Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-350
Chương 350: Trẫm Là Nam Nhân (17)
Lão nam nhân ngồi trong xe ngựa, nhìn cảnh vật lướt qua hai bên đường, giữa lông mày hiện lên sát khí cùng căm hận.
Ba năm trước, kể từ khi bị dán cáo thị truy nã, Triêu Lộc Cương đã không còn được sống dưới hình hài chân chính của mình.
Hắn vốn định bắt cóc đồ đệ của Dương Mộc, uy hiếp ông giúp hắn thao túng tin tức, lan truyền danh tiếng tốt về hắn, đồng thời bôi nhọ Triêu Dã.
Từ đó, những nhân sĩ tài đức trong thiên hạ sẽ bất bình mà đứng về phía hắn, cùng hắn chống đối triều đình.
Nhưng không ngờ Dương Mộc đã sớm phát hiện ra mưu đồ của hắn, chẳng những bảo vệ đồ đệ chu toàn, mà còn ở phía sau bịa đặt điều tiếng bôi nhọ hắn, khiến hắn bị cắt đứt cơ hội tương ngộ nhân tài.
Bên trên triều đình lại thanh lọc quan viên, dùng dấu vân tay xác nhận thân phận, nên Triêu Lộc Cương không thể lần nữa dịch dung mạo danh xâm nhập vào.
Cáo thị truy nã đến hiện tại vẫn chưa gỡ xuống, đất phong cùng tài sản của hắn đều bị tịch thu, Triêu Lộc Cương như bị dồn vào ngõ cụt, cuộc sống lẩn trốn chật vật khổ sở.
Muốn tìm một cơ hội trở mình, nhưng lăn lộn suốt ba năm ở Liệp Cổ Quốc đều không đạt được kết quả.
Người bị vùi dập sẽ lấy đau thương làm động lực vươn lên, nhưng nếu vùi dập đến quá nhiều, đau thương sẽ hóa thành thù hận, làm lòng người trầm luân lạc lối.
Triêu Lộc Cương oán hận Triêu Dã!
Hận đến muốn lập tức rút xương lột da, xẻo thịt lăng trì, ăn tươi uống máu!
Ngôi vị hoàng đế kia, vốn phải thuộc về Triêu Lộc Cương hắn!
Nếu tự thân hắn không thể chiếm đoạt được, vậy thì hắn sẽ mượn trợ lực từ bên ngoài.
Liệp Cổ Quốc này, bằng bất cứ giá nào cũng phải thuộc về hắn!
——
Xuân về hoa nở, tháng ba là thời điểm thích hợp tổ chức săn bắn.
Nói đúng hơn, là tổ chức một chuyến dã ngoại, để các đại thần vui chơi nghỉ phép sau một năm 'ăn hành' vất vả.
Dù là triều thần hay là nhân viên, cũng cần được đãi ngộ đầy đủ về cả vật chất lẫn tinh thần.
Sếp lớn Khuynh Diễm hiểu rõ đạo lý này, nên đã sớm phân phó người bên dưới chuẩn bị tiết mục săn bắn mùa xuân.
Nhưng quy tắc năm nay, không săn động vật, mà săn thực vật.
Văn võ bá quan: "..." Đã là thực vật thì săn thế nào? Thực vật chẳng phải chỉ hái gặt thôi sao?
Mọi người đều rất tò mò bệ hạ muốn làm gì, chờ đến khi di chuyển ra doanh trại ở trường săn, thì bí mật mới được tiết lộ.
Lư Tín tiến lên đọc quy tắc: "Cuộc thi săn bắn năm nay có tên Đồng Cam Cộng Khổ, thứ các vị cần săn không phải động vật, mà là... một túi mứt quả ngào đường!"
Văn võ bá quan: Họ muốn khiếu nại! Mứt quả là thực vật sao? Đó rõ ràng là thức ăn!
Khuynh Diễm: Quả dù được chế biến thành mứt thì vẫn là quả, mà đã là quả thì vẫn thuộc thực vật.
