Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 3
"Hệ Thống, tâm sự một chút!" Khuynh Diễm chọt chọt tay lên tấm nệm trắng mình đang nằm.
\[Sao thế kí chủ?\]
"Mi nói là tiếp thu kịch bản? Nhưng thứ ta tiếp thu rõ ràng là kí ức. Kịch bản đâu?"
\[Cô nghèo, không có điểm tích lũy, có ký ức là tốt rồi!\] