Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 429: - 432: Nàng dâu nuôi từ bé (5 -8)
Editor: Tieen
Chương 429: Nàng dâu nuôi từ bé (5)
Kỷ Ngôn Đình được Kỷ phụ giáo dục, luôn luôn đối xử tốt với mọi người, ngày thường mặc dù người học đường lấy nguyên chủ nói đùa rằng nàng là "nàng dâu nuôi từ bé" của Kỷ Ngôn Đình, Kỷ Ngôn Đình cũng vẫn cười ha ha.
Hôm nay thế nhưng lại đánh nhau, còn khiến bản thân bị thương thành như vậy.
"Niệm An muội muội, ta, ta không có việc gì, lúc ta đi bộ bị vấp tảng đá té ngã, tự mình ngã." Kỷ Ngôn Đình giải thích.
Vốn tưởng rằng sẽ phải dỗ dành cô, nhưng lại nghe cô mở miệng hỏi: "Ai đánh?" Giọng nói lạnh đi vài phần.
Kỷ Ngôn Đình sững sờ nhìn Tô Mộc, lần đầu tiên nghe cô dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, cho rằng cô tức giận, gãi gãi đầu, thẳng thắn nói: "Đúng vậy, là đám người Nguyên Mập."
Nguyên Mập, tên thật là Kỷ Nguyên, ở Kỷ gia thôn, điều kiện nhà bọn họ thuộc loại tương đối tốt, cho nên ăn ngon uống tốt, người cũng mập mạp một chút, tất cả mọi người đều gọi hắn là Nguyên Mập.
Ngày thường chính là hắn cùng đám hài tử cùng tuổi vẫn luôn chơi đùa nói nguyên chủ là "nàng dâu nuôi từ bé" của Kỷ Ngôn Đình.
Nhưng cũng không đến mức đánh nhau, trừ phi Kỷ Ngôn Đình nói chuyện gì làm cho bọn họ tức giận, hoặc là bọn họ nói chuyện gì khiến Kỷ Ngôn Đình tức giận.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Ngôn Đình bĩu môi, có chút tức giận: "Bọn họ thiếu đánh!"
"Nói gì?"
"Không có gì." Kỷ Ngôn Đình hiển nhiên là không muốn nói cho Tô Mộc biết.
"Nói ta?" Tô Mộc từng bước dụ dỗ.
"Hừ, ai kêu chúng nó nói Niệm An muội muội, coi ta có đánh chúng đến ngay cả cha nương bọn chúng cũng nhìn không ra! Niệm An muội muội, muội còn có ta cùng cha nương, mới không phải hài tử không ai cần, bọn họ đều là nói bậy, muội thông minh như vậy, mới không bị bệnh điên, bọn họ mới bị bệnh điên, cả nhà bọn chúng đều là kẻ điên!"
"Niệm An muội muội, ta một mình đem bọn chúng đánh một lần, cho chừa cái miệng thiếu đòn, hừ."
Kỷ Ngôn Đình phẫn nộ bất bình nói, còn có chút đắc ý, không cẩn thận động đến vết thương khóe miệng, không khỏi hít sâu một hơi.
Tô Mộc nhìn hắn đau đớn nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, che lại sườn mặt, nhe răng trợn mắt, hàm răng còn thiếu một cái.
Bất giác mỉm cười.
Tên ngốc này.
Dựa vào lời nói phẫn nộ bất bình của Kỷ Ngôn Đình ở trên, có thể biết được, là bởi vì đám người Nguyên Mập, mắng cô là hài tử không ai cần, cùng với nói cô sẽ giống như mẫu thân của nguyên chủ trở nên điên cuồng, cho nên Kỷ Ngôn Đình mới cùng bọn họ đánh nhau.
"Niệm An muội muội, muội cười." Kỷ Ngôn Đình nhìn thấy Tô Mộc nở nụ cười, cũng ngây ngốc cười theo.
Tô Mộc có chút bất đắc dĩ, tìm thảo dược tới lau vết thương cho hắn.
Hắn không muốn cho cha nương biết mà lo lắng, Tô Mộc cũng giúp hắn giấu diếm, chừa lại đồ ăn bưng qua cho hắn.
Sáng hôm sau.
Sau khi rời giường, Tô Mộc liền bỏ sách vở vào trong túi cũ nát kia, mang trên người ra khỏi phòng, chuẩn bị cùng Kỷ Ngôn Đình đi học đường.
Phụ mẫu Kỷ gia sớm đã ra ngoài làm việc, để lại hai chén cháo và đồ ăn nhẹ cho hai đứa nhỏ.
Lúc Tô Mộc đi ra Kỷ Ngôn Đình đang ăn, nhìn thấy Tô Mộc đeo cặp sách thì kinh hỉ: "Niệm An muội muội, hôm nay muội cũng muốn cùng đi học đường sao?"
Trước kia cô không thích đi học đường, hắn nghĩ cô sẽ mượn bệnh tật nghỉ ngơi thêm vài ngày.
"Ừm." Tô Mộc kéo ghế ra, ngồi lên, cùng Kỷ Ngôn Đình ăn sáng.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau đi học đường.
Học đường trong thôn là do người trong thôn vì bọn nhỏ mà cùng nhau bỏ tiền ra xây dựng, cũng chỉ có một phu tử dạy học, những hài tử trong thôn nguyện ý đều đến học đường học tập, mọi người ai cũng mong muốn hài tử nhà mình nhi thành long, nữ thành phượng.
Nữ nhi học tập biết một nửa chữ, không chịu thiệt là đủ rồi, còn nhi tử dù sao cũng nên có chút tiền đồ.
Chương 430: Nàng dâu nuôi từ bé (6)
Dọc theo đường đi Kỷ Ngôn Đình mang theo khuôn mặt bị thương kia, cùng hàm răng lọt gió, không ngừng nói chuyện với Tô Mộc.
Cái răng của hắn bị đánh gãy, may mà trước đó chưa từng thay răng, về sau còn có thể mọc ra, nếu không cả đời này hắn đều mang theo một hàm răng lọt gió... đến trường.
Học đường cũng chính là một cái lều gỗ do người trong thôn góp vốn xây dựng, lúc trước vốn là muốn xây một căn nhà gỗ, nhưng xây nhà gỗ còn phải suy xét ánh sáng tứ phía để bọn nhỏ nhìn rõ sách vở học chữ, đơn giản trực tiếp dựng một cái lều là được rồi.
Cho nên chỉ cần có gió thổi tới, là gió thổi tứ phía không có chỗ trốn, mùa đông lạnh lẽo.
Lúc Tô Mộc cùng Kỷ Ngôn Đình đến, phu tử đã ngồi ở trong lều chờ đợi.
Kỷ Ngôn Đình lễ phép chắp tay chào hỏi: "Chào phu tử."
Phu tử là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, để râu dê, đôi mắt lộ ra cơ trí, ông nhìn Kỷ Ngôn Đình khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dời về phía sau, rơi trên người Tô Mộc.
"Niệm An thân thể khá hơn rồi."
"Thưa phu tử, trò đã khỏe." Tô Mộc nhàn nhạt trả lời.
Phu tử có chút ngoài ý muốn, ngày thường tiểu cô nương này luôn thích trốn ở phía sau Kỷ Ngôn Đình không nói một lời, không muốn tới gần người khác.
Hôm nay ngược lại tự nhiên mạnh dạn lên.
"Chuyện hôm qua ngươi cùng Kỷ Nguyên ẩu đả đánh nhau, bất luận ai sai ai đúng, tất cả đều đem 《 Luận Ngữ 》 hôm qua học chép lại năm mươi lần."
"Vâng, phu tử."
"Trở về chỗ ngồi, chờ phu tử giảng bài."
"Vâng, phu tử."
Kỷ Ngôn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Mộc, trở lại chỗ ngồi.
Tô Mộc ngồi ở bên cạnh Kỷ Ngôn Đình, nhìn phu tử còn chưa giảng dạy, Kỷ Ngôn Đình liền mở ra sách vở cũ nát, lật đến bài hôm qua dạy, nói cho Tô Mộc từng chút một.
Hắn còn đang trong giai đoạn vỡ giọng, tiếng nói chuyện khàn khàn, giống như bị hạt cát cọ xát, làm cho người ta nghe rất khó chịu, nhưng Tô Mộc lại nghe đến nghiêm túc.
【 Ký chủ, giảng giải ấu trĩ thế, mà cô nghe nghiêm túc như vậy? Còn bổn hệ thống nói chân lý cô vì sao coi như không nghe thấy. 】
Cửu Thiên Tuế không nghe nổi nữa, đây là đang coi ký chủ là kẻ ngốc sao?
Từng chữ từng chữ dạy cô đọc, sau khi đọc xong nói cho cô biết ý nghĩa...
"Ta chỉ là một đứa nhỏ." Tô Mộc thản nhiên trả lời.
Thân thể này bất quá mới mười tuổi, ừm, lời này đâu có sai.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
【 Ký chủ, xin hãy chạm vào đầu óc IQ cao của cô rồi nói ra những lời này. 】
"Quá cao, không sờ được." Ý tứ là chỉ số IQ của cô quá cao, so với hệ thống không cùng một mặt phẳng.
Cửu Thiên Tuế: !?
Ký chủ có ý gì?
Khoe khoang hay chê cười nó?
"Niệm An muội muội, nếu muội không hiểu chữ nào, chờ về nhà ta sẽ dạy muội, phu tử phải giảng bài rồi, hôm nay giảng chính là..."
Kỷ Ngôn Đình mở sách giáo khoa xong, chuyển đến trước mặt Tô Mộc.
Sách giáo khoa là của hắn, bên trên ghi chép kỹ, chữ viết còn có chút non nớt, bắt đầu đã xuất hiện nét mạnh mẽ hữu lực.
Bút ký của hắn làm rất cẩn thận, hầu hết trong số đó đều được chấm điểm.
Một số lỗi sai, Tô Mộc đã sửa nó cho hắn một cách chính xác.
Kỷ Ngôn Đình không biết chuyện vừa cẩn thận nghe phu tử giảng bài, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Tô Mộc, nhìn thấy cô vẽ tranh trên sách giáo khoa của mình, có chút bất đắc dĩ.
Thôi, Niệm An muội muội cao hứng là tốt rồi.
Kỷ Ngôn Đình cầm sách giáo khoa của cô, cẩn thận vừa lắng nghe vừa ghi chép.
Trên gương mặt tròn trịa của Nguyên Mập xuất hiện vết thương chồng chất, mắt trái sưng lên...
Đôi mắt vốn đã nhỏ chỉ còn lại một khe hở.
Hắn ta ngồi ở góc nghiêng phía trước Tô Mộc.
Quay đầu lại nhìn thấy Tô Mộc không nghe giảng, nhất thời nở nụ cười xấu xa.
Bàn tay mũm mĩm giơ lên.
Chương 431: Nàng dâu nuôi từ bé (7)
"Phu tử, Bạch Niệm An không tôn trọng phu tử, không tôn trọng sách vở, giờ lên lớp không nghe phu tử giảng bài, còn vẽ bậy trên sách."
