Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110: Thế giới 4: CHINH PHỤC LÃNH ĐẠM GIẢNG VIÊN (29)
Lâm Chính Thần vuốt ve đĩnh bụng của Khả Lạc, cử chỉ anh mềm nhẹ lại tràn đầy ôn nhu, chắc hẳn anh của nhiều năm trước sẽ không ngờ rằng bản thân của sau này lại trở nên dịu dàng như vậy....Khi ta thật sự gặp được tình yêu chân chính thì bản thân ta sẽ thay đổi theo hướng tích cực, Lâm Chính Thần của hiện tại chính là ước muốn của bản thân lúc thuở niên thiếu...
Anh mỉm cười, nụ cười tràn đầy tình yêu, lại có chút dung túng cho mọi hành động của cô, nhấp môi nói:
- Thật sự không nhớ sao?
Khả Lạc quyết tâm nhắm chặt mắt, cô không muốn nhắc đến lịch sử đen tối đó đâu. Anh dời mắt nhìn gương mặt cô, hơi nhướng người lên hôn nhẹ trán cô, dịu giọng nói:
- Ngủ ngon.
Cả tối đó, trong khi Khả Lạc say giấc thì anh vẫn thức nằm cạnh cô, anh sợ nửa đêm cô hất chăn, sợ nửa đêm cô bị chuột rút, sợ cô khát nước nên bản thân vào tối thường rất ít khi ngủ, anh vẫn luôn thức canh cô. Đôi khi thấy cô đã ngủ ngon rồi thì bản thân mới dám chợp mắt.
Lâm Chính Thần vươn tay sửa lại chăn cho Khả Lạc, sủng nịch nhìn cô gái đang ngủ say ấy, anh quả không ngờ rằng người con gái anh vô tình gặp trong nhà vệ sinh ấy lại là vợ của anh ở sau này, thâm tâm anh thầm nhủ:
- Tiếc là cô ấy không nhận ra.
...........
Thời gian không qua không chờ đợi ai, thoáng cái Khả Lạc đã mang thai tháng cuối cùng, ước chừng một tuần nữa thì sẽ sinh bảo bảo.
Chiều hôm đó, Lâm Chính Thần như mọi ngày đang dạy ở trường, còn cô lúc này đang ở nhà, đối diện là Tiểu Cửu đang rầu rĩ nói:
- Thời hạn thế giới này sắp kết thúc rồi.
Khả Lạc theo thói quen vuốt đĩnh bụng, cô gật gù, nhẹ giọng nói:
- Ừm, chúng ta nên trở về rồi.
Tiểu Cửu thở dài, mỗi cuộc hẹn đều sẽ phải chia ly, nó và cô đã trải qua rất nhiều lần chia ly thế giới, tâm trạng lúc này quả thật có chút tiếc nuối:
- Ngươi thật sự quyết định như vậy sao?
- Phải. - Cô đáp lời nó
Tiểu Cửu dời mắt nhìn ngoài trời đang kéo mây đen, bầu trời lúc này có vẻ như sắp có mưa, bĩu môi:
- Lâm Chính Thần rất đáng thương, anh ta vốn thiếu thốn tình thương. Tiếc là...
Cô hướng mắt nhìn theo Tiểu Cửu, tiếp lời của tiểu hồ ly:
- Tiếc là ta không thể mang tình yêu cho anh ta mãi được. Nhân Sinh Mộng có quy tắc, ta tuyệt không thể để chút tình cảm mà vi phạm quy tắc.
Quy tắc là quy tắc, bọn họ tuyệt đối không thể để cảm tình níu chân, càng không thể vì một người mà phá vỡ quy tắc, bởi đây là trọng trách của Khả Lạc và Tiểu Cửu...
Cô lấy theo một chiếc ô liền rời khỏi nhà, trên đường đi hướng về phía trường mà anh dạy, Khả Lạc lên tiếng hỏi:
- Đã tìm được địa điểm và thời gian thích hợp chưa?
Tiểu Cửu gật gật đầu, nó vội truyền dữ liệu cho Khả Lạc.
Trời đã đổ mưa, từ tí tách dần dần lớn hơn, cô mở bung chiếc ô ra, đứng ngay bên cạnh đèn chờ đèn đỏ. Đèn vừa chuyển đỏ, cô liền nâng bước sang bên kia đường, lúc này Lâm Chính Thần ở bên kia đã thấy cô, anh nhẹ kêu tên cô:
- Nguyệt Nhi.
