Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 11: 1_12 Nạn hạn hán
Trở lại tầng 9 lúc bấy giờ, Nhiễm Nhan nghe bên kia truyền ra tiếng đập đồ, chửi rửa, uy hiếp nhằm đuổi tên trộm đi, đâu biết đồng bọn hắn tới thêm 2 tên, cả 3 mở được cửa thì liền xông vào. Nhiễm Nhan cũng đang giương cung, chỉ cần mở cửa gỗ là có thể xuyên qua cửa sắt chống trộm xử lý 1 tên, 2 tên còn lại thì Giai Giai dư sức hạ đo ván.
Đúng lúc này nghe giọng đàn bà the thé vang lên:
- " Đồ ăn cướp, bớ người ta, nhà chúng tôi không có gì ăn cả, buông tha con trai tôi, nhà đối diện, nhà đối diện có rất nhiều nước và đồ ăn. Chỉ có một cô gái và em bé, van cầu... "
Còn một giọng khác cũng vọng ra:
- " Đúng đúng a, nhà cô ta chứa đồ ăn rất nhiều, lại trẻ đẹp, van xin mấy người qua bên đó mà buông tha chồng tôi".
Dù trời tối mờ mờ, không thấy là ai, nhưng nghe giọng không cần nhìn cũng biết được tình hình chiến trường kết thúc nhanh chóng a.
Nghe đi, đây là cuộc sống chân thật. Dù sao cũng đoán được gia đình này chẳng ra sao cả, nên Nhiễm Nhan không thất vọng khi họ khai mình ra. Nhưng cũng không thể cho qua như vậy nhỉ. Không khéo lần sau bọn họ dẫn cướp tới tận cửa nhà mình lúc nào không hay. Lúc này 1 tên đã có ý rục rịch, cũng có thể là do lục soát nhà bọn họ đúng thật không bao nhiêu đồ ăn cả, nên đã quay sang nhà Nhiễm Nhan.
Nhưng tay vừa chạm vào cửa sắt chống trộm thì giật nảy người nằm xuống không nhúc nhích được. Một tên khác không biết chuyện gì chạy ra xem, thì cửa bật mở, một mũi tên cắm vào người, ngã xuống sùi bọt mép không kịp lên tiếng.
Tắt điện, mở cửa, bước ngang qua cái đống đen thui trước cửa, Nhiễm Nhan nhìn một tên sùi bọt mép trước mặt, quá lâu chưa chết, thuốc cần tăng mạnh. Còn một tên đang run run cầm dao kề cổ Thẩm Ninh. Thấy Nhiễm Nhan bước ra thì sợ hãi, cảm giác như không an toàn, liền đổi sang nắm lên Tiêu Mộng kế bên, kề dao cổ cô ta:
- " Tránh ra, tránh ra, bước tới ta ta giết cô ta".
Giai Giai nhảy ra, đá cái xác cháy đen ra phía thang lầu, tiện tay kéo luôn cái đứa sùi bọt mép mà mới tắt khí kia chồng lên trên, chặn lại thang lầu chỉ chừa một lối đi nhỏ.
- " Hôm nay có việc gì mà ta không biết sao, chắc không liên quan tới ta, mọi người đang làm gì, cứ tiếp tục."
Nhiễm Nhan thấy Giai Giai đi qua nhà ông bà Ngô, ý bảo không sao thì nhàn nhã tán dóc với tên cướp.
- " Cứu ta, cứu ta lão chồng hu hu".
Nhưng Như Tiên thì đang rất không chịu nổi mà, cô ta còn không ngừng nhìn chồng mình xin cứu:
- " Cô ta giết người, cô ta giết người a, chồng cứu ta".
- " Nghe đi, giết cô ta để thay ta bịch đầu mối cũng tốt, không thôi cô ta đi báo án ta thì sẽ không tốt lắm đâu".
Nhiễm Nhan thật là hết nói nổi, cô ta không thấy chồng mình cố ý dịch sang gần cô ta cho tên cướp dễ dàng đổi ý đồ hay sao. Tình nghĩa vợ chồng, có chắc bền lâu nhỉ?
