Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 58: Động vật đen
Giai Giai ngước nhìn cô, mặt bánh bao tỏ vẻ nghiêm túc.
"Có thể, chẳng phải mấy ngày nay vẫn có tin tức về động vật nổi loạn, hoặc gia cầm gia súc nuôi bị chết hàng loạt mà người ta đưa tin là bị dịch bệnh đó sao?"
"Em cũng cảm thấy rất có khả năng, bọn chúng làm em có cảm giác tiêu cực, thật khó chịu."
Đình Đình cũng đồng ý, vì là linh hồn nên cô bé cảm nhận được những cảm xúc quanh mình rất tinh tế.
Cô nhìn con mèo nhỏ co ro trong góc, nếu là động vật nổi loạn, tại sao con mèo này không có gì?
"Con mèo này rất khác thường, chúng ta trả tiền cho thú y chăm sóc nó, may mắn sẽ có chủ tới nhận nuôi."
"Tốt."
Đình Đình đưa mắt mỉm cười nhìn nó. Nhiễm Nhan nhìn nó mà nói:
"Mèo nhỏ, hiện tại bọn ta không thể mang ngươi đi theo, chúc ngươi sớm gặp được chủ nhân yêu thương ngươi."
Cuộc tản bộ của họ kết thúc nhanh chóng nhưng ít ra cả đám đã có điều suy nghĩ. Hôm sau ba người ở trong khách sạn lục lọi tất cả các bài báo, tin tức trên mạng nói về động vật. Không để ý thì thôi, nhưng một khi lục tìm mới nhận ra rất nhiều. Đôi khi cũng chỉ là những mẫu tin nhỏ lẻ, nhưng khi gộp lại thì không đếm hết.
"Thì ra từ một năm nay động vật cũng đã có nhiều triệu chứng bệnh, chỉ là những ngày gần đây thì chúng trở nặng hơn."
Giai Giai cảm khái, đọc quá nhiều bài báo, tự chết bệnh, ăn đồng loại, có cả chó cắn chết chủ không phải là số ít.
"Nhìn này, có một sở thú ở thành phố J đã phải đóng cửa từ tháng trước, vì các con thú đồng loạt nổi điên..."
Cô đưa bài báo cho hai cô bé xem, vừa mở điện thoại xem bản đồ hiện tại.
"Chúng ta đang ở thành phố P, gần vùng duyên hải, xung quanh đây chủ yếu là các khu sinh thái, đi về phía Tây sẽ là đông đúc khu du lịch, nghỉ dưỡng..."
Sáu con mắt nhìn nhau, khu sinh thái, gần vùng duyên hải...
"Chúng ta chuyển nhà nhỉ?"
Giai Giai quyết định nhanh chóng.
"Chuyển thì tất nhiên, nhưng đi đâu thì còn phải xem lại, điện thoại không biết dùng được bao lâu, hệ thống quá tốn kém, chiều nay đi ra siêu thị mua bản đồ, sẵn bán thêm vàng mua xe luôn."
Lần này nói chuyện mua xe Giai Giai không ý kiến, sau khi chật vật di chuyển ở phó giới trước, Nhiễm Nhan vừa về đã lao đầu học lái xe, đủ thể loại từ hiện đại đến cổ, không thể nói là tay lái tốt, nhưng để cho xe di chuyển đúng làn đường thì vẫn rất ổn.
Có tiền thì mọi việc giải quyết rất nhanh lẹ, một chiếc Jeep gầm cao được tu sửa theo ý của Giai Giai và Đình Đình được hoàn thành. Bề ngoài xe được thay thế bằng hợp kim cứng rắn, nhìn rất bình thường không có gì là hào nhoáng, chủ xe còn tự tin vỗ ngực xe này có thể chống đạn. Ghế sau tháo ra toàn bộ, không gian trống trãi thích hợp bọn họ có thể nghỉ qua đêm mà không cần lều trại.
Toàn bộ đã chuẩn bị, chỉ cần lên xe, khởi hành đến thành phố A, một kinh đô lớn nhất nước cách bọn họ chỉ có 2 ngày chạy xe.
Trước khi đi, cô ghé qua trạm thú y, vì cả ba người họ vẫn nhớ đến con mèo nhỏ xấu xí đêm đó gặp. Trời trưa nắng oi bức, nhưng trong tiệm hiện tại rất yên ổn, không có tiếng kêu nào. Nhìn kĩ thì chúng giống như đã được cho uống thuốc hoặc tiêm ngủ.
