Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 32: 2_13 U linh giới
Thành phần lên đường đã được xác định có thêm búp bê Đình Đình, mỗi người tự đeo lên ba lô của mình mà bước vào hành trình ngàn dặm đưa hồn về mộ. Lương Nhâm là người ra khỏi nhà sau cùng để đóng cửa, cô còn nghe loáng thoáng anh khẽ nói với cây đào, gì mà lúc về nếu nhà có một hạt bụi nào, mỗi hạt bụi là đốt một cành cây... Khổ thân đào.
Cả đám đi ra phía đường lớn của nghĩa trang, chưa ra khỏi, đã nghe thấy những tiếng chuông leng keng kèm theo tiếng lộc cộc, lộc cộc trên con đường đá. Nhìn chiếc xe ngựa toàn thân màu đen, bốn góc thùng xe treo đèn lồng lớn tỏa ra màu đỏ chiếu sáng cả khoảng không gian rộng, nơ vải từ trên đỉnh xe rũ xuống bay phấp phới dù không một ngọn gió.
Bốn con ngựa cao lớn kéo xe đang thở phì phò ra một đám khí trắng, chân cào cào dưới đất làm cát bụi bay mịt mù, trên cổ đều được gắn chuông kêu leng keng mỗi bước chạy. Lão già lọm khọm đội nón lá dừng xe trước cả bọn. Cầm lấy mấy tờ vé xe lão bà đưa ra nhìn nhìn, ngó qua cả đám rồi gật đầu trả lại vé.
- ' Lên xe'.
Một giọng nói ồm ồm phát ra từ dưới vành mũ che kín khuôn mặt, chỉ lộ ra một bàn tay gầy trơ xương, tay cầm roi, tay cầm cương ngựa
Lương Nhâm bế hai cô bé lên thùng xe, nhảy lên và kéo tay Nhiễm Nhan cuối cùng. Đôi khi cô có cảm giác mình luôn là cái đuôi của cả bọn, luôn bị bỏ lại sau cùng. Không khó đoán bên trong xe cũng một màu đen u ám đầy ảm đạm, hai hàng ghế dựa vào thành xe có thể ngồi được hơn mười mấy người. Trong thùng xe tăm tối chỉ có mỗi ánh sáng được chiếu ra từ trên chiếc đèn lồng đỏ treo lủng lẳng ở giữa.
Bước vào thì thấy trong góc một bên ghế đã ngồi một gia đình hai vợ chồng và hai đứa con. Đứa lớn đã gần 16 tuổi, đứa còn lại thì khoảng mấy tháng được người vợ ẵm trên tay. Một gia đình chết cùng nhau, Nhiễm Nhan không khỏi cảm khái trong lòng. Đừng hỏi vì sao cô biết họ chết, cả gia đình cùng ngồi trên xe ngựa ma, khuôn mặt tái xanh không sức sống, âm âm u u ngồi một góc, sống mới là lạ.
Xe ngựa cứ lộc cộc lộc cộc đi tới, Nhiễm Nhan ngồi kế Lương Nhâm trong góc đối diện gia đình ma, hai cô bé ngồi trong cùng với Nhiễm Nhan, bà cháu ma thì ngồi phía ngoài bên cạnh Lương Nhâm.
Mỗi đoạn đường xe ngựa sẽ dừng lại rước một đoàn khách, hoặc một hai u hồn bước lên. Cứ đi đi dừng dừng, cô nhẩm tính hơn một giờ, sau đó vì xe quá chật mà Giai Giai phải leo lên người Lương Nhâm ngồi, còn cô ôm Đình Đình chui tọt vào bên trong cùng, cũng không phải thiên vị có mới nới cũ gì cả, mà do thân thể búp bê của Đình Đình nhẹ hơn Giai Giai mà thôi. Không biết ngồi thêm bao lâu, đến lúc cô gật gà gật gù dựa vào Lương Nhâm ngủ mơ màng thì đến nơi.
