Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 18
Khuynh Diễm vui vẻ sảng khoái quay lại lớp học, tươi cười gật đầu chào giáo viên.
Người trên bục ra hiệu cô trở về chỗ ngồi, cũng chẳng có ý định nhắc nhở hay trách mắng.
Bạn học trong lớp trợn mắt không phục, túm tụm lại nhỏ giọng thì thầm.
Bọn họ nói gì Khuynh Diễm cũng không để tâm nghe, đang là giờ học, chỗ ngồi lại cách xa nhau, mọi người đều là lén lút trò chuyện, nước sông không phạm nước giếng là được.
Nhưng mà vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ, điển hình là hai nữ sinh ngồi phía trước Khuynh Diễm, đang có rất nhiều ý kiến.
"Đã trốn học còn dám mặt dày tiến vào lớp!" Nữ sinh bên trái liếc mắt nghiến răng.
"Không phải ỷ vào gia thế của mình sao? Trường này ai không phải người có tiền, vậy mà suốt ngày tỏ vẻ chỉ có ta đây là đại tiểu thư." Nữ sinh bên phải phụ họa.
"Cũng chỉ dựa vào tiền của cha mẹ, lại mặt dày không biết xấu hổ!"
"Nhắc đến không biết xấu hổ, còn nhớ lúc Tần Ưu mới đến, cô ta liền cố ý câu dẫn không?"
"Cô ta và Tần Ưu? Bằng cô ta mà cũng xứng với Tần Ưu?" Nữ sinh nâng cao giọng, trừng mắt chanh chua.
"Chẳng qua có chút nhan sắc, nhà có chút tiền, có gì hơn người? Học hành lơ đễnh, ngạo mạn không xem ai ra gì, bạn bè còn không có, có người nào tình nguyện thích cô ta?"
\[Kí chủ, cô tức giận sao?\] Hệ Thống có cảm giác cực kỳ bất an, kí chủ cười rạng rỡ như thế, không phải định xử lý người đấy chứ?
"Tức giận? Tại sao?" Khuynh Diễm khó hiểu: "Bọn họ nói cũng có điểm đúng."
\[Kí chủ đại nhân không trách kẻ tiểu nhân, cô mặc kệ bọn họ, không cần phải bận lòng!\] Hệ Thống thở phù phù nói một hơi: \[Tâm bình khí hòa mới có thể làm đại sự a kí chủ!\]
"Đâu chỉ câu dẫn Tần Ưu, còn dây dưa không rõ với Bùi thiếu. Loại con gái như cô ta, thèm đàn ông đến phát điên rồi, ban nãy trốn học cũng không biết là đi câu dẫn ai!"
"Này, sao thành tích Sở Khuynh Diễm lại cao thế? Không phải gian lận đấy chứ?"
"Cha mẹ cô ta bỏ tiền mua chuộc nhà trường và giáo viên, chuyện này ai chẳng biết." Nữ sinh khinh bỉ, nói chắc chắn như mình đã tận mắt nhìn thấy.
"Đâu chỉ mua chuộc bằng tiền, chắc chắn cô ta đã cùng giáo viên thông đồng làm loại chuyện mờ ám đó. Sở Khuynh Diễm vô sỉ không biết xấu hổ, chuyện này cũng không có gì lạ."
"Không phải chứ? Thật ghê tởm!" Nữ sinh nhăn mặt ghét bỏ: "Trường học nên khai trừ cô ta!"
\[Kí chủ... hay là ta mở chức năng che chắn để cô không nghe thấy lời bọn họ nữa nhé!\] Hệ Thống run rẩy, cảm giác bất an của nó càng ngày càng lớn.
Những người đó mau câm miệng đi! Kí chủ phát rồ thì đến nó cũng không cản nổi đâu đấy!!
"Mi lo lắng cái gì? Bọn họ kể chuyện thú vị, kịch bản không tồi, đáng tuyên dương." Khuynh Diễm gật gù tán thưởng.
\[Kí chủ... không tức giận thật chứ?\] Nó cảm thấy không đúng lắm!
"Không tức giận." Khuynh Diễm nói như chặt sắc chém đinh, trấn an Hệ Thống.
Giây tiếp theo cô đứng dậy, báo cáo với giáo viên: "Thưa thầy, hai bạn này nói chuyện riêng trong giờ học, ảnh hưởng đến giấc ngủ... à không, ảnh hưởng việc tiếp thu bài giảng của em."
Hệ Thống: \[...\] Không tức giận cái quỷ gì!
Mọi người: "..." Đừng tưởng bọn họ không nghe thấy hai từ 'giấc ngủ' nhé!
Giáo viên nghiêm mặt: "Các em không học thì ra ngoài, để các bạn tập trung học."
Hai nữ sinh giật mình, bọn họ không dám gây sự trực tiếp với Khuynh Diễm, nhưng họ là cố ý nói to cho cô nghe.
