Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-342
Chương 342: Trẫm Là Nam Nhân (13)
Khuynh Diễm đặt tách trà xuống bàn, tiếng 'lách cách' lạnh băng vang lên, biểu hiện tâm trạng cô đang mất kiên nhẫn.
Quá ồn ào!
Nếu không phải vì có mục đích, cô cũng không đến đây đôi co nhiều lời.
Vừa khóc vừa la, phiền không chịu nổi.
Khi tiểu ăn vạ khóc, cũng không làm ồn như nàng ta.
"Bệ hạ..." Bạch Hiểu Nhược nức nở kêu một tiếng, âm thanh đặc biệt thổn thức đau lòng.
"Lư Tín, theo quy định của Liệp Cổ Quốc, phi tử mưu hại hoàng tự, thì phải xử trí thế nào?" Khuynh Diễm nâng mắt nhìn người bên cạnh.
Thái giám tổng quản cúi đầu, rành mạch nói: "Bẩm bệ hạ, tội danh mưu hại hoàng tự, nhẹ thì phế truất phi vị, đày vào lãnh cung, nặng thì ban một bình độc dược."
Khuynh Diễm mỉm cười dịu dàng như gió xuân, hướng đến Bạch Hiểu Nhược hỏi: "Ngươi thích độc dược hơn, hay thích lụa trắng hơn?"
Sắc mặt Bạch Hiểu Nhược từ trắng chuyển sang xanh, rồi lại từ xanh chuyển sang tím, giờ thì nàng ta đã thực sự sợ hãi.
Mặc kệ chứng cứ An thường nghi đưa ra là thật hay giả, nhưng một khi bệ hạ đã tin, thì tiếp tục chối cãi không phải là cách.
Phải nghĩ biện pháp xoay người!
Nàng ta còn chưa thay đổi số phận, còn chưa trả thù những kẻ khinh thường mình, nàng ta không thể chết như vậy!
Bằng mọi giá, nhất định phải tìm cách sống sót, nhất định phải khiến phủ Tả tướng chịu báo ứng!
Phủ Tả tướng...
Đáy mắt Bạch Hiểu Nhược lóe lên linh quang, sống lưng thẳng tắp gượng dậy, nước mắt trên mặt cũng thu liễm sạch sẽ.
Trực tiếp ngẩng đầu, chém đinh chặt sắt nói: "Thần thiếp nguyện vì bệ hạ diệt trừ gian thần, vạch trần tội ác của Bạch Tả tướng!"
Bạch Hiểu Nhược không gọi phụ thân, mà trực tiếp gọi Bạch Tả tướng, đây là muốn vạch rõ ranh giới.
Bán đứng gia tộc để tìm cơ hội trở mình!
Khuynh Diễm không rõ ý vị mỉm cười: "Vậy Bạch phi nói xem, Bạch Tả tướng có tội ác gì?"
Bạch Hiểu Nhược khó xử nhìn qua Lư Tín, tỏ ý muốn ông lui ra ngoài.
Nhưng Khuynh Diễm cứ như không hiểu, không hề hạ lệnh cho Lư Tín rời đi.
Bạch Hiểu Nhược đã đứng ở bờ vực sinh tử, không còn quá nhiều thời gian do dự, nên đành ném hết mặt mũi nói thẳng: "Bán đứng gia tộc là tội bất hiếu, nếu thần thiếp nói ra, thì sau này cũng không còn mặt mũi để tiếp tục sống nữa. Thần thiếp chỉ có một tâm nguyện, kính mong bệ hạ thành toàn."
Khuynh Diễm không tiếp lời, vẫn là thái độ hờ hững mỉm cười nhìn nàng ta.
Bạch Hiểu Nhược không đoán được suy nghĩ của cô, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, cắn răng nói: "Khẩn xin bệ hạ cho thần thiếp thời gian bảy ngày ở bên hầu hạ người, chỉ cần như vậy, thần thiếp có chết cũng nhắm mắt."
Ánh mắt Bạch Hiểu Nhược đong đầy tình cảm quyến luyến chân thành, nhưng trong lòng đã sớm mưu tính toàn vẹn.
Nàng ta không ngốc đến mức cho rằng bên nhau bảy ngày, liền có thể nắm giữ được trái tim nam nhân.
