Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 15: Thế giới 1: THANH MAI TRÚC MÃ (15)
Mẹ Quân mỉm cười nhìn cô:
- Con cứ làm những việc con muốn, cô luôn ủng hộ con.
Khả Lạc ôm lấy cô, dụi dụi:
- Cảm ơn cô vì đã luôn quan tâm con, săn sóc con.
- Ơn nghĩa gì chứ, cô coi con như con gái ruột của cô vậy đó, đương nhiên phải thương con rồi.
......................
Sáng hôm sau, Khả Lạc đứng ngắm nhìn bản thân trước gương, nói:
- Ay da, sao lại đẹp như thế nhở, càng ngày càng đẹp là sao.
Tiểu Cửu gặm quả táo, nghe Khả Lạc nói thì bị sặc miếng táo, ho sặc sụa:
- Ngươi bị tự luyến không nhẹ, đề nghị đi bác sĩ tâm thần ngay và luôn.
- Ngươi lặp lại lần nữa.
Khả Lạc nắm lấy đuôi hồ ly của Tiểu Cửu, cười thân thiện:
- Tiểu bảo bối, có muốn trở thành hồ ly cụt đuôi không.
Tiểu Cửu nhìn nữ nhân ma quỷ trước mặt, nịnh nọt:
- He he, ta sai rồi, ngươi là nhất, nhất là ngươi mà.
Hai người, à là một người một thú trò chuyện rôm rả. Bước ra khỏi phòng, thấy Quân Hàn đang đứng ở cầu thang, có vẻ như đang đợi cô, Khả Lạc cười, nụ cười nhanh chóng tắt đi.
Cô giả vờ thấy anh nên ngại ngùng quay lại phòng trốn. Quân Hàn thấy vậy liền chạy lại, nhưng đón anh là cái cửa phòng đóng sập.
Quân Hàn gõ cửa, phì cười nói:
- Không phải hôm qua dám tỏ tình tớ sao, bây giờ lại chạy như rùa rụt đầu thế.
- Tớ không có trốn, tớ chỉ... chỉ là để quên đồ nên quay lại lấy thôi.
Bên trong phòng vọng ra tiếng của Khả Lạc, Quân Hàn cố nén cười:
- Thật vậy chăng?
- Thật. - Khả Lạc nhanh chóng trả lời.
Một lát sau, thấy bên ngoài hoàn toàn im ắng, cô mở cửa ra thì thấy anh đang dựa lưng vào vách tường đối diện, tay khoanh lại, đầu anh nghiêng nghiêng, mắt luôn nhìn thẳng vào cô, anh nói:
- Chịu ra rồi à.
Khả Lạc mặt ửng đỏ:
- Um, tớ lấy đồ xong rồi, bây giờ tớ phải đi học đây.
Nói rồi, cô quay người định chạy đi, Quân Hàn nắm lấy cổ áo sau lưng cô, kéo lại:
- Cậu đang trốn tớ có phải không, hửm?
- Không, tớ không có, là tại cậu tưởng tượng thôi.
Khả Lạc hoảng loạn nói. Ánh mắt Quân Hàn chợt sắc lạnh:
- Những lời cậu nói hôm qua là dối trá đúng không? Cậu hối hận rồi chứ gì?
Thấy cô im lặng không trả lời, anh nở một nụ cười nhưng lại có chút bi thương, Quân Hàn tự cảm thấy bản thân thật ngốc, suốt hai kiếp đều bị trêu đùa tình cảm.
- Vậy được, tớ không ép cậu, tớ đi học trước đây.
Quân Hàn buông Khả Lạc ra, bước đi, cô chợt ôm lấy anh từ đằng sau, có chút nức nở nói:
- Tớ không hối hận, tớ thật sự thích cậu, rất thích.
- Vậy tại sao lại trốn tránh tớ?
Anh gỡ đi đôi tay đang ghì níu lấy anh, Khả Lạc càng ôm chặt hơn, nói:
- Là tại cậu, do cậu hết.
Quân Hàn lúc này mới xoay người lại, đặt hai tay lên vai cô, hơi khum người nhìn đối diện với cô:
- Tại tớ?
- Um - Khả Lạc gật gật đầu, đôi mắt bắt đầu ứa nước mắt như có thể tuông trào bất cứ lúc nào, cô thút thích nói:
- Tớ đã mặt dày tỏ tình cậu, mà cậu vẫn chưa hồi đáp lại tớ, lỡ tất cả chỉ là tớ tự mình đơn phương, tự mình nghĩ rằng cậu có chút thích tớ thì sao.
Quân Hàn nghe vậy mới sững người, hôm qua sau khi nghe cô tỏ tình, bất ngờ quá nên anh quên nói với cô là anh cũng thích cô.
Quân Hàn lau nhẹ giọt nước mắt chảy dài trên má cô, nhẹ nhàng đáp lại:
- Lạc Lạc, tớ cũng thích cậu.