Nhìn tình hình đến mức phải dùng thuốc để khống chế thì bạo động cũng không còn xa nữa. Từ lần trước gặp đến hiện nay cũng hơn một tuần, con mèo nhỏ vẫn xấu, vẫn ốm và ngước đôi mắt nhìn cả ba người.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn
3. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
4. [Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
=====================================
"Nhìn mèo con giống như vẫn nhớ mọi người."
Anh chàng thú y đứng cạnh vui vẻ mở lồng cho mèo con, chú ta thấy cửa lồng mở cũng không nhảy xổng lên mà lao ra, chỉ là bước vài bước đến cạnh cửa, ló mặt ra nhìn Nhiễm Nhan rồi 'meo' lên một tiếng nhỏ xíu, ngồi xổm đó nhìn cô.
Cô ngồi xuống đưa tay lên vuốt cái đầu xấu xí lởm chởm của nó, như hiểu ý, mèo nhỏ ngoan ngoãn híp mắt dụi dụi vào bàn tay của cô. Nó rất nhỏ, không biết mấy tháng mà cái đầu chưa lớn bằng ba ngón tay của cô.
"Bác sĩ, ta muốn nhận nuôi nó, có cần thủ tục gì không?"
Nhiễm Nhan nhận mệnh, không vì nó đáng thương mà là nó đặc biệt. Một con mèo nhỏ bị bỏ rơi mà không hề nhiễm bệnh, vẫn ngoan ngoãn sống sót, nó xứng đáng được nuôi dưỡng tốt. Không sao cả, nuôi một con mèo mà thôi, ăn uống không thiếu. Lần trước về tàu còn gặp một cô gái ôm con hồ ly nhỏ, nghe nói là thấy đáng yêu nên mang về, hệ thống phán định dạng sủng vật, chỉ tốn có 50 kim ngạch.
"Được chứ, cô theo ta đi làm thủ tục thanh toán là được, do bé vô chủ nên thủ tục đơn giản."
Hai người đi theo ra ngoài bàn làm việc, Đình Đình và Giai Giai nghe được nuôi mèo nhỏ thì vui vẻ chạy đi lựa lồng mèo, ổ nằm, cát vệ sinh, khay ăn, thức ăn, pate...
"Bác sĩ, sáng mai bọn ta sẽ lên đường đi thành phố A, phiền tiệm tắm rửa cho bé, và kê thuốc cho bé đầy đủ, sáng mai ta ghé rước bé đi."
"Được chứ, bé cũng không bệnh gì nặng, hầu hết đã được chữa khi mới đến, hiện tại chỉ còn vấn đề ngoài da, cần giữ sạch sẽ tắm rửa và thoa thuốc ngoài là được."
"Tiểu Nhiễm, bao nhiêu đây đồ đủ chưa?"
Hai nhóc con ôm ra mấy lượt mới hết đồ đạc, một núi nhỏ. Nhìn sơ qua chủ yếu là mấy món dễ thương như quần áo, ổ mèo, đồ chơi...
"Thức ăn, pate và những viên bổ sung vitamin dinh dưỡng bọn ta muốn mua mỗi loại ba thùng, hiện tại có sẵn hàng không ạ, ta có lái xe tới."
"Nhiều như vậy? Hết hạn sử dụng sẽ không tốt?"
"Không sao, chủ yếu ta muốn mua tặng cho chủ nhà mà ta thuê mấy ngày nay, nghe bảo cũng rất thích mèo."
"À có đủ, để ta cho người mang ra xe cho cô."
"Cám ơn anh."
Đến bãi đổ xe khách sạn, ba người chui vào phía sau bỏ hết thức ăn mèo vào ba lô, mỗi người chứa một phần, như vậy bé mèo đi theo ai cũng có đồ để ăn, không sợ đói.
Thanh lí hết đồ đạc cả ba lên khách sạn ngủ một đêm ngon giấc. Sáng sớm ăn uống đầy đủ, trả phòng, đến rước bé mèo. Dường như nó biết mình có chủ mới, lại vừa được tắm sạch thoa thuốc, hai mắt sáng ngời nhìn Nhiễm Nhan 'meo meo' không ngừng.