Khả Lạc ngẩng đầu nhìn anh, cô tiến nhanh hơn. Tiếc còi xe vang lên, anh vẫn chưa kịp nhìn chuyện gì thì chiếc xe tải ấy đã đâm thẳng về phía trước, Khả Lạc trong lúc ấy ý thức lại muốn dịch vị trí, tay cô theo thói quen bảo hộ bụng nhưng chiếc xe ấy vẫn đâm trúng cô và một người nam khác...
Chiếc xe bẻ lái đâm vào bên đường, mọi người chạy nhanh ra giúp đỡ, xe cấp cứu cũng đang trên đường tới, người nam ấy bị quẹt trầy chân, còn Khả Lạc lại té ngã nằm trên đường, máu cô cứ thế chảy xuống khắp đùi, nhuộm đỏ một vũng lớn. Lâm Chính Thần hốt hoảng chạy nhanh về phía Khả Lạc, tay anh lúng túng không biết phải làm sao, khóe mắt anh ửng đỏ, nước mắt bất lực tuôn trào:
- Nguyệt Nhi, đợi anh, xe cấp cứu sẽ tới ngay, em sẽ không sao...con chúng ta cũng sẽ không sao, xin em hãy cố gắng lên, đừng bỏ anh...
Khả Lạc dựa đầu vào ngực anh, chiếc ô rớt bên đường, mưa cứ thế rơi xuống ngày một lớn, anh vẫn cứ thế ngồi cạnh cô, lo lắng lại bất lực, quan tâm lại không biết làm sao cho tốt, mãi cho đến khi xe cấp cứu đến.
Khả Lạc lúc này đang trong phòng phẫu thuật, bác sĩ tiến khỏi phòng, ông nhìn Lâm Chính Thần hỏi:
- Anh là người nhà bệnh nhân sao?
Anh liên tục gật đầu, hai tay bám lấy cánh tay bác sĩ, lắp bắp nói:
- Phải, tôi là chồng cô ấy. Vợ tôi, cô ấy...cô ấy có ổn không?
Vị bác sĩ cố trấn an Lâm Chính Thần, ông lên tiếng:
- Chúng tôi có thể cứu bệnh nhân nhưng đứa con của cô ấy phải bỏ hoặc là cứu đứa bé.
Mắt anh trợn lớn, gân xanh trên cô nổi lên, cố giữ bình tĩnh hỏi bác sĩ:
- Cứu đứa bé thì cô ấy sẽ thế nào?
Vị bác sĩ đó thở dài, nhiều năm làm việc trong nghề, những tình huống như vậy ông cũng đã gặp qua, nhấp môi đáp:
- Chúng tôi chỉ cứu được một sinh mệnh. Xin người nhà mau đưa ra lựa chọn.
Câu trả lời của ông như tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí anh, trời như đang trêu đùa anh khi bắt anh phải chọn giữa người mình yêu và con của hai người, khóe môi anh run rẩy, nói không thành lời:
- Xin ông, hãy cứu vợ tôi...
Chợt trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng hét to, như thể chủ nhân tiếng hét đang cố nói lời trăn trối:
- Nhất định phải cứu bảo bảo!!
Khả Lạc nắm chặt tay, cô cắn răng gào thét nhưng tiếng cô lại càng lúc càng nhỏ:
- Hãy cứu con của ta, nếu không em sẽ hận anh suốt đời đấy, xin anh...cứu con.
Lâm Chính Thần hướng mắt nhìn phòng phẫu thuật, nước mắt anh lăn dài xuống gò má, đôi mắt như mất đi nguồn sống, môi anh mấp máy:
- Cứu đứa bé.
Bác sĩ gật đầu liền đi vào phòng phẫu thuật, anh đứng khựng ở đó, cơ thể lắc lư không vững, Lâm Chính Thần như một cái xác không hồn, anh cứ đứng đó đợi thời gian trôi, đợi thần chết đến lấy đi người anh yêu. Ngoài trời, mưa càng lúc càng lớn, tiếng sớm chớp vang dội nhưng anh lại không sợ hãi như lúc trước, có lẽ nỗi sợ lớn nhất của anh lúc này là mất đi cô...
Vào lúc tử thần đến cướp đi mạng sống của ba mẹ anh, trời mưa lớn. Lúc người anh yêu thương nhất bị tai nạn, trời cũng đổ mưa...
Ông trời như thể đang khóc thay anh, khóc thương cho một số phận không được yêu thương, khóc cho một cuộc tình đẹp nhưng không có cái kết tốt đẹp!
Đời này, Lâm Chính Thần đã chịu đủ khổ đau, chỉ mong kiếp sau trời cao có thể khoan hồng cho anh một tí, có được không..?
