Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Xuyên Nhanh Công Lược - Chương 214: Tiểu Kiều Thê Của Đội Trưởng Cảnh Sát (18)
"Ngực đau lắm sao? cởi ra cho anh xem với được không?" nam nhân bày ra vẻ mặt ngây thơ vô tội,hai mắt long lanh nhìn chằm chằm về phía Mễ Lạc Tranh..
"...." m*ẹ nó tên này sao cứ có cảm giác lạ lạ thế nào ấy nhỉ? biến ngốc trở về thời kì trẻ con ngây thơ nhưng mà...làm gì có đứa trẻ 5 tuổi nào dam dang dê xòm thế này đâu???? nếu không phải hệ thống và cả bác sĩ bệnh viện đều chứng thực,thì cậu thật sự nghi ngờ rằng y có phải đang giả ngốc hay không nữa?
Nhớ lại khoảng thời gian ba ngày trước xác thực khiến người đau đầu,khi ấy y mới tỉnh lại liền bị toàn bộ người nhà rồi bác sĩ vây quanh,ba mẹ chị hai của cậu cũng có mặt chạy tới.Diêu Âm nước mắt giàn dụa ôm anh vừa khóc vừa nói rất nhiều,hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc quên cả trời đất,đợi bác sĩ lần nữa khám chửa thì xác định anh đã có thể trở về nhà tĩnh dưỡng,bọn họ không qúa an tâm nên muốn để anh ở lại quan sát thêm vài ngày phòng biến chứng.
Mễ Lạc Tranh khi đó thấy vậy liền tạm thời an tâm,đương lúc muốn đứng dậy chào hỏi rồi ra về thì bất ngờ bị anh giữ lấy,Âu Dương Vận ôm chặt lấy cậu từ phía sau nhìn họ liều mạng lắc đầu,cương quyết không để cậu đi,muốn cậu ở cạnh rồi ôm cậu đi ngủ.
Đám người Âu Dương gia phản ứng chỉ là kinh ngạc đôi chút,bởi họ đã biết quan hệ hai người từ sớm,nhưng Kiều gia chính là hoàn toàn ngược lại.Tin tức này đến qúa bất ngờ,đập vào mặt họ giống như sấm giữa trời quang không thể tưởng tượng.Ba thân hình đồng loạt cứng đờ không rõ cảm xúc,trong mắt tràn đầy kinh ngạc xen lẫn hoang mang sợ hãi,họ không biết họ hoàn toàn không biết gì cả,ba mặt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Âu Dương Vận cảm xúc vô cùng phức tạp.
Diêu Âm đang lúc mở miệng muốn nói gì đó thì lão gia tử đột nhiên xen vào,ông nói quan hệ hai người vốn không như họ tưởng tượng,thật ra vì tiểu Phàm là người a Vận nhìn thấy sau hôn mê nên mới vậy,trẻ con ỷ lại thân cận với người có thiện ý.Đơn giản chỉ là yêu thích đối với trưởng bối và lời nói ngây ngô thơ dại,chứ hoàn toàn không mang ý xấu hay mục đích tăm tối gì cả.
Lời này vừa ra thành công trấn định bình ổn lại ba người Kiều gia,hai vợ chồng vốn đang không biết làm sao cho phải,và nên lấy thái độ thế nào để đối mặt với anh thì nay lại không có gì cả khiến họ an tâm,nhưng rồi nghĩ tới cảnh anh cứ bám theo rồi thân mật con trai họ thế này thì làm sao? thằng bé còn chưa lập gia đình,cứ việc ngày ngày thân mật như vậy ảnh hưởng danh tiếng tiết hạnh thì làm sao bây giờ?
Tính không phải nghĩ gì hỏi nấy,nhưng Tân Phàm là bảo bối cưng nhà họ sao có thể qua loa đơn giản đâu? Mễ Lộ Dung mở miệng nói ra nghi vấn bản thân,nàng với đội trưởng vốn là chổ chí cốt thâm giao,nhiều năm giao tình bạn bè nhưng chuyện này sợ là khó lòng giúp đỡ.Âu Dương gia nghe song cũng không một ai phản ứng quyết liệt,hay lên tiếng phản đối gì cả,bọn họ chỉ cười sau đó đồng loạt đua nhau lên tiếng giải thích.
Nào là sau này chờ anh tỉnh lại sẽ để anh đích thân ra mặt giải thích,rồi nào là sẽ thay cậu tìm được lang quân như ý,sẽ không để cậu thiệt thòi bla bla các thứ.
