Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 31: 2_12 U linh giới
- " Có ảnh hưởng gì đến bọn u hồn trong cánh đồng cỏ lau không?"
Nhiễm Nhan nhìn tiểu Hồng mà hỏi, nếu bọn chúng vì họ mà bị ảnh hưởng, đây chính là tạo nghiệp, họ phải nghĩ cách giải quyết nếu không muốn nợ nghiệp âm hồn.
- ' Không sao, chỉ là sương mù mang âm khí mà thôi, khi mặt trời lên chúng sẽ bị xua tan. Bọn u hồn không thích nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì cả.'
Tiểu Hồng nhìn ngó xung quanh hoàn cảnh khu nghĩa trang:
- ' Bọn xác chết không thể ra khỏi bãi tha ma, nên cũng không làm gì được, không lại gần đó là được'.
- " Vậy thì ta yên tâm".
Cô thở dài nhẹ nhõm:
- " Gần sáng rồi, mọi người tạm giải tán, tối đến chúng ta nói tiếp".
Nhiễm Nhan mệt mỏi chỉ mong về nhà ngay lúc này.
Mọi người rất nhanh đồng ý, tiểu Hồng vui vẻ đi tới nhà lão ma làm khách ngủ nhờ một ngày, nó thầm nghĩ mình cũng nên hốt cốt chuyển sang đây, bên kia âm u nó bắt đầu chán rồi. Ngang qua mộ cư trú tạm thời của bà lão, Nhiễm Nhan lôi cốt cháu của bà ra đặt vào rồi chào tạm biệt quay hướng về nhà.
Lần đầu tiên cô cảm nhận ngôi nhà này thật ấm cúng, xa nó mới một đêm mà cô nhớ nó da diết, mặc dù là tồn tại giữa mộ địa. Quay lưng lại nhìn con búp bê từ nãy giờ vẫn luôn kéo lê thê đám đồ đi theo phía sau họ:
- " Cô bé, ngươi không thể theo bọn ta, phía bên trái kia có nhiều ngôi nhà mộ còn trống, có thể tùy ý chọn một cái để ở".
- ' Ta muốn theo ngươi'.
Nó nhìn thẳng Nhiễm Nhan, dù chỉ cao hơn Giai Giai một cái đầu, mặc váy công chúa chấm đất nhưng cảnh nó chạy lôi cả đống đồ không một chút xức mẻ, còn giúp bà lão thoát khỏi sương mù, làm lão đại bọn tứ chi chất đống trong một vùng cỏ, đủ biết nó không đơn giản.
- " Ta không phải người nơi này, rất nhanh bọn ta sẽ rời đi, ngươi không thể đi theo".
Nhìn nó đang phấn khởi chuyển dần u ám, đôi mắt ảm đạm, như cún con bị chủ bỏ rơi, cô không đành lòng:
- " Và quan trọng, ta không phải người có khả năng liên thông âm gian, ngươi theo ta, cả hai bên có khả năng sẽ nguy hiểm".
- ' Có thể cho cô bé kết khế ước thông qua vòng nuôi linh'.
Bà lão không biết tới lúc nào, bà trôi lơ lửng, xem ra cũng bị tổn thương không nhẹ, đến nỗi hình hài cũng mơ hồ:
- ' Cháu của ta cám ơn cô bé, một hai bắt ta phải lập tức mang thứ này cho cô bé, đây là đèn lồng dẫn hồn, có thể nuôi dưỡng hồn bị thương, dù chậm nhưng nếu kiên trì sẽ có ngày hồn ảnh được hoàn thiện.'
Bà lão đưa đèn lồng cho cô bé, quay đi trở về, được một đoạn như nhớ ra gì đó, nhìn Nhiễm Nhan:
- ' Hồn có thể thông qua vòng nuôi linh kết khế ước chủ tớ, vĩnh không phản bội, nếu chủ chết, vong vẫn sẽ luôn đi theo hồn chủ. Chủ bị tan biến khỏi luân hồi, vong cũng sẽ biến mất.'
Nói rồi bà lão quay đi trở về với cháu.
