Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 102: Thế giới 4: CHINH PHỤC LÃNH ĐẠM GIẢNG VIÊN (21)
Lâm Chính Thần lúc này đang nhốt mình ở trong phòng, ban nãy anh nghe tiếng cửa mở, anh liền biết cô đã về, muốn chạy ra đón cô, ôm cô nhưng tâm trí anh như có một điều gì đó ngăn bản thân lại.
" Rốt cuộc người tung tin đồn này là ai? " đây là câu hỏi luẩn quẩn trong đầu anh, người đó làm vậy thì được gì kia chứ? Cảm xúc anh lúc này rất hỗn loạn, rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp cứ chạy trong đầu anh. Lâm Chính Thần cảm thấy rất mệt mỏi, là mệt mỏi về tinh thần, thể xác anh vốn đã chịu đủ đau đớn rồi.
Anh hiểu rõ cảm tình của bản thân, người anh yêu chính là Khả Lạc nhưng lí trí anh như đang cố đánh gục lấy cảm tình. Liệu cô ấy có yêu anh không?
Lâm Chính Thần không nghi ngờ Khả Lạc là người tung tin đồn, anh chỉ đang thắc mắc rốt cuộc cô có thật sự yêu anh không? Tình cảm của cô dành cho anh có phải thật không? Lâm Chính Thần không biết đáp án của những câu hỏi này...!
Thuở thiếu niên thanh xuân của anh chưa từng yêu đương, anh càng chưa nhận được tình thương của ai, càng không biết cách bộc lộ tình yêu của mình cho người khác. Anh phải làm gì mới tốt đây?
Thật ra đôi khi chính mình cũng sẽ rơi vào trạng thái bất lực, vì mình là người trong cuộc, tầm mắt mình không xa như cách người khác nhìn vào câu chuyện của mình...Lâm Chính Thần đang ở trong trạng thái đó. Anh hoàn toàn lâm vào mịt mù, không dám tin ai, càng không dám trao đi tất cả niềm tin, anh sợ anh lại bị đẩy vào vực thẳm lần nữa.
Một đêm dài, cả Khả Lạc và Lâm Chính Thần đều không ngủ ngon, mỗi người đều mang theo tâm sự...
Sáng hôm sau, trường tổ chức cuộc họp ở hội trường để giải quyết vấn đề của anh. Lâm Chính Thần lúc này đi đến phòng y tế trong trường, anh lên tiếng:
- Dương lão sư, cho tôi một ít miếng dán đau đầu.
Dương Gia Linh đưa thứ anh cần ra, nhẹ giọng nói:
- Để tôi giúp anh.
Lâm Chính Thần tiếp nhận miếng dán nghe Dương Gia Linh nói vậy liền lắc đầu từ chối:
- Không cần đâu, tự tôi làm được.
Dương Gia Linh ngại ngùng cười, cô ấy đứng dậy tiến đến trước mặt anh, hít một hơi sâu, kiên quyết nói:
- Chính Thần, thật ra em thích anh, từ lâu lắm rồi. Liệu chúng ta có cơ hội với nhau không?
Anh đưa mắt nhìn Dương Gia Linh, chân tự động lùi về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc đáp:
- Không có cơ hội, tôi có bạn gái rồi.
Vị Dương lão sư có chút bất ngờ, cô ta lên tiếng:
- Trường đã biết rồi mà anh vẫn chưa chia...tay cô ta à?
Tiếng cô ấy ngày càng nhỏ, Lâm Chính Thần nhíu mày nhìn Dương Gia Linh, trầm giọng:
- Chẳng phải hôm qua cô không đến trường sao? Tại sao lại biết chuyện này?
Dương Gia Linh biết mình vì nóng giận mà lỡ mồm, cô ấy có chút thất thố, hoảng loạn lên tiếng:
- À em nghe mấy học sinh trong trường nói lại ấy mà.
Anh nhìn chằm chằm vào Dương Gia Linh, vẻ mặt lãnh đạm, nhấp môi nói:
- Giữa chúng ta không có cơ hội, cho dù là hiện tại hay là tương lai thì vẫn vậy. Hi vọng Dương lão sư tốt nhất là đừng đến gây chuyện với em ấy.
