Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-66
Chương 66
Sau khi cả ba người Tử Hạ chơi đã đời ở nhà Chi Ưu thì mới chịu rời khỏi.
Tiễn ba vị giặc kia đi, Thẩm Chi Ưu bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Haiz, cô thật ngốc khi rủ bọn họ về nhà, hết nhảy lên nhảy xuống trên giường cô, rồi lại thi nhau hát, hại cái tai của cô muốn bị phế luôn.
"Lũ người đó về rồi sao?!" Thẩm Như Ngọc đứng trên bậc cầu thang, khoanh tay cười khẩy "Một lũ điên có khác, đúng thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"
"Miệng thối thì biết điều mà đi đánh răng đi, ô nhiễm cả cái không khí!" Thẩm Chi Ưu cười khinh bỉ, cônhìn Như Ngọc, chửi Chi Ưu cô thì cô có thể làm lơ nhưng chửi bọn họ, cô tuyệt đối không bỏ qua, ít nhất thì cô phải chửi lại "Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!"
Nói rồi cô bước lên cầu thang, cách xa chỗ của Thẩm Như Ngọc.
"Mày nói cái gì?!" Thẩm Như Ngọc bị nói mỉa, tức giận trừng mắt với Chi Ưu, nhân lúc không có ai ở đây, ả ta liền xông tới cô rồi đẩy xuống.
"A!!!"
Thẩm Chi Ưu hét lên, bởi vì không nghĩ tới Thẩm Như Ngọc ả ta bày trò nên đã không đề phòng mà bị ả ta đẩy.
Xong rồi!! Xong cô rồi!!
Thẩm Như Ngọc, con tiện nhân nhà cô!!!!
"Rầm!"
Thẩm Chi Ưu ngã đau đến muốn chết đi sống lại, đầu óc có chút mơ hồ, hai mí mắt không biết từ khi nào khép lại, bên tai vang lên tiếng nức nở của Thẩm Như Ngọc.
.
.
.
"Ưm..."
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến Thẩm Chi Ưu chói mắt, cô khẽ nhíu mày rồi lấy tay che đi.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Thẩm Chi Ưu liền bị cơn đau từ thái dương kéo đến, đau đến nhe răng trợn mắt.
Con mẹ nó! Thẩm Như Ngọc, cái đồ rắn độc nhà cô!!!
"Cạch..."
"Chào buổi sáng, người chị thân yêu của tôi!" Thẩm Như Ngọc mở cửa bước vào, miệng cười châm biếm "Bị ngã như vậy không sao chứ?!"
Thẩm Chi Ưu phẫn nộ trừng mắt nhìn Như Ngọc, hiện tại cô mệt mỏi đến nỗi hận không thể lao ra bóp cổ cô ta "Cô vào đây làm gì? Mau cút!"
"Ái chà, mới sáng sớm mà hung dữ như thế..." Thẩm Như Ngọc tiến lại gần cô rồi che miệng cười, làm bộ dạng sợ sệt "Làm người ta sợ lắm đấy nha~"
Không để Chi Ưu phản bác, Như Ngọc nhanh chóng nắm tóc cô, ngửa ra sau, đối diện với khuôn mặt của ả ta, hai tay cô bị cô ta nắm giữ.
Thẩm Chi Ưu không còn cách nào khác chỉ cố gắng giãy giụa, tuy vậy nhưng vô ích, căn bản là cô chẳng còn sức, đầu vẫn còn có chút đau, cô tức giận quát "Cút!!"
"Hahahaha!!!" Thẩm Như Ngọc cười khinh bỉ, ngay sau đó ánh mắt ả ta liền ánh lên tia sắc lạnh, đôi môi treo lên nụ cười hung ác "Nhìn mày lúc này thật khiến tao có chút thỏa mãn đấy!"
"Mày biết gì không? Mày bây giờ thật giống với ả Bạch Nguyệt Nhi!"
Thẩm Chi Ưu sững sờ, kinh ngạc nhìn Như Ngọc, cổ họng nhất thời không thể thốt lên thành lời.
Cô...cô ta...
"Thật tiếc là ả ta bị xe đâm chết rồi a~"
"Mày và con tiện nhân đấy không khác gì nhau cả! Ngu xuẩn!"
