Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-223
Chương 223: Chương 113.1: Huyết Mạch Tương Liên (12)
Lúc Diệp Nhiên nghe được đoạn đối thoại của Khuynh Diễm và Cao Viễn, thì cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút, chứ không hề kích động hay có cảm xúc đặc biệt nào.
Diệp gia vốn chưa từng xem hắn là người thân, mà hắn cũng không muốn xem bọn họ là người thân.
Tuy hắn lạc quan trong sáng, nhưng hắn không phải búp bê tủ kính được bảo vệ mà lớn lên.
Hắn trưởng thành trong sự lợi dụng của Diệp gia, hắn sống giữa dối trá và đe dọa, chỉ là hắn lựa chọn đối mặt mọi thứ một cách vui vẻ, nên người xung quanh đều cho rằng hắn ngây thơ.
Kỳ thật hắn biết rất nhiều thứ, hắn luôn mỉm cười là bởi vì người lớn dạy hắn, chỉ cần giả vờ như nỗi đau không tồn tại, thì nó sẽ không tồn tại nữa.
Nhưng sự thật là, hắn luôn thấy đau.
Chỉ có một mình hắn, rất đau.
Không chỉ là nỗi đau thể xác, mà còn là tổn thương sâu trong trái tim, hắn không có cha mẹ, bị ông nội và người nhà mình lợi dụng, từ nhỏ hắn đã rất sợ hãi, rất cô đơn.
Tất cả những gì Diệp gia dạy hắn là chịu đựng, là mỉm cười mặc cho trái tim hắn đã bị bao nhiêu đau đớn giày xéo.
Nỗi đau chồng chất lên nhau, như vết thương ở cổ tay hắn, vết thương cũ chưa kịp lành đã phải cắt ra vết thương mới.
Mỗi ngày, mỗi ngày, đau đến ngừng lại được.
Nhưng Khuynh Diễm không giống họ, khi hắn đau cô sẽ chú ý, khi hắn sợ cô sẽ dỗ dành.
Dù cô có làm gì, hắn cũng sẽ không oán trách cô, không rời xa cô.
Bởi vì, cô là người đầu tiên và duy nhất, nghe thấy tiếng khóc từ sâu trong trái tim hắn.
"Cậu có đi ngủ không? Định ngồi đây cả đêm à?"
"Tiểu Biên Biên, lúc nãy cô ấn tôi đau." Diệp Nhiên nhỏ giọng than.
Khuynh Diễm khoanh tay cười nhạt. Chiêu trò cũ rích, nghĩ lừa được ta lần thứ hai chắc?
Diệp Nhiên giơ tay xoa xoa trán, khẽ hít vào một hơi: "Tôi đau quá nha Tiểu Biên Biên."
Khuynh Diễm cứng rắn không quan tâm.
Ba giây sau ngồi xuống kéo tay đang che trán của hắn: "Đau chỗ nào?"
Diệp Nhiên khúc khích cười: "Tôi thích cô."
"Thích gì mà thích, cậu đau chỗ nào?" Chẳng lẽ lúc nãy cô thật sự vò đầu hắn hơi mạnh?
Khuynh Diễm sờ sờ trán Diệp Nhiên, trắng trẻo bằng phẳng, một chút thương tích cũng không có, nhưng mà...
"Đây là cái gì?"
Ẩn trong chân tóc mềm mại, là một vết sẹo dữ tợn sâu hoắm.
Để bình thường sẽ không nhìn thấy được, nhưng cố tình vạch tóc ra sẽ thấy rõ.
Mẹ kiếp! Ai đánh hắn?
"Cái này sao? Hình như là do bị Diệp Quý đẩy ngã, lúc đó chảy rất nhiều máu." Diệp Nhiên cười cười: "Tôi rất sợ, cũng rất đau, lại đều không thể kêu lên, nhưng bây giờ thì tôi có thể nói mình đau rồi."
Khuynh Diễm cảm thấy đáy lòng đột nhiên trở nên cực kỳ nóng nảy.
