Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-339
Chương 339: Trẫm Là Nam Nhân (12)
Đại hán trung niên cầm dụng cụ thợ rèn, đập lên thanh sắt nóng hổi một tiếng vang dội!
Đạo trưởng trẻ tuổi lập tức rùng mình lùi lại, nhanh chóng nấp ra sau lưng Khuynh Diễm.
Lò rèn được dập lửa, đại hán khoác lên chiếc áo vải bố, chậm rãi tiến đến.
Không cần làm ra bất kỳ động tác gì, trên người cũng tự có sẵn một cỗ uy phong sát khí.
"Hai tên tiểu tử các ngươi lại gây ra họa gì?"
Đạo trưởng đâu còn tiên phong đạo cốt nổi nữa, run bần bật như chó con sắp bị làm thịt, chỉ qua thằng nhóc bên cạnh, nói với đại hán: "Sư tôn, đều là lỗi của hắn. Hắn đi đến sòng bạc rồi bị người ta bắt cóc, làm hại ta bị bắt theo!"
"Ngươi bị bắt, nên liền kéo ta ra gánh nợ thay ngươi?" Đại hán liếc mắt một cái, sát khí nặng đến làm người ta không thở nổi.
"Sư tôn!" Đạo trưởng tha thiết kêu lên, chỉ qua Khuynh Diễm tố cáo: "Là do tên nam nhân này dùng bạo lực cưỡng ép ta, chứ không phải ta cố tình tiết lộ chỗ ở của người đâu!"
Đại hán hơi cau mày, hướng đến Khuynh Diễm hỏi: "Ngươi tìm ta có mục đích gì? Nếu là chuyện liên quan đến triều đình, thì ta từ chối hợp tác."
Đạo trưởng: "..." Sư tôn mà không hợp tác thì ta sẽ mất mạng đó!
Ta đã nhận tiền cả rồi, không lật lọng được đâu!
Đại hán tên gọi Dương Mộc, nghề nghiệp bên ngoài là một thợ rèn thô kệch, nhưng kỳ thực phía sau ông điều hành một tổ chức mật thám.
Hoạt động mua bán tin tức cũng như thao túng dư luận. Hơn nữa, trong ba quốc gia, nơi nào cũng có mật thám của Dương Mộc.
Nhưng ông có một nguyên tắc, tuyệt đối không giao dịch với triều đình.
Dương Mộc anh dũng thiện chiến, duy chỉ có một điểm yếu, đó là tên đồ đệ không nên thân của ông.
Theo kịch bản, về sau Triêu Lộc Cương sẽ bắt cóc đồ đệ Dương Mộc, uy hiếp ông cung cấp tin tức cho hắn, giúp hắn mưu triều soán vị.
Hiện tại Khuynh Diễm đến đây, đương nhiên là để lôi kéo Dương Mộc trước khi Triêu Lộc Cương ra tay.
Có điều, tại sao Triêu Lộc Cương dùng đệ tử Dương Mộc uy hiếp thì có tác dụng, nhưng đến lượt cô dùng lại không có tác dụng?
Đây là vì... hào quang nam chính người gặp người mê sao?
Khuynh Diễm đập bàn, ta cũng là nam chính, tại sao ta không có hào quang!
Đúng là quá đáng!
[... Cô là quần chúng mà kí chủ.] Tỉnh táo lại đi, đừng suốt ngày vọng tưởng đoạt vai nam chính nữa.
Hắc Khuyển không nhịn được giải thích: [Triêu Lộc Cương tra tấn đệ tử của Dương Mộc trước mặt ông ấy, để ông ấy tận mắt chứng kiến đệ tử mình khổ sở, nên ông ấy mới chịu theo hắn.]
[Còn kí chủ vẫn chưa tra tấn, nên ông ấy chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thôi.] Chứ không liên quan gì đến hào quang nam chính đâu.
Khuynh Diễm bất ngờ: Cẩu Tặc, mi xúi giục ta dụng hình tra tấn người khác! Sao con chó mi lại có thể độc ác quá vậy?
Hắc Khuyển: [! ! !] Không có! Nó không có!
Nó chỉ phân tích thôi mà! Nó là đứa trẻ ngây ngô trong sáng! Nó không có xúi cô tàn ác!