Dám nói trẫm sai không?
Văn võ bá quan: "..."
Bệ hạ, người mà cứ thiếu lý lẽ như vậy, thì sớm muộn cũng mất đi chúng thần!
Quay trở lại nội dung cuộc thi, thay vì gọi là săn bắn, thì nên gọi là truy tìm kho báu.
Người tham gia cần vượt qua các chướng ngại vật được thiết kế sẵn, có cưỡi ngựa bắn cung, có thi triển võ thuật, cũng có làm văn đối thơ, trả lời câu đố.
Đây là nguyên nhân cuộc thi này tên Đồng Cam Cộng Khổ, bởi vì có rất ít người văn võ song toàn để vượt thử thách, nên cần quan văn và quan võ tổ hợp lại với nhau, hai người một đội cùng sóng vai thi đấu.
Cặp đôi nào tìm được túi mứt quả mà bệ hạ đã giấu, thì năm nay sẽ được tăng bổng lộc lên gấp ba. Nếu năng lực không tồi, sẽ còn được thăng chức!
Điều kiện hấp dẫn như vậy, có đứa ngốc mới không thèm chơi.
"Trẫm cũng muốn chơi." Hoàng đế bệ hạ nhỏ giọng nói với Khuynh Diễm.
"Người chơi làm gì? Muốn thăng chức lên làm Hoàng hậu?"
Triêu Dã lập tức trừng cô một cái. Trẫm đã là hoàng đế, cần gì cái hậu vị đó?
Một thiên tử cao quý như trẫm, chỉ cần...
"Túi mứt quả kia, trẫm muốn phần thưởng mứt quả kia, rất muốn mứt quả kia!"
Khuynh Diễm: "..." Hẳn là lặp lại đến ba lần cơ đấy.
"Yên tâm, sau khi họ tìm được, sẽ mang đến cho bệ hạ, người không cần vất vả tham gia."
Triêu Dã nghi hoặc không hiểu. Tiết mục săn bắn mứt quả không phải để giải trí sao? Sao lại nói là vất vả?
Nhưng rất nhanh thì hắn liền hiểu, bởi vì trong khu rừng phía trước, vang lên tiếng la hét thất thanh!
"Ngươi... ngươi làm gì triều thần vậy?"
"Muốn biết?" Khuynh Diễm nhướng mày.
Triêu Dã lập tức gật đầu.
"Hôn ta." Hai chữ ngắn gọn, biểu lộ rõ ý tứ.
Mặc dù hai người đang ngồi trong doanh trướng, nhưng xung quanh vẫn có rất nhiều cung nữ thái giám, đương nhiên hoàng đế bệ hạ không chịu hôn.
Không nói cho trẫm biết?
Hừ, trẫm tự mình đi xem!
Nhét một túi bánh ngọt vào tay áo, sau đó xách y phục tiến vào rừng.
—
Triêu Dã bàng hoàng nhận ra, triều thần la hét không phải vì họ bị ngược đãi, mà là họ... đang phấn khích?
Các quan đại thần khí chất chững chạc, ăn nói cổ hủ cố chấp, lại ở đây hò hét phấn khích, nghiêm túc sao?!
Chuyện này cũng không thể trách họ, có trách thì nên trách trò chơi mà Khuynh Diễm đưa ra.
Cửa ải đầu tiên là thế này, bịt mắt đập niêu.
Chiếc niêu treo trên cao, một người bịt mắt cầm gậy, người còn lại hướng dẫn phương hướng cho đồng đội mình đập vỡ niêu.
Trò chơi sẽ rất bình thường, nếu như mấy chục cặp đôi không bị bắt chơi trong cùng một thời điểm.
Một đám người bịt mắt, một đám người ra sức la hét, nếu la không đủ to thì sợ đồng đội mình không nghe được.
Mà người bịt mắt cũng rất căng thẳng, âm thanh tới từ bốn phương tám hướng, đâu mới là tiếng gọi của con tim?
