Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 89: Cỏ lạc nổi loạn
Nhưng dù có chuẩn bị tâm lí thế nào cũng không thể trốn chạy sự thật. Cả đêm cô không dám chợp mắt, sáng ra lại héo úa rũ rượi cành lá, cây lạc hàng xóm thấy vậy cũng không biết nói gì chỉ lắc đầu tỏ vẻ thương tiếc.
Không chỉ riêng nó, mà toàn bộ bọn cỏ lạc nơi đây đều khó hiểu tại sao lại có một đứa khác loài như Nhiễm Nhan. Bọn chúng vừa tò mò vừa khinh bỉ, cô lập cây nhỏ tiểu Nhiễm.
Đến đêm thứ ba khi cô mơ màng ngủ gật thì cảm nhận xung quanh đầy ác ý, cảm giác đè nén tâm linh trên mỗi tế bào. Trong tiềm thức như có tiếng nói kêu gọi cô bước đến với nó, đầy dụ hoặc ma mị. Lạnh rùng mình, lắc lư cả thân cành lá mới bừng tỉnh được khỏi cơn mơ. Nhiễm Nhan run rẩy nhìn xung quanh, theo phản xạ dùng lá cây che chở đám hoa nhỏ.
Khắp nơi như được thắp sáng bằng những dây đèn chỉ có hai màu đen trắng. Màu trắng được phản xạ từ ánh trăng, màu đen lấp ló chảy dài trong những thân, lá cành, chen chúc nhuộm luôn cả đoá hoa.
“Đây là cây cỏ lạc sao, chúng là yêu quỷ chứ cỏ cây gì.”
Nhiễm Nhan cảm nhận phía dưới gốc rễ của mình, những chất màu đen đúa như dầu mỏ nguyên thuỷ chưa được xử lý cứ chảy đi hướng ra ngoài, lan toả khắp bốn phương tám hướng. Trong khu vực gần như thế, cô đã biết trung tâm phát ra mùi xú uế đó chính là ngôi mộ vừa được chôn mấy ngày trước.
Cố gắng co cụm bó rễ lại, tránh tiếp xúc với chúng, nhưng do quá gần, dù không muốn cô vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều. Đám con nhỏ run rẩy cầu cứu, cô quyết định thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Đặt lá cây xuống đất cô rút hết toàn bộ rễ ra khỏi mặt đất.
Nói thì dễ nhưng cảm giác chính là tự bản thân chặt đứt hai chân, rồi cố gắng chịu đau đớn mà bò lết xuyên qua đám cỏ lạc đang không ngừng chuyển sang màu đen tăm tối. Dùng bốn lá non bảo vệ hoa nhỏ, hai lá già dưới gốc cuốn bộ rễ chung với vài hạt đất nhỏ nhoi. Nhiễm Nhan dùng toàn bộ thân cành lá lăn lê bò lết, cố gắng tránh xa đám cỏ điên cuồng phê thuốc này ra.
Lần trước chỉ là ăn ké khu vực bên cạnh mà còn kéo dài cả mấy ngày, lần này trúng số, nằm ngay trung tâm. Cô không tin mình sống lâu đến vậy. Cố gắng mấy cũng chẳng được bao xa, đến gần sáng, Nhiễm Nhan cũng chỉ lết được đến rìa đám cỏ, ngay cạnh ven đường. Tránh chết cháy, cô tự đào một cái hố nhỏ xíu bằng ngón tay út, nhưng với cỏ lạc, nó là cả một vấn đề.
Ấp ủ bộ rễ sắp chết khô xuống đất, đón những giọt sương mai nhằm cung cấp chút ít dinh dưỡng bồi bổ. Đám cỏ bừng tỉnh sau một đêm tràn đầy năng lượng. Bọn chúng cao lớn gấp mấy lần ngày hôm qua, những cây hàng xóm nhìn xuống một nắm lá cỏ lạc te tua đầy vết rách, chỉ lè tè vài ba cái bông nhỏ ỉu xìu gần rơi rụng mà ngạc nhiên.
Nhiễm Nhan nhìn ban ngày bọn cỏ cây trở lại bình thường như không có gì xảy ra mà rùng mình. Đến đây thì cô đã biết, phó giới này bọn thực vật chính là chủ đạo. Nhưng không có ai nói cho cô biết vì sao một Chuyển Giả top 1 lại lọt vào phe phản diện. Dù vậy nhưng vẫn có một cây cỏ lạc hàng xóm mới tiến tới hỏi thăm.
“Ngươi chính là cây cỏ lạc mới mà bọn họ đồn đãi không chịu liên kết nhóm với bọn ta?”
“Ta nổi tiếng vậy sao?”
“Ha ha ha...”
Cây hàng xóm cười hô hố một hồi lâu mới chịu giải thích cho cô.
“Không phải sao, ngươi nhìn xem, nơi đây có ai lẻ loi một mình hay không, chỉ có mỗi mình cây táo lớn mà thôi. Nhưng đó là do nó to lớn, còn ngươi, ngươi to như nó sao.”
Một cây cỏ hàng xóm khác cũng chen vào.
“Ngươi nhìn xem bộ dạng mình, ngươi sống qua hôm nay sao? Ngay cả bọn hoa dù không thích nói chuyện với chúng ta, nhưng bọn họ cũng kết bầy với nhau, không ai có ý nghĩ điên cuồng tách bầy cả.”
“Đúng vậy, ngươi vẫn là nên về với bọn ta.”
Đám cỏ lạc thương tiếc nhìn cô, Nhiễm Nhan chua xót cho đám lá te tua rách nát của mình, thương cho bọn hoa nhỏ chưa được kết trái một lần trong đời. Liếc qua những cây cỏ hàng xóm đang tỏ ra an ủi thương xót. Cô chỉ có thể thở dài lắc lư vài chiếc lá non còn nguyên vẹn.
“Ta không thể, nếu được, cho ta ở lại nơi này vài ngày, khi nào phù hợp, ta sẽ đi khỏi đây, không làm phiền các ngươi.”
Đám cỏ nhìn nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu, nhưng là đồng loại, chúng cũng không có ý xua đuổi gì, vì chúng nghĩ một nhánh cỏ tàn tạ như vậy sẽ không sống được bao lâu.
Đúng như chúng nói, trưa nắng chói chang, Nhiễm Nhan lại đứng ngay ven đường, không một bóng mát. Thêm mấy đêm nay cô sợ hãi mà không dám hấp thu chất dinh dưỡng quá nhiều. Thành ra cô chính thức đăng quang cây cỏ lạc đầu tiên trong lịch sử bị trúng nắng. Nằm bẹp trên mặt đất khó thở, vẫn không quên chấp niệm, dùng lá che chở hoa không để bị ánh nắng chiếu xuống.
Trong thâm tâm suy nghĩ lần này chết thật rồi, cô còn chưa có mảnh đất nào cho con cháu sinh trưởng, lần này về tàu nhất định phải khiếu nại, khiếu nại đến cùng. Bỗng nhiên cảm nhận trên đầu mát mẻ.
“Đêm xuống rồi sao, nhanh vậy, ta không chết ư.”
Mở hé hé cánh lá nhìn nhìn xung quanh, vẫn rất sáng sủa, liếc lên trên những tán lá của đám hàng xóm như giang ra che chắn cho cô khỏi ánh nắng gay gắt.
“Haizz cỏ mới, ngươi cần gì phải tự hành hạ mình như vậy.”
Một vài chiếc lá được bẻ ra đắp lên trên nền đất cho cô, phía dưới cô nhận ra được có những cọng rễ ngo ngoe xung quanh mình, dường như chúng còn tiết ra cả chất lỏng giúp cô hồi phục. Thật lạ kì, những thứ chúng tiết ra không hề tanh hôi, mà rất thơm kèm theo vị ngọt mát lành. Cảm nhận sức sống đã trở lại trong cơ thể, Nhiễm Nhan ngơ ngác nhìn xung quanh. Cô sống, sống lại nhờ sự giúp đỡ của bọn thực vật lắm chuyện mà cô vẫn hay cằn nhằn.
