Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Nhanh: Bạo Quân Hung Hãn Sủng Ái Ta - Chương 47
"A... Hức, hoàng thượng, ta đau."
"Đừng cắn ta nữa."
Ngài là cún sao? Gặm vai ta hoài vậy?
"Ta còn chưa làm gì nàng mà, sao nàng lại tỏ thái độ như vậy? Sao, thích à?"
Thích cái đầu ngài ấy. Phượng Vũ Tình mắng thầm trong lòng. Nàng mới không thích đâu.
"Giờ ta mới nhận ra hoàng hậu của ta càng ngày càng quyến rũ. Chậc, sao bấy lâu nay ta không nhận ra nhỉ?"
Hôm nay, mắt thấy dáng người của Ô Nhĩ Đới hắn mới cảm thấy diêm dúa lòe loẹt đến mù mắt hắn rồi. Hắn mới không mặn đến mức lòe loẹt như vậy đâu.
Hắn thích y phục kín đáo hơn, tựa như, y phục của hoàng hậu hắn vậy. Nữ nhân kín đáo như vậy nam nhân khác mới không dòm ngó đến chứ.
Vũ Tình che miệng, sao bây giờ Dạ Quân lại biết nói mấy vấn đề xấu hổ như vậy? Nàng cũng biết xấu hổ đó nha.
Gặm vai một lúc, Dạ Quân buông tha nàng. Hắn lần mò dần xuống dưới, thuần thục cởi áo ngủ mỏng manh của nàng ra. Vũ Tình giữ tay lại không muốn để cho Dạ Quân tiếp tục làm loạn. Nhưng nàng không biết rằng, nàng còn chưa kịp chạm vào tay hắn đã bị hắn chế trụ lên đỉnh đầu rồi
Vũ Tình xấu hổ vô cùng, nàng muốn kiếm cái lỗ chui vào ngay bây giờ. Nàng bị hắn chạm qua nhiều như vậy rồi mà bây giờ vẫn không hết xấu hổ.
Nàng thử thăm dò.
"Hoàng thượng, chàng không sợ ta bị vấy bẩn ở thanh lâu sao?"
Dạ Quân dừng lại, hắn nghiêm túc nhìn nàng. Mọi khi ngoài làm việc trên triều chính những lúc quan trọng mới thấy bộ dáng nghiêm túc của hắn.
Còn sinh hoạt hằng ngày lúc nào cũng thấy bộ dáng như ai mắc nợ tiền của hắn vậy. Nếu không bộ dáng như vậy thì là bộ dáng lười biếng.
Vũ Tình không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy. Ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng mà nàng chưa từng thấy được, nhìn vào trong giống như muốn hãm sâu vào đó.
Nàng không thể thích Dạ Quân được, yêu đế vương không bao giờ có kết cục tốt cả. Ngày hôm nay hắn yêu ngươi, nhưng có thể chỉ một phút chốc nào đó. Hắn cũng sẽ nhẫn tâm ra tay với ngươi.
Nàng không dám dâng cả tâm mình cho Dạ Quân. Nàng sợ, rất sợ, vô cùng sợ. Nhưng nàng vẫn làm bộ dáng ngoan ngoãn, nghe lời hắn. Coi hắn như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Một chút ngăn cách nàng đã tự đặt ra cho bản thân mình. Nàng sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mình. Ai cũng có bí mật, nàng cũng không ngoại lệ.
Dạ Quân thở hắt ra, hắn nói:
"Nếu ta mà nghi ngờ nàng thì làm sao ta chạm vào nàng chứ? Nàng là hoàng hậu của ta, hoàng hậu duy nhất. Nàng nên nhớ."
Vũ Tình đúng là trong lòng trào dâng một tia rung động. Nàng chủ động choàng tay lên cổ Dạ Quân.
"Vậy, ngài tới đi."
"Chậc, thật biết dụ người."
Dạ Quân cúi đầu xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào đôi gò bồng hồng nhuận của Phượng Vũ Tình. Hắn dùng tay trêu chọc nàng.
Vũ Tình lâu không đụng vào vấn đề này nên rất biết hưởng thụ. Nàng là hoàng hậu của hắn, hắn muốn gì nàng đều cho. Tất cả là tự nguyện, trói buộc sẽ không khiến cho cuộc tình trọn vẹn thoải mái.