Kỷ Nguyên báo cáo.
Kỷ Ngôn Đình: !?
Tiểu mập mạp này dám báo cáo Niệm An muội muội! Xem ra hôm qua mình đánh hắn ta không đủ tàn nhẫn!
Hiển nhiên Kỷ Ngôn Đình đã quên mình cũng bị đánh đủ thảm.
Nguyên Mập tố cáo làm cho ánh mắt mọi người vào lúc này đều tập trung lên người Tô Mộc.
Tô Mộc chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn lướt qua khuôn mặt Nguyên Mập đắc ý cười với cô, con ngươi không lạnh không nóng, nhìn đến Nguyên Mập lạnh sống lưng.
Bất quá chỉ là hài tử mười mấy tuổi, chính là thời điểm phản nghịch, nhưng cũng cực kỳ mẫn cảm, hắn ta chỉ cảm thấy Bạch Niệm An ngày thường nhìn yếu đuối đáng khinh kia lại làm cho hắn ta cảm thấy có chút đáng sợ.
Phu tử bước vài bước liền đến trước mặt Tô Mộc, bóng dáng cao lớn chắn trước mặt Tô Mộc, đem cả người cô che khuất dưới bóng tối.
Ông cúi người cầm sách giáo khoa trên tay Tô Mộc lên nhìn một chút, đối với chữ viết trên sách giáo khoa còn rất mới có vẻ có chút kinh ngạc.
"Đây là trò viết sao!?" Phu tử hỏi.
Rất ít khi nhìn thấy chữ viết của Bạch Niệm An, bởi vì cô không chỉ không thích nói chuyện, cũng không thích học tập, cũng bởi vì biết thân thế của cô, cho nên phu tử cũng không cưỡng cầu, chỉ hy vọng đứa nhỏ này không lệch lạc là tốt rồi.
"Phu tử, quyển sách này là của ta." Kỷ Ngôn Đình vội vàng trả lời, vội vàng muốn đem tội ôm lên người mình.
"Trò viết?" Phu tử hiển nhiên không tin, chữ viết của Kỷ Ngôn Đình ông đều nhận ra.
"Là trò viết." Giọng nói thanh thúy của Tô Mộc trả lời.
Nguyên Mập lập tức ồn ào: "Phu tử, ngài từng nói qua, tri thức trên sách, đều là trân quý do tiền nhân lưu lại, không thể hư hại, Bạch Niệm An lại dám..."
Nguyên Mập còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Kỷ Ngôn Đình chạy tới, đoạt lấy quyển sách trên bàn hắn ta.
Mở ra trước mặt phu tử, đôi mắt lóe sáng nhìn phu tử.
"Phu tử, ngài xem, Nguyên Mập vẽ vương bát trong sách giáo khoa, đây không phải là vũ nhục tiền nhân sao!?"
"Ai, ai nói!" Thân thể mập mạp của Nguyên Mập chen tới, đứng đối diện Kỷ Ngôn Đình, chống nạnh, bộ dáng muốn giằng co với hắn.
"Đây là rùa đen, rùa đen trường mệnh, ta vẽ cái này chỉ là quy tiên (rùa tiên), ta mỗi ngày hướng về phía nó cầu nguyện, kỳ vọng phu tử giống như rùa đen trường mệnh trăm tuổi."
"Quy tiên? Quy tiên này còn mọc râu, trên mai rùa còn viết tên phu tử, ngươi thật đúng là có tâm."
"Ha ha ha ha..." Bọn nhỏ tranh nhau tới xem, thật đúng là, đây rõ ràng chính là Nguyên Mập mắng phu tử.
"Ta nói là phu tử giống như rùa đen trường mệnh!"
"Phu tử, Nguyên Mập nói ngài giống rùa đen! Rùa đen lệ thuộc với vương bát, mà vương bát thường dùng để mắng chửi..." Kỷ Ngôn Đình phẫn nộ nói.
Nguyên Mập sửng sốt, lập tức lại phản bác: "Ta không có..."
"Đều câm miệng!" Phu tử chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy dựng lên, bị hai người này làm tức giận không nhẹ.
"Các ngươi, toàn bộ đều đi ra ngoài đứng phạt!"
Nguyên Mập cùng Kỷ Ngôn Đình trừng mắt nhìn nhau đứng ở ngoài cửa.
Lớp học im lặng.
Mà ngay từ đầu quyển sách này bởi vì Nguyên Mập tố cáo Tô Mộc, cuối cùng lại bị hai người Kỷ Ngôn Đình và Nguyên Mập ầm ĩ ngăn cản.
"Phu tử! Ta không phục! Bạch Niệm An cũng nên bị phạt đứng!" Phu tử đang trở lại bên cạnh bàn giảng, chợt nghe được tiếng nói của Nguyên Mập từ một bên hành lang truyền đến.
"Ha ha ha ha..." Tất cả hài tử đều cười.
"Phu tử, học sinh đi đứng phạt." Tô Mộc chậm rãi đứng dậy, đi về phía Kỷ Ngôn Đình cùng Nguyên Mập.
Kỷ Ngôn Đình trừng mắt nhìn Nguyên Mập một cái, ý tứ là ngươi chờ cho ta!
Nguyên Mập cũng không chút yếu thế trừng lại.
Chương 432: Nàng dâu nuôi từ bé (8)
【 Ký chủ, da hài tử gì đó, thật là đáng ghét, mặc dù tuổi thật của cô, đã là lão a di, không nên cùng nó chấp nhặt... 】
Cửu Thiên Tuế lẩm bẩm không ngừng.
Tô Mộc: "Ồn ào."
【 Ký chủ, đãi ngộ khác biệt của cô không cần rõ ràng như vậy chứ? 】
Khi Kỷ Ngôn Đình lẩm bẩm trước mặt cô, không nghe cô nói ầm ĩ!
"Sự khác biệt giữa hệ thống và đối tượng nhiệm vụ."
Đối tượng nhiệm vụ = tiền.
Hệ thống ≠ tiền.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Dùng cái gì giải sầu, chỉ có phất nhanh!
Sau đó lấy tiền đè ký chủ!
Lúc Cửu Thiên Tuế nói chuyện với Tô Mộc, Tô Mộc đã đi tới hành lang đứng phạt.
Nguyên Mập bày ra một khuôn mặt đắc ý, hai tay chống nạnh, bộ dáng khoe khoang.
"Niệm An muội muội, có mệt không? Ngồi ở đây." Kỷ Ngôn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chỉ vào lan can thấp bên cạnh mình, vừa lúc có thể cho một người ngồi.
"Bạch Niệm An, nếu ngươi dám ngồi xuống, ta liền nói cho phu tử, hừ." Nguyên Mập run rẩy chân mập, bởi vì chiều cao so với Tô Mộc cao hơn một cái đầu, một bộ dáng từ trên cao nhìn xuống Tô Mộc.
Từ góc độ của Tô Mộc, có thể nhìn thấy hai tầng cằm của hắn ta.
Ngay lúc Nguyên Mập nói chuyện, Tô Mộc ngồi xuống, hai chân bắt chéo, dường như vị trí ngồi, không phải lan can đơn sơ kia, mà là vương vị.
Khí thế phát ra trên người đè ép Nguyên Mập ngơ ngác nhìn cô.
Giống như có thứ gì đó siết cổ hắn ta, siết đến hắn ta nói không nên lời.
Sau lưng từng trận lạnh lẽo, làm cho hắn ta không khỏi rụt cổ.
Bầu không khí cứ như vậy an tĩnh lại.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Ký chủ thật là phát rồ, dùng khí thế áp chế một tiểu thí hài.
Kỷ Ngôn Đình muốn nói chuyện, Tô Mộc nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Nghe giảng bài."
Giọng nói nhẹ nhàng đi ra, lời Kỷ Ngôn Đình muốn ra khỏi miệng nhất thời bị nhét trở về.
Niệm An muội muội hình như có chỗ nào đó không giống, nhưng hắn lại càng thêm thích, Kỷ Ngôn Đình ngoan ngoãn gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn Nguyên Mập một cái, nghiêng tai nghe phu tử giảng bài.
Chỗ tốt của việc thông gió xung quanh trường học, chính là cho dù bị phạt đứng, bọn họ cũng vẫn có thể nghe giảng, chẳng qua là ngồi nghe giảng và đứng nghe giảng khác nhau.
Nguyên Mập vốn muốn cáo trạng rụt cổ lại, cũng ngoan ngoãn đứng, giọng nói phu tử giảng bài theo gió truyền đến, nhưng hắn ta lại chỉ cảm giác được có tiếng từ bên tai đi ngang qua, cái gì cũng không nghe vào.
Bên kia Tô Mộc phát ra khí thế làm cho hắn ta động cũng không dám động.
Bầu không khí cứ như vậy yên tĩnh cho đến phu tử giảng bài xong buổi sáng.
Vừa tan học, phu tử lại đây nói một tiếng, bảo Nguyên Mập cùng Kỷ Ngôn Đình chép sách, ngày mai sẽ nộp lên.
Phu tử đi rồi, bọn nhỏ đều tản ra bốn phía, về nhà ăn cơm trưa về nhà ăn cơm trưa, còn tung tăng đùa giỡn ở trường học.
Mấy hài tử cùng Nguyên Mập kề vai sát cánh tương đối tốt đi lại đây, trên mặt bọn chúng đều mang theo vẻ tươi tắn, không có nghiêm trọng như Kỷ Ngôn Đình và Nguyên Mập:
"Nguyên Mập, hôm nay phải giáo huấn Kỷ Ngôn Đình như thế nào."
"Mang theo nàng dâu nuôi từ bé nhà các ngươi, hôm nay lá gan hình như đều lớn rồi, dám ở trước mặt phu tử cáo trạng."
"Ngày hôm qua bị đánh, mang Bạch Niệm An tới đây, ngươi là để cho nàng báo thù cho ngươi sao?"
"Ha ha ha ha..."
Đám đồng bọn đều tới, Nguyên Mập nhất thời lá gan lớn hơn một chút, ưỡn ngực, đối diện với Kỷ Ngôn Đình.
"Món nợ ngày hôm qua, còn có hôm nay, hiện tại cùng nhau tính!"
"Đúng vậy, cùng nhau tính!" Đám đồng bọn sau lưng ồn ào.
Kỷ Ngôn Đình bảo vệ Tô Mộc ở phía sau, nâng cằm, nói: "Tính thì tính, ai sợ ai!"
Hơn nữa, hôm nay Nguyên Mập dám làm Niệm An muội muội bị phạt đứng, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta!
Thân thể Kỷ Ngôn Đình ở trước mặt Nguyên Mập quả thực là nhỏ gầy, nhưng trên người phát ra khí thế, hiển nhiên là Kỷ Ngôn Đình chiếm thượng phong.
☆☆☆☆☆
23/10/2022
Chương 429: Nàng dâu nuôi từ bé (5)
Kỷ Ngôn Đình được Kỷ phụ giáo dục, luôn luôn đối xử tốt với mọi người, ngày thường mặc dù người học đường lấy nguyên chủ nói đùa rằng nàng là "nàng dâu nuôi từ bé" của Kỷ Ngôn Đình, Kỷ Ngôn Đình cũng vẫn cười ha ha.
