Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chap-138
Chương 138: Chương 69.1: Tà Ma Ngoại Đạo (2)
Đường phố tấp nập ồn ào, một tiểu cô nương đang ung dung bước đi, môi nhỏ chúm chím cong cong, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu... Nếu không nhìn thấy thanh đao trên tay cô thì có lẽ người ta sẽ nói vậy.
Đứa bé nhà nào ra đường lại ôm đao thế kia!
Nhỡ chém loạn thì không biết lấy ai đền tội đâu!
Khuynh Diễm vác đao ra khỏi tiệm cầm đồ, quay đầu nhìn người phía sau: "Chẳng phải ngươi nói nó là bảo vật sao?"
Hôm qua tiện tay cướp đao làm đạo cụ tự sát, sau đó vì ngôi sao may mắn không tự sát nữa.
Cô đã định vứt đao đi, nhưng tên tiểu tử này cứ khăng khăng đây là bảo vật.
Bảo vật cái khỉ gì? Cô kéo nó đi cả buổi sáng cũng chẳng ma nào mua.
Thang đao lại nặng như vậy... đừng nói tiểu tử này cố ý chơi ta nha!
Nam hài bị ánh mắt Khuynh Diễm dọa cho co lại, lí nhí giải thích: "Phụ thân ta nói nó là bảo vật, ông ấy rất quý nó, nên ta mới lấy trộm..."
Nam hài chợt ngưng bặt. Không thể để người khác biết hắn trộm đồ!
Thằng nhóc này chính là kẻ hôm qua bị Khuynh Diễm đoạt bánh quế hoa.
Hàn Cảnh, tiểu thiếu gia Hàn gia, đại gia tộc giàu có nhất đại lục trong vòng một trăm năm qua.
Phụ mẫu hắn sinh năm nữ hài tử, cuối cùng mới lọt ra được hắn. Từ nhỏ đã được cưng chiều, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng.
Tháng trước, Hàn Cảnh nhìn thấy một Tu Chân Giả ngự kiếm phi hành, chợt như tìm được ước mơ, bộc phát muốn tu tiên.
Hàn lão gia nghe xong lập tức phản đối. Ai cho hắn tu tiên? Phải ở nhà kế thừa gia sản!
Hàn Cảnh nửa đêm lén lút trộm đồ, bỏ nhà chạy theo tiếng gọi con tim.
Kết quả vừa mới ra khỏi thành chưa được trăm dặm đã đi ngang một ngôi làng nồng nặc mùi tanh hôi.
Dưới ánh trăng, thi thể chất thành từng đống, từ bên trong đột ngột bò ra một cương thi nữ hài tử, sau đó, cương thi nhìn hắn, mỉm cười.
Phu xe sợ đến vứt ngựa bỏ chạy, Hàn Cảnh chân ngắn xui xẻo bị cương thi bắt lại, còn bị cướp thức ăn và thanh đao bảo vật.
Sau đó không hiểu sao cương thi thả hắn đi, Hàn Cảnh mừng rỡ chạy vào rừng... gặp trúng thổ phỉ.
Thổ phỉ trấn lột hết ngân phiếu trên người hắn, may mà cương thi đi ngang cứu hắn một mạng.
Nhưng ngân phiếu của hắn lại rơi ngược vào tay cương thi...
Khuynh Diễm dừng lại, cảnh giác quay đầu: "Ngươi đi theo ta làm gì?" Bám theo cả buổi rồi, không biết phiền sao?
"Tiểu muội muội, ta đói bụng..." Hàn Cảnh ủ rũ than.
"Ngươi đói thì liên quan gì đến ta?" Định ăn vạ ta à? Cỡ như mi không đủ phẩm cách đâu.
"Muội có thể chia một ít ngân phiếu lại cho ta không?" Hàn Cảnh thấp thỏm đề nghị. Đói quá hu hu!
Khuynh Diễm lập tức từ chối: "Tiền này ta kiếm được bằng sức lực của mình, tại sao phải cho ngươi?"
Thân thể phế vật của nguyên chủ đánh nhau rất vất vả, cô suýt nữa tháo khớp ra rồi, chia gì mà chia!
