Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-396
Chương 396: Hỗn Giới Nhân Yêu (12)
Thời điểm bạch xà nhìn thấy mọi người trở về, nàng liền vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Vị cô nương này là ai vậy nha? Mùi hương quen thuộc... là hồ ly tỷ tỷ sao?"
"Là ta." Khuynh Diễm đáp một tiếng, sau đó thẳng tắp đi vào trong.
A Tịnh e ngại nhìn theo, muốn can ngăn cô nhưng lại không dám can ngăn.
Vẫn là bạch xà hồn nhiên hỏi: "Tử Liên đại sư gặp chuyện gì sao? Tại sao lại nhỏ bé nằm trong lòng hồ ly tỷ tỷ, để tỷ ấy bế đi thế kia? Nhìn hai người họ thật đáng yêu, đúng không A Tịnh?"
"..." Đừng gọi tên hắn, phen này hắn đã gây ra họa lớn rồi!
Sư phụ hắn ngất xỉu, là do hắn phản bội sư môn.
Lúc Tử Liên bất chấp tính mạng làm loạn, A Tịnh vì quá lo lắng nên đã ném vào miệng Tử Liên một viên mê dược, khiến hắn ngủ ngay tại chỗ.
Làm một đồ đệ có hiếu, không thể trơ mắt nhìn sư phụ đi vào chỗ chết!
Khoảnh khắc đó rất gan dạ, nhưng giờ thì... hắn bắt đầu sợ hãi! Sư phụ tỉnh dậy sẽ giết chết hắn!
"A Tịnh, A Tịnh, huynh làm sao vậy? Đừng ngất xỉu, mau tỉnh lại đi!"
Khuynh Diễm đi được một đoạn xa, thì nghe thấy âm thanh lo lắng của bạch xà vọng đến.
Cô không dừng lại, vẫn tiếp tục ôm Tử Liên về phòng, thả hắn xuống giường, kéo chăn đắp cho hắn.
Bình thường Tịch Dạ ăn vạ, cô đã không có biện pháp đối phó.
Bây giờ Tử Liên còn thừa hưởng thêm tính vô sỉ từ cô, ăn vạ bất chấp hình tượng, bất chấp tính mạng, thật sự là vô địch thiên hạ!
Cứ đánh ngất mãi cũng không thể giải quyết triệt để vấn đề, phải tìm cách khác...
—
Mê dược tác dụng quá mạnh, Tử Liên ngủ suốt mười tiếng đồng hồ mới có thể tỉnh dậy.
Hắn ngơ ngác phát hiện mình đang nằm trên giường, quần áo đều đã thay đổi.
Ánh mắt Tử Liên ngốc trệ hai giây... Sau đó trực tiếp xách vũ khí đi tìm A Tịnh!
"Sư phụ, con vì nghĩ cho an nguy của người, lúc đó tình thế cấp bách nên con mới..."
A Tịnh đang giải thích thì bị Tử Liên cắt ngang: "Quần áo này là thế nào?"
"Hả?" A Tịnh không hiểu.
Tử Liên chỉ vào bộ đồ ngủ trên người mình.
Chính là loại quần áo bằng lông màu trắng, liền thân từ trên xuống dưới, phía sau còn có một chiếc mũ choàng, trên đỉnh mũ là hai lỗ tai hồ ly hồng hồng trắng trắng. Kiểu dáng mà các cô gái tuổi mộng mơ hay mặc.
Tử Liên nhấn mạnh hỏi: "Quần áo này là thế nào?"
A Tịnh hoang mang gãi đầu: "Quần áo là do sư phụ mặc, sao người lại hỏi con?"
Hắn còn tưởng sư phụ cuồng hồ ly đến mức mua một bộ quần áo, cải trang thành hồ ly để tự sờ chính mình đó chứ!
Trong đầu Tử Liên đột nhiên lóe lên một suy đoán quỷ dị.
Không... chắc là không phải đâu.
"Là tôi mua về tặng anh, thích không?" Âm thanh thiếu nữ vọng đến từ sau lưng: "Tuy chỉ là lông nhân tạo, nhưng nhìn rất giống hồ ly."
Khuynh Diễm bước tới gần, kéo mũ choàng trùm qua tóc Tử Liên, sờ sờ hai chiếc tai hồ ly trên đỉnh đầu hắn, nụ cười cô bất giác nhu hòa hơn mấy phần.