Giai Giai lúc này ngó xuống phía dưới thang lầu, nghe như có người đang chạy lên, nên ra hiệu cho Nhiễm Nhan. Lúc này cô mới đốt một que diêm' Một giây, hai giây...' một mùi hương nhẹ thoáng qua trong không khí lan truyền rất nhanh. Chưa đếm tới ba thì tên cướp tính luôn cả nhà ba người họ Thẩm té xỉu trên sàn nhà. Tàn lửa que diêm đồng thời cũng tắt ngúm như chưa từng lóe sáng.
Giai Giai chạy lại khiêng tên cướp, phụ đạo một dao, sau đó chồng cao thêm một bậc, nói nhanh:
- " Ông bà Ngô không sao, đã dặn ông bà ở yên trong nhà, không được ra. Nhà kế bên nghe có rục rịch nhưng không thấy ra. Phía trên tầng yên lặng, chắc bọn chúng chưa kịp lên trên đó. Phía dưới nghe tiếng rì rầm, chắc đồng bọn chúng."
Nhiễm Nhan tì người lên lan can, ngó ra một ít nhìn phía dưới, một màu đen tối. Đón lấy kính nhìn đêm từ tay Giai Giai đeo vào, thay tên không độc, tránh cho bắn nhầm người nhà, hai người ngồi hai bên thang lầu chờ. Không đợi bao lâu thì loáng tháng 4, 5 bóng dáng mò mẫm bước lên men theo sát tường. Mò mò mẫm mẫm, bộ dạng chột dạ không trộm thì tặc.
Bắn ra 2 mũi tên, có 2 người la lên ôm lấy người ngồi xuống, lúc này đèn bỗng sáng rực cả chung cư. Giai Giai nhanh mắt phóng thêm 3 con dao về phía 3 tên còn lại, xử lý nhanh gọn lẹ. Đợi mắt thích ứng với ánh sáng, Giai Giai cũng xử xong 2 tên đang ôm chân kia. Rút ra mũi tên, hai người nhìn nhau, như hỏi ý làm sao bây giờ. Đi xuống hay trở lên nhà đóng cửa chờ.
Chưa cho hai người thời gian suy nghĩ ra kết quả, tầng dưới đã có tiếng kêu lên, là một em bé. Nhiễm Nhan chạy xuống, Giai Giai theo sau. Tầng dưới có hai hộ gia đình có em bé, độ tuổi dưới 10. Thấy có một hộ cửa mở tang hoang, tiếng kêu la khóc lóc vọng ra, ba hộ còn lại đóng cửa im ỉm. Giai Giai bước ra phía trước, thấy một tên vừa lú mặt ra. Nhìn mặt gian tà, hắn nhìn thấy là một cô gái và một em bé thì trả lời vào trong:
- " Lão ca, không sao không sao, chỉ có 1 con nhỏ và 1 đứa con nít."
Vừa nói vừa không rời mắt khỏi Nhiễm Nhan. Xác định hắn là cướp, Nhiễm Nhan một mũi tên xuyên cổ, ghê tởm mà. hắn chưa ngã xuống Giai Giai đã chạy tới nương qua thân xác hắn nhìn vào trong. Có hai tên, một tên cầm dao uy hiếp người chồng, một tên lôi kéo cô vợ. Lúc cái xác ngã xuống cũng là hai lưỡi dao phóng ra xóa sổ hai tên đồng bọn. Nhiễm Nhan đương nhiên là không theo kịp Giai Giai, người máy thế hệ mới.
Cô chạy tới nhìn vào nhà, hỏi người chồng:
- " Tầng này còn tên nào không?"
- " Không không còn".
Dù run sợ, cũng rất hoang mang trước hai cô nhóc trước mặt. Nhưng tốt xấu người đàn ông này còn biết mình được cứu. Nhìn cái xác trước mặt, nhìn lại vợ đang ôm đứa con nhỏ, hắn biết, nếu hai tên này không chết, nhà bọn họ cũng sẽ sống không bằng chết. Lúc này hắn bắt bản thân trấn tỉnh lại:
- " Còn còn có lúc nãy đi ra mấy người, nghe nói định lên lầu".