Ngơ ngác không hiểu tại sao, cô liền hỏi.
“Tại sao lại không có bị khó ngửi như đêm qua.”
Lúc này bọn cỏ lạc xung quanh mới hiểu ra việc cô từ chối liên kết với chúng, cả đám cười nhao nhao chế giễu cô, dường như việc cảm động cứu mạng cỏ lúc nãy chưa hề xảy ra.
“Ban đêm ngươi không ngủ, mà lại thức sao?”
“Ta ta... tại thối quá, ta không ngủ được.”
“Cũng không trách ngươi, bọn ta ban đêm đều thả mình, việc hấp thu là bản năng, từ lúc sinh ra đã có. Không ai nói qua là mùi vị ra sao, chỉ biết là tốt. Nên mọi người cứ tranh nhau mà tiếp thu chất dinh dưỡng.”
Cô gật gật đầu đồng ý, cây cỏ thì đương nhiên làm sao phân biệt mùi vị hôi thối, chúng làm tất cả vì bản năng sinh tồn mà thôi. Bản thân Nhiễm Nhan dù đang trong hình hài một ngọn cỏ, nhưng cô có ý thức: mình là người, nên mới có suy nghĩ khác biệt. Tự nhận bản thân khác giống loại, do cô đã quá nghiêm khắc với bọn cây cỏ.
“Nhưng ta vẫn không thể hấp thu giống các ngươi, ta muốn hấp thu dưỡng chất sạch.”
“Còn có sao, bây giờ làm gì còn nơi nào mà sạch. Ngay cả nơi ngươi đang đứng, thứ mà ngươi hấp thụ hàng ngày, ngươi nghĩ nó sạch sao.”
Bọn chúng thấy có nói mấy cũng vô dụng, đành thở dài quay đi. Nhưng chính sự im lặng và câu nói cuối cùng làm Nhiễm Nhan bừng tỉnh, cô vẫn nghĩ đất đai không bị màu đen hôi thối chạm tới là sạch. Chúng thật sự sạch ư?
Không chỉ riêng nó, mà toàn bộ bọn cỏ lạc nơi đây đều khó hiểu tại sao lại có một đứa khác loài như Nhiễm Nhan. Bọn chúng vừa tò mò vừa khinh bỉ, cô lập cây nhỏ tiểu Nhiễm.
Đến đêm thứ ba khi cô mơ màng ngủ gật thì cảm nhận xung quanh đầy ác ý, cảm giác đè nén tâm linh trên mỗi tế bào. Trong tiềm thức như có tiếng nói kêu gọi cô bước đến với nó, đầy dụ hoặc ma mị. Lạnh rùng mình, lắc lư cả thân cành lá mới bừng tỉnh được khỏi cơn mơ. Nhiễm Nhan run rẩy nhìn xung quanh, theo phản xạ dùng lá cây che chở đám hoa nhỏ.
Khắp nơi như được thắp sáng bằng những dây đèn chỉ có hai màu đen trắng. Màu trắng được phản xạ từ ánh trăng, màu đen lấp ló chảy dài trong những thân, lá cành, chen chúc nhuộm luôn cả đoá hoa.
“Đây là cây cỏ lạc sao, chúng là yêu quỷ chứ cỏ cây gì.”
Nhiễm Nhan cảm nhận phía dưới gốc rễ của mình, những chất màu đen đúa như dầu mỏ nguyên thuỷ chưa được xử lý cứ chảy đi hướng ra ngoài, lan toả khắp bốn phương tám hướng. Trong khu vực gần như thế, cô đã biết trung tâm phát ra mùi xú uế đó chính là ngôi mộ vừa được chôn mấy ngày trước.
Cố gắng co cụm bó rễ lại, tránh tiếp xúc với chúng, nhưng do quá gần, dù không muốn cô vẫn bị ảnh hưởng rất nhiều. Đám con nhỏ run rẩy cầu cứu, cô quyết định thà làm ngọc vỡ, không làm ngói lành. Đặt lá cây xuống đất cô rút hết toàn bộ rễ ra khỏi mặt đất.