Tính cách nguyên chủ cao ngạo, cô ấy không thích nhất chính là ồn ào, sợ gây sự ở nơi đông người sẽ mất mặt. Mọi người đều biết rõ điều này, nên chỉ cần có cơ hội liền lớn tiếng thảo luận châm chọc cô ấy.
Những chuyện thế này cũng không phải lần đầu, Khuynh Diễm không rõ nguyên chủ tu dưỡng tốt đến mức nào mà lại có thể để mặc bọn họ. Nhưng cô không phải nguyên chủ, người ta đã đưa đến tận cửa, sao cô có thể phụ lòng?
Hai nữ sinh nghi hoặc, sao hôm nay Khuynh Diễm lại chủ động tố cáo trước lớp, nhưng với tính cách sợ ồn ào trước giờ của cô, chỉ cần bọn họ làm to chuyện, nhất định cô sẽ chủ động chịu thua.
"Thưa thầy, tụi em không nói chuyện riêng!" Nữ sinh bên trái uất ức lên tiếng.
"Đúng vậy! Tụi em không có!" Nữ sinh bên phải phụ họa.
"Khuynh Diễm, tại sao cậu lại vu oan cho bọn tớ?"
"Thầy nói hai cậu ấy có nói chuyện riêng trong giờ học không?" Khuynh Diễm không trả lời nữ sinh mà chỉ tươi cười hỏi giáo viên.
Giáo viên: "..." Em hỏi tôi? Em tố cáo xong lại hỏi tôi? Em cũng giỏi đá bóng quá!
"Các em đi ra ngoài." Giáo viên khẽ nâng gọng kính, nghiêm mặt nói.
"Thầy không công bằng! Tại sao lại phạt bọn em? Bọn em không có!" Nữ sinh bên trái lớn tiếng hét lên, một mực oan uổng không nhận.
Giáo viên rõ ràng là thiên vị, cô ta không phục!
"Khuynh Diễm, chúng ta là bạn cùng lớp, cậu không nên hắt nước bẩn vào bọn tớ như thế!"
Nữ sinh bên phải cắn môi, mắt ươn ướt nhìn Khuynh Diễm, xoay qua kéo tay nữ sinh còn lại: "Thầy đã nói vậy thì cứ coi như chúng ta thực sự nói chuyện riêng đi, chúng ta ra ngoài để Khuynh Diễm vui lòng.
Người trên bục ra hiệu cô trở về chỗ ngồi, cũng chẳng có ý định nhắc nhở hay trách mắng.
Bạn học trong lớp trợn mắt không phục, túm tụm lại nhỏ giọng thì thầm.
Bọn họ nói gì Khuynh Diễm cũng không để tâm nghe, đang là giờ học, chỗ ngồi lại cách xa nhau, mọi người đều là lén lút trò chuyện, nước sông không phạm nước giếng là được.
Nhưng mà vẫn có một vài trường hợp ngoại lệ, điển hình là hai nữ sinh ngồi phía trước Khuynh Diễm, đang có rất nhiều ý kiến.
"Đã trốn học còn dám mặt dày tiến vào lớp!" Nữ sinh bên trái liếc mắt nghiến răng.
"Không phải ỷ vào gia thế của mình sao? Trường này ai không phải người có tiền, vậy mà suốt ngày tỏ vẻ chỉ có ta đây là đại tiểu thư." Nữ sinh bên phải phụ họa.
"Cũng chỉ dựa vào tiền của cha mẹ, lại mặt dày không biết xấu hổ!"
"Nhắc đến không biết xấu hổ, còn nhớ lúc Tần Ưu mới đến, cô ta liền cố ý câu dẫn không?"
"Cô ta và Tần Ưu? Bằng cô ta mà cũng xứng với Tần Ưu?" Nữ sinh nâng cao giọng, trừng mắt chanh chua.
"Chẳng qua có chút nhan sắc, nhà có chút tiền, có gì hơn người? Học hành lơ đễnh, ngạo mạn không xem ai ra gì, bạn bè còn không có, có người nào tình nguyện thích cô ta?"
\[Kí chủ, cô tức giận sao?\] Hệ Thống có cảm giác cực kỳ bất an, kí chủ cười rạng rỡ như thế, không phải định xử lý người đấy chứ?
"Tức giận? Tại sao?" Khuynh Diễm khó hiểu: "Bọn họ nói cũng có điểm đúng."
\[Kí chủ đại nhân không trách kẻ tiểu nhân, cô mặc kệ bọn họ, không cần phải bận lòng!\] Hệ Thống thở phù phù nói một hơi: \[Tâm bình khí hòa mới có thể làm đại sự a kí chủ!\]
"Đâu chỉ câu dẫn Tần Ưu, còn dây dưa không rõ với Bùi thiếu. Loại con gái như cô ta, thèm đàn ông đến phát điên rồi, ban nãy trốn học cũng không biết là đi câu dẫn ai!"