Hôm nay thế nhưng lại đánh nhau, còn khiến bản thân bị thương thành như vậy.
"Niệm An muội muội, ta, ta không có việc gì, lúc ta đi bộ bị vấp tảng đá té ngã, tự mình ngã." Kỷ Ngôn Đình giải thích.
Vốn tưởng rằng sẽ phải dỗ dành cô, nhưng lại nghe cô mở miệng hỏi: "Ai đánh?" Giọng nói lạnh đi vài phần.
Kỷ Ngôn Đình sững sờ nhìn Tô Mộc, lần đầu tiên nghe cô dùng giọng điệu như vậy nói chuyện, cho rằng cô tức giận, gãi gãi đầu, thẳng thắn nói: "Đúng vậy, là đám người Nguyên Mập."
Nguyên Mập, tên thật là Kỷ Nguyên, ở Kỷ gia thôn, điều kiện nhà bọn họ thuộc loại tương đối tốt, cho nên ăn ngon uống tốt, người cũng mập mạp một chút, tất cả mọi người đều gọi hắn là Nguyên Mập.
Ngày thường chính là hắn cùng đám hài tử cùng tuổi vẫn luôn chơi đùa nói nguyên chủ là "nàng dâu nuôi từ bé" của Kỷ Ngôn Đình.
Nhưng cũng không đến mức đánh nhau, trừ phi Kỷ Ngôn Đình nói chuyện gì làm cho bọn họ tức giận, hoặc là bọn họ nói chuyện gì khiến Kỷ Ngôn Đình tức giận.
"Đã xảy ra chuyện gì?"
Kỷ Ngôn Đình bĩu môi, có chút tức giận: "Bọn họ thiếu đánh!"
"Nói gì?"
"Không có gì." Kỷ Ngôn Đình hiển nhiên là không muốn nói cho Tô Mộc biết.
"Nói ta?" Tô Mộc từng bước dụ dỗ.
"Hừ, ai kêu chúng nó nói Niệm An muội muội, coi ta có đánh chúng đến ngay cả cha nương bọn chúng cũng nhìn không ra! Niệm An muội muội, muội còn có ta cùng cha nương, mới không phải hài tử không ai cần, bọn họ đều là nói bậy, muội thông minh như vậy, mới không bị bệnh điên, bọn họ mới bị bệnh điên, cả nhà bọn chúng đều là kẻ điên!"
"Niệm An muội muội, ta một mình đem bọn chúng đánh một lần, cho chừa cái miệng thiếu đòn, hừ."
Kỷ Ngôn Đình phẫn nộ bất bình nói, còn có chút đắc ý, không cẩn thận động đến vết thương khóe miệng, không khỏi hít sâu một hơi.
Tô Mộc nhìn hắn đau đớn nhíu mày đến mức có thể kẹp chết một con ruồi, che lại sườn mặt, nhe răng trợn mắt, hàm răng còn thiếu một cái.
Bất giác mỉm cười.
Tên ngốc này.
Dựa vào lời nói phẫn nộ bất bình của Kỷ Ngôn Đình ở trên, có thể biết được, là bởi vì đám người Nguyên Mập, mắng cô là hài tử không ai cần, cùng với nói cô sẽ giống như mẫu thân của nguyên chủ trở nên điên cuồng, cho nên Kỷ Ngôn Đình mới cùng bọn họ đánh nhau.
"Niệm An muội muội, muội cười." Kỷ Ngôn Đình nhìn thấy Tô Mộc nở nụ cười, cũng ngây ngốc cười theo.
Tô Mộc có chút bất đắc dĩ, tìm thảo dược tới lau vết thương cho hắn.
Hắn không muốn cho cha nương biết mà lo lắng, Tô Mộc cũng giúp hắn giấu diếm, chừa lại đồ ăn bưng qua cho hắn.
Sáng hôm sau.
Sau khi rời giường, Tô Mộc liền bỏ sách vở vào trong túi cũ nát kia, mang trên người ra khỏi phòng, chuẩn bị cùng Kỷ Ngôn Đình đi học đường.
Phụ mẫu Kỷ gia sớm đã ra ngoài làm việc, để lại hai chén cháo và đồ ăn nhẹ cho hai đứa nhỏ.
Lúc Tô Mộc đi ra Kỷ Ngôn Đình đang ăn, nhìn thấy Tô Mộc đeo cặp sách thì kinh hỉ: "Niệm An muội muội, hôm nay muội cũng muốn cùng đi học đường sao?"
Trước kia cô không thích đi học đường, hắn nghĩ cô sẽ mượn bệnh tật nghỉ ngơi thêm vài ngày.
"Ừm." Tô Mộc kéo ghế ra, ngồi lên, cùng Kỷ Ngôn Đình ăn sáng.
Ăn sáng xong, hai người cùng nhau đi học đường.
Học đường trong thôn là do người trong thôn vì bọn nhỏ mà cùng nhau bỏ tiền ra xây dựng, cũng chỉ có một phu tử dạy học, những hài tử trong thôn nguyện ý đều đến học đường học tập, mọi người ai cũng mong muốn hài tử nhà mình nhi thành long, nữ thành phượng.
Nữ nhi học tập biết một nửa chữ, không chịu thiệt là đủ rồi, còn nhi tử dù sao cũng nên có chút tiền đồ.
Chương 430: Nàng dâu nuôi từ bé (6)
Dọc theo đường đi Kỷ Ngôn Đình mang theo khuôn mặt bị thương kia, cùng hàm răng lọt gió, không ngừng nói chuyện với Tô Mộc.
