệ hạ!”
“Ngươi ấy ngươi ấy…”
Nữ đế vừa cười vừa chỉ vào Quách đầu mục: “Từ lúc vào triều đình làm quan, ngươi chẳng học được bản lĩnh gì cả, ấy vậy mà cái bản lĩnh nịnh hót thì ngươi giỏi lắm! Ha ha!”
Quách đầu mục cúi đầu, trông cực kì xấu hổ.
“Đại công này trẫm không thưởng không được!”
Nữ đế vui mừng nói: “Tất cả những người phụ trách việc này trong Lục Phiến Môn đều được thưởng một nghìn lượng bạc! Những người phụ trách chính như Lưu Tình, Liệt Dương được thưởng một vạn lượng bạc và thăng một chức quan!”
“Ngoài ra còn có Quách ái khanh nữa! Ngươi toàn quyền phụ trách truyện này, không những diệt trừ được Thiên Môn mà còn làm yếu thế lực trong giang hồ, bảo vệ quyền thống trị của triều đình ta, công lao vô cùng to lớn! Thế nên thưởng cho Quách ái khanh một vạn lượng bạc và ruộng đất! Tăng bậc quan thành quan viên nhị phẩm, tiếp tục quản lý Lục Phiến Môn, khâm xử!”
Quách đầu mục hớn hở!
Với hắn ta mà nói thì phần thưởng này chẳng là gì cả, song hắn ta được thăng chức quan và trở thành quan viên nhị phẩm, đây đúng là một vinh dự trước nay hắn ta chưa từng được nhận!
Phải biết rằng đầu mục Lục Phiến Môn vẫn chỉ mãi quanh quẩn ở chức quan tam phẩm.
Từ khi Lục Phiến Môn được thành lập chưa có tổng đầu mục nào làm tới quan nhị phẩm, hắn ta sẽ là người đầu tiên!
Hắn ta không phải đầu mục Lục Phiến Môn mạnh nhất trong lịch sử, nhưng chắc chắn sẽ là tổng đầu mục xuất sắc nhất trong lịch sử!
Điều này đủ để ghi chép lại thành sử sách!
Chương 408 Không tiếc nuối sao?
“Tạ bệ hạ ban ơn!”
Quách đầu mục lớn giọng nói. Bách quan trong triều ai cũng phải nhìn hắn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Dạo này cái tên này làm gì mà liên tiếp lập được công không biết? Hiện giờ còn được đề bạt, đúng là khiến người ta ganh tị!
“Quách ái khanh, giờ ngươi nói trẫm nghe, ngươi tiêu diệt Thiên Môn kiểu gì, rồi làm yếu thế lực trong giang hồ kiểu gì?”
Nữ đế cười tươi rói, ánh mắt nàng bỗng liếc về phía Lâm Bắc Phàm.
“Khởi bẩm bệ hạ, tất cả đều nhờ phủ thừa Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm đại nhân ạ!”
Quách đầu mục lớn giọng nói: “Là Lâm đại nhân đã đề ra kế sách hay nên Lục Phiến Môn mới lập được công lao to lớn như vậy!”
Nữ đế sững sờ, cười nói: “Là Lâm ái khanh thật à! Trẫm biết ngay là hắn mà, không cần rời khỏi kinh thành hắn cũng có thể chơi đùa Thiên Môn đến chết!”
Tiếp đó, Quách đầu mục bèn kể đầu đuôi quá trình cho mọi người nghe.
Lâm Bắc Phàm lấy một cuốn công pháp tà môn giao cho Lục Phiến Môn.
Môn chủ Thiên Môn có được cuốn tà công này xong thì trúng kế ngay. Hắn ta thiến tất cả người trong môn phái, rồi còn bắt bọn họ tu luyện công pháp này bằng cả tính mạng của mình, thực lực tăng lên nhưng cũng gây nên rất nhiều thù hận.
Sau khi bị bại lộ, cả Thiên Môn biến thành tà ma ngoại đạo.
Sau đó các môn phái liên minh với nhau cùng nhau vây đánh Thiên Môn. Cuối cùng Thiên Môn bị hủy diệt, môn chủ trọng thương và phải chạy trốn.
Uy hiếp với triều đình cũng được giải trừ.
Từ đầu đến cuối triều đình không phải bỏ bất cứ giá gì nhưng vẫn có thể hủy diệt Thiên Môn một cách dễ dàng!
Bách quan triều đình nghe xong ai cũng lắc đầu cảm thán. âm hiểm thật đấy!
Quá là âm hiểm!
Cái tên xảo quyệt này từ đầu đến cuối tính kế Thiên Môn đến chết! Xem ra sau này bọn họ phải cách xa hắn mới được, bằng không chẳng biết sẽ bị hắn tính kế lúc nào đâu!
Chỉ có nữ đế là vui vẻ vô cùng: “Cách này đúng là quá tuyệt vời, khiến người ta phải vỗ bàn khen hay! Lâm ái khanh, ngươi lại lập được đại công rồi, cơ mà công này cứ nhớ đấy đã, đợi ngày sau phong thưởng nhé!”
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm đáp.
Tới buổi tối khi tan làm, Quách đầu mục dẫn theo một đám người kéo mấy cái hòm lớn vào.
Lâm Bắc Phàm trông thấy vậy bèn ngạc nhiên: “Quách đại nhân, sao ngươi rảnh rỗi thế này? Lúc này ngươi phải đi uống rượu chúc mừng với các huynh đệ chứ?”
Trên mặt Quách đầu mục phơi phới: “Đúng là phải uống rượu, nhưng trước khi uống phải tặng quà đã!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Giữa ta với ngươi lại còn phải quà cáp nữa sao? Hơn nữa ngươi xem chỗ ta có thiếu cái gì không?”
“Món quà này của ta chắc chắn Lâm đại nhân sẽ thích!”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt đầy tò mò: “Gì thế?”
Quách đầu mục sáp lại gần và nhỏ giọng nói: “Lâm đại nhân, bên trong cái hòm này có chưa châu báu của Thiên Môn, tổng cộng trị giá năm trăm vạn lượng! Lúc ấy chúng ta đang nghĩ chỗ tiền này mà rơi vào tay nhân sĩ trong giang hồ thì thôi chi bằng để nó rơi vào tay Lâm đại nhân còn hơn! Thế nên chúng ta nhân lúc các môn phái vây đánh Thiên Môn đã lén lút chuyển châu báu bên trong Thiên Môn đi, mong Lâm đại nhân đừng chê!”
Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng rực, lại còn có thu nhập thêm cơ à! Năm trăm vạn lượng đấy!
Đây không phải một con số nhỏ đâu, lại cho hắn được phát tài à?
Lâm Bắc Phàm cười hớn hở: “Ôi bảo ta phải làm sao đây? Thôi thì bản quan đành nhận vậy!”
“Nhận là tốt, nhận là tốt!”
Quách đầu mục cũng cười.
Đó giờ nhờ ơn tình của Lâm Bắc Phàm mà Lục Phiến Môn giảm được biết bao người thương vong, công lao này là vô cùng to lớn, hắn ta vẫn luôn biết ơn Lâm Bắc Phàm!
Thế nhưng hắn ta chẳng giúp được gì cho Lâm Bắc Phàm nên trong lòng thấy áy náy vô cùng!
Hắn ta biết Lâm Bắc Phàm thích tiền, thích tiền tài châu báu nên lần này khi thấy có cơ hội hắn ta lập tức tận dụng và lôi đống châu báu của Thiên Môn về tặng cho Lâm Bắc Phàm.
Hiện giờ xem ra hắn ta tặng đúng thứ rồi! Lâm Bắc Phàm vui, mà giao tình giữa hai bên cũng sâu đậm hơn!
Về sau khi gặp chuyện thì hắn ta lại có thể tới tìm Lâm đại nhân, mời hắn nghĩ kế sách.
Được Lâm Bắc Phàm hỗ trợ thì hắn ta sẽ sớm ngày được thăng quan tiến chức thôi.
Ha ha!
Đây người ta gọi là hợp tác cùng có lợi, ai cũng vui vẻ!