Hắn nhớ ra cô bé này là hộ trên tầng mình đi, nếu cô bé đứng yên ổn ở đây vậy bọn đó...
- " Đã xử xong, nếu tầng này đã hết, ta đi tầng dưới xem sao".
Giai Giai đã xử lý xong, do nhà có con nít nhỏ, tiểu Giai rất chu đáo gom giúp họ mấy cái xác ra ngoài chất đống lại với nhau. Người chồng nhìn Nhiễm Nhan và cô bé con 3 tuổi quay đi rất thong dong, nhìn lại 3 hộ còn lại không hề mở cửa một lần, trong lòng quyết tâm, nói:
- " Chờ, ta đi với hai người".
Chưa đợi vợ nói câu gì, đã cầm lấy cây gậy bóng:
- " Em ở nhà, đóng cửa, lấy tủ chèn lại, đừng mở cửa cho bất kì ai. Sẽ không ai giúp chúng ta mãi được. Nghe lời, lo cho con, anh đi về liền".
Người vợ cũng rất hiểu chuyện đóng cửa lại cẩn thận, ôm con vào phòng chờ chồng về.
Tình hình như trên cũng có một vài tầng lâu giống vậy, nhưng càng đi xuống dưới thì hầu hết các hộ đều bị cạy cửa. Có nhà sau khi bị trộm xong chỉ biết đóng cửa khóc lóc kêu gào ở bên trong. Vẫn có hộ gia đình cứng hơn, cho một ít máu đỏ mà làm bọn cướp cũng chùn chân không dám làm liều. Hộ gia đình còn nhiều, không nhất thiết đua mạng với số ít ỏi. Như sống lại qui tắc thời nguyên thủy, mạnh sống yếu chết, chắc hiện tại nguyên tắc đó cũng đúng phần nào nhỉ.
Có người chồng đi theo, cũng gặp không ít người quen mà tổ chức đi dần dần xuống lầu. Ban đầu thì Giai Giai còn nhảy chân sáo chém nhát đầu tiên, Nhiễm Nhan đi sau bắn cá lọt lưới. Mọi người đi không nhanh, vì sợ làm bị thương nhầm người mình. Dần dần những người đi theo thấy sự tàn nhẫn của bọn cướp, đặc biệt là gia đình có người bị thương nặng thì mới bừng tỉnh. Dần dần có người bắt đầu lấy can đảm, hoặc là ngại mặt mũi để cho cô bé 3 tuổi đi trước mình cũng quá mất mặt đi. Nên họ dần đi về trước che cho hai người đi ở phía sau. Thấy mọi người cũng đã chấp nhận hiện thực, Nhiễm Nhan không ham chiến mà lui về sau, trông chừng từ xa giúp họ, tránh xảy ra thêm nhiều thương tổn.
Thanh tràng tới đại sảnh chung cư mọi người cũng đã đỏ cả mắt vì hưng phấn, cũng vì sợ hãi mà run cả tay. Có người vai còn run run khóc rấm rức, sau này mới biết, vợ hắn bị đạp hư ngay trước mặt, cũng do hắn nhu nhược. Hắn tự trách bản thân mình thất bại, chỉ dám run rẩy không dám đứng lên. Hắn giận bọn cướp thì ít, giận bản thân thì nhiều. Nam nhân có lệ khó rơi. Nhưng tiếc không có bán thuốc tên ân hận.
Lúc này Nhật Tam dẫn theo một nhóm bảo vệ cầm trong tay điện côn chạy tới. Thấy là người mình mới thở phào nhẹ nhõm. Hỏi thăm qua tình hình mọi người, thấy nơi đây tạm ổn, thì mang theo vài người muốn đi qua khu kế bên. Nghe báo bên đó bọn cướp rất đông, gần cả trăm tên tụ tập. Hỏi đến đây mọi người nhìn về phía Nhiễm Nhan như chờ cô nói. Nhật Tam trợn mắt nhìn Giai Giai đang đùa nghịch lưỡi dao, Nhiễm Nhan vẫn đang chuyên tâm lau mấy mũi tên dính máu lên trên người bọn cướp. Càng lau càng dơ đâu, bọn này đi cướp cũng không tôn trọng nghề nghiệp gì cả mà.