Nói thì dễ nhưng cảm giác chính là tự bản thân chặt đứt hai chân, rồi cố gắng chịu đau đớn mà bò lết xuyên qua đám cỏ lạc đang không ngừng chuyển sang màu đen tăm tối. Dùng bốn lá non bảo vệ hoa nhỏ, hai lá già dưới gốc cuốn bộ rễ chung với vài hạt đất nhỏ nhoi. Nhiễm Nhan dùng toàn bộ thân cành lá lăn lê bò lết, cố gắng tránh xa đám cỏ điên cuồng phê thuốc này ra.
Lần trước chỉ là ăn ké khu vực bên cạnh mà còn kéo dài cả mấy ngày, lần này trúng số, nằm ngay trung tâm. Cô không tin mình sống lâu đến vậy. Cố gắng mấy cũng chẳng được bao xa, đến gần sáng, Nhiễm Nhan cũng chỉ lết được đến rìa đám cỏ, ngay cạnh ven đường. Tránh chết cháy, cô tự đào một cái hố nhỏ xíu bằng ngón tay út, nhưng với cỏ lạc, nó là cả một vấn đề.
Ấp ủ bộ rễ sắp chết khô xuống đất, đón những giọt sương mai nhằm cung cấp chút ít dinh dưỡng bồi bổ. Đám cỏ bừng tỉnh sau một đêm tràn đầy năng lượng. Bọn chúng cao lớn gấp mấy lần ngày hôm qua, những cây hàng xóm nhìn xuống một nắm lá cỏ lạc te tua đầy vết rách, chỉ lè tè vài ba cái bông nhỏ ỉu xìu gần rơi rụng mà ngạc nhiên.
Nhiễm Nhan nhìn ban ngày bọn cỏ cây trở lại bình thường như không có gì xảy ra mà rùng mình. Đến đây thì cô đã biết, phó giới này bọn thực vật chính là chủ đạo. Nhưng không có ai nói cho cô biết vì sao một Chuyển Giả top 1 lại lọt vào phe phản diện. Dù vậy nhưng vẫn có một cây cỏ lạc hàng xóm mới tiến tới hỏi thăm.
“Ngươi chính là cây cỏ lạc mới mà bọn họ đồn đãi không chịu liên kết nhóm với bọn ta?”
“Ta nổi tiếng vậy sao?”
“Ha ha ha...”
Cây hàng xóm cười hô hố một hồi lâu mới chịu giải thích cho cô.
“Không phải sao, ngươi nhìn xem, nơi đây có ai lẻ loi một mình hay không, chỉ có mỗi mình cây táo lớn mà thôi. Nhưng đó là do nó to lớn, còn ngươi, ngươi to như nó sao.”
Một cây cỏ hàng xóm khác cũng chen vào.
“Ngươi nhìn xem bộ dạng mình, ngươi sống qua hôm nay sao? Ngay cả bọn hoa dù không thích nói chuyện với chúng ta, nhưng bọn họ cũng kết bầy với nhau, không ai có ý nghĩ điên cuồng tách bầy cả.”
“Đúng vậy, ngươi vẫn là nên về với bọn ta.”
Đám cỏ lạc thương tiếc nhìn cô, Nhiễm Nhan chua xót cho đám lá te tua rách nát của mình, thương cho bọn hoa nhỏ chưa được kết trái một lần trong đời. Liếc qua những cây cỏ hàng xóm đang tỏ ra an ủi thương xót. Cô chỉ có thể thở dài lắc lư vài chiếc lá non còn nguyên vẹn.
“Ta không thể, nếu được, cho ta ở lại nơi này vài ngày, khi nào phù hợp, ta sẽ đi khỏi đây, không làm phiền các ngươi.”
Đám cỏ nhìn nhìn cô tỏ vẻ khó hiểu, nhưng là đồng loại, chúng cũng không có ý xua đuổi gì, vì chúng nghĩ một nhánh cỏ tàn tạ như vậy sẽ không sống được bao lâu.