“Lâm đại nhân, tiệc rượu của Lục Phiến Môn ta sắp bắt đầu rồi, ngươi cũng đến tham gia chứ?”
Quách đầu mục mời.
“Ta rất vinh hạnh!”
Lâm Bắc Phàm xua tay: “Hôm nay là một ngày vui, chuyển mấy vò rượu trong hầm rượu của ta tới buổi tiệc đi, mọi người cứ thoải mái mà uống!”
“Ha ha, bản quan thay mặt bọn họ đa tạ Lâm đại nhân!”
Buổi tối hôm đó, mọi người ai cũng uống hết mình.
Lúc bấy giờ đã đến mùa đông, thời tiết trở nên lạnh hơn.
Mỗi ngày ngoài lên triều và xử lý công vụ ở Quốc Tử Giám và Đức Thiên Phủ ra thì Lâm Bắc Phàm chẳng có chuyện gì khác, hắn bèn làm tổ trong nhà.
Hắn bày một lò than, hâm nóng chút rượu, vừa uống vừa đọc sách, ngày tháng trôi qua một cách mĩ mãn.
Về phương diện hưởng thụ thì hắn không bao giờ chịu thua kém.
Bên cạnh hắn còn có một chàng thanh niên ngốc nghếch, chỉ thấy hắn ta than thở: “Trận chiến diệt trừ ma đạo Thiên Môn kết thúc nhanh quá! Chưa kịp tham gia võ lâm đại hội lần này, ôi quá đáng tiếc.”
“Ngươi đi làm gì?”
Lâm Bắc Phàm vừa hâm rượu vừa hỏi.
“Đương nhiên là để diệt trừ ma đạo rồi!”
Quách Thiếu Soái siết chặt nắm đấm, hơi kích động nói: “Thiên Môn tu luyện ma công, mưu đồ làm hại võ lâm, từng kẻ một phải chết! Thân là thiếu hiệp trong võ lâm mà lại không thể tham gia, chẳng lẽ ta không tiếc nuối ư?”
Chương 409 Thiếu gì đó
Lâm Bắc Phàm phì cười: “Có gì đâu mà tiếc nuối, cũng chỉ đánh nhau vì lợi ích mà thôi!”
“Tại sao lại vì lợi ích? Chúng ta là vì chính đạo!”
Vẻ mặt Quách Thiếu Soái đầy vẻ kiên định.
“Chính đạo cái con khỉ!”
Lâm Bắc Phàm cười thành tiếng: “Chính là gì mà tà là gì? Từ xưa đến nay đâu ai rõ? Các ngươi cứ to mồm bảo Thiên Môn là tà ma ngoại đạo, nhưng các ngươi thấy Thiên Môn có chọc ghẹo gì đến các môn phái khác hay không?”
“Chuyện này…”
Quách Thiếu Soái á khẩu không trả lời được.
“Hoàn toàn không, đều là người khác đến chọc bọn họ trước! Người ta đang tự phát triển ở địa bàn nhà mình, chẳng trêu chọc ai cũng chẳng gây thị phi, kết quả lại bị người khác chiếm đánh, cuối cùng bị hủy diệt, môn chủ Thiên Môn rõ là oan ức!”
“Nhưng mà bọn chúng tu luyện ma công…”
Quách Thiếu Soái nói một cách yếu ớt.
“Sao ngươi biết đó là ma công? Chẳng lẽ cách thức tu luyện khác biệt một chút, tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút thì là ma công hả?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ sợ Thiên Môn lớn mạnh ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ thôi, thế nên bọn họ mới cho Thiên Môn là tà ma ngoại đạo, sau đó liên minh cùng nhau hủy diệt!”
“Bọn họ tích cực như vậy thực ra là muốn có được cuốn ma công này! Ba ngày lên Cửu phẩm, một tháng lên Bát phẩm, ba tháng lên Thất phẩm, sau một năm có hi vọng trở thành Tiên Thiên, chẳng ai có thể từ chối được sự mê hoặc này cả!”
Lâm Bắc Phàm cười: “Lục Phiến Môn cho hay, sau trận chiến, các môn phái như đang chia nhau chiến lợi phẩm vậy, thậm chí còn chia cả người trong Thiên Môn! Ngươi nói xem, bọn họ tốn công tốn sức làm những chuyện ấy để làm gì? Cứ giết sạch cho nhanh, chẳng lẽ bọn họ còn có lòng tốt nên mới tha mạng cho người Thiên Môn?”
“Suy cho cùng thì vẫn là bởi người Thiên Môn học được Tịch Tà Kiếm Phổ nên có thể trở thành một bản kiếm phổ sống! Vậy nên khi bắt những người này về, bọn họ sẽ bắt họ đọc và viết kiếm phổ ra! Cứ thế là sẽ có cơ hội gia tăng sức mạnh cho môn phái mình!”
“Ôi!”
Quách Thiếu Soái thở dài một hơi.
Trông thấy dáng vẻ đó của hắn ta, Lâm Bắc Phàm lại bực mình: “May mà ngươi không đi đấy, bằng không với cái tính bồng bột của ngươi, thể nào ngươi cũng hy sinh! Ta cho ngươi hay, giang hồ không chỉ đánh chém thôi đâu, giang hồ còn là chốn đối nhân xử thế, là nơi tranh giành lợi ích đấy! Không có chuyện gì thì đừng có xông vào đó, bằng không kẻ chịu tổn thất sẽ chính là bản thân ngươi.”
“Sư đệ, công tử nói phải đó! Ngươi còn thiếu kinh nghiệm trong giang hồ nên sau này nghe lời công tử nhiều vào! Công tử thông minh tuyệt thế, chắc chắn sẽ không khiến ngươi lầm lỡ đâu!”
Mạc Như Sương ngồi bên cạnh khuyên can.
“Ta cũng biết vậy! Từ lúc bước chân vào giang hồ, ta nhận ra giang hồ hoàn toàn khác so với những gì ta nghĩ! Ký Bắc vương mà ta cứ nghĩ là một vị minh chủ, một lòng một dạ làm việc cho hắn ta, ai ngờ…”
Quách Thiếu Soái cười khổ: “Ấy vậy mà hắn ta lại là kẻ xảo trá, vì dã tâm của mình mà chuyện gì cũng có thể làm được, chúng ta bị lợi dụng mà không biết! Về sau đi theo công tử, ta lại phát hiện chỗ nào trong giang hồ cũng đầy rẫy dối trá! Các môn phái vì lợi ích mà liên minh tiêu diệt Thiên Môn, ta không biết phải tin ai nữa!”
“Đúng là một đứa bé đáng thương!”
Lâm Bắc Phàm đồng tình nói: “Thiếu Soái à, về sau ngươi cứ đi theo ta, làm việc cho ta! Chỉ cần ta có một miếng cơm ăn…”
“Công tử!”
Hai mắt Quách Thiếu Soái tràn ngập hi vọng.
“Thì ngươi sẽ có thêm một cái bát để rửa!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Đúng lúc ấy, tiểu quận chúa xông vào. Trông thấy Lâm Bắc Phàm đang ngồi trước đống lửa, nàng gọi: “Sao ngươi cứ ru rú trong nhà thế? Ngày nào cũng làm tổ ở đây, trông chẳng khác gì một ông già!”
Lâm Bắc Phàm đáp một cách thản nhiên: “Bên ngoài lạnh như băng, trong nhà ấm áp như mùa xuân, ta cũng hết cách!”
“Ngươi thì lắm lý lẽ lắm!”
Tiểu quận chúa chìa hai bàn tay một cách hưng phấn, trên tay nàng là một cái giỏ lớn: “Nào nào nào, ta đem đồ ăn ngon tới cho ngươi này! Trên con phố mỹ thực mới mở nhiều tiệm lắm, ta lôi hết về cho các ngươi đây, nhân lúc còn nóng thì ăn đi!”
“Đa tạ tiểu quận chúa! Ngoài trời lạnh mà vẫn có người mở hàng ư?”
Quách Thiếu Soái nhận lấy đồ ăn.
“Mặc dù ít người hơn nhưng vẫn có nhiều người mở hàng lắm!”