Ban đầu còn có thể lịch thiệp nhã nhặn mà chơi, nhưng về sau cũng không biết do ai khởi xướng gào lên, liền biến thành mạnh ai nấy đập, mạnh ai nấy hét.
Làm Triêu Dã nhìn đến... có chút thú vị nha!
Hoàng đế bệ hạ mở ra túi bánh, vừa ăn vừa xem triều thần la hét trong ánh mắt bừng bừng tia sáng.
Ở một góc cách đó không xa, nam tử ngồi trên xe lăn, đang lặng lẽ quan sát náo nhiệt bên trong khu rừng.
Chợt ánh mắt nhìn đến tiểu cô nương thủy linh tinh xảo, con ngươi trong suốt đang lấp lánh lấp lánh, miệng nhỏ không ngừng gặm gặm bánh quế hoa.
Nhìn như tiểu chuột bạch, tham ăn đến vô cùng khả ái.
Nhàn Vương nhìn một lúc lâu, mới từ tốn lên tiếng hỏi: "Cô nương bên đó là ai?"
"Bẩm Vương gia, nô tài cũng không rõ, có lẽ là nữ nhi được vị đại nhân nào đó dẫn theo." Gia đinh bên cạnh cúi đầu bẩm báo.
Nhàn Vương chỉ ở trong phủ lánh đời, hiếm khi ra ngoài xen vào chuyện thế tục, đương nhiên chưa từng gặp qua nguyên chủ.
Mà mấy năm nay, tuy danh tiếng Hoàng quý phi được sủng vang xa vạn dặm, nhưng Khuynh Diễm giữ người rất kỹ, ngoài nội thị trong cung, hầu như không có ai khác thấy qua dung mạo Triêu Dã.
Lúc này Triêu Dã lại không búi tóc kiểu cách, cũng không đầu cắm đầy trâm như các phi tần thường làm.
Hắn chỉ tết một bím tóc dài sau lưng, mặc trang phục đơn giản, để tiện cho việc chạy nhảy ăn uống.
Vì vậy bị nhầm là nữ nhi chưa xuất giá của nhà quan, cũng là chuyện bình thường.
"Vương gia, có cần nô tài đi tìm hiểu cô nương đó là nữ nhi nhà nào không?" Gia đinh nhanh nhẹn hỏi.
Vương gia trước nay không gần nữ sắc, đột nhiên chú ý đến một cô nương, phải lập tức nắm bắt cơ hội.
Nhàn Vương xua tay: "Không cần, ngươi đưa bổn vương qua đó, bổn vương sẽ tự mình hỏi."
Gia đinh lập tức vù vù đẩy xe lăn tới!
Dáng vẻ kia cứ như sợ Vương gia nhà hắn sẽ đột ngột đổi ý mà xuất gia tu hành vậy!
Vì vậy, cảnh tượng trong mắt hoàng đế bệ hạ chính là, đột nhiên có một chiếc xe lăn ào ào lao về phía hắn, như muốn đâm bay luôn hắn!
Làm hắn sợ đến mức ôm chặt túi bánh trên tay, nhanh chân bỏ chạy qua nơi khác.
Xe lăn kia cũng chuyển hướng vù vù bám theo.
Hoàng đế bệ hạ lại hoảng hồn ôm chặt bánh chạy nhanh hơn nữa.
Xe lăn kia tiếp tục điên cuồng tăng tốc.
Hoàng đế bệ hạ càng liều mạng chạy bay bay!
Hai bên cứ ngươi đuổi ta chạy một lúc, hoàng đế bệ hạ mệt đến muốn tắt thở, mà gia đinh bên kia cũng đuối đến sắp đứt hơi.
"Cô nương! Ngươi đứng lại! Mau đứng lại!"
Vương gia nhà ta chỉ muốn làm quen ngươi! Rước ngươi về phủ làm Vương phi! Ngươi đứng lại nghe Vương gia ta nói một lời!
Hoàng đế bệ hạ: Không nghe gì hết! Chạy chạy chạy!
