Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 88
Sau khi Hạ Tấn Sinh ký được hợp đồng với Tinh Hoàng, hắn rất nhanh đã được mời tham gia một bộ phim. Mặc dù chỉ là vai phụ nhưng suất diễn nhiều vô cùng, lời thoại cũng xuất sắc, nếu mà diễn tốt thì rất dễ có thể một bước thành danh. Hạ Tấn Sinh cực kì quý trọng cơ hội lần này, mỗi ngày đều đứng trước gương luyện tập hơn nghìn lần, trên kịch bản còn ghi chú chằng chịt.
Người đàn ông nghiêm túc luôn khiến người khác phải thưởng thức. Mặc kệ hắn ở những phương diện khác như thế nào, chỉ riêng ở phương diện này thôi đã khiến người ta phải kính nể mười phần. Văn Khanh đặt đồ ăn lên trên bàn, mỉm cười tiếp đón hắn: "Lại đây ăn cơm đi, buổi chiều không phải anh muốn đến trường quay sao? Đừng để bị muộn."
Thanh âm mềm mềm mại mại giống như chủ nhân của nó vậy. Hạ Tấn Sinh buông kịch bản xuống, nhìn cô mặc một bộ quần áo ở nhà, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc, tóc được buộc cao, vài sợi rủ xuống bên tai nhìn qua chút lười biếng. Nhan sắc của cô, khi mới gặp liền làm cho hắn kinh diễm không thôi, một vẻ đẹp cực kì có tính xâm lược, ở chung lâu rồi lại cảm thấy cô kỳ thật không giống như vẻ bề ngoài, nhưng không hiểu hắn lại càng ngày càng trầm mê không dứt ra được... Bộ dáng rửa bát nấu canh kia, chỉ sợ trên đời này không có người phụ nữ nào thích hợp làm vợ hơn cô. Ánh mắt Hạ Tấn Sinh dần dần thay đổi.
Trên bàn cơm chỉ có ba món đơn giản với một bát canh, tất cả đều vô cùng thanh đạm, điểm này hai người bọn họ rất giống nhau. Hạ Tấn Sinh không hiểu sao lại có chút vui mừng, trong lòng bỗng chợt cảm thấy hạnh phúc. Thời gian ấm áp bình đạm như vậy kỳ thật vẫn luôn là mong ước của hắn.
Thật sự là hắn cảm thấy rất may mắn khi gặp được cô ở trên đường rồi được cô giúp đỡ. Văn Khanh là người luôn âm thầm đứng bên cổ vũ ở thời điểm hắn mê mang bất lực nhất, nếu không có cô, chỉ sợ hắn không thoát ra khỏi quãng thời gian u tối đó nhanh như vậy. Hơn nữa, dường như sau khi gặp được cô thì vận khí của hắn cũng tốt lên. Không chỉ ký được hợp đồng với Tinh Hoàng mà còn nhận được một kịch bản tốt. Hạ Tấn Sinh cảm thấy cô chắc chắn là nữ thần may mắn của hắn.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại có Văn Khanh âm thầm đốt lửa, hảo cảm của Hạ Tấn Sinh đối với cô tăng nhanh một cách chóng mặt. Tuy rằng vẫn luôn mập mờ không rõ, nhưng đôi khi như vậy cũng không phải là xấu. Cẩn thận suy đoán tâm tư của đối phương; vì một câu nói của người ta mà trằn trọc khó ngủ; ...... Có khi lại tự mình đa tình cho rằng cô cũng thích mình, loại tình cảm này tuy chua xót nhưng lại tốt đẹp khiến cho người ta khó quên.
Quan hệ của hai người đột phá một bước mới sau khi suất diễn của Hạ Tấn Sinh đóng máy, Văn Khanh làm cả bàn đồ ăn để ăn mừng với hắn, vui sướng đến nỗi uống rất nhiều rượu, ngày hôm sau khi tỉnh lại đã nằm ở trên giường, xảy ra chuyện gì thì mọi người biết rồi đó.
Hạ Tấn Sinh vừa bất an lại vừa vui mừng, lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi, tôi sẽ phụ trách với em."
Văn Khanh không nói gì, im lặng mặc quần áo vào, da thịt trắng muốt ở trong mắt Hạ Tấn Sinh như có thêm một tầng ánh sáng nhu hòa. Cô lặng im khiến hắn càng thêm bất an:"Khanh Khanh, thực xin lỗi, ngày hôm qua tôi uống say, thật sự tôi không hề cố ý......"
Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Tấn Sinh mới biết mình ngốc đến độ nào, một câu tử tế cũng không nói ra được.
Văn Khanh bỏ lại một câu: "Đến phòng khách nói chuyện đi."
Hạ Tấn Sinh vội vàng mặc quần áo đi theo cô ra ngoài phòng khách.
Văn Khanh ngồi ở trên sô pha, cúi đầu không thấy rõ biểu tình. Không khí có chút căng thẳng, Hạ Tấn Sinh theo bản năng bước nhẹ chân, quy củ ngồi xuống đối diện cô giống như học sinh tiểu học chuẩn bị nghe giáo viên dạy dỗ.
Nửa ngày, Văn Khanh mới nở một cười mất tự nhiên: "Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện ngày hôm qua coi như là ngoài ý muốn đi......"
"Không được!" Cô còn chưa nói xong, Hạ Tấn Sinh liền nhanh chóng cắt ngang, hắn đứng dậy đi trước mặt cô, quỳ một gối xuống đất nhìn thẳng vào mắt cô rồi nghiêm túc nói:"Tôi sẽ phụ trách, tôi thích em, cực kì thích. Bởi vì bây giờ tôi hai bàn tay trắng không thể hứa hẹn bất cứ điều gì, thế nên mới không có dũng khí thổ lộ với em. Dù chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, nhưng tôi thật sự thích em, em cho tôi một cơ hội được không?"
Lời nói chân thành khiến người ta không khỏi động lòng, Văn Khanh cảm động nói:"Thật ra lúc trước tôi cũng rất thích anh, không chỉ đẹp trai mà còn là mẫu người tôi thích, bằng không cũng sẽ không động lòng trắc ẩn mang anh về nhà. Trong khoảng thời gian ở chung này lại bị sự nỗ lực của anh hấp dẫn. Việc ngày hôm qua kỳ thật chúng ta đều biết là không phải ngoài ý muốn, chẳng qua rượu chỉ là thứ khiến chúng ta có thêm dũng khí thôi. Nhưng......"
Thời điểm cô nói thích hắn, trong lòng Hạ Tấn Sinh tràn đầy vui mừng, người hắn thích cũng thích hắn, còn điều gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn chứ. Nhưng khi nghe cô nói từ "nhưng", hắn đột nhiên có dự cảm không tốt :"Nhưng cái gì?"
Văn Khanh uyển chuyển nói: "Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ thì, cảm thấy chúng ta không hợp nhau."
Hạ Tấn Sinh căn bản không tin:"Không hợp chỗ nào? Em còn chưa thử thì làm sao biết không hợp?"
"Thử rồi."
"?"
Văn Khanh liếc xuống phần dưới eo của hắn, nhẹ giọng nói: "Kích cỡ không hợp."
Kích cỡ không hợp?
Hạ Tấn Sinh im lặng vài giây mới hiểu được lời nói của cô, sau đó tâm hồn của hắn treo ngược cành cây luôn rồi. Một người phụ nữ sau khi phát sinh quan hệ với đàn ông lại nói kích cỡ của anh ta không hợp, còn có thể có ý gì nữa? Rõ ràng ngại hắn vừa nhỏ vừa ngắn. Phụ nữ sẽ không ngại nó lớn, chỉ ngại nhỏ thôi!
Nhỏ, nhỏ, nhỏ......
Trong đầu Hạ Tấn Sinh lặp đi lặp lại cái chữ này, khiếp sợ đến mức đánh mất năng lực suy nghĩ, hơn nửa ngày cũng không có hồi phục tinh thần lại.
Văn Khanh vẻ mặt xin lỗi nói:"Xin lỗi, chúng ta không hợp, về sau vẫn làm bạn bè nhé, chuyện ngày hôm qua coi như là ngoài ý muốn......"
Hạ Tấn Sinh mặt đỏ lên:"Tôi, tôi......" Tôi nửa ngày cũng không nói ra được cái gì nữa.
Trời đất chứng giám hắn thật sự không hề nhỏ! Nhưng phải nói thế nào bây giờ? Thảo luận với người con gái hắn thích về chuyện lớn nhỏ, hắn thật sự là không nói lên lời.
