Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-331
Chương 331: Trẫm Là Nam Nhân (8)
Triêu Dã dùng ánh mắt tố cáo nhìn Khuynh Diễm, bên trong hiện rõ bốn chữ 'ngươi ngược đãi trẫm'!
Khuynh Diễm cong ngón tay gõ lên mặt bàn, cười nhắc nhở: "Bệ hạ, người mới là hoàng đế."
Triêu Dã cứng ngắc tại chỗ.
Đúng vậy, hắn mới là hoàng đế.
Duyệt tấu chương là trách nhiệm của hắn.
Nguyên buổi chiều hôm đó, hoàng đế bệ hạ buồn đến ăn hết mười cái bánh bao, năm dĩa bánh ngọt, ba mâm thịt heo.
Hiện tại còn đang ôm mứt quả ăn tiếp.
Hắn đang tổn thương sâu sắc.
Khuynh Diễm quan sát Triêu Dã cả buổi, đáy lòng cô cực kỳ khó hiểu.
Tại sao tiểu ăn vạ lại lười như vậy?
Khó khăn lắm mới được làm hoàng đế một lần, lại không chịu làm cho nghiêm chỉnh vào?
Vừa nói hắn ngày mai duyệt tấu chương, hắn liền hành xử như ngày mai bị đưa lên pháp trường.
Nhưng mặc kệ Triêu Dã tỏ ra thảm đến mức nào, Khuynh Diễm đều không giúp hắn.
Tại sao?
Bởi vì cô cũng lười đó!
Công văn giấy tờ lễ bộ binh bộ công bộ hộ bộ... đọc mấy chữ 'bộ' thôi cũng đủ đau đầu.
Tấu sớ của ai thì người đó duyệt, tiểu ăn vạ tự xử đi!
Hắc Khuyển: [...] Cặn bã, thật sự!
—
"Bệ hạ công khai trách mắng Tả tướng sao?" Nam nhân mặc thanh y nhã nhặn, sắc mặt trắng xanh nhợt nhạt, ngồi trên xe lăn.
Là một bệnh nhân yếu nhược, nhưng ánh mắt lại sáng đến bức người.
Ngũ hoàng tử, hay còn gọi là Nhàn Vương, là Vương gia duy nhất được phép ở tại kinh thành.
Bởi vì chân hắn có tật, không thể đi lại, từ nhỏ thể trạng dễ bệnh, không đủ sức phân tranh ngôi vị thái tử.
Tiên đế không sủng ái hắn, nhưng vì hắn biết cách khéo léo ứng xử, nên cũng không đến mức bị người bắt nạt.
Tóm lại một chữ 'Nhàn', không cao không thấp, bình bình đạm đạm, gói gọn thân thế và cuộc đời hắn.
"Đúng vậy, thưa Vương gia." Gia đinh bẩm báo sự tình vừa thám thính được.
Nhàn Vương nghiền ngẫm một chút, dặn dò xuống dưới: "Sau này trong phủ hạn chế qua lại với Tả tướng. Vị trên kia... e là tính cách không đơn giản."
Vị trên kia trong lời Nhàn Vương, đương nhiên là hoàng đế bệ hạ.
Hiện tại cả triều đình đều nhận xét tính cách hoàng đế bệ hạ mâu thuẫn so với trước đây, là do thời làm hoàng tử, ngài đã cố ý che giấu tài năng, chứ thật ra ngài rất đa mưu túc trí.
Nhưng bọn họ không biết, hoàng đế bệ hạ đa mưu túc trí trong lời bọn họ, hiện tại đang tuyệt vọng trong đống tấu chương.
Ánh mắt u oán nhìn về phía 'nam tử' nằm trên ghế khắc hoa.
Khuynh Diễm phe phẩy quạt ngọc, tư thái nhàn nhã nghỉ ngơi, khép hờ mi dưỡng thần.
Mỗi lần gió nhẹ thổi qua, nụ cười trên môi cô lại càng thêm rực rỡ, tâm trạng dường như rất thoải mái!
Làm cho Triêu Dã, quả thật... cay cả hai mắt!
Hoàng đế bệ hạ cúi đầu nhìn đống tấu chương chất cao như núi của mình, lại nhìn người bên kia thảnh thơi nằm ngủ, đáy lòng lập tức bốc lên một cỗ uất ức không thể diễn tả thành lời!
Chẳng phải cô cướp thân thể hắn rồi sao?
Người ngồi trên long ỷ ở ngoài ánh sáng nắm giữ quyền lực là cô, vậy mà công việc nặng nề như phê duyệt tấu chương, vất vả sau hậu trường lại bức ép hắn.
Đây rõ ràng... là quá bất công!
Chợt Triêu Dã nhìn thấy Khuynh Diễm vươn tay cầm lên một chiếc bánh quế hoa...
Hồng Hoang chi lực của hắn tức khắc bùng nổ!!
Hắn bận đến không có thời gian ăn, vậy mà cô lại dám ăn bánh!!
Cầm bút lông trên tay, vẩy mạnh một cái về phía Khuynh Diễm.
