Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 17 - Chương 17
Chương 17 VỢ CỦA TỔNG GIÁM ĐỐC - TÌNH Ý GIẢ DỐI
“Ai mà biết được? Nhưng ngài Nguyên thích thế đấy! Còn cách nào nữa đâu?”
“Ài, nếu có một người đàn ông như thế coi trọng tôi thì tốt!”
“Thôi đi, cô đừng nằm mơ nữa.”
Tối nay bọn họ phải tham gia một tiệc rượu từ thiện, những người máu mặt trong thành phố đều xuất hiện, vài nhân vật lớn có mối làm ăn ở Nam Thành cũng bay từ tỉnh khác đến.
Trên đường đến tiệc rượu từ thiện, Nguyên Tử Du vẫn luôn đen mặt, nhìn chỗ nào của Bạch Thần cũng thấy ghét.
Còn tâm trạng của Bạch Thần thì cực kỳ tốt, vừa hát vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Khi hai người đến tiệc rượu từ thiện rực rỡ đèn hoa thì trời cũng đã tối. Nguyên Tử Du lại nở nụ cười ấm áp như gió xuân, giả vờ nhìn Bạch Thần bằng ánh mắt tình tứ, đúng là chẳng khác gì diễn viên.
Vài phu nhân, tiểu thư quyền quý đều quay sang nhìn Bạch Thần, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ và ghen ghét!
Tâm trạng Bạch Thần rất tốt, cô khoác tay Nguyên Tử Du bước vào, ngẩng cao đầu, tràn đầy tự tin.
Tiếng tách tách ào ào vang lên, bởi vì có rất nhiều phóng viên nên Nguyên Tử Du phát huy hình tượng cuồng ma chiều vợ của mình đến cực hạn.
Cho dù chỉ bước lên bậc thềm, Nguyên Tử Du cũng sẽ thâm tình nắm tay Bạch Thần, cẩn thận dẫn cô đi.
Bởi vì váy của Bạch Thần hơi dài, khi bước lên thềm sẽ dễ giẫm phải nên Nguyên Tử Du cúi người, nhẹ nhàng nâng váy cho cô.
Hành động của Nguyên Tử Du khiến một vài người đàn ông cảm thấy tự trách, bởi vì họ chưa bao giờ chu đáo với vợ mình như thế.
Ngày mai, chắc chắn bữa tiệc từ thiện tối nay sẽ lên báo, không chừng sẽ có người đẹp hô khẩu hiệu: “Lấy chồng phải lấy Nguyên Tử Du.”
Rốt cuộc cô gái nghèo Kiều Y Nhiên có tài đức gì mà lại khiến người đàn ông đẹp trai nhất, nhiều tiền nhất, nhân phẩm tốt nhất Nam Thành yêu thương che chở như thế?
Chắc chắn các mỹ nữ lại phải khóc thầm vì hâm mộ và ghen tị rồi.
Đến bây giờ, Bạch Thần vẫn không hiểu tại sao Nguyên Tử Du phải ra sức diễn trò như thế. Chẳng những hắn diễn trước mặt người ngoài mà còn diễn trước mặt người nhà.
Đúng là nghĩ nát óc không ra!
Nói cách khác, cho dù ở trước mặt người thân, Nguyên Tử Du vẫn là một kẻ dối trá đang giả vờ giả vịt. Chỉ khi ở bên người thương là Mạnh Kỳ và cô vợ mà mình ghét nhất, hắn mới tháo mặt nạ giả tạo xuống.
Đương nhiên Bạch Thần vẫn phối hợp với hắn trong cả quá trình. Cô đeo mặt nạ giả tạo, cười nói ngọt ngào với Nguyên Tử Du, đúng là khiến người xung quanh phải ghen tị.
Hai người đi quanh sân một vòng. Nguyên Tử Du luôn nắm tay Bạch Thần, giới thiệu đây là vợ mình, thỉnh thoảng còn chỉnh tóc cho cô với vẻ cưng chiều.
Đúng là diễn viên trời sinh! Nếu hắn đi đóng phim, có lẽ sẽ trở thành Ảnh Đế.
Sau khi đã gặp gần hết người trong sân, Nguyên Tử Du dịu dàng nói với Bạch Thần: “Y Nhiên, em ở đây nhé, anh đi gặp một người bạn.”
