• ĐỔI TÊN MIỀN VIETWRITER.PRO SANG 88.198.7.247 TỪ NGÀY 1/6

New Xuyên không về thế giới tiên hiệp (4 Viewers)

  • Chương 6-10

Chương 6: Tới lúc biểu diễn kỹ thuật đích thực rồi (2)

Trần phủ doãn gật gật đầu: “Đây chính là lý do chúng ta kết luận đây là yêu vật ẩn náu trong sông, mượn cơ hội cướp đi bạc thuế.”

“Không!” Hứa Thất An lớn tiếng phản bác: “Yêu phong chỉ là thủ thuật che mắt, vụ nổ trong sông cũng là thủ thuật che mắt, thật ra là vì để các ngươi xem nhẹ một sơ hở, một sơ hở trí mạng.”

Trần phủ doãn cấp bách truy hỏi: “Sơ hở gì.”

Nam nhân trung niên bày ra tư thái lắng nghe.

Thiếu nữ váy vàng cắn mứt hoa quả không ăn, đôi mắt tỏa linh khí kia như có hứng thú nhìn chằm chằm Hứa Thất An.

Hồ sơ bọn họ lăn qua lộn lại xem rất nhiều lần, rõ như lòng bàn tay đối với tình huống vụ án xảy ra, cũng chưa từng phát giác có sơ hở gì.

“Nhị thúc ta vận chuyển mười lăm vạn lượng bạc thuế, xin hỏi mấy vị đại nhân, mười lăm vạn lượng bạc, nặng mấy cân?”

Nam nhân trung niên vẻ mặt cứng ngắc, thiếu nữ váy vàng thì nghiêng đầu, rất lâu chưa quay thẳng lại.

Trần phủ doãn không vui nói: “Có chuyện thì nói, đừng thừa nước đục thả câu.”

Hứa Thất An vốn là muốn đưa ra nhắc nhở, để mấy vị đại nhân tự mình khám phá sơ hở thật lớn này, nhưng tựa như khéo quá hóa vụng rồi.

Năng lực tính nhanh có chút ‘low’, các ngươi đám người cổ đại này... Hứa Thất An nói ngay: “Là chín ngàn ba trăm bảy mươi lăm cân.”

Dựa theo công thức đổi chất lượng của thế giới này, một cân mười sáu lạng, mười lăm vạn lượng bạc là chín ngàn ba trăm bảy mươi lăm cân.

Nam nhân trung niên nhíu nhíu mày, hắn trong mơ hồ đã nắm bắt được cái gì.

Thiếu nữ váy vàng nhíu mày: “Cái này có thể nói lên điều gì?”

Giọng cô thanh thúy như chuông bạc.

Nói lên cô không quá thông minh đó cô bé!

Hứa Thất An nói: “Từ cửa thành đến phố Quảng Nam, lộ trình bao nhiêu?”

Nam nhân trung niên trả lời: “Ba mươi dặm.”

“Trên đường đi qua mấy phố xá sầm uất?”

“... Bốn.”

“Cước trình ngựa tồi như thế nào?”

“Ngựa tồi...” Nam nhân trung niên bỗng nhiên trợn trừng hai mắt, đứng bật dậy.

Hắn dùng sức trợn to hai mắt, lộ ra một loại vẻ mặt giật mình ‘Hóa ra là thế’, ‘Thì ra là như vậy’.

Ba ngày truy tung, lùng bắt tung tích yêu vật không thu hoạch được gì, vị Đả Canh Nhân kinh nghiệm phong phú này đã ý thức được có thể đi nhầm phương hướng.

Nhưng trong đầu óc chưa có một lối suy nghĩ rõ ràng, cho nên sau khi bị phủ định trước đó, liền không để ở trong lòng.

Da đầu Trần phủ doãn có chút tê, bởi vì hắn vẫn như cũ chưa nghe ra có vấn đề gì, thể hiện hắn vị phủ doãn này đặc biệt không có trí tuệ.

Trần phủ doãn nhìn thiếu nữ váy vàng, trong lòng cân bằng hơn không ít.

Thiếu nữ váy vàng buồn bực nói: “Nơi nào có vấn đề?”

Nam nhân trung niên có chút phấn chấn: “Thời gian, thời gian không đúng.”

“Phố Quảng Nam cách cửa nam thành chừng ba mươi dặm, lấy cước lực ngựa kém, ven đường phải qua bốn phố xá sầm uất, giờ Mão hai khắc vào thành, không có khả năng ở giờ Thìn một khắc đến phố Quảng Nam.”

Hắn đây là bị ấn tượng đi trước ảnh hưởng, cho rằng đây là yêu vật quấy phá cướp đi bạc thuế, trải qua Hứa Thất An kéo tơ lột kén, lập tức nhấm nuốt ra vấn đề.

“Nhưng bạc thuế quả thật là ở giờ Thìn vận chuyển đến phố Quảng Nam, lúc ấy có không ít dân chúng thấy ngựa lao xuống sông, không có khả năng là giả.” Thiếu nữ váy vàng giọng giòn tan nói.

Trần phủ doãn hài lòng gật đầu, phụ họa: “Điều này giải thích thế nào?”

Cái này... Nam nhân trung niên ngây người, theo bản năng nhìn về phía Hứa Thất An.

“Bởi vì áp tải căn bản không phải bạc.” Hứa Thất An nói năng có khí phách.

“Vớ vẩn!” Trần phủ doãn phản bác: “Không nói đến Nhị thúc ngươi cùng binh lính có mắt hay không, trong hồ sơ có ghi vào dân chúng lúc ấy có mặt khai, ngựa lao xuống sông, bạc trắng bóng lăn xuống nước.”

Hắn vung vẩy hồ sơ trong tay: “Cái này cũng có giả?”

“Mắt thấy không nhất định là thực... Thảo dân nguyện ý tự mình giải thích nghi hoặc cho đại nhân.” Ánh mắt hắn dừng ở trên bàn: “Mượn giấy bút dùng một chút.”

Trần phủ doãn phất phất tay, ý bảo tự tiện.

Hứa Thất An kéo xiềng xích tới cạnh bàn, đổ mực mài nghiền, trải giấy Tuyên Thành ra, bắt đầu viết xiêu xiêu vẹo vẹo.