Hàn Cảnh ủy khuất nhưng không dám than. Nếu tối qua Khuynh Diễm không cứu hắn thì đến mạng hắn cũng không còn, ngân phiếu đó quả thật thuộc về cô...
Nhưng trong sách nói đại hiệp cứu người đều không màng tiền bạc mà, tại sao tiểu muội muội này lại lấy tiền? Như vậy không đúng kịch bản đâu!
"Tiểu nha đầu, đứng lại đó cho ta!"
Khuynh Diễm vừa bước vào hẻm nhỏ, liền bị hai mươi đại thúc bặm trợn xông ra cản đường.
"Có việc gì?" Cô nghi hoặc nhìn đám người đối diện, hình xăm kia hình như hơi quen quen...
"Nghe nói tối qua ngươi đánh huynh đệ ta?" Đại thúc lắc lắc hàm râu xồm xoàm, lớn giọng quát.
Khuynh Diễm im lặng suy nghĩ. Tối qua cô vừa xuyên đến thế giới này, đâu có đánh ai.
"Mang người ra!"
Đại thúc lại quát thêm một tiếng, đám lâu la phía sau nhanh chóng nép sang hai bên.
Người cuối hàng xách lên hai cái cáng, trên cáng là hai kẻ mặt mũi bầm dập, vừa nhìn thấy Khuynh Diễm, họ lập tức điên cuồng co giật.
Hàn Cảnh run run nói nhỏ: "Tiểu muội muội, bọn họ là thổ phỉ tối qua bị muội đánh..."
Khuynh Diễm: "..." Này không phải ta cố ý đâu.
Là do thân thể nguyên chủ quá yếu ớt, ta nhất thời không khống chế được lực đạo xuống tay hơi mạnh.
Đây là tai nạn nghề nghiệp!
"Nha đầu thối, ai cho ngươi lá gan động vào người của ta!" Đại thúc tiếp tục hét ầm lên.
"Thân là thổ phỉ lại bị một tiểu hài tử giã ra bã." Khuynh Diễm nghiêm giọng phê bình: "Nếu ta là các ngươi thì ta đã dứt khoát đập đầu vào đậu hủ tự sát cho xong."
Hai thổ phỉ nằm trên cáng vừa nghe câu nói của Khuynh Diễm, thân thể lập tức run rẩy dữ dội.
Đại thúc trừng mắt cảnh cáo cô, tiến tới vỗ vai huynh đệ bốp bốp muốn trấn an... huynh đệ bị hắn vỗ đến ngất xỉu.
Đám thổ phỉ: "..." Đại ca sát hại đồng môn rồi!
"Yêu nữ! Ngươi lại dám dùng tà thuật khiến người của ta ngất xỉu!" Đại thúc phẫn nộ gào lên.
Khuynh\-yêu\-nữ\-Diễm, vô duyên vô cớ bị quăng nồi.
"Huynh đệ đâu! Xông lên tiêu diệt..."
"Khoan đã." Khuynh Diễm giơ tay ngắt lời: "Các ngươi chỉ là một đám thổ phỉ quèn, đấu với ta thì các ngươi chắc chắn ăn thiệt."
"Đừng nói các ngươi có hai mươi người, cho dù các ngươi kéo đến hai trăm người, ta cũng..." Khuynh Diễm chợt dừng lại, mở to mắt chỉ ra sau lưng đám thổ phỉ: "Quan binh đến!"
Thổ phỉ hoảng hồn suýt giẫm vào nhau, tán loạn co chân chạy.
Sau đó lại cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, làm gì có quan binh!
Mẹ nó bọn họ bị lừa rồi!!
—
Khuynh Diễm nấp sau xe ngựa, nhìn đám thổ phỉ đang ào ào đuổi về một hướng khác.
Xông lên đánh nhau? Có kẻ ngốc mới đánh!
Thân thể nguyên chủ bị hạ cấm thuật, lại là đứa bé lùn tịt yếu ớt. Đám thổ phỉ thì vừa đông vừa to con.