Toàn bộ công phu miệng lưỡi rồi các tuyệt chiêu vuốt mông ngựa đồng loạt phun ra,xoay quanh ba người Kiều gia như chong chóng thôi miên không ngừng,lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn nhiều hơn cả đường.Đặc biệt là lão gia tử còn vỗ ngực cam đoan với họ,chắc chắn sẽ trông chừng cháu trai cẩn thận,sẽ không để nó làm xằng làm bậy với tiểu Phàm khi cậu chưa đủ tuổi,sau này cho dù có đủ vẫn không thể làm.
Suy đi tính lại cả buổi trời cuối cùng đám người cũng đưa ra quyết định,đó là đối ngoại tuyên bố cậu và anh hai người chính thức là vị hôn phu của nhau,như vậy cho dù có lộ hay bị ai trông thấy cũng chẳng ngại gì.
Ba người Kiều gia thầm nghĩ hiện tại cũng chỉ còn mỗi cách này là tốt nhất,đội trưởng mang danh con rể "hờ" nhưng cũng không phải thật sự,cho nên không cần bận tâm việc lễ nghi hay gì ấy.
Nhưng mà con trai họ tương lai phải làm sao bây giờ? chẳng lẻ phải đợi,phải mang danh vị hôn thê suốt cả đời không lập gia đình hay sao?giống như nhìn ra điều họ băn khoăn lo lắng,nhưng người lần này lên tiếng lại không phải ông mà chính là con trai của họ "Kiều Tân Phàm".
Cậu thoát ra nắm lấy tay anh,hai bàn tay mười ngón đan chặt vào nhau rồi nhìn về phía họ.Ngữ khí kiên định chắc chắn nhưng ẩn chứa tình cảm bao la nói "Chuyện của anh ấy cũng chính là chuyện của con,vấn đề của anh ấy cũng là vấn đề của con.Cả hai chúng con sẽ cùng nhau đối mặt và cùng nhau vượt qua,tuy hiện tại anh ấy không biết gì cả nhưng con tin rằng trong tương lai anh ấy sẽ biết,sẽ tỉnh lại và đáp trả yêu thương với con.Cùng con tạo nên một gia đình hạnh phúc,ba mẹ cho phép con ở bên anh ấy đi được không?"
Hai vợ chồng Kiều gia "...."
Bọn họ vốn đã bình tâm về vấn đề này,và vấn đề họ quan tâm nhất chính là lo lắng cho tương lai và hạnh phúc sau này của cậu.Đối tượng tốt họ nghĩ rất nhiều nhưng trong đó không bao gồm anh,bởi anh chưa bao giờ họ dám nghĩ tới vì nhiều lí do,đều nói tuổi tác không quan trọng và họ "ăn chơi" qúa sớm nên mới có cậu hôm nay,họ không có lí do phản đổi gì về việc tính toán tuổi tác này.Nhưng về tích cách về thân phận thì sao? Y thân là đội trưởng cảnh sát,tính cách cương trực công tư phân minh,cứng rắn ác liệt thế nào họ hiểu rõ hơn ai hết.
Bảo bối nhi nhà họ tính tình nhu thuận mềm yếu lại ngây thơ dễ gạt,dễ dàng tin tưởng người khác,họ sợ tính cậu như vậy sẽ không thích hợp ở bên cạnh khi anh hồi phục thần trí.
Phụ huynh trăm ngàn mối lo,lo con cái lo gia đình và cả tương lai của con,họ sợ cậu sẽ lần nữa khổ vì tình yêu,không phải vì họ không tin nhân cách của anh mà là họ lo con trai họ.Thời gian lâu ngày mưa dầm thấm đất sợ cậu sẽ thật lòng yêu anh,rồi sau này anh không đáp trả thì lại khổ.Hoặc cũng rất có thể là anh vì nể mặt quan hệ với bọn họ nên đồng ý,tiếp tục kết hôn với cậu nhưng sẽ không vui,đồng ý là hôn nhân từ từ bồi đắp theo thời gian nhưng ai biết khi nào y mới tỉnh đâu?
Một năm? ba năm hay 5 năm mười năm?
Lỡ chăng may khi đó cậu trở nên xấu xí nhan sắc lụi tàn,không còn diện mạo ngây ngất lòng người thì liệu anh có kiên nhẫn chờ đợi hay không? một trong hai yêu người khác? hay anh có đội tượng mình yêu thì ai sẽ là người ra đi? càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng không yên,nhưng thấu hiểu tính cách con trai biết hiện tại khuyên cũng vô dụng nên bất đắc dĩ lựa chọn rút lui,đội trưởng dù sao cũng đâu có cảm tình gì với con trai họ nên không lo y sẽ làm càn.
Thôi thì tạm thời yên lặng chờ tương lai,chờ thời gian sắp sắp tới xem sao,mọi chuyện có khi sẽ tốt hoặc tệ hơn không chừng,nhưng chắc chắn là khá hơn bây giờ.Thôi thì vạn sự tuỳ duyên,chờ đội trưởng thanh tỉnh trở lại rồi tính tiếp vậy,không thể thay đổi nên chỉ có thể chờ,mong rằng tương lai tốt đẹp và phép màu sẽ lần nữa xuất hiện đến với gia đình họ.
