Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 114
Chẳng qua Văn Khanh lo lắng dư thừa rồi, Hàn Quân Thanh là một người rất nghiêm túc trong công việc. Điểm này thể hiện ở chỗ khi đã nhận một việc gì đó thì hắn sẽ không quan tâm chuyện khác. Giờ phút này hắn đang tích cực theo đuổi sự nghiệp nên sẽ không chú tâm tới vấn đề tình cảm gì đó.
Nhưng Hàn Quân Thanh không động tâm, không có nghĩa là Cố Nhược Ảnh cũng giống hắn.
Sau khi tiếp xúc với Hàn Quân Thanh rất khó có ai có thể không thích hắn, đặc biệt là người cùng tuổi khác phái. Tính tình nhẹ nhàng ấm áp, thân sĩ lại săn sóc, chín chắn trưởng thành, cao to đẹp trai,.... Hầu như hắn sở hữu hết tất cả đặc điểm người tình trong mộng của nữ sinh.
Cố Nhược Ảnh xuất thân từ ngôi sao nhí, lăn lộn trong giới giải trí này đã nhiều năm nên suy nghĩ cũng trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa. Cô ngại yêu đương với những nam sinh bằng tuổi vì họ quá ngây thơ, còn hay lông bông và không đủ chín chắn. Mà kiểu người đáp ứng đủ yêu cầu của cô thì lại quá lớn tuổi, tuổi tác chênh lệch quá nhiều cũng là một vấn đề. Khó có được một Hàn Quân Thanh xấp xỉ tuổi cô, đặc biệt là tính cách cũng vô cùng phù hợp với một nửa mà cô ao ước, tất nhiên xuân tâm sẽ nhộn nhạo không giống bình thường.
Tâm tư của thiếu nữ Hàn Quân Thanh chưa phát hiện ra nhưng Văn Khanh thân là tài xế già đục lỗ một cái là có thể nhìn ra được. Mặc dù Cố Nhược Ảnh ra vẻ rất tự nhiên hào phóng nhưng khi đối mặt với Hàn Quân Thanh thì khuôn mặt sẽ đỏ ửng lên. Ánh mắt sáng lấp lánh nhìn người tình trong mộng từ xa, làm bộ không thèm để tâm tới nhưng đôi mắt lại dính chặt vào người hắn... Đủ loại chứng cứ cho thấy chuyện mà Văn Khanh lo lắng đã xảy ra.
Cố Nhược Ảnh là con gái của nữ chủ Cố Niệm cùng với con trai lớn của Cố gia là Cố Kình Phong - cậu ruột của Hàn Quân Thanh, bọn họ là anh em họ. Tuy không phải anh em ruột nhưng loại quan hệ huyết thống này cũng không thể kết hôn.
Ngay từ đầu Văn Khanh đã lo lắng sẽ xảy ra loại chuyện này nên mới nhắc nhở Hàn Quân Thanh đừng diễn giả thành thật. Nhưng không nghĩ tới vấn đề không xuất hiện ở trên người Hàn Quân Thanh mà là từ Cố Nhược Ảnh.
Có câu nói: Chuyện của người lớn đừng làm liên lụy đến con cháu. Nhớ lại thân phận của Hàn Văn Khanh có vô số gút mắt, ân oán nhưng chỉ có một mình bà ấy tự gánh chịu, không làm liên lụy gì đến Cố Nhược Ảnh, vì khi đó cô còn chưa ra đời. Cũng giống như Hàn Quân Thanh không lựa chọn được nơi sinh ra của mình, bà ấy cũng vậy. Nên Văn Khanh cảm thấy bây giờ nên thẳng thắn nói thân phận thật cho Hàn Quân Thanh biết, để hắn ra mặt chặt đứt tâm tư không nên có của Cố Nhược Ảnh, phải bóp nát loại chuyện này từ trong trứng nước.