Văn Khanh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói một câu:"Cố lên." Sau đó đứng dậy trở về phòng.
Hạ Tấn Sinh vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất thật lâu không hề nhúc nhích. Mãi cho đến khi chân đã tê rần, mới thất hồn lạc phách trở về phòng của mình, cả đêm trằn trọc không ngủ được. Việc Văn Khanh nói đã tạo cho hắn bóng ma tâm lý quá lớn, cũng khiến hắn tự hoài nghi chính bản thân mình.
Đến tận khi bình minh lên rốt cuộc hắn mới chợp mắt được một lúc. Kết quả một lát sau Văn Khanh đã xách vali chạy lấy người, để lại cho hắn một tờ giấy nói cô phải về nước làm việc, căn phòng này sẽ để lại cho hắn, có cơ hội sẽ gặp lại.
Hạ Tấn Sinh trợn tròn mắt, không phải chứ, lời còn chưa nói rõ ràng sao cô lại chạy đi rồi hả? Bản thân liệu còn có cơ hội để chứng minh sao?
Tâm tình Hạ Tấn Sinh lúc này vô cùng phức tạp, cuối cùng cũng biết chua ngọt đắng trộn lẫn với nhau sẽ ra tư vị gì, kể cả phim vừa mới công chiếu, vai diễn của hắn đang nổi đình nổi đám cũng không làm hắn vui vẻ lên được.
Vốn dĩ công ty muốn rèn sắt khi còn nóng nâng Hạ Tấn Sinh lên, nhưng bởi vì một người phụ nữ cao tầng coi trọng hắn, lại bị hắn từ chối thẳng thừng nên đối phương tức giận cực kì, ngay lập tức hắn bị công ty đóng băng mọi hoạt động. Hạ Tấn Sinh đã ký hợp đồng với công ty 5 năm, nếu muốn hủy thì sẽ phải bồi thường một số tiền lớn, vì thế chỉ có thể nghẹn khuất chịu đựng.
Ngồi ủ rũ ở trong nhà, hắn càng thêm xác định Văn Khanh chính là nữ thần may mắn của hắn.
Không thấy cô vừa đi hắn lập tức trở nên xui xẻo sao?
Văn Khanh biết Hạ Tấn Sinh lần này bị đóng băng suốt 5 năm mới được giải thoát, sau mười năm chờ đợi mòn mỏi, thời điểm hủy hợp đồng cũng chính là lúc hắn tỏa sáng rực rỡ nhất. Cô cũng không có ý định nhúng tay vào cuộc sống của Hạ Tấn Sinh hiện giờ, bởi vì khoảng thời gian này chính là thời điểm hắn được mài giũa để trở thành một viên ngọc sáng.
Sau khi trở về, Văn Khanh ngay lập tức xử lý công việc còn đọng lại ở công ty. Cô chơi với Sơ Nhất mấy ngày rồi lại dấn thân vào công việc. Dựa theo tâm nguyện của người ủy thác, không những cô phải sinh con với bạn trai cũ mà còn phải làm cho fans của bọn họ đều biết - chứng minh rằng cô không nói sai. Văn Khanh có thể đoán trước được khi mà chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả sẽ to lớn như thế nào. Nếu cô chỉ là một người bình thường, nhất định sẽ bị người khác mắng chửi, ngay cả mấy đứa trẻ cũng sẽ bị liên lụy.
Vì vậy cô cần phải đứng ở điểm cao nhất của thế giới này, làm tất cả mọi người chỉ có thể nhìn lên cô, kể cả khi biết cô đã ngủ với năm nam thần cũng chỉ có thể ngũ thể đầu địa* ngoan ngoãn gọi một tiếng "nữ vương".
● (五體投地 – ngũ thể đầu địa). Danh từ Hán Việt gọi là "ngũ thể" hay "ngũ luân", gồm có đầu, hai tay và hai gối. Khi lễ lạy, cả năm vóc này đều phải chạm đất, gọi là cách lạy "năm vóc chạm đất" (Ngũ Thể Đầu Địa). Đây là cách lễ lạy cung kính nhất trong các cách lễ lạy của người Ấn thời xưa, được tín đồ Phật Giáo sử dụng để lạy Phật, lạy chư tăng, từ ngày Phật còn tại thế cho đến ngày nay đều thống nhất hành trì như vậy.