Khuynh Diễm hơi suy nghĩ, chẳng lẽ cô phải dùng cách làm của Triêu Lộc Cương? Dụng hình uy hiếp?
Gõ gõ quạt ngọc trong tay, nhàn nhạt nhếch môi cười, nói với Dương Mộc: "Ngươi không cần theo ta, ta không đến để hợp tác với ngươi, mà đến để thông báo một tin tức."
"Tin tức gì?" Dương Mộc cảnh giác hỏi.
"Đệ tử ngươi..." Khuynh Diễm chỉ qua đạo trưởng trẻ tuổi đang rầu sắp chết bên kia, tuyên bố: "Từ hôm nay, sẽ trở thành quốc sư đương triều của ta."
Đạo trưởng dỏm: "? ? ?"
Hả? Quốc sư cái gì? Hắn làm quốc sư khi nào?!
Khuynh Diễm mỉm cười từ tốn nói: "Một trăm vạn lượng ngươi vừa nhận của ta, chính là ký vào khế ước bán thân ngươi. Cho nên ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi liền phải làm cái đó."
Tiền của ta không phải muốn nuốt là nuốt đâu, mỗi một đồng đều là hố cả đấy!
Đạo trưởng dỏm: "..."
Nghĩa là hắn vừa bán thân cho cô... chỉ với giá một trăm vạn lượng bạc!!
Không được! Đây là gian thương lừa đảo! Hắn muốn kiện lên quan phủ!!
Đạo trưởng còn chưa kịp kiện lên quan phủ, thì đã bị Dương Mộc đè xuống đánh cho một trận, vì tội tham tiền đến mù quáng ngu ngốc.
Đạo trưởng khóc không ra nước mắt.
Không phải đồ nhi tham tiền đâu mà sư tôn, là do tên lừa đảo này gác kiếm lên cổ con, ép con ký khế ước bán thân!
Bảo bối là bị uy hiếp!
Dương Mộc muốn chuộc thân cho đệ tử, nhưng dù ông ra giá cao đến đâu thì Khuynh Diễm cũng không chấp nhận.
Biện pháp của cô rất đơn giản, không cần dụng hình với đệ tử Dương Mộc, chỉ cần cưỡng ép hắn vào cung làm quốc sư.
Đứng càng cao ngã càng đau.
Đệ tử Dương Mộc là đạo trưởng hàng dỏm, sớm muộn cũng có một ngày phạm tội tày đình bị lôi ra chém đầu thị chúng.
Dương Mộc không đánh lại cô, nên không thể ngăn cản cô bắt đệ tử ông đi.
Cuối cùng vì muốn cứu đệ tử, ông chỉ còn cách thỏa hiệp hợp tác với Khuynh Diễm.
Nhưng cô vẫn không trả lại khế ước bán thân của hắn, để đề phòng về sau phát sinh lật lọng.
Đạo trưởng dỏm: "..." Tên nam nhân này là ma quỷ chứ không phải con người!
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Khuynh Diễm quay lưng rời đi, đạo trưởng phía sau giơ lên phất trần nhá nhá vào đầu cô, lầm bầm mắng thầm trong miệng.
Bất chợt! Khuynh Diễm quay người lại!
Đạo trưởng hết hồn giật ngược phất trần, sợi tua mắc vào trong miệng chính mình, ho đến sặc sụa.
Khuynh Diễm khó hiểu nhìn hắn: "Đói quá không có tiền mua thức ăn nên ăn tua phất trần sao?"
Đạo trưởng: "..."
Tiểu sư đệ ở bên cạnh không nhịn được cười phụt một tiếng!
Đạo trưởng cầm phất trần tát ngang đầu hắn cho hắn ngậm miệng lại, hướng đến Khuynh Diễm nhã nhặn hỏi: "Các hạ còn có việc gì sao?"
Còn không mau đi đi! Quay lại làm cái quái gì! Chỗ này không chào đón ngươi!
"Triêu Lộc Cương muốn bắt cóc ngươi, dụng hình tra tấn để uy hiếp sư phụ ngươi, tự lo liệu đi." Khuynh Diễm nhắc nhở một câu.
