Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-132
Chương 132: Chương 66.1: Người Tốt Việc Tốt (32)
Hoan Nữu ngồi trên sofa, chăm chú đọc tài liệu, lát sau lại day day trán. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.
"Hắn uống thuốc chưa?"
"Đã uống thưa tiểu thư." Quản gia tiến lên, cung kính trả lời.
"Mấy hôm nay hắn thế nào?"
"Cậu ấy cứ khóc đòi gặp tiểu thư, còn đập phá đồ đạc, phải tiêm thuốc an thần mới có thể yên tĩnh."
"Lát nữa hắn dậy mang hắn xuống gặp tôi."
"Vâng, tiểu thư." Quản gia đáp lời, lùi về sau phân phó người sắp xếp.
Thiếu nữ đột ngột nhảy vào từ cửa sổ: "Chào tỷ tỷ xinh đẹp!"
"Niên tiểu thư, cửa chính vẫn đang mở, thói quen xấu của cô khi nào mới bỏ đây?" Hoan Nữu bất đắc dĩ nhìn người trước mặt.
Khuynh Diễm đi về phía sofa, cực kì tự nhiên ngồi xuống: "Không thể bỏ." Nhảy cửa sổ mới hợp với thiết lập soái tỷ của cô.
Hoan Nữu cười cười, cũng không tranh cãi: "Niên tiểu thư đến tìm tôi là có việc gì?"
Khuynh Diễm mò trong túi, lôi ra một chiếc hộp, đặt lên bàn: "Tỷ tỷ xinh đẹp tặng quà, tôi đương nhiên đến để đáp lễ."
Năm đó, Hoan Nữu là người nhắn tin cho Khuynh Diễm địa điểm Cố Dĩ Đình bắt giữ Diêu Ý.
Khuynh Diễm đã định không liên quan gì đến tỷ tỷ xinh đẹp này nữa, nhưng người ta đã giúp, thì cô nên trả lại.
Mà Hoan Nữu cũng thế, cô cho rằng Khuynh Diễm giúp đỡ cô trước, vì vậy Hoan Nữu luôn ở phía sau hỗ trợ Bách Chiến Bách Thắng.
Thế là trong năm năm qua, Khuynh Diễm và Hoan Nữu cứ trả qua trả lại, hình thành nên một mối quan hệ tương đối kì lạ.
Nói là bằng hữu thì không phải bằng hữu, nói là người xa lạ cũng không phải người xa lạ.
Cả hai cứ duy trì như vậy, không ai muốn bước qua ranh giới này.
"Vậy thì tôi cảm ơn Niên tiểu thư." Hoan Nữu cất chiếc hộp vào ngăn tủ bên cạnh.
Quản gia đi từ trên lầu xuống, dẫn theo một người đàn ông.
Hắn ngơ ngác nhìn vào phòng khách, vừa thấy Hoan Nữu liền nhanh chóng chạy đến ôm cô.
"Nữu Nữu... Nữu Nữu..."
Hắn gọi mấy tiếng, muốn nói nhưng lại không thể nói được gì, chỉ có thể cười ngờ nghệch, nước dãi dính đầy miệng, lem ra ướt áo Hoan Nữu.
"Tiểu thư..." Quản gia khó xử.
"Không sao." Hoan Nữu phất tay: "Chú ra ngoài đi."
"Vâng, tiểu thư." Quản gia cúi đầu, cung kính lui ra.
Hoan Nữu vuốt tóc người đàn ông, cười khổ hỏi Khuynh Diễm: "Niên tiểu thư, cô thấy tôi có ngốc không?"
Cố Dĩ Đình bị cảnh sát bắt, trên đường áp giải đến nhà giam thì được một băng đản cứu đi, thế lực cứu hắn chính là Hoan Nữu.
Năm năm trước, người nhắn tin cho Khuynh Diễm, cùng người báo cảnh sát bắt Cố Dĩ Đình đều là Hoan Nữu. Cô đã lên kế hoạch rất chu toàn, đợi hắn cùng đường, cô sẽ cướp hắn về.
Cô nghĩ mình sẽ hành hạ hắn để trả thù, cuối cùng vẫn không xuống tay được, chỉ có thể nhốt hắn lại.