Ngó đồng hồ ảo hơn 4 giờ sáng, như vậy bọn họ ngồi xe ngựa chen chúc toàn ma là ma hơn 8 tiếng đồng hồ. Hèn chi mà xương sống cô ê ẩm mỏi nhừ khắp người. Không hẳn toàn là ma hết, Lương Nhâm có chỉ cho cô xem một người trùm áo kín mít, đi bên cạnh một bộ xương khô, xem ra là người.
Sân ga cũ kĩ, những toa tàu gần như hoen rỉ loang lổ khắp con tàu, đèn treo sáng cả một vùng cũng không xua tan đi được cái âm u nơi này. Hơi lạnh trời về sáng, thêm không khí phả ra từ những u hồn tỏa ra xung quanh, Nhiễm Nhan phải kéo áo khoác kín mít mới thấy đỡ hơn phần nào.
Dù biết là không cần thiết vẫn theo thói quen lấy áo khoác trùm kín Giai Giai và Đình Đình lại, nhìn như hai cái bánh trưng nhỏ, chỉ lộ ra hai khuôn mặt tròn trĩnh. Quay qua Lương Nhâm, đại lão luôn theo phong cách bệnh trầm cảm không thay đổi, một màu đen từ trên xuống dưới, áo khoác trùm kín mặt mũi.
Những người từ trên xe ngựa đi xuống hết cả, có người đi mình không, người dắt díu già trẻ, kẻ mang hành lí đủ thứ... Nhìn một lượt xung quanh, nơi đây không khác gì một sân ga bình thường thời xưa. Chỉ là nhìn kĩ từng người mới nhận ra họ có màu da tái nhợt, xanh xám, có người còn lê thân máu me tạo ra một vệt máu dài dưới đất, ghê rợn hơn có một người đàn bà không đầu cũng đang đứng xếp hàng, đừng hỏi sao cô ta thấy được đường đi, vì cái đầu đang được cầm trên tay...
Không dám nhìn lộn xộn, cô ngoan ngoãn ngó xuống chân tiếp tục xếp hàng để lên tàu, dò theo thứ tự số ghế, thông qua ba toa tàu mới đến được chỗ mọi người ngồi, nhìn sơ qua khoang tàu, hầu hết các khoang ghế đã kéo rèm che lại. Bà lão cũng rất tử tế, bà mua vé trọn một khoang ghế gồm bốn giường nằm, hai giường dưới, hai giường trên. Bà cháu và hai cô bé chọn giường trên, nên Lương Nhâm và Nhiễm Nhan nằm hai giường dưới. Ở giữa có một bàn gỗ nhỏ, bên dưới là giỏ đựng rác. Kéo hai ô gỗ dưới giường dùng để đồ cá nhân hành khách. ngôn tình sủng
Không những bệnh sạch sẽ của Lương Nhâm trỗi dậy mà cả Nhiễm Nhan cũng cất hết nệm gối mền của tàu hỏa vào hộc tủ, lôi đồ cá nhân của mình mang theo mà sử dụng. Đùa chứ, tàu hỏa này không biết bao nhiêu hồn ma dùng qua. Trong lúc cất đồ, cô còn thấy có mấy vệt máu trên tấm nệm nữa, đại lão còn lấy khăn lau từng ngóc ngách, xịt khuẩn. Kể cả giường của hai bà cháu ma cũng được thay mới theo, ở chung tại một không gian nhỏ hẹp trong khoảng thời gian dài sẽ có ảnh hưởng đến nhau. Theo như bà lão nói, nơi họ đến là ở trạm cuối chuyến tàu, đi gần hai tháng mới đến.
Do ngồi xe ngựa quá mỏi lưng, sau khi dọn dẹp xong thì cũng nghe được tàu hỏa kéo còi thông báo lên đường. Cả đám nhìn ra phía cửa sổ, bên ngoài chỉ thấy cảnh vật dần nhanh hơn lui về sau, khi trời gần sáng thì đoàn tàu đi vào địa phận toàn sương mù, che khuất đi cảnh tượng hai bên đường ray.