"...... Bận rộn đến nỗi quên cả thời gian, ba tháng đóng phim không hề chú ý động thái các fans của Thanh Khách. Xem ra đóng phim mới là ước mơ của tôi, ca hát chỉ có thể là nghề phụ. Thôi thì dành chút thời gian để thu âm bài hát mới vậy, nếu không sẽ cảm thấy thật xấu hổ với niềm đam mê âm nhạc." Hàn Quân Thanh vừa ăn vừa dùng suy nghĩ nói chuyện phiếm với Văn Khanh.
[Việc này không vội, bây giờ tôi có chuyện muốn nói với cậu.]
"Chuyện gì? Cô nói đi, tôi nghe."
Giờ phút này vẻ mặt của Hàn Quân Thanh vô cùng nhẹ nhàng tùy ý, hoàn toàn không để tâm tới chuyện mà Văn Khanh sắp nói. Cô có chút không đành lòng nói chân tướng cho hắn biết, có đôi khi không biết ngược lại sẽ hạnh phúc hơn. Lấy hiểu biết của Văn Khanh đối với hắn, sau khi hắn biết được thân thế của mình chắc chắn sẽ kinh ngạc nhưng không có chút vui mừng nào.
Quả nhiên, sau khi nghe Văn Khanh giải thích xong chân tướng, Hàn Quân Thanh trầm mặc nửa ngày, trên khuôn mặt không nhìn ra vẻ vui buồn: "Hóa ra mấy năm qua mẹ tôi chịu khổ thay cho người khác? Bà ấy vốn nên là kim chi ngọc diệp, lớn lên trong cẩm y ngọc thực, chỉ đơn giản vì bị ôm sai mà trở thành con nhà nghèo khó, tuổi còn nhỏ đã phải bỏ học, thậm chí suýt chút nữa bị cha nuôi bán đi, những đắng cay đau khổ này của bà ấy không nên được thừa nhận sao?"
Văn Khanh thở dài một hơi: [Chuyện tới bây giờ cũng chỉ có thể nói một câu tạo hóa trêu người. Nhưng mọi chuyện đều có hai mặt của nó, cậu phải nhìn ở một khía cạnh khác, nếu không có một phân đoạn ôm sai này thì làm sao cậu có thể gặp được mẹ của cậu chứ?]
[Tính ra thì cậu không thể định đoạt được hết mọi chuyện trên đời này. Công chúa biến thành cô bé lọ lem, có lẽ người khác sẽ cảm thấy bà ấy không cam lòng nhưng đâu biết chừng bà ấy lại có suy nghĩ khác. Bởi vì ở trong lòng bà ấy, cậu chính là bảo bối trân quý nhất trên đời, bà ấy nguyện đem hết tất cả mọi thứ ra để trao đổi!]
[Cậu tự hỏi mình xem, nếu là cậu thì cậu có đồng ý vì một cuộc sống tốt mà vứt bỏ mẹ ruột của cậu không? ]
"Không!" Hàn Quân Thanh buột miệng thốt ra không chút suy nghĩ.
[Cậu xem, chính cậu cũng không muốn từ bỏ còn gì, thật ra thì cậu không cần phải cảm thấy không cam lòng cho mẹ cậu. Nghèo khổ và giàu sang, có lẽ là vận mệnh an bài nhưng cậu nghĩ xem đời này của mẹ cậu trôi qua không thoải mái, không sung sướng chút nào sao?]
Không thoải mái, không sung sướng? Trong đầu Hàn Quân Thanh hiện lên một vài hình ảnh trong quá khứ: Khi hắn tan học về, mẹ đang xào rau ở dưới bếp sẽ quay mặt lại mỉm cười với hắn; khi hắn làm bài tập dưới ánh đèn, mẹ sẽ ở bên cạnh đan áo len, khuôn mặt mỉm cười nhìn chăm chú; Khi họp phụ huynh học sinh, mẹ vĩnh viễn là người cười rực rỡ nhất... Trong ấn tượng của hắn thì khuôn mặt của mẹ lúc nào cũng mang đầy ý cười, chưa từng vì nghèo khổ mà chau mày lại.
Chắc là... Vui vẻ đúng không.