Nhưng Cố Dĩ Đình là người thế nào? Một kẻ khát vọng khống chế người khác, luôn muốn kiểm soát mọi thứ, hắn sẽ cam tâm bị giam giữ sao?
Hoan Nữu suýt bị Cố Dĩ Đình giết. Sau lần đó, cô đã cho hắn dùng thuốc, là loại thuốc mà trước đây hắn sai người bỏ vào thức ăn của cô.
Cố Dĩ Đình trở thành kẻ ngốc.
Hoan Nữu muốn bỏ mặc, nhưng kẻ ngốc này lại luôn bám lấy cô, tên ai cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi tên cô.
Thời gian dùng thuốc càng nhiều, hắn dần dần không thể nói được từ nào khác, nhưng vẫn cố chấp gọi Nữu Nữu. Hắn ôm chặt cô, dựa vào lòng cô, ánh mắt đờ đẫn ngốc nghếch chỉ nhìn mỗi cô.
Hắn dơ bẩn như thế, xấu xí như thế, cô cũng không cách nào ghét bỏ hắn.
Bác sĩ nói thuốc sẽ khiến người ta mất trí nhớ, nhưng Cố Dĩ Đình lại có thể nhớ Hoan Nữu. Chỉ khi khắc ghi một người sâu trong lòng thì mới nắm chặt không buông như vậy.
Hoan Nữu cảm thấy buồn cười, Cố Dĩ Đình năm lần bảy lượt muốn giết cô, suốt bảy năm đều xem thường tình cảm của cô, dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.
Hiện tại lại có người nói hắn khắc ghi cô trong lòng, đây không phải là chuyện cực kỳ hoang đường sao?
Nhưng cô lại tin, tin hắn khắc ghi mình trong lòng. Dù biết hoang đường, cô vẫn muốn tin.
Hoan Nữu chưa từng hỏi Khuynh Diễm vấn đề này, mà Khuynh Diễm cũng chưa từng đề cập đến, dường như nó vượt qua ranh giới mối quan hệ của hai người.
Nhưng bỗng nhiên, cô cảm thấy rất cô đơn, mười hai năm yêu một người, yêu đến ngu ngốc khờ dại.
Cô lẻ loi không có bạn bè, đến mức ngoài Khuynh Diễm ra, cô cũng không còn một ai khác để hỏi.
"Không phải ngốc." Khuynh Diễm mỉm cười, thành thật nói tiếp: "Mà là quá ngốc."
Hoan Nữu không tức giận, cô cúi đầu nhìn kẻ đang ngu ngơ nắm lấy bàn tay mình.
Khuynh Diễm nhún vai, thản nhiên bổ sung: "Nhưng không sao, có ngốc thì cô vẫn xinh đẹp."
Hoan Nữu hơi bất ngờ, lát sau bật cười thành tiếng: "Niên tiểu thư lại trêu chọc tôi rồi, thói xấu này của cô thật là..."
Khuynh Diễm không hiểu. Cô trêu khi nào? Rõ ràng đang nghiêm túc mà.
Trái tim Hoan Nữu rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cô ấy muốn độc ác, nhưng cuối cùng cũng không thể trở nên độc ác.
Hoan Nữu giãy giụa giữa thiện và ác suốt năm năm, vẫn không thể xuống tay giết người làm tổn thương mình. Sự mềm lòng này, sự yếu đuối này, quả thật rất ngốc nghếch.
Khuynh Diễm không phải người như Hoan Nữu, nhưng cũng không ghét người như Hoan Nữu.
Bởi vì Hoan Nữu ngốc, nhưng cô ấy biết rõ mình ngốc, lại không lôi kéo người khác gánh chịu sự ngốc nghếch của mình.
Hơn nữa, một người muốn sống thế nào là lựa chọn của họ, không liên quan đến cô, tại sao cô phải thích hay ghét họ?
"Bác sĩ nói dùng thuốc thêm một thời gian nữa, hắn sẽ không giữ được mạng." Hoan Nữu chợt trầm xuống, hạ giọng nói: "Tôi quyết định cho hắn tiếp tục."
"Cô chắc chắn?"
"Tôi đã nghĩ rất kỹ." Hoan Nữu kiên định đáp, lại chân thành bày tỏ: "Thời gian qua Niên tiểu thư luôn giúp đỡ tôi, tôi thật lòng biết ơn, cũng thấy rất may mắn vì đã gặp được cô."