Một bên diễm lệ của nàng dưới sự trêu chọc của Dạ Quân trở nên hứng, nó đứng thẳng dậy. Dạ Quân cười nhẹ, hắn không trêu chọc nàng nữa mà bắt đầu dùng lưỡi đùa nghịch.
Đùa nghịch chán rồi thì hắn hút mạng lên một cái thật mạnh. Vũ Tình ưỡn người lên, hơi thở trở lên dồn dập.
"Hoàng thượng, đừng, đừng như thế mà..."
"Hử nàng muốn ta dừng sao?"
Vũ Tình đỏ mặt, ý tứ nàng quá rõ ràng. Nàng ngại ngùng muốn chết.
"Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, ta còn chưa làm gì mà."
Đôi diễm lệ bị Dạ Quân khiêu khích dường như hưng phấn, nó mời gọi Dạ Quân. Vũ Tình không còn cách nào, đây là phản ứng bản năng của cơ thể mà.
Nơi bị chạm qua ươn ướt khó tả, bên dưới cũng chịu kích thích mà ẩm ướt.
Dạ Quân xoa nắn đôi gò lớn, hắn từ từ cảm nhận. Hừm, đúng là rất mềm, rất trơn và đặc biệt là... Ngon.
"A... Ah... Ta khó chịu quá."
"Hửm, chỗ này, chỗ này, hay chỗ này?"
Dạ Quân nâng nàng lên, hắn nắm tay nàng, thở vào tay Vũ Tình một luồng khí rồi liếm nhẹ nó vài cái. Xong xuôi hắn lại đặt nàng xuống, hôn sau lưng nàng, từ từ trườn xuống dưới dọc sống lưng nàng.
Nơi hắn đi qua đều để lại dấu vết ái muội, Vũ Tình có cảm giác như có một dòng điện như chạy dọc qua cơ thể mình vậy.
Từ khi nào mà trình độ hắn lên như thế?
Nàng còn nhớ ngày đầu nàng xuyên qua hắn vô cùng thô bạo, không ngừng thâm nhập. Nàng lúc đó chỉ cảm thấy đau rát, thống khổ tiếp nhận.
Hiện tại, giống như nên một tầm cao mới mà nàng không thể kiểm soát được.
"Đừng cắn ta nữa."
Ngài là cún sao? Gặm vai ta hoài vậy?
"Ta còn chưa làm gì nàng mà, sao nàng lại tỏ thái độ như vậy? Sao, thích à?"
Thích cái đầu ngài ấy. Phượng Vũ Tình mắng thầm trong lòng. Nàng mới không thích đâu.
"Giờ ta mới nhận ra hoàng hậu của ta càng ngày càng quyến rũ. Chậc, sao bấy lâu nay ta không nhận ra nhỉ?"
Hôm nay, mắt thấy dáng người của Ô Nhĩ Đới hắn mới cảm thấy diêm dúa lòe loẹt đến mù mắt hắn rồi. Hắn mới không mặn đến mức lòe loẹt như vậy đâu.
Hắn thích y phục kín đáo hơn, tựa như, y phục của hoàng hậu hắn vậy. Nữ nhân kín đáo như vậy nam nhân khác mới không dòm ngó đến chứ.
Vũ Tình che miệng, sao bây giờ Dạ Quân lại biết nói mấy vấn đề xấu hổ như vậy? Nàng cũng biết xấu hổ đó nha.
Gặm vai một lúc, Dạ Quân buông tha nàng. Hắn lần mò dần xuống dưới, thuần thục cởi áo ngủ mỏng manh của nàng ra. Vũ Tình giữ tay lại không muốn để cho Dạ Quân tiếp tục làm loạn. Nhưng nàng không biết rằng, nàng còn chưa kịp chạm vào tay hắn đã bị hắn chế trụ lên đỉnh đầu rồi
Vũ Tình xấu hổ vô cùng, nàng muốn kiếm cái lỗ chui vào ngay bây giờ. Nàng bị hắn chạm qua nhiều như vậy rồi mà bây giờ vẫn không hết xấu hổ.
Nàng thử thăm dò.
"Hoàng thượng, chàng không sợ ta bị vấy bẩn ở thanh lâu sao?"
Dạ Quân dừng lại, hắn nghiêm túc nhìn nàng. Mọi khi ngoài làm việc trên triều chính những lúc quan trọng mới thấy bộ dáng nghiêm túc của hắn.