[Nên cậu không cần cảm thấy uất ức thay cho mẹ cậu, chưa chắc bà ấy đã quan tâm đến vinh hoa phú quý. Thứ mà bà ấy để tâm nhất chính là cậu, chỉ cần cậu sống thật tốt là bà ấy vui rồi. Huống hồ, mẹ cậu cũng đã qua đời, mọi việc trên thế gian này không còn quan trọng với bà ấy nữa, người chịu ảnh hướng sâu nhất vẫn là cậu. Có Cố gia nhà ngoại hào môn làm hậu thuẫn, khẳng định sẽ lợi nhiều hơn hại, vậy cậu có nghĩ đến chuyện sẽ trở về nhận người nhà không?]
"Không cần suy nghĩ, tôi không nhận." Hàn Quân Thanh chém đinh chặt sắt nói. Nếu hắn trở về nhận đám người đó, càng thể hiện cả đời này mẹ hắn sẽ bị chê cười.
Văn Khanh cũng biết ý nghĩ của hắn, cô cũng không khuyên gì nhiều: [Tùy cậu vậy, có nhận hay không thật ra cũng không sao cả. Đã có bổn hệ thống ở đây rồi, còn nhận Cố gia làm gì? Vấn đề bây giờ là cậu có quan hệ huyết thống với Cố Nhược Ảnh, cô ấy là em họ của cậu, mà hình như cô ấy thích cậu đấy. Nếu cậu đã không nhận mặt vậy thì nhanh chặt đứt tâm tư không nên có của cô ấy đi, giải quyết sớm để miễn phải diễn tiết mục cẩu huyết từ người yêu trở thành anh em họ.]
Hàn Quân Thanh vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương, đối với chuyện Cố Nhược Ảnh thích hắn, hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách."
Văn Khanh biết nếu hắn đã đáp ứng chuyện gì thì hắn nhất định sẽ làm được, bởi vậy cô lập tức yên lòng.
Nhưng sự thật đã tát thẳng vào mặt cô rằng - cô đã yên tâm quá sớm, cách mà Hàn Quân Thanh nghĩ chính là đơn giản thô bạo đi nói thẳng với người ta....
"Tôi không thích cô, cả bây giờ lẫn về sau cũng không thích, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa."
Nhưng Hàn Quân Thanh không động tâm, không có nghĩa là Cố Nhược Ảnh cũng giống hắn.
Sau khi tiếp xúc với Hàn Quân Thanh rất khó có ai có thể không thích hắn, đặc biệt là người cùng tuổi khác phái. Tính tình nhẹ nhàng ấm áp, thân sĩ lại săn sóc, chín chắn trưởng thành, cao to đẹp trai,.... Hầu như hắn sở hữu hết tất cả đặc điểm người tình trong mộng của nữ sinh.
Cố Nhược Ảnh xuất thân từ ngôi sao nhí, lăn lộn trong giới giải trí này đã nhiều năm nên suy nghĩ cũng trưởng thành hơn so với các bạn cùng trang lứa. Cô ngại yêu đương với những nam sinh bằng tuổi vì họ quá ngây thơ, còn hay lông bông và không đủ chín chắn. Mà kiểu người đáp ứng đủ yêu cầu của cô thì lại quá lớn tuổi, tuổi tác chênh lệch quá nhiều cũng là một vấn đề. Khó có được một Hàn Quân Thanh xấp xỉ tuổi cô, đặc biệt là tính cách cũng vô cùng phù hợp với một nửa mà cô ao ước, tất nhiên xuân tâm sẽ nhộn nhạo không giống bình thường.
Tâm tư của thiếu nữ Hàn Quân Thanh chưa phát hiện ra nhưng Văn Khanh thân là tài xế già đục lỗ một cái là có thể nhìn ra được. Mặc dù Cố Nhược Ảnh ra vẻ rất tự nhiên hào phóng nhưng khi đối mặt với Hàn Quân Thanh thì khuôn mặt sẽ đỏ ửng lên. Ánh mắt sáng lấp lánh nhìn người tình trong mộng từ xa, làm bộ không thèm để tâm tới nhưng đôi mắt lại dính chặt vào người hắn... Đủ loại chứng cứ cho thấy chuyện mà Văn Khanh lo lắng đã xảy ra.