Đạo trưởng dỏm: "..." Tại sao chỉ trong một ngày mà ta liền trở nên đắt hàng như vậy?
Bị hết người này đến người kia muốn bắt cóc... Sư tôn mau cứu con!
Ánh mắt Dương Mộc thoáng trầm xuống, đáy lòng như có suy tính.
Khuynh Diễm chợt nghĩ đến gì đó, lại hỏi: "Nếu muốn cải trang vẻ ngoài giống một người khác, có biện pháp nào không?"
"Dịch dung thuật sao?" Đạo trưởng lên tiếng suy đoán: "Làm mặt nạ da người, đeo lên để cải trang thành dung mạo người khác."
Khuynh Diễm hơi nhíu mày. Dịch dung thuật? Mặt nạ da người?
——
Triêu Dã ngồi bên bờ hồ Ngự Hoa Viên ăn bánh hạt sen.
Sau rất nhiều ngày bị giam lỏng trong lãnh cung, cuối cùng hắn đã được ra ngoài đi dạo.
Không khí thoáng đãng, cảnh đẹp thức ăn ngon, đây mới đúng là cuộc sống vui vẻ.
Nhưng nghĩ đến quỳ thủy là hắn liền thấy mệt mỏi, rõ ràng Khuynh Diễm đã nói thứ này chỉ bị ba ngày là hết, tại sao đến lượt hắn lại kéo dài lâu như vậy?
May mà không còn đau bụng nữa, nếu không chắc hắn chết luôn cho xong.
Chợt âm thanh nữ nhân vang lên từ phía sau, Triêu Dã quay đầu liền nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc.
"Thỉnh an Quý phi tỷ tỷ." Bạch Hiểu Nhược, Lưu tần, An thường nghi đồng thanh hành lễ.
An thường nghi nhỏ nhắn khả ái lên tiếng trước: "Hôm nay bọn muội ra Ngự Hoa Viên ngắm cảnh, không ngờ lại gặp được Quý phi tỷ tỷ ở đây, chúng ta thật có duyên nha."
Thái độ dễ gần dễ mến, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng hôm trước xem thường hắn ở lãnh cung.
Hoàng đế bệ hạ như vừa được mở rộng tầm mắt.
Nữ nhân trong hậu cung... diễn đến thật đáng sợ!
Hoàng đế bệ hạ tuy ham ăn ham chơi, nhưng tính cách ẩn lại chính là một tiểu công chúa đanh đá.
Gõ gõ quạt nhỏ trong tay, động tác trong vô thức y hệt Khuynh Diễm, nhếch môi ra lệnh: "Gọi bổn cung là Quý phi nương nương."
Đừng thấy trẫm sang mà bắt quàng làm họ, ai là tỷ tỷ muội muội với các ngươi?
Cả ba người bên kia tức khắc cứng đờ.
Ngay cả Bạch Hiểu Nhược cũng không nén được sắc mặt thoáng trầm xuống, không rõ là vì ủy khuất hay vì tức giận.
Triêu Dã dường như không ý thức được mình khiến người ta xấu hổ bao nhiêu, cắn một miếng bánh hạt sen, nâng mắt hỏi: "Lúc nãy các ngươi thỉnh an bổn cung, bổn cung đã cho phép các ngươi bình thân chưa?"
Tiểu cung nữ bên cạnh Triêu Dã lập tức lên tiếng phụ trợ: "Nô tỳ nghe rất rõ ràng, Quý phi nương nương vẫn chưa cho phép đâu."
Triêu Dã hài lòng gật đầu một cái, làm tốt lắm!
Sau đó tiếp tục nói: "Bổn cung còn chưa cho phép, mà các ngươi đã tự ý đứng lên, hậu cung này còn quy củ nữa không? Hay là muốn bổn cung bẩm báo với bệ hạ, để các ngươi đến Thận Hình Ty học quy củ một chuyến?"
Cho các ngươi lần trước khi dễ trẫm!
Giờ trẫm đã là Quý phi, hù chết các ngươi!
Hoàng đế bệ hạ đã đắm chìm vào vai diễn Quý phi nương nương đến mức, quên luôn thân phận thực sự của mình là hoàng đế bệ hạ.
Đại hán trung niên cầm dụng cụ thợ rèn, đập lên thanh sắt nóng hổi một tiếng vang dội!