Thấy mọi người im lặng nhìn mình, Nhiễm Nhan e hèm:
- " Ta đi theo sau, mọi người cứ tự nhiên".
Để một nửa người ở lại dọn dẹp xác chết, cũng phòng ngừa có cá lọt lưới qua bên này. Nửa còn lại đi theo bọn Nhật Tam chạy về chung cư lớn. Nhật Tam tranh thủ đi sát bên Nhiễm Nhan mà nuốt nước miếng:
- " Chị, nhìn cây cung này chắc không nhẹ đâu nhỉ?"
Nhiễm Nhan không biết nên trả lời đồ ngốc này ra sao nên ngó lơ xem như chưa nghe gì cả. Thấy mình bị làm lơ còn bị Giai Giai liếc trắng mắt khinh thường, hắn chỉ biết nuốt nước miếng tiếp tục chạy theo đám người.
Cũng qua trận tai nạn này mà mọi người nhìn cô, đặc biệt là Giai Giai bằng đôi mắt khác. Về sau cũng đỡ tốn công giải quyết phiền toái rất nhiều.
Nói thì chậm, nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh. Lúc mọi người chạy tới thì thấy nhóm trưởng bảo vệ Kiên Vũ mang thêm một số đông người đang đánh nhau túi bụi với đám du côn. Nhìn tình hình thì bên mình có thương tích rất nhiều. Nhưng dù gì thì mọi người trong chung cư có đầy đủ dinh dưỡng nước uống hơn nhiều so với bên ngoài. Nên sau một lúc nhát tay nhát chân thì cũng đỏ mắt mà chém tới.
Đến đây Nhiễm Nhan cũng không ham chiến, mà lui về sau nhìn toàn cảnh đợi có ai lẻn ra sẽ cho một mũi tên bổ sung. Đùa chứ, một đám nam nhân vai u thịt bắp chém đánh đỏ mắt như vậy chẳng khác nào một bầy trâu nổi điên húc nhau. Mong manh như cô mà chạy vào thì chắc đã quá chán thở.
Nhưng Giai Giai thì rất vui vẻ a, tới đây gần một năm, đây là hôm đầu tiên kích thích vui vẻ như vậy. Giai Giai chạy ùa vào đám đông đầu tiên, chỉ thấy một bóng màu đỏ nhỏ xíu nhảy đông nhảy tây, qua bên này xẹt bên kia. Mỗi lần chạy đi là một người ngã xuống đất.
Tại đây cũng muốn nói một chút về quan điểm của Nhiễm Nhan, vì sao cô có thể không hề mặc cảm mà ra tay lấy mạng người quá thản nhiên. Đối với Nhiễm Nhan nói riêng và tất cả người vị diện cao thì vị diện thấp chỉ như mọi sinh vật khác, rất nhiều người chỉ xem vị diện thấp như kiến như cỏ dại mà thôi. Bạn giết kiến bạn sẽ có lòng trắc ẩn hay sao, bạn diệt cỏ bạn có cảm thấy buồn xuân thương thu ư.
Nhưng Nhiễm Nhan từ nhỏ được ông bà dạy rất tốt, dù trong thâm tâm cô cũng không xem trọng vị diện thấp. Nhưng cô luôn giữ vững bản tâm của mình, đối với người quan tâm cô, cô sẽ giúp đỡ trong năng lực của mình. Người không xấu cô sẽ bàng quan không màng tới. Người ta đánh tới tận cửa, không giết đi chẳng lẽ để ngày ngày đề phòng bọn chúng. Cô cũng không phải thánh mẫu thần nữ cần người thờ cúng, không cần sống quá giả nhân giả nghĩa. Bằng tâm mà sống, bằng tâm mà đối đãi nhân sinh.
