Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 132: Chồng Ngốc Hệ Tiểu Trung Khuyển (20)
Thời gian chứng minh thực lực.
Sau câu tuyên bố đầy tự tin của Quân Dao, mấy người kia cũng biết điểm dừng mà trở nên yên lặng.
Năm con người cứ vậy mà âm trầm nhìn nhau. Lát sau, Minh Nhạc rốt cuộc không nhịn nổi bầu không khí căng thẳng mà lên tiếng:
- Mau ngồi vào bàn đi. Mà thiếu chủ đâu rồi?
- Tôi đây.
Người đàn ông từ từ bước xuống. Hắn ta dán chặt ánh mắt mang theo hơi thở ân cần nhìn đến thiếu nữ kia.
- Quân Dao, em làm loạn sao?
Bị dò hỏi như vậy, Quân Dao hiển nhiên là không vui. Cô quay mặt đi, khó chịu:
- Xin lỗi, tôi không rảnh!
Biết bản thân đã làm cho nữ nhân phật ý, Minh Viễn cũng lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cô. Hắn ngạo nghễ đảo mắt nhìn xung quanh, cất lên chất giọng uy quyền:
- Báo cáo tình hình vụ trước đi.
Hồng Hạc Xanh gật nhẹ đầu một cái rồi bấm vào một nút màu đỏ dưới bàn. Nút bấm kì lạ vừa nảy lên, ngay lập tức trần nhà bị làm cho tách ra. Từ đó, một thiết bị điện tử đen ngòm được thả xuống.
Minh Nhạc đứng dậy bước đến gần thiết bị điện tử, bàn tay mân mê tìm chỗ khởi động.
- Này! Cô làm cái trò gì vậy hả?
Sếu Đầu Đỏ tức đến đập bàn đứng lên. Anh ta nhìn Hồng Hạc Xanh rồi lại nhìn đến Quân Dao, ghét bỏ tặc lưỡi.
Trước biểu hiện của Sếu Đầu Đỏ, Hồng Hạc Xanh chủ nhàn nhạt trả lời:
- Làm gì chẳng phải ai cũng đều rõ?
Sếu Đầu Đỏ đạp đổ ghế rồi tiến đến gần Quân Dao, kéo mạnh tay cô rồi quát:
- Ai dám chắc cô ta đáng tin?
Câu này vừa dứt, cả căn phòng đã chìm vào một mảng yên lặng. Minh Viễn liếc nhìn Sếu Đầu Đỏ, ánh mắt lạnh băng:
- Bỏ tay ra.
Trước uy áp của Minh Viễn, Sếu Đầu Đỏ cảm thấy thân thể như mất hết sức lực. Cậu thanh niên trẻ gạt bỏ sự sợ hãi ra khỏi bản thân, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Nhưng thiếu chủ à, cô ta...
- Tôi nói bỏ tay ra!
Người đàn ông tức giận hét lên, gân tay cũng nổi lên nhanh chóng. Minh Nhạc đang ở cách đó mấy mét thấy tình hình không ổn liền vội vàng chạy đến hoà giải:
- Minh Viễn! Con bình tĩnh lại cho cô! Còn Sếu mau về chỗ, đừng để tôi phải phạt cậu!
Minh Viễn tặc lưỡi một cái rồi thu lại cơn tức giận. Hắn liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Sếu Đầu Đỏ vẫn chưa có ý định buông tay thiếu nữ ra, cơn giận lại nổi lên nhanh chóng:
- Cậu còn không mau buông ra?!
Biết rằng người kia đã thực sự tức giận, Sếu Đầu Đỏ cũng đành yên lặng trở về chỗ ngồi.
- Được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ nói sơ qua về thiệt hại lần trước.
Minh Viễn cau mày nhìn Hồng Hạc Xanh, không nhịn khỏi thắc mắc:
- Thiệt hại?
Mắt Đỏ ngồi một bên nhàn nhã ăn một miếng bánh mì thơm phức, chán nản đáp lại:
- Ờ, vụ trước lại bị bọn Ngục Câm chơi đểu. Thiệt hại hàng hoá kha khá đấy. Anh em bên mình còn bị cảnh sát bắt giữ, tội là do bọn Ngục Câm đổ.
Sếu Đầu Đỏ đạp luôn ghế, mắt đỏ lên hằn ra tia máu:
- Chết tiệt! Bọn chó khốn nạn! Chả lẽ bây giờ cứ để yên cho chúng nó sau những tội ác tày trời đấy à?
Nếu Sếu Đầu Đỏ tức giận mười thì Minh Viễn cũng phải tức đến chín. Hắn ta bóp mạnh cái thìa sắt trong tay, chiếc thìa cũng vì lực mạnh mà cong lại.
"Keng."
Chiếc thìa rơi xuống, căn phòng rơi vào im lặng.
- Vậy cậu nghĩ ta có thể làm gì? Báo cảnh sát được sao?
- Nhưng bọn khốn ấy đã...