Cái răng của hắn bị đánh gãy, may mà trước đó chưa từng thay răng, về sau còn có thể mọc ra, nếu không cả đời này hắn đều mang theo một hàm răng lọt gió... đến trường.
Học đường cũng chính là một cái lều gỗ do người trong thôn góp vốn xây dựng, lúc trước vốn là muốn xây một căn nhà gỗ, nhưng xây nhà gỗ còn phải suy xét ánh sáng tứ phía để bọn nhỏ nhìn rõ sách vở học chữ, đơn giản trực tiếp dựng một cái lều là được rồi.
Cho nên chỉ cần có gió thổi tới, là gió thổi tứ phía không có chỗ trốn, mùa đông lạnh lẽo.
Lúc Tô Mộc cùng Kỷ Ngôn Đình đến, phu tử đã ngồi ở trong lều chờ đợi.
Kỷ Ngôn Đình lễ phép chắp tay chào hỏi: "Chào phu tử."
Phu tử là một nam nhân hơn bốn mươi tuổi, để râu dê, đôi mắt lộ ra cơ trí, ông nhìn Kỷ Ngôn Đình khẽ gật đầu, sau đó ánh mắt dời về phía sau, rơi trên người Tô Mộc.
"Niệm An thân thể khá hơn rồi."
"Thưa phu tử, trò đã khỏe." Tô Mộc nhàn nhạt trả lời.
Phu tử có chút ngoài ý muốn, ngày thường tiểu cô nương này luôn thích trốn ở phía sau Kỷ Ngôn Đình không nói một lời, không muốn tới gần người khác.
Hôm nay ngược lại tự nhiên mạnh dạn lên.
"Chuyện hôm qua ngươi cùng Kỷ Nguyên ẩu đả đánh nhau, bất luận ai sai ai đúng, tất cả đều đem 《 Luận Ngữ 》 hôm qua học chép lại năm mươi lần."
"Vâng, phu tử."
"Trở về chỗ ngồi, chờ phu tử giảng bài."
"Vâng, phu tử."
Kỷ Ngôn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Tô Mộc, trở lại chỗ ngồi.
Tô Mộc ngồi ở bên cạnh Kỷ Ngôn Đình, nhìn phu tử còn chưa giảng dạy, Kỷ Ngôn Đình liền mở ra sách vở cũ nát, lật đến bài hôm qua dạy, nói cho Tô Mộc từng chút một.
Hắn còn đang trong giai đoạn vỡ giọng, tiếng nói chuyện khàn khàn, giống như bị hạt cát cọ xát, làm cho người ta nghe rất khó chịu, nhưng Tô Mộc lại nghe đến nghiêm túc.
【 Ký chủ, giảng giải ấu trĩ thế, mà cô nghe nghiêm túc như vậy? Còn bổn hệ thống nói chân lý cô vì sao coi như không nghe thấy. 】
Cửu Thiên Tuế không nghe nổi nữa, đây là đang coi ký chủ là kẻ ngốc sao?
Từng chữ từng chữ dạy cô đọc, sau khi đọc xong nói cho cô biết ý nghĩa...
"Ta chỉ là một đứa nhỏ." Tô Mộc thản nhiên trả lời.
Thân thể này bất quá mới mười tuổi, ừm, lời này đâu có sai.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
【 Ký chủ, xin hãy chạm vào đầu óc IQ cao của cô rồi nói ra những lời này. 】
"Quá cao, không sờ được." Ý tứ là chỉ số IQ của cô quá cao, so với hệ thống không cùng một mặt phẳng.
Cửu Thiên Tuế: !?
Ký chủ có ý gì?
Khoe khoang hay chê cười nó?
"Niệm An muội muội, nếu muội không hiểu chữ nào, chờ về nhà ta sẽ dạy muội, phu tử phải giảng bài rồi, hôm nay giảng chính là..."
Kỷ Ngôn Đình mở sách giáo khoa xong, chuyển đến trước mặt Tô Mộc.
Sách giáo khoa là của hắn, bên trên ghi chép kỹ, chữ viết còn có chút non nớt, bắt đầu đã xuất hiện nét mạnh mẽ hữu lực.
Bút ký của hắn làm rất cẩn thận, hầu hết trong số đó đều được chấm điểm.
Một số lỗi sai, Tô Mộc đã sửa nó cho hắn một cách chính xác.
Kỷ Ngôn Đình không biết chuyện vừa cẩn thận nghe phu tử giảng bài, thỉnh thoảng nghiêng đầu nhìn Tô Mộc, nhìn thấy cô vẽ tranh trên sách giáo khoa của mình, có chút bất đắc dĩ.
Thôi, Niệm An muội muội cao hứng là tốt rồi.
Kỷ Ngôn Đình cầm sách giáo khoa của cô, cẩn thận vừa lắng nghe vừa ghi chép.
Trên gương mặt tròn trịa của Nguyên Mập xuất hiện vết thương chồng chất, mắt trái sưng lên...
Đôi mắt vốn đã nhỏ chỉ còn lại một khe hở.
Hắn ta ngồi ở góc nghiêng phía trước Tô Mộc.
Quay đầu lại nhìn thấy Tô Mộc không nghe giảng, nhất thời nở nụ cười xấu xa.
Bàn tay mũm mĩm giơ lên.
Chương 431: Nàng dâu nuôi từ bé (7)
"Phu tử, Bạch Niệm An không tôn trọng phu tử, không tôn trọng sách vở, giờ lên lớp không nghe phu tử giảng bài, còn vẽ bậy trên sách."
Kỷ Nguyên báo cáo.