Địch ta chênh lệch, ba mươi sáu kế, chạy... khụ, không phải, rút lui bảo toàn thể lực mới là thượng sách.
Khuynh Diễm nhìn qua kẻ đang nấp bên cạnh: "Ngươi ở đây làm gì?"
"Trốn... trốn đó tiểu muội muội." Hàn Cảnh run run chỉ ra bên ngoài. Nếu không phải hắn nhanh chân chạy theo cô, chắc giờ đã toi đời rồi.
"Phản ứng của ngươi cũng khá đấy." Khuynh Diễm không rõ ý vị nhìn Hàn Cảnh một vòng.
Ngoại hình không có gì kì quái, hay là thu về đi?
Hàn Cảnh cảnh giác lùi lại, tay làm tư thế thủ trước ngực. Tiểu muội muội cương thi này không phải vừa mắt hắn chứ?
Khuynh Diễm không quan tâm phản ứng của hắn, nhìn ra ngoài hỏi: "Ngươi biết đám thổ phỉ đó tên gì không?"
"Tối qua ta nghe bọn chúng xưng là..." Hàn Cảnh cố gắng nhớ lại: "Hoành Đao Đoạt Ái\*."
\*Hoành đao đoạt ái \(cầm ngang đao đoạt ái tình\): ý chỉ người thứ ba nhảy vào cướp đoạt ái tình của người khác.
Khuynh Diễm co rút khóe môi.
Đầu năm nay băng đản thổ phỉ đều lấy tên cá tính như vậy?
Cướp tiền tài không đủ, còn muốn vác đao đi phá cặp đôi?
"Đi thôi." Khuynh Diễm kéo lê thanh đao trên mặt đất, thân thể nhỏ nhắn tiến về phía trước.
"Đi đâu vậy tiểu muội muội?" Hàn Cảnh nhanh chân chạy theo.
Khuynh Diễm híp mắt mỉm cười: "Đi Hoành Đao Đoạt Ái kế thừa sản nghiệp."
Hàn Cảnh: "..." Tiểu muội muội đùa không vui chút nào.
Đường phố tấp nập ồn ào, một tiểu cô nương đang ung dung bước đi, môi nhỏ chúm chím cong cong, dáng vẻ xinh xắn đáng yêu... Nếu không nhìn thấy thanh đao trên tay cô thì có lẽ người ta sẽ nói vậy.
Đứa bé nhà nào ra đường lại ôm đao thế kia!
Nhỡ chém loạn thì không biết lấy ai đền tội đâu!
Khuynh Diễm vác đao ra khỏi tiệm cầm đồ, quay đầu nhìn người phía sau: "Chẳng phải ngươi nói nó là bảo vật sao?"
Hôm qua tiện tay cướp đao làm đạo cụ tự sát, sau đó vì ngôi sao may mắn không tự sát nữa.
Cô đã định vứt đao đi, nhưng tên tiểu tử này cứ khăng khăng đây là bảo vật.
Bảo vật cái khỉ gì? Cô kéo nó đi cả buổi sáng cũng chẳng ma nào mua.
Thang đao lại nặng như vậy... đừng nói tiểu tử này cố ý chơi ta nha!
Nam hài bị ánh mắt Khuynh Diễm dọa cho co lại, lí nhí giải thích: "Phụ thân ta nói nó là bảo vật, ông ấy rất quý nó, nên ta mới lấy trộm..."
Nam hài chợt ngưng bặt. Không thể để người khác biết hắn trộm đồ!
Thằng nhóc này chính là kẻ hôm qua bị Khuynh Diễm đoạt bánh quế hoa.
Hàn Cảnh, tiểu thiếu gia Hàn gia, đại gia tộc giàu có nhất đại lục trong vòng một trăm năm qua.
Phụ mẫu hắn sinh năm nữ hài tử, cuối cùng mới lọt ra được hắn. Từ nhỏ đã được cưng chiều, muốn sao có sao, muốn trăng có trăng.
Tháng trước, Hàn Cảnh nhìn thấy một Tu Chân Giả ngự kiếm phi hành, chợt như tìm được ước mơ, bộc phát muốn tu tiên.