Chưa kịp để Sếu Đầu Đỏ dứt câu, Mắt Đỏ đã trao cho anh ta một ánh mắt lạnh buốt. Mắt Đỏ dứt khoát:
- Đừng có mà ngông cuồng. Lần trước cũng do cậu mà cả bọn suýt chết đấy! Bọn Ngục Câm này... vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta rồi!
Nghe Mắt Đỏ nói xong, Quân Dao liền hỏi hệ thống nhỏ:
"Ngục Câm lại là ai nữa?"
[ Tinh. ]
[ Thưa kí chủ, Ngục Câm là bang hội đối đầu với Tứ Tôn. ]
[ Cũng tương tự với Tứ Tôn, Ngục Câm bao gồm một nhóm ba thành viên đứng đầu: Viên Mạch, Tiểu Ngư và Tấn Sắt. ]
Ba cái tên kia vừa vang lên, Quân Dao đã rơi vào nghi hoặc:
"Bọn họ dùng tên thật?"
[ Đúng vậy thưa kí chủ! ]
Quân Dao nheo mắt lại che đi đôi con ngươi đầy suy tính.
Bản dĩ Tứ Tôn là bang phái chuyên giao dịch thông tin và bằng chứng bẩn nhằm lật tẩy những tập đoàn, cá nhân đáng chê trách, nói trắng ra chính là một bang phái trong sạch đáng khen. Nhưng chính vì tính chất công việc mà Tứ Tôn không tránh khỏi ghi thù với nhiều bang phái khác. Mà trong số đó, điển hình kà Ngục Câm.
Ngục Câm bản dĩ là một bang chuyên đi giao dịch hàng cấm và buôn người. Bên bọn họ còn mua chuộc cảnh sát, vượt ra ngoài vòng pháp luật. Đáng nói nhất ở đây là mối thù giữa hai bên:
Ngục Câm làm ăn bẩn, bị Tứ Tôn bắt gặp nên nảy sinh tranh chấp. Trong hoảng loạn, một thành viên của Ngục Câm không may giết hại trợ lí cốt cán của bộ Tứ, người đó lại cũng là chị gái của Sếu Đầu Đỏ.
Biết được các thông tin quan trọng, Quân Dao khẽ nâng lên nụ cười kiều diễm. Cô gõ nhẹ bốn ngón tay lên mặt bàn, nhỏ giọng:
- Nơi đông người là nơi an toàn nhất.
Sau câu tuyên bố đầy tự tin của Quân Dao, mấy người kia cũng biết điểm dừng mà trở nên yên lặng.
Năm con người cứ vậy mà âm trầm nhìn nhau. Lát sau, Minh Nhạc rốt cuộc không nhịn nổi bầu không khí căng thẳng mà lên tiếng:
- Mau ngồi vào bàn đi. Mà thiếu chủ đâu rồi?
- Tôi đây.
Người đàn ông từ từ bước xuống. Hắn ta dán chặt ánh mắt mang theo hơi thở ân cần nhìn đến thiếu nữ kia.
- Quân Dao, em làm loạn sao?
Bị dò hỏi như vậy, Quân Dao hiển nhiên là không vui. Cô quay mặt đi, khó chịu:
- Xin lỗi, tôi không rảnh!
Biết bản thân đã làm cho nữ nhân phật ý, Minh Viễn cũng lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh cô. Hắn ngạo nghễ đảo mắt nhìn xung quanh, cất lên chất giọng uy quyền:
- Báo cáo tình hình vụ trước đi.
Hồng Hạc Xanh gật nhẹ đầu một cái rồi bấm vào một nút màu đỏ dưới bàn. Nút bấm kì lạ vừa nảy lên, ngay lập tức trần nhà bị làm cho tách ra. Từ đó, một thiết bị điện tử đen ngòm được thả xuống.
Minh Nhạc đứng dậy bước đến gần thiết bị điện tử, bàn tay mân mê tìm chỗ khởi động.
- Này! Cô làm cái trò gì vậy hả?
Sếu Đầu Đỏ tức đến đập bàn đứng lên. Anh ta nhìn Hồng Hạc Xanh rồi lại nhìn đến Quân Dao, ghét bỏ tặc lưỡi.
Trước biểu hiện của Sếu Đầu Đỏ, Hồng Hạc Xanh chủ nhàn nhạt trả lời:
- Làm gì chẳng phải ai cũng đều rõ?
Sếu Đầu Đỏ đạp đổ ghế rồi tiến đến gần Quân Dao, kéo mạnh tay cô rồi quát:
- Ai dám chắc cô ta đáng tin?
Câu này vừa dứt, cả căn phòng đã chìm vào một mảng yên lặng. Minh Viễn liếc nhìn Sếu Đầu Đỏ, ánh mắt lạnh băng:
- Bỏ tay ra.