Nhờ có Giai Giai gia nhập, mọi người cảm thấy mình không nên thua một đứa bé, nên ẩu đả rất nhanh kết thúc. Mặc dù thương tích khá nhiều nhưng cũng miễn cưỡng xem như là phe chiến thắng nhỉ.
Đúng lúc này nghe giọng đàn bà the thé vang lên:
- " Đồ ăn cướp, bớ người ta, nhà chúng tôi không có gì ăn cả, buông tha con trai tôi, nhà đối diện, nhà đối diện có rất nhiều nước và đồ ăn. Chỉ có một cô gái và em bé, van cầu... "
Còn một giọng khác cũng vọng ra:
- " Đúng đúng a, nhà cô ta chứa đồ ăn rất nhiều, lại trẻ đẹp, van xin mấy người qua bên đó mà buông tha chồng tôi".
Dù trời tối mờ mờ, không thấy là ai, nhưng nghe giọng không cần nhìn cũng biết được tình hình chiến trường kết thúc nhanh chóng a.
Nghe đi, đây là cuộc sống chân thật. Dù sao cũng đoán được gia đình này chẳng ra sao cả, nên Nhiễm Nhan không thất vọng khi họ khai mình ra. Nhưng cũng không thể cho qua như vậy nhỉ. Không khéo lần sau bọn họ dẫn cướp tới tận cửa nhà mình lúc nào không hay. Lúc này 1 tên đã có ý rục rịch, cũng có thể là do lục soát nhà bọn họ đúng thật không bao nhiêu đồ ăn cả, nên đã quay sang nhà Nhiễm Nhan.
Nhưng tay vừa chạm vào cửa sắt chống trộm thì giật nảy người nằm xuống không nhúc nhích được. Một tên khác không biết chuyện gì chạy ra xem, thì cửa bật mở, một mũi tên cắm vào người, ngã xuống sùi bọt mép không kịp lên tiếng.
Tắt điện, mở cửa, bước ngang qua cái đống đen thui trước cửa, Nhiễm Nhan nhìn một tên sùi bọt mép trước mặt, quá lâu chưa chết, thuốc cần tăng mạnh. Còn một tên đang run run cầm dao kề cổ Thẩm Ninh. Thấy Nhiễm Nhan bước ra thì sợ hãi, cảm giác như không an toàn, liền đổi sang nắm lên Tiêu Mộng kế bên, kề dao cổ cô ta:
- " Tránh ra, tránh ra, bước tới ta ta giết cô ta".
Giai Giai nhảy ra, đá cái xác cháy đen ra phía thang lầu, tiện tay kéo luôn cái đứa sùi bọt mép mà mới tắt khí kia chồng lên trên, chặn lại thang lầu chỉ chừa một lối đi nhỏ.
- " Hôm nay có việc gì mà ta không biết sao, chắc không liên quan tới ta, mọi người đang làm gì, cứ tiếp tục."
Nhiễm Nhan thấy Giai Giai đi qua nhà ông bà Ngô, ý bảo không sao thì nhàn nhã tán dóc với tên cướp.
- " Cứu ta, cứu ta lão chồng hu hu".
Nhưng Như Tiên thì đang rất không chịu nổi mà, cô ta còn không ngừng nhìn chồng mình xin cứu:
- " Cô ta giết người, cô ta giết người a, chồng cứu ta".
- " Nghe đi, giết cô ta để thay ta bịch đầu mối cũng tốt, không thôi cô ta đi báo án ta thì sẽ không tốt lắm đâu".
Nhiễm Nhan thật là hết nói nổi, cô ta không thấy chồng mình cố ý dịch sang gần cô ta cho tên cướp dễ dàng đổi ý đồ hay sao. Tình nghĩa vợ chồng, có chắc bền lâu nhỉ?