Nhưng nàng ta có một loại huân hương, chỉ cần khiến bệ hạ rơi vào nghiện ngập, chắc chắn sau này bệ hạ sẽ không thể rời khỏi nàng ta!
Dùng thời gian bảy ngày, để đổi lấy lợi ích triều chính, không một đế vương nào lại từ chối yêu cầu nhỏ nhoi này!
Khuynh Diễm khẽ nhếch môi cười, hỏi: "Tại sao trẫm phải đồng ý? Ngươi chết nhắm mắt hay mở mắt thì liên quan gì đến trẫm?"
Sắc mặt Bạch Hiểu Nhược cứng ngắc lại.
Ngay sau đó liền thấy 'nam tử' đối diện thân thiện mỉm cười, phất tay nói: "Trẫm đùa đó, Lư Tín ngươi lui ra đi, để lại không gian riêng cho trẫm và Bạch phi tâm sự một chút."
Dáng vẻ Lư Tín muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng lui ra ngoài.
Đêm đó, trong tẩm điện Bạch Hằng Cung liên tục vọng ra tiếng rên rỉ kiều kiều nhược nhược của Bạch phi, làm các nô tỳ giữ cửa không khỏi mặt đỏ tai hồng...
—
"Nương nương, Lư công công vừa đến truyền lời, đêm nay bệ hạ không đến. Đây là chè đậu đỏ mà bệ hạ đặc biệt căn dặn Ngự Thiện Phòng làm cho nương nương, người ăn ngay cho nóng."
Tiểu cung nữ Đông Mai bưng qua một chiếc khay, thái độ có chút thấp thỏm.
Trong mắt Triêu Dã chỉ có chè đậu đỏ, những lời khác đều không lọt vào tai, vì vậy cũng không phát hiện thái độ khác thường của tiểu cung nữ.
Đông Mai yên lặng thở phào.
May mà Hoàng quý phi không hỏi bệ hạ đi đâu, nếu không sẽ khó xử chết nàng!
Triêu Dã theo thói quen hàng ngày vui vẻ ăn ăn uống uống, không hề nhớ tới Khuynh Diễm.
Mãi đến khi thay y phục leo lên giường, hắn mới đột nhiên phát hiện, người lẽ ra nên ngủ bên cạnh mình đi đâu rồi?
Vì thế xoay qua hỏi Đông Mai: "Khi nào bệ hạ mới tới?"
Trẫm buồn ngủ rồi, sao còn chưa tới ngủ cùng trẫm?
Sắc mặt Đông Mai tức khắc tái xuống, lắp bắp nói: "Lúc nãy Lư công công đã truyền tin, đêm nay... đêm nay bệ hạ không đến..."
Triêu Dã cũng không có biểu hiện gì đặc biệt: "Chính sự quá nhiều sao?"
Nghĩ nghĩ một lúc, lại nhanh chóng xỏ giày vào, chuẩn bị đi tìm Khuynh Diễm giúp cô phê duyệt công văn.
"Nương nương, không phải chính sự, mà là... mà là..." Đông Mai ngập ngừng mấy lần, cuối cùng nhắm mắt dứt khoát nói: "Tối nay bệ hạ qua đêm ở Bạch Hằng Cung."
"Ngươi nói cái gì?" Triêu Dã nghĩ mình nghe nhầm.
"Nương nương đừng quá bi thương, người mà bệ hạ quan tâm nhất vẫn là nương nương, vì vậy chiều nay ngài mới đặc biệt dặn dò Lư công công mang chè đậu đỏ đến cho người." Đông Mai tìm lời cứu vãn.
Triêu Dã trầm mặc ngồi xuống giường.
Đến Bạch Hằng Cung? Tại sao lại đến đó?
Nếu có chuyện cần nói với Bạch phi, thì nói buổi sáng không được sao? Tại sao phải đi vào ban đêm?
Đi ban đêm cũng không sao, nhưng sao lại không về ngủ với hắn? Ở lại Bạch Hằng Cung cả đêm, là... ngủ với Bạch phi sao?