Kỷ Ngôn Đình: !?
Tiểu mập mạp này dám báo cáo Niệm An muội muội! Xem ra hôm qua mình đánh hắn ta không đủ tàn nhẫn!
Hiển nhiên Kỷ Ngôn Đình đã quên mình cũng bị đánh đủ thảm.
Nguyên Mập tố cáo làm cho ánh mắt mọi người vào lúc này đều tập trung lên người Tô Mộc.
Tô Mộc chậm rãi ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn lướt qua khuôn mặt Nguyên Mập đắc ý cười với cô, con ngươi không lạnh không nóng, nhìn đến Nguyên Mập lạnh sống lưng.
Bất quá chỉ là hài tử mười mấy tuổi, chính là thời điểm phản nghịch, nhưng cũng cực kỳ mẫn cảm, hắn ta chỉ cảm thấy Bạch Niệm An ngày thường nhìn yếu đuối đáng khinh kia lại làm cho hắn ta cảm thấy có chút đáng sợ.
Phu tử bước vài bước liền đến trước mặt Tô Mộc, bóng dáng cao lớn chắn trước mặt Tô Mộc, đem cả người cô che khuất dưới bóng tối.
Ông cúi người cầm sách giáo khoa trên tay Tô Mộc lên nhìn một chút, đối với chữ viết trên sách giáo khoa còn rất mới có vẻ có chút kinh ngạc.
"Đây là trò viết sao!?" Phu tử hỏi.
Rất ít khi nhìn thấy chữ viết của Bạch Niệm An, bởi vì cô không chỉ không thích nói chuyện, cũng không thích học tập, cũng bởi vì biết thân thế của cô, cho nên phu tử cũng không cưỡng cầu, chỉ hy vọng đứa nhỏ này không lệch lạc là tốt rồi.
"Phu tử, quyển sách này là của ta." Kỷ Ngôn Đình vội vàng trả lời, vội vàng muốn đem tội ôm lên người mình.
"Trò viết?" Phu tử hiển nhiên không tin, chữ viết của Kỷ Ngôn Đình ông đều nhận ra.
"Là trò viết." Giọng nói thanh thúy của Tô Mộc trả lời.
Nguyên Mập lập tức ồn ào: "Phu tử, ngài từng nói qua, tri thức trên sách, đều là trân quý do tiền nhân lưu lại, không thể hư hại, Bạch Niệm An lại dám..."
Nguyên Mập còn chưa nói xong, đã nhìn thấy Kỷ Ngôn Đình chạy tới, đoạt lấy quyển sách trên bàn hắn ta.
Mở ra trước mặt phu tử, đôi mắt lóe sáng nhìn phu tử.
"Phu tử, ngài xem, Nguyên Mập vẽ vương bát trong sách giáo khoa, đây không phải là vũ nhục tiền nhân sao!?"
"Ai, ai nói!" Thân thể mập mạp của Nguyên Mập chen tới, đứng đối diện Kỷ Ngôn Đình, chống nạnh, bộ dáng muốn giằng co với hắn.
"Đây là rùa đen, rùa đen trường mệnh, ta vẽ cái này chỉ là quy tiên (rùa tiên), ta mỗi ngày hướng về phía nó cầu nguyện, kỳ vọng phu tử giống như rùa đen trường mệnh trăm tuổi."
"Quy tiên? Quy tiên này còn mọc râu, trên mai rùa còn viết tên phu tử, ngươi thật đúng là có tâm."
"Ha ha ha ha..." Bọn nhỏ tranh nhau tới xem, thật đúng là, đây rõ ràng chính là Nguyên Mập mắng phu tử.
"Ta nói là phu tử giống như rùa đen trường mệnh!"
"Phu tử, Nguyên Mập nói ngài giống rùa đen! Rùa đen lệ thuộc với vương bát, mà vương bát thường dùng để mắng chửi..." Kỷ Ngôn Đình phẫn nộ nói.
Nguyên Mập sửng sốt, lập tức lại phản bác: "Ta không có..."
"Đều câm miệng!" Phu tử chỉ cảm thấy huyệt thái dương nhảy dựng lên, bị hai người này làm tức giận không nhẹ.
"Các ngươi, toàn bộ đều đi ra ngoài đứng phạt!"
Nguyên Mập cùng Kỷ Ngôn Đình trừng mắt nhìn nhau đứng ở ngoài cửa.
Lớp học im lặng.
Mà ngay từ đầu quyển sách này bởi vì Nguyên Mập tố cáo Tô Mộc, cuối cùng lại bị hai người Kỷ Ngôn Đình và Nguyên Mập ầm ĩ ngăn cản.
"Phu tử! Ta không phục! Bạch Niệm An cũng nên bị phạt đứng!" Phu tử đang trở lại bên cạnh bàn giảng, chợt nghe được tiếng nói của Nguyên Mập từ một bên hành lang truyền đến.
"Ha ha ha ha..." Tất cả hài tử đều cười.
"Phu tử, học sinh đi đứng phạt." Tô Mộc chậm rãi đứng dậy, đi về phía Kỷ Ngôn Đình cùng Nguyên Mập.
Kỷ Ngôn Đình trừng mắt nhìn Nguyên Mập một cái, ý tứ là ngươi chờ cho ta!
Nguyên Mập cũng không chút yếu thế trừng lại.
Chương 432: Nàng dâu nuôi từ bé (8)
【 Ký chủ, da hài tử gì đó, thật là đáng ghét, mặc dù tuổi thật của cô, đã là lão a di, không nên cùng nó chấp nhặt... 】
Cửu Thiên Tuế lẩm bẩm không ngừng.
Tô Mộc: "Ồn ào."
