Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 22: 2_3 U linh giới
Nữ quỷ tức giận, tóc bay tán loạn như có cuồng phong, mắt đỏ hằn lên từng tia máu. Người thanh niên nhìn hai người, quay lưng đi, ý nói chúng ta có thể đi, nhưng gần tới cửa, thì thấy góc áo bị kéo lại. Cậu ta nhìn một lớn một nhỏ đang nắm góc áo của mình không chịu đi.
- " Đại lão, có thể chờ chúng ta lên lầu lấy ba lô của mình không, sẵn lấy áo khoác nữa, rất nhanh, sẽ không quá 15 giây."
Giai Giai đàm phán, gia tài của bọn họ còn trên phòng ngủ, không thể bỏ.
Cậu ta nghe Giai Giai nói cần lấy áo khoác, nhìn lại Nhiễm Nhan chỉ khoác một cái áo choàng ngủ, thì gục mặt xuống gật đầu. Hai người thấy cậu ta đồng ý thì chạy vội lên lầu, vơ nhanh áo khoác dày mặc vào, cầm ba lô đeo lên lưng, xuống lầu, chạy ngang qua nữ quỷ, mang giày, đứng bên cạnh anh ta chờ đợi, đúng là chưa tới 15 giây đã xong.
Hai người rất hiểu tình cảnh của mình, phó giới này xem ra ma quỷ đầy đường, cách xa đại lão, chưa tới một phút sẽ chết không nhắm mắt. Phải nắm chặt đại lão. Trời âm u, cậu ta lại cúi gằm mặt, hai người không thấy được lỗ tai cậu ta đang đỏ hồng lên >.<
- " Khi bước ra khỏi đây, không được lên tiếng, phải tuyệt đối im lặng. Và không được rời xa minh hỏa quá 5m."
Trước khi mở cửa, hắn nói với hai người, thật ra là nhìn Nhiễm Nhan mà nói, cảm thấy có ánh mắt u oán nhìn mình, liếc nhìn Giai Giai:
- " Ngươi là người máy, không có hơi thở của con người".
Sau đó mở cửa bước ra.
Hai người bước theo, những bước đầu tiên đã phải nuốt nước miếng, vì để cho mình không sợ run chạy loạn hoặc là la hét ầm lên, cả hai cúi gằm mặt, tay nắm lấy góc áo người đi phía trước như tìm kiếm sự che chở. Thật ra là sợ đại lão đem con bỏ giữa chợ trời, ma xui quỷ khiến mà.
Cậu ta xem như không có gì xảy ra, tiếp tục hành trình đi xem đồ, lựa đồ, mua đồ, rất bình thản. Cả quá trình không một tiếng nói, mọi việc diễn ra trong im lặng. Dần dần về sau, Nhiễm Nhan có đôi khi sẽ lấy can đảm ngước lên nhìn xem cậu ta mua cái gì. Giống như những thứ cậu ta đưa cho nữ quỷ, nào là mặt nạ, giấy, vải, bút, có cả những thứ rất quái dị không biết là gì. Cậu ta cũng sẽ đưa cho người bán những thứ quái dị giống vậy, có cả cục đá, nắm đất, đôi khi người bán lắc đầu, cậu ta liền lấy ra một lo thủy tinh, đặt vào một cục lửa xanh, đóng nắp lại đưa cho chủ quán.
Nhiễm Nhan nhìn ông chủ quán, từ cổ trở xuống dưới, một thân hình nam nhân đẹp, đẹp hơn cả minh tinh thời đại, đẹp đến nỗi Nhiễm Nhan phải nuốt nước miếng mấy lần, nhìn lên trên cô như muốn ói ra những gì mình đã nuốt lúc nãy. Một cái đầu cóc to bự, bản thân con cóc chính thống đã xấu, vậy mà con cóc này còn gắn nơ trên đầu, nó còn gắn mi giả dài cong vút, mắt cô quá sáng, sáng đến nỗi cô thấy được nó kẻ mí mắt đánh phấn, môi son đỏ chót không cần mắt sáng cũng nhìn thấy rõ mồn một. Một sự kết hợp thân đầu đặc sắc. Cô muốn móc mắt mình ra mà lau đi những hình ảnh vừa thấy.