Nhiễm Nhan còn chưa xác định có dùng vòng nuôi linh hay không, giờ này đã thêm một âm hồn, cô khẽ nhíu mày, nhìn Lương Nhâm hỏi:
- " Tạm thời cho cô bé ở tạm một ngày được không, trời cũng sắp sáng, ta không suy nghĩ được vào lúc này".
- " Được".
Lương Nhâm đồng ý rồi quay lưng mở cửa đi vào. Nhiễm Nhan dẫn cô bé xuống tầng hầm, trãi tấm nệm nhỏ, kèm chăn gối vào một góc:
- " Hôm nay tạm nghỉ ở đây, chờ ta suy nghĩ kĩ càng rồi trả lời ngươi. Nhưng ta muốn ngươi hứa dù ta đồng ý hay không, đều không được sinh lòng oán".
Nó đặt những túi vải kế bên tấm nệm chăn nhìn Nhiễm Nhan:
- ' Ta không nhớ mình là ai, tên gì, tại sao chết, khi mở mắt ra đã thấy mình chui rúc trong bụi cỏ lau. Bao nhiêu lâu ta cũng không còn biết, gặp rất nhiều oan hồn và con người không đếm được. Ngươi là người đầu tiên vươn tay ra, ta thật sự muốn nắm lấy, dù là đi bất cứ đâu. Ta thề trên linh hồn của bản thân, vĩnh không thương tổn ngươi và những người bên cạnh ngươi, dù cho ngươi đồng ý hay không?'
Thở dài xoa nhẹ tóc của nó, cô quay đi, hồn ma rất giỏi dẫn dụ, không nên đưa ra lời hứa trong lúc tâm trí không ổn định như này. Vẫn là đi ngủ cho hồi phục sức.
Cả bọn tắm rửa, lau chùi những vết bẩn, băng bó vết thương, nhìn Giai Giai mà cô xót trong lòng, trách mình không nên mang theo cô bé. Giai Giai là người máy, chỉ có lớp da, tóc là nhân tạo, Giai Giai có thể ăn uống như người thường, vì trong cơ thể, có bộ máy tách chất dinh dưỡng nuôi nấng tế bào sống. Con người bị một vết xước nhỏ chỉ qua vài phút là kết vảy, Nhưng Giai Giai cần mấy ngày mới lên vảy, nặng đến nỗi rách da thì phải may lại, sẽ bị mang thẹo. Cần về vị diện mới khôi phục.
- " Không sao, chỉ vài vết rách nhỏ, vài ngày là khôi phục như cũ, nếu không thì đợi về vị diện chỉnh sửa, ta không đau chút nào cả".
Giai Giai nhìn Nhiễm Nhan rửa vết thương, băng cá nhân cho cô bé mà mặt như mếu, thật khó coi. Cô không nói gì, chỉ chăm chú lựa chọn những miếng băng cá nhân đáng yêu, Giai Giai thích đẹp.
Xong xuôi cho Giai Giai cô gõ cửa phòng Lương Nhâm, đúng như mình nghĩ, anh ta bị thương nặng nhất. Nhiều chỗ rách toạc cả thịt, nhìn có vẻ là do xương cào trúng nên vết rách không sắc bén, hay phải nói là bầy nhầy. Nhiễm Nhan lột trần Lương Nhâm, rửa sạch lại vết thương, khâu những chỗ quá nặng, đắp thuốc, băng bó. Nửa người trên không một chỗ lành lặn. Lương Nhâm đẩy cô ra khỏi phòng khi Nhiễm Nhan định lột luôn quần dài anh ta ra mà kiểm tra.
Ba người ngồi túm lại ăn nhanh mì gói, uống ly sữa tươi ướp lạnh, thỏa mãn chui vào ổ chăn. Lúc này ánh mặt trời cũng lan tỏa khắp nghĩa trang, xua tan dần sương mù trên vùng cỏ lau. Khắp nơi chìm vào giấc ngủ, cả nghĩa trang yên ắng, chỉ còn lại tiếng chim kêu réo rắt chuyền cành khắp vườn đào.