Nói rồi Như Ngọc vung tay tát vào mặt cô, Thẩm Chi Ưu bị cú tát này làm cho tỉnh, ngay lúc định trả đũa thì phát hiện Như Ngọc ả ta đã đi mất từ khi nào.
Trong lòng luôn trào lên cảm giác bất an, bên tai Thẩm Chi Ưu lại không ngừng vang vọng những lời nói của Như Ngọc, cô bắt đầu nghi ngờ.
Cố gắng bình tĩnh lại, cô hít thở sâu.
Không thể nào là Bạch Hi Hi được, ả ta nhất định không phải!!
Nhưng Thẩm Như Ngọc ả ta biết cô!! Ả ta biết Bạch Nguyệt Nhi!! Mà Bạch Nguyệt Nhi lại là cô!!!
Không lẽ là cô ta thật??
.
.
.
Ngày hôm sau, Thẩm Chi Ưu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, cô bực tức mở cửa.
"Thẩm Chi Ưu, em không sao chứ?!"
Thẩm Trường An thấy cô mở cửa liền lắc lắc người cô, luôn miệng hỏi, ánh mắt không ngừng lo lắng mà nhìn hết từ đầu đến chân.
"Anh à, anh bị gì vậy?!" Thẩm Chi Ưu cười khổ, cô gỡ tay Trường An ra rồi kéo anh vào phòng.
"Hôm qua em bị ngã cầu thang?" Thẩm Trường An nghiêm túc hỏi.
Thẩm Chi Ưu bị bộ dáng của Trường An chọc cho cười "Vẫn sống, chưa què, chưa cụt!"
"Ngốc à?!" Trường An tuy giận nhưng lại thấy thương, anh cốc nhẹ lên đầu cô, lớn tiếng mắng "Vậy mà khi anh về em không báo anh một tiếng!"
Thẩm Trường An rất giận, phải, anh rất giận. Anh chỉ có mỗi một đứa em gái là cô, nếu như cô mà bị gì, anh làm sao mà chịu nổi. Còn nói, nếu không phải là nghe Dì Lí kể thì anh còn không biết nữa đấy. Đứa em gái ngốc nghếch này, bị ngã cũng không chịu nói cho anh.
"Hì..." Thẩm Chi Ưu gãi đầu cười trừ "Hôm qua em đi ngủ sớm mà!"
Đúng vậy, hôm qua vì mệt quá nên cô đã thiếp đi từ khi nào chẳng biết.
"Hừ!" Trường An hừ mũi, vẫn không can tâm hỏi lại "Tại sao ngã?"
Thẩm Chi Ưu hơi khựng lại, nhớ lại chuyện hôm qua, nếu như nói ra sự thật thì có lẽ rất nguy hiểm. Tốt nhất là vẫn không nên nói.
"Em bước hụt cầu thang!"
Thẩm Trường An nhíu mày, hơi khả nghi nhưng cuối cùng cũng thở dài, xoa đầu Chi Ưu.
"Thế thì bây giờ còn đau ở đâu không?!"
Chi Ưu sờ lên đầu, không thấy chỗ nào đau cả liền vui vẻ đáp "Không ạ!"
"Haiz, con nhóc này!" Trường An lắc đầu, sau đó lại tiến tới tủ quần áo, lấy ra bộ váy rồi đưa cho cô "Mau thay đồ đi rồi đi xuống lầu ăn sáng với anh. Anh sẽ bảo dì Lí nấu những món em thích!"
"Thật á?!"
"Ừ!"
"Yeah!!"
Ai đó nghe thế liền vui mừng nhảy nhót, còn không quên nhanh chân chạy đi thay đồ. Thẩm Trường An bất lực đỡ trán.
"A đúng rồi!" Thẩm Chi Ưu bất chợt nhớ ra gì đó, cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa nhà vệ sinh "Em phải đi học, sao anh đưa cho em cái váy này?"
"Nghỉ đi, cho em nghỉ hết tuần này!" Trường An phất tay nói.
"Thật á?!"
"Ừ!"
"Yeah yeah yeah!!"
Ahahaha!!!
Đồ ăn ngon a~
Được nghỉ học a~
Hí hí hí!! Anh trai cô là tuyệt vời nhất!!!!
Sau khi cả ba người Tử Hạ chơi đã đời ở nhà Chi Ưu thì mới chịu rời khỏi.
