Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 87: Nha hoàn đến rồi (23)
Editor: Tieen
Thất lão và Tỉnh Ngộ bị đả thương, chạy trối chết, ba hài tử núp ở chỗ tối nên tránh được một kiếp.
Vết thương Thất lão đã tổn thương đến phổi, khó có thể sống sót, nghĩ đến Tô Mộc nên kêu ba hài tử không làm người khác nghi ngờ nhất đi tìm cô đến đây.
Tỉnh Ngộ đem toàn bộ sự tình nói ra, Cửu Thiên Tuế muốn hộc máu.
Điều kiện trao đổi của nó, cứ như vậy liền bay mất...
"Không chỉ có bang chủ làm phản kia mà còn có thế lực khác đang tìm các người." Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộc nheo lại, tựa hồ đang tính toán giá trị nguy hiểm và mức độ lợi ích của chuyện này.
Tỉnh Ngộ sửng sốt, dường như không ngờ cô lại dễ dàng nhìn ra như vậy, gật đầu: "Đúng vậy, trong lúc chúng ta bị đuổi gϊếŧ, còn có mặt bang phái khác muốn tranh đoạt. Hiện giờ hành tung bị bại lộ, rất nhanh sẽ có người tìm tới đây.
Nơi này, không thể ở lâu."
"Ta có thể cứu các ngươi, nhưng, các ngươi phải phối hợp với những điều kiện ta yêu cầu, như thế nào?" Giọng điệu cô rất bình tĩnh và nhàn nhã, không hề có chút sức thuyết phục nào.
Lập tức liền có người phản đối, nhưng Thất lão yếu ớt mở miệng: "Không phục, có thể rời đi."
Hiện tại chỉ có tín nhiệm nha đầu này.
Tức khắc không ai nói chuyện, Tô Mộc liếc mắt đảo qua mọi người ở đây, trong lòng có suy tính.
Người có thể đi theo Thất lão chạy trốn lâu như vậy, còn tính có thể sử dụng.
Tô Mộc dẫn theo đoàn người, trước khi đi vào cổng thành, đem địa điểm tập hợp nói cho mọi người, sau đó giải tán chia ra đi vào kinh thành, để cho Thất lão Tỉnh Ngộ thay quần áo bình thường, giả vờ là người một nhà đi vào thành.
Sau khi vào kinh thành, đi theo con đường nhỏ ít người, tiến vào ngõ nhỏ, rồi rẽ trái rẽ phải, tới trước tứ hợp viện Tô Mộc đã mua trước kia.
Đợi một lúc không lâu, liền thấy mọi người lần lượt đến đông đủ.
Tô Mộc để cho bọn họ tự mình thu thập chỗ ở, cô đi ra cửa.
Không bao lâu, nhìn thấy cô dẫn một thầy bói khiêng một cây cờ trở lại.
"Tỷ tỷ, đây là ai, tỷ cho chúng ta đoán mệnh sao?" Bọn nhỏ nghi hoặc xông tới.
"Đến nhìn xem Thất lão." Ánh mắt Tô Mộc khẽ nhếch, ý bảo thầy bói qua đi.
Bên kia, Thất lão chỉ còn hơi thở yếu ớt: Tính mệnh cái gì?
Mệnh hắn rất nhanh liền không còn, tính mệnh?
"Tiểu nha đầu, ngươi muốn bản thần y cứu ai?" Giọng nói giả vờ đã khôi phục bình thường, vẻ lạnh lùng cao ngạo quen thuộc.
Mới vừa rồi hắn trước sau như một ở kinh thành bày quầy đoán mệnh, Tô Mộc đột nhiên xuất hiện, muốn hắn cứu người.
"Lão đạo chỉ biết đoán mệnh, sẽ không cứu người." Hắn cười nói, vuốt vuốt râu.
"Thứ này trả lại ngươi." Tô Mộc từ ống tay áo cầm một lọ ra.
"Thật sự?" Giọng nói kinh hỉ vang lên, tức khắc bản thân bị bại lộ.
Thanh Thời buồn bực, hắn đã dịch dung thành như vậy, nha đầu này thế nhưng còn nhận ra mình.
"Sau khi cứu người sẽ trả ngươi."
"Lại thêm một ngàn lượng bạc." Nha đầu này yêu thích ngân lượng, hắn liền lấy đi từ trên tay cô.
"Được." Tô Mộc sảng khoái đáp ứng.
Cô như vậy nhưng lại làm Thanh Thời thấp thỏm, cô sảng khoái tuyệt đối có âm mưu.
Sau khi theo lại đây, nhìn thấy một lão ăn mày uể oải trong phòng.
"Vị kia."
Thần y đến, ốm đau không lo.
Thanh Thời nhanh chóng kê đơn thuốc, Tô Mộc cũng sẳn sàng đưa tiền, nhờ người đi bốc thuốc.
"Không nghĩ tới nha đầu ngươi vẫn là người lương thiện, cứu tế ăn mày." Thanh Thời dựa vào cạnh cửa, nhìn Tô Mộc đang ngồi bên cửa, lật xem quyển bí tịch.
"A, đây là Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang." Hắn lập tức nhận ra với đôi mắt sắc bén.
"Ừ." Đối với phản ứng của Thanh Thời, Tô Mộc chỉ bình đạm gật đầu.
Liếc mắt một cái nhìn thấu ý tưởng của Tô Mộc, Thanh Thời thấp giọng cười nói: "Nha đầu, ta nói sao ngươi lại đáp ứng sảng khoái đưa ngân lượng như vậy, thì ra vì Cái Bang trấn bang chi bảo (*)."
(*) Cái Bang trấn bang chi bảo: báu vật trấn giữ Cái Bang.