"Chào mừng ngươi đến với gia đình. Gọi là gì nhỉ? Ngươi quá ốm, gọi bé Béo đi? Hi vọng ngươi ăn ngon uống ngon ngày càng béo tốt."
Thả bé Béo vào phía sau xe, bên dưới trãi thảm rất êm, trong góc đặt một căn nhà dành cho mèo được cột chắc chắn trên xe. Trong góc còn có một hộp nhỏ che chắn cẩn thận chứa cát vệ sinh cho mèo. Hai đứa nhỏ được giao nhiệm vụ thay cát mỗi khi mà bé Béo đi ị, chỉ cần một mùi nào khác lạ trong xe mà cả ba đứa sẽ bị chuyển sang đi xe đạp.
"Lên đường thôi, thành phố A thẳng tiến."
"Yeah, kinh đô, tiểu gia ta tới đây."
Cả bọn vui vẻ bắt đầu hành trình, và quá trình gian nan. Nhiễm Nhan bị lạc hướng.
"..."
"Tiểu Nhiễm, hai bọn ta chỉ ngủ gật một chút, lại lạc xa như vậy. Cô thật phi thường."
"Tiểu Nhiễm, chúng ta đã đi đường 3 ngày, chưa được nửa đường."
"Ha ha, không sao, xem như chúng ta đi dạo thôi mà, chẳng phải là tại ngã ba vừa rồi ta quẹo sai thôi sao, chắc là chúng gần song song, đi hết đường sẽ trở lại đường cũ."
Giai Giai không khách khí xem thường.
"Theo hướng này chúng ta sẽ đi một vòng tròn lớn, ngang qua hai khu du lịch lớn và một thành phố nhỏ mới quay trở lại đường đi thành phố A."
"... Xa như vậy?"
'Meo...'
Bé Béo nũng nịu ngồi giữa hai cô bé mà nhìn về Nhiễm Nhan. Tỏ ý nó cũng thua cuộc với cô.
"Chúng ta có thể xem như đây là chuyến đi dã ngoại được không, dù gì chỉ có mình ta lái xe, đi chậm cũng là điều hiển nhiên mà."
Cô không rõ nhìn bản đồ, gì mà cong cong quẹo quẹo, đường chi chít thật khó phân biệt. Đình Đình nhìn ngoài trời dần chiều.
"Chúng ta đêm nay ngủ ngoài nữa hả?"
"Đi thêm lát nữa không có nhà nghỉ thì kiếm chỗ nào thông thoáng hạ trại vậy."
Trời không thương kẻ mù đường, gần 5 giờ chiều, ráng mây đỏ hồng phía chân trời, họ vẫn không ra được con đường dài ngoằn nghèo, mà lại dần chạy vào đường đất. Nhiễm Nhan dừng xe tại một khoảng đất trống, một bên là rừng cây bụi, cách con đường hơn 20m, nếu ban đêm có xe nào chạy ngang cũng sẽ không thấy một chiếc xe đen thui đầy bụi đất đậu ở ven bụi cây.
Đặt một lò nhỏ đốt lửa sưởi ấm, đem toa let vải ra để mọi người giải quyết nhu cầu tắm rửa. Đình Đình đi xung quanh xem xét, bé Béo rất vui vẻ đi theo chân cô, như muốn đánh dấu lãnh thổ của mình.
Mọi người ngồi vây quanh bếp lửa sưởi ấm, trời dần tối, sương đêm đúng là rất rét. Đình Đình và bé Béo vui vẻ ăn thức ăn riêng của mình, nhìn cái đầu nhỏ meo meo ăn thức ăn trong bát, trên đầu vẫn lỏm chỏm xấu xí mà cô tức cười, lén kêu Giai Giai chụp lại mấy tấm xấu xí để dành kỉ niệm.
Mỗi người đều có thức ăn của riêng mình, Nhiễm Nhan và Giai Giai mỗi người ôm tô canh nóng uống từng muỗng ấm bụng. Trên bếp nướng nhỏ đặt bạch tuộc, tôm và nấm thêm một ít thịt heo ít mỡ dành cho bé Béo ăn bổ sung dinh dưỡng. Bàn bên cạnh đặt một rổ rau cuốn, nước chấm, mấy chai nước trái cây, nước khoáng, chén sữa của Béo. Một khung cảnh dã ngoại vui vẻ, không giống như một đám bị lạc đường.