Lồng ngực Triêu Dã có chút nghèn nghẹn, chén chè đậu đỏ vừa vui vẻ ăn lúc nãy, giờ như mắc ngang trong cổ họng.
"Nô tỳ từng nghe các ma ma nói, đế vương cũng có nỗi khổ riêng, nếu hậu cung độc sủng một người, sẽ khiến triều thần bất mãn. Mấy hôm nay ở trên triều, các đại thần liên tục dâng tấu chương tạo áp lực với bệ hạ."
Đông Mai đã sớm được thái giám tổng quản Lư Tín dạy trước kịch bản, hiện tại liền đọc thuộc lòng ra sức bao che cho Khuynh Diễm.
"Nô tỳ cả gan suy đoán, bệ hạ đến Bạch Hằng Cung, có lẽ chỉ để an ủi xoa dịu Bạch Tả tướng. Nương nương hãy nghĩ cho nỗi khổ tâm của bệ hạ, mà đừng oán trách ngài."
Những thứ Đông Mai nói, Triêu Dã đều hiểu, bởi vì hắn đã sớm chứng kiến qua.
Trước đây dù mẫu phi hắn nổi tiếng được sủng ái, nhưng phụ hoàng hắn vẫn qua đêm ở chỗ các phi tần khác.
Mà những lúc này, mẫu phi hắn lại không thể không cảm thông cho ông. Dù có đau khổ bi ai, vẫn phải lặng thầm chịu đựng.
Bởi vì đạo làm đế vương, không thể độc sủng một người, càng không được xem trọng nữ nhi tình trường.
Ban rải mưa móc đều khắp hậu cung, mới là đạo lý cân bằng triều chính. Qua đêm ở chỗ nữ nhi của đại thần nào, đồng nghĩa thể hiện đế vương xem trọng đại thần đó.
Tâm Triêu Dã không khỏi dần lạnh xuống.
Nói vậy một hoàng đế, có khác gì nam sủng hiến thân thể đổi lấy quyền lực sao?
Nếu người hiện tại ngồi trên ngai vàng là hắn, liệu hắn có bất đắc dĩ rơi vào "nỗi khổ" của đế vương hay không?
Khuynh Diễm đặt tách trà xuống bàn, tiếng 'lách cách' lạnh băng vang lên, biểu hiện tâm trạng cô đang mất kiên nhẫn.
Quá ồn ào!
Nếu không phải vì có mục đích, cô cũng không đến đây đôi co nhiều lời.
Vừa khóc vừa la, phiền không chịu nổi.
Khi tiểu ăn vạ khóc, cũng không làm ồn như nàng ta.
"Bệ hạ..." Bạch Hiểu Nhược nức nở kêu một tiếng, âm thanh đặc biệt thổn thức đau lòng.
"Lư Tín, theo quy định của Liệp Cổ Quốc, phi tử mưu hại hoàng tự, thì phải xử trí thế nào?" Khuynh Diễm nâng mắt nhìn người bên cạnh.
Thái giám tổng quản cúi đầu, rành mạch nói: "Bẩm bệ hạ, tội danh mưu hại hoàng tự, nhẹ thì phế truất phi vị, đày vào lãnh cung, nặng thì ban một bình độc dược."
Khuynh Diễm mỉm cười dịu dàng như gió xuân, hướng đến Bạch Hiểu Nhược hỏi: "Ngươi thích độc dược hơn, hay thích lụa trắng hơn?"
Sắc mặt Bạch Hiểu Nhược từ trắng chuyển sang xanh, rồi lại từ xanh chuyển sang tím, giờ thì nàng ta đã thực sự sợ hãi.
Mặc kệ chứng cứ An thường nghi đưa ra là thật hay giả, nhưng một khi bệ hạ đã tin, thì tiếp tục chối cãi không phải là cách.
Phải nghĩ biện pháp xoay người!
Nàng ta còn chưa thay đổi số phận, còn chưa trả thù những kẻ khinh thường mình, nàng ta không thể chết như vậy!
Bằng mọi giá, nhất định phải tìm cách sống sót, nhất định phải khiến phủ Tả tướng chịu báo ứng!
Phủ Tả tướng...
Đáy mắt Bạch Hiểu Nhược lóe lên linh quang, sống lưng thẳng tắp gượng dậy, nước mắt trên mặt cũng thu liễm sạch sẽ.