【 Ký chủ, đãi ngộ khác biệt của cô không cần rõ ràng như vậy chứ? 】
Khi Kỷ Ngôn Đình lẩm bẩm trước mặt cô, không nghe cô nói ầm ĩ!
"Sự khác biệt giữa hệ thống và đối tượng nhiệm vụ."
Đối tượng nhiệm vụ = tiền.
Hệ thống ≠ tiền.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Dùng cái gì giải sầu, chỉ có phất nhanh!
Sau đó lấy tiền đè ký chủ!
Lúc Cửu Thiên Tuế nói chuyện với Tô Mộc, Tô Mộc đã đi tới hành lang đứng phạt.
Nguyên Mập bày ra một khuôn mặt đắc ý, hai tay chống nạnh, bộ dáng khoe khoang.
"Niệm An muội muội, có mệt không? Ngồi ở đây." Kỷ Ngôn Đình nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô, chỉ vào lan can thấp bên cạnh mình, vừa lúc có thể cho một người ngồi.
"Bạch Niệm An, nếu ngươi dám ngồi xuống, ta liền nói cho phu tử, hừ." Nguyên Mập run rẩy chân mập, bởi vì chiều cao so với Tô Mộc cao hơn một cái đầu, một bộ dáng từ trên cao nhìn xuống Tô Mộc.
Từ góc độ của Tô Mộc, có thể nhìn thấy hai tầng cằm của hắn ta.
Ngay lúc Nguyên Mập nói chuyện, Tô Mộc ngồi xuống, hai chân bắt chéo, dường như vị trí ngồi, không phải lan can đơn sơ kia, mà là vương vị.
Khí thế phát ra trên người đè ép Nguyên Mập ngơ ngác nhìn cô.
Giống như có thứ gì đó siết cổ hắn ta, siết đến hắn ta nói không nên lời.
Sau lưng từng trận lạnh lẽo, làm cho hắn ta không khỏi rụt cổ.
Bầu không khí cứ như vậy an tĩnh lại.
Cửu Thiên Tuế: 【 ... 】
Ký chủ thật là phát rồ, dùng khí thế áp chế một tiểu thí hài.
Kỷ Ngôn Đình muốn nói chuyện, Tô Mộc nhàn nhạt nhìn hắn một cái: "Nghe giảng bài."
Giọng nói nhẹ nhàng đi ra, lời Kỷ Ngôn Đình muốn ra khỏi miệng nhất thời bị nhét trở về.
Niệm An muội muội hình như có chỗ nào đó không giống, nhưng hắn lại càng thêm thích, Kỷ Ngôn Đình ngoan ngoãn gật đầu, cũng không thèm liếc mắt nhìn Nguyên Mập một cái, nghiêng tai nghe phu tử giảng bài.
Chỗ tốt của việc thông gió xung quanh trường học, chính là cho dù bị phạt đứng, bọn họ cũng vẫn có thể nghe giảng, chẳng qua là ngồi nghe giảng và đứng nghe giảng khác nhau.
Nguyên Mập vốn muốn cáo trạng rụt cổ lại, cũng ngoan ngoãn đứng, giọng nói phu tử giảng bài theo gió truyền đến, nhưng hắn ta lại chỉ cảm giác được có tiếng từ bên tai đi ngang qua, cái gì cũng không nghe vào.
Bên kia Tô Mộc phát ra khí thế làm cho hắn ta động cũng không dám động.
Bầu không khí cứ như vậy yên tĩnh cho đến phu tử giảng bài xong buổi sáng.
Vừa tan học, phu tử lại đây nói một tiếng, bảo Nguyên Mập cùng Kỷ Ngôn Đình chép sách, ngày mai sẽ nộp lên.
Phu tử đi rồi, bọn nhỏ đều tản ra bốn phía, về nhà ăn cơm trưa về nhà ăn cơm trưa, còn tung tăng đùa giỡn ở trường học.
Mấy hài tử cùng Nguyên Mập kề vai sát cánh tương đối tốt đi lại đây, trên mặt bọn chúng đều mang theo vẻ tươi tắn, không có nghiêm trọng như Kỷ Ngôn Đình và Nguyên Mập:
"Nguyên Mập, hôm nay phải giáo huấn Kỷ Ngôn Đình như thế nào."
"Mang theo nàng dâu nuôi từ bé nhà các ngươi, hôm nay lá gan hình như đều lớn rồi, dám ở trước mặt phu tử cáo trạng."
"Ngày hôm qua bị đánh, mang Bạch Niệm An tới đây, ngươi là để cho nàng báo thù cho ngươi sao?"
"Ha ha ha ha..."
Đám đồng bọn đều tới, Nguyên Mập nhất thời lá gan lớn hơn một chút, ưỡn ngực, đối diện với Kỷ Ngôn Đình.
"Món nợ ngày hôm qua, còn có hôm nay, hiện tại cùng nhau tính!"
"Đúng vậy, cùng nhau tính!" Đám đồng bọn sau lưng ồn ào.
Kỷ Ngôn Đình bảo vệ Tô Mộc ở phía sau, nâng cằm, nói: "Tính thì tính, ai sợ ai!"
Hơn nữa, hôm nay Nguyên Mập dám làm Niệm An muội muội bị phạt đứng, hắn cũng sẽ không bỏ qua cho hắn ta!
Thân thể Kỷ Ngôn Đình ở trước mặt Nguyên Mập quả thực là nhỏ gầy, nhưng trên người phát ra khí thế, hiển nhiên là Kỷ Ngôn Đình chiếm thượng phong.
☆☆☆☆☆
23/10/2022
Bình luận facebook