Lão nam nhân ngồi trong xe ngựa, nhìn cảnh vật lướt qua hai bên đường, giữa lông mày hiện lên sát khí cùng căm hận.
Ba năm trước, kể từ khi bị dán cáo thị truy nã, Triêu Lộc Cương đã không còn được sống dưới hình hài chân chính của mình.
Hắn vốn định bắt cóc đồ đệ của Dương Mộc, uy hiếp ông giúp hắn thao túng tin tức, lan truyền danh tiếng tốt về hắn, đồng thời bôi nhọ Triêu Dã.
Từ đó, những nhân sĩ tài đức trong thiên hạ sẽ bất bình mà đứng về phía hắn, cùng hắn chống đối triều đình.
Nhưng không ngờ Dương Mộc đã sớm phát hiện ra mưu đồ của hắn, chẳng những bảo vệ đồ đệ chu toàn, mà còn ở phía sau bịa đặt điều tiếng bôi nhọ hắn, khiến hắn bị cắt đứt cơ hội tương ngộ nhân tài.
Bên trên triều đình lại thanh lọc quan viên, dùng dấu vân tay xác nhận thân phận, nên Triêu Lộc Cương không thể lần nữa dịch dung mạo danh xâm nhập vào.
Cáo thị truy nã đến hiện tại vẫn chưa gỡ xuống, đất phong cùng tài sản của hắn đều bị tịch thu, Triêu Lộc Cương như bị dồn vào ngõ cụt, cuộc sống lẩn trốn chật vật khổ sở.
Muốn tìm một cơ hội trở mình, nhưng lăn lộn suốt ba năm ở Liệp Cổ Quốc đều không đạt được kết quả.
Người bị vùi dập sẽ lấy đau thương làm động lực vươn lên, nhưng nếu vùi dập đến quá nhiều, đau thương sẽ hóa thành thù hận, làm lòng người trầm luân lạc lối.
Triêu Lộc Cương oán hận Triêu Dã!
Hận đến muốn lập tức rút xương lột da, xẻo thịt lăng trì, ăn tươi uống máu!
Ngôi vị hoàng đế kia, vốn phải thuộc về Triêu Lộc Cương hắn!
Nếu tự thân hắn không thể chiếm đoạt được, vậy thì hắn sẽ mượn trợ lực từ bên ngoài.
Liệp Cổ Quốc này, bằng bất cứ giá nào cũng phải thuộc về hắn!
——
Xuân về hoa nở, tháng ba là thời điểm thích hợp tổ chức săn bắn.
Nói đúng hơn, là tổ chức một chuyến dã ngoại, để các đại thần vui chơi nghỉ phép sau một năm 'ăn hành' vất vả.
Dù là triều thần hay là nhân viên, cũng cần được đãi ngộ đầy đủ về cả vật chất lẫn tinh thần.
Sếp lớn Khuynh Diễm hiểu rõ đạo lý này, nên đã sớm phân phó người bên dưới chuẩn bị tiết mục săn bắn mùa xuân.
Nhưng quy tắc năm nay, không săn động vật, mà săn thực vật.
Văn võ bá quan: "..." Đã là thực vật thì săn thế nào? Thực vật chẳng phải chỉ hái gặt thôi sao?
Mọi người đều rất tò mò bệ hạ muốn làm gì, chờ đến khi di chuyển ra doanh trại ở trường săn, thì bí mật mới được tiết lộ.
Lư Tín tiến lên đọc quy tắc: "Cuộc thi săn bắn năm nay có tên Đồng Cam Cộng Khổ, thứ các vị cần săn không phải động vật, mà là... một túi mứt quả ngào đường!"
Văn võ bá quan: Họ muốn khiếu nại! Mứt quả là thực vật sao? Đó rõ ràng là thức ăn!
Khuynh Diễm: Quả dù được chế biến thành mứt thì vẫn là quả, mà đã là quả thì vẫn thuộc thực vật.
Dám nói trẫm sai không?