Mọi người trở lại với sinh hoạt ngày thường, dậy sớm chạy bộ rồi cùng nhau ăn sáng, người đọc sách, người chơi game, kẻ đùa với ma. Qua vài lần trăng tròn, bà lão cũng đã dưỡng hồn lại gần như cũ:
- " Không hứng thú".
Lương Nhâm trả lời thẳng thừng từ chối đưa hai bà cháu về nhà, chỉ mỗi việc tìm lại hồn đã nguy hiểm như vậy, anh không muốn mạo hiểm khi bên cạnh còn có cái đuôi yếu ớt sợ ma. Nhiễm Nhan không bao giờ thừa nhận cái đuôi đó là mình, đương nhiên là ý chỉ Giai Giai.
- ' Bà cháu ta hiện tại trên người không còn đồ nào đáng giá để trả công, nhưng mà khi về tới nhà, ta hứa sẽ trả cho hai người xứng đáng.'
Bà lão ngồi trên bàn đối diện Lương Nhâm, nhìn phía ngoài cổng Giai Giai chơi đùa với ma búp bê và cháu của mình rất vui vẻ. Bao lâu rồi, tâm nguyện của bà đã được thỏa mãn, chỉ còn trở về nhà đoàn tụ.
Nhìn trước mặt, người uống trà ngắm hoa dưới trăng, người ăn bánh kem nhìn ra cửa xem từng lũ u hồn bay ngang, không ai có ý định phản ứng tới bà. Bà thở dài não ruột:
- ' Không phải là đi từng bước trở về như mọi người nghĩ, mà là đi tàu hỏa, tới thành phố K, thì mất thêm vài ngày đi xe ngựa là tới vùng núi mộ địa của gia tộc ta. Vé xe lửa ta cũng sẽ chuẩn bị tất cả.'
- ' Gia tộc ta không trù phú nhất lãnh địa, nhưng do cả nhà bị hỏa thiêu cháy toàn bộ thủ phủ, vì vậy gia sản đều được xem như tuẫn táng theo, ta thay mặt gia tộc hứa cho hai người tự do chọn lựa bất kì đồ vật nào trong lãnh địa của mình.'
Nhiễm Nhan nhìn Lương Nhâm, xem phản ứng của anh ta, vì cô có chút động tâm, chỉ một chuyến tàu hỏa mà thôi, Giai Giai và búp bê ma chắc sẽ rất thích chuyến đi này. Không những vậy, nếu mang đồ vật của phó giới về bán lại cho Hiệp hội, hoặc bán cho người chơi khác cũng là một món tiền, đồ càng quí càng có giá cao. Bọn họ nghèo a.
Lương Nhâm thấy biểu hiện của Nhiễm Nhan thì thở dài, cô đúng là kiểu người hết sẹo thì quên đau. Mấy tháng trước từ vùng cỏ lau trở về, ai suốt ngày khóc than sẽ trạch ở nhà tới khi được về vị diện.
- " Bọn ta không hiểu đồ của âm gian, nên không cần tự chọn lựa, về tới địa mộ bà phải đưa ra 7 món quí nhất của gia tộc".
Nhìn tay cầm trà của bà lão run run, Lương Nhâm nói tiếp:
- " Bọn ta mỗi người chọn 1 món đồ từ trong đó. Bà thề trên linh hồn cháu bà, thì chúng ta có thể chuẩn bị lên đường."
Bà lão cắn răng, muốn hất bàn mà bỏ đi, nhưng phải nén giận, khi sống tiền bạc là vật ngoài thân. Chết rồi đồ bồi táng cũng chỉ nằm chung hố quan tài. Tự chấn an bản thân, giao kèo được thành lập. Quyết định mười ngày sau sẽ lên đường.
Giai Giai rất vui khi biết sắp được đi chơi xa, cô bé hớn hở phụ giúp Nhiễm Nhan nấu ăn, chất gần đầy các ô ba lô. Để tiện lợi trên đường đi, và vì an nguy của bản thân, họ quyết định chỉ ăn đồ của mình mang theo, 1000 ô ba lô đựng đầy cơm hộp, há cảo, bánh bao hấp chín, xôi, bánh ngọt, sữa, trái cây... những gì trong kho tầng hầm còn lại đều được mang ra nấu. Những ô còn lại chứa quần áo, một số ít cắm trại ngoài trời, kèm theo những vật dùng cho việc cúng ma xin đường lần trước còn dư lại, cũng được nhồi nhét mang theo tất cả, không chừa bất kì ô trống nào.