Thất lão và Tỉnh Ngộ bị đả thương, chạy trối chết, ba hài tử núp ở chỗ tối nên tránh được một kiếp.
Vết thương Thất lão đã tổn thương đến phổi, khó có thể sống sót, nghĩ đến Tô Mộc nên kêu ba hài tử không làm người khác nghi ngờ nhất đi tìm cô đến đây.
Tỉnh Ngộ đem toàn bộ sự tình nói ra, Cửu Thiên Tuế muốn hộc máu.
Điều kiện trao đổi của nó, cứ như vậy liền bay mất...
"Không chỉ có bang chủ làm phản kia mà còn có thế lực khác đang tìm các người." Đôi mắt xinh đẹp của Tô Mộc nheo lại, tựa hồ đang tính toán giá trị nguy hiểm và mức độ lợi ích của chuyện này.
Tỉnh Ngộ sửng sốt, dường như không ngờ cô lại dễ dàng nhìn ra như vậy, gật đầu: "Đúng vậy, trong lúc chúng ta bị đuổi gϊếŧ, còn có mặt bang phái khác muốn tranh đoạt. Hiện giờ hành tung bị bại lộ, rất nhanh sẽ có người tìm tới đây.
Nơi này, không thể ở lâu."
"Ta có thể cứu các ngươi, nhưng, các ngươi phải phối hợp với những điều kiện ta yêu cầu, như thế nào?" Giọng điệu cô rất bình tĩnh và nhàn nhã, không hề có chút sức thuyết phục nào.
Lập tức liền có người phản đối, nhưng Thất lão yếu ớt mở miệng: "Không phục, có thể rời đi."
Hiện tại chỉ có tín nhiệm nha đầu này.
Tức khắc không ai nói chuyện, Tô Mộc liếc mắt đảo qua mọi người ở đây, trong lòng có suy tính.
Người có thể đi theo Thất lão chạy trốn lâu như vậy, còn tính có thể sử dụng.
Tô Mộc dẫn theo đoàn người, trước khi đi vào cổng thành, đem địa điểm tập hợp nói cho mọi người, sau đó giải tán chia ra đi vào kinh thành, để cho Thất lão Tỉnh Ngộ thay quần áo bình thường, giả vờ là người một nhà đi vào thành.
Sau khi vào kinh thành, đi theo con đường nhỏ ít người, tiến vào ngõ nhỏ, rồi rẽ trái rẽ phải, tới trước tứ hợp viện Tô Mộc đã mua trước kia.
Đợi một lúc không lâu, liền thấy mọi người lần lượt đến đông đủ.
Tô Mộc để cho bọn họ tự mình thu thập chỗ ở, cô đi ra cửa.
Không bao lâu, nhìn thấy cô dẫn một thầy bói khiêng một cây cờ trở lại.
"Tỷ tỷ, đây là ai, tỷ cho chúng ta đoán mệnh sao?" Bọn nhỏ nghi hoặc xông tới.
"Đến nhìn xem Thất lão." Ánh mắt Tô Mộc khẽ nhếch, ý bảo thầy bói qua đi.
Bên kia, Thất lão chỉ còn hơi thở yếu ớt: Tính mệnh cái gì?
Mệnh hắn rất nhanh liền không còn, tính mệnh?
"Tiểu nha đầu, ngươi muốn bản thần y cứu ai?" Giọng nói giả vờ đã khôi phục bình thường, vẻ lạnh lùng cao ngạo quen thuộc.
Mới vừa rồi hắn trước sau như một ở kinh thành bày quầy đoán mệnh, Tô Mộc đột nhiên xuất hiện, muốn hắn cứu người.
"Lão đạo chỉ biết đoán mệnh, sẽ không cứu người." Hắn cười nói, vuốt vuốt râu.
"Thứ này trả lại ngươi." Tô Mộc từ ống tay áo cầm một lọ ra.
"Thật sự?" Giọng nói kinh hỉ vang lên, tức khắc bản thân bị bại lộ.
Thanh Thời buồn bực, hắn đã dịch dung thành như vậy, nha đầu này thế nhưng còn nhận ra mình.
"Sau khi cứu người sẽ trả ngươi."
"Lại thêm một ngàn lượng bạc." Nha đầu này yêu thích ngân lượng, hắn liền lấy đi từ trên tay cô.
"Được." Tô Mộc sảng khoái đáp ứng.
Cô như vậy nhưng lại làm Thanh Thời thấp thỏm, cô sảng khoái tuyệt đối có âm mưu.
Sau khi theo lại đây, nhìn thấy một lão ăn mày uể oải trong phòng.
"Vị kia."
Thần y đến, ốm đau không lo.
Thanh Thời nhanh chóng kê đơn thuốc, Tô Mộc cũng sẳn sàng đưa tiền, nhờ người đi bốc thuốc.
"Không nghĩ tới nha đầu ngươi vẫn là người lương thiện, cứu tế ăn mày." Thanh Thời dựa vào cạnh cửa, nhìn Tô Mộc đang ngồi bên cửa, lật xem quyển bí tịch.
"A, đây là Hàng Long Thập Bát Chưởng của Cái Bang." Hắn lập tức nhận ra với đôi mắt sắc bén.
"Ừ." Đối với phản ứng của Thanh Thời, Tô Mộc chỉ bình đạm gật đầu.
Liếc mắt một cái nhìn thấu ý tưởng của Tô Mộc, Thanh Thời thấp giọng cười nói: "Nha đầu, ta nói sao ngươi lại đáp ứng sảng khoái đưa ngân lượng như vậy, thì ra vì Cái Bang trấn bang chi bảo (*)."
(*) Cái Bang trấn bang chi bảo: báu vật trấn giữ Cái Bang.