Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-347
Chương 347: Trẫm Là Nam Nhân (16)
"Bệ hạ, quân đội đã truy xét khắp các thành trấn quanh kinh thành, nhưng vẫn không tìm được tung tích của trọng phạm." Hữu tướng lo lắng bẩm báo.
Trọng phạm trong lời ông, chính là Triêu Lộc Cương.
Lần trước, Khuynh Diễm xé mặt nạ Triêu Lộc Cương giữa triều đình, có đủ sự chứng kiến của bá quan văn võ.
Sau đó điều tra thêm lại phát hiện, Tả tướng đã sớm bị Triêu Lộc Cương sát hại, hắn giả trang thành Tả tướng vào triều đình, mục đích làm lòng người rối loạn, mưu toan soán ngôi đoạt vị.
Mặt khác, hắn liên tục muốn đẩy đích nữ nhà Tả tướng vào cung làm phi tần, là bởi vì đích nữ chân chính đã bị hắn giết chết.
Đích nữ hiện tại là do tử sĩ của hắn dịch dung thành, chờ tuyển tú vào cung ám sát hoàng đế!
Tội trạng vạch ra rõ ràng, nhưng chiếu chỉ trừng phạt còn chưa kịp hạ xuống, thì Triêu Lộc Cương liền được... cứu đi rồi?
Nhà lao chặt chẽ sâm nghiêm, tại sao người của hắn vẫn có thể thành công cướp ngục?
Chỉ có hai giả thuyết về nguyên nhân.
Một là hào quang nam chính, nên được thiên đạo nhúng tay giải cứu.
Còn lại là... có liên quan đến Nhiệm Vụ Giả thế giới này!
Bất kể là nguyên nhân nào, đều phải đợi đến khi tóm được Triêu Lộc Cương mới có thể xác nhận.
Hiện tại quan quân đang lùng sục khắp nơi, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của hắn.
Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay, quyết định: "Tăng số người đi lục soát, dán cáo thị công bố khắp thiên hạ, Triêu Lộc Cương tạo phản bỏ trốn, đã trở thành nghịch tặc của Liệp Cổ Quốc."
Cho dù tạm thời không bắt được hắn, thì cũng phải làm hắn ngột ngạt.
Ai bảo hắn muốn ngược đãi tiểu ăn vạ của ta!
Tiểu ăn vạ của ta! Là chỉ để một mình ta ngược đãi!
Hắc Khuyển: [...] Nếu cô không nói thêm câu cuối, thì có lẽ nó sẽ cảm động lắm đấy!
"Còn về chuyện dịch dung thuật..." Hữu Tướng không yên tâm, bởi vì Triêu Lộc Cương có thể lại cải trang mạo danh đại thần, xâm nhập vào triều một lần nữa.
Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, qua một lúc thì sắc mặt cô nghiêm túc nói: "Đặt ám hiệu, mỗi khi bàn chính sự, trước tiên phải đọc ám hiệu mới được thông qua cửa."
Các đại thần đều cảm thấy ý kiến của Khuynh Diễm rất tốt, cho đến khi nhìn thấy ám hiệu mà cô viết ra...
"Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta?
Gương cười gương bảo rằng là,
Mỹ nhân đẹp nhất là Hoàng Quý Phi!"
Quần thể triều thần: "..." Bệ hạ, ngài nghiêm túc sao?
Đây là việc triều chính quốc gia đại sự, không phải là nơi khoe ân ái đâu mà bệ hạ!!
"Tiểu Dã Tử, ngươi cảm thấy ám hiệu của trẫm nghe êm tai không?" Khuynh Diễm mỉm cười từ tốn hỏi.
Triêu Dã: "..." Đúng là... không biết xấu hổ!
Con người của cô, sao lại có thể đang đứng đắn liền nhảy qua vô sỉ như vậy!
Khoan đã...
Cô khen Liễu Khuynh Diễm đẹp nhất thế gian, là đang tự khen dung mạo của cô thôi.
Vậy thì hắn đỏ mặt cái quái gì chứ?
Hoàng đế bệ hạ kín đáo vỗ vỗ mặt, ép mình tỉnh táo lại.
Khuynh Diễm áp dụng biện pháp đối chiếu vân tay, dịch dung có thể giả được gương mặt, nhưng vân tay thì thời đại này vẫn chưa làm giả được.
Lấy vân tay từng đại thần, mỗi lần họp triều hay bàn bạc đại sự, đều phải xác nhận đối chiếu bằng vân tay, tránh cho kẻ gian trà trộn.