“Thiếu Soái à, ngươi không biết nỗi khổ của kẻ đói rồi! Dân chúng sống khổ lắm, có chút cơ hội kiếm tiền thì bọn họ sẽ liều mạng mà nắm lấy! Mặc dù ngoài trời rất lạnh, khách hàng cũng ít đi, việc kinh doanh cũng không còn nhộn nhịp nhưng nếu làm thì vẫn có thể kiếm được chút tiền! Nếu như không làm thì đồng nghĩa với việc không có đồng nào!”
Lâm Bắc Phàm vừa nói vừa nhận lấy một xiên que nướng.
Hắn đặt lên bếp than và nướng, mùi thơm thoang thoảng bên mũi, sau đó ăn một cách vui vẻ, đúng là thơm thật đấy!
Tiểu quận chúa ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm, hai tay chống má: “Lâm Bắc Phàm, trời lạnh quá! Ngươi nói xem hiện giờ nếu như có một nồi súp nóng hôi hổi thì hay biết mấy. Nghe đâu trời lạnh hợp để ăn súp lắm!”
Đôi mắt nàng chớp chớp, ra sức ám chỉ.
Lâm Bắc Phàm thì thờ ơ: “Ta dạy quận chúa cách làm súp rồi cơ mà, quận chúa về nhà tự làm đi!”
“Nhưng mà người nhà ta làm không có chuẩn vị như ngươi làm, ta cứ thấy thiếu thiếu gì đó!”
Chương 410 Lẩu
Lâm Bắc Phàm: “Thiếu bào ngư cực phẩm hả?”
Tiểu quận chúa lắc đầu: “Không thiếu!”
Lâm Bắc Phàm: “Thiếu hải sâm cực phẩm sao?”
Tiểu quận chúa lại lắc đầu: “Cũng không thiếu!”
Lâm Bắc phàm: “Thế thiếu rượu cực phẩm?”
Tiểu quận chúa vẫn lắc đầu: “Cái này cũng không thiếu!”
…
Cuối cùng, hỏi hết một lượt mà chẳng thấy thiếu thứ gì, nhưng vẫn không tròn vị.
Lâm Bắc Phàm bỗng nhận ra: “Thế thì ta biết quận chúa thiếu gì rồi!”
Hai mắt tiểu quận chúa sáng rực: “Thiếu gì thế?”
“Quận chúa thiếu mắt nhìn, không dày vò ta thì không cam lòng!”
Lâm Bắc Phàm búng lên trán nàng.
“Ôi chao! Ghét ghê ấy!”
Tiểu quận chúa ôm lấy trán.
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Giờ mà nấu súp thì không kịp nữa rồi, hay là chúng ta làm nồi lẩu đi?”
“Lẩu… là gì?”
Tiểu quận chúa lấy làm lạ.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái ngồi bên cạnh cũng tò mò nhìn.
“Lẩu là một cách nấu đồ ăn, ăn ngay và luôn, dầu mà không ngấy, thích hợp để ăn vào mùa đông! Hiện giờ có nói quận chúa cũng không hiểu đâu, quận chúa nhìn chúng ta làm một lần là biết!”
Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm gọi: “Đại Lực, tối nay chúng ta ăn lẩu, ngươi đi chuẩn bị nhé!”
“Vâng thưa thiếu gia, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, ha ha!”
Một canh giờ sau.
Tiểu quận chúa nhìn bếp lò trên bàn, bên trên bếp là một nồi nước đang sôi sùng sục, bên cạnh còn có rau sống và thịt sống. Nàng chớp mắt, chép miệng hỏi: “Đây là đồ luộc còn gì, có gì hiếm lạ đâu!”
“Quận chúa thấy giống đồ luộc thôi chứ thực ra…”
“Thực ra gì?”
“Thực ra nó chính là đồ luộc đấy!”
Tiểu quận chúa: “…”
“Cơ mà cách làm khác hoàn toàn nhé!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Luộc thì chỉ cần đổ vào nước, luộc chín là xong! Nhưng lẩu thì phải dùng nóng, cho đồ ăn nóng đến chín luôn! Quận chúa nhìn xem, dù là rau hay là thịt thì chúng ta đều cắt thành từng miếng rồi bỏ vào trong nước sôi, nhúng một lúc là có thể ăn được!”
Tiểu quận chúa mở to mắt, mong chờ nói: “Như vậy sẽ ngon hơn à?”
“Không, sẽ càng đắt hơn!”
Tiểu quận chúa: “…”
“Chủ yếu là giữ được cái tươi của đồ ăn, và cả độ nóng nữa! Trước khi khi ăn cơm, đồ ăn nấu xong bưng lên bàn thì đã mất một lúc rồi nên mất đi sự tươi ngon, còn nguội nữa!”
“Nhưng giờ khi ăn lẩu, nhúng chín là ăn được luôn! Đồ ăn không những tươi mà còn nóng, rất dễ tiêu hóa, chẳng lẽ không tốt sao?”
“Ngươi nói có lý đấy!”
Tiểu quận chúa gật đầu đầy hưng phấn.
“Cuối cùng, lẩu mà không có nước chấm thì như không có linh hồn! Ăn đặc biệt nhất là nước chấm! Đồ luộc chỉ cần luộc là ăn được, nhưng lẩu thì cần nước chấm, như vậy sẽ càng ngon hơn.”
“Cần nước chấm gì?”
Tiểu quận chúa hỏi.
“Quận chúa nhìn xem, Đại Lực đã chuẩn bị xong hết rồi!”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa chỉ vào chiếc chỗ bát đĩa nhỏ bên cạnh: “Ở đây có tỏi, vừng, nước tương, giấm và cả ớt… Muốn ăn gì thì tự thêm, tự pha! Và rau cũng thế, ăn gì thì tự nhúng!”
Sau khi được Lâm Bắc Phàm giải thích kỹ càng, cuối cùng mọi người cũng biết được cách ăn lẩu, ai cũng hưng phấn muốn thử.
Lúc tiểu quận chúa đang định ra tay thì bị Lâm Bắc Phàm cản lại.
“Đợi đã quận chúa, phải tặng một nồi lẩu đến hoàng cung cho bệ hạ nếm thử!”
“Được, nhưng các ngươi đừng có ăn trước, đợi ta về rồi mới được ăn!”
Tiểu quận chúa nhanh chóng hành động, lập tức đi tặng nồi lẩu.
Cuối cùng mọi người cùng nhau ăn lẩu, phát hiện món này quá thú vị.
Nhất là khi ăn vào mùa đông lạnh giá như thế này, được ăn đồ ăn nóng đúng là quá ngon.
Hơn nữa mùi vị cũng rất hợp, toàn toàn không lệch so với khẩu vị của bọn họ. Cứ thế, mọi người ai cũng hài lòng.
“Lâm Bắc Phàm, ta thấy ban nãy ta đã nói sai một câu!”
“Câu nào hả tiểu quận chúa?”
“Ta thấy mùa đông hợp ăn lẩu hơn!”
“Tiểu quận chúa tỉnh ngộ rồi đấy!”
Cùng lúc ấy, một nồi lẩu cũng được đưa tới trước mặt nữ đế đang ở trong hoàng cung.
Nữ đế thắc mắc vô cùng: “Đây là cái gì? Sao Lâm ái khanh lại đưa rau thịt còn sống tới, thế này sao trẫm nuốt được đây?”
Lão thái giám mỉm cười: “Theo lời tiểu quận chúa nói thì đây là món ăn mới mà phủ thừa đại nhân phát minh ra, tên là lẩu! Dù là rau hay thịt thì đều sống hết, nhưng tất cả sẽ được thái thành lát mỏng! Chỉ cần nhúng chúng vào nước sôi một lúc, thêm nước chấm là có thể ăn được.”
“Vậy sao? Nghe có vẻ thú vị nhỉ! Hôm nay để trẫm nếm thử xem rốt cuộc lẩu nó kỳ diệu thế nào!” Nữ đế bắt đầu nhấc đũa.
Tiếp đó, lão thái giám bày bếp lò lên bàn, còn có rau sống, thịt sống, các loại gia vị đều được đưa lên.
Những thứ này đều do tiểu quận chúa đưa tới, khi than đang cháy mạnh, nước lẩu sôi sùng sục là có thể ăn luôn.