"Có thể, chẳng phải mấy ngày nay vẫn có tin tức về động vật nổi loạn, hoặc gia cầm gia súc nuôi bị chết hàng loạt mà người ta đưa tin là bị dịch bệnh đó sao?"
"Em cũng cảm thấy rất có khả năng, bọn chúng làm em có cảm giác tiêu cực, thật khó chịu."
Đình Đình cũng đồng ý, vì là linh hồn nên cô bé cảm nhận được những cảm xúc quanh mình rất tinh tế.
Cô nhìn con mèo nhỏ co ro trong góc, nếu là động vật nổi loạn, tại sao con mèo này không có gì?
"Con mèo này rất khác thường, chúng ta trả tiền cho thú y chăm sóc nó, may mắn sẽ có chủ tới nhận nuôi."
"Tốt."
Đình Đình đưa mắt mỉm cười nhìn nó. Nhiễm Nhan nhìn nó mà nói:
"Mèo nhỏ, hiện tại bọn ta không thể mang ngươi đi theo, chúc ngươi sớm gặp được chủ nhân yêu thương ngươi."
Cuộc tản bộ của họ kết thúc nhanh chóng nhưng ít ra cả đám đã có điều suy nghĩ. Hôm sau ba người ở trong khách sạn lục lọi tất cả các bài báo, tin tức trên mạng nói về động vật. Không để ý thì thôi, nhưng một khi lục tìm mới nhận ra rất nhiều. Đôi khi cũng chỉ là những mẫu tin nhỏ lẻ, nhưng khi gộp lại thì không đếm hết.
"Thì ra từ một năm nay động vật cũng đã có nhiều triệu chứng bệnh, chỉ là những ngày gần đây thì chúng trở nặng hơn."
Giai Giai cảm khái, đọc quá nhiều bài báo, tự chết bệnh, ăn đồng loại, có cả chó cắn chết chủ không phải là số ít.
"Nhìn này, có một sở thú ở thành phố J đã phải đóng cửa từ tháng trước, vì các con thú đồng loạt nổi điên..."
Cô đưa bài báo cho hai cô bé xem, vừa mở điện thoại xem bản đồ hiện tại.
"Chúng ta đang ở thành phố P, gần vùng duyên hải, xung quanh đây chủ yếu là các khu sinh thái, đi về phía Tây sẽ là đông đúc khu du lịch, nghỉ dưỡng..."
Sáu con mắt nhìn nhau, khu sinh thái, gần vùng duyên hải...
"Chúng ta chuyển nhà nhỉ?"
Giai Giai quyết định nhanh chóng.
"Chuyển thì tất nhiên, nhưng đi đâu thì còn phải xem lại, điện thoại không biết dùng được bao lâu, hệ thống quá tốn kém, chiều nay đi ra siêu thị mua bản đồ, sẵn bán thêm vàng mua xe luôn."
Lần này nói chuyện mua xe Giai Giai không ý kiến, sau khi chật vật di chuyển ở phó giới trước, Nhiễm Nhan vừa về đã lao đầu học lái xe, đủ thể loại từ hiện đại đến cổ, không thể nói là tay lái tốt, nhưng để cho xe di chuyển đúng làn đường thì vẫn rất ổn.
Có tiền thì mọi việc giải quyết rất nhanh lẹ, một chiếc Jeep gầm cao được tu sửa theo ý của Giai Giai và Đình Đình được hoàn thành. Bề ngoài xe được thay thế bằng hợp kim cứng rắn, nhìn rất bình thường không có gì là hào nhoáng, chủ xe còn tự tin vỗ ngực xe này có thể chống đạn. Ghế sau tháo ra toàn bộ, không gian trống trãi thích hợp bọn họ có thể nghỉ qua đêm mà không cần lều trại.
Toàn bộ đã chuẩn bị, chỉ cần lên xe, khởi hành đến thành phố A, một kinh đô lớn nhất nước cách bọn họ chỉ có 2 ngày chạy xe.
Trước khi đi, cô ghé qua trạm thú y, vì cả ba người họ vẫn nhớ đến con mèo nhỏ xấu xí đêm đó gặp. Trời trưa nắng oi bức, nhưng trong tiệm hiện tại rất yên ổn, không có tiếng kêu nào. Nhìn kĩ thì chúng giống như đã được cho uống thuốc hoặc tiêm ngủ.