Khả Lạc tròn xoe mắt, hỏi:
- Cậu nói thật sao? Cậu...cậu không cần vì thương hại tớ mà đáp lại tình cảm của tớ đâu.
Quân Hàn gõ đầu cô một cái:
- Đồ ngốc, nghĩ cái gì thế, tớ thích cậu, Quân Hàn thích Doãn Lạc, đã hiểu chưa.
Khả Lạc mặt đỏ ửng, vành tai cũng ửng hồng, ấp úng nói:
- À, hiểu rồi.
Quân Hàn cười, nắm lấy tay cô xuống lầu:
- Mau đi ăn sáng rồi đến trường thôi, sắp trễ rồi.
Trên bàn ăn, Quân Hàn gắp cho Khả Lạc há cảo, trứng luộc,... khiến chén của cô đầy ụ. Bà Quân và ông Quân cười hiền hậu nhìn hai đứa nhỏ.
Khả Lạc nhìn chén mình càng ngày càng nhiều thức ăn, cô kéo kéo tay áo Quân Hàn:
- Cậu cũng ăn đi, không cần gắp cho tớ nhiều vậy đâu.
Lúc này, Quân Hàn mới chịu dừng tay, ngắm ngía thức ăn một hồi, Khả Lạc quyết định gắp cho Quân Hàn một con tôm, nhìn trong chén có thêm tôm, Quân Hàn mỉm cười mãn nguyện.
Sau khi ăn xong, Quân Hàn chở Khả Lạc đến trường bằng chiếc xe đạp như mọi khi.
Ngồi trên xe, Khả Lạc nhẹ thử ôm lấy Quân Hàn, liếc liếc thấy anh im lặng không nói gì, cô giữ yên tư thế ôm anh, Quân Hàn mặt vẫn bình tĩnh, điềm đạm lái xe, nhưng tim anh đang đập rộn ràng, tâm anh đang vui vẻ đến mức muốn bay bổng.
Hình ảnh người nam sinh chở người nữ sinh trên chiếc xe đạp, giớ thổi nhẹ man mát, ánh nắng sớm rọi xuống đường, nữ sinh tay ôm lấy nam sinh vừa ngân nga nhịp điệu, nam sinh yên lặng lắng nghe giọng hát của nữ sinh, ánh mắt tràn ngập tình cảm.
Hai người đều mỉm cười, tuổi thanh xuân bừng bừng sức sống, tràn ngập tình yêu học trò.
- Con cứ làm những việc con muốn, cô luôn ủng hộ con.
Khả Lạc ôm lấy cô, dụi dụi:
- Cảm ơn cô vì đã luôn quan tâm con, săn sóc con.
- Ơn nghĩa gì chứ, cô coi con như con gái ruột của cô vậy đó, đương nhiên phải thương con rồi.
......................
Sáng hôm sau, Khả Lạc đứng ngắm nhìn bản thân trước gương, nói:
- Ay da, sao lại đẹp như thế nhở, càng ngày càng đẹp là sao.
Tiểu Cửu gặm quả táo, nghe Khả Lạc nói thì bị sặc miếng táo, ho sặc sụa:
- Ngươi bị tự luyến không nhẹ, đề nghị đi bác sĩ tâm thần ngay và luôn.
- Ngươi lặp lại lần nữa.
Khả Lạc nắm lấy đuôi hồ ly của Tiểu Cửu, cười thân thiện:
- Tiểu bảo bối, có muốn trở thành hồ ly cụt đuôi không.
Tiểu Cửu nhìn nữ nhân ma quỷ trước mặt, nịnh nọt:
- He he, ta sai rồi, ngươi là nhất, nhất là ngươi mà.
Hai người, à là một người một thú trò chuyện rôm rả. Bước ra khỏi phòng, thấy Quân Hàn đang đứng ở cầu thang, có vẻ như đang đợi cô, Khả Lạc cười, nụ cười nhanh chóng tắt đi.
Cô giả vờ thấy anh nên ngại ngùng quay lại phòng trốn. Quân Hàn thấy vậy liền chạy lại, nhưng đón anh là cái cửa phòng đóng sập.
Quân Hàn gõ cửa, phì cười nói:
- Không phải hôm qua dám tỏ tình tớ sao, bây giờ lại chạy như rùa rụt đầu thế.
- Tớ không có trốn, tớ chỉ... chỉ là để quên đồ nên quay lại lấy thôi.
Bên trong phòng vọng ra tiếng của Khả Lạc, Quân Hàn cố nén cười:
- Thật vậy chăng?
- Thật. - Khả Lạc nhanh chóng trả lời.
Một lát sau, thấy bên ngoài hoàn toàn im ắng, cô mở cửa ra thì thấy anh đang dựa lưng vào vách tường đối diện, tay khoanh lại, đầu anh nghiêng nghiêng, mắt luôn nhìn thẳng vào cô, anh nói:
- Chịu ra rồi à.
