Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-33
Chương 33:
"Chi Ưu, con mau lên xe đi, ta sẽ cho người chuẩn bị cho con!" Thẩm Thành Sơn đi tới, ông từ tốn nói.
"Đi đâu?" Thẩm Trường An nhíu mày quay sang hỏi cô.
Chi Ưu nhún vai, tỏ vẻ không biết.
"Ta đưa Chi Ưu đến bữa tiệc của nhà họ Smith!" Thẩm Thành Sơn lạnh nhạt trả lời.
"Ông đưa em gái tôi đến đó làm gì?" Thẩm Trường An cau mày khó chịu.
"Đi thì đi, tôi sợ thằng nhãi đó chắc!" THẩm Chi Ưu bĩu môi "Có điều tôi sẽ tự chuẩn bị cho bản thân, tôi không cần ông phải gọi người!"
"Tùy con, miễn sao phải có mặt ở bữa tiệc! Đừng làm mất mặt ta!" Thẩm THành Sơn nghiêm mặt nói, sau đó ông quay đi, bước xuống phòng khách.
"Này, em đến đó làm gì chứ?!" Trường An nhéo vào eo cô.
"Em đến để xem thằng nhãi kia mặt mũi to cỡ nào!" Thẩm Chi Ưu kiêu ngạo đáp.
"Anh đi cùng em!" Thẩm Trường An kiên định nói.
"Đi cùng em? Làm gì chứ?!" Chi Ưu khó hiểu.
"Ngốc! Anh là anh của em, anh phải bảo vệ em chứ!" Trường An gõ nhẹ vào đầu cô, miệng cười ôn nhu.
Âu Minh Triết đứng một bên không nói gì, trong lòng lại có cảm giác bất ngờ. Thẩm Chi Ưu thay đổi rồi sao?
.
.
.
Thẩm Chi Ưu đứng trước gương, không ngừng than vãn.
"Hic, cái thân hình này thật đáng ghét a!!"
Cô chán nản ngửa người xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà.
Từ giờ cô nhất định phải siêng tập thể dục rồi!
Thẩm Chi Ưu nhìn lên đồng hồ treo trên tường... đã ba giờ chiều rồi!
Buổi tiệc sẽ bắt đầu tầm năm, sáu giờ gì đi. Vậy thì vẫn còn dư thời gian, cô sẽ nằm trên giường nghịch điện thoại chút vậy.
[Ting!]
Có tin nhắn sao?
[Thành Long: Ai lập nhóm vậy?]
[Tiểu Hạ Hạ: Là tớ! Hello~]
Lập nhóm?
[Chi Ưu: Cậu lập nhóm làm gì chứ?!] Thẩm Chi Ưu chau mày nhắn lại.
[Tiểu Hạ Hạ: Ai yô~ Tớ chỉ là muốn lập nhóm để nhắn với hai người cho vui thôi mà!]
[Thành Long: Cậu thật là!]
[Tiểu Hạ Hạ: Hì Hì, hai cậu đang làm gì vậy?]
[Chi Ưu: Đang nằm thôi!]
[Thành Long: Đang giao lưu với các em gái xinh đẹp!]
[Tiểu Hạ Hạ: ...]
[Ting!]
Lại có tin nhắn khác sao?
[Tiểu Hạ Hạ: Huhuhuhu!!!]
Chi Ưu khó hiểu nhắn lại, sao tự dưng con nhóc này đang nhắn nhóm lại chuyển thành nhắn riêng rồi?
[Chi Ưu: Có chuyện gì sao?]
[Tiểu Hạ Hạ: Chi Ưu à, cậu nhất định không được nói cho ai biết!]
Bí mật?
Chi Ưu sáng mắt, cô ngồi bật dậy như lò xo, nhanh chóng đáp lại tin nhắn.
[Chi Ưu: Tớ hứa! Có chuyện gì sao?]
[Tiểu Hạ Hạ: Cậu hứa nhé?]