Nữ đế nhìn nước lẩu trước mặt rồi lại nhìn thịt và rau sống, nàng lấy đũa gắp một miếng thịt rồi bỏ vào nước nóng như ý của Lâm Bắc Phàm, nhúng một lúc.
Do thịt đã được thái mỏng nên chín rất nhanh.
Sau đó, nữ đế bỏ thịt vào trong bát, cẩn thận nếm một miếng. Mặc dù đồ rất tươi, cũng rất nóng, nhưng mùi vị vẫn thiếu chút gì đó.
Lúc bấy giờ, nàng trông thấy bên cạnh có bày rất nhiều gia vị, có tỏi, vừng, nước tương, ớt... Nhớ tới lời lão thái giám nói, nàng bèn đổ chúng vào bát, tỉ lệ dựa theo khẩu vị của mình.
Cứ thế, hai ngày trôi qua.
Lượng lớn người trong giang hồ đã tề tựu dưới chân núi Thiên Môn.
Có điều, bọn họ chưa tấn công mà chỉ bao vây ở bên ngoài, không cho người Thiên Môn trốn đi.
Còn người Thiên Môn thì “co đầu rụt cổ”, tranh thủ thời gian tu luyện. Giữa hai bên hình thành một sự ăn ý hiếm thấy.
Không lâu sau, phái Thanh Thành, phái Không Động, phái Nga Mi, phái Hoa Sơn và các môn phái nổi tiếng khác trong giang hồ cũng đều có mặt.
Ngoài ra các môn phái mới như Thiết Kiếm Môn, Chú Kiếm Sơn Trang hay Thiết Chưởng Môn cũng đều tới. Và cuối cùng Thiếu Lâm Tự và Võ Đang cũng có mặt.
Bên dưới chân núi Thiên Môn tề tựu hai môn phái hàng đầu, tám môn phái lớn và cả chục các môn phái nhỏ, gần như bao gồm toàn bộ danh môn chính phái!
Cộng thêm những hào kiệt giang hồ cũng tới, tổng số người lên đến hơn hai vạn!
Đúng là chuyện chưa từng có suốt ba mươi năm nay!
Hôm Thiếu Lâm Tự tới, trụ trì đã chủ trương đại cục với tư cách là minh chủ võ lâm và mở đại hội.
“A di đà phật! Diệt trừ ma đạo, chúng ta đều có trách nhiệm!”
Phương trượng nói với mọi người trong võ lâm, giọng nói nghiêm trang: “Đợi thêm một ngày đồng nghĩa với việc Thiên Môn mạnh thêm một phần, điều này là bất lợi với chúng ta! Thế nên mọi người hãy thống nhất một ngày, sau khi chuẩn bị tinh thần xong, buổi sáng ngày mai chúng ta sẽ tấn công Thiên Môn, diệt trừ ma đầu, trừ hại cho giang hồ!”
“Vâng thưa minh chủ!”
Mọi người đồng thanh đáp.
Thế là mọi người trong võ lâm đều nghỉ ngơi thật tốt. Còn Thiên Môn cũng đã chuẩn bị tốt những khâu cuối cùng.
Ngày hôm sau, cuộc chiến bắt đầu.
Mọi người tấn công lên núi, người ngựa như nước, khí thế bừng bừng.
Thiên Môn cũng đã chuẩn bị ổn thỏa, lợi dụng ưu thế về địa hình để tiến hành phản công.
“Tà môn ngoại đạo, ai cũng phải chết!”
“Tuyệt đối không để tên ma đầu chạy thoát!”
“Giết, lúc này là lúc để rạng danh!”
…
Những tiếng hô giết vang vọng đất trời! Sát khí như bay lên tận chín tầng mây!
Vừa mới bắt đầu đã máu chảy thành sông, thây chất thành núi!
Các võ lâm hào kiệt dưới chân núi trông mà kinh ngạc không thôi!
Bởi lẽ bọn họ phát hiện chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà thực lực của Thiên Môn đã tăng mạnh!
Không chỉ thành viên trong môn phái đều là cao thủ Cửu phẩm, ngoài ra còn có rất nhiều cao thủ Bát phẩm, số lượng gần như tăng gấp bội!
Công pháp Tịch Tà Kiếm Phổ quá khủng khiếp!
Mà cả Thiên Môn tu luyện Tịch Tà Kiếm Phổ còn khủng khiếp hơn! Trong lòng mọi người thầm hạ quyết tâm phải tiêu diệt được Thiên Môn!
Thấy số lượng thương vong quá lớn mà vẫn chưa thể tấn công Thiên Môn một cách toàn diện, một vài cường giả Tiên Thiên đã không nhịn được bắt đầu tấn công vào bên trong Thiên Môn, mở một con đường máu cho mọi người.
Dưới sự dẫn đầu của các Tiên Thiên, bọn họ đã đánh chiếm được thành trì, cán cân thắng lợi cuối cùng cũng nghiêng về phía các môn phái.
Dù bên trong Thiên Môn có năm vị Tiên Thiên cũng không ngăn được khí thế tấn công của bọn họ. Cuối cùng môn chủ Thiên Môn trấn thủ ở phía cuối cùng không ngồi yên được nữa.
“Ỷ lớn hiếp bé thì ra thể thống gì? Bản tọa sẽ chơi với các ngươi đến cùng!”
Trong phút chốc, môn chủ Thiên Môn đã hành động, đánh trọng thương mười mấy vị Tiên Thiên trong nháy mắt. Hắn ta đứng sừng sững trên đỉnh núi, uy phong lừng lẫy, mỉm cười một cách điên cuồng: “Những kẻ dưới Tông Sư thì chẳng khác gì những con kiến! Ai dám cản trở sự nghiệp của bản tọa thì đều phải chết!”
Mọi người kinh ngạc, đây chính là sức mạnh của Tông Sư ư? Quá đáng sợ!
Tiếp đó, bọn họ lại tuyệt vọng!
Một cường giả tuyệt thế như vậy, ai mà dám chống lại?
Lúc bấy giờ ở một ngọn núi khác bỗng có một lão tăng xuất hiện, hắn ta chắp hai tay lại, vẻ mặt từ bi: “A di đà phật! Tay thí chủ đầy máu tươi và đã bước vào con đường ma đạo! Chi bằng theo bần tăng về ăn chay niệm phật, sám hối tội lỗi trên người!”
Giọng nói của lão tăng đó không lớn nhưng mọi người vẫn nghe rất rõ.
Trong giọng nói còn chứa đựng vẻ từ bi khiến mọi người cũng tự động yên lặng.
Trụ trì Thiếu Lâm Tự cười một cách đắc ý: “A di đà phật! Đây chính là sư thúc tổ của Thiếu Lâm Tự ta, đã ăn chay niệm phật được hơn một trăm hai mươi năm, thực lực thâm hậu và đã đạt tới cảnh giới Tông Sư!”
“Hóa ra là tiền bối của Thiếu Lâm Tự, thất kính thất kính!”
“Đến cao thủ Tông Sư cũng có, không hổ là môn phái hàng đầu của giang hồ!”
“Đúng là một môn phái có tuổi đời cả ngàn năm!”
Mọi người đều vô cùng ngạc nhiên.
Trong mắt môn chủ Thiên Môn hiện lên vẻ kiêng kị: “Chỉ bằng một lão hòa thượng như ngươi mà muốn ngăn cản bản tọa ư?”
“Thêm cả bần đạo nữa thì sao?”
Ở một ngọn núi phía không xa có một bóng người xuất hiện.
Người này mặc một bộ đạo bào màu xám tro theo phong cách cổ, sau lưng có in hoa văn âm dương bát quái, trên tay cầm một cây phất trần, đầu tóc bạc phơ nhưng sắc mặt lại hồng hào, trông như một vị cao nhân ngoại thế.
Mặc dù trên người hắn ta không có khí thế gì nhưng mọi người đều không dám liếc nhìn hắn ta! Dám đối diện trực tiếp với môn chủ Thiên Môn thì chắc chắn là một nhân vật lợi hại!