Mễ Lạc Tranh từ trong hồi tưởng qúa khứ xúc động trở về,hiện tại cậu đang ở bệnh viện ngày cuối cùng với anh,và chiều nay sẽ chính thức chuyển tới sống chung với gia đình chồng.Năm 18 tuổi anh đã có ý sống riêng và có nhà riêng của bản thân,kể từ đó luôn là cuối tuần hoặc khi rảnh rổi sẽ về nhà và thăm ba mẹ,thăm ông. Nhưng tình trạng hiện tại muốn họ để anh sống riêng là không thể nào,ngày ngày đặt dưới mí mắt cẩn thận chăm nom nhìn ngắm mới có thể khiến họ an tâm.
Âu Dương Vận hai tay ôm chặt lấy eo Mễ Lạc Tranh,đầu tựa ngực nhỏ đặt cậu ngồi trên đùi mình,môi đẹp hơi dẫu biểu tình trẻ con trông rất buồn cười.Khiến cậu nổi lên xúc động muốn đưa tay ra kéo cái mỏ đó vậy,là thế nhưng bàn tay to lớn và bờ vai rộng ấy vẫn ấm áp an toàn như ngày nào,chẳng biết tại sao nhưng dù anh có biến trở thành như vậy cậu vẫn thích,vẫn muốn ỷ lại và dựa dẩm cho dù anh không bình thường.
Chắc có lẻ đó là tình yêu nên không thể dùng lẻ thường để phán xét đi?
Tuần trước Mễ Lạc Tranh vừa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học,vốn định sẽ đi nhưng gặp anh tỉnh,cộng thêm tình trạng bây giờ sao có thể bỏ mặc đâu? sở bất đắc dĩ đành phải tạm nghĩ chờ thêm xem sao? nếu bình an trở lại thì tiếp tục học bằng không thì thôi,bằng cấp gì đó so với y làm sao xánh nổi đâu? kệ nó chứ!!
Về tới nhà anh liền lăn ra đất vườn ngủ mê man,mặc kệ ai kêu cũng không chịu dậy đi vào giường.
"Tiểu Vận con ngoan ngoãn đi vào giường ngủ có được không?"
"Đúng vậy,ở ngoài trời lạnh lắm không tốt đâu!"
ba mẹ anh liên tục nhẹ giọng khuyên can nhưng đều vô dụng,anh thậm chí đến cả cái tay hay con mắt cũng chẳng thèm nhếch lên,bày ra bộ dáng mặc kệ sự đời nằm liệt trên đất.
Hết cách thì họ mới xực nhớ tới thiếu niên,quay đầu đánh mắt Mễ Lạc Tranh ngay tức thì đi lên ngồi xổm xuống,vừa mới mở miệng gọi "anh" thì Âu Dương Vận đã ngay tức khắc mở mắt.
"Vận Vận không dậy đâu...thích ở ngoài này cơ" anh vừa nói vừa dẫu môi hờn dỗi trông rất đáng yêu.
Mễ Lạc Tranh kiên nhẫn giơ tay vuốt tóc và gò má anh,Âu Dương Vận mí mắt rung rung mím môi nhìn chằm chằm cậu một cách xi mê,rất lâu rồi khẽ nuốt nước bọt,bỗng nhiên phát giác nơi khoé miệng ươn ướt liền đưa tay lên lau chùi cẩn thận,lại không dám tiếp tục nhìn cậu đỏ mặt xấu hổ quay đầu khiến họ dở khóc dở cười.
"A Vận ngoan ngoãn vào nhà nằm được không?" Mễ Lạc Tranh tiếp tục nhẹ giọng mở miệng khuyên can, nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu từ chối qủa quyết từ phía anh.
"Vậy nếu anh chịu vào tối nay cho anh ôm ngủ thế nào hả?"
Vừa dứt lời thì một bóng người từ trên đất bất giác bật dậy chạy nhanh vào trong,nhanh đến nổi họ chỉ nhìn thấy bóng trắng xẹt qua,phảng phất như chưa hề tồn tại.
Vốn không mang hy vọng gì Mễ Lạc Tranh "..." sao cứ có cảm giác mình bị lừa là sao ta?
Ba mẹ ruột kiêm bóng đèn tàn hình ăn cẩu lương đến phát sáng "...." này còn là đứa con trai ngoan ngoãn đáng tự hào của họ sao? là yêu r*âu x*anh có sắc quên ba mẹ thì đúng hơn!!!