Người đàn ông nghiêm túc luôn khiến người khác phải thưởng thức. Mặc kệ hắn ở những phương diện khác như thế nào, chỉ riêng ở phương diện này thôi đã khiến người ta phải kính nể mười phần. Văn Khanh đặt đồ ăn lên trên bàn, mỉm cười tiếp đón hắn: "Lại đây ăn cơm đi, buổi chiều không phải anh muốn đến trường quay sao? Đừng để bị muộn."
Thanh âm mềm mềm mại mại giống như chủ nhân của nó vậy. Hạ Tấn Sinh buông kịch bản xuống, nhìn cô mặc một bộ quần áo ở nhà, tay áo xắn lên lộ ra cánh tay trắng nõn như ngọc, tóc được buộc cao, vài sợi rủ xuống bên tai nhìn qua chút lười biếng. Nhan sắc của cô, khi mới gặp liền làm cho hắn kinh diễm không thôi, một vẻ đẹp cực kì có tính xâm lược, ở chung lâu rồi lại cảm thấy cô kỳ thật không giống như vẻ bề ngoài, nhưng không hiểu hắn lại càng ngày càng trầm mê không dứt ra được... Bộ dáng rửa bát nấu canh kia, chỉ sợ trên đời này không có người phụ nữ nào thích hợp làm vợ hơn cô. Ánh mắt Hạ Tấn Sinh dần dần thay đổi.
Trên bàn cơm chỉ có ba món đơn giản với một bát canh, tất cả đều vô cùng thanh đạm, điểm này hai người bọn họ rất giống nhau. Hạ Tấn Sinh không hiểu sao lại có chút vui mừng, trong lòng bỗng chợt cảm thấy hạnh phúc. Thời gian ấm áp bình đạm như vậy kỳ thật vẫn luôn là mong ước của hắn.
Thật sự là hắn cảm thấy rất may mắn khi gặp được cô ở trên đường rồi được cô giúp đỡ. Văn Khanh là người luôn âm thầm đứng bên cổ vũ ở thời điểm hắn mê mang bất lực nhất, nếu không có cô, chỉ sợ hắn không thoát ra khỏi quãng thời gian u tối đó nhanh như vậy. Hơn nữa, dường như sau khi gặp được cô thì vận khí của hắn cũng tốt lên. Không chỉ ký được hợp đồng với Tinh Hoàng mà còn nhận được một kịch bản tốt. Hạ Tấn Sinh cảm thấy cô chắc chắn là nữ thần may mắn của hắn.
Cô nam quả nữ ở chung một phòng, lại có Văn Khanh âm thầm đốt lửa, hảo cảm của Hạ Tấn Sinh đối với cô tăng nhanh một cách chóng mặt. Tuy rằng vẫn luôn mập mờ không rõ, nhưng đôi khi như vậy cũng không phải là xấu. Cẩn thận suy đoán tâm tư của đối phương; vì một câu nói của người ta mà trằn trọc khó ngủ; ...... Có khi lại tự mình đa tình cho rằng cô cũng thích mình, loại tình cảm này tuy chua xót nhưng lại tốt đẹp khiến cho người ta khó quên.
Quan hệ của hai người đột phá một bước mới sau khi suất diễn của Hạ Tấn Sinh đóng máy, Văn Khanh làm cả bàn đồ ăn để ăn mừng với hắn, vui sướng đến nỗi uống rất nhiều rượu, ngày hôm sau khi tỉnh lại đã nằm ở trên giường, xảy ra chuyện gì thì mọi người biết rồi đó.
Hạ Tấn Sinh vừa bất an lại vừa vui mừng, lắp bắp nói: "Xin, xin lỗi, tôi sẽ phụ trách với em."
Văn Khanh không nói gì, im lặng mặc quần áo vào, da thịt trắng muốt ở trong mắt Hạ Tấn Sinh như có thêm một tầng ánh sáng nhu hòa. Cô lặng im khiến hắn càng thêm bất an:"Khanh Khanh, thực xin lỗi, ngày hôm qua tôi uống say, thật sự tôi không hề cố ý......"
Lời vừa ra khỏi miệng, Hạ Tấn Sinh mới biết mình ngốc đến độ nào, một câu tử tế cũng không nói ra được.
Văn Khanh bỏ lại một câu: "Đến phòng khách nói chuyện đi."