Cô cầm khối thủy tinh bên cạnh muốn ném xuống đất, nhưng sau đó lại yên lặng đặt về chỗ cũ.
Ném sẽ làm hắn sợ.
Không thể ném.
Khuynh Diễm chần chờ một lúc, giơ tay sờ lên tóc Diệp Nhiên, nhẹ xoa xoa.
"Rất đau sao?"
"Rất đau, nhưng nó nói chỉ cần Tiểu Biên Biên hôn thì không còn đau nữa." Vẻ mặt Diệp Nhiên mang theo chút dụ dỗ.
"Nó nói?"
"Đúng, là vết sẹo này nói muốn được cô hôn, không phải Diệp Nhiên nói."
"..." Vết sẹo biết nói chuyện sao? Mi nghĩ ta là trẻ con lên ba chắc?
Trong lòng Khuynh Diễm mắng thì mắng, nhưng động tác bên ngoài vẫn rất nhẹ nhàng, chầm chậm hôn lên tóc Diệp Nhiên.
Sau đó lại cẩn thận nâng tay hắn, chạm môi lên những vết sẹo dày đặc trên cổ tay hắn.
Cô hôn rất khẽ, cứ như tránh làm kinh động đến vết thương của hắn.
Thân thể Diệp Nhiên vô thức run lên, vào lúc Khuynh Diễm hỏi hắn 'còn đau không', hắn chợt cảm thấy muốn khóc.
Giống như đứa trẻ trốn trong góc tối, tự mình liếm láp vết thương, nghĩ cả đời nó cũng chỉ có một mình. Nhưng bỗng có một người tiến đến ôm nó vào lòng, dịu dàng xoa dịu nó, mọi uất ức tủi thân liền cứ như vậy muốn từ hốc mắt trào ra.
Nhưng cuối cùng Diệp Nhiên không khóc, bởi vì sau khi Khuynh Diễm hôn xong cổ tay hắn thì cô bắt đầu đè hắn xuống cởi quần áo.
"Tiểu Biên Biên, thật sự không cần, không cần đâu mà!" Diệp Nhiên liều chết ôm chặt quần áo mình.
"Chẳng phải cậu nói tôi hôn thì vết thương sẽ không còn đau sao? Không cởi ra thì tôi hôn thế nào?" Khuynh Diễm nghiêm túc đứng đắn hỏi.
Đôi mắt xanh biếc tĩnh lặng, không hề có chút ý niệm xấu xa.
Nhưng Diệp Nhiên vẫn gấp đến cả mặt đều đỏ bừng: "Trên người tôi không còn vết thương, không cần cởi, không cần hôn!"
"Trên ngực cậu có vết thương." Khuynh Diễm chậm rãi nói lên sự thật: "Hôm trước cậu thay quần áo, tôi nhìn thấy."
"Tôi thay quần áo sao cô lại thấy?" Diệp Nhiên mở to mắt kinh hãi.
Khuynh Diễm giơ tay chỉ góc nhỏ trên trần nhà: "Cậu thay trong phòng, có gắn camera."
Diệp Nhiên trong một giây như mất hết ngôn ngữ, đến hơi thở cũng không thể đi lên.
"Đề phòng có Huyết Tộc khác đột nhập bắt cậu, nên tôi gắn camera." Mi nhìn ta như vậy là có ý gì?
Chỉ gắn một cái camera, nghiêm trọng lắm sao?
"Tại sao... Tại sao cô không nói với tôi?" Diệp Nhiên run run hỏi.
"Tại sao tôi phải nói với cậu? Cậu cũng đâu có hỏi tôi."
Diệp Nhiên: "..." Nhưng cô nhìn hắn thay quần áo, lại còn không nói với hắn!
Cô làm như vậy là nhìn lén!
Diệp Nhiên bị vẻ mặt không biết hối cải của Khuynh Diễm làm cho tức muốn khóc.
"Camera chỉ có mình tôi xem, cậu kích động như vậy làm gì?" Khuynh Diễm không hiểu.