Vậy là tối đó Mễ Lạc Tranh thuận lí thành chương trở thành gối ôm cho anh,cậu bị ôm đến chặt cứng không thoát nổi,còn tên ngốc đáng yêu kia thì cứ như sợ cậu chạy trốn,mỗi lần đứng dậy đi vệ sinh đều sẽ bĩu môi chăm chú nhìn.
Sáng hôm sau Mễ Lạc Tranh dậy sớm định ra siêu thị mua chút thức ăn,chẳng biết có phải do mệt mỏi hay tối hôm qua quậy phá mất sức hay không mà sáng nay vẫn chưa thức dậy,lúc cậu vệ sinh cá nhân thay song quần áo anh vẫn ngủ,khẽ đặt lên trán anh một nụ hôn rồi mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra.
Lượn vòng chọn chút thức ăn cho cả ngày hôm nay,cơm sáng thì đã có mẹ ở nhà lo nên không vội vàng,thanh toán xách theo bọc to bọc nhỏ ra khỏi siêu thị thì bỗng nhiên có người từ bên hông lao nhanh về phía cậu,Mễ Lạc Tranh hốt hoảng co chân định tránh nhưng không kịp,cháo nóng đặc xệt bắn lên cả quần áo và đầu tóc cậu khiến nó trở nên bết dính nhớp nháp,da cũng bị phỏng nhiều nơi,bộ dáng xinh đẹp nhã nhặn nháy mắt biến thành dơ bẩn hề hà,chật vật không chịu nổi.
Vốn dĩ đang mang tâm trạng vui vẻ cũng vì chuyện này mà bực mình tức giận,có cần phải xui xẻo đến thế không a????
Sắc mặt chẳng thể nào hình dung cảm xúc hiện tại,chưa kịp định làm gì cả thì đối phương đã liên tục nức nở ngẹn ngào nhẹ giọng nói "Thật xin lỗi tôi thật sự không phải cố ý đâu!! thật xin lỗi"
Mễ Lạc Tranh ngẫng đầu nhìn lên thì thấy trước mặt hoá ra là một thiếu niên thanh tú,áo sơmi trắng cài kín ngắn tay kết hợp với quần jean đã tẩy đến trắng bạc, và đôi giày cũ sờn bán đầy vỉa hè.Mái tóc cắt ngắn gọn,trên mặt còn đeo kính cận mỏng nhỏ viền bạc bộ dáng trông thập phần ngoan ngoãn khả ái.Lúc này đây viền mắt ửng đỏ sắp khóc,thế nhưng vẫn kiên trì nén lại mà liên tục cúi đầu xin lỗi Mễ Lạc Tranh.
Cố nén buồn bực không vui trong lòng,cười nhạt giả vờ xua tay rộng lượng đáp "Không sao,lần sau đi đường để ý chút là được!"
"Thật sự xin lỗi tất cả là lỗi của tôi,tôi sẽ cố gắng kiếm tiền đền bù cho cậu!"
"Aiza thật sự không sao đâu mà" thấy cậu ta nhiệt tình nhận lỗi như vậy,thân là nạn nhân Mễ Lạc Tranh cũng cảm thấy ngượng ngùng nhận,cảm giác như người bị ăn hiếp bị bắt nạt là người kia chứ không phải cậu vậy.
"Xin lỗi...là do tôi không cẩn thận làm bẩn quần áo của cậu hết rồi" thiếu niên cắn môi ngẩng đầu,hai mắt ướt át đáng thương nhìn cậu.
Mễ Lạc Tranh không có ý định truy cứu,với lại thời gian đã không còn sớm nên muốn trở về,nhìn cậu ta cười tươi lắc đầu nhẹ nhàng nói
"Chuyện xui không ai muốn cả,không sao đâu tôi trở về tắm rửa chút là được rồi,cậu đừng tự trách bản thân có biết không?"
"Thật...thật sao?" thiếu niên dường như thập phần kinh ngạc trước lời nói của cậu,ngay cả ngữ điệu cũng trở nên cao hơn đôi phần.
Mễ Lạc Tranh có chút buồn cười không biết nói sao cho phải,mở miệng an ủi cậu ta thêm vài câu rồi mới xách đồ hướng trở về nhà.
Thiếu niên đứng ở phía sau chăm chú dõi theo bóng lưng cậu đang dần khuất xa,sắc mặt thoáng chốc biến đổi,trong mắt mang theo tinh quang lệ khí và hận thù dần dần bốc lên,hai tay xiết chặt khiến nó trở nên nổi gân trắng bệch,ngiến răng gằn giọng nói "Kiều Tân Phàm...mọi thứ hôm nay chỉ là mới bắt đầu mà thôi...rồi sẽ có ngày Đông Thành Tuyển tao cướp hết tất cả,khiến mày thân bại danh liệt...giống như tao ở kiếp trước...Kiều Tân Phàm mày đợi đó cho tao!!!"