Chưởng môn phái Võ Đang giới thiệu: “Vị này chính là sư thúc tổ của Võ Đang ta, đạo hiệu là Liễu Trần, bế quan tu luyện được sáu mươi năm và mới xuất quan gần đây! Nghe nói chuyến này chúng ta đi diệt trừ ma đạo nên tới góp một phần sức lực!”
“Hóa ra là Liễu Trần đại sư, ta còn tưởng hắn ta quy tiên rồi cơ, ấy vậy mà vẫn sống đến giờ, đúng là lão thần tiên mà!”
“Người ta đã là Tông Sư, sống lâu là chuyện bình thường còn gì?”
“Lại thêm một Tông Sư nữa! Đúng là phái Võ Đang, thâm hậu thật!”
Chương 407 Nịnh hót giỏi lắm
Trong lòng mọi người bội phục vô cùng, vừa kính lại vừa sợ phái Võ Đang. Vẻ kiêng kị trong mắt môn chủ Thiên Môn cũng ngày càng rõ nét hơn.
Một Tông Sư thôi thì hắn ta không cần phải chú ý.
Nhưng hai Tông Sư cùng một lúc thì hắn ta không thể không lưu tâm.
Dẫu sao thì hắn ta có mạnh cỡ nào đi chăng nữa thì cũng chỉ có một mình, chỉ có thể đối đầu với một Tông Sư mà thôi, còn hai Tông Sư thì hắn ta không thể thắng được.
Huống hồ hai người này còn là Tông Sư có nội lực vô cùng thâm hậu.
Thế nhưng giọng điệu của môn chủ Thiên Môn vẫn cương quyết vô cùng: “Lại thêm một kẻ không biết chết là gì! Cơ mà dù các ngươi có tập hợp đông đủ thì cũng không thể ngăn cản bản tọa đâu!”
“A di đà phật! Thí chủ đã quá mê muội rồi, thí chủ phải biết rằng buông đao xuống là tu thành chính quả!”
“Nghiệp chướng, chịu chết đi!”
Hai vị Tông Sư cùng nhau ra tay. Môn chủ Thiên Môn một mình đấu với hai người! Bọn họ đánh nhau đến mức kinh thiên động địa!
Còn phía dưới, các môn phái chính đạo trông thấy phe mình có hai vị Tông Sư, sĩ khí dâng cao, bọn họ gào lên và tấn công Thiên Môn.
Sĩ khí bên Thiên Môn sụt giảm, bọn họ chỉ biết kháng cự một cách tiêu cực, sơn môn đã bị phá vỡ ngay sau đó.
“Xông lên, giết sạch bọn ma đầu!”
“Thắng lợi đang ở phía trước!”
“Đây chính là lúc để rạng danh, ha ha!”
Mọi người hưng phấn tràn vào.
Môn chủ Thiên Môn đang đấu với hai vị Tông Sư thấy vậy bèn nghiến răng nghiến lợi: “Các ngươi đều đáng chết!”
Hắn ta trúng một chưởng của lão đạo sĩ, sau đó mang theo sát khí bừng bừng tiến vào bên trong Thiên Môn và giết sạch những nhân sĩ chính đạo.
Cả quãng đường chất đầy thi thể, máu tươi nhuộm khắp. Chỉ một thoáng thôi mà các nhân sĩ chính đạo đã sợ đến mức không dám tiến lên phía trước nữa.
Mãi cho đến khi hai vị Tông Sư đuổi đến, môn chủ Thiên Môn mới không thể ra tay tiếp. Cuối cùng môn chủ Thiên Môn không thể chống lại nhiều người, hắn ta bị thương và tháo chạy.
“Tất cả các ngươi cứ chờ đấy! Bản tọa có thù tất báo!”
Thiên Môn không còn môn chủ bảo vệ nữa nên chẳng khác gì con mãnh hổ bị đánh gãy răng, chỉ đánh mặc người ta ức hiếp.
Thời gian chưa đầy một nén hương trôi qua, sơn môn Thiên Môn lại bị người ta phá vỡ, vô số người bị thương.
Vậy là Thiên Môn một thời từng sánh vai cùng Võ Đang, Thiếu Lâm Tự đã bị hủy diệt!
Thế nhưng các môn phái vẫn bị tổn thất nhiều.
Qua trận chiến này, bọn họ cũng tổn thất nhiều binh tướng và thực lực. Giang hồ trở nên tiêu điều và yên lặng hơn rất nhiều.
Tại buổi triều sớm trong hoàng cung Đại Võ.
Quách đầu mục của Lục Phiến Môn bẩm báo: “Khởi bẩm bệ hạ, các môn phái bao vây tấn công Thiên Môn, tới nay Thiên Môn đã bị phá vỡ, người trong môn phái bị thương và tử vong rất nhiều! Trừ năm vị Tiên Thiên vẫn chưa rõ tung tích ra thì năm vị Tiên Thiên tham chiến đều đã bỏ mạng! Môn chủ Thiên Môn không đấu lại nổi hai vị Tông Sư của Thiếu Lâm Tự và Võ Đang, bị thương và chạy trốn, giờ không rõ tung tích!”
Nữ đế vui mừng nói: “Tốt! Rất tốt! Tốt vô cùng!”
Quách đầu mục lại bẩm báo tiếp: “Ngoài ra các môn phái tham gia tấn công Thiên Môn cũng chịu tổn hại nặng nề! Theo vi thần thống kê thì trong lần vây đánh Thiên Môn này, nhân sĩ võ lâm có khoảng hai vạn người, nhưng có những hơn vạn người chôn mình ở núi Thiên Môn! Thực lực trong giang hồ giảm mạnh, uy hiếp của họ đối với triều đình ta cũng giảm, mong bệ hạ minh giám!”
Nữ đế lại càng vui hơn, nàng cười lớn: “Quá tốt! Hiện nay cục diện triều đình ta đang bất ổn, mà giang hồ lại loạn! Song qua trận chiến này, chúng ta không những diệt trừ được Thiên Môn mà còn làm yếu đi thế lực trong giang hồ, bảo vệ quyền thống trị của triều đình ta! Quách ái khanh, ngươi không những lấy công chuộc tội mà còn lập được đại công nữa! Ha ha!”
Quách đầu mục hớn hở, hắn ta đáp: “Thần đâu có công, tất cả đều nhờ có bệ hạ chỉ bảo, công lao này phải thuộc về bệ hạ!”
“Ngươi ấy ngươi ấy…”
Nữ đế vừa cười vừa chỉ vào Quách đầu mục: “Từ lúc vào triều đình làm quan, ngươi chẳng học được bản lĩnh gì cả, ấy vậy mà cái bản lĩnh nịnh hót thì ngươi giỏi lắm! Ha ha!”
Quách đầu mục cúi đầu, trông cực kì xấu hổ.
“Đại công này trẫm không thưởng không được!”
Nữ đế vui mừng nói: “Tất cả những người phụ trách việc này trong Lục Phiến Môn đều được thưởng một nghìn lượng bạc! Những người phụ trách chính như Lưu Tình, Liệt Dương được thưởng một vạn lượng bạc và thăng một chức quan!”
“Ngoài ra còn có Quách ái khanh nữa! Ngươi toàn quyền phụ trách truyện này, không những diệt trừ được Thiên Môn mà còn làm yếu thế lực trong giang hồ, bảo vệ quyền thống trị của triều đình ta, công lao vô cùng to lớn! Thế nên thưởng cho Quách ái khanh một vạn lượng bạc và ruộng đất! Tăng bậc quan thành quan viên nhị phẩm, tiếp tục quản lý Lục Phiến Môn, khâm xử!”
Quách đầu mục hớn hở!
Với hắn ta mà nói thì phần thưởng này chẳng là gì cả, song hắn ta được thăng chức quan và trở thành quan viên nhị phẩm, đây đúng là một vinh dự trước nay hắn ta chưa từng được nhận!
Phải biết rằng đầu mục Lục Phiến Môn vẫn chỉ mãi quanh quẩn ở chức quan tam phẩm.
Từ khi Lục Phiến Môn được thành lập chưa có tổng đầu mục nào làm tới quan nhị phẩm, hắn ta sẽ là người đầu tiên!