Tiểu ăn vạ đáng yêu nha.
Sau này cứ mặc như vậy, làm hồ ly nhỏ của ta.
Hắc Khuyển: [...] Nó không thấy nụ cười kí chủ nhu hòa, mà nó chỉ thấy cô biến thái!
Nhìn đi nhìn đi, đại nhân vật đã sợ đến mức không nói nên lời luôn rồi kìa!
Tử Liên quả thật đang chấn động cứng đờ tại chỗ.
Quần áo này ảnh hưởng đến hình tượng đại sư thanh cao của hắn, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn mà hắn để ý là...
"Thí chủ tự tay thay quần áo cho bần đạo sao?" Giọng nói Tử Liên có chút run run.
"Ừ, đương nhiên." Khuynh Diễm khảng khái gật đầu.
! ! !
Nếu không phải Tử Liên đủ mạnh mẽ, có lẽ hắn đã trực tiếp té xỉu luôn tại chỗ.
Mấy mươi năm tu hành giữ thân trong sạch, chỉ vì một lần không may gặp nạn, liền bị người ta nhìn toàn bộ thân thể!
Muốn chết cho xong!
Uất ức đến muốn chết cho xong!
Chợt Khuynh Diễm nghĩ đến chuyện gì đó, mở lời thăm dò: "Ở Nhạc Yên Đình chỉ có bạch xà là yêu sao?"
Tử Liên chậm chạp đáp: "Còn có hồ ly thí chủ."
"Vậy ngoại trừ tôi?"
"Thì còn có bạch xà thí chủ." Tử Liên đang khó chịu, nên cố ý không trả lời vào trọng tâm.
Khuynh Diễm: "..."
Thằng nhãi này... Không phải thằng nhãi, hắn là tiểu ăn vạ, tiểu ăn vạ của mình.
Nhịn xuống, nhịn xuống, không được đánh chết tiểu ăn vạ.
Khuynh Diễm hít sâu, kiên nhẫn đặt câu hỏi một cách đầy đủ: "Ngoại trừ tôi và bạch xà, trong Nhạc Yên Đình còn yêu quái nào khác không?"
Tử Liên lời ít ý nhiều: "Sờ sờ lông."
Cho sờ lông, hắn mới tiết lộ.
Không sờ lông, cái gì cũng không nói.
Khuynh Diễm cầm lấy tay Tử Liên, ấn lòng bàn tay hắn lên bộ đồ ngủ bằng lông mềm mại mà hắn đang mặc.
Cô mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như đang nói: Sờ sờ lông rồi đấy, nhanh trả lời đi.
Tử Liên: "..." Không phải sờ lông nhân tạo! Hắn muốn sờ lông hồ ly hàng thật giá thật!
"Sáng nay tôi ngửi được mùi yêu khí phát ra từ trong phòng anh."
Khuynh Diễm vừa dứt lời, thì đáy mắt Tử Liên lập tức tối xuống.
Hắn lạnh giọng hỏi cô: "Thí chủ muốn nói gì?"
"Anh đang nuôi yêu quái trong phòng?" Ta cũng là yêu, tại sao ta không được ngủ ở phòng mi, mà lại để một con yêu khác lăn lộn tại đó?
Chờ ta bắt được, ta cạo chết nó!
Tử Liên nào biết Khuynh Diễm nghĩ gì, hắn tưởng rằng cô đang muốn điều tra bí mật của hắn.
Lại thêm hôm trước cô đã nghe được những lời mà yêu sói nói...
Thái độ Tử Liên đầy xa cách: "Nhạc Yên Đình có bao nhiêu yêu quái, đều không liên quan đến hồ ly thí chủ. Thí chủ thông minh như vậy, cũng nên hiểu rõ một đạo lý, làm người nếu biết quá nhiều, sẽ dẫn đến họa sát thân."
Hắn rõ ràng đang mỉm cười, nhưng trong lời nói lại ẩn ẩn uy hiếp.
"Làm người nếu biết quá nhiều, sẽ dẫn đến họa sát thân..." Khuynh Diễm nghiền ngẫm, hào sảng khoát tay: "Nhưng tôi là yêu, không phải người, không thể gặp họa sát thân!"
Tử Liên: "..." Trọng tâm là người hay yêu sao?
Trọng tâm là hắn nhắc cô đừng có tò mò chuyện của hắn!