Hạ Tấn Sinh vội vàng mặc quần áo đi theo cô ra ngoài phòng khách.
Văn Khanh ngồi ở trên sô pha, cúi đầu không thấy rõ biểu tình. Không khí có chút căng thẳng, Hạ Tấn Sinh theo bản năng bước nhẹ chân, quy củ ngồi xuống đối diện cô giống như học sinh tiểu học chuẩn bị nghe giáo viên dạy dỗ.
Nửa ngày, Văn Khanh mới nở một cười mất tự nhiên: "Chúng ta đều là người trưởng thành rồi, chuyện ngày hôm qua coi như là ngoài ý muốn đi......"
"Không được!" Cô còn chưa nói xong, Hạ Tấn Sinh liền nhanh chóng cắt ngang, hắn đứng dậy đi trước mặt cô, quỳ một gối xuống đất nhìn thẳng vào mắt cô rồi nghiêm túc nói:"Tôi sẽ phụ trách, tôi thích em, cực kì thích. Bởi vì bây giờ tôi hai bàn tay trắng không thể hứa hẹn bất cứ điều gì, thế nên mới không có dũng khí thổ lộ với em. Dù chuyện ngày hôm qua chỉ là ngoài ý muốn, nhưng tôi thật sự thích em, em cho tôi một cơ hội được không?"
Lời nói chân thành khiến người ta không khỏi động lòng, Văn Khanh cảm động nói:"Thật ra lúc trước tôi cũng rất thích anh, không chỉ đẹp trai mà còn là mẫu người tôi thích, bằng không cũng sẽ không động lòng trắc ẩn mang anh về nhà. Trong khoảng thời gian ở chung này lại bị sự nỗ lực của anh hấp dẫn. Việc ngày hôm qua kỳ thật chúng ta đều biết là không phải ngoài ý muốn, chẳng qua rượu chỉ là thứ khiến chúng ta có thêm dũng khí thôi. Nhưng......"
Thời điểm cô nói thích hắn, trong lòng Hạ Tấn Sinh tràn đầy vui mừng, người hắn thích cũng thích hắn, còn điều gì có thể khiến người ta vui vẻ hơn chứ. Nhưng khi nghe cô nói từ "nhưng", hắn đột nhiên có dự cảm không tốt :"Nhưng cái gì?"
Văn Khanh uyển chuyển nói: "Tôi cẩn thận ngẫm nghĩ thì, cảm thấy chúng ta không hợp nhau."
Hạ Tấn Sinh căn bản không tin:"Không hợp chỗ nào? Em còn chưa thử thì làm sao biết không hợp?"
"Thử rồi."
"?"
Văn Khanh liếc xuống phần dưới eo của hắn, nhẹ giọng nói: "Kích cỡ không hợp."
Kích cỡ không hợp?
Hạ Tấn Sinh im lặng vài giây mới hiểu được lời nói của cô, sau đó tâm hồn của hắn treo ngược cành cây luôn rồi. Một người phụ nữ sau khi phát sinh quan hệ với đàn ông lại nói kích cỡ của anh ta không hợp, còn có thể có ý gì nữa? Rõ ràng ngại hắn vừa nhỏ vừa ngắn. Phụ nữ sẽ không ngại nó lớn, chỉ ngại nhỏ thôi!
Nhỏ, nhỏ, nhỏ......
Trong đầu Hạ Tấn Sinh lặp đi lặp lại cái chữ này, khiếp sợ đến mức đánh mất năng lực suy nghĩ, hơn nửa ngày cũng không có hồi phục tinh thần lại.
Văn Khanh vẻ mặt xin lỗi nói:"Xin lỗi, chúng ta không hợp, về sau vẫn làm bạn bè nhé, chuyện ngày hôm qua coi như là ngoài ý muốn......"
Hạ Tấn Sinh mặt đỏ lên:"Tôi, tôi......" Tôi nửa ngày cũng không nói ra được cái gì nữa.
Trời đất chứng giám hắn thật sự không hề nhỏ! Nhưng phải nói thế nào bây giờ? Thảo luận với người con gái hắn thích về chuyện lớn nhỏ, hắn thật sự là không nói lên lời.
Văn Khanh vỗ vỗ bờ vai của hắn, nói một câu:"Cố lên." Sau đó đứng dậy trở về phòng.