Đúng như chúng nói, trưa nắng chói chang, Nhiễm Nhan lại đứng ngay ven đường, không một bóng mát. Thêm mấy đêm nay cô sợ hãi mà không dám hấp thu chất dinh dưỡng quá nhiều. Thành ra cô chính thức đăng quang cây cỏ lạc đầu tiên trong lịch sử bị trúng nắng. Nằm bẹp trên mặt đất khó thở, vẫn không quên chấp niệm, dùng lá che chở hoa không để bị ánh nắng chiếu xuống.
Trong thâm tâm suy nghĩ lần này chết thật rồi, cô còn chưa có mảnh đất nào cho con cháu sinh trưởng, lần này về tàu nhất định phải khiếu nại, khiếu nại đến cùng. Bỗng nhiên cảm nhận trên đầu mát mẻ.
“Đêm xuống rồi sao, nhanh vậy, ta không chết ư.”
Mở hé hé cánh lá nhìn nhìn xung quanh, vẫn rất sáng sủa, liếc lên trên những tán lá của đám hàng xóm như giang ra che chắn cho cô khỏi ánh nắng gay gắt.
“Haizz cỏ mới, ngươi cần gì phải tự hành hạ mình như vậy.”
Một vài chiếc lá được bẻ ra đắp lên trên nền đất cho cô, phía dưới cô nhận ra được có những cọng rễ ngo ngoe xung quanh mình, dường như chúng còn tiết ra cả chất lỏng giúp cô hồi phục. Thật lạ kì, những thứ chúng tiết ra không hề tanh hôi, mà rất thơm kèm theo vị ngọt mát lành. Cảm nhận sức sống đã trở lại trong cơ thể, Nhiễm Nhan ngơ ngác nhìn xung quanh. Cô sống, sống lại nhờ sự giúp đỡ của bọn thực vật lắm chuyện mà cô vẫn hay cằn nhằn.
Ngơ ngác không hiểu tại sao, cô liền hỏi.
“Tại sao lại không có bị khó ngửi như đêm qua.”
Lúc này bọn cỏ lạc xung quanh mới hiểu ra việc cô từ chối liên kết với chúng, cả đám cười nhao nhao chế giễu cô, dường như việc cảm động cứu mạng cỏ lúc nãy chưa hề xảy ra.
“Ban đêm ngươi không ngủ, mà lại thức sao?”
“Ta ta... tại thối quá, ta không ngủ được.”
“Cũng không trách ngươi, bọn ta ban đêm đều thả mình, việc hấp thu là bản năng, từ lúc sinh ra đã có. Không ai nói qua là mùi vị ra sao, chỉ biết là tốt. Nên mọi người cứ tranh nhau mà tiếp thu chất dinh dưỡng.”
Cô gật gật đầu đồng ý, cây cỏ thì đương nhiên làm sao phân biệt mùi vị hôi thối, chúng làm tất cả vì bản năng sinh tồn mà thôi. Bản thân Nhiễm Nhan dù đang trong hình hài một ngọn cỏ, nhưng cô có ý thức: mình là người, nên mới có suy nghĩ khác biệt. Tự nhận bản thân khác giống loại, do cô đã quá nghiêm khắc với bọn cây cỏ.
“Nhưng ta vẫn không thể hấp thu giống các ngươi, ta muốn hấp thu dưỡng chất sạch.”
“Còn có sao, bây giờ làm gì còn nơi nào mà sạch. Ngay cả nơi ngươi đang đứng, thứ mà ngươi hấp thụ hàng ngày, ngươi nghĩ nó sạch sao.”
Bọn chúng thấy có nói mấy cũng vô dụng, đành thở dài quay đi. Nhưng chính sự im lặng và câu nói cuối cùng làm Nhiễm Nhan bừng tỉnh, cô vẫn nghĩ đất đai không bị màu đen hôi thối chạm tới là sạch. Chúng thật sự sạch ư?
Bình luận facebook