Tiễn ba vị giặc kia đi, Thẩm Chi Ưu bây giờ mới thở phào nhẹ nhõm.
Haiz, cô thật ngốc khi rủ bọn họ về nhà, hết nhảy lên nhảy xuống trên giường cô, rồi lại thi nhau hát, hại cái tai của cô muốn bị phế luôn.
"Lũ người đó về rồi sao?!" Thẩm Như Ngọc đứng trên bậc cầu thang, khoanh tay cười khẩy "Một lũ điên có khác, đúng thật là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã!"
"Miệng thối thì biết điều mà đi đánh răng đi, ô nhiễm cả cái không khí!" Thẩm Chi Ưu cười khinh bỉ, cônhìn Như Ngọc, chửi Chi Ưu cô thì cô có thể làm lơ nhưng chửi bọn họ, cô tuyệt đối không bỏ qua, ít nhất thì cô phải chửi lại "Đúng là miệng chó không mọc được ngà voi!"
Nói rồi cô bước lên cầu thang, cách xa chỗ của Thẩm Như Ngọc.
"Mày nói cái gì?!" Thẩm Như Ngọc bị nói mỉa, tức giận trừng mắt với Chi Ưu, nhân lúc không có ai ở đây, ả ta liền xông tới cô rồi đẩy xuống.
"A!!!"
Thẩm Chi Ưu hét lên, bởi vì không nghĩ tới Thẩm Như Ngọc ả ta bày trò nên đã không đề phòng mà bị ả ta đẩy.
Xong rồi!! Xong cô rồi!!
Thẩm Như Ngọc, con tiện nhân nhà cô!!!!
"Rầm!"
Thẩm Chi Ưu ngã đau đến muốn chết đi sống lại, đầu óc có chút mơ hồ, hai mí mắt không biết từ khi nào khép lại, bên tai vang lên tiếng nức nở của Thẩm Như Ngọc.
.
.
.
"Ưm..."
Ánh nắng từ ngoài cửa sổ chiếu vào khiến Thẩm Chi Ưu chói mắt, cô khẽ nhíu mày rồi lấy tay che đi.
Nhẹ nhàng ngồi dậy, Thẩm Chi Ưu liền bị cơn đau từ thái dương kéo đến, đau đến nhe răng trợn mắt.
Con mẹ nó! Thẩm Như Ngọc, cái đồ rắn độc nhà cô!!!
"Cạch..."
"Chào buổi sáng, người chị thân yêu của tôi!" Thẩm Như Ngọc mở cửa bước vào, miệng cười châm biếm "Bị ngã như vậy không sao chứ?!"
Thẩm Chi Ưu phẫn nộ trừng mắt nhìn Như Ngọc, hiện tại cô mệt mỏi đến nỗi hận không thể lao ra bóp cổ cô ta "Cô vào đây làm gì? Mau cút!"
"Ái chà, mới sáng sớm mà hung dữ như thế..." Thẩm Như Ngọc tiến lại gần cô rồi che miệng cười, làm bộ dạng sợ sệt "Làm người ta sợ lắm đấy nha~"
Không để Chi Ưu phản bác, Như Ngọc nhanh chóng nắm tóc cô, ngửa ra sau, đối diện với khuôn mặt của ả ta, hai tay cô bị cô ta nắm giữ.
Thẩm Chi Ưu không còn cách nào khác chỉ cố gắng giãy giụa, tuy vậy nhưng vô ích, căn bản là cô chẳng còn sức, đầu vẫn còn có chút đau, cô tức giận quát "Cút!!"
"Hahahaha!!!" Thẩm Như Ngọc cười khinh bỉ, ngay sau đó ánh mắt ả ta liền ánh lên tia sắc lạnh, đôi môi treo lên nụ cười hung ác "Nhìn mày lúc này thật khiến tao có chút thỏa mãn đấy!"
"Mày biết gì không? Mày bây giờ thật giống với ả Bạch Nguyệt Nhi!"
Thẩm Chi Ưu sững sờ, kinh ngạc nhìn Như Ngọc, cổ họng nhất thời không thể thốt lên thành lời.
Cô...cô ta...
"Thật tiếc là ả ta bị xe đâm chết rồi a~"
"Mày và con tiện nhân đấy không khác gì nhau cả! Ngu xuẩn!"