Khuynh Diễm hào phóng khoát tay: "Ừ, tôi nhận lời cảm ơn của cô."
Hoan Nữu đang tâm trạng vẫn không nhịn được bật cười: "Niên tiểu thư, có đôi lúc cô thật sự rất đáng yêu."
"..." Có thể khen ta xinh đẹp, nhưng đừng khen ta đáng yêu được không? Hai từ đó quá ảnh hưởng đến hình tượng của ta!
Khuynh Diễm chợt ngước mắt nhìn đồng hồ, nhanh chóng đứng dậy: "Tôi đi trước đây."
Hoan Nữu hơi ngẩn ra, giây tiếp theo liền giơ tay xua đuổi: "Cô đi nhanh đi, thật làm người khác ghen tị mà!"
Khuynh Diễm nhấc chân đứng dậy, chợt dừng lại, ngoảnh đầu hỏi: "Cố Dĩ Đình có gì tốt?"
"Không có." Hoan Nữu thành thật đáp, hơi mỉm cười nói tiếp: "Do tôi quá ngốc nghếch, biết rõ tình cảm này là thuốc độc, vậy mà vẫn cố chấp uống vào."
"Thuốc độc?" Khuynh Diễm suy nghĩ: "Thế thì cô có thể lựa chọn ngừng uống."
Hoan Nữu lắc đầu, giọng nói nhẹ tênh, dường như cô đơn, nhưng lại không hề có oán trách: "Thích một người quá lâu, đến một thời điểm sẽ không thể dừng lại được nữa."
Khuynh Diễm im lặng, không rõ đang nghĩ gì.
Lát sau, cô ngước mắt, tặng cho Hoan Nữu một nụ cười dịu dàng, vẫy vẫy tay: "Tạm biệt tỷ tỷ xinh đẹp nhé!"
Dứt lời, Khuynh Diễm nhảy cửa sổ rời đi.
Hoan Nữu nhìn theo bóng lưng cô, nhỏ giọng thì thào: "Niên tiểu thư, tạm biệt..."
Hoan Nữu ngồi trên sofa, chăm chú đọc tài liệu, lát sau lại day day trán. Cô ngẩng đầu nhìn đồng hồ, đã tám giờ tối.
"Hắn uống thuốc chưa?"
"Đã uống thưa tiểu thư." Quản gia tiến lên, cung kính trả lời.
"Mấy hôm nay hắn thế nào?"
"Cậu ấy cứ khóc đòi gặp tiểu thư, còn đập phá đồ đạc, phải tiêm thuốc an thần mới có thể yên tĩnh."
"Lát nữa hắn dậy mang hắn xuống gặp tôi."
"Vâng, tiểu thư." Quản gia đáp lời, lùi về sau phân phó người sắp xếp.
Thiếu nữ đột ngột nhảy vào từ cửa sổ: "Chào tỷ tỷ xinh đẹp!"
"Niên tiểu thư, cửa chính vẫn đang mở, thói quen xấu của cô khi nào mới bỏ đây?" Hoan Nữu bất đắc dĩ nhìn người trước mặt.
Khuynh Diễm đi về phía sofa, cực kì tự nhiên ngồi xuống: "Không thể bỏ." Nhảy cửa sổ mới hợp với thiết lập soái tỷ của cô.
Hoan Nữu cười cười, cũng không tranh cãi: "Niên tiểu thư đến tìm tôi là có việc gì?"
Khuynh Diễm mò trong túi, lôi ra một chiếc hộp, đặt lên bàn: "Tỷ tỷ xinh đẹp tặng quà, tôi đương nhiên đến để đáp lễ."
Năm đó, Hoan Nữu là người nhắn tin cho Khuynh Diễm địa điểm Cố Dĩ Đình bắt giữ Diêu Ý.
Khuynh Diễm đã định không liên quan gì đến tỷ tỷ xinh đẹp này nữa, nhưng người ta đã giúp, thì cô nên trả lại.
Mà Hoan Nữu cũng thế, cô cho rằng Khuynh Diễm giúp đỡ cô trước, vì vậy Hoan Nữu luôn ở phía sau hỗ trợ Bách Chiến Bách Thắng.