"...." m*ẹ nó tên này sao cứ có cảm giác lạ lạ thế nào ấy nhỉ? biến ngốc trở về thời kì trẻ con ngây thơ nhưng mà...làm gì có đứa trẻ 5 tuổi nào dam dang dê xòm thế này đâu???? nếu không phải hệ thống và cả bác sĩ bệnh viện đều chứng thực,thì cậu thật sự nghi ngờ rằng y có phải đang giả ngốc hay không nữa?
Nhớ lại khoảng thời gian ba ngày trước xác thực khiến người đau đầu,khi ấy y mới tỉnh lại liền bị toàn bộ người nhà rồi bác sĩ vây quanh,ba mẹ chị hai của cậu cũng có mặt chạy tới.Diêu Âm nước mắt giàn dụa ôm anh vừa khóc vừa nói rất nhiều,hai mẹ con cứ thế ôm nhau khóc quên cả trời đất,đợi bác sĩ lần nữa khám chửa thì xác định anh đã có thể trở về nhà tĩnh dưỡng,bọn họ không qúa an tâm nên muốn để anh ở lại quan sát thêm vài ngày phòng biến chứng.
Mễ Lạc Tranh khi đó thấy vậy liền tạm thời an tâm,đương lúc muốn đứng dậy chào hỏi rồi ra về thì bất ngờ bị anh giữ lấy,Âu Dương Vận ôm chặt lấy cậu từ phía sau nhìn họ liều mạng lắc đầu,cương quyết không để cậu đi,muốn cậu ở cạnh rồi ôm cậu đi ngủ.
Đám người Âu Dương gia phản ứng chỉ là kinh ngạc đôi chút,bởi họ đã biết quan hệ hai người từ sớm,nhưng Kiều gia chính là hoàn toàn ngược lại.Tin tức này đến qúa bất ngờ,đập vào mặt họ giống như sấm giữa trời quang không thể tưởng tượng.Ba thân hình đồng loạt cứng đờ không rõ cảm xúc,trong mắt tràn đầy kinh ngạc xen lẫn hoang mang sợ hãi,họ không biết họ hoàn toàn không biết gì cả,ba mặt nhìn nhau rồi lại nhìn về phía Âu Dương Vận cảm xúc vô cùng phức tạp.
Diêu Âm đang lúc mở miệng muốn nói gì đó thì lão gia tử đột nhiên xen vào,ông nói quan hệ hai người vốn không như họ tưởng tượng,thật ra vì tiểu Phàm là người a Vận nhìn thấy sau hôn mê nên mới vậy,trẻ con ỷ lại thân cận với người có thiện ý.Đơn giản chỉ là yêu thích đối với trưởng bối và lời nói ngây ngô thơ dại,chứ hoàn toàn không mang ý xấu hay mục đích tăm tối gì cả.
Lời này vừa ra thành công trấn định bình ổn lại ba người Kiều gia,hai vợ chồng vốn đang không biết làm sao cho phải,và nên lấy thái độ thế nào để đối mặt với anh thì nay lại không có gì cả khiến họ an tâm,nhưng rồi nghĩ tới cảnh anh cứ bám theo rồi thân mật con trai họ thế này thì làm sao? thằng bé còn chưa lập gia đình,cứ việc ngày ngày thân mật như vậy ảnh hưởng danh tiếng tiết hạnh thì làm sao bây giờ?
Tính không phải nghĩ gì hỏi nấy,nhưng Tân Phàm là bảo bối cưng nhà họ sao có thể qua loa đơn giản đâu? Mễ Lộ Dung mở miệng nói ra nghi vấn bản thân,nàng với đội trưởng vốn là chổ chí cốt thâm giao,nhiều năm giao tình bạn bè nhưng chuyện này sợ là khó lòng giúp đỡ.Âu Dương gia nghe song cũng không một ai phản ứng quyết liệt,hay lên tiếng phản đối gì cả,bọn họ chỉ cười sau đó đồng loạt đua nhau lên tiếng giải thích.
Nào là sau này chờ anh tỉnh lại sẽ để anh đích thân ra mặt giải thích,rồi nào là sẽ thay cậu tìm được lang quân như ý,sẽ không để cậu thiệt thòi bla bla các thứ.
Toàn bộ công phu miệng lưỡi rồi các tuyệt chiêu vuốt mông ngựa đồng loạt phun ra,xoay quanh ba người Kiều gia như chong chóng thôi miên không ngừng,lời ngon tiếng ngọt hứa hẹn nhiều hơn cả đường.Đặc biệt là lão gia tử còn vỗ ngực cam đoan với họ,chắc chắn sẽ trông chừng cháu trai cẩn thận,sẽ không để nó làm xằng làm bậy với tiểu Phàm khi cậu chưa đủ tuổi,sau này cho dù có đủ vẫn không thể làm.