Theo kinh nghiệm nhiều lần muốn xỉu lên xỉu xuống vì nhan sắc lũ cô hồn dã quỷ, Nhiễm Nhan quyết định nhắm mắt theo đuôi đại lão, không nhìn nữa, không nhìn nữa. Lúc này cô liếc qua Giai Giai, mặt tái xanh, mắt đỏ hồng khóc không thành tiếng. Cũng đáng thương cho con bé, tội nghiệp, dù gì mỗi lần cô nhìn cô đều sẽ nhéo nhéo Giai Giai nhìn chung nên cô hiểu cảm giác con bé lúc này. Đồng cảm mà.
Như nghe được tiếng lòng của hai cái đuôi nhỏ phía sau, cậu thanh niên bắt đầu lên đường về nhà. Rời khỏi khu phố sầm uất, cả ba đi một đoạn đường rất lâu, gần một tiếng đồng hồ, bước vào một con đường mòn, cách một đoạn mới có được một cục gạch lót đường, còn lại hầu như là đường đất. Ven đường cỏ dại mọc ngang chân, phía trên cây hoa anh đào treo hai hàng dây đèn hắt ánh sáng xuống đất. Đi trên đường mòn hơn 30 phút, cả bọn đã đứng trước ngôi nhà hai tầng mang hơi hướng hiện đại, khác biệt hoàn toàn với phong cách nơi đây.
Nhà không lớn, có tường bao quanh, sau cánh cổng là sân nhỏ trơ trọi không một cọng cỏ. Xuyên qua bên trong nhìn ngôi nhà cũng tầm ngang 10m, dài 10m không hơn không kém. Nhà nhỏ, ấm áp, dễ lau dọn, hai người rất rất là thỏa mãn với ngôi nhà này.
Cũng như bao nơi khác, xung quanh ngôi nhà trồng rất nhiều hoa anh đào, ngôi nhà này như nằm lọt thỏm giữa một vườn đào, quay đầu nhìn lại con đường mòn vừa đi qua, hai hàng đèn lồng trãi dài xuyên qua rừng hoa đào, khung cảnh lãng mạng, làm cho cô nhớ tới bộ phim Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa. Đây chính xác là ngàn dặm hoa đào. Nhưng ai đó có thể nói cho hai chị em cô, tại sao xen kẽ giữa những cây đào đều lỏm chỏm mộ bia. Đây rõ ràng là nghĩa địa.
Nhiễm Nhan và Giai Giai đứng giữa căn phòng trống trơn của tầng 2, chính xác là tầng 2 của ngôi nhà nằm giữa khu nghĩa địa rộng lớn, theo như tầm nhìn của cô thì nghĩa địa không thấy biên giới. Nhìn ra phía ngoài, một mảnh hoa đào nở rộ, nhưng phía dưới là vô biên nấm mộ, không cấm làm người ta liên tưởng những điều không được nhân văn cho lắm.
Sau khi đại lão mang hai chị em cô vào nhà, dẫn tới tận cửa phòng tầng 2:
- " Nơi này sau này thuộc về cô".
Chỉ thế rồi bước xuống tầng 1, mở cửa, vào phòng đóng cửa. Hai chị em cô nhìn căn phòng trống trơn, đúng nghĩa là nó hoàn toàn trống trơn, một căn phòng gần 90m vuông, ban công nhỏ xíu nhìn hướng ra sân nhà, và một nhà tắm có được vòi sen, toalet. Hết.
Hai người nhận mệnh, lôi từ ba lô ra những đồ đạc của mình, trước tiên là lau dọn hết sàn nhà, rồi trãi nệm, chăn gối ra nằm lên. Chui vào ổ chăn hai người vẫn như lâng lâng, không tiêu hóa hết những gì xảy ra tối qua.
- " Tiểu Nhiễm, chúng ta làm sao đây? Ta sợ ma..."
Giai Giai như khóc không ra nước mắt chui vào chăn mà túm lấy tay Nhiễm Nhan.
- " Nếu như lúc nãy không có đại lão xuất hiện, chúng ta cùng nữ quỷ lao ra ngoài, cho bọn họ đấu đá nhau.
Không thoát được thì giờ này chúng ta đang ở trên tàu cứu sinh."
Nhiễm Nhan xoa lưng cho Giai Giai:
- " Nhưng chúng ta đã ở đây, nhìn đại lão nói phòng này thuộc về chúng ta, như vậy hắn sẽ mang chúng ta nằm thắng thông quan lần này. Mặc dù không biết mục đích là gì, nhưng tạm thời có thể yên tâm".
Nhìn Giai Giai bĩu môi phụng phịu, cô an ủi:
- " Hay là ta yêu cầu hệ thống ảo chỉnh sửa phần mềm cho muội, thêm một yêu cầu lập trình không sợ ma, thế nào?"