Các đại thần như vừa được khai sáng ra một biện pháp tuyệt diệu. Bọn họ không chỉ tán thành, mà còn vô cùng kính phục vốn hiểu biết rộng rãi và sự anh minh thần võ của bệ hạ.
Không ngờ ngài có thể nghĩ ra được một cách giải quyết hữu hiệu như vậy.
Nhưng mà...
Ngài có thể đừng bắt chúng thần đọc ám hiệu được không?
Đọc ám hiệu cũng không sao, nhưng khẩn xin đừng dùng ám hiệu hôn quân như vậy! Phía trên chúng thần vừa khen ngài anh minh thần võ đó bệ hạ!
Khuynh Diễm chém đinh chặt sắt, sau khi lấy vân tay, vẫn phải đọc ám hiệu khen ái phi của trẫm xinh đẹp!
Không muốn đọc?
Vậy thì không cho vào triều!
Tập thể quần thần: "..."
Triêu Dã: "..."
Hắc Khuyển: [...]
Đồ hôn quân vô sỉ nhà cô!
——
Trong vòng ba năm, Khuynh Diễm đã hoàn toàn nắm vững triều chính, thâu tóm những thực quyền quan trọng vào tay mình.
Liệp Cổ Quốc được cô điều hành đến phát triển không tồi.
Văn võ bá quan vô cùng kính nể tài năng thao lược của bệ hạ, nhưng bệ hạ có một vấn đề không lớn không nhỏ... ngài trầm mê nữ sắc!
Cũng không hẳn, nói đúng hơn là trầm mê Hoàng quý phi nương nương! Mê đến toàn Liệp Cổ Quốc đều biết!
Trước đây Hoàng quý phi bị kẻ gian hãm hại sảy thai, nhưng 'nàng' độc sủng hậu cung suốt ba năm qua, vậy mà tới nay bụng vẫn chưa có động tĩnh mới.
Không ít người suy đoán rằng, có lẽ thân thể Hoàng quý phi đã tổn thương nặng, e là khó có khả năng hoài thai lần nữa.
Vì vậy, triều thần lo lắng chuyện hoàng tự nối dõi, lục tục nộp tấu chương khẩn xin Khuynh Diễm mở đại hội tuyển tú.
Cô ngoài mặt thì không nói gì, đêm đến lại trèo tường vào nhà trùm bao tải đánh người ta!
Ban đầu văn võ bá quan còn không xác định được là do ai làm, nhưng lặp đi lặp đi nhiều lần như vậy, đến lợn cũng đoán ra được người đánh bọn họ là ai!
Nhưng bọn họ không có chứng cứ, muốn lên triều khiếu nại Khuynh Diễm cũng không được!
Làm quần thần, thật sự quá khổ tâm!
—
Khuynh Diễm yên lặng nhìn Triêu Dã đang một tay phê duyệt tấu chương, một tay nhét bánh vào miệng.
Ba năm qua, thân thể nguyên chủ đã từ một nữ hài tử non nớt, biến thành một đại cô nương quốc sắc thiên hương.
Mày nhỏ cong cong, con ngươi thủy linh ẩn chứa ngây thơ, nhưng đường nét gương mặt lại tinh xảo tuyệt mỹ, kết hợp khí chất trong sáng và quyến rũ đến vô cùng hài hòa.
Thật sự xứng với bốn chữ 'yêu phi họa quốc'!
Khuynh-hôn-quân-Diễm bắt đầu online: "Bệ hạ, ta phát hiện người càng lớn càng xinh đẹp nha, đặc biệt là thân hình, đồi núi rất đầy đủ."
Triêu Dã vừa nhét bánh vào miệng, bị cô nói đến sặc bột bánh, ho không kịp thở!
Khuynh Diễm nhanh chóng chuyền tách trà qua cho hắn uống.
Hoàng đế bệ hạ mất một lúc lâu mới có thể khôi phục lại.
Ánh mắt bắn ra tia sáng quyết liệt, hướng đến cảnh cáo cô: "Liễu Khuynh Diễm, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ gì với thân thể này của trẫm!"
Khuynh Diễm kéo lấy bàn tay hắn, vò vò nắn nắn: "Nhưng thân thể này không phải của bệ hạ, nó là của ta." Ngủ một giấc chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?
Triêu Dã: "..." Ngươi còn mơ tưởng lừa trẫm?
Nay trẫm đã mười tám tuổi rồi, trẫm rất thông minh!
Muốn thượng trẫm? Trong mơ còn không có!
"Bệ hạ, quân đội đã truy xét khắp các thành trấn quanh kinh thành, nhưng vẫn không tìm được tung tích của trọng phạm." Hữu tướng lo lắng bẩm báo.