Suy đi tính lại cả buổi trời cuối cùng đám người cũng đưa ra quyết định,đó là đối ngoại tuyên bố cậu và anh hai người chính thức là vị hôn phu của nhau,như vậy cho dù có lộ hay bị ai trông thấy cũng chẳng ngại gì.
Ba người Kiều gia thầm nghĩ hiện tại cũng chỉ còn mỗi cách này là tốt nhất,đội trưởng mang danh con rể "hờ" nhưng cũng không phải thật sự,cho nên không cần bận tâm việc lễ nghi hay gì ấy.
Nhưng mà con trai họ tương lai phải làm sao bây giờ? chẳng lẻ phải đợi,phải mang danh vị hôn thê suốt cả đời không lập gia đình hay sao?giống như nhìn ra điều họ băn khoăn lo lắng,nhưng người lần này lên tiếng lại không phải ông mà chính là con trai của họ "Kiều Tân Phàm".
Cậu thoát ra nắm lấy tay anh,hai bàn tay mười ngón đan chặt vào nhau rồi nhìn về phía họ.Ngữ khí kiên định chắc chắn nhưng ẩn chứa tình cảm bao la nói "Chuyện của anh ấy cũng chính là chuyện của con,vấn đề của anh ấy cũng là vấn đề của con.Cả hai chúng con sẽ cùng nhau đối mặt và cùng nhau vượt qua,tuy hiện tại anh ấy không biết gì cả nhưng con tin rằng trong tương lai anh ấy sẽ biết,sẽ tỉnh lại và đáp trả yêu thương với con.Cùng con tạo nên một gia đình hạnh phúc,ba mẹ cho phép con ở bên anh ấy đi được không?"
Hai vợ chồng Kiều gia "...."
Bọn họ vốn đã bình tâm về vấn đề này,và vấn đề họ quan tâm nhất chính là lo lắng cho tương lai và hạnh phúc sau này của cậu.Đối tượng tốt họ nghĩ rất nhiều nhưng trong đó không bao gồm anh,bởi anh chưa bao giờ họ dám nghĩ tới vì nhiều lí do,đều nói tuổi tác không quan trọng và họ "ăn chơi" qúa sớm nên mới có cậu hôm nay,họ không có lí do phản đổi gì về việc tính toán tuổi tác này.Nhưng về tích cách về thân phận thì sao? Y thân là đội trưởng cảnh sát,tính cách cương trực công tư phân minh,cứng rắn ác liệt thế nào họ hiểu rõ hơn ai hết.
Bảo bối nhi nhà họ tính tình nhu thuận mềm yếu lại ngây thơ dễ gạt,dễ dàng tin tưởng người khác,họ sợ tính cậu như vậy sẽ không thích hợp ở bên cạnh khi anh hồi phục thần trí.
Phụ huynh trăm ngàn mối lo,lo con cái lo gia đình và cả tương lai của con,họ sợ cậu sẽ lần nữa khổ vì tình yêu,không phải vì họ không tin nhân cách của anh mà là họ lo con trai họ.Thời gian lâu ngày mưa dầm thấm đất sợ cậu sẽ thật lòng yêu anh,rồi sau này anh không đáp trả thì lại khổ.Hoặc cũng rất có thể là anh vì nể mặt quan hệ với bọn họ nên đồng ý,tiếp tục kết hôn với cậu nhưng sẽ không vui,đồng ý là hôn nhân từ từ bồi đắp theo thời gian nhưng ai biết khi nào y mới tỉnh đâu?
Một năm? ba năm hay 5 năm mười năm?
Lỡ chăng may khi đó cậu trở nên xấu xí nhan sắc lụi tàn,không còn diện mạo ngây ngất lòng người thì liệu anh có kiên nhẫn chờ đợi hay không? một trong hai yêu người khác? hay anh có đội tượng mình yêu thì ai sẽ là người ra đi? càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng không yên,nhưng thấu hiểu tính cách con trai biết hiện tại khuyên cũng vô dụng nên bất đắc dĩ lựa chọn rút lui,đội trưởng dù sao cũng đâu có cảm tình gì với con trai họ nên không lo y sẽ làm càn.
Thôi thì tạm thời yên lặng chờ tương lai,chờ thời gian sắp sắp tới xem sao,mọi chuyện có khi sẽ tốt hoặc tệ hơn không chừng,nhưng chắc chắn là khá hơn bây giờ.Thôi thì vạn sự tuỳ duyên,chờ đội trưởng thanh tỉnh trở lại rồi tính tiếp vậy,không thể thay đổi nên chỉ có thể chờ,mong rằng tương lai tốt đẹp và phép màu sẽ lần nữa xuất hiện đến với gia đình họ.