Vốn là chỉ định vẩy chút mực đen lên người cô, ai ngờ vung tay quá mạnh, cán bút tụt luôn khỏi tay hắn, bay thẳng lên mặt cô!
Triêu Dã chấn kinh đứng dậy, hắn không muốn làm cô bị thương!
Nhưng Khuynh Diễm nào phải người dễ dàng bị thương?
Theo phản xạ vung cao quạt trong tay, tán quạt xòe ra, để lộ bức tranh thủy mặc Giang Nam mỹ nhân khuynh thành.
Nương theo đầu bút cử động quạt, trong thời gian ngắn thế nhưng có thể dùng bút lơ lửng giữa không trung vẽ ra một vật thể... không rõ là vật thể kỳ dị gì.
Khuynh Diễm vung tay hất bay bút, đến nửa giọt mực cũng không có cơ hội vung vãi bám lên người cô.
Động tác soái khí, nhanh nhẹn lưu loát, tài hoa phong nhã.
Mười điểm ngầu lòi! Mười điểm đẹp trai! Mười điểm nghệ thuật!
Làm màu cực kỳ hoàn hảo!
Kết quả lúc buông tán quạt xuống, liền phát hiện bút lông dính đầy mực kia bị cô quạt quá mạnh, đáp ngược lên giữa trán hoàng đế bệ hạ!
Hoàng đế bệ hạ mặt đen như đáy nồi... không phải là biểu cảm đen như đáy nồi, mà là da mặt thật sự bị mực tô đen như đáy nồi!
Giữa trán chấm lên một nốt ruồi chọi khủng long còn chết, mực nhỏ giọt li ti đầy mặt, ngay cả y phục trên người cũng không thoát khỏi số phận nhiễm đen.
Khuynh Diễm: "..."
Triêu Dã bị tập kích bất ngờ đến không thể phản ứng, đứng ngốc luôn tại chỗ.
Đồng tử dại ra nhìn về phía Khuynh Diễm, dáng vẻ không thể tin cô lại có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với hắn.
Phản ứng đầu tiên của Khuynh Diễm chính là đứng bật dậy!
Sau đó cô vội vàng tiến đến lau lau mặt dỗ dành Triêu Dã sao?
Không hề!
Cô co chân phóng qua cửa sổ!
Bỏ trốn!
Hai ngày sau đó cũng không dám quay lại lãnh cung, vì sợ bị ăn vạ!
Hắc Khuyển: [...] Đây là hành vi mà một con người có thể làm ra sao?
Triêu Dã dùng ánh mắt tố cáo nhìn Khuynh Diễm, bên trong hiện rõ bốn chữ 'ngươi ngược đãi trẫm'!
Khuynh Diễm cong ngón tay gõ lên mặt bàn, cười nhắc nhở: "Bệ hạ, người mới là hoàng đế."
Triêu Dã cứng ngắc tại chỗ.
Đúng vậy, hắn mới là hoàng đế.
Duyệt tấu chương là trách nhiệm của hắn.
Nguyên buổi chiều hôm đó, hoàng đế bệ hạ buồn đến ăn hết mười cái bánh bao, năm dĩa bánh ngọt, ba mâm thịt heo.
Hiện tại còn đang ôm mứt quả ăn tiếp.
Hắn đang tổn thương sâu sắc.
Khuynh Diễm quan sát Triêu Dã cả buổi, đáy lòng cô cực kỳ khó hiểu.
Tại sao tiểu ăn vạ lại lười như vậy?
Khó khăn lắm mới được làm hoàng đế một lần, lại không chịu làm cho nghiêm chỉnh vào?
Vừa nói hắn ngày mai duyệt tấu chương, hắn liền hành xử như ngày mai bị đưa lên pháp trường.
Nhưng mặc kệ Triêu Dã tỏ ra thảm đến mức nào, Khuynh Diễm đều không giúp hắn.
Tại sao?
Bởi vì cô cũng lười đó!
Công văn giấy tờ lễ bộ binh bộ công bộ hộ bộ... đọc mấy chữ 'bộ' thôi cũng đủ đau đầu.
Tấu sớ của ai thì người đó duyệt, tiểu ăn vạ tự xử đi!
Hắc Khuyển: [...] Cặn bã, thật sự!
—
"Bệ hạ công khai trách mắng Tả tướng sao?" Nam nhân mặc thanh y nhã nhặn, sắc mặt trắng xanh nhợt nhạt, ngồi trên xe lăn.
Là một bệnh nhân yếu nhược, nhưng ánh mắt lại sáng đến bức người.
Ngũ hoàng tử, hay còn gọi là Nhàn Vương, là Vương gia duy nhất được phép ở tại kinh thành.
Bởi vì chân hắn có tật, không thể đi lại, từ nhỏ thể trạng dễ bệnh, không đủ sức phân tranh ngôi vị thái tử.
Tiên đế không sủng ái hắn, nhưng vì hắn biết cách khéo léo ứng xử, nên cũng không đến mức bị người bắt nạt.