Tử Liên lạnh giọng nhấn mạnh: "Bần đạo đã nói hết những gì cần nói, nếu thí chủ cứ cố chấp không quay đầu, bần đạo cũng không còn cách nào khác, đành phải mời thí chủ rời khỏi Nhạc Yên Đình."
Giờ thì không chỉ ánh mắt Tử Liên lạnh lẽo, mà quanh thân Khuynh Diễm cũng tỏa ra hàn khí âm u.
A Tịnh run run lùi về đằng sau, nhân vật nhỏ bé không nên xen vào cuộc chiến đẫm máu, tránh đi thì hơn.
Khuynh Diễm hít sâu nhẫn nhịn, mỉm cười nói: "Tôi sẽ không rời đi, cũng sẽ không quay đầu. Anh ở ngay trước mặt tôi, quay đầu thì làm sao đi về phía anh?"
Quả nhiên như cô dự đoán, Tử Liên vừa nghe xong loại lời đầy ẩn ý này, vành tai hắn liền đỏ lên.
Ánh mắt cũng dần xìu xuống.
Rõ ràng mình đang hung với em ấy, nhưng em ấy vẫn quan tâm mình, hình như là mình làm sai rồi...
Không được!
Tử Liên, phải mạnh mẽ!
Hồ ly giỏi buông lời mê hoặc, chắc chắn cô cố ý nói vậy để mài mòn ý chí chiến đấu của hắn!
Tử Liên khôi phục trấn tĩnh, tiếp tục khai đao: "Nếu thí chủ thật lòng thành ý, thì vẫn có thể quay đầu rồi đi thụt lùi về phía bần đạo."
Khuynh Diễm: "..." Vậy thì mi thử đi thụt lùi thực hành cho ta xem!
Ta nhịn mi đủ rồi đấy!
Tên hỗn xược!
[Kí chủ mau bỏ dao xuống! Không được chém đại nhân vật! Hắn ăn nói ngứa đòn cũng là học từ cô!] Hắc Khuyển đau tim hét loạn.
[Nghiệp hoàn cố hương mà kí chủ!]
Thời điểm bạch xà nhìn thấy mọi người trở về, nàng liền vô cùng ngạc nhiên hỏi: "Vị cô nương này là ai vậy nha? Mùi hương quen thuộc... là hồ ly tỷ tỷ sao?"
"Là ta." Khuynh Diễm đáp một tiếng, sau đó thẳng tắp đi vào trong.
A Tịnh e ngại nhìn theo, muốn can ngăn cô nhưng lại không dám can ngăn.
Vẫn là bạch xà hồn nhiên hỏi: "Tử Liên đại sư gặp chuyện gì sao? Tại sao lại nhỏ bé nằm trong lòng hồ ly tỷ tỷ, để tỷ ấy bế đi thế kia? Nhìn hai người họ thật đáng yêu, đúng không A Tịnh?"
"..." Đừng gọi tên hắn, phen này hắn đã gây ra họa lớn rồi!
Sư phụ hắn ngất xỉu, là do hắn phản bội sư môn.
Lúc Tử Liên bất chấp tính mạng làm loạn, A Tịnh vì quá lo lắng nên đã ném vào miệng Tử Liên một viên mê dược, khiến hắn ngủ ngay tại chỗ.
Làm một đồ đệ có hiếu, không thể trơ mắt nhìn sư phụ đi vào chỗ chết!
Khoảnh khắc đó rất gan dạ, nhưng giờ thì... hắn bắt đầu sợ hãi! Sư phụ tỉnh dậy sẽ giết chết hắn!
"A Tịnh, A Tịnh, huynh làm sao vậy? Đừng ngất xỉu, mau tỉnh lại đi!"
Khuynh Diễm đi được một đoạn xa, thì nghe thấy âm thanh lo lắng của bạch xà vọng đến.
Cô không dừng lại, vẫn tiếp tục ôm Tử Liên về phòng, thả hắn xuống giường, kéo chăn đắp cho hắn.
Bình thường Tịch Dạ ăn vạ, cô đã không có biện pháp đối phó.
Bây giờ Tử Liên còn thừa hưởng thêm tính vô sỉ từ cô, ăn vạ bất chấp hình tượng, bất chấp tính mạng, thật sự là vô địch thiên hạ!