Mễ Lạc Tranh từ trong hồi tưởng qúa khứ xúc động trở về,hiện tại cậu đang ở bệnh viện ngày cuối cùng với anh,và chiều nay sẽ chính thức chuyển tới sống chung với gia đình chồng.Năm 18 tuổi anh đã có ý sống riêng và có nhà riêng của bản thân,kể từ đó luôn là cuối tuần hoặc khi rảnh rổi sẽ về nhà và thăm ba mẹ,thăm ông. Nhưng tình trạng hiện tại muốn họ để anh sống riêng là không thể nào,ngày ngày đặt dưới mí mắt cẩn thận chăm nom nhìn ngắm mới có thể khiến họ an tâm.
Âu Dương Vận hai tay ôm chặt lấy eo Mễ Lạc Tranh,đầu tựa ngực nhỏ đặt cậu ngồi trên đùi mình,môi đẹp hơi dẫu biểu tình trẻ con trông rất buồn cười.Khiến cậu nổi lên xúc động muốn đưa tay ra kéo cái mỏ đó vậy,là thế nhưng bàn tay to lớn và bờ vai rộng ấy vẫn ấm áp an toàn như ngày nào,chẳng biết tại sao nhưng dù anh có biến trở thành như vậy cậu vẫn thích,vẫn muốn ỷ lại và dựa dẩm cho dù anh không bình thường.
Chắc có lẻ đó là tình yêu nên không thể dùng lẻ thường để phán xét đi?
Tuần trước Mễ Lạc Tranh vừa nhận được giấy báo trúng tuyển đại học,vốn định sẽ đi nhưng gặp anh tỉnh,cộng thêm tình trạng bây giờ sao có thể bỏ mặc đâu? sở bất đắc dĩ đành phải tạm nghĩ chờ thêm xem sao? nếu bình an trở lại thì tiếp tục học bằng không thì thôi,bằng cấp gì đó so với y làm sao xánh nổi đâu? kệ nó chứ!!
Về tới nhà anh liền lăn ra đất vườn ngủ mê man,mặc kệ ai kêu cũng không chịu dậy đi vào giường.
"Tiểu Vận con ngoan ngoãn đi vào giường ngủ có được không?"
"Đúng vậy,ở ngoài trời lạnh lắm không tốt đâu!"
ba mẹ anh liên tục nhẹ giọng khuyên can nhưng đều vô dụng,anh thậm chí đến cả cái tay hay con mắt cũng chẳng thèm nhếch lên,bày ra bộ dáng mặc kệ sự đời nằm liệt trên đất.
Hết cách thì họ mới xực nhớ tới thiếu niên,quay đầu đánh mắt Mễ Lạc Tranh ngay tức thì đi lên ngồi xổm xuống,vừa mới mở miệng gọi "anh" thì Âu Dương Vận đã ngay tức khắc mở mắt.
"Vận Vận không dậy đâu...thích ở ngoài này cơ" anh vừa nói vừa dẫu môi hờn dỗi trông rất đáng yêu.
Mễ Lạc Tranh kiên nhẫn giơ tay vuốt tóc và gò má anh,Âu Dương Vận mí mắt rung rung mím môi nhìn chằm chằm cậu một cách xi mê,rất lâu rồi khẽ nuốt nước bọt,bỗng nhiên phát giác nơi khoé miệng ươn ướt liền đưa tay lên lau chùi cẩn thận,lại không dám tiếp tục nhìn cậu đỏ mặt xấu hổ quay đầu khiến họ dở khóc dở cười.
"A Vận ngoan ngoãn vào nhà nằm được không?" Mễ Lạc Tranh tiếp tục nhẹ giọng mở miệng khuyên can, nhưng chỉ nhận lại được cái lắc đầu từ chối qủa quyết từ phía anh.
"Vậy nếu anh chịu vào tối nay cho anh ôm ngủ thế nào hả?"
Vừa dứt lời thì một bóng người từ trên đất bất giác bật dậy chạy nhanh vào trong,nhanh đến nổi họ chỉ nhìn thấy bóng trắng xẹt qua,phảng phất như chưa hề tồn tại.
Vốn không mang hy vọng gì Mễ Lạc Tranh "..." sao cứ có cảm giác mình bị lừa là sao ta?
Ba mẹ ruột kiêm bóng đèn tàn hình ăn cẩu lương đến phát sáng "...." này còn là đứa con trai ngoan ngoãn đáng tự hào của họ sao? là yêu r*âu x*anh có sắc quên ba mẹ thì đúng hơn!!!
Vậy là tối đó Mễ Lạc Tranh thuận lí thành chương trở thành gối ôm cho anh,cậu bị ôm đến chặt cứng không thoát nổi,còn tên ngốc đáng yêu kia thì cứ như sợ cậu chạy trốn,mỗi lần đứng dậy đi vệ sinh đều sẽ bĩu môi chăm chú nhìn.