Thế là trong năm năm qua, Khuynh Diễm và Hoan Nữu cứ trả qua trả lại, hình thành nên một mối quan hệ tương đối kì lạ.
Nói là bằng hữu thì không phải bằng hữu, nói là người xa lạ cũng không phải người xa lạ.
Cả hai cứ duy trì như vậy, không ai muốn bước qua ranh giới này.
"Vậy thì tôi cảm ơn Niên tiểu thư." Hoan Nữu cất chiếc hộp vào ngăn tủ bên cạnh.
Quản gia đi từ trên lầu xuống, dẫn theo một người đàn ông.
Hắn ngơ ngác nhìn vào phòng khách, vừa thấy Hoan Nữu liền nhanh chóng chạy đến ôm cô.
"Nữu Nữu... Nữu Nữu..."
Hắn gọi mấy tiếng, muốn nói nhưng lại không thể nói được gì, chỉ có thể cười ngờ nghệch, nước dãi dính đầy miệng, lem ra ướt áo Hoan Nữu.
"Tiểu thư..." Quản gia khó xử.
"Không sao." Hoan Nữu phất tay: "Chú ra ngoài đi."
"Vâng, tiểu thư." Quản gia cúi đầu, cung kính lui ra.
Hoan Nữu vuốt tóc người đàn ông, cười khổ hỏi Khuynh Diễm: "Niên tiểu thư, cô thấy tôi có ngốc không?"
Cố Dĩ Đình bị cảnh sát bắt, trên đường áp giải đến nhà giam thì được một băng đản cứu đi, thế lực cứu hắn chính là Hoan Nữu.
Năm năm trước, người nhắn tin cho Khuynh Diễm, cùng người báo cảnh sát bắt Cố Dĩ Đình đều là Hoan Nữu. Cô đã lên kế hoạch rất chu toàn, đợi hắn cùng đường, cô sẽ cướp hắn về.
Cô nghĩ mình sẽ hành hạ hắn để trả thù, cuối cùng vẫn không xuống tay được, chỉ có thể nhốt hắn lại.
Nhưng Cố Dĩ Đình là người thế nào? Một kẻ khát vọng khống chế người khác, luôn muốn kiểm soát mọi thứ, hắn sẽ cam tâm bị giam giữ sao?
Hoan Nữu suýt bị Cố Dĩ Đình giết. Sau lần đó, cô đã cho hắn dùng thuốc, là loại thuốc mà trước đây hắn sai người bỏ vào thức ăn của cô.
Cố Dĩ Đình trở thành kẻ ngốc.
Hoan Nữu muốn bỏ mặc, nhưng kẻ ngốc này lại luôn bám lấy cô, tên ai cũng không nhớ, chỉ nhớ mỗi tên cô.
Thời gian dùng thuốc càng nhiều, hắn dần dần không thể nói được từ nào khác, nhưng vẫn cố chấp gọi Nữu Nữu. Hắn ôm chặt cô, dựa vào lòng cô, ánh mắt đờ đẫn ngốc nghếch chỉ nhìn mỗi cô.
Hắn dơ bẩn như thế, xấu xí như thế, cô cũng không cách nào ghét bỏ hắn.
Bác sĩ nói thuốc sẽ khiến người ta mất trí nhớ, nhưng Cố Dĩ Đình lại có thể nhớ Hoan Nữu. Chỉ khi khắc ghi một người sâu trong lòng thì mới nắm chặt không buông như vậy.
Hoan Nữu cảm thấy buồn cười, Cố Dĩ Đình năm lần bảy lượt muốn giết cô, suốt bảy năm đều xem thường tình cảm của cô, dùng ánh mắt chán ghét nhìn cô.
Hiện tại lại có người nói hắn khắc ghi cô trong lòng, đây không phải là chuyện cực kỳ hoang đường sao?
Nhưng cô lại tin, tin hắn khắc ghi mình trong lòng. Dù biết hoang đường, cô vẫn muốn tin.
Hoan Nữu chưa từng hỏi Khuynh Diễm vấn đề này, mà Khuynh Diễm cũng chưa từng đề cập đến, dường như nó vượt qua ranh giới mối quan hệ của hai người.
Nhưng bỗng nhiên, cô cảm thấy rất cô đơn, mười hai năm yêu một người, yêu đến ngu ngốc khờ dại.