Hạ Tấn Sinh vẫn duy trì tư thế quỳ một gối xuống đất thật lâu không hề nhúc nhích. Mãi cho đến khi chân đã tê rần, mới thất hồn lạc phách trở về phòng của mình, cả đêm trằn trọc không ngủ được. Việc Văn Khanh nói đã tạo cho hắn bóng ma tâm lý quá lớn, cũng khiến hắn tự hoài nghi chính bản thân mình.
Đến tận khi bình minh lên rốt cuộc hắn mới chợp mắt được một lúc. Kết quả một lát sau Văn Khanh đã xách vali chạy lấy người, để lại cho hắn một tờ giấy nói cô phải về nước làm việc, căn phòng này sẽ để lại cho hắn, có cơ hội sẽ gặp lại.
Hạ Tấn Sinh trợn tròn mắt, không phải chứ, lời còn chưa nói rõ ràng sao cô lại chạy đi rồi hả? Bản thân liệu còn có cơ hội để chứng minh sao?
Tâm tình Hạ Tấn Sinh lúc này vô cùng phức tạp, cuối cùng cũng biết chua ngọt đắng trộn lẫn với nhau sẽ ra tư vị gì, kể cả phim vừa mới công chiếu, vai diễn của hắn đang nổi đình nổi đám cũng không làm hắn vui vẻ lên được.
Vốn dĩ công ty muốn rèn sắt khi còn nóng nâng Hạ Tấn Sinh lên, nhưng bởi vì một người phụ nữ cao tầng coi trọng hắn, lại bị hắn từ chối thẳng thừng nên đối phương tức giận cực kì, ngay lập tức hắn bị công ty đóng băng mọi hoạt động. Hạ Tấn Sinh đã ký hợp đồng với công ty 5 năm, nếu muốn hủy thì sẽ phải bồi thường một số tiền lớn, vì thế chỉ có thể nghẹn khuất chịu đựng.
Ngồi ủ rũ ở trong nhà, hắn càng thêm xác định Văn Khanh chính là nữ thần may mắn của hắn.
Không thấy cô vừa đi hắn lập tức trở nên xui xẻo sao?
Văn Khanh biết Hạ Tấn Sinh lần này bị đóng băng suốt 5 năm mới được giải thoát, sau mười năm chờ đợi mòn mỏi, thời điểm hủy hợp đồng cũng chính là lúc hắn tỏa sáng rực rỡ nhất. Cô cũng không có ý định nhúng tay vào cuộc sống của Hạ Tấn Sinh hiện giờ, bởi vì khoảng thời gian này chính là thời điểm hắn được mài giũa để trở thành một viên ngọc sáng.
Sau khi trở về, Văn Khanh ngay lập tức xử lý công việc còn đọng lại ở công ty. Cô chơi với Sơ Nhất mấy ngày rồi lại dấn thân vào công việc. Dựa theo tâm nguyện của người ủy thác, không những cô phải sinh con với bạn trai cũ mà còn phải làm cho fans của bọn họ đều biết - chứng minh rằng cô không nói sai. Văn Khanh có thể đoán trước được khi mà chuyện này bị tiết lộ ra ngoài, hậu quả sẽ to lớn như thế nào. Nếu cô chỉ là một người bình thường, nhất định sẽ bị người khác mắng chửi, ngay cả mấy đứa trẻ cũng sẽ bị liên lụy.
Vì vậy cô cần phải đứng ở điểm cao nhất của thế giới này, làm tất cả mọi người chỉ có thể nhìn lên cô, kể cả khi biết cô đã ngủ với năm nam thần cũng chỉ có thể ngũ thể đầu địa* ngoan ngoãn gọi một tiếng "nữ vương".
● (五體投地 – ngũ thể đầu địa). Danh từ Hán Việt gọi là "ngũ thể" hay "ngũ luân", gồm có đầu, hai tay và hai gối. Khi lễ lạy, cả năm vóc này đều phải chạm đất, gọi là cách lạy "năm vóc chạm đất" (Ngũ Thể Đầu Địa). Đây là cách lễ lạy cung kính nhất trong các cách lễ lạy của người Ấn thời xưa, được tín đồ Phật Giáo sử dụng để lạy Phật, lạy chư tăng, từ ngày Phật còn tại thế cho đến ngày nay đều thống nhất hành trì như vậy.
Bình luận facebook