...----------------...
(。•̀ᴗ-)✧: lại kết thúc một thế giới nữa rồi, mọi người cảm thấy thế nào??
# phiên ngoại sẽ sớm lên sóng, một phiên ngoại có hậu để bù đắp cho thế giới này.
Anh mỉm cười, nụ cười tràn đầy tình yêu, lại có chút dung túng cho mọi hành động của cô, nhấp môi nói:
- Thật sự không nhớ sao?
Khả Lạc quyết tâm nhắm chặt mắt, cô không muốn nhắc đến lịch sử đen tối đó đâu. Anh dời mắt nhìn gương mặt cô, hơi nhướng người lên hôn nhẹ trán cô, dịu giọng nói:
- Ngủ ngon.
Cả tối đó, trong khi Khả Lạc say giấc thì anh vẫn thức nằm cạnh cô, anh sợ nửa đêm cô hất chăn, sợ nửa đêm cô bị chuột rút, sợ cô khát nước nên bản thân vào tối thường rất ít khi ngủ, anh vẫn luôn thức canh cô. Đôi khi thấy cô đã ngủ ngon rồi thì bản thân mới dám chợp mắt.
Lâm Chính Thần vươn tay sửa lại chăn cho Khả Lạc, sủng nịch nhìn cô gái đang ngủ say ấy, anh quả không ngờ rằng người con gái anh vô tình gặp trong nhà vệ sinh ấy lại là vợ của anh ở sau này, thâm tâm anh thầm nhủ:
- Tiếc là cô ấy không nhận ra.
...........
Thời gian không qua không chờ đợi ai, thoáng cái Khả Lạc đã mang thai tháng cuối cùng, ước chừng một tuần nữa thì sẽ sinh bảo bảo.
Chiều hôm đó, Lâm Chính Thần như mọi ngày đang dạy ở trường, còn cô lúc này đang ở nhà, đối diện là Tiểu Cửu đang rầu rĩ nói:
- Thời hạn thế giới này sắp kết thúc rồi.
Khả Lạc theo thói quen vuốt đĩnh bụng, cô gật gù, nhẹ giọng nói:
- Ừm, chúng ta nên trở về rồi.
Tiểu Cửu thở dài, mỗi cuộc hẹn đều sẽ phải chia ly, nó và cô đã trải qua rất nhiều lần chia ly thế giới, tâm trạng lúc này quả thật có chút tiếc nuối:
- Ngươi thật sự quyết định như vậy sao?
- Phải. - Cô đáp lời nó
Tiểu Cửu dời mắt nhìn ngoài trời đang kéo mây đen, bầu trời lúc này có vẻ như sắp có mưa, bĩu môi:
- Lâm Chính Thần rất đáng thương, anh ta vốn thiếu thốn tình thương. Tiếc là...
Cô hướng mắt nhìn theo Tiểu Cửu, tiếp lời của tiểu hồ ly:
- Tiếc là ta không thể mang tình yêu cho anh ta mãi được. Nhân Sinh Mộng có quy tắc, ta tuyệt không thể để chút tình cảm mà vi phạm quy tắc.
Quy tắc là quy tắc, bọn họ tuyệt đối không thể để cảm tình níu chân, càng không thể vì một người mà phá vỡ quy tắc, bởi đây là trọng trách của Khả Lạc và Tiểu Cửu...
Cô lấy theo một chiếc ô liền rời khỏi nhà, trên đường đi hướng về phía trường mà anh dạy, Khả Lạc lên tiếng hỏi:
- Đã tìm được địa điểm và thời gian thích hợp chưa?
Tiểu Cửu gật gật đầu, nó vội truyền dữ liệu cho Khả Lạc.
Trời đã đổ mưa, từ tí tách dần dần lớn hơn, cô mở bung chiếc ô ra, đứng ngay bên cạnh đèn chờ đèn đỏ. Đèn vừa chuyển đỏ, cô liền nâng bước sang bên kia đường, lúc này Lâm Chính Thần ở bên kia đã thấy cô, anh nhẹ kêu tên cô:
- Nguyệt Nhi.
Khả Lạc ngẩng đầu nhìn anh, cô tiến nhanh hơn. Tiếc còi xe vang lên, anh vẫn chưa kịp nhìn chuyện gì thì chiếc xe tải ấy đã đâm thẳng về phía trước, Khả Lạc trong lúc ấy ý thức lại muốn dịch vị trí, tay cô theo thói quen bảo hộ bụng nhưng chiếc xe ấy vẫn đâm trúng cô và một người nam khác...