Trong lúc nói chuyện, Nguyên Tử Du còn dịu dàng hôn lên mặt cô một cái.
Bạch Thần cố nén cảm giác ớn lạnh cả người, phất tay với Nguyên Tử Du: “Đi đi.” Sau đó cô lấy khăn ướt ra lau mặt.
May mà tối nay Bạch Thần không trang điểm, dù lau bằng khăn ướt cũng chẳng sao.
Nói chuyện thì cứ nói đi, sao phải hôn làm gì, diễn hơi quá đà rồi đấy nhé?
Chẳng biết trong nước bọt có virus không, sợ quá đi mất!
Nguyên Tử Du vội vàng rời đi, Bạch Thần lập tức cảm thấy thoải mái. Thật ra cô rất khó chịu khi phải giả vờ yêu đương với hắn.
Tình ý giả dối, nhìn mệt phát sợ.
Bạch Thần tìm một góc ngồi xuống, híp mắt thưởng thức những tấm mặt nạ của đám người thuộc giới thượng lưu.
Người nào cũng nở nụ cười ấm áp, chào hỏi nhau với vẻ vô cùng thân thiết, như thể việc trông thấy đối phương là hạnh phúc lớn lao vậy.
Có khi vừa quay đi là đã bắt đầu mắng chửi nhau rồi ấy chứ! Chẳng hạn như lão cáo già này cướp miếng đất của mình, đồ đê tiện kia chiếm gói thầu mà mình nhất định phải đạt được.
Bạch Thần định ngồi trong góc đến khi tiệc tàn, nhưng giọng nói của một người phụ nữ đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
“Kiều Y Nhiên, Tử Du đâu rồi?”
Bạch Thần nhìn về phía tiếng nói, trông thấy Tiêu Minh Hiên và Mạnh Kỳ đang khoác tay nhau, đứng cách đó không xa.
Đôi mắt đào hoa của Tiêu Minh Hiên vẫn luôn dán chặt lên người Bạch Thần. Trái với vẻ mỹ lệ của Mạnh Kỳ, Kiều Y Nhiên đẹp theo kiểu khác.
Kiều Y Nhiên tươi mát như hoa sen trắng, xinh đẹp mà kín đáo, ưu nhã mà cao quý.
Mạnh Kỳ giống như hoa hồng đỏ xinh đẹp đầy tính xâm lược.
Tiêu Minh Hiên nhớ lại chuyện tối qua, sao lúc đó gã không chiếm luôn người phụ nữ trước mặt nhỉ? Bây giờ mới thấy thật đáng tiếc.
Ánh mắt của Tiêu Minh Hiên lóe lên chút kinh ngạc, hơi hối hận vì hôm qua đã không dùng sức mạnh.
Bạch Thần lười biếng hếch cằm, híp mắt nhìn Mạnh Kỳ: “Sao tôi biết anh ấy ở đâu? Cô tìm chồng tôi có chuyện gì à?”
“Chồng cô?” Mạnh Kỳ bị mấy chữ này kích thích, rõ ràng từ nhỏ Tử Du đã là người đàn ông của cô ta, rõ ràng tối qua bọn họ vừa đại chiến ba trăm hiệp trên giường.
Rõ ràng Tử Du đã nói chỉ thích mình cô ta, nhưng bây giờ Tử Du lại là chồng của người khác.
Nghĩ đến đây, trên mặt Mạnh Kỳ tràn ngập vẻ đố kỵ: “Cô, cô có thái độ gì thế hả?”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Bạch Thần ngắt lời, nhìn cô ta như một con ngốc: “Tôi cần dùng thái độ gì với cô? Chẳng lẽ bây giờ tôi còn phải tươi cười chào đón người phụ nữ đã từng vứt bỏ chồng tôi để chạy theo người đàn ông khác à?”
Bạch Thần cố ý nói to, dường như đang bất bình thay chồng mình.
Nghe thấy giọng nói của Bạch Thần, những người xung quanh không nhịn được quay đầu lại, sau đó trông thấy cảnh giương cung bạt kiếm giữa người xưa và người nay.