“Đại nhân, xin dựa theo yêu cầu của thảo dân, chuẩn bị vật trên giấy.” Viết xong, hắn mang giấy Tuyên Thành đưa cho Trần phủ doãn.

Trần phủ doãn tiếp nhận giấy Tuyên Thành nhìn lướt qua, không hiểu ra sao.

“Ta xem chút.” Thiếu nữ váy vàng tới vô giúp vui, vươn bàn tay trắng muốt tiếp nhận giấy Tuyên Thành.

Sau đó không hiểu ra sao.

“...” Nam nhân trung niên Lý Ngọc Xuân nhìn lướt qua trang giấy, làm ra bộ dáng mặt không biểu cảm, không lộ dấu vết mang giấy Tuyên Thành gấp lên một góc vuốt phẳng, sau đó đưa cho Trần phủ doãn.

Một khắc đồng hồ sau, hai nha dịch mang đồ xách vào, bày ở sảnh trong.

Ba vị đại nhân nhìn quét qua đồ đạc, sau đó quay đầu nhìn về phía Hứa Thất An.

Trần phủ doãn trầm giọng nói: “Đồ ngươi muốn đều ở nơi này rồi, cần phải trả lời cho bản quan hài lòng.”

Thái độ hắn có thay đổi rồi.

Trong thời gian một khắc đồng hồ, vị quan viên chính tứ phẩm này vắt hết óc suy nghĩ thật lâu, không thể không thừa nhận, Hứa Thất An suy đoán rất có đạo lý, nhưng vẫn có rất nhiều nỗi băn khoăn chưa giải được, ví dụ như bạc thuế rơi xuống sông cũng là sự thật.

Trong đó có huyền cơ gì, hắn không tìm hiểu ra.

Hứa Thất An gật gật đầu, ngồi xổm xuống ở trước đồ vật, đạo cụ trước người phân biệt là nến, diêm, chén sứ, dây sắt.

Việc hắn muốn làm rất đơn giản, tri thức hóa học cấp ba: lấy ra kim loại nột.

Đặt ở cổ đại, thứ này căn bản không có khả năng lấy ra, hai chỗ khó: điện, điểm nóng chảy Natri Clorua.

Nhưng ở thế giới này, Hứa Thất An biết có một nghề có thể làm được một điểm này.

Ti Thiên Giám thuật sĩ đệ lục phẩm: luyện kim thuật sư!

Luyện kim thuật sư ở Đại Phụng thuộc loại nghề nổi tiếng, các loại phát minh, sáng tạo của bọn họ, đã sớm dung nhập đến trong cuộc sống người thường.

Hứa Thất An cũng không xác định bạc thuế nổ tung nhất định chính là kim loại Natri, điểm ấy không quan trọng, quan trọng là, mở ra một lối suy nghĩ, để giải thích hiện tượng bạc thuế nổ.

Ở trong quá trình xử án, giả thiết lớn mật, suy luận nghiêm cẩn là công tác chuẩn bị giai đoạn trước. Cuối cùng mới là đi nghiệm chứng, đi sưu tập chứng cớ.

Kiếp trước từng gặp được một vụ án mưu sát làm ký ức hắn hãy còn mới mẻ, các cảnh sát hình sự suốt cả ngày đêm, căn cứ manh mối mở ra sức tưởng tượng, làm ra mấy phỏng đoán quá trình vụ án, lấy đây là cơ sở, đi sưu tập chứng cớ.

Sau đó lại phủ định hết, một lần nữa suy luận.

Bạc thuế cũng có khả năng không phải kim loại Natri, tóm lại luyện kim thuật sư có thể làm được một điểm này.

Vậy là đủ rồi.

Tìm về phương hướng chính xác cho mấy vị đại nhân, đây mới là điều hắn phải làm.

Phương hướng đúng rồi, thì có thể truy theo nguồn gốc đi điều tra, không khó tìm ra bàn tay phía sau màn.
Chương 7: Giải câu đố

Nếu là còn giãy dụa ở trong tư duy yêu vật làm loạn, án vĩnh viễn cũng không phá được, cho dù tương lai án phá, hắn đã bị triều đình: Tiễn ngươi rời khỏi, xa tận chân trời (Lời bài hát Thiên lý chi ngoại của Châu Kiệt Luân)!

Hắn dùng nước hòa tan muối thô, sau khi quấy, mang giấy Tuyên sống (sanh tuyên: giấy Tuyên Thành có 3 loại là sanh tuyên(tuyên sống), bán thục tuyên(tuyên nửa chín) và thục tuyên(tuyên chín). Giấy tuyên sống có độ hút nước cao nhất) phủ ở miệng chén, từ từ đổ nước muối vào.

Sau khi lọc, lại mang chén sứ đặt ở trên nến để nung, dùng thẻ trúc không ngừng quấy.

Không bao lâu, nước muối trong chén chưng khô, bên trong phân ra tinh thể chính là Natri Clorua.

Bản chất chính là mang muối tiến một bước chiết xuất.

Trần phủ doãn, nam nhân trung niên, thiếu nữ váy vàng giá trị nhan sắc siêu cao, ba người đứng ở bên cạnh vây xem, hết sức chuyên chú nhìn.

Hứa Thất An ngẩng đầu, hướng thiếu nữ váy vàng nhếch miệng cười: “Đại nhân là đệ tử Ti Thiên Giám à.”

Hắn chú ý tới cái la bàn phong thuỷ kia bên hông, món đồ chơi này, trừ đệ tử Ti Thiên Giám, sẽ không có ai dùng.

Thiếu nữ váy vàng ‘Ừm’ một tiếng, cười hì hì nói: “Gia sư là giám chính Ti Thiên Giám.”

Mặt trái xoan tinh xảo rạng rỡ, tựa như trứng gà bóc vỏ, trắng nõn vô cùng.

Đệ tử của giám chính... Ngực thế nào cũng không sao cả... Hứa Thất An giọng điệu nhẹ nhàng, “Phiền tỷ tỷ làm nóng chảy kết tinh này cho ta.”

Của Natri Clorua đại khái là bát trăm độ C.

Thiếu nữ váy vàng bĩu cái miệng nhỏ nhắn: “Khống chế lửa là năng lực luyện kim thuật sư mới có, ta chỉ là phong thuỷ sư.”