Nhiễm Nhan trùm kín chăn ngủ bù cho đêm qua, mà không chỉ bọn họ, những u hồn khác cũng che rèm kín bên trong khoang ghế của mình mà ngủ để chờ màn đêm buông xuống.
Những ngày đầu tiên trên tàu mọi người chỉ ra ngoài khi đi vệ sinh, thời gian còn lại đều ở trong khoang tàu, hai ngày sau ba đứa nhỏ không chịu ở một chỗ mà cứ đêm xuống là chúng chạy chơi khắp các toa tàu, còn làm quen với cả mấy bạn mới.
Đây là tàu hỏa kiểu cũ, chạy bằng than, phía đầu có ống khói tu tu phả từng cột khói đen lên trời, ban ngày nhìn ra ngoài, sương mù bao phủ khắp nơi, chỉ có tiếng còi tàu xình xịch xình xịch vang lên đều đặn, cả đoàn tàu chìm trong im ắng. Khi đêm đến sương mù tan dần, cảnh vật hai bên đường hiện ra rõ rệt, bên trong tàu xôn xao, từng người chết u hồn thức dậy hoạt động khắp nơi, đi đi lại lại từ toa này qua toa khác.
Khoảng nối giữa các toa đều có một toa let phân chia làm hai, một bên là nhà tắm, bên còn lại làm nhà xí. Nhiễm Nhan lúc đầu còn suy nghĩ chết rồi còn có nhu cầu hay sao? Cuộc sống đôi khi không như bạn nghĩ, vì thỉnh thoảng khi cô vào nhà tắm, khắp nơi một màu đỏ của máu chói mắt, ghê rợn hơn là có ai đó làm rơi cả con mắt dưới sàn, nó cứ chớp chớp ra ánh sáng trắng, đồng tử liếc qua liếc lại không ngừng...
Từ đó về sau Nhiễm Nhan chỉ dùng toa let và tắm vào ban ngày lúc giữa trưa, ban đêm hạn chế không dùng, vì nếu xui xẻo phải xếp hàng hơn tiếng đồng hồ chứ không ít. Giống như lúc này đây, cô chán chê mà đứng xếp hàng với lũ ma nữ xung quanh, nghe chúng nó bảo là sắp ghé trạm thứ nhất trong chuyến đi, tàu sẽ ngừng lại ga 3 ngày, nên bọn chúng muốn tắm sạch sẽ đi chơi trong lúc chờ tàu di chuyển tiếp.
Bỗng nhiên một bóng hình làm Nhiễm Nhan ngơ ngác, đẹp, rất đẹp, phải nói cô gái đó đúng nghĩa với phong phạm tiểu thư quý tộc thời cổ Châu Âu. Váy đầm dạ tiệc màu xanh lá đậm xòe rộng bồng bềnh, hoa văn màu vàng lấp lánh ánh kim, eo chít nhỏ nhắn tưởng chừng một cánh tay có thể ôm gọn, cổ áo xẻ chữ V tôn lên chiếc cổ cao trắng ngần, nổi bật sợi dây chuyền hồng ngọc, vật trang sức duy nhất trên người cô tiểu thư.
Tóc búi cao dùng chiếc trâm nhỏ xíu cố định. Dáng hình cao quý, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, từng nét đẹp tựa tranh vẽ. Nhiễm Nhan biết hơi vô lễ, nhưng không kìm nén nhìn nhiều lần. Chỉ đứng yên một chỗ cũng trở thành phong cảnh diễm lệ thu hút mọi ánh mắt. Người so với ma, e thẹn không bằng...
Như nhận ra có ánh mắt nhìn lén mình, tiểu thư nọ nghiêng mắt nhìn cô, bị bắt gặp hơi ái ngại, cô mỉm cười nhẹ cúi chào cô gái, rất có quy phạm, cô ấy cầm nhẹ váy hơi nghiêng người đáp lễ chào Nhiễm Nhan.