Khả Lạc mặt ửng đỏ:
- Um, tớ lấy đồ xong rồi, bây giờ tớ phải đi học đây.
Nói rồi, cô quay người định chạy đi, Quân Hàn nắm lấy cổ áo sau lưng cô, kéo lại:
- Cậu đang trốn tớ có phải không, hửm?
- Không, tớ không có, là tại cậu tưởng tượng thôi.
Khả Lạc hoảng loạn nói. Ánh mắt Quân Hàn chợt sắc lạnh:
- Những lời cậu nói hôm qua là dối trá đúng không? Cậu hối hận rồi chứ gì?
Thấy cô im lặng không trả lời, anh nở một nụ cười nhưng lại có chút bi thương, Quân Hàn tự cảm thấy bản thân thật ngốc, suốt hai kiếp đều bị trêu đùa tình cảm.
- Vậy được, tớ không ép cậu, tớ đi học trước đây.
Quân Hàn buông Khả Lạc ra, bước đi, cô chợt ôm lấy anh từ đằng sau, có chút nức nở nói:
- Tớ không hối hận, tớ thật sự thích cậu, rất thích.
- Vậy tại sao lại trốn tránh tớ?
Anh gỡ đi đôi tay đang ghì níu lấy anh, Khả Lạc càng ôm chặt hơn, nói:
- Là tại cậu, do cậu hết.
Quân Hàn lúc này mới xoay người lại, đặt hai tay lên vai cô, hơi khum người nhìn đối diện với cô:
- Tại tớ?
- Um - Khả Lạc gật gật đầu, đôi mắt bắt đầu ứa nước mắt như có thể tuông trào bất cứ lúc nào, cô thút thích nói:
- Tớ đã mặt dày tỏ tình cậu, mà cậu vẫn chưa hồi đáp lại tớ, lỡ tất cả chỉ là tớ tự mình đơn phương, tự mình nghĩ rằng cậu có chút thích tớ thì sao.
Quân Hàn nghe vậy mới sững người, hôm qua sau khi nghe cô tỏ tình, bất ngờ quá nên anh quên nói với cô là anh cũng thích cô.
Quân Hàn lau nhẹ giọt nước mắt chảy dài trên má cô, nhẹ nhàng đáp lại:
- Lạc Lạc, tớ cũng thích cậu.
Khả Lạc tròn xoe mắt, hỏi:
- Cậu nói thật sao? Cậu...cậu không cần vì thương hại tớ mà đáp lại tình cảm của tớ đâu.
Quân Hàn gõ đầu cô một cái:
- Đồ ngốc, nghĩ cái gì thế, tớ thích cậu, Quân Hàn thích Doãn Lạc, đã hiểu chưa.
Khả Lạc mặt đỏ ửng, vành tai cũng ửng hồng, ấp úng nói:
- À, hiểu rồi.
Quân Hàn cười, nắm lấy tay cô xuống lầu:
- Mau đi ăn sáng rồi đến trường thôi, sắp trễ rồi.
Trên bàn ăn, Quân Hàn gắp cho Khả Lạc há cảo, trứng luộc,... khiến chén của cô đầy ụ. Bà Quân và ông Quân cười hiền hậu nhìn hai đứa nhỏ.
Khả Lạc nhìn chén mình càng ngày càng nhiều thức ăn, cô kéo kéo tay áo Quân Hàn:
- Cậu cũng ăn đi, không cần gắp cho tớ nhiều vậy đâu.
Lúc này, Quân Hàn mới chịu dừng tay, ngắm ngía thức ăn một hồi, Khả Lạc quyết định gắp cho Quân Hàn một con tôm, nhìn trong chén có thêm tôm, Quân Hàn mỉm cười mãn nguyện.
Sau khi ăn xong, Quân Hàn chở Khả Lạc đến trường bằng chiếc xe đạp như mọi khi.
Ngồi trên xe, Khả Lạc nhẹ thử ôm lấy Quân Hàn, liếc liếc thấy anh im lặng không nói gì, cô giữ yên tư thế ôm anh, Quân Hàn mặt vẫn bình tĩnh, điềm đạm lái xe, nhưng tim anh đang đập rộn ràng, tâm anh đang vui vẻ đến mức muốn bay bổng.
Hình ảnh người nam sinh chở người nữ sinh trên chiếc xe đạp, giớ thổi nhẹ man mát, ánh nắng sớm rọi xuống đường, nữ sinh tay ôm lấy nam sinh vừa ngân nga nhịp điệu, nam sinh yên lặng lắng nghe giọng hát của nữ sinh, ánh mắt tràn ngập tình cảm.
Hai người đều mỉm cười, tuổi thanh xuân bừng bừng sức sống, tràn ngập tình yêu học trò.
Bình luận facebook