Cứ đánh ngất mãi cũng không thể giải quyết triệt để vấn đề, phải tìm cách khác...
—
Mê dược tác dụng quá mạnh, Tử Liên ngủ suốt mười tiếng đồng hồ mới có thể tỉnh dậy.
Hắn ngơ ngác phát hiện mình đang nằm trên giường, quần áo đều đã thay đổi.
Ánh mắt Tử Liên ngốc trệ hai giây... Sau đó trực tiếp xách vũ khí đi tìm A Tịnh!
"Sư phụ, con vì nghĩ cho an nguy của người, lúc đó tình thế cấp bách nên con mới..."
A Tịnh đang giải thích thì bị Tử Liên cắt ngang: "Quần áo này là thế nào?"
"Hả?" A Tịnh không hiểu.
Tử Liên chỉ vào bộ đồ ngủ trên người mình.
Chính là loại quần áo bằng lông màu trắng, liền thân từ trên xuống dưới, phía sau còn có một chiếc mũ choàng, trên đỉnh mũ là hai lỗ tai hồ ly hồng hồng trắng trắng. Kiểu dáng mà các cô gái tuổi mộng mơ hay mặc.
Tử Liên nhấn mạnh hỏi: "Quần áo này là thế nào?"
A Tịnh hoang mang gãi đầu: "Quần áo là do sư phụ mặc, sao người lại hỏi con?"
Hắn còn tưởng sư phụ cuồng hồ ly đến mức mua một bộ quần áo, cải trang thành hồ ly để tự sờ chính mình đó chứ!
Trong đầu Tử Liên đột nhiên lóe lên một suy đoán quỷ dị.
Không... chắc là không phải đâu.
"Là tôi mua về tặng anh, thích không?" Âm thanh thiếu nữ vọng đến từ sau lưng: "Tuy chỉ là lông nhân tạo, nhưng nhìn rất giống hồ ly."
Khuynh Diễm bước tới gần, kéo mũ choàng trùm qua tóc Tử Liên, sờ sờ hai chiếc tai hồ ly trên đỉnh đầu hắn, nụ cười cô bất giác nhu hòa hơn mấy phần.
Tiểu ăn vạ đáng yêu nha.
Sau này cứ mặc như vậy, làm hồ ly nhỏ của ta.
Hắc Khuyển: [...] Nó không thấy nụ cười kí chủ nhu hòa, mà nó chỉ thấy cô biến thái!
Nhìn đi nhìn đi, đại nhân vật đã sợ đến mức không nói nên lời luôn rồi kìa!
Tử Liên quả thật đang chấn động cứng đờ tại chỗ.
Quần áo này ảnh hưởng đến hình tượng đại sư thanh cao của hắn, nhưng đây chỉ là chuyện nhỏ.
Chuyện lớn mà hắn để ý là...
"Thí chủ tự tay thay quần áo cho bần đạo sao?" Giọng nói Tử Liên có chút run run.
"Ừ, đương nhiên." Khuynh Diễm khảng khái gật đầu.
! ! !
Nếu không phải Tử Liên đủ mạnh mẽ, có lẽ hắn đã trực tiếp té xỉu luôn tại chỗ.
Mấy mươi năm tu hành giữ thân trong sạch, chỉ vì một lần không may gặp nạn, liền bị người ta nhìn toàn bộ thân thể!
Muốn chết cho xong!
Uất ức đến muốn chết cho xong!
Chợt Khuynh Diễm nghĩ đến chuyện gì đó, mở lời thăm dò: "Ở Nhạc Yên Đình chỉ có bạch xà là yêu sao?"
Tử Liên chậm chạp đáp: "Còn có hồ ly thí chủ."
"Vậy ngoại trừ tôi?"
"Thì còn có bạch xà thí chủ." Tử Liên đang khó chịu, nên cố ý không trả lời vào trọng tâm.
Khuynh Diễm: "..."
Thằng nhãi này... Không phải thằng nhãi, hắn là tiểu ăn vạ, tiểu ăn vạ của mình.
Nhịn xuống, nhịn xuống, không được đánh chết tiểu ăn vạ.
Khuynh Diễm hít sâu, kiên nhẫn đặt câu hỏi một cách đầy đủ: "Ngoại trừ tôi và bạch xà, trong Nhạc Yên Đình còn yêu quái nào khác không?"