Hắn ta không phải đầu mục Lục Phiến Môn mạnh nhất trong lịch sử, nhưng chắc chắn sẽ là tổng đầu mục xuất sắc nhất trong lịch sử!
Điều này đủ để ghi chép lại thành sử sách!
Chương 408 Không tiếc nuối sao?
“Tạ bệ hạ ban ơn!”
Quách đầu mục lớn giọng nói. Bách quan trong triều ai cũng phải nhìn hắn ta bằng ánh mắt ngưỡng mộ.
Dạo này cái tên này làm gì mà liên tiếp lập được công không biết? Hiện giờ còn được đề bạt, đúng là khiến người ta ganh tị!
“Quách ái khanh, giờ ngươi nói trẫm nghe, ngươi tiêu diệt Thiên Môn kiểu gì, rồi làm yếu thế lực trong giang hồ kiểu gì?”
Nữ đế cười tươi rói, ánh mắt nàng bỗng liếc về phía Lâm Bắc Phàm.
“Khởi bẩm bệ hạ, tất cả đều nhờ phủ thừa Đức Thiên Phủ, tế tửu Quốc Tử Giám Lâm Bắc Phàm đại nhân ạ!”
Quách đầu mục lớn giọng nói: “Là Lâm đại nhân đã đề ra kế sách hay nên Lục Phiến Môn mới lập được công lao to lớn như vậy!”
Nữ đế sững sờ, cười nói: “Là Lâm ái khanh thật à! Trẫm biết ngay là hắn mà, không cần rời khỏi kinh thành hắn cũng có thể chơi đùa Thiên Môn đến chết!”
Tiếp đó, Quách đầu mục bèn kể đầu đuôi quá trình cho mọi người nghe.
Lâm Bắc Phàm lấy một cuốn công pháp tà môn giao cho Lục Phiến Môn.
Môn chủ Thiên Môn có được cuốn tà công này xong thì trúng kế ngay. Hắn ta thiến tất cả người trong môn phái, rồi còn bắt bọn họ tu luyện công pháp này bằng cả tính mạng của mình, thực lực tăng lên nhưng cũng gây nên rất nhiều thù hận.
Sau khi bị bại lộ, cả Thiên Môn biến thành tà ma ngoại đạo.
Sau đó các môn phái liên minh với nhau cùng nhau vây đánh Thiên Môn. Cuối cùng Thiên Môn bị hủy diệt, môn chủ trọng thương và phải chạy trốn.
Uy hiếp với triều đình cũng được giải trừ.
Từ đầu đến cuối triều đình không phải bỏ bất cứ giá gì nhưng vẫn có thể hủy diệt Thiên Môn một cách dễ dàng!
Bách quan triều đình nghe xong ai cũng lắc đầu cảm thán. âm hiểm thật đấy!
Quá là âm hiểm!
Cái tên xảo quyệt này từ đầu đến cuối tính kế Thiên Môn đến chết! Xem ra sau này bọn họ phải cách xa hắn mới được, bằng không chẳng biết sẽ bị hắn tính kế lúc nào đâu!
Chỉ có nữ đế là vui vẻ vô cùng: “Cách này đúng là quá tuyệt vời, khiến người ta phải vỗ bàn khen hay! Lâm ái khanh, ngươi lại lập được đại công rồi, cơ mà công này cứ nhớ đấy đã, đợi ngày sau phong thưởng nhé!”
“Tạ bệ hạ!”
Lâm Bắc Phàm đáp.
Tới buổi tối khi tan làm, Quách đầu mục dẫn theo một đám người kéo mấy cái hòm lớn vào.
Lâm Bắc Phàm trông thấy vậy bèn ngạc nhiên: “Quách đại nhân, sao ngươi rảnh rỗi thế này? Lúc này ngươi phải đi uống rượu chúc mừng với các huynh đệ chứ?”
Trên mặt Quách đầu mục phơi phới: “Đúng là phải uống rượu, nhưng trước khi uống phải tặng quà đã!”
Lâm Bắc Phàm mỉm cười: “Giữa ta với ngươi lại còn phải quà cáp nữa sao? Hơn nữa ngươi xem chỗ ta có thiếu cái gì không?”
“Món quà này của ta chắc chắn Lâm đại nhân sẽ thích!”
Lâm Bắc Phàm chớp mắt đầy tò mò: “Gì thế?”
Quách đầu mục sáp lại gần và nhỏ giọng nói: “Lâm đại nhân, bên trong cái hòm này có chưa châu báu của Thiên Môn, tổng cộng trị giá năm trăm vạn lượng! Lúc ấy chúng ta đang nghĩ chỗ tiền này mà rơi vào tay nhân sĩ trong giang hồ thì thôi chi bằng để nó rơi vào tay Lâm đại nhân còn hơn! Thế nên chúng ta nhân lúc các môn phái vây đánh Thiên Môn đã lén lút chuyển châu báu bên trong Thiên Môn đi, mong Lâm đại nhân đừng chê!”
Hai mắt Lâm Bắc Phàm sáng rực, lại còn có thu nhập thêm cơ à! Năm trăm vạn lượng đấy!
Đây không phải một con số nhỏ đâu, lại cho hắn được phát tài à?
Lâm Bắc Phàm cười hớn hở: “Ôi bảo ta phải làm sao đây? Thôi thì bản quan đành nhận vậy!”
“Nhận là tốt, nhận là tốt!”
Quách đầu mục cũng cười.
Đó giờ nhờ ơn tình của Lâm Bắc Phàm mà Lục Phiến Môn giảm được biết bao người thương vong, công lao này là vô cùng to lớn, hắn ta vẫn luôn biết ơn Lâm Bắc Phàm!
Thế nhưng hắn ta chẳng giúp được gì cho Lâm Bắc Phàm nên trong lòng thấy áy náy vô cùng!
Hắn ta biết Lâm Bắc Phàm thích tiền, thích tiền tài châu báu nên lần này khi thấy có cơ hội hắn ta lập tức tận dụng và lôi đống châu báu của Thiên Môn về tặng cho Lâm Bắc Phàm.
Hiện giờ xem ra hắn ta tặng đúng thứ rồi! Lâm Bắc Phàm vui, mà giao tình giữa hai bên cũng sâu đậm hơn!
Về sau khi gặp chuyện thì hắn ta lại có thể tới tìm Lâm đại nhân, mời hắn nghĩ kế sách.
Được Lâm Bắc Phàm hỗ trợ thì hắn ta sẽ sớm ngày được thăng quan tiến chức thôi.
Ha ha!
Đây người ta gọi là hợp tác cùng có lợi, ai cũng vui vẻ!
“Lâm đại nhân, tiệc rượu của Lục Phiến Môn ta sắp bắt đầu rồi, ngươi cũng đến tham gia chứ?”
Quách đầu mục mời.
“Ta rất vinh hạnh!”
Lâm Bắc Phàm xua tay: “Hôm nay là một ngày vui, chuyển mấy vò rượu trong hầm rượu của ta tới buổi tiệc đi, mọi người cứ thoải mái mà uống!”
“Ha ha, bản quan thay mặt bọn họ đa tạ Lâm đại nhân!”
Buổi tối hôm đó, mọi người ai cũng uống hết mình.
Lúc bấy giờ đã đến mùa đông, thời tiết trở nên lạnh hơn.
Mỗi ngày ngoài lên triều và xử lý công vụ ở Quốc Tử Giám và Đức Thiên Phủ ra thì Lâm Bắc Phàm chẳng có chuyện gì khác, hắn bèn làm tổ trong nhà.
Hắn bày một lò than, hâm nóng chút rượu, vừa uống vừa đọc sách, ngày tháng trôi qua một cách mĩ mãn.
Về phương diện hưởng thụ thì hắn không bao giờ chịu thua kém.
Bên cạnh hắn còn có một chàng thanh niên ngốc nghếch, chỉ thấy hắn ta than thở: “Trận chiến diệt trừ ma đạo Thiên Môn kết thúc nhanh quá! Chưa kịp tham gia võ lâm đại hội lần này, ôi quá đáng tiếc.”
“Ngươi đi làm gì?”