Mạnh Kỳ bị Bạch Thần chọc cho tức điên: “Kiều Y Nhiên, rõ ràng Tử Du không thích cô, cô chỉ là vật thay thế tôi mà thôi. Làm gì có chỗ cho một đứa con gái nghèo hèn như cô nói chuyện?” Cô ta vừa nói vừa định đánh Bạch Thần.
Tiêu Minh Hiên đứng cạnh Mạnh Kỳ nhanh tay nhanh mắt kéo cô ta lại: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Hiện giờ đã ầm ĩ thế này rồi, nhỡ chuyện bị lộ thì sao?
Mạnh Kỳ là người chẳng biết giữ miệng, không chừng chính cô ta sẽ rêu rao chuyện này.
Thật ra Tiêu Minh Hiên đã sớm chán Mạnh Kỳ.
Từ nhỏ gã đã biết Mạnh Kỳ là đứa không có não, nhưng khi đó gã thấy tiểu thư nhà giàu chẳng cần quá thông minh, dù sao cũng có nhiều tiền rồi.
Thế nên khi trông thấy Mạnh Kỳ ngày càng xinh đẹp, Tiêu Minh Hiên thời niên thiếu cũng hơi động lòng.
Nhà họ Tiêu và nhà họ Nguyên là nhà giàu số một số hai ở Nam Thành, hơn nữa quan hệ đôi bên cũng rất tốt. Có thể nói, Tiêu Minh Hiên và Nguyên Tử Du đã chơi với nhau từ khi còn mặc quần thủng đáy.
Quan hệ lúc nhỏ giữa hai người vô cùng son sắt, thậm chí còn đùa rằng sau này sẽ lấy chung vợ.
Sau đó, hai người cũng dần trưởng thành.
Nguyên Tử Du thích Mạnh Kỳ, hai người họ bắt đầu qua lại. Tiêu Minh Hiên vốn có ý với Mạnh Kỳ cảm thấy rất ghen ghét.
Sau này, Nguyên Tử Du dẫn Mạnh Kỳ đến nhà họ Nguyên, tuyên bố Mạnh Kỳ là vợ chưa cưới của hắn. Ngoại trừ ông cụ Nguyên, bậc cha chú của nhà họ Nguyên đều không có ý kiến gì.
“Ai mà biết được? Nhưng ngài Nguyên thích thế đấy! Còn cách nào nữa đâu?”
“Ài, nếu có một người đàn ông như thế coi trọng tôi thì tốt!”
“Thôi đi, cô đừng nằm mơ nữa.”
Tối nay bọn họ phải tham gia một tiệc rượu từ thiện, những người máu mặt trong thành phố đều xuất hiện, vài nhân vật lớn có mối làm ăn ở Nam Thành cũng bay từ tỉnh khác đến.
Trên đường đến tiệc rượu từ thiện, Nguyên Tử Du vẫn luôn đen mặt, nhìn chỗ nào của Bạch Thần cũng thấy ghét.
Còn tâm trạng của Bạch Thần thì cực kỳ tốt, vừa hát vừa ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.
Khi hai người đến tiệc rượu từ thiện rực rỡ đèn hoa thì trời cũng đã tối. Nguyên Tử Du lại nở nụ cười ấm áp như gió xuân, giả vờ nhìn Bạch Thần bằng ánh mắt tình tứ, đúng là chẳng khác gì diễn viên.
Vài phu nhân, tiểu thư quyền quý đều quay sang nhìn Bạch Thần, trong mắt tràn đầy vẻ hâm mộ và ghen ghét!
Tâm trạng Bạch Thần rất tốt, cô khoác tay Nguyên Tử Du bước vào, ngẩng cao đầu, tràn đầy tự tin.
Tiếng tách tách ào ào vang lên, bởi vì có rất nhiều phóng viên nên Nguyên Tử Du phát huy hình tượng cuồng ma chiều vợ của mình đến cực hạn.
Cho dù chỉ bước lên bậc thềm, Nguyên Tử Du cũng sẽ thâm tình nắm tay Bạch Thần, cẩn thận dẫn cô đi.
Bởi vì váy của Bạch Thần hơi dài, khi bước lên thềm sẽ dễ giẫm phải nên Nguyên Tử Du cúi người, nhẹ nhàng nâng váy cho cô.
Hành động của Nguyên Tử Du khiến một vài người đàn ông cảm thấy tự trách, bởi vì họ chưa bao giờ chu đáo với vợ mình như thế.