Diệp Nhiên nghẹn đến không nói ra lời.
Hắn có cảm giác cô giống như hoàn toàn không biết xấu hổ, mà người xấu hổ đến muốn đào lỗ chui xuống đất là hắn!
Mặc dù thỉnh thoảng hắn mới thay đồ trong phòng, cũng không có cởi ra toàn bộ, vẫn còn mặc lại...
Diệp Nhiên hoang mang. Rốt cuộc có lần nào hắn cởi ra toàn bộ không?
Đây là hội chứng thiếu niềm tin vào trí nhớ của bản thân, đặc biệt xuất hiện khi bạn nghi ngờ mình đã vô tình làm chuyện xấu hổ nào đó trước mặt người khác.
"Tôi... Cô..." Diệp Nhiên lắp bắp nửa ngày vẫn không nói được một câu trọn vẹn.
"Cậu thế nào?" Khuynh Diễm nghe hắn lắp bắp đến mất kiên nhẫn: "Lúc cậu ngủ tôi đều chạm qua cả rồi, nhìn cậu thay đồ một chút thì có sao?"
"Chạm... cô chạm cái gì?" Diệp Nhiên bám vào vách tường để không bị té ngã.
"Thì chạm vào cậu." Cô ôm hắn, hắn ôm cô, đó không phải là chạm sao?
Khuynh Diễm bị Diệp Nhiên viết thư tuyệt giao ba ngày.
Cầm lá thư trên tay, đến cuối cùng vẫn không hiểu tại sao mình bị tuyệt giao.
\[Sau này nói chuyện trong sáng lên để người khác đừng hiểu lầm.\] Hắc Khuyển mệt tâm góp ý.
"Ta nói câu nào không trong sáng?" Khuynh Diễm ngạc nhiên hỏi.
Hắc Khuyển: \[...\] Thật ra, nó cũng không xác định được là do kí chủ ăn nói thiếu trong sáng hay là do đại nhân vật bổ não quá nhiều?
Lúc Diệp Nhiên nghe được đoạn đối thoại của Khuynh Diễm và Cao Viễn, thì cũng chỉ hơi kinh ngạc một chút, chứ không hề kích động hay có cảm xúc đặc biệt nào.
Diệp gia vốn chưa từng xem hắn là người thân, mà hắn cũng không muốn xem bọn họ là người thân.
Tuy hắn lạc quan trong sáng, nhưng hắn không phải búp bê tủ kính được bảo vệ mà lớn lên.
Hắn trưởng thành trong sự lợi dụng của Diệp gia, hắn sống giữa dối trá và đe dọa, chỉ là hắn lựa chọn đối mặt mọi thứ một cách vui vẻ, nên người xung quanh đều cho rằng hắn ngây thơ.
Kỳ thật hắn biết rất nhiều thứ, hắn luôn mỉm cười là bởi vì người lớn dạy hắn, chỉ cần giả vờ như nỗi đau không tồn tại, thì nó sẽ không tồn tại nữa.
Nhưng sự thật là, hắn luôn thấy đau.
Chỉ có một mình hắn, rất đau.
Không chỉ là nỗi đau thể xác, mà còn là tổn thương sâu trong trái tim, hắn không có cha mẹ, bị ông nội và người nhà mình lợi dụng, từ nhỏ hắn đã rất sợ hãi, rất cô đơn.
Tất cả những gì Diệp gia dạy hắn là chịu đựng, là mỉm cười mặc cho trái tim hắn đã bị bao nhiêu đau đớn giày xéo.
Nỗi đau chồng chất lên nhau, như vết thương ở cổ tay hắn, vết thương cũ chưa kịp lành đã phải cắt ra vết thương mới.
Mỗi ngày, mỗi ngày, đau đến ngừng lại được.
Nhưng Khuynh Diễm không giống họ, khi hắn đau cô sẽ chú ý, khi hắn sợ cô sẽ dỗ dành.
