Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 35: Ảnh Hậu Phú Bà Vô Cùng Soái Ca (Hoàn)
- Rốt cuộc hai người muốn gì?
Tư Mạt như vừa nghe được một câu chuyện cười, chị ta điên loạn cười thật lớn. Rồi sau đó rất nhanh trở về khuôn mặt âm hiểm, nhoẻn miệng nói bằng giọng mỉa mia.
- Tôi nghĩ tiểu thư nhà họ Nhạc phải biết rõ chứ nhỉ?
- Làm sao chị biết chuyện này?
Sắc mặt Quân Dao đột nhiên tối lại. Nguyên chủ đã giấu rất kĩ thân phận tiểu thư nhà họ Nhạc vì không muốn bị nói là đi lên nhờ hậu thuẫn. Theo nguyên tác, đến lúc cuối đời bí mật này cũng không bị ai phát hiện. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một Tư Mạt biết rõ mọi thứ, cốt truyện này, chính là đã đi ngược khỏi quỹ đạo.
Thấy được dáng vẻ của cô, Tư Mạt rõ ràng rất phấn khích, cô ta vẫn ở đó, nhìn lên cười với Quân Dao.
- Thôi nào, em đâu thể nhanh như vậy đã quên đi người chị gái này?
- Nhạc Diễm Y!
Nhạc Gia chính là gia tộc có sự phân biệt đối xử vô cùng rõ ràng. Nhạc Diễm Y là đại tiểu thư nhưng lại bị đối đãi vô cùng thậm tệ, trong nhà đến người hầu cũng không nể mặt tôn trọng.
Ngược lại, nhị tiểu thư là Nhạc Quân Dao lại nhận được sự cưng chiều hết mực từ phía gia đình, cái gì cũng phải là tốt nhất.
Cả hai chị em nhà họ Nhạc đều có đam mê với nghề diễn viên nhưng gia tộc đã phát hiện ra, một mực bắt ép không cho Diễm Y tham gia diễn xuất, sợ rằng cô sẽ trở thành vật cản đường cho Quân Dao.
Cô và chị ta trước đó vô cùng thân thiết, thậm chí còn hứa với nhau sẽ cùng trở thành diễn viên. Lúc Diễm Y bị cấm cản, cô một mực nghĩ rằng là do Quân Dao nói với ông bà Nhạc, còn Quân Dao thấy chị gái thất hứa thì vô cùng buồn bã. Mối quan hệ chị em ngày càng rạn nứt.
Về sau, Nhạc Diễm Y có trốn nhà đi và bắt đầu học hoá trang, sống dưới danh phận của Tư Mạt, bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, cố gắng tiến tới giải ảnh hậu " Kim Điền ".
Đêm trao giải, thấy giải ảnh hậu " Kim Điền " không thuộc về mình mà thuộc về người em gái mà mình vô cùng hận, cô ta chính là như muốn phát điên. Từ đó, Diễm Y bắt đầu ấp ủ ý định hại cho Quân Dao thân bại danh liệt, sống không bằng chết.
Trở lại hiện tại, Quân Dao chính là đột nhiên nhớ đến cái tên kia, bất giác thốt ra.
Tư Mạt vừa nghe xong liền tức giận đứng bật dậy, hai mắt đỏ rực lên, nghiến răng nghiến lợi gằn lên từng chữ.
- Đừng có gọi tao bằng cái tên đó, con khốn!
Lời nói vừa thốt ra, Minh Thần mặt liền đen lại, xung quanh hắn bỗng xuất hiện khí tức chết chóc.
Hắn đưa cặp mắt sắc lẹm nhìn về phía Tư Mạt, đôi con ngươi sâu không đáy, lạnh lẽo hỏi.
- Cô vừa nói gì?
- Anh không nghe rõ sao? Cần tôi nói lại?
Đối mặt với khí thế áp người kia, Tư Mạt không hề tỏ ra lép vế, cô ta vẫn đứng đó, nhếch mày cợt nhả.
Khán Ngọc Như từ nãy tới giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng.
- Thôi nào, đừng như vậy mất vui chứ! À mà vụ hôn thê là tôi làm đó, cô có thấy vui không Quân Dao ảnh hậu?
... Vui con khỉ nhà cô.
- Ừm... Chúng ta chơi trò đánh trận giả nha!
Khán Ngọc Như vừa dứt lời, từ ngoài cửa đồng loạt xuất hiện khoảng gần một trăm tên đô con. Quân Dao khẽ nuốt nước bọt. Cô biết thực lực của bản thân là rất mạnh, nhưng rõ ràng, số lượng có thể bù chất lượng. Huống hồ bây giờ chân, tay, đầu cô nơi nào cũng đều không ổn.
- Chết tiệt.