Đắm chìm trong nhan sắc yêu kiều của mỹ nhân, Nhiễm Nhan cứ lâng lâng nhớ lại nụ cười mỉm ấy, haizz bệnh mê gái của Giai Giai xem ra cũng sẽ lây truyền mà.
Khoảng tầm 1 giờ sáng thì tàu ngừng, nhìn từ trên tàu nơi này không khác mấy với sân ga nơi bọn họ khởi hành, xem ra là được xây theo một khuôn mẫu. Ngồi nhìn ra bên ngoài qua ô cửa kính, từng đợt u hồn đi xuống tàu, cũng có những người đi lên. Mọi người cứ lên lên xuống xuống không ngừng, Nhiễm Nhan nhìn thấy một bóng hình màu xanh lá cũng bước xuống, nhưng cô gái không đi mà cứ ngập ngừng như muốn đi, vài bước lại quay ngược về.
Cứ như vậy hơn cả chục lần thì thở dài quay về tàu, Nhiễm Nhan thấy lạ, mò ra khỏi khoang tàu đi về hướng cửa. Từ lúc tàu vào sân ga, ba đứa nhỏ cũng đã lon ton chạy đi chơi, không yên tâm tụi nhóc nên bà lão đi theo, trên tàu chỉ còn lại cô và Lương Nhâm. Đại lão không cần nói, bệnh trầm cảm mức độ đỉnh cao, trừ ăn ngủ vệ sinh, chỉ ngồi chết trên giường ôm khư khư đống sách và máy chơi game.
Đi chậm chậm ra hướng cửa tàu, cô không thấy cô gái ấy đâu cả, đi ngược lại thì mới phát hiện lấp ló sau lưng mình một góc váy màu xanh phía sau cánh cửa toa tàu. Nhiễm Nhan đang suy nghĩ lúc đến đó thì nói gì... Chưa nghĩ ra thì cô gái ló đầu ra nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, người mặt dày chiến thắng. Cô gái lướt nhẹ đến trước mắt Nhiễm Nhan, khẽ cúi chào rồi cất tiếng:
- ' Ta là Ara Kataluya, người có thể gọi ta Ara'.
Nhiễm Nhan chào đáp lễ:
- " Cô có thể gọi ta là tiểu Nhiễm".
Dù người ta báo tên còn mình thì không báo rất là mất phép tắc, nhưng người ma khác biệt, không nên nói tên cho ma là điều kiêng kị từ xưa đến nay. Cô gái cũng hiểu nên không hề có vẻ nào là mất hứng:
- " Ta không cố ý theo dõi cô, chỉ là thấy cô ngập ngừng ngoài sân ga không thôi, nên muốn hỏi xem cô có việc gì ta có thể giúp...?"
A cô vừa nói gì, hứa hẹn giúp ma, sắc đẹp làm lu mờ lý trí. Nhiễm Nhan líu lưỡi muốn nói lại lời thoại được không?
Nghe cô có giúp mình, Ara rất vui, ngập ngừng kể lại:
- ' Ta... ta trên đường đi gặp vị hôn phu, nghe bảo chàng thích rượu tự ủ nơi đây, nhưng đi một mình ta lại không dám... Nếu không ngại, cô có thể đi với ta một đoạn đường được không?'
- " Được a, đương nhiên là được".
Chỉ là đi cùng mua rượu mà thôi, nếu được cô cũng muốn mua vài hủ mang về cho ông ngoại:
- " Cô chờ ta một chút nhé, ta đi lấy ba lô quay lại ngay".
Nhiễm Nhan quay về khoang tàu lấy ba lô, thông báo cho Lương Nhâm việc mình hộ tống tiểu thư ma đi mua rượu, sẵn cũng để thức ăn 2, 3 ngày cho anh, phòng trường hợp không trở về liền được. Nhưng chưa kịp làm gì, Lương Nhâm đã đặt quyển sách xuống, vác ba lô của cô lên vai, ý chỉ là sẽ đi chung.