Nhìn tình hình đến mức phải dùng thuốc để khống chế thì bạo động cũng không còn xa nữa. Từ lần trước gặp đến hiện nay cũng hơn một tuần, con mèo nhỏ vẫn xấu, vẫn ốm và ngước đôi mắt nhìn cả ba người.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
2. Thiếu Gia Con Nhà Giàu Đích Thực Tái Hôn
3. Bá Đạo Tổng Tài Chi Sủng Kiều Thê
4. [Phỉ Thúy Tinh Hệ Liệt] Biên Duyến Chi Đô
=====================================
"Nhìn mèo con giống như vẫn nhớ mọi người."
Anh chàng thú y đứng cạnh vui vẻ mở lồng cho mèo con, chú ta thấy cửa lồng mở cũng không nhảy xổng lên mà lao ra, chỉ là bước vài bước đến cạnh cửa, ló mặt ra nhìn Nhiễm Nhan rồi 'meo' lên một tiếng nhỏ xíu, ngồi xổm đó nhìn cô.
Cô ngồi xuống đưa tay lên vuốt cái đầu xấu xí lởm chởm của nó, như hiểu ý, mèo nhỏ ngoan ngoãn híp mắt dụi dụi vào bàn tay của cô. Nó rất nhỏ, không biết mấy tháng mà cái đầu chưa lớn bằng ba ngón tay của cô.
"Bác sĩ, ta muốn nhận nuôi nó, có cần thủ tục gì không?"
Nhiễm Nhan nhận mệnh, không vì nó đáng thương mà là nó đặc biệt. Một con mèo nhỏ bị bỏ rơi mà không hề nhiễm bệnh, vẫn ngoan ngoãn sống sót, nó xứng đáng được nuôi dưỡng tốt. Không sao cả, nuôi một con mèo mà thôi, ăn uống không thiếu. Lần trước về tàu còn gặp một cô gái ôm con hồ ly nhỏ, nghe nói là thấy đáng yêu nên mang về, hệ thống phán định dạng sủng vật, chỉ tốn có 50 kim ngạch.
"Được chứ, cô theo ta đi làm thủ tục thanh toán là được, do bé vô chủ nên thủ tục đơn giản."
Hai người đi theo ra ngoài bàn làm việc, Đình Đình và Giai Giai nghe được nuôi mèo nhỏ thì vui vẻ chạy đi lựa lồng mèo, ổ nằm, cát vệ sinh, khay ăn, thức ăn, pate...
"Bác sĩ, sáng mai bọn ta sẽ lên đường đi thành phố A, phiền tiệm tắm rửa cho bé, và kê thuốc cho bé đầy đủ, sáng mai ta ghé rước bé đi."
"Được chứ, bé cũng không bệnh gì nặng, hầu hết đã được chữa khi mới đến, hiện tại chỉ còn vấn đề ngoài da, cần giữ sạch sẽ tắm rửa và thoa thuốc ngoài là được."
"Tiểu Nhiễm, bao nhiêu đây đồ đủ chưa?"
Hai nhóc con ôm ra mấy lượt mới hết đồ đạc, một núi nhỏ. Nhìn sơ qua chủ yếu là mấy món dễ thương như quần áo, ổ mèo, đồ chơi...
"Thức ăn, pate và những viên bổ sung vitamin dinh dưỡng bọn ta muốn mua mỗi loại ba thùng, hiện tại có sẵn hàng không ạ, ta có lái xe tới."
"Nhiều như vậy? Hết hạn sử dụng sẽ không tốt?"
"Không sao, chủ yếu ta muốn mua tặng cho chủ nhà mà ta thuê mấy ngày nay, nghe bảo cũng rất thích mèo."
"À có đủ, để ta cho người mang ra xe cho cô."
"Cám ơn anh."
Đến bãi đổ xe khách sạn, ba người chui vào phía sau bỏ hết thức ăn mèo vào ba lô, mỗi người chứa một phần, như vậy bé mèo đi theo ai cũng có đồ để ăn, không sợ đói.
Thanh lí hết đồ đạc cả ba lên khách sạn ngủ một đêm ngon giấc. Sáng sớm ăn uống đầy đủ, trả phòng, đến rước bé mèo. Dường như nó biết mình có chủ mới, lại vừa được tắm sạch thoa thuốc, hai mắt sáng ngời nhìn Nhiễm Nhan 'meo meo' không ngừng.