Văn võ bá quan: "..."
Bệ hạ, người mà cứ thiếu lý lẽ như vậy, thì sớm muộn cũng mất đi chúng thần!
Quay trở lại nội dung cuộc thi, thay vì gọi là săn bắn, thì nên gọi là truy tìm kho báu.
Người tham gia cần vượt qua các chướng ngại vật được thiết kế sẵn, có cưỡi ngựa bắn cung, có thi triển võ thuật, cũng có làm văn đối thơ, trả lời câu đố.
Đây là nguyên nhân cuộc thi này tên Đồng Cam Cộng Khổ, bởi vì có rất ít người văn võ song toàn để vượt thử thách, nên cần quan văn và quan võ tổ hợp lại với nhau, hai người một đội cùng sóng vai thi đấu.
Cặp đôi nào tìm được túi mứt quả mà bệ hạ đã giấu, thì năm nay sẽ được tăng bổng lộc lên gấp ba. Nếu năng lực không tồi, sẽ còn được thăng chức!
Điều kiện hấp dẫn như vậy, có đứa ngốc mới không thèm chơi.
"Trẫm cũng muốn chơi." Hoàng đế bệ hạ nhỏ giọng nói với Khuynh Diễm.
"Người chơi làm gì? Muốn thăng chức lên làm Hoàng hậu?"
Triêu Dã lập tức trừng cô một cái. Trẫm đã là hoàng đế, cần gì cái hậu vị đó?
Một thiên tử cao quý như trẫm, chỉ cần...
"Túi mứt quả kia, trẫm muốn phần thưởng mứt quả kia, rất muốn mứt quả kia!"
Khuynh Diễm: "..." Hẳn là lặp lại đến ba lần cơ đấy.
"Yên tâm, sau khi họ tìm được, sẽ mang đến cho bệ hạ, người không cần vất vả tham gia."
Triêu Dã nghi hoặc không hiểu. Tiết mục săn bắn mứt quả không phải để giải trí sao? Sao lại nói là vất vả?
Nhưng rất nhanh thì hắn liền hiểu, bởi vì trong khu rừng phía trước, vang lên tiếng la hét thất thanh!
"Ngươi... ngươi làm gì triều thần vậy?"
"Muốn biết?" Khuynh Diễm nhướng mày.
Triêu Dã lập tức gật đầu.
"Hôn ta." Hai chữ ngắn gọn, biểu lộ rõ ý tứ.
Mặc dù hai người đang ngồi trong doanh trướng, nhưng xung quanh vẫn có rất nhiều cung nữ thái giám, đương nhiên hoàng đế bệ hạ không chịu hôn.
Không nói cho trẫm biết?
Hừ, trẫm tự mình đi xem!
Nhét một túi bánh ngọt vào tay áo, sau đó xách y phục tiến vào rừng.
—
Triêu Dã bàng hoàng nhận ra, triều thần la hét không phải vì họ bị ngược đãi, mà là họ... đang phấn khích?
Các quan đại thần khí chất chững chạc, ăn nói cổ hủ cố chấp, lại ở đây hò hét phấn khích, nghiêm túc sao?!
Chuyện này cũng không thể trách họ, có trách thì nên trách trò chơi mà Khuynh Diễm đưa ra.
Cửa ải đầu tiên là thế này, bịt mắt đập niêu.
Chiếc niêu treo trên cao, một người bịt mắt cầm gậy, người còn lại hướng dẫn phương hướng cho đồng đội mình đập vỡ niêu.
Trò chơi sẽ rất bình thường, nếu như mấy chục cặp đôi không bị bắt chơi trong cùng một thời điểm.
Một đám người bịt mắt, một đám người ra sức la hét, nếu la không đủ to thì sợ đồng đội mình không nghe được.
Mà người bịt mắt cũng rất căng thẳng, âm thanh tới từ bốn phương tám hướng, đâu mới là tiếng gọi của con tim?