[Chi Ưu: Tớ hứa, nếu tớ thất hứa sẽ tùy cậu xử lí!]
[Tiểu Hạ Hạ: Được! Cậu nhớ là không nói ai nha?]
Chi Ưu thật muốn bóp chết nha đầu này mà, có gì thì nói, nhìn cô giống như dạng người hay thất hứa sao?
[Chi Ưu: Ừ!]
[Tiểu Hạ Hạ: Thật ra là...]
Mẹ nó, nha đầu này là muốn trêu ngươi cô đúng không?
[Tiểu Hạ Hạ: ...]
Chi Ưu bực tức ném điện thoại sang một bên, sau cùng lại quyết định cầm lên lại.
[Tiểu Hạ Hạ: Nhưng mà tớ sợ a!!!]
Thẩm Chi Ưu thầm rủa Tiểu Hạ, cô thẳng tay gọi điện.
"Này! Muốn chết hả?!"
[Huhuhuhu!! Chi Ưu, tớ cũng đâu muốn vậy!!!] Đầu bên kia vang lên tiếng than vãn.
Chi Ưu nhíu mày, có chuyện gì nghiêm trọng sao? Tại sao nha đầu này lại khóc chứ?
"Cậu bị gì?"
[Hic, tớ nói nhưng cậu không được nói ai đâu đấy!]
Lại nữa, thật muốn ăn đòn mà!
"Nhìn tớ giống loại người thế à?!" Chi Ưu mất kiên nhẫn đáp.
[Thật ra...Tớ có thích một người!]
Nghe thế, Chi Ưu lại một lần nữa sáng mắt, cảm giác bực bội trong lòng bỗng chốc tan biến.
Nói chứ, thật ra cô cũng không nhiều chuyện đâu nhưng cơ bản là do cô tò mò mà thôi. Cái tính tò mò của con người ấy!
"Là ai?" Chi Ưu háo hức được nghe câu trả lời.
[Tớ...tớ không nói nữa đâu. Huhuhuhu!!! Phải làm sao đây a??]
CMN, Cô hận không thể bóp chết con nha đầu này tại chỗ mà!
"Không biết! Không nói nữa, tớ cúp máy!"
[Ấy ấy khoan khoan, tại sao cậu lại như vậy chứ?!]
Chi Ưu cau mày khó chịu. Nha đầu này đừng bắt cô làm chuyện phi pháp!
Chợt có một suy nghĩ trong đầu, cô liền cười nắc nẻ.
"Này này, không lẽ người cậu thích là cái tên hay trêu hoa ghẹo bướm Thành Long hả?!"
[Cậu...cậu sao cậu biết?!]
"Ha, Thẩm Chi Ưu ta làm sao mà không biết được mấy cái trò yêu đương con nít này!"
[Thẩm Chi Ưu, cậu nói ai là con nít hả?!]
"Rồi rồi!" Chi Ưu mệt mỏi đáp.
[Thẩm Chi Ưu, cậu đừng nói ai đấy!]
"Dạ em biết rồi chị!" Nói xong, cô cúp máy.
Hahahaha!!!!
Từ giờ ta đã có thứ để uy hiếp nha đầu này rồi!
Đồ con nít ranh! Có một tí chuyện này cũng để lão nương ta phải đợi lâu!
Mi cứ chờ đấy!
Lão nương ta nhất định sẽ khiến nhà ngươi phải hối lỗi!
Hứ, yêu đương gì chứ? Bản nương ta sẽ không dính vào mấy cái thứ rắc rối này đâu!
Lại nói đến khiến cô nghĩ tới Châu Thành Trạch. Hừ, may cho anh là tôi đã không còn ở thế giới bên đấy đâu!
Cái tên tra nam nhà anh!
Hứ, bản nương ta thật muốn cắn chết nhà ngươi mà!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Xin lỗi vì đăng trễ ạ!