Nói rồi anh nhanh chân rời khỏi phòng y tế, đi nhanh đến phòng hội trường, Dương Gia Linh lúc này cũng rảo bước chạy theo anh. Lúc này, phòng hội trường có đầy đủ các giảng viên và cả hiệu trưởng của trường, Lâm Chính Thần kiên định bước lên bục phát biểu, nắm micro trong tay, anh hắn giọng, nghiêm túc lên tiếng:
- Tôi cũng chẳng có nhiều lời giải thích, tôi và bạn học Vũ Lạc Nguyệt thật sự đang quen nhau. Về vấn đề đạo đức giảng viên, tôi tự thấy chính bản thân đã thực hiện rất tốt việc đó, không thẹn với lòng. Tất nhiên mọi người có thể nghi ngờ tôi, mọi trách nhiệm cho việc này tôi sẽ gánh.
Trong khi hội trường đang náo động vì vấn đề của Lâm Chính Thần. Lớp Khả Lạc lúc này cũng náo động không kém, bởi tất cả giáo viên đều đang ở hội trường nên giao lớp tự quản, Tịnh Nhi lúc này đứng dậy, cao giọng nói:
- Hay là lớp chúng ta đến hội trường giúp Lâm lão sư đi?
Cao Minh Viễn đè Tịnh Nhi ngồi lại ghế, anh thở dài nói:
- Chúng ta đến đó chỉ càng kéo thêm phiền phức cho thầy ấy.
Khả Lạc lúc này vẫn trong trạng thái im lặng, cô đang nghe Tiểu Cửu thuật lại lời nói của Lâm Chính Thần ở hội trường, nhẹ cong môi cười, Khả Lạc đứng dậy ngang nhiên đi ra khỏi lớp. Mọi người lúc này trố mắt nhìn nhau, Tịnh Nhi nhìn theo hướng Khả Lạc, cô ấy nắm lấy tay Cao Minh Viễn cùng rời khỏi lớp, mọi người trong lớp trao đổi ánh mắt với nhau liền kéo nhau đi đến hội trường.
Trong hội trường, sau khi Lâm Chính Thần nói xong, một vị giảng viên từ lâu vốn đã không ưa anh liền nhân cơ hội này lên tiếng:
- Tôi vẫn nghi ngờ đạo đức Lâm lão sư không tốt. Kiến nghị trường cho anh ta nghỉ việc.
Ý kiến của vị lão sư Hạc ấy có chút quá mức cho phép, các vị giảng viên xì xào bàn tán nhau. Hiệu trưởng Trạch giương mắt nhìn Lâm Chính Thần, thấy vẻ mặt lạnh nhạt như mọi chuyện này đều không liên quan đến anh, ông đành thở dài ngao ngán.
Chợt một giọng nói to lớn lại đầy kiên quyết vang lên:
- Em phản đối ý kiến của Hạc lão sư.
" Rốt cuộc người tung tin đồn này là ai? " đây là câu hỏi luẩn quẩn trong đầu anh, người đó làm vậy thì được gì kia chứ? Cảm xúc anh lúc này rất hỗn loạn, rất nhiều câu hỏi chưa được giải đáp cứ chạy trong đầu anh. Lâm Chính Thần cảm thấy rất mệt mỏi, là mệt mỏi về tinh thần, thể xác anh vốn đã chịu đủ đau đớn rồi.
Anh hiểu rõ cảm tình của bản thân, người anh yêu chính là Khả Lạc nhưng lí trí anh như đang cố đánh gục lấy cảm tình. Liệu cô ấy có yêu anh không?
Lâm Chính Thần không nghi ngờ Khả Lạc là người tung tin đồn, anh chỉ đang thắc mắc rốt cuộc cô có thật sự yêu anh không? Tình cảm của cô dành cho anh có phải thật không? Lâm Chính Thần không biết đáp án của những câu hỏi này...!
Thuở thiếu niên thanh xuân của anh chưa từng yêu đương, anh càng chưa nhận được tình thương của ai, càng không biết cách bộc lộ tình yêu của mình cho người khác. Anh phải làm gì mới tốt đây?
Thật ra đôi khi chính mình cũng sẽ rơi vào trạng thái bất lực, vì mình là người trong cuộc, tầm mắt mình không xa như cách người khác nhìn vào câu chuyện của mình...Lâm Chính Thần đang ở trong trạng thái đó. Anh hoàn toàn lâm vào mịt mù, không dám tin ai, càng không dám trao đi tất cả niềm tin, anh sợ anh lại bị đẩy vào vực thẳm lần nữa.
Một đêm dài, cả Khả Lạc và Lâm Chính Thần đều không ngủ ngon, mỗi người đều mang theo tâm sự...
Sáng hôm sau, trường tổ chức cuộc họp ở hội trường để giải quyết vấn đề của anh. Lâm Chính Thần lúc này đi đến phòng y tế trong trường, anh lên tiếng:
- Dương lão sư, cho tôi một ít miếng dán đau đầu.