Cố Nhược Ảnh là con gái của nữ chủ Cố Niệm cùng với con trai lớn của Cố gia là Cố Kình Phong - cậu ruột của Hàn Quân Thanh, bọn họ là anh em họ. Tuy không phải anh em ruột nhưng loại quan hệ huyết thống này cũng không thể kết hôn.
Ngay từ đầu Văn Khanh đã lo lắng sẽ xảy ra loại chuyện này nên mới nhắc nhở Hàn Quân Thanh đừng diễn giả thành thật. Nhưng không nghĩ tới vấn đề không xuất hiện ở trên người Hàn Quân Thanh mà là từ Cố Nhược Ảnh.
Có câu nói: Chuyện của người lớn đừng làm liên lụy đến con cháu. Nhớ lại thân phận của Hàn Văn Khanh có vô số gút mắt, ân oán nhưng chỉ có một mình bà ấy tự gánh chịu, không làm liên lụy gì đến Cố Nhược Ảnh, vì khi đó cô còn chưa ra đời. Cũng giống như Hàn Quân Thanh không lựa chọn được nơi sinh ra của mình, bà ấy cũng vậy. Nên Văn Khanh cảm thấy bây giờ nên thẳng thắn nói thân phận thật cho Hàn Quân Thanh biết, để hắn ra mặt chặt đứt tâm tư không nên có của Cố Nhược Ảnh, phải bóp nát loại chuyện này từ trong trứng nước.
"...... Bận rộn đến nỗi quên cả thời gian, ba tháng đóng phim không hề chú ý động thái các fans của Thanh Khách. Xem ra đóng phim mới là ước mơ của tôi, ca hát chỉ có thể là nghề phụ. Thôi thì dành chút thời gian để thu âm bài hát mới vậy, nếu không sẽ cảm thấy thật xấu hổ với niềm đam mê âm nhạc." Hàn Quân Thanh vừa ăn vừa dùng suy nghĩ nói chuyện phiếm với Văn Khanh.
[Việc này không vội, bây giờ tôi có chuyện muốn nói với cậu.]
"Chuyện gì? Cô nói đi, tôi nghe."
Giờ phút này vẻ mặt của Hàn Quân Thanh vô cùng nhẹ nhàng tùy ý, hoàn toàn không để tâm tới chuyện mà Văn Khanh sắp nói. Cô có chút không đành lòng nói chân tướng cho hắn biết, có đôi khi không biết ngược lại sẽ hạnh phúc hơn. Lấy hiểu biết của Văn Khanh đối với hắn, sau khi hắn biết được thân thế của mình chắc chắn sẽ kinh ngạc nhưng không có chút vui mừng nào.
Quả nhiên, sau khi nghe Văn Khanh giải thích xong chân tướng, Hàn Quân Thanh trầm mặc nửa ngày, trên khuôn mặt không nhìn ra vẻ vui buồn: "Hóa ra mấy năm qua mẹ tôi chịu khổ thay cho người khác? Bà ấy vốn nên là kim chi ngọc diệp, lớn lên trong cẩm y ngọc thực, chỉ đơn giản vì bị ôm sai mà trở thành con nhà nghèo khó, tuổi còn nhỏ đã phải bỏ học, thậm chí suýt chút nữa bị cha nuôi bán đi, những đắng cay đau khổ này của bà ấy không nên được thừa nhận sao?"
Văn Khanh thở dài một hơi: [Chuyện tới bây giờ cũng chỉ có thể nói một câu tạo hóa trêu người. Nhưng mọi chuyện đều có hai mặt của nó, cậu phải nhìn ở một khía cạnh khác, nếu không có một phân đoạn ôm sai này thì làm sao cậu có thể gặp được mẹ của cậu chứ?]
[Tính ra thì cậu không thể định đoạt được hết mọi chuyện trên đời này. Công chúa biến thành cô bé lọ lem, có lẽ người khác sẽ cảm thấy bà ấy không cam lòng nhưng đâu biết chừng bà ấy lại có suy nghĩ khác. Bởi vì ở trong lòng bà ấy, cậu chính là bảo bối trân quý nhất trên đời, bà ấy nguyện đem hết tất cả mọi thứ ra để trao đổi!]