“Nhưng sư phụ ta tặng ta món pháp khí.” Cô chuyển giọng, tháo xuống la bàn phong thuỷ bên hông, ngón tay ngọc trắng trẻo múa máy vài cái, đưa khí cơ vào, “lửa” tự sáng lên.

“Lui lại!”

Hứa Thất An lập tức lui về, ngay sau đó, ngọn lửa sáng ngời đến chói mắt phụt lên, bao phủ chén sứ.

“Dừng!” Hứa Thất An lập tức hô dừng, tiếp theo nhanh chóng mang hai thanh sắt cắm vào chén sứ, hỏi: “Bật điện... Không, là lôi pháp! Chú ý khống chế điện áp... Ừm, bộ sậu này rất khó, có lẽ sẽ thất bại rất nhiều lần.”

Cô xoay la bàn phong thuỷ, ngón tay ngọc trắng trẻo thắp sáng chữ ‘Lôi’, trong hư không hiện lên vài luồng hồ quang, chạm vào trên thanh sắt.

‘Xẹt xẹt...’ Natri Clorua nóng chảy xảy ra phản ứng hoá học kịch liệt.

“Dừng!”

Hứa Thất An ngừng thở, ghé đến miệng chén nhìn, một cục kim loại màu bạc sáng thành hình, bên cạnh là bộ phận tinh thể cùng tạp chất chưa chuyển hóa.

Thế mà một lần đã thành công, điện áp vừa vặn tốt... Hứa Thất An ngạc nhiên lẫn vui mừng.

Phép điện phân thu hoạch kim loại Natri, điện áp đại khái ở 6—15 Volt, hắn đã làm tốt chuẩn bị tâm lý thất bại nhiều lần.

Không ngờ Hoàng đế châu u (Hoàng đế châu âu: đây là một từ mạng bên Trung, chỉ người cực kỳ may mắn. Từ này bắt nguồn từ 2 tựa game online: Kantai collection và Warship girls) nhập, một lần là thành công.

Trần phủ doãn cùng người trung niên sốt ruột không chịu nổi ghé đầu tới xem, trong chén, là một cục kim loại màu bạc, nhìn qua, thế mà lại rất tương tự với bạc trắng.

Con ngươi Trần phủ doãn co rụt lại, trong lòng cực kỳ rung động.

Lý Ngọc Xuân dùng sức siết chặt nắm tay, sững sờ nhìn khối kim loại màu bạc, trong đầu như có tia chớp bổ qua, bổ ra toàn bộ sương mù.

“Mấy vị đại nhân mời xem.” Hứa Thất An mang kim loại Natri đổ ra, dùng giấy Tuyên Thành gói lại, cân nhắc ở trong tay:

“Thứ này so với bạc nhẹ hơn rất nhiều rất nhiều, nhưng vẻ ngoài lại cực kỳ tương tự, nếu có ai dùng thứ này giả mạo bạc, có thể lấy giả thay thật hay không? Mấy vị đại nhân cũng có thể cân nhắc một chút.”

Hắn mang kim loại Natri giao cho Trần phủ doãn, lúc này, màu sắc kim loại Natri dần dần chuyển thành ảm đạm, cùng bạc hầu như là giống nhau như đúc.

Người trung niên tiếp nhận, cân nhắc, hai mắt hắn lập lòe phát sáng, liên thanh nói: “Quả nhiên nhẹ hơn rất nhiều, nếu vận chuyển là thứ này, vậy thì hợp tình hợp lý rồi. Thải Vi cô nương, ngươi thử xem.”

Thiếu nữ váy vàng tiếp nhận, cân nhắc chút, sau đó ánh mắt cổ quái nhìn chằm chằm Hứa Thất An: “Ngươi, ngươi là luyện kim thuật sư?”

Không, ta không phải, ta chỉ là tay mơ về hóa học.

Người đọc sách cách suy nghĩ xét cho cùng khá sinh động, Trần phủ doãn sau khi ngạc nhiên lẫn vui mừng, bỗng nhiên lắc lắc đầu, trầm giọng nói: “Không, không đúng, cho dù bạc bị thay thành thứ này, vậy vụ nổ là thế nào. Nếu không phải trong sông cất giấu yêu vật, bạc giả vào nước sao có thể phát nổ.”

Hứa Thất An chưa trả lời, đưa tay cầm kim loại Natri, đi đến bên bàn sách, ném vào trong vò rửa bút.

Ánh lửa mãnh liệt sáng lên, khói đặc cuồn cuộn.

“Đoàng!”

Kim loại Natri ở trong nước kịch liệt phản ứng, vò rửa bút nứt ra khe hở nhỏ bé dày đặc.

“Cái này, cái này...” Trần phủ doãn ngây người.

“Bạc giả này gặp nước sẽ nổ, bên này có thể giải thích vì sao bạc sau khi rơi xuống nước, sẽ phát nổ kịch liệt như vậy.” Hứa Thất An giải thích.

Nam nhân trung niên lẩm bẩm: “Ngay từ đầu, chúng ta đã bị lầm đường, kẻ làm chủ phía sau màn thông qua vụ nổ cùng yêu phong, khiến chúng ta cho rằng là yêu vật quấy phá, mang trọng điểm tra án đặt ở truy tung cùng lùng bắt.”

“Khó trách Vọng Khí Thuật của Khâm Thiên Giám cũng không quan sát đo lường được yêu vật.”

Hứa Thất An bổ sung nói: “Sau khi bạc thuế rơi xuống nước, sĩ tốt chỉ tìm về hơn một ngàn lượng bạc, nếu không đoán sai, chỗ bạc này đều là trải ở tầng trên cùng che giấu tai mắt người ta.”

Kín kẽ, toàn bộ điều khác thường đều khớp rồi.

“Hứa Thất An!” Ánh mắt nam nhân trung niên tràn ngập khen ngợi: “Tốt, ngươi tốt lắm.”

Lông mày bỗng nhiên khẽ nhíu, đọng lại ở cổ áo xộc xệch của Hứa Thất An, Lý Ngọc Xuân tiếp động tác vỗ bả vai, giúp hắn kéo cổ áo chỉnh tề.

Hứa Thất An được yêu mà sợ, vị đại nhân này thế mà lại thưởng thức mình như vậy.