Trước uy áp của Minh Viễn, Sếu Đầu Đỏ cảm thấy thân thể như mất hết sức lực. Cậu thanh niên trẻ gạt bỏ sự sợ hãi ra khỏi bản thân, hít một hơi thật sâu rồi nói:
- Nhưng thiếu chủ à, cô ta...
- Tôi nói bỏ tay ra!
Người đàn ông tức giận hét lên, gân tay cũng nổi lên nhanh chóng. Minh Nhạc đang ở cách đó mấy mét thấy tình hình không ổn liền vội vàng chạy đến hoà giải:
- Minh Viễn! Con bình tĩnh lại cho cô! Còn Sếu mau về chỗ, đừng để tôi phải phạt cậu!
Minh Viễn tặc lưỡi một cái rồi thu lại cơn tức giận. Hắn liếc nhìn sang bên cạnh, thấy Sếu Đầu Đỏ vẫn chưa có ý định buông tay thiếu nữ ra, cơn giận lại nổi lên nhanh chóng:
- Cậu còn không mau buông ra?!
Biết rằng người kia đã thực sự tức giận, Sếu Đầu Đỏ cũng đành yên lặng trở về chỗ ngồi.
- Được rồi, vậy bây giờ tôi sẽ nói sơ qua về thiệt hại lần trước.
Minh Viễn cau mày nhìn Hồng Hạc Xanh, không nhịn khỏi thắc mắc:
- Thiệt hại?
Mắt Đỏ ngồi một bên nhàn nhã ăn một miếng bánh mì thơm phức, chán nản đáp lại:
- Ờ, vụ trước lại bị bọn Ngục Câm chơi đểu. Thiệt hại hàng hoá kha khá đấy. Anh em bên mình còn bị cảnh sát bắt giữ, tội là do bọn Ngục Câm đổ.
Sếu Đầu Đỏ đạp luôn ghế, mắt đỏ lên hằn ra tia máu:
- Chết tiệt! Bọn chó khốn nạn! Chả lẽ bây giờ cứ để yên cho chúng nó sau những tội ác tày trời đấy à?
Nếu Sếu Đầu Đỏ tức giận mười thì Minh Viễn cũng phải tức đến chín. Hắn ta bóp mạnh cái thìa sắt trong tay, chiếc thìa cũng vì lực mạnh mà cong lại.
"Keng."
Chiếc thìa rơi xuống, căn phòng rơi vào im lặng.
- Vậy cậu nghĩ ta có thể làm gì? Báo cảnh sát được sao?
- Nhưng bọn khốn ấy đã...
Chưa kịp để Sếu Đầu Đỏ dứt câu, Mắt Đỏ đã trao cho anh ta một ánh mắt lạnh buốt. Mắt Đỏ dứt khoát:
- Đừng có mà ngông cuồng. Lần trước cũng do cậu mà cả bọn suýt chết đấy! Bọn Ngục Câm này... vượt quá tầm kiểm soát của chúng ta rồi!
Nghe Mắt Đỏ nói xong, Quân Dao liền hỏi hệ thống nhỏ:
"Ngục Câm lại là ai nữa?"
[ Tinh. ]
[ Thưa kí chủ, Ngục Câm là bang hội đối đầu với Tứ Tôn. ]
[ Cũng tương tự với Tứ Tôn, Ngục Câm bao gồm một nhóm ba thành viên đứng đầu: Viên Mạch, Tiểu Ngư và Tấn Sắt. ]
Ba cái tên kia vừa vang lên, Quân Dao đã rơi vào nghi hoặc:
"Bọn họ dùng tên thật?"
[ Đúng vậy thưa kí chủ! ]
Quân Dao nheo mắt lại che đi đôi con ngươi đầy suy tính.
Bản dĩ Tứ Tôn là bang phái chuyên giao dịch thông tin và bằng chứng bẩn nhằm lật tẩy những tập đoàn, cá nhân đáng chê trách, nói trắng ra chính là một bang phái trong sạch đáng khen. Nhưng chính vì tính chất công việc mà Tứ Tôn không tránh khỏi ghi thù với nhiều bang phái khác. Mà trong số đó, điển hình kà Ngục Câm.
Ngục Câm bản dĩ là một bang chuyên đi giao dịch hàng cấm và buôn người. Bên bọn họ còn mua chuộc cảnh sát, vượt ra ngoài vòng pháp luật. Đáng nói nhất ở đây là mối thù giữa hai bên:
Ngục Câm làm ăn bẩn, bị Tứ Tôn bắt gặp nên nảy sinh tranh chấp. Trong hoảng loạn, một thành viên của Ngục Câm không may giết hại trợ lí cốt cán của bộ Tứ, người đó lại cũng là chị gái của Sếu Đầu Đỏ.
Biết được các thông tin quan trọng, Quân Dao khẽ nâng lên nụ cười kiều diễm. Cô gõ nhẹ bốn ngón tay lên mặt bàn, nhỏ giọng:
- Nơi đông người là nơi an toàn nhất.
Bình luận facebook