Đạo trưởng trẻ tuổi lập tức rùng mình lùi lại, nhanh chóng nấp ra sau lưng Khuynh Diễm.
Lò rèn được dập lửa, đại hán khoác lên chiếc áo vải bố, chậm rãi tiến đến.
Không cần làm ra bất kỳ động tác gì, trên người cũng tự có sẵn một cỗ uy phong sát khí.
"Hai tên tiểu tử các ngươi lại gây ra họa gì?"
Đạo trưởng đâu còn tiên phong đạo cốt nổi nữa, run bần bật như chó con sắp bị làm thịt, chỉ qua thằng nhóc bên cạnh, nói với đại hán: "Sư tôn, đều là lỗi của hắn. Hắn đi đến sòng bạc rồi bị người ta bắt cóc, làm hại ta bị bắt theo!"
"Ngươi bị bắt, nên liền kéo ta ra gánh nợ thay ngươi?" Đại hán liếc mắt một cái, sát khí nặng đến làm người ta không thở nổi.
"Sư tôn!" Đạo trưởng tha thiết kêu lên, chỉ qua Khuynh Diễm tố cáo: "Là do tên nam nhân này dùng bạo lực cưỡng ép ta, chứ không phải ta cố tình tiết lộ chỗ ở của người đâu!"
Đại hán hơi cau mày, hướng đến Khuynh Diễm hỏi: "Ngươi tìm ta có mục đích gì? Nếu là chuyện liên quan đến triều đình, thì ta từ chối hợp tác."
Đạo trưởng: "..." Sư tôn mà không hợp tác thì ta sẽ mất mạng đó!
Ta đã nhận tiền cả rồi, không lật lọng được đâu!
Đại hán tên gọi Dương Mộc, nghề nghiệp bên ngoài là một thợ rèn thô kệch, nhưng kỳ thực phía sau ông điều hành một tổ chức mật thám.
Hoạt động mua bán tin tức cũng như thao túng dư luận. Hơn nữa, trong ba quốc gia, nơi nào cũng có mật thám của Dương Mộc.
Nhưng ông có một nguyên tắc, tuyệt đối không giao dịch với triều đình.
Dương Mộc anh dũng thiện chiến, duy chỉ có một điểm yếu, đó là tên đồ đệ không nên thân của ông.
Theo kịch bản, về sau Triêu Lộc Cương sẽ bắt cóc đồ đệ Dương Mộc, uy hiếp ông cung cấp tin tức cho hắn, giúp hắn mưu triều soán vị.
Hiện tại Khuynh Diễm đến đây, đương nhiên là để lôi kéo Dương Mộc trước khi Triêu Lộc Cương ra tay.
Có điều, tại sao Triêu Lộc Cương dùng đệ tử Dương Mộc uy hiếp thì có tác dụng, nhưng đến lượt cô dùng lại không có tác dụng?
Đây là vì... hào quang nam chính người gặp người mê sao?
Khuynh Diễm đập bàn, ta cũng là nam chính, tại sao ta không có hào quang!
Đúng là quá đáng!
[... Cô là quần chúng mà kí chủ.] Tỉnh táo lại đi, đừng suốt ngày vọng tưởng đoạt vai nam chính nữa.
Hắc Khuyển không nhịn được giải thích: [Triêu Lộc Cương tra tấn đệ tử của Dương Mộc trước mặt ông ấy, để ông ấy tận mắt chứng kiến đệ tử mình khổ sở, nên ông ấy mới chịu theo hắn.]
[Còn kí chủ vẫn chưa tra tấn, nên ông ấy chưa thấy quan tài chưa đổ lệ thôi.] Chứ không liên quan gì đến hào quang nam chính đâu.
Khuynh Diễm bất ngờ: Cẩu Tặc, mi xúi giục ta dụng hình tra tấn người khác! Sao con chó mi lại có thể độc ác quá vậy?
Hắc Khuyển: [! ! !] Không có! Nó không có!
Nó chỉ phân tích thôi mà! Nó là đứa trẻ ngây ngô trong sáng! Nó không có xúi cô tàn ác!