Cô nhìn Ara ái ngại, vốn chỉ định quay về lấy ba lô, không nghĩ tới thêm ra một người vác ba lô. Ara cười khẽ không sao cả, tiểu Nhiễm chịu đi theo cô cũng đã may mắn lắm rồi. Hai cô gái vui vẻ đi trước, Lương Nhâm lẳng lặng phía sau.
Cả đám đi ra phía đường lớn của nghĩa trang, chưa ra khỏi, đã nghe thấy những tiếng chuông leng keng kèm theo tiếng lộc cộc, lộc cộc trên con đường đá. Nhìn chiếc xe ngựa toàn thân màu đen, bốn góc thùng xe treo đèn lồng lớn tỏa ra màu đỏ chiếu sáng cả khoảng không gian rộng, nơ vải từ trên đỉnh xe rũ xuống bay phấp phới dù không một ngọn gió.
Bốn con ngựa cao lớn kéo xe đang thở phì phò ra một đám khí trắng, chân cào cào dưới đất làm cát bụi bay mịt mù, trên cổ đều được gắn chuông kêu leng keng mỗi bước chạy. Lão già lọm khọm đội nón lá dừng xe trước cả bọn. Cầm lấy mấy tờ vé xe lão bà đưa ra nhìn nhìn, ngó qua cả đám rồi gật đầu trả lại vé.
- ' Lên xe'.
Một giọng nói ồm ồm phát ra từ dưới vành mũ che kín khuôn mặt, chỉ lộ ra một bàn tay gầy trơ xương, tay cầm roi, tay cầm cương ngựa
Lương Nhâm bế hai cô bé lên thùng xe, nhảy lên và kéo tay Nhiễm Nhan cuối cùng. Đôi khi cô có cảm giác mình luôn là cái đuôi của cả bọn, luôn bị bỏ lại sau cùng. Không khó đoán bên trong xe cũng một màu đen u ám đầy ảm đạm, hai hàng ghế dựa vào thành xe có thể ngồi được hơn mười mấy người. Trong thùng xe tăm tối chỉ có mỗi ánh sáng được chiếu ra từ trên chiếc đèn lồng đỏ treo lủng lẳng ở giữa.
Bước vào thì thấy trong góc một bên ghế đã ngồi một gia đình hai vợ chồng và hai đứa con. Đứa lớn đã gần 16 tuổi, đứa còn lại thì khoảng mấy tháng được người vợ ẵm trên tay. Một gia đình chết cùng nhau, Nhiễm Nhan không khỏi cảm khái trong lòng. Đừng hỏi vì sao cô biết họ chết, cả gia đình cùng ngồi trên xe ngựa ma, khuôn mặt tái xanh không sức sống, âm âm u u ngồi một góc, sống mới là lạ.
Xe ngựa cứ lộc cộc lộc cộc đi tới, Nhiễm Nhan ngồi kế Lương Nhâm trong góc đối diện gia đình ma, hai cô bé ngồi trong cùng với Nhiễm Nhan, bà cháu ma thì ngồi phía ngoài bên cạnh Lương Nhâm.
Mỗi đoạn đường xe ngựa sẽ dừng lại rước một đoàn khách, hoặc một hai u hồn bước lên. Cứ đi đi dừng dừng, cô nhẩm tính hơn một giờ, sau đó vì xe quá chật mà Giai Giai phải leo lên người Lương Nhâm ngồi, còn cô ôm Đình Đình chui tọt vào bên trong cùng, cũng không phải thiên vị có mới nới cũ gì cả, mà do thân thể búp bê của Đình Đình nhẹ hơn Giai Giai mà thôi. Không biết ngồi thêm bao lâu, đến lúc cô gật gà gật gù dựa vào Lương Nhâm ngủ mơ màng thì đến nơi.
Ngó đồng hồ ảo hơn 4 giờ sáng, như vậy bọn họ ngồi xe ngựa chen chúc toàn ma là ma hơn 8 tiếng đồng hồ. Hèn chi mà xương sống cô ê ẩm mỏi nhừ khắp người. Không hẳn toàn là ma hết, Lương Nhâm có chỉ cho cô xem một người trùm áo kín mít, đi bên cạnh một bộ xương khô, xem ra là người.