- " Tiểu gia ta đây là phần mềm công nghệ cao có nhân sinh của bản thân, hệ thống ảo quá kém cỏi, làm sao xứng đụng vào tiểu gia ta".
Giai Giai quay quắt nhanh chóng. Lòng tự trọng không cho phép mình cúi đầu trước hệ thống thấp kém.
- " Ân tiểu Giai là tốt nhất, nhưng có điều phần mềm hệ thống ảo hiện được công nhận là tiên tiến nhất vị diện... "
- " Phi phi phi, ai bảo, ai bảo, tiểu Giai ta nói cao nhất chính là cao nhất".
Không đợi Nhiễm Nhan nói hết, Giai Giai đã giảy nãy lên, làm gì còn có bộ dáng rụt rè lúc nãy.
- " Tốt, không chỉnh thì không chỉnh" Nhiễm Nhan đắc ý trong lòng, xem ra tạm thời Giai Giai sẽ không đòi trở về.
- " Nhưng thật lạ, chúng ta rõ ràng mua nhà bằng tiền của mình, ăn bằng tiền của mình, sao nữ quỷ lại bảo chúng ta ăn của cô ta, ở của cô ta".
- " Tư duy của quỷ, làm sao chúng ta đoán được"
Giai Giai không cho là đúng.
- " Nhưng đại lão đem một đống đồ đưa cho cô ta, bảo trả phí, cô ta không từ chối, hay là đối với họ, tiền chúng ta đưa họ không thông dụng."
Hai người nhìn nhau, suy nghĩ, như thông suốt một chuyện mà cô quên:
- " Nếu nói như chúng ta ăn của cô ta, ở của cô ta, nên ta mới mệt mỏi, buồn ngủ không ngừng, như vậy thì có thể giải thích thông".
Nhiễm Nhan suy đoán mà không cấm lạnh run sau gáy, bọn họ ở nơi đó suốt ba tháng hơn, ăn không biết bao nhiêu đồ, vậy bọn họ ăn gì? Hoặc giả nói những thứ làm nên thức ăn xuất xứ từ đâu? Giai Giai chớp chớp mắt hướng ra ngoài phía ban công. Ngàn dặm hoa đào, ngàn dặm nghĩa địa.
- " Đi ngủ, chuyện gì cũng không nên suy nghĩ, ảnh hưởng giấc ngủ".
Nhiễm Nhan trùm kín chăn, quyết định sau khi tự mình suy đoán hù mình, hai người quyết định ngủ.
Qua không được bao lâu thì trời sáng, sau khi rời khỏi khu nhà gỗ, Nhiễm Nhan đã có thể dậy rất sớm theo giờ giấc quen thuộc của mình mà không có cảm giác mệt mỏi. Điều này chứng tỏ việc cô ngủ li bì là do nữ quỷ gây ra, Nhiễm Nhan không đánh thức Giai Giai, cô nhẹ nhàng đi xuống lầu làm đồ ăn sáng cho mọi người. Cũng phải tỏ ra có ích mới có thể bám trụ đại lão thông quan.
Trống trơn, bếp trống trơn, tủ lạnh trống trơn, cũng không hẳn, vì khắp nơi xếp đầy thùng mì gói đủ loại, trong tủ lạnh cũng chỉ có mỗi sữa tươi. Hết. Cô nhìn nhà bếp, cô có cảm giác như đây là ngôi nhà dành cho trạch nam, hủ nữ. Những con người thích ở trong nhà, họ rất thích trữ đồ ăn nhanh và liền. Lắc đầu xua tan ý nghĩ kì quái, cô quay lên phòng, mang ba lô của mình xuống, lấy một ít dụng cụ ra, nấu một nồi cháo ngao, mang ra hai vỉ bánh bao, một vỉ há cảo cô làm sẵn khi ở nhà ra hấp lại. Lấy máy nấu sữa ra làm ba ly sữa đậu nành to, đang lúc chiên mấy cái bánh quẩy thì Giai Giai đi xuống.
- " Thật thơm, vẫn là tiểu Nhiễm nấu ăn ngon nhất".
Nịnh nọt không mất miếng thịt nào, có khi còn có thể thêm một dĩa thịt để ăn, Giai Giai cười meo meo trong lòng suy tính.
Gắp bánh quẩy ra dĩa, cô liếc mắt Giai Giai, đồ yêu tinh mà:
- " Mang thức ăn ra bàn nhé, ta đi lên kêu đại lão xuống mới được ăn".