Giai Giai lúc này ngó xuống phía dưới thang lầu, nghe như có người đang chạy lên, nên ra hiệu cho Nhiễm Nhan. Lúc này cô mới đốt một que diêm' Một giây, hai giây...' một mùi hương nhẹ thoáng qua trong không khí lan truyền rất nhanh. Chưa đếm tới ba thì tên cướp tính luôn cả nhà ba người họ Thẩm té xỉu trên sàn nhà. Tàn lửa que diêm đồng thời cũng tắt ngúm như chưa từng lóe sáng.
Giai Giai chạy lại khiêng tên cướp, phụ đạo một dao, sau đó chồng cao thêm một bậc, nói nhanh:
- " Ông bà Ngô không sao, đã dặn ông bà ở yên trong nhà, không được ra. Nhà kế bên nghe có rục rịch nhưng không thấy ra. Phía trên tầng yên lặng, chắc bọn chúng chưa kịp lên trên đó. Phía dưới nghe tiếng rì rầm, chắc đồng bọn chúng."
Nhiễm Nhan tì người lên lan can, ngó ra một ít nhìn phía dưới, một màu đen tối. Đón lấy kính nhìn đêm từ tay Giai Giai đeo vào, thay tên không độc, tránh cho bắn nhầm người nhà, hai người ngồi hai bên thang lầu chờ. Không đợi bao lâu thì loáng tháng 4, 5 bóng dáng mò mẫm bước lên men theo sát tường. Mò mò mẫm mẫm, bộ dạng chột dạ không trộm thì tặc.
Bắn ra 2 mũi tên, có 2 người la lên ôm lấy người ngồi xuống, lúc này đèn bỗng sáng rực cả chung cư. Giai Giai nhanh mắt phóng thêm 3 con dao về phía 3 tên còn lại, xử lý nhanh gọn lẹ. Đợi mắt thích ứng với ánh sáng, Giai Giai cũng xử xong 2 tên đang ôm chân kia. Rút ra mũi tên, hai người nhìn nhau, như hỏi ý làm sao bây giờ. Đi xuống hay trở lên nhà đóng cửa chờ.
Chưa cho hai người thời gian suy nghĩ ra kết quả, tầng dưới đã có tiếng kêu lên, là một em bé. Nhiễm Nhan chạy xuống, Giai Giai theo sau. Tầng dưới có hai hộ gia đình có em bé, độ tuổi dưới 10. Thấy có một hộ cửa mở tang hoang, tiếng kêu la khóc lóc vọng ra, ba hộ còn lại đóng cửa im ỉm. Giai Giai bước ra phía trước, thấy một tên vừa lú mặt ra. Nhìn mặt gian tà, hắn nhìn thấy là một cô gái và một em bé thì trả lời vào trong:
- " Lão ca, không sao không sao, chỉ có 1 con nhỏ và 1 đứa con nít."
Vừa nói vừa không rời mắt khỏi Nhiễm Nhan. Xác định hắn là cướp, Nhiễm Nhan một mũi tên xuyên cổ, ghê tởm mà. hắn chưa ngã xuống Giai Giai đã chạy tới nương qua thân xác hắn nhìn vào trong. Có hai tên, một tên cầm dao uy hiếp người chồng, một tên lôi kéo cô vợ. Lúc cái xác ngã xuống cũng là hai lưỡi dao phóng ra xóa sổ hai tên đồng bọn. Nhiễm Nhan đương nhiên là không theo kịp Giai Giai, người máy thế hệ mới.
Cô chạy tới nhìn vào nhà, hỏi người chồng:
- " Tầng này còn tên nào không?"
- " Không không còn".
Dù run sợ, cũng rất hoang mang trước hai cô nhóc trước mặt. Nhưng tốt xấu người đàn ông này còn biết mình được cứu. Nhìn cái xác trước mặt, nhìn lại vợ đang ôm đứa con nhỏ, hắn biết, nếu hai tên này không chết, nhà bọn họ cũng sẽ sống không bằng chết. Lúc này hắn bắt bản thân trấn tỉnh lại:
- " Còn còn có lúc nãy đi ra mấy người, nghe nói định lên lầu".
Hắn nhớ ra cô bé này là hộ trên tầng mình đi, nếu cô bé đứng yên ổn ở đây vậy bọn đó...