Chiếc xe bẻ lái đâm vào bên đường, mọi người chạy nhanh ra giúp đỡ, xe cấp cứu cũng đang trên đường tới, người nam ấy bị quẹt trầy chân, còn Khả Lạc lại té ngã nằm trên đường, máu cô cứ thế chảy xuống khắp đùi, nhuộm đỏ một vũng lớn. Lâm Chính Thần hốt hoảng chạy nhanh về phía Khả Lạc, tay anh lúng túng không biết phải làm sao, khóe mắt anh ửng đỏ, nước mắt bất lực tuôn trào:
- Nguyệt Nhi, đợi anh, xe cấp cứu sẽ tới ngay, em sẽ không sao...con chúng ta cũng sẽ không sao, xin em hãy cố gắng lên, đừng bỏ anh...
Khả Lạc dựa đầu vào ngực anh, chiếc ô rớt bên đường, mưa cứ thế rơi xuống ngày một lớn, anh vẫn cứ thế ngồi cạnh cô, lo lắng lại bất lực, quan tâm lại không biết làm sao cho tốt, mãi cho đến khi xe cấp cứu đến.
Khả Lạc lúc này đang trong phòng phẫu thuật, bác sĩ tiến khỏi phòng, ông nhìn Lâm Chính Thần hỏi:
- Anh là người nhà bệnh nhân sao?
Anh liên tục gật đầu, hai tay bám lấy cánh tay bác sĩ, lắp bắp nói:
- Phải, tôi là chồng cô ấy. Vợ tôi, cô ấy...cô ấy có ổn không?
Vị bác sĩ cố trấn an Lâm Chính Thần, ông lên tiếng:
- Chúng tôi có thể cứu bệnh nhân nhưng đứa con của cô ấy phải bỏ hoặc là cứu đứa bé.
Mắt anh trợn lớn, gân xanh trên cô nổi lên, cố giữ bình tĩnh hỏi bác sĩ:
- Cứu đứa bé thì cô ấy sẽ thế nào?
Vị bác sĩ đó thở dài, nhiều năm làm việc trong nghề, những tình huống như vậy ông cũng đã gặp qua, nhấp môi đáp:
- Chúng tôi chỉ cứu được một sinh mệnh. Xin người nhà mau đưa ra lựa chọn.
Câu trả lời của ông như tiếng sét đánh thẳng vào tâm trí anh, trời như đang trêu đùa anh khi bắt anh phải chọn giữa người mình yêu và con của hai người, khóe môi anh run rẩy, nói không thành lời:
- Xin ông, hãy cứu vợ tôi...
Chợt trong phòng phẫu thuật vang lên tiếng hét to, như thể chủ nhân tiếng hét đang cố nói lời trăn trối:
- Nhất định phải cứu bảo bảo!!
Khả Lạc nắm chặt tay, cô cắn răng gào thét nhưng tiếng cô lại càng lúc càng nhỏ:
- Hãy cứu con của ta, nếu không em sẽ hận anh suốt đời đấy, xin anh...cứu con.
Lâm Chính Thần hướng mắt nhìn phòng phẫu thuật, nước mắt anh lăn dài xuống gò má, đôi mắt như mất đi nguồn sống, môi anh mấp máy:
- Cứu đứa bé.
Bác sĩ gật đầu liền đi vào phòng phẫu thuật, anh đứng khựng ở đó, cơ thể lắc lư không vững, Lâm Chính Thần như một cái xác không hồn, anh cứ đứng đó đợi thời gian trôi, đợi thần chết đến lấy đi người anh yêu. Ngoài trời, mưa càng lúc càng lớn, tiếng sớm chớp vang dội nhưng anh lại không sợ hãi như lúc trước, có lẽ nỗi sợ lớn nhất của anh lúc này là mất đi cô...
Vào lúc tử thần đến cướp đi mạng sống của ba mẹ anh, trời mưa lớn. Lúc người anh yêu thương nhất bị tai nạn, trời cũng đổ mưa...
Ông trời như thể đang khóc thay anh, khóc thương cho một số phận không được yêu thương, khóc cho một cuộc tình đẹp nhưng không có cái kết tốt đẹp!
Đời này, Lâm Chính Thần đã chịu đủ khổ đau, chỉ mong kiếp sau trời cao có thể khoan hồng cho anh một tí, có được không..?
...----------------...
(。•̀ᴗ-)✧: lại kết thúc một thế giới nữa rồi, mọi người cảm thấy thế nào??
# phiên ngoại sẽ sớm lên sóng, một phiên ngoại có hậu để bù đắp cho thế giới này.
Bình luận facebook