Dương Gia Linh đưa thứ anh cần ra, nhẹ giọng nói:
- Để tôi giúp anh.
Lâm Chính Thần tiếp nhận miếng dán nghe Dương Gia Linh nói vậy liền lắc đầu từ chối:
- Không cần đâu, tự tôi làm được.
Dương Gia Linh ngại ngùng cười, cô ấy đứng dậy tiến đến trước mặt anh, hít một hơi sâu, kiên quyết nói:
- Chính Thần, thật ra em thích anh, từ lâu lắm rồi. Liệu chúng ta có cơ hội với nhau không?
Anh đưa mắt nhìn Dương Gia Linh, chân tự động lùi về sau, kéo dài khoảng cách giữa hai người, nghiêm túc đáp:
- Không có cơ hội, tôi có bạn gái rồi.
Vị Dương lão sư có chút bất ngờ, cô ta lên tiếng:
- Trường đã biết rồi mà anh vẫn chưa chia...tay cô ta à?
Tiếng cô ấy ngày càng nhỏ, Lâm Chính Thần nhíu mày nhìn Dương Gia Linh, trầm giọng:
- Chẳng phải hôm qua cô không đến trường sao? Tại sao lại biết chuyện này?
Dương Gia Linh biết mình vì nóng giận mà lỡ mồm, cô ấy có chút thất thố, hoảng loạn lên tiếng:
- À em nghe mấy học sinh trong trường nói lại ấy mà.
Anh nhìn chằm chằm vào Dương Gia Linh, vẻ mặt lãnh đạm, nhấp môi nói:
- Giữa chúng ta không có cơ hội, cho dù là hiện tại hay là tương lai thì vẫn vậy. Hi vọng Dương lão sư tốt nhất là đừng đến gây chuyện với em ấy.
Nói rồi anh nhanh chân rời khỏi phòng y tế, đi nhanh đến phòng hội trường, Dương Gia Linh lúc này cũng rảo bước chạy theo anh. Lúc này, phòng hội trường có đầy đủ các giảng viên và cả hiệu trưởng của trường, Lâm Chính Thần kiên định bước lên bục phát biểu, nắm micro trong tay, anh hắn giọng, nghiêm túc lên tiếng:
- Tôi cũng chẳng có nhiều lời giải thích, tôi và bạn học Vũ Lạc Nguyệt thật sự đang quen nhau. Về vấn đề đạo đức giảng viên, tôi tự thấy chính bản thân đã thực hiện rất tốt việc đó, không thẹn với lòng. Tất nhiên mọi người có thể nghi ngờ tôi, mọi trách nhiệm cho việc này tôi sẽ gánh.
Trong khi hội trường đang náo động vì vấn đề của Lâm Chính Thần. Lớp Khả Lạc lúc này cũng náo động không kém, bởi tất cả giáo viên đều đang ở hội trường nên giao lớp tự quản, Tịnh Nhi lúc này đứng dậy, cao giọng nói:
- Hay là lớp chúng ta đến hội trường giúp Lâm lão sư đi?
Cao Minh Viễn đè Tịnh Nhi ngồi lại ghế, anh thở dài nói:
- Chúng ta đến đó chỉ càng kéo thêm phiền phức cho thầy ấy.
Khả Lạc lúc này vẫn trong trạng thái im lặng, cô đang nghe Tiểu Cửu thuật lại lời nói của Lâm Chính Thần ở hội trường, nhẹ cong môi cười, Khả Lạc đứng dậy ngang nhiên đi ra khỏi lớp. Mọi người lúc này trố mắt nhìn nhau, Tịnh Nhi nhìn theo hướng Khả Lạc, cô ấy nắm lấy tay Cao Minh Viễn cùng rời khỏi lớp, mọi người trong lớp trao đổi ánh mắt với nhau liền kéo nhau đi đến hội trường.
Trong hội trường, sau khi Lâm Chính Thần nói xong, một vị giảng viên từ lâu vốn đã không ưa anh liền nhân cơ hội này lên tiếng:
- Tôi vẫn nghi ngờ đạo đức Lâm lão sư không tốt. Kiến nghị trường cho anh ta nghỉ việc.
Ý kiến của vị lão sư Hạc ấy có chút quá mức cho phép, các vị giảng viên xì xào bàn tán nhau. Hiệu trưởng Trạch giương mắt nhìn Lâm Chính Thần, thấy vẻ mặt lạnh nhạt như mọi chuyện này đều không liên quan đến anh, ông đành thở dài ngao ngán.
Chợt một giọng nói to lớn lại đầy kiên quyết vang lên:
- Em phản đối ý kiến của Hạc lão sư.
Bình luận facebook