- Quân Dao, không được nói hư!
Giờ này mà anh còn nói thế được hả! Ta lật bàn!
Đè xuống cảm giác muốn đấm người, Quân Dao nhắm mắt lại, tụ hội lại linh khí trong người. Bảo kiếm từ từ xuất hiện trước sự kinh ngạc của tất cả.
Minh Thần nhếch miệng một cái rồi rút từ bên hông ra hai khẩu súng. Trong lúc lấy hai khẩu súng ra còn " lỡ tay " nả đạn chết năm người.
Bọn côn đồ kia thấy anh em ngã xuống liền nổi máu xông lên, điên cuồng tấn công không có tính toán. Chính vì sự ngông cuồng ấy mà bọn chúng đã gục gần hết cho dù tốn khá nhiều thời gian, chỉ còn lại ba tên vẫn đứng dậy được. Quân Dao nhảy về đằng sau, đạp lên bụng mỡ của một tên đã ngỏm, lực đàn hồi của mỡ bụng dễ dàng đưa cô lên cao. Nữ nhân vung một đường kiếm, một tên đổ rạp xuống. Ngay sau đó, Minh Thần ở phía sau nổ ra hai phát súng, hai tên cuối cùng còn chưa kịp làm gì đã gục xuống nền đất lạnh.
- Khốn thật! Vậy thì... em gái, chị tiễn em một đoạn cuối cùng.
" Rầm "
" Đoàng, đoàng, đoàng "
Cánh cửa vừa mở tung ra cũng là lúc ba viên đạn bạc ghim sâu vào cơ thể nữ tử. Quân Dao cảm thấy đau nhói rồi ngã quỵ. Minh Thần vội đỡ lấy thân thể nhỏ bé kia, từ khoé mắt rỉ ra hai dòng nước.
Ông Nhạc vừa đến đã thấy con gái ngã xuống, quay người tìm thủ phạm liền thấy Tư Mạt. Ông nhìn cô, tức giận đỏ cả mặt, người ra tay với con gái ông vậy mà cũng lại là con gái ông.
" Đoàng, đoàng. "
Sau hai tiếng súng, thân ảnh của Tư Mạt cùng Khán Như Ngọc đổ rạp xuống. An Hạ tay cầm khẩu súng run run rồi ngã quỵ xuống khóc, chính là vì cô bỏ đi nên Quân Dao mới bị như vậy.
Minh Thần nhìn người con gái đang thoi thóp trong lòng, nước mắt rơi ngày càng nhiều, bây giờ hắn cũng không biết mình bị sao. Chỉ biết cảm giác lúc này còn đau đớn hơn cái chết của hắn ở kiếp trước.
Quân Dao nhìn người đàn ông, bàn tay run rẩy vẫn cố gượng đưa lên xoa mặt hắn.
- Đừng khóc.
- Em đừng nói gì cả, anh đưa em đi bệnh viện, được chứ?
- Không kịp đâu. Em không phải là một siêu nhân, em cũng chỉ là một người thường. Con người không ai trúng ba phát đạn mà không...
- Không được nói nữa!
Minh Thần gần như hét lên, những giọt nước nóng hổi rơi xuống, hoà vào vết máu trên người Quân Dao.
- Tạm biệt, người em rất yêu...
Quân Dao mỉm cười nhẹ rồi nhắm mắt. Bàn tay đang yên vị trên gò má người nam nhân cũng vô lực rơi xuống.
Giây phút ấy, căn phòng ngay lập tức trở nên thê lương vô cùng. Tố An Nhi cùng Tống Dật Nhiên vừa đem người đến ứng cứu thì liền bị An Hạ đang giàn dụa nước mắt cản lại.
- Chúng ta... đến muộn rồi.
Tố An Nhi vừa nghe xong liền ngồi thụp xuống khóc nấc lên, Tống Dật Nhiên đau lòng nhìn nữ nhân đang khóc đến thê lương trong lòng mình, thở dài đày sầu não.
Minh Thần gần như mất đi lí trí, điên cuồng gào thét tên nữ nhân trong vô vọng. Nhiều giờ sau, hắn vẫn không ngừng ôm cỗ thi thể đang lạnh dần của cô.
Sau đó, tin tức về sự ra đi của ảnh hậu rất nhanh đã gây náo loạn. Cái đáng nói là, tất cả bằng chứng chứng minh ảnh hậu bị oan đã xuất hiện. Chỉ là... nó đã đến muộn.
Kiếp trước và kiếp này, chúng ta chính là không có duyên.
___
End rồi nè ^^ Thật sự là mình cũng không nghĩ làm kết như này đâu. Nhưng mà tự nhiên mình nghĩ ra nó thế là viết luôn kiki. Mọi người đọc xong nhớ like với comment cho Thỏ nha!