Dù cô có làm gì, hắn cũng sẽ không oán trách cô, không rời xa cô.
Bởi vì, cô là người đầu tiên và duy nhất, nghe thấy tiếng khóc từ sâu trong trái tim hắn.
"Cậu có đi ngủ không? Định ngồi đây cả đêm à?"
"Tiểu Biên Biên, lúc nãy cô ấn tôi đau." Diệp Nhiên nhỏ giọng than.
Khuynh Diễm khoanh tay cười nhạt. Chiêu trò cũ rích, nghĩ lừa được ta lần thứ hai chắc?
Diệp Nhiên giơ tay xoa xoa trán, khẽ hít vào một hơi: "Tôi đau quá nha Tiểu Biên Biên."
Khuynh Diễm cứng rắn không quan tâm.
Ba giây sau ngồi xuống kéo tay đang che trán của hắn: "Đau chỗ nào?"
Diệp Nhiên khúc khích cười: "Tôi thích cô."
"Thích gì mà thích, cậu đau chỗ nào?" Chẳng lẽ lúc nãy cô thật sự vò đầu hắn hơi mạnh?
Khuynh Diễm sờ sờ trán Diệp Nhiên, trắng trẻo bằng phẳng, một chút thương tích cũng không có, nhưng mà...
"Đây là cái gì?"
Ẩn trong chân tóc mềm mại, là một vết sẹo dữ tợn sâu hoắm.
Để bình thường sẽ không nhìn thấy được, nhưng cố tình vạch tóc ra sẽ thấy rõ.
Mẹ kiếp! Ai đánh hắn?
"Cái này sao? Hình như là do bị Diệp Quý đẩy ngã, lúc đó chảy rất nhiều máu." Diệp Nhiên cười cười: "Tôi rất sợ, cũng rất đau, lại đều không thể kêu lên, nhưng bây giờ thì tôi có thể nói mình đau rồi."
Khuynh Diễm cảm thấy đáy lòng đột nhiên trở nên cực kỳ nóng nảy.
Cô cầm khối thủy tinh bên cạnh muốn ném xuống đất, nhưng sau đó lại yên lặng đặt về chỗ cũ.
Ném sẽ làm hắn sợ.
Không thể ném.
Khuynh Diễm chần chờ một lúc, giơ tay sờ lên tóc Diệp Nhiên, nhẹ xoa xoa.
"Rất đau sao?"
"Rất đau, nhưng nó nói chỉ cần Tiểu Biên Biên hôn thì không còn đau nữa." Vẻ mặt Diệp Nhiên mang theo chút dụ dỗ.
"Nó nói?"
"Đúng, là vết sẹo này nói muốn được cô hôn, không phải Diệp Nhiên nói."
"..." Vết sẹo biết nói chuyện sao? Mi nghĩ ta là trẻ con lên ba chắc?
Trong lòng Khuynh Diễm mắng thì mắng, nhưng động tác bên ngoài vẫn rất nhẹ nhàng, chầm chậm hôn lên tóc Diệp Nhiên.
Sau đó lại cẩn thận nâng tay hắn, chạm môi lên những vết sẹo dày đặc trên cổ tay hắn.
Cô hôn rất khẽ, cứ như tránh làm kinh động đến vết thương của hắn.
Thân thể Diệp Nhiên vô thức run lên, vào lúc Khuynh Diễm hỏi hắn 'còn đau không', hắn chợt cảm thấy muốn khóc.
Giống như đứa trẻ trốn trong góc tối, tự mình liếm láp vết thương, nghĩ cả đời nó cũng chỉ có một mình. Nhưng bỗng có một người tiến đến ôm nó vào lòng, dịu dàng xoa dịu nó, mọi uất ức tủi thân liền cứ như vậy muốn từ hốc mắt trào ra.
Nhưng cuối cùng Diệp Nhiên không khóc, bởi vì sau khi Khuynh Diễm hôn xong cổ tay hắn thì cô bắt đầu đè hắn xuống cởi quần áo.