Ngày mai, chắc chắn bữa tiệc từ thiện tối nay sẽ lên báo, không chừng sẽ có người đẹp hô khẩu hiệu: “Lấy chồng phải lấy Nguyên Tử Du.”
Rốt cuộc cô gái nghèo Kiều Y Nhiên có tài đức gì mà lại khiến người đàn ông đẹp trai nhất, nhiều tiền nhất, nhân phẩm tốt nhất Nam Thành yêu thương che chở như thế?
Chắc chắn các mỹ nữ lại phải khóc thầm vì hâm mộ và ghen tị rồi.
Đến bây giờ, Bạch Thần vẫn không hiểu tại sao Nguyên Tử Du phải ra sức diễn trò như thế. Chẳng những hắn diễn trước mặt người ngoài mà còn diễn trước mặt người nhà.
Đúng là nghĩ nát óc không ra!
Nói cách khác, cho dù ở trước mặt người thân, Nguyên Tử Du vẫn là một kẻ dối trá đang giả vờ giả vịt. Chỉ khi ở bên người thương là Mạnh Kỳ và cô vợ mà mình ghét nhất, hắn mới tháo mặt nạ giả tạo xuống.
Đương nhiên Bạch Thần vẫn phối hợp với hắn trong cả quá trình. Cô đeo mặt nạ giả tạo, cười nói ngọt ngào với Nguyên Tử Du, đúng là khiến người xung quanh phải ghen tị.
Hai người đi quanh sân một vòng. Nguyên Tử Du luôn nắm tay Bạch Thần, giới thiệu đây là vợ mình, thỉnh thoảng còn chỉnh tóc cho cô với vẻ cưng chiều.
Đúng là diễn viên trời sinh! Nếu hắn đi đóng phim, có lẽ sẽ trở thành Ảnh Đế.
Sau khi đã gặp gần hết người trong sân, Nguyên Tử Du dịu dàng nói với Bạch Thần: “Y Nhiên, em ở đây nhé, anh đi gặp một người bạn.”
Trong lúc nói chuyện, Nguyên Tử Du còn dịu dàng hôn lên mặt cô một cái.
Bạch Thần cố nén cảm giác ớn lạnh cả người, phất tay với Nguyên Tử Du: “Đi đi.” Sau đó cô lấy khăn ướt ra lau mặt.
May mà tối nay Bạch Thần không trang điểm, dù lau bằng khăn ướt cũng chẳng sao.
Nói chuyện thì cứ nói đi, sao phải hôn làm gì, diễn hơi quá đà rồi đấy nhé?
Chẳng biết trong nước bọt có virus không, sợ quá đi mất!
Nguyên Tử Du vội vàng rời đi, Bạch Thần lập tức cảm thấy thoải mái. Thật ra cô rất khó chịu khi phải giả vờ yêu đương với hắn.
Tình ý giả dối, nhìn mệt phát sợ.
Bạch Thần tìm một góc ngồi xuống, híp mắt thưởng thức những tấm mặt nạ của đám người thuộc giới thượng lưu.
Người nào cũng nở nụ cười ấm áp, chào hỏi nhau với vẻ vô cùng thân thiết, như thể việc trông thấy đối phương là hạnh phúc lớn lao vậy.
Có khi vừa quay đi là đã bắt đầu mắng chửi nhau rồi ấy chứ! Chẳng hạn như lão cáo già này cướp miếng đất của mình, đồ đê tiện kia chiếm gói thầu mà mình nhất định phải đạt được.
Bạch Thần định ngồi trong góc đến khi tiệc tàn, nhưng giọng nói của một người phụ nữ đã cắt ngang mạch suy nghĩ của cô.
“Kiều Y Nhiên, Tử Du đâu rồi?”
Bạch Thần nhìn về phía tiếng nói, trông thấy Tiêu Minh Hiên và Mạnh Kỳ đang khoác tay nhau, đứng cách đó không xa.
Đôi mắt đào hoa của Tiêu Minh Hiên vẫn luôn dán chặt lên người Bạch Thần. Trái với vẻ mỹ lệ của Mạnh Kỳ, Kiều Y Nhiên đẹp theo kiểu khác.
Kiều Y Nhiên tươi mát như hoa sen trắng, xinh đẹp mà kín đáo, ưu nhã mà cao quý.