Tư Mạt như vừa nghe được một câu chuyện cười, chị ta điên loạn cười thật lớn. Rồi sau đó rất nhanh trở về khuôn mặt âm hiểm, nhoẻn miệng nói bằng giọng mỉa mia.
- Tôi nghĩ tiểu thư nhà họ Nhạc phải biết rõ chứ nhỉ?
- Làm sao chị biết chuyện này?
Sắc mặt Quân Dao đột nhiên tối lại. Nguyên chủ đã giấu rất kĩ thân phận tiểu thư nhà họ Nhạc vì không muốn bị nói là đi lên nhờ hậu thuẫn. Theo nguyên tác, đến lúc cuối đời bí mật này cũng không bị ai phát hiện. Bây giờ đột nhiên xuất hiện một Tư Mạt biết rõ mọi thứ, cốt truyện này, chính là đã đi ngược khỏi quỹ đạo.
Thấy được dáng vẻ của cô, Tư Mạt rõ ràng rất phấn khích, cô ta vẫn ở đó, nhìn lên cười với Quân Dao.
- Thôi nào, em đâu thể nhanh như vậy đã quên đi người chị gái này?
- Nhạc Diễm Y!
Nhạc Gia chính là gia tộc có sự phân biệt đối xử vô cùng rõ ràng. Nhạc Diễm Y là đại tiểu thư nhưng lại bị đối đãi vô cùng thậm tệ, trong nhà đến người hầu cũng không nể mặt tôn trọng.
Ngược lại, nhị tiểu thư là Nhạc Quân Dao lại nhận được sự cưng chiều hết mực từ phía gia đình, cái gì cũng phải là tốt nhất.
Cả hai chị em nhà họ Nhạc đều có đam mê với nghề diễn viên nhưng gia tộc đã phát hiện ra, một mực bắt ép không cho Diễm Y tham gia diễn xuất, sợ rằng cô sẽ trở thành vật cản đường cho Quân Dao.
Cô và chị ta trước đó vô cùng thân thiết, thậm chí còn hứa với nhau sẽ cùng trở thành diễn viên. Lúc Diễm Y bị cấm cản, cô một mực nghĩ rằng là do Quân Dao nói với ông bà Nhạc, còn Quân Dao thấy chị gái thất hứa thì vô cùng buồn bã. Mối quan hệ chị em ngày càng rạn nứt.
Về sau, Nhạc Diễm Y có trốn nhà đi và bắt đầu học hoá trang, sống dưới danh phận của Tư Mạt, bắt đầu sự nghiệp diễn xuất, cố gắng tiến tới giải ảnh hậu " Kim Điền ".
Đêm trao giải, thấy giải ảnh hậu " Kim Điền " không thuộc về mình mà thuộc về người em gái mà mình vô cùng hận, cô ta chính là như muốn phát điên. Từ đó, Diễm Y bắt đầu ấp ủ ý định hại cho Quân Dao thân bại danh liệt, sống không bằng chết.
Trở lại hiện tại, Quân Dao chính là đột nhiên nhớ đến cái tên kia, bất giác thốt ra.
Tư Mạt vừa nghe xong liền tức giận đứng bật dậy, hai mắt đỏ rực lên, nghiến răng nghiến lợi gằn lên từng chữ.
- Đừng có gọi tao bằng cái tên đó, con khốn!
Lời nói vừa thốt ra, Minh Thần mặt liền đen lại, xung quanh hắn bỗng xuất hiện khí tức chết chóc.
Hắn đưa cặp mắt sắc lẹm nhìn về phía Tư Mạt, đôi con ngươi sâu không đáy, lạnh lẽo hỏi.
- Cô vừa nói gì?
- Anh không nghe rõ sao? Cần tôi nói lại?
Đối mặt với khí thế áp người kia, Tư Mạt không hề tỏ ra lép vế, cô ta vẫn đứng đó, nhếch mày cợt nhả.
Khán Ngọc Như từ nãy tới giờ im lặng rốt cuộc cũng lên tiếng.
- Thôi nào, đừng như vậy mất vui chứ! À mà vụ hôn thê là tôi làm đó, cô có thấy vui không Quân Dao ảnh hậu?
... Vui con khỉ nhà cô.
- Ừm... Chúng ta chơi trò đánh trận giả nha!
Khán Ngọc Như vừa dứt lời, từ ngoài cửa đồng loạt xuất hiện khoảng gần một trăm tên đô con. Quân Dao khẽ nuốt nước bọt. Cô biết thực lực của bản thân là rất mạnh, nhưng rõ ràng, số lượng có thể bù chất lượng. Huống hồ bây giờ chân, tay, đầu cô nơi nào cũng đều không ổn.
- Chết tiệt.
- Quân Dao, không được nói hư!