- " Đã xử xong, nếu tầng này đã hết, ta đi tầng dưới xem sao".
Giai Giai đã xử lý xong, do nhà có con nít nhỏ, tiểu Giai rất chu đáo gom giúp họ mấy cái xác ra ngoài chất đống lại với nhau. Người chồng nhìn Nhiễm Nhan và cô bé con 3 tuổi quay đi rất thong dong, nhìn lại 3 hộ còn lại không hề mở cửa một lần, trong lòng quyết tâm, nói:
- " Chờ, ta đi với hai người".
Chưa đợi vợ nói câu gì, đã cầm lấy cây gậy bóng:
- " Em ở nhà, đóng cửa, lấy tủ chèn lại, đừng mở cửa cho bất kì ai. Sẽ không ai giúp chúng ta mãi được. Nghe lời, lo cho con, anh đi về liền".
Người vợ cũng rất hiểu chuyện đóng cửa lại cẩn thận, ôm con vào phòng chờ chồng về.
Tình hình như trên cũng có một vài tầng lâu giống vậy, nhưng càng đi xuống dưới thì hầu hết các hộ đều bị cạy cửa. Có nhà sau khi bị trộm xong chỉ biết đóng cửa khóc lóc kêu gào ở bên trong. Vẫn có hộ gia đình cứng hơn, cho một ít máu đỏ mà làm bọn cướp cũng chùn chân không dám làm liều. Hộ gia đình còn nhiều, không nhất thiết đua mạng với số ít ỏi. Như sống lại qui tắc thời nguyên thủy, mạnh sống yếu chết, chắc hiện tại nguyên tắc đó cũng đúng phần nào nhỉ.
Có người chồng đi theo, cũng gặp không ít người quen mà tổ chức đi dần dần xuống lầu. Ban đầu thì Giai Giai còn nhảy chân sáo chém nhát đầu tiên, Nhiễm Nhan đi sau bắn cá lọt lưới. Mọi người đi không nhanh, vì sợ làm bị thương nhầm người mình. Dần dần những người đi theo thấy sự tàn nhẫn của bọn cướp, đặc biệt là gia đình có người bị thương nặng thì mới bừng tỉnh. Dần dần có người bắt đầu lấy can đảm, hoặc là ngại mặt mũi để cho cô bé 3 tuổi đi trước mình cũng quá mất mặt đi. Nên họ dần đi về trước che cho hai người đi ở phía sau. Thấy mọi người cũng đã chấp nhận hiện thực, Nhiễm Nhan không ham chiến mà lui về sau, trông chừng từ xa giúp họ, tránh xảy ra thêm nhiều thương tổn.
Thanh tràng tới đại sảnh chung cư mọi người cũng đã đỏ cả mắt vì hưng phấn, cũng vì sợ hãi mà run cả tay. Có người vai còn run run khóc rấm rức, sau này mới biết, vợ hắn bị đạp hư ngay trước mặt, cũng do hắn nhu nhược. Hắn tự trách bản thân mình thất bại, chỉ dám run rẩy không dám đứng lên. Hắn giận bọn cướp thì ít, giận bản thân thì nhiều. Nam nhân có lệ khó rơi. Nhưng tiếc không có bán thuốc tên ân hận.
Lúc này Nhật Tam dẫn theo một nhóm bảo vệ cầm trong tay điện côn chạy tới. Thấy là người mình mới thở phào nhẹ nhõm. Hỏi thăm qua tình hình mọi người, thấy nơi đây tạm ổn, thì mang theo vài người muốn đi qua khu kế bên. Nghe báo bên đó bọn cướp rất đông, gần cả trăm tên tụ tập. Hỏi đến đây mọi người nhìn về phía Nhiễm Nhan như chờ cô nói. Nhật Tam trợn mắt nhìn Giai Giai đang đùa nghịch lưỡi dao, Nhiễm Nhan vẫn đang chuyên tâm lau mấy mũi tên dính máu lên trên người bọn cướp. Càng lau càng dơ đâu, bọn này đi cướp cũng không tôn trọng nghề nghiệp gì cả mà.