Lương Nhâm gửi sách, vài món đồ ít dùng bên ba lô Nhiễm Nhan, còn lại quần áo, dụng cụ vệ sinh thì nhét đầy một ba lô to bự thông thường tự mình đeo. Buổi sáng trước khi lên đường, Giai Giai ấp úng lướt qua lướt lại xung quanh cô:
- " Muốn gì, nói a."
Bỏ những món đồ cuối cùng vào ba lô, chính thức đầy ắp, nhìn Giai Giai đang nụ nụ trước mặt đi đi lại lại không yên từ sáng giờ.
- " Tiểu Nhiễm à, bọn ta đi cả rồi, búp bê làm sao?"
Xoa xoa tay cười nịnh nọt.
- " Tùy tiện, muốn theo hay ở nhà đều được, ta không ý kiến."
Cười gian tà, nhìn bọn họ suốt ngày quấn với nhau chơi đùa, có mù cũng nhìn ra được có trá.
Quyết không từ bỏ, Giai Giai xoa xoa nắn nắn chân Nhiễm Nhan lấy lòng:
- " Ai đời lại để con gái nhà người ta đi theo một cách không danh phận như vậy chứ? Đúng không? Đúng không?"
Nghe cũng có lý nhưng hơi sai sai về quan điểm giới tính một chút, không nói đến chuyện cô là con gái, búp bê nhìn thế nào cũng như con nít mới 11, 12 tuổi, lại là hồn ma, một hồn ma chỉ có nửa người trên. Nhìn qua Giai Giai, hình như cô bé dạo này chơi với búp bê quá vui mà quên một việc:
- " Không nhớ đến ảnh hồn của búp bê ngoài vùng cỏ lau à? Không sợ ma nữa hả?"
Giai Giai chớp chớp mắt, suy nghĩ, lại suy nghĩ...:
- " Không sợ, chẳng phải bà già ma đó nói dùng vòng nuôi linh có thể nuôi dưỡng hồn ảnh của búp bê đó sao? Nhìn như thế nào búp bê cũng là một cô bé đáng yêu, Tiểu Giai không sợ?"
Haizz thôi đi thôi đi, dù sao một người máy, thêm một hồn ma nữa cũng không việc gì:
- " Hệ thống ảo, hiện tại có thể kiểm định vật phẩm của phó giới này không?"
' Có thể, phí tổn nhân 10'.
Nhiễm Nhan đưa hai chiếc vòng nuôi linh ra để hệ thống ảo quét toàn diện. Qua đi 5 phút:
' Vật phẩm của phó giới U linh mã tạm định 89002, kiểm định tại chỗ, phí tổn 10.000 kim ngạch, Chuyển Giả hiện tại không đủ Kim Ngạch, nên sẽ trừ phí 1 năng lượng hạt thấp, xác nhận hay không?'
- " Xác nhận".
Như nguyện của hai cô bé, khi mặt trăng lên cao, Giai Giai và Nhiễm Nhan đeo lên vòng tay nuôi linh, kí kết giao ước với búp bê, đặt tên là Nhiễm Đình, khác với Lương Nhâm và cây đào, Đình Đình đồng thời kí kết với cả hai người đeo vòng tay, thông qua hệ thống ảo, được xác nhận vật phẩm thuộc về Chuyển Giả, dù sau này bị rơi mất, hay người khác có lấy đi cũng không thể sử dụng mà hệ thống sẽ cưỡng chế vật phẩm quay về( đương nhiên là sẽ không có chuyện miễn phí).
Do Nhiễm Nhan không muốn dùng đến năng lượng hạt cao, nên phải kí nợ với hệ thống phí xác nhận vật phẩm, cô khóc không ra nước mắt, nuôi con nhỏ chính là tốn kém, đầu tư không hẹn ngày hoàn vốn.