Trọng phạm trong lời ông, chính là Triêu Lộc Cương.
Lần trước, Khuynh Diễm xé mặt nạ Triêu Lộc Cương giữa triều đình, có đủ sự chứng kiến của bá quan văn võ.
Sau đó điều tra thêm lại phát hiện, Tả tướng đã sớm bị Triêu Lộc Cương sát hại, hắn giả trang thành Tả tướng vào triều đình, mục đích làm lòng người rối loạn, mưu toan soán ngôi đoạt vị.
Mặt khác, hắn liên tục muốn đẩy đích nữ nhà Tả tướng vào cung làm phi tần, là bởi vì đích nữ chân chính đã bị hắn giết chết.
Đích nữ hiện tại là do tử sĩ của hắn dịch dung thành, chờ tuyển tú vào cung ám sát hoàng đế!
Tội trạng vạch ra rõ ràng, nhưng chiếu chỉ trừng phạt còn chưa kịp hạ xuống, thì Triêu Lộc Cương liền được... cứu đi rồi?
Nhà lao chặt chẽ sâm nghiêm, tại sao người của hắn vẫn có thể thành công cướp ngục?
Chỉ có hai giả thuyết về nguyên nhân.
Một là hào quang nam chính, nên được thiên đạo nhúng tay giải cứu.
Còn lại là... có liên quan đến Nhiệm Vụ Giả thế giới này!
Bất kể là nguyên nhân nào, đều phải đợi đến khi tóm được Triêu Lộc Cương mới có thể xác nhận.
Hiện tại quan quân đang lùng sục khắp nơi, nhưng vẫn chưa tìm được tung tích của hắn.
Khuynh Diễm gõ gõ ngón tay, quyết định: "Tăng số người đi lục soát, dán cáo thị công bố khắp thiên hạ, Triêu Lộc Cương tạo phản bỏ trốn, đã trở thành nghịch tặc của Liệp Cổ Quốc."
Cho dù tạm thời không bắt được hắn, thì cũng phải làm hắn ngột ngạt.
Ai bảo hắn muốn ngược đãi tiểu ăn vạ của ta!
Tiểu ăn vạ của ta! Là chỉ để một mình ta ngược đãi!
Hắc Khuyển: [...] Nếu cô không nói thêm câu cuối, thì có lẽ nó sẽ cảm động lắm đấy!
"Còn về chuyện dịch dung thuật..." Hữu Tướng không yên tâm, bởi vì Triêu Lộc Cương có thể lại cải trang mạo danh đại thần, xâm nhập vào triều một lần nữa.
Khuynh Diễm nhíu mày suy nghĩ, qua một lúc thì sắc mặt cô nghiêm túc nói: "Đặt ám hiệu, mỗi khi bàn chính sự, trước tiên phải đọc ám hiệu mới được thông qua cửa."
Các đại thần đều cảm thấy ý kiến của Khuynh Diễm rất tốt, cho đến khi nhìn thấy ám hiệu mà cô viết ra...
"Gương kia ngự ở trên tường,
Thế gian ai đẹp được dường như ta?
Gương cười gương bảo rằng là,
Mỹ nhân đẹp nhất là Hoàng Quý Phi!"
Quần thể triều thần: "..." Bệ hạ, ngài nghiêm túc sao?
Đây là việc triều chính quốc gia đại sự, không phải là nơi khoe ân ái đâu mà bệ hạ!!
"Tiểu Dã Tử, ngươi cảm thấy ám hiệu của trẫm nghe êm tai không?" Khuynh Diễm mỉm cười từ tốn hỏi.
Triêu Dã: "..." Đúng là... không biết xấu hổ!
Con người của cô, sao lại có thể đang đứng đắn liền nhảy qua vô sỉ như vậy!
Khoan đã...
Cô khen Liễu Khuynh Diễm đẹp nhất thế gian, là đang tự khen dung mạo của cô thôi.
Vậy thì hắn đỏ mặt cái quái gì chứ?
Hoàng đế bệ hạ kín đáo vỗ vỗ mặt, ép mình tỉnh táo lại.
Khuynh Diễm áp dụng biện pháp đối chiếu vân tay, dịch dung có thể giả được gương mặt, nhưng vân tay thì thời đại này vẫn chưa làm giả được.
Lấy vân tay từng đại thần, mỗi lần họp triều hay bàn bạc đại sự, đều phải xác nhận đối chiếu bằng vân tay, tránh cho kẻ gian trà trộn.