"Này, sao thành tích Sở Khuynh Diễm lại cao thế? Không phải gian lận đấy chứ?"
"Cha mẹ cô ta bỏ tiền mua chuộc nhà trường và giáo viên, chuyện này ai chẳng biết." Nữ sinh khinh bỉ, nói chắc chắn như mình đã tận mắt nhìn thấy.
"Đâu chỉ mua chuộc bằng tiền, chắc chắn cô ta đã cùng giáo viên thông đồng làm loại chuyện mờ ám đó. Sở Khuynh Diễm vô sỉ không biết xấu hổ, chuyện này cũng không có gì lạ."
"Không phải chứ? Thật ghê tởm!" Nữ sinh nhăn mặt ghét bỏ: "Trường học nên khai trừ cô ta!"
\[Kí chủ... hay là ta mở chức năng che chắn để cô không nghe thấy lời bọn họ nữa nhé!\] Hệ Thống run rẩy, cảm giác bất an của nó càng ngày càng lớn.
Những người đó mau câm miệng đi! Kí chủ phát rồ thì đến nó cũng không cản nổi đâu đấy!!
"Mi lo lắng cái gì? Bọn họ kể chuyện thú vị, kịch bản không tồi, đáng tuyên dương." Khuynh Diễm gật gù tán thưởng.
\[Kí chủ... không tức giận thật chứ?\] Nó cảm thấy không đúng lắm!
"Không tức giận." Khuynh Diễm nói như chặt sắc chém đinh, trấn an Hệ Thống.
Giây tiếp theo cô đứng dậy, báo cáo với giáo viên: "Thưa thầy, hai bạn này nói chuyện riêng trong giờ học, ảnh hưởng đến giấc ngủ... à không, ảnh hưởng việc tiếp thu bài giảng của em."
Hệ Thống: \[...\] Không tức giận cái quỷ gì!
Mọi người: "..." Đừng tưởng bọn họ không nghe thấy hai từ 'giấc ngủ' nhé!
Giáo viên nghiêm mặt: "Các em không học thì ra ngoài, để các bạn tập trung học."
Hai nữ sinh giật mình, bọn họ không dám gây sự trực tiếp với Khuynh Diễm, nhưng họ là cố ý nói to cho cô nghe.
Tính cách nguyên chủ cao ngạo, cô ấy không thích nhất chính là ồn ào, sợ gây sự ở nơi đông người sẽ mất mặt. Mọi người đều biết rõ điều này, nên chỉ cần có cơ hội liền lớn tiếng thảo luận châm chọc cô ấy.
Những chuyện thế này cũng không phải lần đầu, Khuynh Diễm không rõ nguyên chủ tu dưỡng tốt đến mức nào mà lại có thể để mặc bọn họ. Nhưng cô không phải nguyên chủ, người ta đã đưa đến tận cửa, sao cô có thể phụ lòng?
Hai nữ sinh nghi hoặc, sao hôm nay Khuynh Diễm lại chủ động tố cáo trước lớp, nhưng với tính cách sợ ồn ào trước giờ của cô, chỉ cần bọn họ làm to chuyện, nhất định cô sẽ chủ động chịu thua.
"Thưa thầy, tụi em không nói chuyện riêng!" Nữ sinh bên trái uất ức lên tiếng.
"Đúng vậy! Tụi em không có!" Nữ sinh bên phải phụ họa.
"Khuynh Diễm, tại sao cậu lại vu oan cho bọn tớ?"
"Thầy nói hai cậu ấy có nói chuyện riêng trong giờ học không?" Khuynh Diễm không trả lời nữ sinh mà chỉ tươi cười hỏi giáo viên.
Giáo viên: "..." Em hỏi tôi? Em tố cáo xong lại hỏi tôi? Em cũng giỏi đá bóng quá!
"Các em đi ra ngoài." Giáo viên khẽ nâng gọng kính, nghiêm mặt nói.
"Thầy không công bằng! Tại sao lại phạt bọn em? Bọn em không có!" Nữ sinh bên trái lớn tiếng hét lên, một mực oan uổng không nhận.
Giáo viên rõ ràng là thiên vị, cô ta không phục!
"Khuynh Diễm, chúng ta là bạn cùng lớp, cậu không nên hắt nước bẩn vào bọn tớ như thế!"
Nữ sinh bên phải cắn môi, mắt ươn ướt nhìn Khuynh Diễm, xoay qua kéo tay nữ sinh còn lại: "Thầy đã nói vậy thì cứ coi như chúng ta thực sự nói chuyện riêng đi, chúng ta ra ngoài để Khuynh Diễm vui lòng.
Bình luận facebook