Nhiễm Nhan nhìn tiểu Hồng mà hỏi, nếu bọn chúng vì họ mà bị ảnh hưởng, đây chính là tạo nghiệp, họ phải nghĩ cách giải quyết nếu không muốn nợ nghiệp âm hồn.
- ' Không sao, chỉ là sương mù mang âm khí mà thôi, khi mặt trời lên chúng sẽ bị xua tan. Bọn u hồn không thích nhưng cũng không bị ảnh hưởng gì cả.'
Tiểu Hồng nhìn ngó xung quanh hoàn cảnh khu nghĩa trang:
- ' Bọn xác chết không thể ra khỏi bãi tha ma, nên cũng không làm gì được, không lại gần đó là được'.
- " Vậy thì ta yên tâm".
Cô thở dài nhẹ nhõm:
- " Gần sáng rồi, mọi người tạm giải tán, tối đến chúng ta nói tiếp".
Nhiễm Nhan mệt mỏi chỉ mong về nhà ngay lúc này.
Mọi người rất nhanh đồng ý, tiểu Hồng vui vẻ đi tới nhà lão ma làm khách ngủ nhờ một ngày, nó thầm nghĩ mình cũng nên hốt cốt chuyển sang đây, bên kia âm u nó bắt đầu chán rồi. Ngang qua mộ cư trú tạm thời của bà lão, Nhiễm Nhan lôi cốt cháu của bà ra đặt vào rồi chào tạm biệt quay hướng về nhà.
Lần đầu tiên cô cảm nhận ngôi nhà này thật ấm cúng, xa nó mới một đêm mà cô nhớ nó da diết, mặc dù là tồn tại giữa mộ địa. Quay lưng lại nhìn con búp bê từ nãy giờ vẫn luôn kéo lê thê đám đồ đi theo phía sau họ:
- " Cô bé, ngươi không thể theo bọn ta, phía bên trái kia có nhiều ngôi nhà mộ còn trống, có thể tùy ý chọn một cái để ở".
- ' Ta muốn theo ngươi'.
Nó nhìn thẳng Nhiễm Nhan, dù chỉ cao hơn Giai Giai một cái đầu, mặc váy công chúa chấm đất nhưng cảnh nó chạy lôi cả đống đồ không một chút xức mẻ, còn giúp bà lão thoát khỏi sương mù, làm lão đại bọn tứ chi chất đống trong một vùng cỏ, đủ biết nó không đơn giản.
- " Ta không phải người nơi này, rất nhanh bọn ta sẽ rời đi, ngươi không thể đi theo".
Nhìn nó đang phấn khởi chuyển dần u ám, đôi mắt ảm đạm, như cún con bị chủ bỏ rơi, cô không đành lòng:
- " Và quan trọng, ta không phải người có khả năng liên thông âm gian, ngươi theo ta, cả hai bên có khả năng sẽ nguy hiểm".
- ' Có thể cho cô bé kết khế ước thông qua vòng nuôi linh'.
Bà lão không biết tới lúc nào, bà trôi lơ lửng, xem ra cũng bị tổn thương không nhẹ, đến nỗi hình hài cũng mơ hồ:
- ' Cháu của ta cám ơn cô bé, một hai bắt ta phải lập tức mang thứ này cho cô bé, đây là đèn lồng dẫn hồn, có thể nuôi dưỡng hồn bị thương, dù chậm nhưng nếu kiên trì sẽ có ngày hồn ảnh được hoàn thiện.'
Bà lão đưa đèn lồng cho cô bé, quay đi trở về, được một đoạn như nhớ ra gì đó, nhìn Nhiễm Nhan:
- ' Hồn có thể thông qua vòng nuôi linh kết khế ước chủ tớ, vĩnh không phản bội, nếu chủ chết, vong vẫn sẽ luôn đi theo hồn chủ. Chủ bị tan biến khỏi luân hồi, vong cũng sẽ biến mất.'
Nói rồi bà lão quay đi trở về với cháu.