Lâm Bắc Phàm vừa hâm rượu vừa hỏi.
“Đương nhiên là để diệt trừ ma đạo rồi!”
Quách Thiếu Soái siết chặt nắm đấm, hơi kích động nói: “Thiên Môn tu luyện ma công, mưu đồ làm hại võ lâm, từng kẻ một phải chết! Thân là thiếu hiệp trong võ lâm mà lại không thể tham gia, chẳng lẽ ta không tiếc nuối ư?”
Chương 409 Thiếu gì đó
Lâm Bắc Phàm phì cười: “Có gì đâu mà tiếc nuối, cũng chỉ đánh nhau vì lợi ích mà thôi!”
“Tại sao lại vì lợi ích? Chúng ta là vì chính đạo!”
Vẻ mặt Quách Thiếu Soái đầy vẻ kiên định.
“Chính đạo cái con khỉ!”
Lâm Bắc Phàm cười thành tiếng: “Chính là gì mà tà là gì? Từ xưa đến nay đâu ai rõ? Các ngươi cứ to mồm bảo Thiên Môn là tà ma ngoại đạo, nhưng các ngươi thấy Thiên Môn có chọc ghẹo gì đến các môn phái khác hay không?”
“Chuyện này…”
Quách Thiếu Soái á khẩu không trả lời được.
“Hoàn toàn không, đều là người khác đến chọc bọn họ trước! Người ta đang tự phát triển ở địa bàn nhà mình, chẳng trêu chọc ai cũng chẳng gây thị phi, kết quả lại bị người khác chiếm đánh, cuối cùng bị hủy diệt, môn chủ Thiên Môn rõ là oan ức!”
“Nhưng mà bọn chúng tu luyện ma công…”
Quách Thiếu Soái nói một cách yếu ớt.
“Sao ngươi biết đó là ma công? Chẳng lẽ cách thức tu luyện khác biệt một chút, tốc độ tu luyện nhanh hơn một chút thì là ma công hả?”
Lâm Bắc Phàm khẽ cười: “Suy cho cùng thì bọn họ cũng chỉ sợ Thiên Môn lớn mạnh ảnh hưởng đến lợi ích của bọn họ thôi, thế nên bọn họ mới cho Thiên Môn là tà ma ngoại đạo, sau đó liên minh cùng nhau hủy diệt!”
“Bọn họ tích cực như vậy thực ra là muốn có được cuốn ma công này! Ba ngày lên Cửu phẩm, một tháng lên Bát phẩm, ba tháng lên Thất phẩm, sau một năm có hi vọng trở thành Tiên Thiên, chẳng ai có thể từ chối được sự mê hoặc này cả!”
Lâm Bắc Phàm cười: “Lục Phiến Môn cho hay, sau trận chiến, các môn phái như đang chia nhau chiến lợi phẩm vậy, thậm chí còn chia cả người trong Thiên Môn! Ngươi nói xem, bọn họ tốn công tốn sức làm những chuyện ấy để làm gì? Cứ giết sạch cho nhanh, chẳng lẽ bọn họ còn có lòng tốt nên mới tha mạng cho người Thiên Môn?”
“Suy cho cùng thì vẫn là bởi người Thiên Môn học được Tịch Tà Kiếm Phổ nên có thể trở thành một bản kiếm phổ sống! Vậy nên khi bắt những người này về, bọn họ sẽ bắt họ đọc và viết kiếm phổ ra! Cứ thế là sẽ có cơ hội gia tăng sức mạnh cho môn phái mình!”
“Ôi!”
Quách Thiếu Soái thở dài một hơi.
Trông thấy dáng vẻ đó của hắn ta, Lâm Bắc Phàm lại bực mình: “May mà ngươi không đi đấy, bằng không với cái tính bồng bột của ngươi, thể nào ngươi cũng hy sinh! Ta cho ngươi hay, giang hồ không chỉ đánh chém thôi đâu, giang hồ còn là chốn đối nhân xử thế, là nơi tranh giành lợi ích đấy! Không có chuyện gì thì đừng có xông vào đó, bằng không kẻ chịu tổn thất sẽ chính là bản thân ngươi.”
“Sư đệ, công tử nói phải đó! Ngươi còn thiếu kinh nghiệm trong giang hồ nên sau này nghe lời công tử nhiều vào! Công tử thông minh tuyệt thế, chắc chắn sẽ không khiến ngươi lầm lỡ đâu!”
Mạc Như Sương ngồi bên cạnh khuyên can.
“Ta cũng biết vậy! Từ lúc bước chân vào giang hồ, ta nhận ra giang hồ hoàn toàn khác so với những gì ta nghĩ! Ký Bắc vương mà ta cứ nghĩ là một vị minh chủ, một lòng một dạ làm việc cho hắn ta, ai ngờ…”
Quách Thiếu Soái cười khổ: “Ấy vậy mà hắn ta lại là kẻ xảo trá, vì dã tâm của mình mà chuyện gì cũng có thể làm được, chúng ta bị lợi dụng mà không biết! Về sau đi theo công tử, ta lại phát hiện chỗ nào trong giang hồ cũng đầy rẫy dối trá! Các môn phái vì lợi ích mà liên minh tiêu diệt Thiên Môn, ta không biết phải tin ai nữa!”
“Đúng là một đứa bé đáng thương!”
Lâm Bắc Phàm đồng tình nói: “Thiếu Soái à, về sau ngươi cứ đi theo ta, làm việc cho ta! Chỉ cần ta có một miếng cơm ăn…”
“Công tử!”
Hai mắt Quách Thiếu Soái tràn ngập hi vọng.
“Thì ngươi sẽ có thêm một cái bát để rửa!”
Quách Thiếu Soái: “…”
Đúng lúc ấy, tiểu quận chúa xông vào. Trông thấy Lâm Bắc Phàm đang ngồi trước đống lửa, nàng gọi: “Sao ngươi cứ ru rú trong nhà thế? Ngày nào cũng làm tổ ở đây, trông chẳng khác gì một ông già!”
Lâm Bắc Phàm đáp một cách thản nhiên: “Bên ngoài lạnh như băng, trong nhà ấm áp như mùa xuân, ta cũng hết cách!”
“Ngươi thì lắm lý lẽ lắm!”
Tiểu quận chúa chìa hai bàn tay một cách hưng phấn, trên tay nàng là một cái giỏ lớn: “Nào nào nào, ta đem đồ ăn ngon tới cho ngươi này! Trên con phố mỹ thực mới mở nhiều tiệm lắm, ta lôi hết về cho các ngươi đây, nhân lúc còn nóng thì ăn đi!”
“Đa tạ tiểu quận chúa! Ngoài trời lạnh mà vẫn có người mở hàng ư?”
Quách Thiếu Soái nhận lấy đồ ăn.
“Mặc dù ít người hơn nhưng vẫn có nhiều người mở hàng lắm!”
“Thiếu Soái à, ngươi không biết nỗi khổ của kẻ đói rồi! Dân chúng sống khổ lắm, có chút cơ hội kiếm tiền thì bọn họ sẽ liều mạng mà nắm lấy! Mặc dù ngoài trời rất lạnh, khách hàng cũng ít đi, việc kinh doanh cũng không còn nhộn nhịp nhưng nếu làm thì vẫn có thể kiếm được chút tiền! Nếu như không làm thì đồng nghĩa với việc không có đồng nào!”
Lâm Bắc Phàm vừa nói vừa nhận lấy một xiên que nướng.
Hắn đặt lên bếp than và nướng, mùi thơm thoang thoảng bên mũi, sau đó ăn một cách vui vẻ, đúng là thơm thật đấy!
Tiểu quận chúa ngồi bên cạnh Lâm Bắc Phàm, hai tay chống má: “Lâm Bắc Phàm, trời lạnh quá! Ngươi nói xem hiện giờ nếu như có một nồi súp nóng hôi hổi thì hay biết mấy. Nghe đâu trời lạnh hợp để ăn súp lắm!”
Đôi mắt nàng chớp chớp, ra sức ám chỉ.
Lâm Bắc Phàm thì thờ ơ: “Ta dạy quận chúa cách làm súp rồi cơ mà, quận chúa về nhà tự làm đi!”