Các đại thần như vừa được khai sáng ra một biện pháp tuyệt diệu. Bọn họ không chỉ tán thành, mà còn vô cùng kính phục vốn hiểu biết rộng rãi và sự anh minh thần võ của bệ hạ.
Không ngờ ngài có thể nghĩ ra được một cách giải quyết hữu hiệu như vậy.
Nhưng mà...
Ngài có thể đừng bắt chúng thần đọc ám hiệu được không?
Đọc ám hiệu cũng không sao, nhưng khẩn xin đừng dùng ám hiệu hôn quân như vậy! Phía trên chúng thần vừa khen ngài anh minh thần võ đó bệ hạ!
Khuynh Diễm chém đinh chặt sắt, sau khi lấy vân tay, vẫn phải đọc ám hiệu khen ái phi của trẫm xinh đẹp!
Không muốn đọc?
Vậy thì không cho vào triều!
Tập thể quần thần: "..."
Triêu Dã: "..."
Hắc Khuyển: [...]
Đồ hôn quân vô sỉ nhà cô!
——
Trong vòng ba năm, Khuynh Diễm đã hoàn toàn nắm vững triều chính, thâu tóm những thực quyền quan trọng vào tay mình.
Liệp Cổ Quốc được cô điều hành đến phát triển không tồi.
Văn võ bá quan vô cùng kính nể tài năng thao lược của bệ hạ, nhưng bệ hạ có một vấn đề không lớn không nhỏ... ngài trầm mê nữ sắc!
Cũng không hẳn, nói đúng hơn là trầm mê Hoàng quý phi nương nương! Mê đến toàn Liệp Cổ Quốc đều biết!
Trước đây Hoàng quý phi bị kẻ gian hãm hại sảy thai, nhưng 'nàng' độc sủng hậu cung suốt ba năm qua, vậy mà tới nay bụng vẫn chưa có động tĩnh mới.
Không ít người suy đoán rằng, có lẽ thân thể Hoàng quý phi đã tổn thương nặng, e là khó có khả năng hoài thai lần nữa.
Vì vậy, triều thần lo lắng chuyện hoàng tự nối dõi, lục tục nộp tấu chương khẩn xin Khuynh Diễm mở đại hội tuyển tú.
Cô ngoài mặt thì không nói gì, đêm đến lại trèo tường vào nhà trùm bao tải đánh người ta!
Ban đầu văn võ bá quan còn không xác định được là do ai làm, nhưng lặp đi lặp đi nhiều lần như vậy, đến lợn cũng đoán ra được người đánh bọn họ là ai!
Nhưng bọn họ không có chứng cứ, muốn lên triều khiếu nại Khuynh Diễm cũng không được!
Làm quần thần, thật sự quá khổ tâm!
—
Khuynh Diễm yên lặng nhìn Triêu Dã đang một tay phê duyệt tấu chương, một tay nhét bánh vào miệng.
Ba năm qua, thân thể nguyên chủ đã từ một nữ hài tử non nớt, biến thành một đại cô nương quốc sắc thiên hương.
Mày nhỏ cong cong, con ngươi thủy linh ẩn chứa ngây thơ, nhưng đường nét gương mặt lại tinh xảo tuyệt mỹ, kết hợp khí chất trong sáng và quyến rũ đến vô cùng hài hòa.
Thật sự xứng với bốn chữ 'yêu phi họa quốc'!
Khuynh-hôn-quân-Diễm bắt đầu online: "Bệ hạ, ta phát hiện người càng lớn càng xinh đẹp nha, đặc biệt là thân hình, đồi núi rất đầy đủ."
Triêu Dã vừa nhét bánh vào miệng, bị cô nói đến sặc bột bánh, ho không kịp thở!
Khuynh Diễm nhanh chóng chuyền tách trà qua cho hắn uống.
Hoàng đế bệ hạ mất một lúc lâu mới có thể khôi phục lại.
Ánh mắt bắn ra tia sáng quyết liệt, hướng đến cảnh cáo cô: "Liễu Khuynh Diễm, ngươi tốt nhất đừng có ý đồ gì với thân thể này của trẫm!"
Khuynh Diễm kéo lấy bàn tay hắn, vò vò nắn nắn: "Nhưng thân thể này không phải của bệ hạ, nó là của ta." Ngủ một giấc chắc không thành vấn đề đâu nhỉ?
Triêu Dã: "..." Ngươi còn mơ tưởng lừa trẫm?
Nay trẫm đã mười tám tuổi rồi, trẫm rất thông minh!
Muốn thượng trẫm? Trong mơ còn không có!
Bình luận facebook