Trần phủ doãn nhíu mày nói: “Bạc đã là giả, vậy bạc thật đi đâu rồi?”

Thiếu nữ váy vàng nghe vậy, cũng lộ ra vẻ mặt ngưng trọng: “Bạc thuế ra khỏi kho vào kinh thành, qua tay nhiều tầng, nếu muốn hỏi tội, rất nhiều quan viên phải vào tù, độ khó tìm bạc về, giống như biển rộng tìm kim. Hơn nữa việc này đã vượt qua phạm vi chức quyền của chúng ta, phải bẩm báo bệ hạ.”

Trần phủ doãn gật gật đầu, hắn chính là ý tứ này.

Nam nhân trung niên có cái nhìn khác, thanh âm trầm thấp: “Bạc thuế một đường áp tải vào kinh, qua tay nhiều tầng, nếu là giả, đã sớm nên bị phát hiện. Khả năng duy nhất, là gần đây mới đánh tráo.”

Mắt Trần phủ doãn sáng lên, cái này đã thu nhỏ lại rất nhiều phạm vi điều tra.

“Người đâu, chuẩn bị kiệu, mau chuẩn bị kiệu, bản quan muốn ra ngoài.” Trần phủ doãn vội vàng chạy ra khỏi sảnh.

Nam nhân trung niên theo sát sau đó.

Hứa Thất An vội hô: “Phủ doãn đại nhân, chớ quên hứa hẹn đối với thảo dân.”
Chương 8: Nhị thúc ngây dại

“Này!” Thiếu nữ váy vàng tên là Thải Vi chớp đôi mắt đẹp, “Vì sao muối có thể biến thành bạc?”

Nàng nói xong, do dự một phen, rút ra một cây kẹo mía đưa cho Hứa Thất An: “Ừm, cái này cho ngươi ăn.”

Đây là đang thu mua ta sao...

Hai vị đại nhân đã không còn bóng dáng, Hứa Thất An thu hồi ánh mắt, nghĩ chút, trả lời: “Thảo dân từng ở trong sách cổ thấy bí tịch luyện kim mang muối biến thành bạc.”

Thiếu nữ váy vàng mở to mắt: “Quyển sách cổ đó ở đâu? Kẻ sáng tác là ai?”

Tên của nó《hóa học cấp ba》, về phần người sáng tác... Ừm, nhà xuất bản giáo dục nhân dân? Hứa Thất An nói: “Sách cổ sớm đã hỏng rồi, nhưng, tại hạ còn nhớ rõ nội dung trong đó.”

Thiếu nữ váy vàng lập tức hít thở dồn dập: “Mau, mau nói cho ta biết.”

Hứa Thất An thở dài: “Thảo dân nguy ở sớm tối, thật sự không có tâm tình làm sư phụ người ta.”

Thiếu nữ váy vàng cho hắn một cái trợn mắt, tức giận nói:

“Ngươi người này cũng thật dối trá. Ti Thiên Giám chúng ta không can thiệp triều chính, xử trí ngươi như thế nào, còn cần bệ hạ định đoạt, treo giá với ta, không chút ý nghĩa.”

“Các ngươi thu ta không phải được rồi, lấy địa vị giám chính đại nhân ở trong triều, muốn một phạm nhân tội liên đới nghĩ hẳn là không có vấn đề.” Hứa Thất An nói.

Hắn thêm cho mình một cái bảo hiểm, nhỡ đâu tìm không về được bạc thuế thì sao.

Thiếu nữ váy vàng lưu chuyển con mắt sáng, đánh giá cao thấp: “Ngươi rõ ràng là người luyện võ, vì sao muốn làm thuật sĩ.”

Tu hành cần sớm, đại bộ phận người tu hành đều là tạo cơ sở từ nhỏ. Bây giờ võ phu chuyển thuật sĩ, thời gian muộn rồi.

“Ôm đùi (tìm kẻ chống lưng) hay không không sao cả, chủ yếu là ngưỡng mộ phong thái giám chính đại nhân.” Giọng điệu Hứa Thất An thành kính, vẻ mặt nghiêm túc.

“Vậy ngươi mang nội dung sách cổ luyện kim nói cho ta biết trước.” Nàng châm chước nói, mắt thiếu nữ là trong suốt sáng ngời, mắt hạnh thật to, con ngươi đen nhánh, đen trắng rõ ràng.

Hứa Thất An kiếp trước chỉ từng ở trên thân trẻ con nhìn thấy loại đôi mắt sạch sẽ đẹp đẽ này.

“Nội dung có chút tối nghĩa thâm ảo, chỉ nói miệng, chỉ sợ ngươi không thể lý giải. Cần dạy nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu, mới có thể thâm căn cố đế.” Hứa Thất An câu cá.

Chử Thải Vi trừng mắt, không phục: “Phóng mắt cửu châu thiên hạ, luận thuật luyện kim, thuật sĩ Ti Thiên Giám ta là đứng đầu.”

“Hidro Heli Liti Beri Bo Cacbon Nitro Oxy Flo Neon Natri Magie Aluminum(nhôm) Silic Phốt-pho...” Hứa Thất An đọc làu làu.

“???”

Hắn đang nói cái gì vậy? Cô gái ngẩn ra hồi lâu, lông mày lá liễu dựng ngược: “Ngươi trêu ta. Ti Thiên Giám chúng ta thu đệ tử, chỉ thu đồng tử.”

Nàng mang kẹo mía trong tay Hứa Thất An đoạt trở về.

Bước chân nhẹ nhàng tiêu sái, làn váy bay lên.

Ta cũng là đồng tử mà... Hứa Thất An há miệng, sau đó hiểu ra, Ti Thiên Giám thu đệ tử, là từ con nít, con đường này không đi được rồi.

...

Nhoáng lên một cái hai ngày trôi qua, Hứa Thất An ở trong phòng giam lo lắng hãi hùng vượt qua hai ngày.

Hắn sợ hãi bạc thuế chưa thể kịp thời tìm về, nếu là ở sau khi hắn lưu đày, dù là tìm về được cũng không thay đổi được kết cục.

Sau đó, nhỡ đâu Trần phủ doãn là con giòi xấu bụng, độc chiếm công lao, vẫn như cũ là cục diện chết.