Giờ này mà anh còn nói thế được hả! Ta lật bàn!
Đè xuống cảm giác muốn đấm người, Quân Dao nhắm mắt lại, tụ hội lại linh khí trong người. Bảo kiếm từ từ xuất hiện trước sự kinh ngạc của tất cả.
Minh Thần nhếch miệng một cái rồi rút từ bên hông ra hai khẩu súng. Trong lúc lấy hai khẩu súng ra còn " lỡ tay " nả đạn chết năm người.
Bọn côn đồ kia thấy anh em ngã xuống liền nổi máu xông lên, điên cuồng tấn công không có tính toán. Chính vì sự ngông cuồng ấy mà bọn chúng đã gục gần hết cho dù tốn khá nhiều thời gian, chỉ còn lại ba tên vẫn đứng dậy được. Quân Dao nhảy về đằng sau, đạp lên bụng mỡ của một tên đã ngỏm, lực đàn hồi của mỡ bụng dễ dàng đưa cô lên cao. Nữ nhân vung một đường kiếm, một tên đổ rạp xuống. Ngay sau đó, Minh Thần ở phía sau nổ ra hai phát súng, hai tên cuối cùng còn chưa kịp làm gì đã gục xuống nền đất lạnh.
- Khốn thật! Vậy thì... em gái, chị tiễn em một đoạn cuối cùng.
" Rầm "
" Đoàng, đoàng, đoàng "
Cánh cửa vừa mở tung ra cũng là lúc ba viên đạn bạc ghim sâu vào cơ thể nữ tử. Quân Dao cảm thấy đau nhói rồi ngã quỵ. Minh Thần vội đỡ lấy thân thể nhỏ bé kia, từ khoé mắt rỉ ra hai dòng nước.
Ông Nhạc vừa đến đã thấy con gái ngã xuống, quay người tìm thủ phạm liền thấy Tư Mạt. Ông nhìn cô, tức giận đỏ cả mặt, người ra tay với con gái ông vậy mà cũng lại là con gái ông.
" Đoàng, đoàng. "
Sau hai tiếng súng, thân ảnh của Tư Mạt cùng Khán Như Ngọc đổ rạp xuống. An Hạ tay cầm khẩu súng run run rồi ngã quỵ xuống khóc, chính là vì cô bỏ đi nên Quân Dao mới bị như vậy.
Minh Thần nhìn người con gái đang thoi thóp trong lòng, nước mắt rơi ngày càng nhiều, bây giờ hắn cũng không biết mình bị sao. Chỉ biết cảm giác lúc này còn đau đớn hơn cái chết của hắn ở kiếp trước.
Quân Dao nhìn người đàn ông, bàn tay run rẩy vẫn cố gượng đưa lên xoa mặt hắn.
- Đừng khóc.
- Em đừng nói gì cả, anh đưa em đi bệnh viện, được chứ?
- Không kịp đâu. Em không phải là một siêu nhân, em cũng chỉ là một người thường. Con người không ai trúng ba phát đạn mà không...
- Không được nói nữa!
Minh Thần gần như hét lên, những giọt nước nóng hổi rơi xuống, hoà vào vết máu trên người Quân Dao.
- Tạm biệt, người em rất yêu...
Quân Dao mỉm cười nhẹ rồi nhắm mắt. Bàn tay đang yên vị trên gò má người nam nhân cũng vô lực rơi xuống.
Giây phút ấy, căn phòng ngay lập tức trở nên thê lương vô cùng. Tố An Nhi cùng Tống Dật Nhiên vừa đem người đến ứng cứu thì liền bị An Hạ đang giàn dụa nước mắt cản lại.
- Chúng ta... đến muộn rồi.
Tố An Nhi vừa nghe xong liền ngồi thụp xuống khóc nấc lên, Tống Dật Nhiên đau lòng nhìn nữ nhân đang khóc đến thê lương trong lòng mình, thở dài đày sầu não.
Minh Thần gần như mất đi lí trí, điên cuồng gào thét tên nữ nhân trong vô vọng. Nhiều giờ sau, hắn vẫn không ngừng ôm cỗ thi thể đang lạnh dần của cô.
Sau đó, tin tức về sự ra đi của ảnh hậu rất nhanh đã gây náo loạn. Cái đáng nói là, tất cả bằng chứng chứng minh ảnh hậu bị oan đã xuất hiện. Chỉ là... nó đã đến muộn.
Kiếp trước và kiếp này, chúng ta chính là không có duyên.
___
End rồi nè ^^ Thật sự là mình cũng không nghĩ làm kết như này đâu. Nhưng mà tự nhiên mình nghĩ ra nó thế là viết luôn kiki. Mọi người đọc xong nhớ like với comment cho Thỏ nha!