“Nhưng mà người nhà ta làm không có chuẩn vị như ngươi làm, ta cứ thấy thiếu thiếu gì đó!”
Chương 410 Lẩu
Lâm Bắc Phàm: “Thiếu bào ngư cực phẩm hả?”
Tiểu quận chúa lắc đầu: “Không thiếu!”
Lâm Bắc Phàm: “Thiếu hải sâm cực phẩm sao?”
Tiểu quận chúa lại lắc đầu: “Cũng không thiếu!”
Lâm Bắc phàm: “Thế thiếu rượu cực phẩm?”
Tiểu quận chúa vẫn lắc đầu: “Cái này cũng không thiếu!”
…
Cuối cùng, hỏi hết một lượt mà chẳng thấy thiếu thứ gì, nhưng vẫn không tròn vị.
Lâm Bắc Phàm bỗng nhận ra: “Thế thì ta biết quận chúa thiếu gì rồi!”
Hai mắt tiểu quận chúa sáng rực: “Thiếu gì thế?”
“Quận chúa thiếu mắt nhìn, không dày vò ta thì không cam lòng!”
Lâm Bắc Phàm búng lên trán nàng.
“Ôi chao! Ghét ghê ấy!”
Tiểu quận chúa ôm lấy trán.
Lâm Bắc Phàm nghĩ ngợi một lát rồi nói: “Giờ mà nấu súp thì không kịp nữa rồi, hay là chúng ta làm nồi lẩu đi?”
“Lẩu… là gì?”
Tiểu quận chúa lấy làm lạ.
Mạc Như Sương và Quách Thiếu Soái ngồi bên cạnh cũng tò mò nhìn.
“Lẩu là một cách nấu đồ ăn, ăn ngay và luôn, dầu mà không ngấy, thích hợp để ăn vào mùa đông! Hiện giờ có nói quận chúa cũng không hiểu đâu, quận chúa nhìn chúng ta làm một lần là biết!”
Nói đoạn, Lâm Bắc Phàm gọi: “Đại Lực, tối nay chúng ta ăn lẩu, ngươi đi chuẩn bị nhé!”
“Vâng thưa thiếu gia, đã chuẩn bị xong từ lâu rồi, ha ha!”
Một canh giờ sau.
Tiểu quận chúa nhìn bếp lò trên bàn, bên trên bếp là một nồi nước đang sôi sùng sục, bên cạnh còn có rau sống và thịt sống. Nàng chớp mắt, chép miệng hỏi: “Đây là đồ luộc còn gì, có gì hiếm lạ đâu!”
“Quận chúa thấy giống đồ luộc thôi chứ thực ra…”
“Thực ra gì?”
“Thực ra nó chính là đồ luộc đấy!”
Tiểu quận chúa: “…”
“Cơ mà cách làm khác hoàn toàn nhé!”
Lâm Bắc Phàm nói: “Luộc thì chỉ cần đổ vào nước, luộc chín là xong! Nhưng lẩu thì phải dùng nóng, cho đồ ăn nóng đến chín luôn! Quận chúa nhìn xem, dù là rau hay là thịt thì chúng ta đều cắt thành từng miếng rồi bỏ vào trong nước sôi, nhúng một lúc là có thể ăn được!”
Tiểu quận chúa mở to mắt, mong chờ nói: “Như vậy sẽ ngon hơn à?”
“Không, sẽ càng đắt hơn!”
Tiểu quận chúa: “…”
“Chủ yếu là giữ được cái tươi của đồ ăn, và cả độ nóng nữa! Trước khi khi ăn cơm, đồ ăn nấu xong bưng lên bàn thì đã mất một lúc rồi nên mất đi sự tươi ngon, còn nguội nữa!”
“Nhưng giờ khi ăn lẩu, nhúng chín là ăn được luôn! Đồ ăn không những tươi mà còn nóng, rất dễ tiêu hóa, chẳng lẽ không tốt sao?”
“Ngươi nói có lý đấy!”
Tiểu quận chúa gật đầu đầy hưng phấn.
“Cuối cùng, lẩu mà không có nước chấm thì như không có linh hồn! Ăn đặc biệt nhất là nước chấm! Đồ luộc chỉ cần luộc là ăn được, nhưng lẩu thì cần nước chấm, như vậy sẽ càng ngon hơn.”
“Cần nước chấm gì?”
Tiểu quận chúa hỏi.
“Quận chúa nhìn xem, Đại Lực đã chuẩn bị xong hết rồi!”
Lâm Bắc Phàm vừa cười vừa chỉ vào chiếc chỗ bát đĩa nhỏ bên cạnh: “Ở đây có tỏi, vừng, nước tương, giấm và cả ớt… Muốn ăn gì thì tự thêm, tự pha! Và rau cũng thế, ăn gì thì tự nhúng!”
Sau khi được Lâm Bắc Phàm giải thích kỹ càng, cuối cùng mọi người cũng biết được cách ăn lẩu, ai cũng hưng phấn muốn thử.
Lúc tiểu quận chúa đang định ra tay thì bị Lâm Bắc Phàm cản lại.
“Đợi đã quận chúa, phải tặng một nồi lẩu đến hoàng cung cho bệ hạ nếm thử!”
“Được, nhưng các ngươi đừng có ăn trước, đợi ta về rồi mới được ăn!”
Tiểu quận chúa nhanh chóng hành động, lập tức đi tặng nồi lẩu.
Cuối cùng mọi người cùng nhau ăn lẩu, phát hiện món này quá thú vị.
Nhất là khi ăn vào mùa đông lạnh giá như thế này, được ăn đồ ăn nóng đúng là quá ngon.
Hơn nữa mùi vị cũng rất hợp, toàn toàn không lệch so với khẩu vị của bọn họ. Cứ thế, mọi người ai cũng hài lòng.
“Lâm Bắc Phàm, ta thấy ban nãy ta đã nói sai một câu!”
“Câu nào hả tiểu quận chúa?”
“Ta thấy mùa đông hợp ăn lẩu hơn!”
“Tiểu quận chúa tỉnh ngộ rồi đấy!”
Cùng lúc ấy, một nồi lẩu cũng được đưa tới trước mặt nữ đế đang ở trong hoàng cung.
Nữ đế thắc mắc vô cùng: “Đây là cái gì? Sao Lâm ái khanh lại đưa rau thịt còn sống tới, thế này sao trẫm nuốt được đây?”
Lão thái giám mỉm cười: “Theo lời tiểu quận chúa nói thì đây là món ăn mới mà phủ thừa đại nhân phát minh ra, tên là lẩu! Dù là rau hay thịt thì đều sống hết, nhưng tất cả sẽ được thái thành lát mỏng! Chỉ cần nhúng chúng vào nước sôi một lúc, thêm nước chấm là có thể ăn được.”
“Vậy sao? Nghe có vẻ thú vị nhỉ! Hôm nay để trẫm nếm thử xem rốt cuộc lẩu nó kỳ diệu thế nào!” Nữ đế bắt đầu nhấc đũa.
Tiếp đó, lão thái giám bày bếp lò lên bàn, còn có rau sống, thịt sống, các loại gia vị đều được đưa lên.
Những thứ này đều do tiểu quận chúa đưa tới, khi than đang cháy mạnh, nước lẩu sôi sùng sục là có thể ăn luôn.
Nữ đế nhìn nước lẩu trước mặt rồi lại nhìn thịt và rau sống, nàng lấy đũa gắp một miếng thịt rồi bỏ vào nước nóng như ý của Lâm Bắc Phàm, nhúng một lúc.
Do thịt đã được thái mỏng nên chín rất nhanh.
Sau đó, nữ đế bỏ thịt vào trong bát, cẩn thận nếm một miếng. Mặc dù đồ rất tươi, cũng rất nóng, nhưng mùi vị vẫn thiếu chút gì đó.
Lúc bấy giờ, nàng trông thấy bên cạnh có bày rất nhiều gia vị, có tỏi, vừng, nước tương, ớt... Nhớ tới lời lão thái giám nói, nàng bèn đổ chúng vào bát, tỉ lệ dựa theo khẩu vị của mình.