"Chi Ưu, con mau lên xe đi, ta sẽ cho người chuẩn bị cho con!" Thẩm Thành Sơn đi tới, ông từ tốn nói.
"Đi đâu?" Thẩm Trường An nhíu mày quay sang hỏi cô.
Chi Ưu nhún vai, tỏ vẻ không biết.
"Ta đưa Chi Ưu đến bữa tiệc của nhà họ Smith!" Thẩm Thành Sơn lạnh nhạt trả lời.
"Ông đưa em gái tôi đến đó làm gì?" Thẩm Trường An cau mày khó chịu.
"Đi thì đi, tôi sợ thằng nhãi đó chắc!" THẩm Chi Ưu bĩu môi "Có điều tôi sẽ tự chuẩn bị cho bản thân, tôi không cần ông phải gọi người!"
"Tùy con, miễn sao phải có mặt ở bữa tiệc! Đừng làm mất mặt ta!" Thẩm THành Sơn nghiêm mặt nói, sau đó ông quay đi, bước xuống phòng khách.
"Này, em đến đó làm gì chứ?!" Trường An nhéo vào eo cô.
"Em đến để xem thằng nhãi kia mặt mũi to cỡ nào!" Thẩm Chi Ưu kiêu ngạo đáp.
"Anh đi cùng em!" Thẩm Trường An kiên định nói.
"Đi cùng em? Làm gì chứ?!" Chi Ưu khó hiểu.
"Ngốc! Anh là anh của em, anh phải bảo vệ em chứ!" Trường An gõ nhẹ vào đầu cô, miệng cười ôn nhu.
Âu Minh Triết đứng một bên không nói gì, trong lòng lại có cảm giác bất ngờ. Thẩm Chi Ưu thay đổi rồi sao?
.
.
.
Thẩm Chi Ưu đứng trước gương, không ngừng than vãn.
"Hic, cái thân hình này thật đáng ghét a!!"
Cô chán nản ngửa người xuống giường, mắt nhìn lên trần nhà.
Từ giờ cô nhất định phải siêng tập thể dục rồi!
Thẩm Chi Ưu nhìn lên đồng hồ treo trên tường... đã ba giờ chiều rồi!
Buổi tiệc sẽ bắt đầu tầm năm, sáu giờ gì đi. Vậy thì vẫn còn dư thời gian, cô sẽ nằm trên giường nghịch điện thoại chút vậy.
[Ting!]
Có tin nhắn sao?
[Thành Long: Ai lập nhóm vậy?]
[Tiểu Hạ Hạ: Là tớ! Hello~]
Lập nhóm?
[Chi Ưu: Cậu lập nhóm làm gì chứ?!] Thẩm Chi Ưu chau mày nhắn lại.
[Tiểu Hạ Hạ: Ai yô~ Tớ chỉ là muốn lập nhóm để nhắn với hai người cho vui thôi mà!]
[Thành Long: Cậu thật là!]
[Tiểu Hạ Hạ: Hì Hì, hai cậu đang làm gì vậy?]
[Chi Ưu: Đang nằm thôi!]
[Thành Long: Đang giao lưu với các em gái xinh đẹp!]
[Tiểu Hạ Hạ: ...]
[Ting!]
Lại có tin nhắn khác sao?
[Tiểu Hạ Hạ: Huhuhuhu!!!]
Chi Ưu khó hiểu nhắn lại, sao tự dưng con nhóc này đang nhắn nhóm lại chuyển thành nhắn riêng rồi?
[Chi Ưu: Có chuyện gì sao?]
[Tiểu Hạ Hạ: Chi Ưu à, cậu nhất định không được nói cho ai biết!]
Bí mật?
Chi Ưu sáng mắt, cô ngồi bật dậy như lò xo, nhanh chóng đáp lại tin nhắn.
[Chi Ưu: Tớ hứa! Có chuyện gì sao?]
[Tiểu Hạ Hạ: Cậu hứa nhé?]