Khuynh Diễm hơi suy nghĩ, chẳng lẽ cô phải dùng cách làm của Triêu Lộc Cương? Dụng hình uy hiếp?
Gõ gõ quạt ngọc trong tay, nhàn nhạt nhếch môi cười, nói với Dương Mộc: "Ngươi không cần theo ta, ta không đến để hợp tác với ngươi, mà đến để thông báo một tin tức."
"Tin tức gì?" Dương Mộc cảnh giác hỏi.
"Đệ tử ngươi..." Khuynh Diễm chỉ qua đạo trưởng trẻ tuổi đang rầu sắp chết bên kia, tuyên bố: "Từ hôm nay, sẽ trở thành quốc sư đương triều của ta."
Đạo trưởng dỏm: "? ? ?"
Hả? Quốc sư cái gì? Hắn làm quốc sư khi nào?!
Khuynh Diễm mỉm cười từ tốn nói: "Một trăm vạn lượng ngươi vừa nhận của ta, chính là ký vào khế ước bán thân ngươi. Cho nên ta muốn ngươi làm cái gì, ngươi liền phải làm cái đó."
Tiền của ta không phải muốn nuốt là nuốt đâu, mỗi một đồng đều là hố cả đấy!
Đạo trưởng dỏm: "..."
Nghĩa là hắn vừa bán thân cho cô... chỉ với giá một trăm vạn lượng bạc!!
Không được! Đây là gian thương lừa đảo! Hắn muốn kiện lên quan phủ!!
Đạo trưởng còn chưa kịp kiện lên quan phủ, thì đã bị Dương Mộc đè xuống đánh cho một trận, vì tội tham tiền đến mù quáng ngu ngốc.
Đạo trưởng khóc không ra nước mắt.
Không phải đồ nhi tham tiền đâu mà sư tôn, là do tên lừa đảo này gác kiếm lên cổ con, ép con ký khế ước bán thân!
Bảo bối là bị uy hiếp!
Dương Mộc muốn chuộc thân cho đệ tử, nhưng dù ông ra giá cao đến đâu thì Khuynh Diễm cũng không chấp nhận.
Biện pháp của cô rất đơn giản, không cần dụng hình với đệ tử Dương Mộc, chỉ cần cưỡng ép hắn vào cung làm quốc sư.
Đứng càng cao ngã càng đau.
Đệ tử Dương Mộc là đạo trưởng hàng dỏm, sớm muộn cũng có một ngày phạm tội tày đình bị lôi ra chém đầu thị chúng.
Dương Mộc không đánh lại cô, nên không thể ngăn cản cô bắt đệ tử ông đi.
Cuối cùng vì muốn cứu đệ tử, ông chỉ còn cách thỏa hiệp hợp tác với Khuynh Diễm.
Nhưng cô vẫn không trả lại khế ước bán thân của hắn, để đề phòng về sau phát sinh lật lọng.
Đạo trưởng dỏm: "..." Tên nam nhân này là ma quỷ chứ không phải con người!
Sau khi sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, Khuynh Diễm quay lưng rời đi, đạo trưởng phía sau giơ lên phất trần nhá nhá vào đầu cô, lầm bầm mắng thầm trong miệng.
Bất chợt! Khuynh Diễm quay người lại!
Đạo trưởng hết hồn giật ngược phất trần, sợi tua mắc vào trong miệng chính mình, ho đến sặc sụa.
Khuynh Diễm khó hiểu nhìn hắn: "Đói quá không có tiền mua thức ăn nên ăn tua phất trần sao?"
Đạo trưởng: "..."
Tiểu sư đệ ở bên cạnh không nhịn được cười phụt một tiếng!
Đạo trưởng cầm phất trần tát ngang đầu hắn cho hắn ngậm miệng lại, hướng đến Khuynh Diễm nhã nhặn hỏi: "Các hạ còn có việc gì sao?"
Còn không mau đi đi! Quay lại làm cái quái gì! Chỗ này không chào đón ngươi!
"Triêu Lộc Cương muốn bắt cóc ngươi, dụng hình tra tấn để uy hiếp sư phụ ngươi, tự lo liệu đi." Khuynh Diễm nhắc nhở một câu.
Đạo trưởng dỏm: "..." Tại sao chỉ trong một ngày mà ta liền trở nên đắt hàng như vậy?