Mạnh Kỳ giống như hoa hồng đỏ xinh đẹp đầy tính xâm lược.
Tiêu Minh Hiên nhớ lại chuyện tối qua, sao lúc đó gã không chiếm luôn người phụ nữ trước mặt nhỉ? Bây giờ mới thấy thật đáng tiếc.
Ánh mắt của Tiêu Minh Hiên lóe lên chút kinh ngạc, hơi hối hận vì hôm qua đã không dùng sức mạnh.
Bạch Thần lười biếng hếch cằm, híp mắt nhìn Mạnh Kỳ: “Sao tôi biết anh ấy ở đâu? Cô tìm chồng tôi có chuyện gì à?”
“Chồng cô?” Mạnh Kỳ bị mấy chữ này kích thích, rõ ràng từ nhỏ Tử Du đã là người đàn ông của cô ta, rõ ràng tối qua bọn họ vừa đại chiến ba trăm hiệp trên giường.
Rõ ràng Tử Du đã nói chỉ thích mình cô ta, nhưng bây giờ Tử Du lại là chồng của người khác.
Nghĩ đến đây, trên mặt Mạnh Kỳ tràn ngập vẻ đố kỵ: “Cô, cô có thái độ gì thế hả?”
w●ebtruy●enonlin●e●com
Bạch Thần ngắt lời, nhìn cô ta như một con ngốc: “Tôi cần dùng thái độ gì với cô? Chẳng lẽ bây giờ tôi còn phải tươi cười chào đón người phụ nữ đã từng vứt bỏ chồng tôi để chạy theo người đàn ông khác à?”
Bạch Thần cố ý nói to, dường như đang bất bình thay chồng mình.
Nghe thấy giọng nói của Bạch Thần, những người xung quanh không nhịn được quay đầu lại, sau đó trông thấy cảnh giương cung bạt kiếm giữa người xưa và người nay.
Mạnh Kỳ bị Bạch Thần chọc cho tức điên: “Kiều Y Nhiên, rõ ràng Tử Du không thích cô, cô chỉ là vật thay thế tôi mà thôi. Làm gì có chỗ cho một đứa con gái nghèo hèn như cô nói chuyện?” Cô ta vừa nói vừa định đánh Bạch Thần.
Tiêu Minh Hiên đứng cạnh Mạnh Kỳ nhanh tay nhanh mắt kéo cô ta lại: “Được rồi, đừng nói nữa.”
Hiện giờ đã ầm ĩ thế này rồi, nhỡ chuyện bị lộ thì sao?
Mạnh Kỳ là người chẳng biết giữ miệng, không chừng chính cô ta sẽ rêu rao chuyện này.
Thật ra Tiêu Minh Hiên đã sớm chán Mạnh Kỳ.
Từ nhỏ gã đã biết Mạnh Kỳ là đứa không có não, nhưng khi đó gã thấy tiểu thư nhà giàu chẳng cần quá thông minh, dù sao cũng có nhiều tiền rồi.
Thế nên khi trông thấy Mạnh Kỳ ngày càng xinh đẹp, Tiêu Minh Hiên thời niên thiếu cũng hơi động lòng.
Nhà họ Tiêu và nhà họ Nguyên là nhà giàu số một số hai ở Nam Thành, hơn nữa quan hệ đôi bên cũng rất tốt. Có thể nói, Tiêu Minh Hiên và Nguyên Tử Du đã chơi với nhau từ khi còn mặc quần thủng đáy.
Quan hệ lúc nhỏ giữa hai người vô cùng son sắt, thậm chí còn đùa rằng sau này sẽ lấy chung vợ.
Sau đó, hai người cũng dần trưởng thành.
Nguyên Tử Du thích Mạnh Kỳ, hai người họ bắt đầu qua lại. Tiêu Minh Hiên vốn có ý với Mạnh Kỳ cảm thấy rất ghen ghét.
Sau này, Nguyên Tử Du dẫn Mạnh Kỳ đến nhà họ Nguyên, tuyên bố Mạnh Kỳ là vợ chưa cưới của hắn. Ngoại trừ ông cụ Nguyên, bậc cha chú của nhà họ Nguyên đều không có ý kiến gì.
Bình luận facebook