[Chi Ưu: Tớ hứa, nếu tớ thất hứa sẽ tùy cậu xử lí!]
[Tiểu Hạ Hạ: Được! Cậu nhớ là không nói ai nha?]
Chi Ưu thật muốn bóp chết nha đầu này mà, có gì thì nói, nhìn cô giống như dạng người hay thất hứa sao?
[Chi Ưu: Ừ!]
[Tiểu Hạ Hạ: Thật ra là...]
Mẹ nó, nha đầu này là muốn trêu ngươi cô đúng không?
[Tiểu Hạ Hạ: ...]
Chi Ưu bực tức ném điện thoại sang một bên, sau cùng lại quyết định cầm lên lại.
[Tiểu Hạ Hạ: Nhưng mà tớ sợ a!!!]
Thẩm Chi Ưu thầm rủa Tiểu Hạ, cô thẳng tay gọi điện.
"Này! Muốn chết hả?!"
[Huhuhuhu!! Chi Ưu, tớ cũng đâu muốn vậy!!!] Đầu bên kia vang lên tiếng than vãn.
Chi Ưu nhíu mày, có chuyện gì nghiêm trọng sao? Tại sao nha đầu này lại khóc chứ?
"Cậu bị gì?"
[Hic, tớ nói nhưng cậu không được nói ai đâu đấy!]
Lại nữa, thật muốn ăn đòn mà!
"Nhìn tớ giống loại người thế à?!" Chi Ưu mất kiên nhẫn đáp.
[Thật ra...Tớ có thích một người!]
Nghe thế, Chi Ưu lại một lần nữa sáng mắt, cảm giác bực bội trong lòng bỗng chốc tan biến.
Nói chứ, thật ra cô cũng không nhiều chuyện đâu nhưng cơ bản là do cô tò mò mà thôi. Cái tính tò mò của con người ấy!
"Là ai?" Chi Ưu háo hức được nghe câu trả lời.
[Tớ...tớ không nói nữa đâu. Huhuhuhu!!! Phải làm sao đây a??]
CMN, Cô hận không thể bóp chết con nha đầu này tại chỗ mà!
"Không biết! Không nói nữa, tớ cúp máy!"
[Ấy ấy khoan khoan, tại sao cậu lại như vậy chứ?!]
Chi Ưu cau mày khó chịu. Nha đầu này đừng bắt cô làm chuyện phi pháp!
Chợt có một suy nghĩ trong đầu, cô liền cười nắc nẻ.
"Này này, không lẽ người cậu thích là cái tên hay trêu hoa ghẹo bướm Thành Long hả?!"
[Cậu...cậu sao cậu biết?!]
"Ha, Thẩm Chi Ưu ta làm sao mà không biết được mấy cái trò yêu đương con nít này!"
[Thẩm Chi Ưu, cậu nói ai là con nít hả?!]
"Rồi rồi!" Chi Ưu mệt mỏi đáp.
[Thẩm Chi Ưu, cậu đừng nói ai đấy!]
"Dạ em biết rồi chị!" Nói xong, cô cúp máy.
Hahahaha!!!!
Từ giờ ta đã có thứ để uy hiếp nha đầu này rồi!
Đồ con nít ranh! Có một tí chuyện này cũng để lão nương ta phải đợi lâu!
Mi cứ chờ đấy!
Lão nương ta nhất định sẽ khiến nhà ngươi phải hối lỗi!
Hứ, yêu đương gì chứ? Bản nương ta sẽ không dính vào mấy cái thứ rắc rối này đâu!
Lại nói đến khiến cô nghĩ tới Châu Thành Trạch. Hừ, may cho anh là tôi đã không còn ở thế giới bên đấy đâu!
Cái tên tra nam nhà anh!
Hứ, bản nương ta thật muốn cắn chết nhà ngươi mà!
\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Xin lỗi vì đăng trễ ạ!
Bình luận facebook