- " Tốt".
Giai Giai vui vẻ mang từng món lên bàn, không nhớ đến những gì mình đã ăn trong thời gian qua, để tránh mất khẩu vị về sau.
- " Đại lão, có thể chờ chúng ta lên lầu lấy ba lô của mình không, sẵn lấy áo khoác nữa, rất nhanh, sẽ không quá 15 giây."
Giai Giai đàm phán, gia tài của bọn họ còn trên phòng ngủ, không thể bỏ.
Cậu ta nghe Giai Giai nói cần lấy áo khoác, nhìn lại Nhiễm Nhan chỉ khoác một cái áo choàng ngủ, thì gục mặt xuống gật đầu. Hai người thấy cậu ta đồng ý thì chạy vội lên lầu, vơ nhanh áo khoác dày mặc vào, cầm ba lô đeo lên lưng, xuống lầu, chạy ngang qua nữ quỷ, mang giày, đứng bên cạnh anh ta chờ đợi, đúng là chưa tới 15 giây đã xong.
Hai người rất hiểu tình cảnh của mình, phó giới này xem ra ma quỷ đầy đường, cách xa đại lão, chưa tới một phút sẽ chết không nhắm mắt. Phải nắm chặt đại lão. Trời âm u, cậu ta lại cúi gằm mặt, hai người không thấy được lỗ tai cậu ta đang đỏ hồng lên >.<
- " Khi bước ra khỏi đây, không được lên tiếng, phải tuyệt đối im lặng. Và không được rời xa minh hỏa quá 5m."
Trước khi mở cửa, hắn nói với hai người, thật ra là nhìn Nhiễm Nhan mà nói, cảm thấy có ánh mắt u oán nhìn mình, liếc nhìn Giai Giai:
- " Ngươi là người máy, không có hơi thở của con người".
Sau đó mở cửa bước ra.
Hai người bước theo, những bước đầu tiên đã phải nuốt nước miếng, vì để cho mình không sợ run chạy loạn hoặc là la hét ầm lên, cả hai cúi gằm mặt, tay nắm lấy góc áo người đi phía trước như tìm kiếm sự che chở. Thật ra là sợ đại lão đem con bỏ giữa chợ trời, ma xui quỷ khiến mà.
Cậu ta xem như không có gì xảy ra, tiếp tục hành trình đi xem đồ, lựa đồ, mua đồ, rất bình thản. Cả quá trình không một tiếng nói, mọi việc diễn ra trong im lặng. Dần dần về sau, Nhiễm Nhan có đôi khi sẽ lấy can đảm ngước lên nhìn xem cậu ta mua cái gì. Giống như những thứ cậu ta đưa cho nữ quỷ, nào là mặt nạ, giấy, vải, bút, có cả những thứ rất quái dị không biết là gì. Cậu ta cũng sẽ đưa cho người bán những thứ quái dị giống vậy, có cả cục đá, nắm đất, đôi khi người bán lắc đầu, cậu ta liền lấy ra một lo thủy tinh, đặt vào một cục lửa xanh, đóng nắp lại đưa cho chủ quán.
Nhiễm Nhan nhìn ông chủ quán, từ cổ trở xuống dưới, một thân hình nam nhân đẹp, đẹp hơn cả minh tinh thời đại, đẹp đến nỗi Nhiễm Nhan phải nuốt nước miếng mấy lần, nhìn lên trên cô như muốn ói ra những gì mình đã nuốt lúc nãy. Một cái đầu cóc to bự, bản thân con cóc chính thống đã xấu, vậy mà con cóc này còn gắn nơ trên đầu, nó còn gắn mi giả dài cong vút, mắt cô quá sáng, sáng đến nỗi cô thấy được nó kẻ mí mắt đánh phấn, môi son đỏ chót không cần mắt sáng cũng nhìn thấy rõ mồn một. Một sự kết hợp thân đầu đặc sắc. Cô muốn móc mắt mình ra mà lau đi những hình ảnh vừa thấy.
Theo kinh nghiệm nhiều lần muốn xỉu lên xỉu xuống vì nhan sắc lũ cô hồn dã quỷ, Nhiễm Nhan quyết định nhắm mắt theo đuôi đại lão, không nhìn nữa, không nhìn nữa. Lúc này cô liếc qua Giai Giai, mặt tái xanh, mắt đỏ hồng khóc không thành tiếng. Cũng đáng thương cho con bé, tội nghiệp, dù gì mỗi lần cô nhìn cô đều sẽ nhéo nhéo Giai Giai nhìn chung nên cô hiểu cảm giác con bé lúc này. Đồng cảm mà.