Sân ga cũ kĩ, những toa tàu gần như hoen rỉ loang lổ khắp con tàu, đèn treo sáng cả một vùng cũng không xua tan đi được cái âm u nơi này. Hơi lạnh trời về sáng, thêm không khí phả ra từ những u hồn tỏa ra xung quanh, Nhiễm Nhan phải kéo áo khoác kín mít mới thấy đỡ hơn phần nào.
Dù biết là không cần thiết vẫn theo thói quen lấy áo khoác trùm kín Giai Giai và Đình Đình lại, nhìn như hai cái bánh trưng nhỏ, chỉ lộ ra hai khuôn mặt tròn trĩnh. Quay qua Lương Nhâm, đại lão luôn theo phong cách bệnh trầm cảm không thay đổi, một màu đen từ trên xuống dưới, áo khoác trùm kín mặt mũi.
Những người từ trên xe ngựa đi xuống hết cả, có người đi mình không, người dắt díu già trẻ, kẻ mang hành lí đủ thứ... Nhìn một lượt xung quanh, nơi đây không khác gì một sân ga bình thường thời xưa. Chỉ là nhìn kĩ từng người mới nhận ra họ có màu da tái nhợt, xanh xám, có người còn lê thân máu me tạo ra một vệt máu dài dưới đất, ghê rợn hơn có một người đàn bà không đầu cũng đang đứng xếp hàng, đừng hỏi sao cô ta thấy được đường đi, vì cái đầu đang được cầm trên tay...
Không dám nhìn lộn xộn, cô ngoan ngoãn ngó xuống chân tiếp tục xếp hàng để lên tàu, dò theo thứ tự số ghế, thông qua ba toa tàu mới đến được chỗ mọi người ngồi, nhìn sơ qua khoang tàu, hầu hết các khoang ghế đã kéo rèm che lại. Bà lão cũng rất tử tế, bà mua vé trọn một khoang ghế gồm bốn giường nằm, hai giường dưới, hai giường trên. Bà cháu và hai cô bé chọn giường trên, nên Lương Nhâm và Nhiễm Nhan nằm hai giường dưới. Ở giữa có một bàn gỗ nhỏ, bên dưới là giỏ đựng rác. Kéo hai ô gỗ dưới giường dùng để đồ cá nhân hành khách. ngôn tình sủng
Không những bệnh sạch sẽ của Lương Nhâm trỗi dậy mà cả Nhiễm Nhan cũng cất hết nệm gối mền của tàu hỏa vào hộc tủ, lôi đồ cá nhân của mình mang theo mà sử dụng. Đùa chứ, tàu hỏa này không biết bao nhiêu hồn ma dùng qua. Trong lúc cất đồ, cô còn thấy có mấy vệt máu trên tấm nệm nữa, đại lão còn lấy khăn lau từng ngóc ngách, xịt khuẩn. Kể cả giường của hai bà cháu ma cũng được thay mới theo, ở chung tại một không gian nhỏ hẹp trong khoảng thời gian dài sẽ có ảnh hưởng đến nhau. Theo như bà lão nói, nơi họ đến là ở trạm cuối chuyến tàu, đi gần hai tháng mới đến.
Do ngồi xe ngựa quá mỏi lưng, sau khi dọn dẹp xong thì cũng nghe được tàu hỏa kéo còi thông báo lên đường. Cả đám nhìn ra phía cửa sổ, bên ngoài chỉ thấy cảnh vật dần nhanh hơn lui về sau, khi trời gần sáng thì đoàn tàu đi vào địa phận toàn sương mù, che khuất đi cảnh tượng hai bên đường ray.
Nhiễm Nhan trùm kín chăn ngủ bù cho đêm qua, mà không chỉ bọn họ, những u hồn khác cũng che rèm kín bên trong khoang ghế của mình mà ngủ để chờ màn đêm buông xuống.