Trực tiếp ngẩng đầu, chém đinh chặt sắt nói: "Thần thiếp nguyện vì bệ hạ diệt trừ gian thần, vạch trần tội ác của Bạch Tả tướng!"
Bạch Hiểu Nhược không gọi phụ thân, mà trực tiếp gọi Bạch Tả tướng, đây là muốn vạch rõ ranh giới.
Bán đứng gia tộc để tìm cơ hội trở mình!
Khuynh Diễm không rõ ý vị mỉm cười: "Vậy Bạch phi nói xem, Bạch Tả tướng có tội ác gì?"
Bạch Hiểu Nhược khó xử nhìn qua Lư Tín, tỏ ý muốn ông lui ra ngoài.
Nhưng Khuynh Diễm cứ như không hiểu, không hề hạ lệnh cho Lư Tín rời đi.
Bạch Hiểu Nhược đã đứng ở bờ vực sinh tử, không còn quá nhiều thời gian do dự, nên đành ném hết mặt mũi nói thẳng: "Bán đứng gia tộc là tội bất hiếu, nếu thần thiếp nói ra, thì sau này cũng không còn mặt mũi để tiếp tục sống nữa. Thần thiếp chỉ có một tâm nguyện, kính mong bệ hạ thành toàn."
Khuynh Diễm không tiếp lời, vẫn là thái độ hờ hững mỉm cười nhìn nàng ta.
Bạch Hiểu Nhược không đoán được suy nghĩ của cô, nhưng đã phóng lao thì phải theo lao, cắn răng nói: "Khẩn xin bệ hạ cho thần thiếp thời gian bảy ngày ở bên hầu hạ người, chỉ cần như vậy, thần thiếp có chết cũng nhắm mắt."
Ánh mắt Bạch Hiểu Nhược đong đầy tình cảm quyến luyến chân thành, nhưng trong lòng đã sớm mưu tính toàn vẹn.
Nàng ta không ngốc đến mức cho rằng bên nhau bảy ngày, liền có thể nắm giữ được trái tim nam nhân.
Nhưng nàng ta có một loại huân hương, chỉ cần khiến bệ hạ rơi vào nghiện ngập, chắc chắn sau này bệ hạ sẽ không thể rời khỏi nàng ta!
Dùng thời gian bảy ngày, để đổi lấy lợi ích triều chính, không một đế vương nào lại từ chối yêu cầu nhỏ nhoi này!
Khuynh Diễm khẽ nhếch môi cười, hỏi: "Tại sao trẫm phải đồng ý? Ngươi chết nhắm mắt hay mở mắt thì liên quan gì đến trẫm?"
Sắc mặt Bạch Hiểu Nhược cứng ngắc lại.
Ngay sau đó liền thấy 'nam tử' đối diện thân thiện mỉm cười, phất tay nói: "Trẫm đùa đó, Lư Tín ngươi lui ra đi, để lại không gian riêng cho trẫm và Bạch phi tâm sự một chút."
Dáng vẻ Lư Tín muốn nói lại thôi, nhưng cuối cùng vẫn im lặng lui ra ngoài.
Đêm đó, trong tẩm điện Bạch Hằng Cung liên tục vọng ra tiếng rên rỉ kiều kiều nhược nhược của Bạch phi, làm các nô tỳ giữ cửa không khỏi mặt đỏ tai hồng...
—
"Nương nương, Lư công công vừa đến truyền lời, đêm nay bệ hạ không đến. Đây là chè đậu đỏ mà bệ hạ đặc biệt căn dặn Ngự Thiện Phòng làm cho nương nương, người ăn ngay cho nóng."
Tiểu cung nữ Đông Mai bưng qua một chiếc khay, thái độ có chút thấp thỏm.
Trong mắt Triêu Dã chỉ có chè đậu đỏ, những lời khác đều không lọt vào tai, vì vậy cũng không phát hiện thái độ khác thường của tiểu cung nữ.
Đông Mai yên lặng thở phào.
May mà Hoàng quý phi không hỏi bệ hạ đi đâu, nếu không sẽ khó xử chết nàng!