Hàn lão gia nghe xong lập tức phản đối. Ai cho hắn tu tiên? Phải ở nhà kế thừa gia sản!
Hàn Cảnh nửa đêm lén lút trộm đồ, bỏ nhà chạy theo tiếng gọi con tim.
Kết quả vừa mới ra khỏi thành chưa được trăm dặm đã đi ngang một ngôi làng nồng nặc mùi tanh hôi.
Dưới ánh trăng, thi thể chất thành từng đống, từ bên trong đột ngột bò ra một cương thi nữ hài tử, sau đó, cương thi nhìn hắn, mỉm cười.
Phu xe sợ đến vứt ngựa bỏ chạy, Hàn Cảnh chân ngắn xui xẻo bị cương thi bắt lại, còn bị cướp thức ăn và thanh đao bảo vật.
Sau đó không hiểu sao cương thi thả hắn đi, Hàn Cảnh mừng rỡ chạy vào rừng... gặp trúng thổ phỉ.
Thổ phỉ trấn lột hết ngân phiếu trên người hắn, may mà cương thi đi ngang cứu hắn một mạng.
Nhưng ngân phiếu của hắn lại rơi ngược vào tay cương thi...
Khuynh Diễm dừng lại, cảnh giác quay đầu: "Ngươi đi theo ta làm gì?" Bám theo cả buổi rồi, không biết phiền sao?
"Tiểu muội muội, ta đói bụng..." Hàn Cảnh ủ rũ than.
"Ngươi đói thì liên quan gì đến ta?" Định ăn vạ ta à? Cỡ như mi không đủ phẩm cách đâu.
"Muội có thể chia một ít ngân phiếu lại cho ta không?" Hàn Cảnh thấp thỏm đề nghị. Đói quá hu hu!
Khuynh Diễm lập tức từ chối: "Tiền này ta kiếm được bằng sức lực của mình, tại sao phải cho ngươi?"
Thân thể phế vật của nguyên chủ đánh nhau rất vất vả, cô suýt nữa tháo khớp ra rồi, chia gì mà chia!
Hàn Cảnh ủy khuất nhưng không dám than. Nếu tối qua Khuynh Diễm không cứu hắn thì đến mạng hắn cũng không còn, ngân phiếu đó quả thật thuộc về cô...
Nhưng trong sách nói đại hiệp cứu người đều không màng tiền bạc mà, tại sao tiểu muội muội này lại lấy tiền? Như vậy không đúng kịch bản đâu!
"Tiểu nha đầu, đứng lại đó cho ta!"
Khuynh Diễm vừa bước vào hẻm nhỏ, liền bị hai mươi đại thúc bặm trợn xông ra cản đường.
"Có việc gì?" Cô nghi hoặc nhìn đám người đối diện, hình xăm kia hình như hơi quen quen...
"Nghe nói tối qua ngươi đánh huynh đệ ta?" Đại thúc lắc lắc hàm râu xồm xoàm, lớn giọng quát.
Khuynh Diễm im lặng suy nghĩ. Tối qua cô vừa xuyên đến thế giới này, đâu có đánh ai.
"Mang người ra!"
Đại thúc lại quát thêm một tiếng, đám lâu la phía sau nhanh chóng nép sang hai bên.
Người cuối hàng xách lên hai cái cáng, trên cáng là hai kẻ mặt mũi bầm dập, vừa nhìn thấy Khuynh Diễm, họ lập tức điên cuồng co giật.
Hàn Cảnh run run nói nhỏ: "Tiểu muội muội, bọn họ là thổ phỉ tối qua bị muội đánh..."
Khuynh Diễm: "..." Này không phải ta cố ý đâu.
Là do thân thể nguyên chủ quá yếu ớt, ta nhất thời không khống chế được lực đạo xuống tay hơi mạnh.
Đây là tai nạn nghề nghiệp!
"Nha đầu thối, ai cho ngươi lá gan động vào người của ta!" Đại thúc tiếp tục hét ầm lên.
"Thân là thổ phỉ lại bị một tiểu hài tử giã ra bã." Khuynh Diễm nghiêm giọng phê bình: "Nếu ta là các ngươi thì ta đã dứt khoát đập đầu vào đậu hủ tự sát cho xong."