"Tiểu Biên Biên, thật sự không cần, không cần đâu mà!" Diệp Nhiên liều chết ôm chặt quần áo mình.
"Chẳng phải cậu nói tôi hôn thì vết thương sẽ không còn đau sao? Không cởi ra thì tôi hôn thế nào?" Khuynh Diễm nghiêm túc đứng đắn hỏi.
Đôi mắt xanh biếc tĩnh lặng, không hề có chút ý niệm xấu xa.
Nhưng Diệp Nhiên vẫn gấp đến cả mặt đều đỏ bừng: "Trên người tôi không còn vết thương, không cần cởi, không cần hôn!"
"Trên ngực cậu có vết thương." Khuynh Diễm chậm rãi nói lên sự thật: "Hôm trước cậu thay quần áo, tôi nhìn thấy."
"Tôi thay quần áo sao cô lại thấy?" Diệp Nhiên mở to mắt kinh hãi.
Khuynh Diễm giơ tay chỉ góc nhỏ trên trần nhà: "Cậu thay trong phòng, có gắn camera."
Diệp Nhiên trong một giây như mất hết ngôn ngữ, đến hơi thở cũng không thể đi lên.
"Đề phòng có Huyết Tộc khác đột nhập bắt cậu, nên tôi gắn camera." Mi nhìn ta như vậy là có ý gì?
Chỉ gắn một cái camera, nghiêm trọng lắm sao?
"Tại sao... Tại sao cô không nói với tôi?" Diệp Nhiên run run hỏi.
"Tại sao tôi phải nói với cậu? Cậu cũng đâu có hỏi tôi."
Diệp Nhiên: "..." Nhưng cô nhìn hắn thay quần áo, lại còn không nói với hắn!
Cô làm như vậy là nhìn lén!
Diệp Nhiên bị vẻ mặt không biết hối cải của Khuynh Diễm làm cho tức muốn khóc.
"Camera chỉ có mình tôi xem, cậu kích động như vậy làm gì?" Khuynh Diễm không hiểu.
Diệp Nhiên nghẹn đến không nói ra lời.
Hắn có cảm giác cô giống như hoàn toàn không biết xấu hổ, mà người xấu hổ đến muốn đào lỗ chui xuống đất là hắn!
Mặc dù thỉnh thoảng hắn mới thay đồ trong phòng, cũng không có cởi ra toàn bộ, vẫn còn mặc lại...
Diệp Nhiên hoang mang. Rốt cuộc có lần nào hắn cởi ra toàn bộ không?
Đây là hội chứng thiếu niềm tin vào trí nhớ của bản thân, đặc biệt xuất hiện khi bạn nghi ngờ mình đã vô tình làm chuyện xấu hổ nào đó trước mặt người khác.
"Tôi... Cô..." Diệp Nhiên lắp bắp nửa ngày vẫn không nói được một câu trọn vẹn.
"Cậu thế nào?" Khuynh Diễm nghe hắn lắp bắp đến mất kiên nhẫn: "Lúc cậu ngủ tôi đều chạm qua cả rồi, nhìn cậu thay đồ một chút thì có sao?"
"Chạm... cô chạm cái gì?" Diệp Nhiên bám vào vách tường để không bị té ngã.
"Thì chạm vào cậu." Cô ôm hắn, hắn ôm cô, đó không phải là chạm sao?
Khuynh Diễm bị Diệp Nhiên viết thư tuyệt giao ba ngày.
Cầm lá thư trên tay, đến cuối cùng vẫn không hiểu tại sao mình bị tuyệt giao.
\[Sau này nói chuyện trong sáng lên để người khác đừng hiểu lầm.\] Hắc Khuyển mệt tâm góp ý.
"Ta nói câu nào không trong sáng?" Khuynh Diễm ngạc nhiên hỏi.
Hắc Khuyển: \[...\] Thật ra, nó cũng không xác định được là do kí chủ ăn nói thiếu trong sáng hay là do đại nhân vật bổ não quá nhiều?
Bình luận facebook