Nhưng không có cách nào cả, hắn chỉ có thể làm tới một bước này, một tù nhân, lại có thể như thế nào?

Hứa Thất An lại một lần nữa cảm nhận được xã hội phong kiến đáng sợ.

“Mặc cho số phận đi...” Hứa Thất An ca thán một tiếng.

‘Rầm!’

Cửa sắt cuối hành lang mở ra, một ngục tốt cầm gậy tiến vào, lấy chìa khóa mở cửa: “Hứa Thất An, ngươi có thể đi rồi!”

Hứa Thất An mừng như điên, dùng sức nắm chặt nắm tay: “Bạc thuế tìm về được rồi?”

“Theo ta đi ký tên đồng ý, ngươi có thể rời khỏi.” Ngục tốt soi mói hắn: “Tiểu tử ngươi tốt số thật.”

“Vậy Nhị thúc ta thì sao?” Hứa Thất An vội vàng truy hỏi.

“Đừng nói lời thừa, đi theo là được.” Ngục tốt tính tình rất nóng, cầm gậy đập vào mông Hứa Thất An, đuổi hắn rời khỏi phòng giam.

Trải qua một nhân viên nha môn an bài, hắn ký tên đồng ý, sau đó từ chỗ ngục tốt nhận được quần áo mình lúc bị nhốt vào đại lao bị lột ra.

Một vị nha dịch dẫn hắn rời khỏi nha môn phủ Kinh Triệu, từ cửa sau đi ra ngoài.

Lúc này, phía đông tờ mờ sáng, đường phố vắng lạnh.

...

Rầm!

Hứa Bình Chí bị tiếng cửa sắt mở ra đánh thức, hắn mở mắt ra, tròng mắt che kín tơ máu.

Hứa Bình Chí đầu bù tóc rối, khuôn mặt có chút tương tự với Hứa Thất An, trái lại con trai ruột Hứa Tân Niên, ngũ quan quá mức tuấn tú, khác hẳn với hắn.

Trong phòng giam đối diện cách một hành lang, trong mê man Lý Như chấn động cả người, theo đó bừng tỉnh, nàng khuôn mặt tiều tụy, trên mặt lộ ra vẻ mặt cực độ hoảng sợ.

Hai vợ chồng cách một hành lang nhìn nhau, Lý Như thê lương nói: “Lão gia, ta dù có chết, cũng sẽ không vào Giáo Phường Ti.”

Nàng năm nay ba mươi lăm tuổi, giữ gìn chăm sóc thích đáng, là mỹ phụ phong vận rất tốt, cho dù ở trong ngục lo lắng hãi hùng năm ngày, hình dung tiều tụy, vẫn khó che phủ được nét phong tình trên khuôn mặt.

Giáo Phường Ti là nơi nào?

Là luyện ngục của nữ nhân.

Hứa Bình Chí vết thương chồng chất há miệng, nói không ra lời, đột nhiên lệ nóng tràn mi: “Phu nhân, là ta có lỗi với nàng. Hai vợ chồng chúng ta cùng xuống suối vàng, kiếp sau ta làm trâu làm ngựa cho nàng bồi thường nàng. Chỉ là thương cho con, còn có đứa cháu kia của ta.”

Năm ngày đã qua, nghênh đón hắn là khai đao chém đầu, nghênh đón nữ quyến là Giáo Phường Ti. Trừ Lý Như, Hứa gia còn có hai khuê nữ, một trưởng nữ mới mười sáu tuổi, một cô con gái nhỏ năm tuổi.

Họ cuộn mình ở trong góc nhà tù, lúc này cũng bị đánh thức.

Con gái nhỏ năm tuổi dụi mắt, lẩm bẩm “mẫu thân”, cô bé đối với số phận của mình hoàn toàn không biết gì cả.

Thiếu nữ mười sáu tuổi ngồi dậy, mái tóc tán loạn làm nền cho một khuôn mặt trái xoan trắng nõn, cái miệng nhỏ nhắn mỏng mà đỏ hồng, mắt to mà có thần, cái mũi của nàng không giống nữ nhân bình thường tinh xảo như vậy, mà là cao ngất. Vì thế liền tỏ ra ngũ quan đặc biệt có cảm giác lập thể, đặc biệt tinh xảo xinh đẹp.

Có loại mỹ cảm như tượng đúc.

Nàng theo bản năng dựa sát về phía mẫu thân, lông mi dày bởi vì sợ hãi mà nhẹ nhàng run run.

Vài tên ngục tốt đeo phác đao, sải bước hùng dũng tiến vào.

Trong mắt Lý Như lóe lên tuyệt vọng cùng kiên quyết.

Hai tay Hứa Bình Chí nắm chặt hàng rào, khớp xương tái nhợt, cắn chặt hàm răng, mất đi bạc thuế, không làm tròn trách nhiệm, hắn tự nhận đáng chết, nhưng liên lụy vợ và con gái trong nhà, chết không nhắm mắt.

Đặc biệt con gái nhỏ, chỉ mới năm tuổi, đã phải đưa đi Giáo Phường Ti nuôi, cuộc đời tràn đầy bóng tối.

Làm cha mẹ, sao có thể cam lòng.
Chương 9: Muội muội này thật xinh đẹp (1)

“Hứa Bình Chí, theo chúng ta đi ra, sau khi ký tên đồng ý là có thể rời khỏi rồi.” Ngục tốt mở ra cửa ngục, chưa đeo xiềng xích cho bọn họ, đứng ở hành lang nói, cán đao gõ gõ hàng rào, ý bảo bọn họ tự mình đi ra.

“Hứa Bình Chí cả đời trung với vua yêu tổ quốc, cả nhà trung liệt... A, ngươi nói cái gì?” Hứa Nhị thúc hoài nghi mình nghe lầm.

Mấy ý tứ vậy?

“Có thể rời khỏi? Ngươi vừa rồi nói có thể rời khỏi.” Hứa Bình Chí trong lúc nhất thời khó có thể tin: “Chuyện gì vậy, các ngươi không phải mang ta ra ngoài chém đầu sao.”

“Không biết.” Ngục tốt hầm hừ nói: “Đây là mệnh lệnh của cấp trên, muốn biết tự mình đi ra ngoài hỏi.”