Sáng hôm sau Mễ Lạc Tranh dậy sớm định ra siêu thị mua chút thức ăn,chẳng biết có phải do mệt mỏi hay tối hôm qua quậy phá mất sức hay không mà sáng nay vẫn chưa thức dậy,lúc cậu vệ sinh cá nhân thay song quần áo anh vẫn ngủ,khẽ đặt lên trán anh một nụ hôn rồi mới nhẹ nhàng mở cửa đi ra.
Lượn vòng chọn chút thức ăn cho cả ngày hôm nay,cơm sáng thì đã có mẹ ở nhà lo nên không vội vàng,thanh toán xách theo bọc to bọc nhỏ ra khỏi siêu thị thì bỗng nhiên có người từ bên hông lao nhanh về phía cậu,Mễ Lạc Tranh hốt hoảng co chân định tránh nhưng không kịp,cháo nóng đặc xệt bắn lên cả quần áo và đầu tóc cậu khiến nó trở nên bết dính nhớp nháp,da cũng bị phỏng nhiều nơi,bộ dáng xinh đẹp nhã nhặn nháy mắt biến thành dơ bẩn hề hà,chật vật không chịu nổi.
Vốn dĩ đang mang tâm trạng vui vẻ cũng vì chuyện này mà bực mình tức giận,có cần phải xui xẻo đến thế không a????
Sắc mặt chẳng thể nào hình dung cảm xúc hiện tại,chưa kịp định làm gì cả thì đối phương đã liên tục nức nở ngẹn ngào nhẹ giọng nói "Thật xin lỗi tôi thật sự không phải cố ý đâu!! thật xin lỗi"
Mễ Lạc Tranh ngẫng đầu nhìn lên thì thấy trước mặt hoá ra là một thiếu niên thanh tú,áo sơmi trắng cài kín ngắn tay kết hợp với quần jean đã tẩy đến trắng bạc, và đôi giày cũ sờn bán đầy vỉa hè.Mái tóc cắt ngắn gọn,trên mặt còn đeo kính cận mỏng nhỏ viền bạc bộ dáng trông thập phần ngoan ngoãn khả ái.Lúc này đây viền mắt ửng đỏ sắp khóc,thế nhưng vẫn kiên trì nén lại mà liên tục cúi đầu xin lỗi Mễ Lạc Tranh.
Cố nén buồn bực không vui trong lòng,cười nhạt giả vờ xua tay rộng lượng đáp "Không sao,lần sau đi đường để ý chút là được!"
"Thật sự xin lỗi tất cả là lỗi của tôi,tôi sẽ cố gắng kiếm tiền đền bù cho cậu!"
"Aiza thật sự không sao đâu mà" thấy cậu ta nhiệt tình nhận lỗi như vậy,thân là nạn nhân Mễ Lạc Tranh cũng cảm thấy ngượng ngùng nhận,cảm giác như người bị ăn hiếp bị bắt nạt là người kia chứ không phải cậu vậy.
"Xin lỗi...là do tôi không cẩn thận làm bẩn quần áo của cậu hết rồi" thiếu niên cắn môi ngẩng đầu,hai mắt ướt át đáng thương nhìn cậu.
Mễ Lạc Tranh không có ý định truy cứu,với lại thời gian đã không còn sớm nên muốn trở về,nhìn cậu ta cười tươi lắc đầu nhẹ nhàng nói
"Chuyện xui không ai muốn cả,không sao đâu tôi trở về tắm rửa chút là được rồi,cậu đừng tự trách bản thân có biết không?"
"Thật...thật sao?" thiếu niên dường như thập phần kinh ngạc trước lời nói của cậu,ngay cả ngữ điệu cũng trở nên cao hơn đôi phần.
Mễ Lạc Tranh có chút buồn cười không biết nói sao cho phải,mở miệng an ủi cậu ta thêm vài câu rồi mới xách đồ hướng trở về nhà.
Thiếu niên đứng ở phía sau chăm chú dõi theo bóng lưng cậu đang dần khuất xa,sắc mặt thoáng chốc biến đổi,trong mắt mang theo tinh quang lệ khí và hận thù dần dần bốc lên,hai tay xiết chặt khiến nó trở nên nổi gân trắng bệch,ngiến răng gằn giọng nói "Kiều Tân Phàm...mọi thứ hôm nay chỉ là mới bắt đầu mà thôi...rồi sẽ có ngày Đông Thành Tuyển tao cướp hết tất cả,khiến mày thân bại danh liệt...giống như tao ở kiếp trước...Kiều Tân Phàm mày đợi đó cho tao!!!"
Bình luận facebook