Tóm lại một chữ 'Nhàn', không cao không thấp, bình bình đạm đạm, gói gọn thân thế và cuộc đời hắn.
"Đúng vậy, thưa Vương gia." Gia đinh bẩm báo sự tình vừa thám thính được.
Nhàn Vương nghiền ngẫm một chút, dặn dò xuống dưới: "Sau này trong phủ hạn chế qua lại với Tả tướng. Vị trên kia... e là tính cách không đơn giản."
Vị trên kia trong lời Nhàn Vương, đương nhiên là hoàng đế bệ hạ.
Hiện tại cả triều đình đều nhận xét tính cách hoàng đế bệ hạ mâu thuẫn so với trước đây, là do thời làm hoàng tử, ngài đã cố ý che giấu tài năng, chứ thật ra ngài rất đa mưu túc trí.
Nhưng bọn họ không biết, hoàng đế bệ hạ đa mưu túc trí trong lời bọn họ, hiện tại đang tuyệt vọng trong đống tấu chương.
Ánh mắt u oán nhìn về phía 'nam tử' nằm trên ghế khắc hoa.
Khuynh Diễm phe phẩy quạt ngọc, tư thái nhàn nhã nghỉ ngơi, khép hờ mi dưỡng thần.
Mỗi lần gió nhẹ thổi qua, nụ cười trên môi cô lại càng thêm rực rỡ, tâm trạng dường như rất thoải mái!
Làm cho Triêu Dã, quả thật... cay cả hai mắt!
Hoàng đế bệ hạ cúi đầu nhìn đống tấu chương chất cao như núi của mình, lại nhìn người bên kia thảnh thơi nằm ngủ, đáy lòng lập tức bốc lên một cỗ uất ức không thể diễn tả thành lời!
Chẳng phải cô cướp thân thể hắn rồi sao?
Người ngồi trên long ỷ ở ngoài ánh sáng nắm giữ quyền lực là cô, vậy mà công việc nặng nề như phê duyệt tấu chương, vất vả sau hậu trường lại bức ép hắn.
Đây rõ ràng... là quá bất công!
Chợt Triêu Dã nhìn thấy Khuynh Diễm vươn tay cầm lên một chiếc bánh quế hoa...
Hồng Hoang chi lực của hắn tức khắc bùng nổ!!
Hắn bận đến không có thời gian ăn, vậy mà cô lại dám ăn bánh!!
Cầm bút lông trên tay, vẩy mạnh một cái về phía Khuynh Diễm.
Vốn là chỉ định vẩy chút mực đen lên người cô, ai ngờ vung tay quá mạnh, cán bút tụt luôn khỏi tay hắn, bay thẳng lên mặt cô!
Triêu Dã chấn kinh đứng dậy, hắn không muốn làm cô bị thương!
Nhưng Khuynh Diễm nào phải người dễ dàng bị thương?
Theo phản xạ vung cao quạt trong tay, tán quạt xòe ra, để lộ bức tranh thủy mặc Giang Nam mỹ nhân khuynh thành.
Nương theo đầu bút cử động quạt, trong thời gian ngắn thế nhưng có thể dùng bút lơ lửng giữa không trung vẽ ra một vật thể... không rõ là vật thể kỳ dị gì.
Khuynh Diễm vung tay hất bay bút, đến nửa giọt mực cũng không có cơ hội vung vãi bám lên người cô.
Động tác soái khí, nhanh nhẹn lưu loát, tài hoa phong nhã.
Mười điểm ngầu lòi! Mười điểm đẹp trai! Mười điểm nghệ thuật!
Làm màu cực kỳ hoàn hảo!
Kết quả lúc buông tán quạt xuống, liền phát hiện bút lông dính đầy mực kia bị cô quạt quá mạnh, đáp ngược lên giữa trán hoàng đế bệ hạ!
Hoàng đế bệ hạ mặt đen như đáy nồi... không phải là biểu cảm đen như đáy nồi, mà là da mặt thật sự bị mực tô đen như đáy nồi!
Giữa trán chấm lên một nốt ruồi chọi khủng long còn chết, mực nhỏ giọt li ti đầy mặt, ngay cả y phục trên người cũng không thoát khỏi số phận nhiễm đen.
Khuynh Diễm: "..."
Triêu Dã bị tập kích bất ngờ đến không thể phản ứng, đứng ngốc luôn tại chỗ.
Đồng tử dại ra nhìn về phía Khuynh Diễm, dáng vẻ không thể tin cô lại có thể đối xử tàn nhẫn như vậy với hắn.
Phản ứng đầu tiên của Khuynh Diễm chính là đứng bật dậy!
Sau đó cô vội vàng tiến đến lau lau mặt dỗ dành Triêu Dã sao?
Không hề!
Cô co chân phóng qua cửa sổ!
Bỏ trốn!
Hai ngày sau đó cũng không dám quay lại lãnh cung, vì sợ bị ăn vạ!
Hắc Khuyển: [...] Đây là hành vi mà một con người có thể làm ra sao?
Bình luận facebook