Ban đầu còn có thể lịch thiệp nhã nhặn mà chơi, nhưng về sau cũng không biết do ai khởi xướng gào lên, liền biến thành mạnh ai nấy đập, mạnh ai nấy hét.
Làm Triêu Dã nhìn đến... có chút thú vị nha!
Hoàng đế bệ hạ mở ra túi bánh, vừa ăn vừa xem triều thần la hét trong ánh mắt bừng bừng tia sáng.
Ở một góc cách đó không xa, nam tử ngồi trên xe lăn, đang lặng lẽ quan sát náo nhiệt bên trong khu rừng.
Chợt ánh mắt nhìn đến tiểu cô nương thủy linh tinh xảo, con ngươi trong suốt đang lấp lánh lấp lánh, miệng nhỏ không ngừng gặm gặm bánh quế hoa.
Nhìn như tiểu chuột bạch, tham ăn đến vô cùng khả ái.
Nhàn Vương nhìn một lúc lâu, mới từ tốn lên tiếng hỏi: "Cô nương bên đó là ai?"
"Bẩm Vương gia, nô tài cũng không rõ, có lẽ là nữ nhi được vị đại nhân nào đó dẫn theo." Gia đinh bên cạnh cúi đầu bẩm báo.
Nhàn Vương chỉ ở trong phủ lánh đời, hiếm khi ra ngoài xen vào chuyện thế tục, đương nhiên chưa từng gặp qua nguyên chủ.
Mà mấy năm nay, tuy danh tiếng Hoàng quý phi được sủng vang xa vạn dặm, nhưng Khuynh Diễm giữ người rất kỹ, ngoài nội thị trong cung, hầu như không có ai khác thấy qua dung mạo Triêu Dã.
Lúc này Triêu Dã lại không búi tóc kiểu cách, cũng không đầu cắm đầy trâm như các phi tần thường làm.
Hắn chỉ tết một bím tóc dài sau lưng, mặc trang phục đơn giản, để tiện cho việc chạy nhảy ăn uống.
Vì vậy bị nhầm là nữ nhi chưa xuất giá của nhà quan, cũng là chuyện bình thường.
"Vương gia, có cần nô tài đi tìm hiểu cô nương đó là nữ nhi nhà nào không?" Gia đinh nhanh nhẹn hỏi.
Vương gia trước nay không gần nữ sắc, đột nhiên chú ý đến một cô nương, phải lập tức nắm bắt cơ hội.
Nhàn Vương xua tay: "Không cần, ngươi đưa bổn vương qua đó, bổn vương sẽ tự mình hỏi."
Gia đinh lập tức vù vù đẩy xe lăn tới!
Dáng vẻ kia cứ như sợ Vương gia nhà hắn sẽ đột ngột đổi ý mà xuất gia tu hành vậy!
Vì vậy, cảnh tượng trong mắt hoàng đế bệ hạ chính là, đột nhiên có một chiếc xe lăn ào ào lao về phía hắn, như muốn đâm bay luôn hắn!
Làm hắn sợ đến mức ôm chặt túi bánh trên tay, nhanh chân bỏ chạy qua nơi khác.
Xe lăn kia cũng chuyển hướng vù vù bám theo.
Hoàng đế bệ hạ lại hoảng hồn ôm chặt bánh chạy nhanh hơn nữa.
Xe lăn kia tiếp tục điên cuồng tăng tốc.
Hoàng đế bệ hạ càng liều mạng chạy bay bay!
Hai bên cứ ngươi đuổi ta chạy một lúc, hoàng đế bệ hạ mệt đến muốn tắt thở, mà gia đinh bên kia cũng đuối đến sắp đứt hơi.
"Cô nương! Ngươi đứng lại! Mau đứng lại!"
Vương gia nhà ta chỉ muốn làm quen ngươi! Rước ngươi về phủ làm Vương phi! Ngươi đứng lại nghe Vương gia ta nói một lời!
Hoàng đế bệ hạ: Không nghe gì hết! Chạy chạy chạy!
Bình luận facebook