Nhiễm Nhan còn chưa xác định có dùng vòng nuôi linh hay không, giờ này đã thêm một âm hồn, cô khẽ nhíu mày, nhìn Lương Nhâm hỏi:
- " Tạm thời cho cô bé ở tạm một ngày được không, trời cũng sắp sáng, ta không suy nghĩ được vào lúc này".
- " Được".
Lương Nhâm đồng ý rồi quay lưng mở cửa đi vào. Nhiễm Nhan dẫn cô bé xuống tầng hầm, trãi tấm nệm nhỏ, kèm chăn gối vào một góc:
- " Hôm nay tạm nghỉ ở đây, chờ ta suy nghĩ kĩ càng rồi trả lời ngươi. Nhưng ta muốn ngươi hứa dù ta đồng ý hay không, đều không được sinh lòng oán".
Nó đặt những túi vải kế bên tấm nệm chăn nhìn Nhiễm Nhan:
- ' Ta không nhớ mình là ai, tên gì, tại sao chết, khi mở mắt ra đã thấy mình chui rúc trong bụi cỏ lau. Bao nhiêu lâu ta cũng không còn biết, gặp rất nhiều oan hồn và con người không đếm được. Ngươi là người đầu tiên vươn tay ra, ta thật sự muốn nắm lấy, dù là đi bất cứ đâu. Ta thề trên linh hồn của bản thân, vĩnh không thương tổn ngươi và những người bên cạnh ngươi, dù cho ngươi đồng ý hay không?'
Thở dài xoa nhẹ tóc của nó, cô quay đi, hồn ma rất giỏi dẫn dụ, không nên đưa ra lời hứa trong lúc tâm trí không ổn định như này. Vẫn là đi ngủ cho hồi phục sức.
Cả bọn tắm rửa, lau chùi những vết bẩn, băng bó vết thương, nhìn Giai Giai mà cô xót trong lòng, trách mình không nên mang theo cô bé. Giai Giai là người máy, chỉ có lớp da, tóc là nhân tạo, Giai Giai có thể ăn uống như người thường, vì trong cơ thể, có bộ máy tách chất dinh dưỡng nuôi nấng tế bào sống. Con người bị một vết xước nhỏ chỉ qua vài phút là kết vảy, Nhưng Giai Giai cần mấy ngày mới lên vảy, nặng đến nỗi rách da thì phải may lại, sẽ bị mang thẹo. Cần về vị diện mới khôi phục.
- " Không sao, chỉ vài vết rách nhỏ, vài ngày là khôi phục như cũ, nếu không thì đợi về vị diện chỉnh sửa, ta không đau chút nào cả".
Giai Giai nhìn Nhiễm Nhan rửa vết thương, băng cá nhân cho cô bé mà mặt như mếu, thật khó coi. Cô không nói gì, chỉ chăm chú lựa chọn những miếng băng cá nhân đáng yêu, Giai Giai thích đẹp.
Xong xuôi cho Giai Giai cô gõ cửa phòng Lương Nhâm, đúng như mình nghĩ, anh ta bị thương nặng nhất. Nhiều chỗ rách toạc cả thịt, nhìn có vẻ là do xương cào trúng nên vết rách không sắc bén, hay phải nói là bầy nhầy. Nhiễm Nhan lột trần Lương Nhâm, rửa sạch lại vết thương, khâu những chỗ quá nặng, đắp thuốc, băng bó. Nửa người trên không một chỗ lành lặn. Lương Nhâm đẩy cô ra khỏi phòng khi Nhiễm Nhan định lột luôn quần dài anh ta ra mà kiểm tra.
Ba người ngồi túm lại ăn nhanh mì gói, uống ly sữa tươi ướp lạnh, thỏa mãn chui vào ổ chăn. Lúc này ánh mặt trời cũng lan tỏa khắp nghĩa trang, xua tan dần sương mù trên vùng cỏ lau. Khắp nơi chìm vào giấc ngủ, cả nghĩa trang yên ắng, chỉ còn lại tiếng chim kêu réo rắt chuyền cành khắp vườn đào.