Lý Như mờ mịt thấp thỏm, dắt hai đứa con gái, người một nhà lặng lẽ đi theo phía sau ngục tốt, hướng phía cuối hành lang đi đến.

“Lão, lão gia... Sẽ không là gạt chúng ta chứ?”

“Sao có thể đùa như thế.” Trên người Hứa Bình Chí có vết thương, đi đường xiêu vẹo, hắn cũng không hiểu ra sao, có niềm vui đại nạn không chết, cũng có mờ mịt không rõ tình trạng.

Lý Như giật mình: “Là Tân Niên, nhất định là Tân Niên mấy ngày nay ở bên ngoài bôn ba, giúp chúng ta lo lót quan hệ, mới khiến triều đình mở một mặt lưới.”

Nàng càng nghĩ càng cảm thấy có khả năng, kích động nói: “Lão gia chớ quên, lão sư của Tân Niên, là thị lang bộ Hình năm Nguyên Cảnh 18.”

Năm Nguyên Cảnh 18... Cũng hơn hai mươi năm trước rồi... Hứa Bình Chí cảm thấy không đúng, lại nghĩ không ra mình trừ điều đó, quan trường không có chỗ chống lưng lớn còn có thể trông cậy vào ai.

“Có lẽ thế.”

“Thiếp đã nói Tân Niên nhà chúng ta là rồng trong loài người, năm đó thiếp để nó tập võ, chàng không đáp ứng, cứ muốn để cho Hứa Thất An thằng nhóc đó (tiểu thỏ tể) luyện võ.”

“Mẹ, thỏ rất đáng yêu, con muốn ăn thỏ.” Con gái nhỏ ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cắn ngón út của mình, trong mắt viết chữ “thèm”.

“Cả ngày chỉ biết ăn thôi...” Lý Như tính cách nóng nảy theo bản năng mắng một câu, nhìn con gái nhỏ khuôn mặt nhỏ nhếch nhác, sắc mặt lập tức nhu hòa, “Ngoan, sẽ có thỏ để ăn ngay.”

Hứa Bình Chí lười giải thích với nàng chuyện ‘Con trai nàng không có thiên phú tập võ’. Dù sao mặc kệ đã nói bao nhiêu lần, thê tử kết tóc đều sẽ tự động bỏ qua.

Trong mắt người làm mẹ, con vĩnh viễn là ưu tú nhất.

Đến chỗ ký tên đồng ý, Hứa Bình Chí từ trong tay viên chức của phủ nha tiếp nhận bút, ngón tay run nhè nhẹ, ký tên xong, ấn dấu tay, Hứa Bình Chí cảm giác mình đã nhận được sự thăng hoa nào đó.

Tựa như hạt giống chôn sâu dưới lòng đất chui ra cây non, gặp được ánh mặt trời.

Thế giới bỗng nhiên trở nên tốt đẹp như thế, rõ ràng một đồng tiền cũng chưa có thêm.

Vợ con thì không cần kí tên, chỉ ấn dấu tay.

Hứa Bình Chí kiềm chế không được sự tò mò trong lòng, chắp tay nói: “Vị đại nhân này, không biết, không biết vì sao miễn tội chúng ta.”

Lý Như lập tức nhìn về phía viên chức.

“Án phá rồi, bạc thuế đã tìm về được.” Viên chức trả lời.

“Bạc thuế tìm về rồi? Ha ha, tốt, tốt! Yêu nghiệt chết tiệt, dám cướp bạc thuế Đại Phụng ta.”

Hứa Nhị thúc rất phấn chấn, cười xong lại cảm thấy, theo luật pháp Đại Phụng, bạc thuế tất nhiên tìm về, nhưng hắn không làm tròn trách nhiệm cũng là sự thật.

Tìm về bạc thuế cũng không phải công lao của hắn, triều đình sao có thể miễn tội chết của hắn?

Cho dù xử lý khoan hồng, cũng là lưu đày biên thuỳ.

“Hứa đại nhân, đây là quan bào của ngươi, thu lại.” Viên chức mang áo bào xanh lục bát phẩm võ quan lúc trước lột ra dâng lên.

Thế mà còn quan phục nguyên chức... Hứa Bình Chí ý thức được không thích hợp, vừa tiếp nhận quan bào, vừa trầm giọng nói: “Vị đại nhân này, có thể giải thích nghi hoặc cho bản quan không?”

Áo bào quan lại trong tay, tiếng ‘bản quan’ này nói ra miệng cũng có vài phần tự tin.

Theo đạo lý, cho dù miễn tội chết, cũng không nên quan phục nguyên chức.

“Luật pháp Đại Phụng quy định, trưởng bối trong nhà có người xúc phạm luật pháp, con cháu có thể lập công chuộc tội cho cha.” Viên chức nói.

“Thật là Niên Nhi, lão gia, Niên Nhi giúp triều đình tìm về bạc thuế.” Lý Như vui quá mà khóc.

“Niên Nhi...” Hốc mắt Hứa Bình Chí ươn ướt: “Con trai tốt của ta.”

Viên chức nhìn hai vợ chồng đang kích động một cái, “Là cháu ngươi Hứa Thất An, hắn giúp phủ doãn đại nhân phá án bạc thuế, mới vừa đi.”

“Ninh Yến?” Hứa Bình Chí ngây người.

Nước mắt Lý Như còn treo ở trên mặt, vẻ mặt vui mừng đọng lại.

“Hai ngày trước, Hứa Thất An ở trong ngục ồn ào muốn gặp phủ doãn, nói có manh mối quan trọng báo cáo, sau đó phủ doãn đại nhân liền phá án. Dựa theo luật pháp Đại Phụng, lập công chuộc tội, các ngươi tự nhiên không sao hết.” Viên chức nói.

“Là, là như thế sao...” Hứa Bình Chí lắp bắp, Hứa Thất An lúc còn to bằng con mèo nhỏ, hắn đã ôm về nhà nuôi nấng, đứa cháu là người thế nào, hắn có thể không rõ?

Hứa Bình Chí hoài nghi viên chức đang nói dối, nhưng hắn không có chứng cớ.

Là đứa cháu nhãi con kia... Lý Như hoa dung thất sắc.

Không phải con trai khơi thông quan hệ, cứu cả nhà sao, sao có thể là đứa cháu xui xẻo, nó không phải đang ở đại lao sao.