Còn sinh hoạt hằng ngày lúc nào cũng thấy bộ dáng như ai mắc nợ tiền của hắn vậy. Nếu không bộ dáng như vậy thì là bộ dáng lười biếng.
Vũ Tình không dám nhìn thẳng vào ánh mắt ấy. Ánh mắt chứa đựng sự dịu dàng mà nàng chưa từng thấy được, nhìn vào trong giống như muốn hãm sâu vào đó.
Nàng không thể thích Dạ Quân được, yêu đế vương không bao giờ có kết cục tốt cả. Ngày hôm nay hắn yêu ngươi, nhưng có thể chỉ một phút chốc nào đó. Hắn cũng sẽ nhẫn tâm ra tay với ngươi.
Nàng không dám dâng cả tâm mình cho Dạ Quân. Nàng sợ, rất sợ, vô cùng sợ. Nhưng nàng vẫn làm bộ dáng ngoan ngoãn, nghe lời hắn. Coi hắn như là cọng rơm cứu mạng cuối cùng.
Một chút ngăn cách nàng đã tự đặt ra cho bản thân mình. Nàng sẽ không phá vỡ nguyên tắc của mình. Ai cũng có bí mật, nàng cũng không ngoại lệ.
Dạ Quân thở hắt ra, hắn nói:
"Nếu ta mà nghi ngờ nàng thì làm sao ta chạm vào nàng chứ? Nàng là hoàng hậu của ta, hoàng hậu duy nhất. Nàng nên nhớ."
Vũ Tình đúng là trong lòng trào dâng một tia rung động. Nàng chủ động choàng tay lên cổ Dạ Quân.
"Vậy, ngài tới đi."
"Chậc, thật biết dụ người."
Dạ Quân cúi đầu xuống, hơi thở nóng bỏng phả vào đôi gò bồng hồng nhuận của Phượng Vũ Tình. Hắn dùng tay trêu chọc nàng.
Vũ Tình lâu không đụng vào vấn đề này nên rất biết hưởng thụ. Nàng là hoàng hậu của hắn, hắn muốn gì nàng đều cho. Tất cả là tự nguyện, trói buộc sẽ không khiến cho cuộc tình trọn vẹn thoải mái.
Một bên diễm lệ của nàng dưới sự trêu chọc của Dạ Quân trở nên hứng, nó đứng thẳng dậy. Dạ Quân cười nhẹ, hắn không trêu chọc nàng nữa mà bắt đầu dùng lưỡi đùa nghịch.
Đùa nghịch chán rồi thì hắn hút mạng lên một cái thật mạnh. Vũ Tình ưỡn người lên, hơi thở trở lên dồn dập.
"Hoàng thượng, đừng, đừng như thế mà..."
"Hử nàng muốn ta dừng sao?"
Vũ Tình đỏ mặt, ý tứ nàng quá rõ ràng. Nàng ngại ngùng muốn chết.
"Đây mới chỉ là khởi đầu thôi, ta còn chưa làm gì mà."
Đôi diễm lệ bị Dạ Quân khiêu khích dường như hưng phấn, nó mời gọi Dạ Quân. Vũ Tình không còn cách nào, đây là phản ứng bản năng của cơ thể mà.
Nơi bị chạm qua ươn ướt khó tả, bên dưới cũng chịu kích thích mà ẩm ướt.
Dạ Quân xoa nắn đôi gò lớn, hắn từ từ cảm nhận. Hừm, đúng là rất mềm, rất trơn và đặc biệt là... Ngon.
"A... Ah... Ta khó chịu quá."
"Hửm, chỗ này, chỗ này, hay chỗ này?"
Dạ Quân nâng nàng lên, hắn nắm tay nàng, thở vào tay Vũ Tình một luồng khí rồi liếm nhẹ nó vài cái. Xong xuôi hắn lại đặt nàng xuống, hôn sau lưng nàng, từ từ trườn xuống dưới dọc sống lưng nàng.
Nơi hắn đi qua đều để lại dấu vết ái muội, Vũ Tình có cảm giác như có một dòng điện như chạy dọc qua cơ thể mình vậy.
Từ khi nào mà trình độ hắn lên như thế?
Nàng còn nhớ ngày đầu nàng xuyên qua hắn vô cùng thô bạo, không ngừng thâm nhập. Nàng lúc đó chỉ cảm thấy đau rát, thống khổ tiếp nhận.
Hiện tại, giống như nên một tầm cao mới mà nàng không thể kiểm soát được.
Bình luận facebook