Tử Liên lời ít ý nhiều: "Sờ sờ lông."
Cho sờ lông, hắn mới tiết lộ.
Không sờ lông, cái gì cũng không nói.
Khuynh Diễm cầm lấy tay Tử Liên, ấn lòng bàn tay hắn lên bộ đồ ngủ bằng lông mềm mại mà hắn đang mặc.
Cô mỉm cười nhìn hắn, ánh mắt như đang nói: Sờ sờ lông rồi đấy, nhanh trả lời đi.
Tử Liên: "..." Không phải sờ lông nhân tạo! Hắn muốn sờ lông hồ ly hàng thật giá thật!
"Sáng nay tôi ngửi được mùi yêu khí phát ra từ trong phòng anh."
Khuynh Diễm vừa dứt lời, thì đáy mắt Tử Liên lập tức tối xuống.
Hắn lạnh giọng hỏi cô: "Thí chủ muốn nói gì?"
"Anh đang nuôi yêu quái trong phòng?" Ta cũng là yêu, tại sao ta không được ngủ ở phòng mi, mà lại để một con yêu khác lăn lộn tại đó?
Chờ ta bắt được, ta cạo chết nó!
Tử Liên nào biết Khuynh Diễm nghĩ gì, hắn tưởng rằng cô đang muốn điều tra bí mật của hắn.
Lại thêm hôm trước cô đã nghe được những lời mà yêu sói nói...
Thái độ Tử Liên đầy xa cách: "Nhạc Yên Đình có bao nhiêu yêu quái, đều không liên quan đến hồ ly thí chủ. Thí chủ thông minh như vậy, cũng nên hiểu rõ một đạo lý, làm người nếu biết quá nhiều, sẽ dẫn đến họa sát thân."
Hắn rõ ràng đang mỉm cười, nhưng trong lời nói lại ẩn ẩn uy hiếp.
"Làm người nếu biết quá nhiều, sẽ dẫn đến họa sát thân..." Khuynh Diễm nghiền ngẫm, hào sảng khoát tay: "Nhưng tôi là yêu, không phải người, không thể gặp họa sát thân!"
Tử Liên: "..." Trọng tâm là người hay yêu sao?
Trọng tâm là hắn nhắc cô đừng có tò mò chuyện của hắn!
Tử Liên lạnh giọng nhấn mạnh: "Bần đạo đã nói hết những gì cần nói, nếu thí chủ cứ cố chấp không quay đầu, bần đạo cũng không còn cách nào khác, đành phải mời thí chủ rời khỏi Nhạc Yên Đình."
Giờ thì không chỉ ánh mắt Tử Liên lạnh lẽo, mà quanh thân Khuynh Diễm cũng tỏa ra hàn khí âm u.
A Tịnh run run lùi về đằng sau, nhân vật nhỏ bé không nên xen vào cuộc chiến đẫm máu, tránh đi thì hơn.
Khuynh Diễm hít sâu nhẫn nhịn, mỉm cười nói: "Tôi sẽ không rời đi, cũng sẽ không quay đầu. Anh ở ngay trước mặt tôi, quay đầu thì làm sao đi về phía anh?"
Quả nhiên như cô dự đoán, Tử Liên vừa nghe xong loại lời đầy ẩn ý này, vành tai hắn liền đỏ lên.
Ánh mắt cũng dần xìu xuống.
Rõ ràng mình đang hung với em ấy, nhưng em ấy vẫn quan tâm mình, hình như là mình làm sai rồi...
Không được!
Tử Liên, phải mạnh mẽ!
Hồ ly giỏi buông lời mê hoặc, chắc chắn cô cố ý nói vậy để mài mòn ý chí chiến đấu của hắn!
Tử Liên khôi phục trấn tĩnh, tiếp tục khai đao: "Nếu thí chủ thật lòng thành ý, thì vẫn có thể quay đầu rồi đi thụt lùi về phía bần đạo."
Khuynh Diễm: "..." Vậy thì mi thử đi thụt lùi thực hành cho ta xem!
Ta nhịn mi đủ rồi đấy!
Tên hỗn xược!
[Kí chủ mau bỏ dao xuống! Không được chém đại nhân vật! Hắn ăn nói ngứa đòn cũng là học từ cô!] Hắc Khuyển đau tim hét loạn.
[Nghiệp hoàn cố hương mà kí chủ!]
Bình luận facebook