Ôm sự hoang mang to lớn, Hứa Bình Chí dẫn vợ con ra khỏi cửa sau phủ nha, thấy Hứa Thất An đang xử lý kiểu tóc ổ gà, lo âu chờ ở cửa.

Khoảnh khắc nhìn thấy cháu, nghi hoặc chôn giấu ở trong lòng ngược lại không quan trọng nữa, trong lòng hán tử xuất thân võ phu dâng lên dòng nước ấm, mắt đỏ lên, sải bước tiến lên, vốn định cho cháu một cái ôm, lại cảm thấy vẽ vờ quá, không chịu được việc mất mặt, dùng sức vỗ bả vai hắn: “Ninh Yến, tốt lắm.”

Thiếu chút nữa mang Hứa Thất An vỗ chết ngay tại chỗ.

“Nhị thúc, thúc là Luyện Khí đỉnh phong, chúng ta chênh lệch một phẩm cấp đấy.” Hứa Thất An tự nhiên mà vậy nói ra đoạn lời này, nhưng lại không xa lạ chút nào cả.

Hắn kinh ngạc bởi sự hòa hợp này, đồng thời, lướt qua bả vai Hứa Nhị thúc, nhìn về phía ba nữ nhân sau lưng.

Hắc, thẩm thẩm (thím) ngươi cũng có bộ dáng chật vật hôm nay... Suy nghĩ này không chịu khống chế hiện lên.

Cảm xúc vui sướng khi người gặp họa chưa duy trì bao lâu, đã bị giá trị nhan sắc của muội muội hấp dẫn.

Thiếu nữ mặc áo tù rộng thùng thình, tóc mai tán loạn buông ở bên cạnh mặt trái xoan cổ điển tinh xảo, mũi cao thẳng, nhìn qua, có vài phần cảm giác lập thể của mỹ nhân lai.

Mà tuổi này là năm tháng thanh lệ thanh thuần nhất, trộn lẫn ra sức quyến rũ khiến người ta không dời mắt ra được.

Con mẹ nó, ta thế mà có muội muội thanh lệ thoát tục như vậy. Hứa Thất An chấn kinh rồi.

Trong trí nhớ chủ nhân ban đầu của thân thể, về bộ dáng muội muội rất mơ hồ, đại khái là không chú ý gì. Hơn nữa bởi vì thẩm thẩm, có chút ý tứ ghét ai ghét cả tông chi họ hàng.

Đối với đường đệ đường muội không thân thiện gì cả.

Phát hiện ánh mắt nóng rát của huynh trưởng, Hứa Linh Nguyệt rụt rè hô một câu “Đại ca”, có chút e lệ cúi đầu.
Chương 10: Muội muội này thật xinh đẹp (2)

“Đại ca!” Thình lình nghe thấy ‘Oa’ một tiếng.

Hứa Linh m năm tuổi, nhỏ như vậy, vui vẻ chạy tới, ở trước mặt Hứa Thất An phanh gấp một cái, ngửa đầu nhìn chằm chằm hắn.

Hứa Thất An khoát tay: “Không có kẹo cho muội đâu, bản thân ta cũng mới từ trong ngục đi ra.”

Đáng để nhắc tới, chủ nhân ban đầu của thân thể không thích đường đệ đường muội, nhưng đối này cô em út này coi như không tệ, bởi vì bộ dáng cô em út, rốt cuộc không phải di truyền mẹ con bé nữa.

“Phòng giam là cái gì.”

“Chính là chỗ muội mấy ngày nay ngủ.”

“Vậy một ca ca khác đâu, hắn mang kẹo không.”

“Hắn chưa tới.”

“Ồ.” Con bé vẻ mặt thất vọng, một ca ca khác trong miệng cô bé là Hứa Tân Niên cùng một mẹ, nhưng cô bé còn không biết khác biệt của anh họ và anh ruột.

Cô em út này không quá thông minh, là đứa bé ngốc, điểm ấy khẳng định là di truyền mẹ nó... Chủ nhân ban đầu của thân thể là cho rằng như vậy.

Cuối cùng, hắn nhìn về phía thẩm thẩm Lý Như, vị nữ nhân này xưa nay diễu võ dương oai ở trước mặt Hứa Thất An, đại khái cả đời cũng chưa ngờ tới có một ngày cần ăn nói khép nép hướng đứa cháu xui xẻo nói lời cảm tạ.

Người phụ nữ xinh đẹp cứng ngắc quay đầu đi, không tình nguyện nói: “Đa, đa tạ Ninh Yến...”

Đúng lúc, trong đầu Hứa Thất An hiện lên một đoạn ký ức mơ hồ.

Lúc trước bị thím đuổi tới tiểu viện cạnh nhà họ Hứa, Hứa Thất An tức sùi bọt mép, chỉ trời tề: Hứa Thất An ta tương lai nhất định trở nên nổi bật, ngươi cũng đừng hối hận!

Bây giờ nghĩ đến cảm thấy thật xấu hổ, cái này không phải đừng khinh thiếu niên nghèo phiên bản thím sao!

Hứa Thất An bây giờ từ góc độ khách quan bên thứ ba đối đãi quan hệ chủ nhân ban đầu thân thể cùng người thím, thật ra cũng không thể trách người phụ nữ đẹp này hết.

Hứa Thất An luyện võ, hàng năm ăn hết hơn một trăm lượng bạc, mà cái này, tương đương với nhà người thường gom góp hai ba mươi năm, còn phải là gia đình chăm chỉ.

Người thím lòng có oán khí tự nhiên sẽ không kỳ quái, vì thế Hứa Thất An thái độ thành khẩn nói: “Thẩm thẩm đừng vội nói lời cảm tạ, chờ về nhà ăn cơm, lại nói lần nữa.”

Lý Như lập tức mở to đôi mắt to thương hiệu của nàng, tức giận nhìn đứa cháu xui xẻo.

Hứa Bình Chí da đầu phát tê, trầm giọng nói: “Về nhà trước!”

...

Hứa Tân Niên xách bầu rượu, bước chân lảo đảo trở lại Hứa phủ, căn nhà sinh hoạt mười chín năm, mà nay cửa chính dán giấy niêm phong, người đi nhà trống, rất thê lương.