Triêu Dã theo thói quen hàng ngày vui vẻ ăn ăn uống uống, không hề nhớ tới Khuynh Diễm.
Mãi đến khi thay y phục leo lên giường, hắn mới đột nhiên phát hiện, người lẽ ra nên ngủ bên cạnh mình đi đâu rồi?
Vì thế xoay qua hỏi Đông Mai: "Khi nào bệ hạ mới tới?"
Trẫm buồn ngủ rồi, sao còn chưa tới ngủ cùng trẫm?
Sắc mặt Đông Mai tức khắc tái xuống, lắp bắp nói: "Lúc nãy Lư công công đã truyền tin, đêm nay... đêm nay bệ hạ không đến..."
Triêu Dã cũng không có biểu hiện gì đặc biệt: "Chính sự quá nhiều sao?"
Nghĩ nghĩ một lúc, lại nhanh chóng xỏ giày vào, chuẩn bị đi tìm Khuynh Diễm giúp cô phê duyệt công văn.
"Nương nương, không phải chính sự, mà là... mà là..." Đông Mai ngập ngừng mấy lần, cuối cùng nhắm mắt dứt khoát nói: "Tối nay bệ hạ qua đêm ở Bạch Hằng Cung."
"Ngươi nói cái gì?" Triêu Dã nghĩ mình nghe nhầm.
"Nương nương đừng quá bi thương, người mà bệ hạ quan tâm nhất vẫn là nương nương, vì vậy chiều nay ngài mới đặc biệt dặn dò Lư công công mang chè đậu đỏ đến cho người." Đông Mai tìm lời cứu vãn.
Triêu Dã trầm mặc ngồi xuống giường.
Đến Bạch Hằng Cung? Tại sao lại đến đó?
Nếu có chuyện cần nói với Bạch phi, thì nói buổi sáng không được sao? Tại sao phải đi vào ban đêm?
Đi ban đêm cũng không sao, nhưng sao lại không về ngủ với hắn? Ở lại Bạch Hằng Cung cả đêm, là... ngủ với Bạch phi sao?
Lồng ngực Triêu Dã có chút nghèn nghẹn, chén chè đậu đỏ vừa vui vẻ ăn lúc nãy, giờ như mắc ngang trong cổ họng.
"Nô tỳ từng nghe các ma ma nói, đế vương cũng có nỗi khổ riêng, nếu hậu cung độc sủng một người, sẽ khiến triều thần bất mãn. Mấy hôm nay ở trên triều, các đại thần liên tục dâng tấu chương tạo áp lực với bệ hạ."
Đông Mai đã sớm được thái giám tổng quản Lư Tín dạy trước kịch bản, hiện tại liền đọc thuộc lòng ra sức bao che cho Khuynh Diễm.
"Nô tỳ cả gan suy đoán, bệ hạ đến Bạch Hằng Cung, có lẽ chỉ để an ủi xoa dịu Bạch Tả tướng. Nương nương hãy nghĩ cho nỗi khổ tâm của bệ hạ, mà đừng oán trách ngài."
Những thứ Đông Mai nói, Triêu Dã đều hiểu, bởi vì hắn đã sớm chứng kiến qua.
Trước đây dù mẫu phi hắn nổi tiếng được sủng ái, nhưng phụ hoàng hắn vẫn qua đêm ở chỗ các phi tần khác.
Mà những lúc này, mẫu phi hắn lại không thể không cảm thông cho ông. Dù có đau khổ bi ai, vẫn phải lặng thầm chịu đựng.
Bởi vì đạo làm đế vương, không thể độc sủng một người, càng không được xem trọng nữ nhi tình trường.
Ban rải mưa móc đều khắp hậu cung, mới là đạo lý cân bằng triều chính. Qua đêm ở chỗ nữ nhi của đại thần nào, đồng nghĩa thể hiện đế vương xem trọng đại thần đó.
Tâm Triêu Dã không khỏi dần lạnh xuống.
Nói vậy một hoàng đế, có khác gì nam sủng hiến thân thể đổi lấy quyền lực sao?
Nếu người hiện tại ngồi trên ngai vàng là hắn, liệu hắn có bất đắc dĩ rơi vào "nỗi khổ" của đế vương hay không?
Bình luận facebook