Như nghe được tiếng lòng của hai cái đuôi nhỏ phía sau, cậu thanh niên bắt đầu lên đường về nhà. Rời khỏi khu phố sầm uất, cả ba đi một đoạn đường rất lâu, gần một tiếng đồng hồ, bước vào một con đường mòn, cách một đoạn mới có được một cục gạch lót đường, còn lại hầu như là đường đất. Ven đường cỏ dại mọc ngang chân, phía trên cây hoa anh đào treo hai hàng dây đèn hắt ánh sáng xuống đất. Đi trên đường mòn hơn 30 phút, cả bọn đã đứng trước ngôi nhà hai tầng mang hơi hướng hiện đại, khác biệt hoàn toàn với phong cách nơi đây.
Nhà không lớn, có tường bao quanh, sau cánh cổng là sân nhỏ trơ trọi không một cọng cỏ. Xuyên qua bên trong nhìn ngôi nhà cũng tầm ngang 10m, dài 10m không hơn không kém. Nhà nhỏ, ấm áp, dễ lau dọn, hai người rất rất là thỏa mãn với ngôi nhà này.
Cũng như bao nơi khác, xung quanh ngôi nhà trồng rất nhiều hoa anh đào, ngôi nhà này như nằm lọt thỏm giữa một vườn đào, quay đầu nhìn lại con đường mòn vừa đi qua, hai hàng đèn lồng trãi dài xuyên qua rừng hoa đào, khung cảnh lãng mạng, làm cho cô nhớ tới bộ phim Tam sinh tam thế, thập lý đào hoa. Đây chính xác là ngàn dặm hoa đào. Nhưng ai đó có thể nói cho hai chị em cô, tại sao xen kẽ giữa những cây đào đều lỏm chỏm mộ bia. Đây rõ ràng là nghĩa địa.
Nhiễm Nhan và Giai Giai đứng giữa căn phòng trống trơn của tầng 2, chính xác là tầng 2 của ngôi nhà nằm giữa khu nghĩa địa rộng lớn, theo như tầm nhìn của cô thì nghĩa địa không thấy biên giới. Nhìn ra phía ngoài, một mảnh hoa đào nở rộ, nhưng phía dưới là vô biên nấm mộ, không cấm làm người ta liên tưởng những điều không được nhân văn cho lắm.
Sau khi đại lão mang hai chị em cô vào nhà, dẫn tới tận cửa phòng tầng 2:
- " Nơi này sau này thuộc về cô".
Chỉ thế rồi bước xuống tầng 1, mở cửa, vào phòng đóng cửa. Hai chị em cô nhìn căn phòng trống trơn, đúng nghĩa là nó hoàn toàn trống trơn, một căn phòng gần 90m vuông, ban công nhỏ xíu nhìn hướng ra sân nhà, và một nhà tắm có được vòi sen, toalet. Hết.
Hai người nhận mệnh, lôi từ ba lô ra những đồ đạc của mình, trước tiên là lau dọn hết sàn nhà, rồi trãi nệm, chăn gối ra nằm lên. Chui vào ổ chăn hai người vẫn như lâng lâng, không tiêu hóa hết những gì xảy ra tối qua.
- " Tiểu Nhiễm, chúng ta làm sao đây? Ta sợ ma..."
Giai Giai như khóc không ra nước mắt chui vào chăn mà túm lấy tay Nhiễm Nhan.
- " Nếu như lúc nãy không có đại lão xuất hiện, chúng ta cùng nữ quỷ lao ra ngoài, cho bọn họ đấu đá nhau.
Không thoát được thì giờ này chúng ta đang ở trên tàu cứu sinh."
Nhiễm Nhan xoa lưng cho Giai Giai:
- " Nhưng chúng ta đã ở đây, nhìn đại lão nói phòng này thuộc về chúng ta, như vậy hắn sẽ mang chúng ta nằm thắng thông quan lần này. Mặc dù không biết mục đích là gì, nhưng tạm thời có thể yên tâm".
Nhìn Giai Giai bĩu môi phụng phịu, cô an ủi:
- " Hay là ta yêu cầu hệ thống ảo chỉnh sửa phần mềm cho muội, thêm một yêu cầu lập trình không sợ ma, thế nào?"
- " Tiểu gia ta đây là phần mềm công nghệ cao có nhân sinh của bản thân, hệ thống ảo quá kém cỏi, làm sao xứng đụng vào tiểu gia ta".