Hứa Tân Niên một cước đá văng cửa chính, bước qua bậc cửa, sau khi lảo đảo đi vào bên trong vài bước, lại lộn trở lại đóng cửa vào.

Treo cổ tự sát không phải chuyện vẻ vang gì cả, lại càng không phải thể diện hắn loại người đọc sách này nên có, cho nên, không thể dẫn tới quan phủ chú ý.

Cần thể diện.

Hắn từ sân ngoài đi đến sân trong, tựa như đi qua cả cuộc đời thật dài.

Ba tuổi biết chữ, năm tuổi thuộc thơ, mười tuổi đã đọc thuộc kinh điển thánh nhân. Mười bốn tuổi tiến vào thư viện Vân Lộc theo học. Mười tám tuổi cử nhân.

Nói một câu thiên phú dị bẩm, không quá phận.

Hắn trí tuệ, hắn nghe nhiều nhớ tốt, đã đắp nặn tính cách kiêu ngạo của hắn.

Hắn ở trước mặt người nhà trước nay luôn kiêu ngạo, là có tiền đồ, là vẻ vang, là trụ cột tương lai của Hứa gia.

Thân là nam nhi bảy thước, tình nguyện chết oanh oanh liệt liệt, cũng tuyệt không sống khuất nhục.

Nghĩ đến đây, Hứa Tân Niên cầm bầu rượu trong tay uống một hơi cạn sạch, dùng sức đập xuống đất vỡ tan.

Nương cảm giác say, hắn lao vào phòng, mài mực, cầm bút, viết xuống bài thơ đỉnh cao nhất trong cuộc đời.

Hứa Tân Niên cười dài ba tiếng, túm giấy Tuyên Thành, tông cửa xông ra, lấy ra dây thừng chuẩn bị sẵn, treo ở trên cây bạch quả của sân sau.

Hắn kinh ngạc mình đối mặt cái chết, thế mà không sợ chút nào cả, chỉ cảm thấy vui sướng chưa bao giờ có.

Bỗng có chút lý giải bọn cuồng nho phó.ng đãng không kềm chế kia, chỉ có tâm không sợ hãi gì cả, mới có thể làm được ngạo thị thiên hạ.

Chết còn không sợ, trên đời còn có cái gì đáng giá sợ hãi.

...

Kinh thành phồn hoa, là tòa thành tốt nhất thiên hạ.

Hứa Thất An thong thả đi qua trong thành cổ náo nhiệt, xe như nước chảy ngựa như rồng, hai bên cửa hàng liên miên, vải biển hiệu theo gió phần phật ủng hộ.

Trong đầu không khỏi hiện lên một câu thơ: khói liễu vẽ cầu, màn biếc rèm gió, so le mười vạn nóc nhà.

Trên thực tế, kinh thành so với Tiền Đường trong thơ càng thêm phồn hoa, 《 Đại Phụng: Địa lý chí 》 ghi lại, “Năm đầu Nguyên Cảnh, dân cư kinh đô hơn một trăm chín mươi sáu vạn.”

Bây giờ là năm Nguyên Cảnh thứ 36.

Dân cư kinh thành hẳn là đã hơn hai trăm vạn.

Từ sân lớn phủ đệ ba sân vào ba sân ra, nuôi bảy tám nha hoàn, người hầu, mà nay người hầu nha hoàn đã sớm đuổi đi, cửa chính đóng chặt, người đi nhà trống.

Thẩm thẩm nhìn tấm biển trên cửa chính, trăm mối cảm xúc ngổn ngang: “Không biết Niên Nhi thế nào rồi, nó nhất định rất lo lắng cho chúng ta. Đứa nhỏ này, trước khi vào ngục từng nói nhất định sẽ cứu chúng ta ra ngoài.”

Vừa nói vừa đi vào trong.

Kinh thành giá nhà đất đắt, phủ đệ ba sân này, ít nhất cũng phải năm ngàn lượng bạc. Trả trước 30%, chính là một ngàn năm trăm lượng bạc... Phi, vì sao ta đến thế giới khác còn nghĩ chuyện giá nhà đất?

Hứa Thất An nhếch nhếch miệng.

Hứa Bình Chí trấn an nói: “Niên Nhi đọc đủ sách thánh hiền, trầm ổn tin cậy, lúc này nghĩ hẳn còn đang bôn ba vì chúng ta. Chờ nó trở về, cho nó một niềm vui bất ngờ.”

Không ổn... Hứa Thất An biến sắc, hắn là biết Hứa Tân Niên tính tự sát.

Ở trong mắt Nhị thúc cùng thẩm thẩm, Hứa nhị lang tâm chí kiên định, nghiêm túc, trầm ổn tin cậy, là người đọc sách kiên cường.

“Ha ha ha ha, Hứa Tân Niên ta, sống là người tiêu dao, chết là quỷ kiệt ngạo.”

“Hứa Tân Niên, tài hoa hơn người, ngại là thiên đạo bất công.”

“Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài...”

Dưới tàng cây bạch quả, thư sinh đứng ở trên ghế bỗng nhiên mang mũ cài tóc của mình tháo xuống vứt bỏ, dùng sức lắc lắc đầu, tóc tai bù xù.

Hắn bừa bãi, hắn ph.ng đãng không kềm chế, hắn mang đầu thò vào trong dây thừng, vì thế thấy được người nhà vẻ mặt cứng ngắc, ánh mắt dại ra.

Hứa Tân Niên ta một tiếng phó.ng đãng không kềm chế yêu tự do... Hứa Tân Niên tài hoa hơn người thiên đạo bất công... Trời không sinh Hứa Tân Niên ta, Đại Phụng vạn cổ như đêm dài... Hứa Tân Niên thấy người nhà bất ngờ trở về, cảm thấy mình vẫn là chết chậm một bước.

Trong không khí yên tĩnh, thẩm thẩm dẫn đầu phản ứng lại, hét lên một tiếng thê lương: “Niên Nhi...”

Hai vợ chồng đồng lòng hợp sức mang con trai bảo bối không muốn sống nữa cứu xuống, thẩm thẩm ôm con trai khóc bù lu bù loa. Nhị thúc đứng ở một bên, thở vắn than dài.
 
Advertisement

Bình luận facebook

Users who are viewing this thread

Back
Top Bottom