Cô lẻ loi không có bạn bè, đến mức ngoài Khuynh Diễm ra, cô cũng không còn một ai khác để hỏi.
"Không phải ngốc." Khuynh Diễm mỉm cười, thành thật nói tiếp: "Mà là quá ngốc."
Hoan Nữu không tức giận, cô cúi đầu nhìn kẻ đang ngu ngơ nắm lấy bàn tay mình.
Khuynh Diễm nhún vai, thản nhiên bổ sung: "Nhưng không sao, có ngốc thì cô vẫn xinh đẹp."
Hoan Nữu hơi bất ngờ, lát sau bật cười thành tiếng: "Niên tiểu thư lại trêu chọc tôi rồi, thói xấu này của cô thật là..."
Khuynh Diễm không hiểu. Cô trêu khi nào? Rõ ràng đang nghiêm túc mà.
Trái tim Hoan Nữu rất tốt đẹp, tốt đẹp đến mức cô ấy muốn độc ác, nhưng cuối cùng cũng không thể trở nên độc ác.
Hoan Nữu giãy giụa giữa thiện và ác suốt năm năm, vẫn không thể xuống tay giết người làm tổn thương mình. Sự mềm lòng này, sự yếu đuối này, quả thật rất ngốc nghếch.
Khuynh Diễm không phải người như Hoan Nữu, nhưng cũng không ghét người như Hoan Nữu.
Bởi vì Hoan Nữu ngốc, nhưng cô ấy biết rõ mình ngốc, lại không lôi kéo người khác gánh chịu sự ngốc nghếch của mình.
Hơn nữa, một người muốn sống thế nào là lựa chọn của họ, không liên quan đến cô, tại sao cô phải thích hay ghét họ?
"Bác sĩ nói dùng thuốc thêm một thời gian nữa, hắn sẽ không giữ được mạng." Hoan Nữu chợt trầm xuống, hạ giọng nói: "Tôi quyết định cho hắn tiếp tục."
"Cô chắc chắn?"
"Tôi đã nghĩ rất kỹ." Hoan Nữu kiên định đáp, lại chân thành bày tỏ: "Thời gian qua Niên tiểu thư luôn giúp đỡ tôi, tôi thật lòng biết ơn, cũng thấy rất may mắn vì đã gặp được cô."
Khuynh Diễm hào phóng khoát tay: "Ừ, tôi nhận lời cảm ơn của cô."
Hoan Nữu đang tâm trạng vẫn không nhịn được bật cười: "Niên tiểu thư, có đôi lúc cô thật sự rất đáng yêu."
"..." Có thể khen ta xinh đẹp, nhưng đừng khen ta đáng yêu được không? Hai từ đó quá ảnh hưởng đến hình tượng của ta!
Khuynh Diễm chợt ngước mắt nhìn đồng hồ, nhanh chóng đứng dậy: "Tôi đi trước đây."
Hoan Nữu hơi ngẩn ra, giây tiếp theo liền giơ tay xua đuổi: "Cô đi nhanh đi, thật làm người khác ghen tị mà!"
Khuynh Diễm nhấc chân đứng dậy, chợt dừng lại, ngoảnh đầu hỏi: "Cố Dĩ Đình có gì tốt?"
"Không có." Hoan Nữu thành thật đáp, hơi mỉm cười nói tiếp: "Do tôi quá ngốc nghếch, biết rõ tình cảm này là thuốc độc, vậy mà vẫn cố chấp uống vào."
"Thuốc độc?" Khuynh Diễm suy nghĩ: "Thế thì cô có thể lựa chọn ngừng uống."
Hoan Nữu lắc đầu, giọng nói nhẹ tênh, dường như cô đơn, nhưng lại không hề có oán trách: "Thích một người quá lâu, đến một thời điểm sẽ không thể dừng lại được nữa."
Khuynh Diễm im lặng, không rõ đang nghĩ gì.
Lát sau, cô ngước mắt, tặng cho Hoan Nữu một nụ cười dịu dàng, vẫy vẫy tay: "Tạm biệt tỷ tỷ xinh đẹp nhé!"
Dứt lời, Khuynh Diễm nhảy cửa sổ rời đi.
Hoan Nữu nhìn theo bóng lưng cô, nhỏ giọng thì thào: "Niên tiểu thư, tạm biệt..."
Bình luận facebook