Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 41
- Phong Linh, cẩn thận!
Mấy con xác sống khác thấy có người liền lao đến tấn công, đủ loại dị năng được phóng ra, Hạ Phong Linh phản ứng nhanh lăn một vòng trên mặt đất núp sau một bức tường nên né được đợt tấn công kia.
Lương Thần đang định dụ bớt xác sống đi thì đã thấy Hạ Phong Linh đột nhiên lao ra một kiếm hạ xuống là đầu xác sống liền rụng một con.
Dám tấn công cô, vậy thì đi chết đi.
Lương Thần: "..." được rồi, hắn vẫn nên tập trung làm việc của mình thì hơn.
- con ranh đó là người sao?
Có ý đồ với siêu thị này không chỉ có mỗi mình Hạ Phong Linh và Lương Thần, thế nên vẫn có vài nhóm người không cam tâm mà rình ở ngoài siêu thị chờ đợi thời cơ, có thể là đợi xác sống rời đi hoặc là đợi những người như Hạ Phong Linh và Lương Thần đi vào dụ xác sống đi.
- mẹ kiếp, Lâm Tuấn nếu chúng ta còn không ra tay vật tư sẽ bị hai người đó chiếm hết đấy.
- sợ gì, bọn họ chỉ có hai người, chẳng nhẽ lấy hết được cả cái siêu thị sao?
Lâm Tuấn cười khẩy, nhưng nữ sinh ở bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.
- Lâm Tuấn, tên kia có hệ không gian đấy.
- sao em biết?
- anh nhìn đi, súng hết đạn hắn trực tiếp vứt luôn nhưng tay sao hắn vẫn không hết súng dùng chứ?
Đám người kia nhìn mấy khẩu súng vứt dưới đất loại nào cũng có kia thì há hốc mồm, lãng phí như vậy sao?
Không phải trọng điểm là tên đó có không gian, còn không vào hắn sẽ cuỗm sạch đấy.
Bọn họ cũng không phải chưa từng có ý định tấn công vào đó nhưng kết quả người thì ít đi, xác sống thì nhiều lên nên định từ bỏ thì lại thấy hai người Phong Linh và Lương Thần, vốn định để họ dụ bớt xác sống cấp cao để họ làm ngư ông đắc lợi nhưng nhìn mà xem, giờ mà còn xông ra lát nữa muốn nhặt đồ thừa cũng không có mà nhặt đâu.
Thế là Hạ Phong Linh và Lương Thần vừa xử xong đám xác sống cấp cao thì bên ngoài đột nhiên có người xông vào, giúp họ xử nốt đống xác sống cấp thấp còn lại.
Hạ Phong Linh nhìn đám người ất ơ từ đâu ra mày nhíu lại, Lương Thần cũng rõ ý đồ của bọn chúng nên cũng chẳng có nét mặt vui vẻ gì lắm.
- mọi người, chia nhau ra lấy đồ và tinh hạch đi.
Đám người kia tự nhiên như ruồi định xông vào bên trong, Hạ Phong Linh đời nào để họ đạt được ý nguyện.
- ai cho mà đi lấy?
- cô gái, chúng tôi cũng có công trong việc dọn dẹp siêu thị này đấy.
Người kia vênh váo, Hạ Phong Linh gằn giọng.
- thế sao không xông vào lúc xác sống cấp cao còn sống ý?
- chúng tôi vừa đi ngang qua nghe thấy tiếng động nên mới vào xem thử.
Một người đàn ông trông có vẻ trí thức lên tiếng, nói xong còn trưng ra một nụ cười tiêu chuẩn nữa.
- xem xong rồi thì đi đi, không tiễn.
- cô...
- tranh cãi với cô ta làm gì, lên đi.
Muốn đánh nhau à, được vậy lên đi, cô sợ chắc.
- Hứa Nguyệt, là cô sao?
Trong khi Hạ Phong Linh và đám người kia sắp sửa lao vào đánh nhau thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
Hạ Phong Linh quay sang nhìn là một nữ sinh vóc người khá nhỏ nhắn, tuy tận thế nhưng trang phục rất sạch sẽ tinh tươm, chắc là nữ chính rồi.