Những ngày đầu tiên trên tàu mọi người chỉ ra ngoài khi đi vệ sinh, thời gian còn lại đều ở trong khoang tàu, hai ngày sau ba đứa nhỏ không chịu ở một chỗ mà cứ đêm xuống là chúng chạy chơi khắp các toa tàu, còn làm quen với cả mấy bạn mới.
Đây là tàu hỏa kiểu cũ, chạy bằng than, phía đầu có ống khói tu tu phả từng cột khói đen lên trời, ban ngày nhìn ra ngoài, sương mù bao phủ khắp nơi, chỉ có tiếng còi tàu xình xịch xình xịch vang lên đều đặn, cả đoàn tàu chìm trong im ắng. Khi đêm đến sương mù tan dần, cảnh vật hai bên đường hiện ra rõ rệt, bên trong tàu xôn xao, từng người chết u hồn thức dậy hoạt động khắp nơi, đi đi lại lại từ toa này qua toa khác.
Khoảng nối giữa các toa đều có một toa let phân chia làm hai, một bên là nhà tắm, bên còn lại làm nhà xí. Nhiễm Nhan lúc đầu còn suy nghĩ chết rồi còn có nhu cầu hay sao? Cuộc sống đôi khi không như bạn nghĩ, vì thỉnh thoảng khi cô vào nhà tắm, khắp nơi một màu đỏ của máu chói mắt, ghê rợn hơn là có ai đó làm rơi cả con mắt dưới sàn, nó cứ chớp chớp ra ánh sáng trắng, đồng tử liếc qua liếc lại không ngừng...
Từ đó về sau Nhiễm Nhan chỉ dùng toa let và tắm vào ban ngày lúc giữa trưa, ban đêm hạn chế không dùng, vì nếu xui xẻo phải xếp hàng hơn tiếng đồng hồ chứ không ít. Giống như lúc này đây, cô chán chê mà đứng xếp hàng với lũ ma nữ xung quanh, nghe chúng nó bảo là sắp ghé trạm thứ nhất trong chuyến đi, tàu sẽ ngừng lại ga 3 ngày, nên bọn chúng muốn tắm sạch sẽ đi chơi trong lúc chờ tàu di chuyển tiếp.
Bỗng nhiên một bóng hình làm Nhiễm Nhan ngơ ngác, đẹp, rất đẹp, phải nói cô gái đó đúng nghĩa với phong phạm tiểu thư quý tộc thời cổ Châu Âu. Váy đầm dạ tiệc màu xanh lá đậm xòe rộng bồng bềnh, hoa văn màu vàng lấp lánh ánh kim, eo chít nhỏ nhắn tưởng chừng một cánh tay có thể ôm gọn, cổ áo xẻ chữ V tôn lên chiếc cổ cao trắng ngần, nổi bật sợi dây chuyền hồng ngọc, vật trang sức duy nhất trên người cô tiểu thư.
Tóc búi cao dùng chiếc trâm nhỏ xíu cố định. Dáng hình cao quý, khuôn mặt tinh xảo như búp bê, từng nét đẹp tựa tranh vẽ. Nhiễm Nhan biết hơi vô lễ, nhưng không kìm nén nhìn nhiều lần. Chỉ đứng yên một chỗ cũng trở thành phong cảnh diễm lệ thu hút mọi ánh mắt. Người so với ma, e thẹn không bằng...
Như nhận ra có ánh mắt nhìn lén mình, tiểu thư nọ nghiêng mắt nhìn cô, bị bắt gặp hơi ái ngại, cô mỉm cười nhẹ cúi chào cô gái, rất có quy phạm, cô ấy cầm nhẹ váy hơi nghiêng người đáp lễ chào Nhiễm Nhan.
Đắm chìm trong nhan sắc yêu kiều của mỹ nhân, Nhiễm Nhan cứ lâng lâng nhớ lại nụ cười mỉm ấy, haizz bệnh mê gái của Giai Giai xem ra cũng sẽ lây truyền mà.