Mọi người trở lại với sinh hoạt ngày thường, dậy sớm chạy bộ rồi cùng nhau ăn sáng, người đọc sách, người chơi game, kẻ đùa với ma. Qua vài lần trăng tròn, bà lão cũng đã dưỡng hồn lại gần như cũ:
- " Không hứng thú".
Lương Nhâm trả lời thẳng thừng từ chối đưa hai bà cháu về nhà, chỉ mỗi việc tìm lại hồn đã nguy hiểm như vậy, anh không muốn mạo hiểm khi bên cạnh còn có cái đuôi yếu ớt sợ ma. Nhiễm Nhan không bao giờ thừa nhận cái đuôi đó là mình, đương nhiên là ý chỉ Giai Giai.
- ' Bà cháu ta hiện tại trên người không còn đồ nào đáng giá để trả công, nhưng mà khi về tới nhà, ta hứa sẽ trả cho hai người xứng đáng.'
Bà lão ngồi trên bàn đối diện Lương Nhâm, nhìn phía ngoài cổng Giai Giai chơi đùa với ma búp bê và cháu của mình rất vui vẻ. Bao lâu rồi, tâm nguyện của bà đã được thỏa mãn, chỉ còn trở về nhà đoàn tụ.
Nhìn trước mặt, người uống trà ngắm hoa dưới trăng, người ăn bánh kem nhìn ra cửa xem từng lũ u hồn bay ngang, không ai có ý định phản ứng tới bà. Bà thở dài não ruột:
- ' Không phải là đi từng bước trở về như mọi người nghĩ, mà là đi tàu hỏa, tới thành phố K, thì mất thêm vài ngày đi xe ngựa là tới vùng núi mộ địa của gia tộc ta. Vé xe lửa ta cũng sẽ chuẩn bị tất cả.'
- ' Gia tộc ta không trù phú nhất lãnh địa, nhưng do cả nhà bị hỏa thiêu cháy toàn bộ thủ phủ, vì vậy gia sản đều được xem như tuẫn táng theo, ta thay mặt gia tộc hứa cho hai người tự do chọn lựa bất kì đồ vật nào trong lãnh địa của mình.'
Nhiễm Nhan nhìn Lương Nhâm, xem phản ứng của anh ta, vì cô có chút động tâm, chỉ một chuyến tàu hỏa mà thôi, Giai Giai và búp bê ma chắc sẽ rất thích chuyến đi này. Không những vậy, nếu mang đồ vật của phó giới về bán lại cho Hiệp hội, hoặc bán cho người chơi khác cũng là một món tiền, đồ càng quí càng có giá cao. Bọn họ nghèo a.
Lương Nhâm thấy biểu hiện của Nhiễm Nhan thì thở dài, cô đúng là kiểu người hết sẹo thì quên đau. Mấy tháng trước từ vùng cỏ lau trở về, ai suốt ngày khóc than sẽ trạch ở nhà tới khi được về vị diện.
- " Bọn ta không hiểu đồ của âm gian, nên không cần tự chọn lựa, về tới địa mộ bà phải đưa ra 7 món quí nhất của gia tộc".
Nhìn tay cầm trà của bà lão run run, Lương Nhâm nói tiếp:
- " Bọn ta mỗi người chọn 1 món đồ từ trong đó. Bà thề trên linh hồn cháu bà, thì chúng ta có thể chuẩn bị lên đường."
Bà lão cắn răng, muốn hất bàn mà bỏ đi, nhưng phải nén giận, khi sống tiền bạc là vật ngoài thân. Chết rồi đồ bồi táng cũng chỉ nằm chung hố quan tài. Tự chấn an bản thân, giao kèo được thành lập. Quyết định mười ngày sau sẽ lên đường.
Giai Giai rất vui khi biết sắp được đi chơi xa, cô bé hớn hở phụ giúp Nhiễm Nhan nấu ăn, chất gần đầy các ô ba lô. Để tiện lợi trên đường đi, và vì an nguy của bản thân, họ quyết định chỉ ăn đồ của mình mang theo, 1000 ô ba lô đựng đầy cơm hộp, há cảo, bánh bao hấp chín, xôi, bánh ngọt, sữa, trái cây... những gì trong kho tầng hầm còn lại đều được mang ra nấu. Những ô còn lại chứa quần áo, một số ít cắm trại ngoài trời, kèm theo những vật dùng cho việc cúng ma xin đường lần trước còn dư lại, cũng được nhồi nhét mang theo tất cả, không chừa bất kì ô trống nào.