Thấy mọi người im lặng nhìn mình, Nhiễm Nhan e hèm:
- " Ta đi theo sau, mọi người cứ tự nhiên".
Để một nửa người ở lại dọn dẹp xác chết, cũng phòng ngừa có cá lọt lưới qua bên này. Nửa còn lại đi theo bọn Nhật Tam chạy về chung cư lớn. Nhật Tam tranh thủ đi sát bên Nhiễm Nhan mà nuốt nước miếng:
- " Chị, nhìn cây cung này chắc không nhẹ đâu nhỉ?"
Nhiễm Nhan không biết nên trả lời đồ ngốc này ra sao nên ngó lơ xem như chưa nghe gì cả. Thấy mình bị làm lơ còn bị Giai Giai liếc trắng mắt khinh thường, hắn chỉ biết nuốt nước miếng tiếp tục chạy theo đám người.
Cũng qua trận tai nạn này mà mọi người nhìn cô, đặc biệt là Giai Giai bằng đôi mắt khác. Về sau cũng đỡ tốn công giải quyết phiền toái rất nhiều.
Nói thì chậm, nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh. Lúc mọi người chạy tới thì thấy nhóm trưởng bảo vệ Kiên Vũ mang thêm một số đông người đang đánh nhau túi bụi với đám du côn. Nhìn tình hình thì bên mình có thương tích rất nhiều. Nhưng dù gì thì mọi người trong chung cư có đầy đủ dinh dưỡng nước uống hơn nhiều so với bên ngoài. Nên sau một lúc nhát tay nhát chân thì cũng đỏ mắt mà chém tới.
Đến đây Nhiễm Nhan cũng không ham chiến, mà lui về sau nhìn toàn cảnh đợi có ai lẻn ra sẽ cho một mũi tên bổ sung. Đùa chứ, một đám nam nhân vai u thịt bắp chém đánh đỏ mắt như vậy chẳng khác nào một bầy trâu nổi điên húc nhau. Mong manh như cô mà chạy vào thì chắc đã quá chán thở.
Nhưng Giai Giai thì rất vui vẻ a, tới đây gần một năm, đây là hôm đầu tiên kích thích vui vẻ như vậy. Giai Giai chạy ùa vào đám đông đầu tiên, chỉ thấy một bóng màu đỏ nhỏ xíu nhảy đông nhảy tây, qua bên này xẹt bên kia. Mỗi lần chạy đi là một người ngã xuống đất.
Tại đây cũng muốn nói một chút về quan điểm của Nhiễm Nhan, vì sao cô có thể không hề mặc cảm mà ra tay lấy mạng người quá thản nhiên. Đối với Nhiễm Nhan nói riêng và tất cả người vị diện cao thì vị diện thấp chỉ như mọi sinh vật khác, rất nhiều người chỉ xem vị diện thấp như kiến như cỏ dại mà thôi. Bạn giết kiến bạn sẽ có lòng trắc ẩn hay sao, bạn diệt cỏ bạn có cảm thấy buồn xuân thương thu ư.
Nhưng Nhiễm Nhan từ nhỏ được ông bà dạy rất tốt, dù trong thâm tâm cô cũng không xem trọng vị diện thấp. Nhưng cô luôn giữ vững bản tâm của mình, đối với người quan tâm cô, cô sẽ giúp đỡ trong năng lực của mình. Người không xấu cô sẽ bàng quan không màng tới. Người ta đánh tới tận cửa, không giết đi chẳng lẽ để ngày ngày đề phòng bọn chúng. Cô cũng không phải thánh mẫu thần nữ cần người thờ cúng, không cần sống quá giả nhân giả nghĩa. Bằng tâm mà sống, bằng tâm mà đối đãi nhân sinh.
Nhờ có Giai Giai gia nhập, mọi người cảm thấy mình không nên thua một đứa bé, nên ẩu đả rất nhanh kết thúc. Mặc dù thương tích khá nhiều nhưng cũng miễn cưỡng xem như là phe chiến thắng nhỉ.
Bình luận facebook