"Chào mừng ngươi đến với gia đình. Gọi là gì nhỉ? Ngươi quá ốm, gọi bé Béo đi? Hi vọng ngươi ăn ngon uống ngon ngày càng béo tốt."
Thả bé Béo vào phía sau xe, bên dưới trãi thảm rất êm, trong góc đặt một căn nhà dành cho mèo được cột chắc chắn trên xe. Trong góc còn có một hộp nhỏ che chắn cẩn thận chứa cát vệ sinh cho mèo. Hai đứa nhỏ được giao nhiệm vụ thay cát mỗi khi mà bé Béo đi ị, chỉ cần một mùi nào khác lạ trong xe mà cả ba đứa sẽ bị chuyển sang đi xe đạp.
"Lên đường thôi, thành phố A thẳng tiến."
"Yeah, kinh đô, tiểu gia ta tới đây."
Cả bọn vui vẻ bắt đầu hành trình, và quá trình gian nan. Nhiễm Nhan bị lạc hướng.
"..."
"Tiểu Nhiễm, hai bọn ta chỉ ngủ gật một chút, lại lạc xa như vậy. Cô thật phi thường."
"Tiểu Nhiễm, chúng ta đã đi đường 3 ngày, chưa được nửa đường."
"Ha ha, không sao, xem như chúng ta đi dạo thôi mà, chẳng phải là tại ngã ba vừa rồi ta quẹo sai thôi sao, chắc là chúng gần song song, đi hết đường sẽ trở lại đường cũ."
Giai Giai không khách khí xem thường.
"Theo hướng này chúng ta sẽ đi một vòng tròn lớn, ngang qua hai khu du lịch lớn và một thành phố nhỏ mới quay trở lại đường đi thành phố A."
"... Xa như vậy?"
'Meo...'
Bé Béo nũng nịu ngồi giữa hai cô bé mà nhìn về Nhiễm Nhan. Tỏ ý nó cũng thua cuộc với cô.
"Chúng ta có thể xem như đây là chuyến đi dã ngoại được không, dù gì chỉ có mình ta lái xe, đi chậm cũng là điều hiển nhiên mà."
Cô không rõ nhìn bản đồ, gì mà cong cong quẹo quẹo, đường chi chít thật khó phân biệt. Đình Đình nhìn ngoài trời dần chiều.
"Chúng ta đêm nay ngủ ngoài nữa hả?"
"Đi thêm lát nữa không có nhà nghỉ thì kiếm chỗ nào thông thoáng hạ trại vậy."
Trời không thương kẻ mù đường, gần 5 giờ chiều, ráng mây đỏ hồng phía chân trời, họ vẫn không ra được con đường dài ngoằn nghèo, mà lại dần chạy vào đường đất. Nhiễm Nhan dừng xe tại một khoảng đất trống, một bên là rừng cây bụi, cách con đường hơn 20m, nếu ban đêm có xe nào chạy ngang cũng sẽ không thấy một chiếc xe đen thui đầy bụi đất đậu ở ven bụi cây.
Đặt một lò nhỏ đốt lửa sưởi ấm, đem toa let vải ra để mọi người giải quyết nhu cầu tắm rửa. Đình Đình đi xung quanh xem xét, bé Béo rất vui vẻ đi theo chân cô, như muốn đánh dấu lãnh thổ của mình.
Mọi người ngồi vây quanh bếp lửa sưởi ấm, trời dần tối, sương đêm đúng là rất rét. Đình Đình và bé Béo vui vẻ ăn thức ăn riêng của mình, nhìn cái đầu nhỏ meo meo ăn thức ăn trong bát, trên đầu vẫn lỏm chỏm xấu xí mà cô tức cười, lén kêu Giai Giai chụp lại mấy tấm xấu xí để dành kỉ niệm.
Mỗi người đều có thức ăn của riêng mình, Nhiễm Nhan và Giai Giai mỗi người ôm tô canh nóng uống từng muỗng ấm bụng. Trên bếp nướng nhỏ đặt bạch tuộc, tôm và nấm thêm một ít thịt heo ít mỡ dành cho bé Béo ăn bổ sung dinh dưỡng. Bàn bên cạnh đặt một rổ rau cuốn, nước chấm, mấy chai nước trái cây, nước khoáng, chén sữa của Béo. Một khung cảnh dã ngoại vui vẻ, không giống như một đám bị lạc đường.
Bình luận facebook