Bị hết người này đến người kia muốn bắt cóc... Sư tôn mau cứu con!
Ánh mắt Dương Mộc thoáng trầm xuống, đáy lòng như có suy tính.
Khuynh Diễm chợt nghĩ đến gì đó, lại hỏi: "Nếu muốn cải trang vẻ ngoài giống một người khác, có biện pháp nào không?"
"Dịch dung thuật sao?" Đạo trưởng lên tiếng suy đoán: "Làm mặt nạ da người, đeo lên để cải trang thành dung mạo người khác."
Khuynh Diễm hơi nhíu mày. Dịch dung thuật? Mặt nạ da người?
——
Triêu Dã ngồi bên bờ hồ Ngự Hoa Viên ăn bánh hạt sen.
Sau rất nhiều ngày bị giam lỏng trong lãnh cung, cuối cùng hắn đã được ra ngoài đi dạo.
Không khí thoáng đãng, cảnh đẹp thức ăn ngon, đây mới đúng là cuộc sống vui vẻ.
Nhưng nghĩ đến quỳ thủy là hắn liền thấy mệt mỏi, rõ ràng Khuynh Diễm đã nói thứ này chỉ bị ba ngày là hết, tại sao đến lượt hắn lại kéo dài lâu như vậy?
May mà không còn đau bụng nữa, nếu không chắc hắn chết luôn cho xong.
Chợt âm thanh nữ nhân vang lên từ phía sau, Triêu Dã quay đầu liền nhìn thấy ba bóng dáng quen thuộc.
"Thỉnh an Quý phi tỷ tỷ." Bạch Hiểu Nhược, Lưu tần, An thường nghi đồng thanh hành lễ.
An thường nghi nhỏ nhắn khả ái lên tiếng trước: "Hôm nay bọn muội ra Ngự Hoa Viên ngắm cảnh, không ngờ lại gặp được Quý phi tỷ tỷ ở đây, chúng ta thật có duyên nha."
Thái độ dễ gần dễ mến, hoàn toàn trái ngược với bộ dạng hôm trước xem thường hắn ở lãnh cung.
Hoàng đế bệ hạ như vừa được mở rộng tầm mắt.
Nữ nhân trong hậu cung... diễn đến thật đáng sợ!
Hoàng đế bệ hạ tuy ham ăn ham chơi, nhưng tính cách ẩn lại chính là một tiểu công chúa đanh đá.
Gõ gõ quạt nhỏ trong tay, động tác trong vô thức y hệt Khuynh Diễm, nhếch môi ra lệnh: "Gọi bổn cung là Quý phi nương nương."
Đừng thấy trẫm sang mà bắt quàng làm họ, ai là tỷ tỷ muội muội với các ngươi?
Cả ba người bên kia tức khắc cứng đờ.
Ngay cả Bạch Hiểu Nhược cũng không nén được sắc mặt thoáng trầm xuống, không rõ là vì ủy khuất hay vì tức giận.
Triêu Dã dường như không ý thức được mình khiến người ta xấu hổ bao nhiêu, cắn một miếng bánh hạt sen, nâng mắt hỏi: "Lúc nãy các ngươi thỉnh an bổn cung, bổn cung đã cho phép các ngươi bình thân chưa?"
Tiểu cung nữ bên cạnh Triêu Dã lập tức lên tiếng phụ trợ: "Nô tỳ nghe rất rõ ràng, Quý phi nương nương vẫn chưa cho phép đâu."
Triêu Dã hài lòng gật đầu một cái, làm tốt lắm!
Sau đó tiếp tục nói: "Bổn cung còn chưa cho phép, mà các ngươi đã tự ý đứng lên, hậu cung này còn quy củ nữa không? Hay là muốn bổn cung bẩm báo với bệ hạ, để các ngươi đến Thận Hình Ty học quy củ một chuyến?"
Cho các ngươi lần trước khi dễ trẫm!
Giờ trẫm đã là Quý phi, hù chết các ngươi!
Hoàng đế bệ hạ đã đắm chìm vào vai diễn Quý phi nương nương đến mức, quên luôn thân phận thực sự của mình là hoàng đế bệ hạ.
Bình luận facebook