Khoảng tầm 1 giờ sáng thì tàu ngừng, nhìn từ trên tàu nơi này không khác mấy với sân ga nơi bọn họ khởi hành, xem ra là được xây theo một khuôn mẫu. Ngồi nhìn ra bên ngoài qua ô cửa kính, từng đợt u hồn đi xuống tàu, cũng có những người đi lên. Mọi người cứ lên lên xuống xuống không ngừng, Nhiễm Nhan nhìn thấy một bóng hình màu xanh lá cũng bước xuống, nhưng cô gái không đi mà cứ ngập ngừng như muốn đi, vài bước lại quay ngược về.
Cứ như vậy hơn cả chục lần thì thở dài quay về tàu, Nhiễm Nhan thấy lạ, mò ra khỏi khoang tàu đi về hướng cửa. Từ lúc tàu vào sân ga, ba đứa nhỏ cũng đã lon ton chạy đi chơi, không yên tâm tụi nhóc nên bà lão đi theo, trên tàu chỉ còn lại cô và Lương Nhâm. Đại lão không cần nói, bệnh trầm cảm mức độ đỉnh cao, trừ ăn ngủ vệ sinh, chỉ ngồi chết trên giường ôm khư khư đống sách và máy chơi game.
Đi chậm chậm ra hướng cửa tàu, cô không thấy cô gái ấy đâu cả, đi ngược lại thì mới phát hiện lấp ló sau lưng mình một góc váy màu xanh phía sau cánh cửa toa tàu. Nhiễm Nhan đang suy nghĩ lúc đến đó thì nói gì... Chưa nghĩ ra thì cô gái ló đầu ra nhìn cô, bốn mắt nhìn nhau, người mặt dày chiến thắng. Cô gái lướt nhẹ đến trước mắt Nhiễm Nhan, khẽ cúi chào rồi cất tiếng:
- ' Ta là Ara Kataluya, người có thể gọi ta Ara'.
Nhiễm Nhan chào đáp lễ:
- " Cô có thể gọi ta là tiểu Nhiễm".
Dù người ta báo tên còn mình thì không báo rất là mất phép tắc, nhưng người ma khác biệt, không nên nói tên cho ma là điều kiêng kị từ xưa đến nay. Cô gái cũng hiểu nên không hề có vẻ nào là mất hứng:
- " Ta không cố ý theo dõi cô, chỉ là thấy cô ngập ngừng ngoài sân ga không thôi, nên muốn hỏi xem cô có việc gì ta có thể giúp...?"
A cô vừa nói gì, hứa hẹn giúp ma, sắc đẹp làm lu mờ lý trí. Nhiễm Nhan líu lưỡi muốn nói lại lời thoại được không?
Nghe cô có giúp mình, Ara rất vui, ngập ngừng kể lại:
- ' Ta... ta trên đường đi gặp vị hôn phu, nghe bảo chàng thích rượu tự ủ nơi đây, nhưng đi một mình ta lại không dám... Nếu không ngại, cô có thể đi với ta một đoạn đường được không?'
- " Được a, đương nhiên là được".
Chỉ là đi cùng mua rượu mà thôi, nếu được cô cũng muốn mua vài hủ mang về cho ông ngoại:
- " Cô chờ ta một chút nhé, ta đi lấy ba lô quay lại ngay".
Nhiễm Nhan quay về khoang tàu lấy ba lô, thông báo cho Lương Nhâm việc mình hộ tống tiểu thư ma đi mua rượu, sẵn cũng để thức ăn 2, 3 ngày cho anh, phòng trường hợp không trở về liền được. Nhưng chưa kịp làm gì, Lương Nhâm đã đặt quyển sách xuống, vác ba lô của cô lên vai, ý chỉ là sẽ đi chung.
Cô nhìn Ara ái ngại, vốn chỉ định quay về lấy ba lô, không nghĩ tới thêm ra một người vác ba lô. Ara cười khẽ không sao cả, tiểu Nhiễm chịu đi theo cô cũng đã may mắn lắm rồi. Hai cô gái vui vẻ đi trước, Lương Nhâm lẳng lặng phía sau.