Mấy người kia nghe vậy thì cùng nhìn về phía cô, có người kinh ngạc, có người lại nghi hoặc.
- ai vậy, bạn của em sao?
- phải.
- không phải.
Hạ Phong Linh và nữ chính gần như đồng thời lên tiếng, Tô Thanh Hương ra vẻ bất đắc dĩ nói.
- lúc đó cậu bị xác sống cào trúng còn hôn mê nữa nên bọn tớ tưởng cậu đã biến thành xác sống rồi, bọn tớ không cố ý bỏ rơi cậu đâu, cậu đừng giận tớ.
- thì ra là bạn bè à vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
- ai là bạn bè với cô ta.
- này cô gái Thanh Hương cũng nói rồi, lúc đó cô ấy không cố ý mà, cô xem...dù sao cái siêu thị này to như thế, cô và bạn trai cô cũng không lấy đi hết được đúng không?
Có người bênh vực Thanh Hương, Hạ Phong Linh lừ mắt nhìn hắn, người kia chạm phải mắt cô liền rụt cổ lại im lặng.
Ai là bạn trai ký chủ hả? Mấy người mắt mù à? Ký chủ là của chủ nhân, ngoài ngài ấy ra không ai được phép làm bạn trai của ký chủ hết.
Hạ Phong Linh chưa kịp chửi thì hệ thống đã chửi trước, cô nhìn người kia mặt hơi trầm xuống.
- tôi và hắn lấy được hết, còn nữa hắn là kho...tài xế của tôi, không phải bạn trai.
Lương Thần: "..."
- cô gái này cô đừng tham lam như thế chứ, dù có lấy được hai người cũng không dùng hết.
- có thể.
Đám người kia: "..."
- này Hứa Nguyệt, sao cô có thể ích kỷ như vậy được, tôi biết cô hận chúng tôi khi đó bỏ mặc cô nhưng cô xem bây giờ cô vẫn sống sờ sờ ra đấy thôi còn trở nên lợi hại như thế nữa còn gì.
- ồ vậy nên tôi phải cảm ơn mấy người khi đó đã bỏ rơi tôi à?
Ngứa tay quá, làm thế nào đây!!!!
- tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói là bây giờ cô cũng không sao rồi, cũng không nên ghi thù quá.
- tôi cứ thích ghi thù đấy.
- mẹ kiếp, lằng nhằng với cô ta làm gì, cứ vào lấy đi, chúng ta cũng có công dọn dẹp siêu thị này mà.
Một người không chịu nổi nữa mà hét lên, mấy người kia cũng lập tức đi vào.
- đứng lại.
Lương Thần giơ súng lên chỉ vào đám người đó.
Thì ra đám người này chính là người đã bỏ mặc cô ấy à? Vậy tức là phe địch rồi.
Đám người kia cũng giơ súng lên, Lâm Tuấn nhìn Lương Thần lạnh giọng.
- người anh em, bên tôi nhiều người hơn cậu, súng của bọn tôi cũng nhanh hơn thanh kiếm của con bé kia,...
Hạ Phong Linh nhìn người kia, tên Lâm Tuấn, là bạn mà nữ chính mang tới, cũng có chút tài năng, luôn khinh thường nguyên chủ, so sánh nguyên chủ với nữ chính, cũng là người đâm thọc nhiều nhất khiến cô và anh trai mình ngày càng xa cách nhau.
- ồ thật sao?
Lâm Tuấn nhìn cây kiếm đang kề trên cổ mình thì sửng sốt, tốc độ này...
- Hứa Nguyệt, có gì từ từ nói.
Nữ chính lại giở trò thánh mẫu, Hạ Phong Linh cười mỉa.
- không từ từ được, đã nghe câu có làm mới có ăn chưa? Ban nãy sao không sớm xông ra đi mà phải đợi chúng tôi giết sạch xác sống rồi mới vào? Hôi của cũng không phải làm như thế này đâu.
- ai hôi của chứ?
- ừm, không phải hôi của mà là cướp trắng trợn luôn đúng không!