Nói rồi Như Ngọc vung tay tát vào mặt cô, Thẩm Chi Ưu bị cú tát này làm cho tỉnh, ngay lúc định trả đũa thì phát hiện Như Ngọc ả ta đã đi mất từ khi nào.
Trong lòng luôn trào lên cảm giác bất an, bên tai Thẩm Chi Ưu lại không ngừng vang vọng những lời nói của Như Ngọc, cô bắt đầu nghi ngờ.
Cố gắng bình tĩnh lại, cô hít thở sâu.
Không thể nào là Bạch Hi Hi được, ả ta nhất định không phải!!
Nhưng Thẩm Như Ngọc ả ta biết cô!! Ả ta biết Bạch Nguyệt Nhi!! Mà Bạch Nguyệt Nhi lại là cô!!!
Không lẽ là cô ta thật??
.
.
.
Ngày hôm sau, Thẩm Chi Ưu bị đánh thức bởi tiếng gõ cửa, cô bực tức mở cửa.
"Thẩm Chi Ưu, em không sao chứ?!"
Thẩm Trường An thấy cô mở cửa liền lắc lắc người cô, luôn miệng hỏi, ánh mắt không ngừng lo lắng mà nhìn hết từ đầu đến chân.
"Anh à, anh bị gì vậy?!" Thẩm Chi Ưu cười khổ, cô gỡ tay Trường An ra rồi kéo anh vào phòng.
"Hôm qua em bị ngã cầu thang?" Thẩm Trường An nghiêm túc hỏi.
Thẩm Chi Ưu bị bộ dáng của Trường An chọc cho cười "Vẫn sống, chưa què, chưa cụt!"
"Ngốc à?!" Trường An tuy giận nhưng lại thấy thương, anh cốc nhẹ lên đầu cô, lớn tiếng mắng "Vậy mà khi anh về em không báo anh một tiếng!"
Thẩm Trường An rất giận, phải, anh rất giận. Anh chỉ có mỗi một đứa em gái là cô, nếu như cô mà bị gì, anh làm sao mà chịu nổi. Còn nói, nếu không phải là nghe Dì Lí kể thì anh còn không biết nữa đấy. Đứa em gái ngốc nghếch này, bị ngã cũng không chịu nói cho anh.
"Hì..." Thẩm Chi Ưu gãi đầu cười trừ "Hôm qua em đi ngủ sớm mà!"
Đúng vậy, hôm qua vì mệt quá nên cô đã thiếp đi từ khi nào chẳng biết.
"Hừ!" Trường An hừ mũi, vẫn không can tâm hỏi lại "Tại sao ngã?"
Thẩm Chi Ưu hơi khựng lại, nhớ lại chuyện hôm qua, nếu như nói ra sự thật thì có lẽ rất nguy hiểm. Tốt nhất là vẫn không nên nói.
"Em bước hụt cầu thang!"
Thẩm Trường An nhíu mày, hơi khả nghi nhưng cuối cùng cũng thở dài, xoa đầu Chi Ưu.
"Thế thì bây giờ còn đau ở đâu không?!"
Chi Ưu sờ lên đầu, không thấy chỗ nào đau cả liền vui vẻ đáp "Không ạ!"
"Haiz, con nhóc này!" Trường An lắc đầu, sau đó lại tiến tới tủ quần áo, lấy ra bộ váy rồi đưa cho cô "Mau thay đồ đi rồi đi xuống lầu ăn sáng với anh. Anh sẽ bảo dì Lí nấu những món em thích!"
"Thật á?!"
"Ừ!"
"Yeah!!"
Ai đó nghe thế liền vui mừng nhảy nhót, còn không quên nhanh chân chạy đi thay đồ. Thẩm Trường An bất lực đỡ trán.
"A đúng rồi!" Thẩm Chi Ưu bất chợt nhớ ra gì đó, cái đầu nhỏ thò ra ngoài cửa nhà vệ sinh "Em phải đi học, sao anh đưa cho em cái váy này?"
"Nghỉ đi, cho em nghỉ hết tuần này!" Trường An phất tay nói.
"Thật á?!"
"Ừ!"
"Yeah yeah yeah!!"
Ahahaha!!!
Đồ ăn ngon a~
Được nghỉ học a~
Hí hí hí!! Anh trai cô là tuyệt vời nhất!!!!
Bình luận facebook