Lương Nhâm gửi sách, vài món đồ ít dùng bên ba lô Nhiễm Nhan, còn lại quần áo, dụng cụ vệ sinh thì nhét đầy một ba lô to bự thông thường tự mình đeo. Buổi sáng trước khi lên đường, Giai Giai ấp úng lướt qua lướt lại xung quanh cô:
- " Muốn gì, nói a."
Bỏ những món đồ cuối cùng vào ba lô, chính thức đầy ắp, nhìn Giai Giai đang nụ nụ trước mặt đi đi lại lại không yên từ sáng giờ.
- " Tiểu Nhiễm à, bọn ta đi cả rồi, búp bê làm sao?"
Xoa xoa tay cười nịnh nọt.
- " Tùy tiện, muốn theo hay ở nhà đều được, ta không ý kiến."
Cười gian tà, nhìn bọn họ suốt ngày quấn với nhau chơi đùa, có mù cũng nhìn ra được có trá.
Quyết không từ bỏ, Giai Giai xoa xoa nắn nắn chân Nhiễm Nhan lấy lòng:
- " Ai đời lại để con gái nhà người ta đi theo một cách không danh phận như vậy chứ? Đúng không? Đúng không?"
Nghe cũng có lý nhưng hơi sai sai về quan điểm giới tính một chút, không nói đến chuyện cô là con gái, búp bê nhìn thế nào cũng như con nít mới 11, 12 tuổi, lại là hồn ma, một hồn ma chỉ có nửa người trên. Nhìn qua Giai Giai, hình như cô bé dạo này chơi với búp bê quá vui mà quên một việc:
- " Không nhớ đến ảnh hồn của búp bê ngoài vùng cỏ lau à? Không sợ ma nữa hả?"
Giai Giai chớp chớp mắt, suy nghĩ, lại suy nghĩ...:
- " Không sợ, chẳng phải bà già ma đó nói dùng vòng nuôi linh có thể nuôi dưỡng hồn ảnh của búp bê đó sao? Nhìn như thế nào búp bê cũng là một cô bé đáng yêu, Tiểu Giai không sợ?"
Haizz thôi đi thôi đi, dù sao một người máy, thêm một hồn ma nữa cũng không việc gì:
- " Hệ thống ảo, hiện tại có thể kiểm định vật phẩm của phó giới này không?"
' Có thể, phí tổn nhân 10'.
Nhiễm Nhan đưa hai chiếc vòng nuôi linh ra để hệ thống ảo quét toàn diện. Qua đi 5 phút:
' Vật phẩm của phó giới U linh mã tạm định 89002, kiểm định tại chỗ, phí tổn 10.000 kim ngạch, Chuyển Giả hiện tại không đủ Kim Ngạch, nên sẽ trừ phí 1 năng lượng hạt thấp, xác nhận hay không?'
- " Xác nhận".
Như nguyện của hai cô bé, khi mặt trăng lên cao, Giai Giai và Nhiễm Nhan đeo lên vòng tay nuôi linh, kí kết giao ước với búp bê, đặt tên là Nhiễm Đình, khác với Lương Nhâm và cây đào, Đình Đình đồng thời kí kết với cả hai người đeo vòng tay, thông qua hệ thống ảo, được xác nhận vật phẩm thuộc về Chuyển Giả, dù sau này bị rơi mất, hay người khác có lấy đi cũng không thể sử dụng mà hệ thống sẽ cưỡng chế vật phẩm quay về( đương nhiên là sẽ không có chuyện miễn phí).
Do Nhiễm Nhan không muốn dùng đến năng lượng hạt cao, nên phải kí nợ với hệ thống phí xác nhận vật phẩm, cô khóc không ra nước mắt, nuôi con nhỏ chính là tốn kém, đầu tư không hẹn ngày hoàn vốn.
Bình luận facebook