Giai Giai quay quắt nhanh chóng. Lòng tự trọng không cho phép mình cúi đầu trước hệ thống thấp kém.
- " Ân tiểu Giai là tốt nhất, nhưng có điều phần mềm hệ thống ảo hiện được công nhận là tiên tiến nhất vị diện... "
- " Phi phi phi, ai bảo, ai bảo, tiểu Giai ta nói cao nhất chính là cao nhất".
Không đợi Nhiễm Nhan nói hết, Giai Giai đã giảy nãy lên, làm gì còn có bộ dáng rụt rè lúc nãy.
- " Tốt, không chỉnh thì không chỉnh" Nhiễm Nhan đắc ý trong lòng, xem ra tạm thời Giai Giai sẽ không đòi trở về.
- " Nhưng thật lạ, chúng ta rõ ràng mua nhà bằng tiền của mình, ăn bằng tiền của mình, sao nữ quỷ lại bảo chúng ta ăn của cô ta, ở của cô ta".
- " Tư duy của quỷ, làm sao chúng ta đoán được"
Giai Giai không cho là đúng.
- " Nhưng đại lão đem một đống đồ đưa cho cô ta, bảo trả phí, cô ta không từ chối, hay là đối với họ, tiền chúng ta đưa họ không thông dụng."
Hai người nhìn nhau, suy nghĩ, như thông suốt một chuyện mà cô quên:
- " Nếu nói như chúng ta ăn của cô ta, ở của cô ta, nên ta mới mệt mỏi, buồn ngủ không ngừng, như vậy thì có thể giải thích thông".
Nhiễm Nhan suy đoán mà không cấm lạnh run sau gáy, bọn họ ở nơi đó suốt ba tháng hơn, ăn không biết bao nhiêu đồ, vậy bọn họ ăn gì? Hoặc giả nói những thứ làm nên thức ăn xuất xứ từ đâu? Giai Giai chớp chớp mắt hướng ra ngoài phía ban công. Ngàn dặm hoa đào, ngàn dặm nghĩa địa.
- " Đi ngủ, chuyện gì cũng không nên suy nghĩ, ảnh hưởng giấc ngủ".
Nhiễm Nhan trùm kín chăn, quyết định sau khi tự mình suy đoán hù mình, hai người quyết định ngủ.
Qua không được bao lâu thì trời sáng, sau khi rời khỏi khu nhà gỗ, Nhiễm Nhan đã có thể dậy rất sớm theo giờ giấc quen thuộc của mình mà không có cảm giác mệt mỏi. Điều này chứng tỏ việc cô ngủ li bì là do nữ quỷ gây ra, Nhiễm Nhan không đánh thức Giai Giai, cô nhẹ nhàng đi xuống lầu làm đồ ăn sáng cho mọi người. Cũng phải tỏ ra có ích mới có thể bám trụ đại lão thông quan.
Trống trơn, bếp trống trơn, tủ lạnh trống trơn, cũng không hẳn, vì khắp nơi xếp đầy thùng mì gói đủ loại, trong tủ lạnh cũng chỉ có mỗi sữa tươi. Hết. Cô nhìn nhà bếp, cô có cảm giác như đây là ngôi nhà dành cho trạch nam, hủ nữ. Những con người thích ở trong nhà, họ rất thích trữ đồ ăn nhanh và liền. Lắc đầu xua tan ý nghĩ kì quái, cô quay lên phòng, mang ba lô của mình xuống, lấy một ít dụng cụ ra, nấu một nồi cháo ngao, mang ra hai vỉ bánh bao, một vỉ há cảo cô làm sẵn khi ở nhà ra hấp lại. Lấy máy nấu sữa ra làm ba ly sữa đậu nành to, đang lúc chiên mấy cái bánh quẩy thì Giai Giai đi xuống.
- " Thật thơm, vẫn là tiểu Nhiễm nấu ăn ngon nhất".
Nịnh nọt không mất miếng thịt nào, có khi còn có thể thêm một dĩa thịt để ăn, Giai Giai cười meo meo trong lòng suy tính.
Gắp bánh quẩy ra dĩa, cô liếc mắt Giai Giai, đồ yêu tinh mà:
- " Mang thức ăn ra bàn nhé, ta đi lên kêu đại lão xuống mới được ăn".
- " Tốt".
Giai Giai vui vẻ mang từng món lên bàn, không nhớ đến những gì mình đã ăn trong thời gian qua, để tránh mất khẩu vị về sau.
Bình luận facebook