Hai thổ phỉ nằm trên cáng vừa nghe câu nói của Khuynh Diễm, thân thể lập tức run rẩy dữ dội.
Đại thúc trừng mắt cảnh cáo cô, tiến tới vỗ vai huynh đệ bốp bốp muốn trấn an... huynh đệ bị hắn vỗ đến ngất xỉu.
Đám thổ phỉ: "..." Đại ca sát hại đồng môn rồi!
"Yêu nữ! Ngươi lại dám dùng tà thuật khiến người của ta ngất xỉu!" Đại thúc phẫn nộ gào lên.
Khuynh\-yêu\-nữ\-Diễm, vô duyên vô cớ bị quăng nồi.
"Huynh đệ đâu! Xông lên tiêu diệt..."
"Khoan đã." Khuynh Diễm giơ tay ngắt lời: "Các ngươi chỉ là một đám thổ phỉ quèn, đấu với ta thì các ngươi chắc chắn ăn thiệt."
"Đừng nói các ngươi có hai mươi người, cho dù các ngươi kéo đến hai trăm người, ta cũng..." Khuynh Diễm chợt dừng lại, mở to mắt chỉ ra sau lưng đám thổ phỉ: "Quan binh đến!"
Thổ phỉ hoảng hồn suýt giẫm vào nhau, tán loạn co chân chạy.
Sau đó lại cảm thấy không đúng, quay đầu nhìn lại, làm gì có quan binh!
Mẹ nó bọn họ bị lừa rồi!!
—
Khuynh Diễm nấp sau xe ngựa, nhìn đám thổ phỉ đang ào ào đuổi về một hướng khác.
Xông lên đánh nhau? Có kẻ ngốc mới đánh!
Thân thể nguyên chủ bị hạ cấm thuật, lại là đứa bé lùn tịt yếu ớt. Đám thổ phỉ thì vừa đông vừa to con.
Địch ta chênh lệch, ba mươi sáu kế, chạy... khụ, không phải, rút lui bảo toàn thể lực mới là thượng sách.
Khuynh Diễm nhìn qua kẻ đang nấp bên cạnh: "Ngươi ở đây làm gì?"
"Trốn... trốn đó tiểu muội muội." Hàn Cảnh run run chỉ ra bên ngoài. Nếu không phải hắn nhanh chân chạy theo cô, chắc giờ đã toi đời rồi.
"Phản ứng của ngươi cũng khá đấy." Khuynh Diễm không rõ ý vị nhìn Hàn Cảnh một vòng.
Ngoại hình không có gì kì quái, hay là thu về đi?
Hàn Cảnh cảnh giác lùi lại, tay làm tư thế thủ trước ngực. Tiểu muội muội cương thi này không phải vừa mắt hắn chứ?
Khuynh Diễm không quan tâm phản ứng của hắn, nhìn ra ngoài hỏi: "Ngươi biết đám thổ phỉ đó tên gì không?"
"Tối qua ta nghe bọn chúng xưng là..." Hàn Cảnh cố gắng nhớ lại: "Hoành Đao Đoạt Ái\*."
\*Hoành đao đoạt ái \(cầm ngang đao đoạt ái tình\): ý chỉ người thứ ba nhảy vào cướp đoạt ái tình của người khác.
Khuynh Diễm co rút khóe môi.
Đầu năm nay băng đản thổ phỉ đều lấy tên cá tính như vậy?
Cướp tiền tài không đủ, còn muốn vác đao đi phá cặp đôi?
"Đi thôi." Khuynh Diễm kéo lê thanh đao trên mặt đất, thân thể nhỏ nhắn tiến về phía trước.
"Đi đâu vậy tiểu muội muội?" Hàn Cảnh nhanh chân chạy theo.
Khuynh Diễm híp mắt mỉm cười: "Đi Hoành Đao Đoạt Ái kế thừa sản nghiệp."
Hàn Cảnh: "..." Tiểu muội muội đùa không vui chút nào.
Bình luận facebook