Mấy con xác sống khác thấy có người liền lao đến tấn công, đủ loại dị năng được phóng ra, Hạ Phong Linh phản ứng nhanh lăn một vòng trên mặt đất núp sau một bức tường nên né được đợt tấn công kia.
Lương Thần đang định dụ bớt xác sống đi thì đã thấy Hạ Phong Linh đột nhiên lao ra một kiếm hạ xuống là đầu xác sống liền rụng một con.
Dám tấn công cô, vậy thì đi chết đi.
Lương Thần: "..." được rồi, hắn vẫn nên tập trung làm việc của mình thì hơn.
- con ranh đó là người sao?
Có ý đồ với siêu thị này không chỉ có mỗi mình Hạ Phong Linh và Lương Thần, thế nên vẫn có vài nhóm người không cam tâm mà rình ở ngoài siêu thị chờ đợi thời cơ, có thể là đợi xác sống rời đi hoặc là đợi những người như Hạ Phong Linh và Lương Thần đi vào dụ xác sống đi.
- mẹ kiếp, Lâm Tuấn nếu chúng ta còn không ra tay vật tư sẽ bị hai người đó chiếm hết đấy.
- sợ gì, bọn họ chỉ có hai người, chẳng nhẽ lấy hết được cả cái siêu thị sao?
Lâm Tuấn cười khẩy, nhưng nữ sinh ở bên cạnh lại đột nhiên lên tiếng.
- Lâm Tuấn, tên kia có hệ không gian đấy.
- sao em biết?
- anh nhìn đi, súng hết đạn hắn trực tiếp vứt luôn nhưng tay sao hắn vẫn không hết súng dùng chứ?
Đám người kia nhìn mấy khẩu súng vứt dưới đất loại nào cũng có kia thì há hốc mồm, lãng phí như vậy sao?
Không phải trọng điểm là tên đó có không gian, còn không vào hắn sẽ cuỗm sạch đấy.
Bọn họ cũng không phải chưa từng có ý định tấn công vào đó nhưng kết quả người thì ít đi, xác sống thì nhiều lên nên định từ bỏ thì lại thấy hai người Phong Linh và Lương Thần, vốn định để họ dụ bớt xác sống cấp cao để họ làm ngư ông đắc lợi nhưng nhìn mà xem, giờ mà còn xông ra lát nữa muốn nhặt đồ thừa cũng không có mà nhặt đâu.
Thế là Hạ Phong Linh và Lương Thần vừa xử xong đám xác sống cấp cao thì bên ngoài đột nhiên có người xông vào, giúp họ xử nốt đống xác sống cấp thấp còn lại.
Hạ Phong Linh nhìn đám người ất ơ từ đâu ra mày nhíu lại, Lương Thần cũng rõ ý đồ của bọn chúng nên cũng chẳng có nét mặt vui vẻ gì lắm.
- mọi người, chia nhau ra lấy đồ và tinh hạch đi.
Đám người kia tự nhiên như ruồi định xông vào bên trong, Hạ Phong Linh đời nào để họ đạt được ý nguyện.
- ai cho mà đi lấy?
- cô gái, chúng tôi cũng có công trong việc dọn dẹp siêu thị này đấy.
Người kia vênh váo, Hạ Phong Linh gằn giọng.
- thế sao không xông vào lúc xác sống cấp cao còn sống ý?
- chúng tôi vừa đi ngang qua nghe thấy tiếng động nên mới vào xem thử.
Một người đàn ông trông có vẻ trí thức lên tiếng, nói xong còn trưng ra một nụ cười tiêu chuẩn nữa.
- xem xong rồi thì đi đi, không tiễn.
- cô...
- tranh cãi với cô ta làm gì, lên đi.
Muốn đánh nhau à, được vậy lên đi, cô sợ chắc.
- Hứa Nguyệt, là cô sao?
Trong khi Hạ Phong Linh và đám người kia sắp sửa lao vào đánh nhau thì một giọng nói trong trẻo vang lên.
Hạ Phong Linh quay sang nhìn là một nữ sinh vóc người khá nhỏ nhắn, tuy tận thế nhưng trang phục rất sạch sẽ tinh tươm, chắc là nữ chính rồi.