[Cậu tự hỏi mình xem, nếu là cậu thì cậu có đồng ý vì một cuộc sống tốt mà vứt bỏ mẹ ruột của cậu không? ]
"Không!" Hàn Quân Thanh buột miệng thốt ra không chút suy nghĩ.
[Cậu xem, chính cậu cũng không muốn từ bỏ còn gì, thật ra thì cậu không cần phải cảm thấy không cam lòng cho mẹ cậu. Nghèo khổ và giàu sang, có lẽ là vận mệnh an bài nhưng cậu nghĩ xem đời này của mẹ cậu trôi qua không thoải mái, không sung sướng chút nào sao?]
Không thoải mái, không sung sướng? Trong đầu Hàn Quân Thanh hiện lên một vài hình ảnh trong quá khứ: Khi hắn tan học về, mẹ đang xào rau ở dưới bếp sẽ quay mặt lại mỉm cười với hắn; khi hắn làm bài tập dưới ánh đèn, mẹ sẽ ở bên cạnh đan áo len, khuôn mặt mỉm cười nhìn chăm chú; Khi họp phụ huynh học sinh, mẹ vĩnh viễn là người cười rực rỡ nhất... Trong ấn tượng của hắn thì khuôn mặt của mẹ lúc nào cũng mang đầy ý cười, chưa từng vì nghèo khổ mà chau mày lại.
Chắc là... Vui vẻ đúng không.
[Nên cậu không cần cảm thấy uất ức thay cho mẹ cậu, chưa chắc bà ấy đã quan tâm đến vinh hoa phú quý. Thứ mà bà ấy để tâm nhất chính là cậu, chỉ cần cậu sống thật tốt là bà ấy vui rồi. Huống hồ, mẹ cậu cũng đã qua đời, mọi việc trên thế gian này không còn quan trọng với bà ấy nữa, người chịu ảnh hướng sâu nhất vẫn là cậu. Có Cố gia nhà ngoại hào môn làm hậu thuẫn, khẳng định sẽ lợi nhiều hơn hại, vậy cậu có nghĩ đến chuyện sẽ trở về nhận người nhà không?]
"Không cần suy nghĩ, tôi không nhận." Hàn Quân Thanh chém đinh chặt sắt nói. Nếu hắn trở về nhận đám người đó, càng thể hiện cả đời này mẹ hắn sẽ bị chê cười.
Văn Khanh cũng biết ý nghĩ của hắn, cô cũng không khuyên gì nhiều: [Tùy cậu vậy, có nhận hay không thật ra cũng không sao cả. Đã có bổn hệ thống ở đây rồi, còn nhận Cố gia làm gì? Vấn đề bây giờ là cậu có quan hệ huyết thống với Cố Nhược Ảnh, cô ấy là em họ của cậu, mà hình như cô ấy thích cậu đấy. Nếu cậu đã không nhận mặt vậy thì nhanh chặt đứt tâm tư không nên có của cô ấy đi, giải quyết sớm để miễn phải diễn tiết mục cẩu huyết từ người yêu trở thành anh em họ.]
Hàn Quân Thanh vẫn còn đang đắm chìm trong nỗi bi thương, đối với chuyện Cố Nhược Ảnh thích hắn, hắn cũng không có phản ứng gì, chỉ gật đầu nói: "Tôi biết rồi, tôi sẽ nghĩ cách."
Văn Khanh biết nếu hắn đã đáp ứng chuyện gì thì hắn nhất định sẽ làm được, bởi vậy cô lập tức yên lòng.
Nhưng sự thật đã tát thẳng vào mặt cô rằng - cô đã yên tâm quá sớm, cách mà Hàn Quân Thanh nghĩ chính là đơn giản thô bạo đi nói thẳng với người ta....
"Tôi không thích cô, cả bây giờ lẫn về sau cũng không thích, đừng lãng phí thời gian trên người tôi nữa."
Bình luận facebook