Mấy người kia nghe vậy thì cùng nhìn về phía cô, có người kinh ngạc, có người lại nghi hoặc.
- ai vậy, bạn của em sao?
- phải.
- không phải.
Hạ Phong Linh và nữ chính gần như đồng thời lên tiếng, Tô Thanh Hương ra vẻ bất đắc dĩ nói.
- lúc đó cậu bị xác sống cào trúng còn hôn mê nữa nên bọn tớ tưởng cậu đã biến thành xác sống rồi, bọn tớ không cố ý bỏ rơi cậu đâu, cậu đừng giận tớ.
- thì ra là bạn bè à vậy là tốt rồi, vậy là tốt rồi.
- ai là bạn bè với cô ta.
- này cô gái Thanh Hương cũng nói rồi, lúc đó cô ấy không cố ý mà, cô xem...dù sao cái siêu thị này to như thế, cô và bạn trai cô cũng không lấy đi hết được đúng không?
Có người bênh vực Thanh Hương, Hạ Phong Linh lừ mắt nhìn hắn, người kia chạm phải mắt cô liền rụt cổ lại im lặng.
Ai là bạn trai ký chủ hả? Mấy người mắt mù à? Ký chủ là của chủ nhân, ngoài ngài ấy ra không ai được phép làm bạn trai của ký chủ hết.
Hạ Phong Linh chưa kịp chửi thì hệ thống đã chửi trước, cô nhìn người kia mặt hơi trầm xuống.
- tôi và hắn lấy được hết, còn nữa hắn là kho...tài xế của tôi, không phải bạn trai.
Lương Thần: "..."
- cô gái này cô đừng tham lam như thế chứ, dù có lấy được hai người cũng không dùng hết.
- có thể.
Đám người kia: "..."
- này Hứa Nguyệt, sao cô có thể ích kỷ như vậy được, tôi biết cô hận chúng tôi khi đó bỏ mặc cô nhưng cô xem bây giờ cô vẫn sống sờ sờ ra đấy thôi còn trở nên lợi hại như thế nữa còn gì.
- ồ vậy nên tôi phải cảm ơn mấy người khi đó đã bỏ rơi tôi à?
Ngứa tay quá, làm thế nào đây!!!!
- tôi không có ý đó, tôi chỉ muốn nói là bây giờ cô cũng không sao rồi, cũng không nên ghi thù quá.
- tôi cứ thích ghi thù đấy.
- mẹ kiếp, lằng nhằng với cô ta làm gì, cứ vào lấy đi, chúng ta cũng có công dọn dẹp siêu thị này mà.
Một người không chịu nổi nữa mà hét lên, mấy người kia cũng lập tức đi vào.
- đứng lại.
Lương Thần giơ súng lên chỉ vào đám người đó.
Thì ra đám người này chính là người đã bỏ mặc cô ấy à? Vậy tức là phe địch rồi.
Đám người kia cũng giơ súng lên, Lâm Tuấn nhìn Lương Thần lạnh giọng.
- người anh em, bên tôi nhiều người hơn cậu, súng của bọn tôi cũng nhanh hơn thanh kiếm của con bé kia,...
Hạ Phong Linh nhìn người kia, tên Lâm Tuấn, là bạn mà nữ chính mang tới, cũng có chút tài năng, luôn khinh thường nguyên chủ, so sánh nguyên chủ với nữ chính, cũng là người đâm thọc nhiều nhất khiến cô và anh trai mình ngày càng xa cách nhau.
- ồ thật sao?
Lâm Tuấn nhìn cây kiếm đang kề trên cổ mình thì sửng sốt, tốc độ này...
- Hứa Nguyệt, có gì từ từ nói.
Nữ chính lại giở trò thánh mẫu, Hạ Phong Linh cười mỉa.
- không từ từ được, đã nghe câu có làm mới có ăn chưa? Ban nãy sao không sớm xông ra đi mà phải đợi chúng tôi giết sạch xác sống rồi mới vào? Hôi của cũng không phải làm như thế này đâu.
- ai hôi của chứ?
- ừm, không phải hôi của mà là cướp trắng trợn luôn đúng không!
Bình luận facebook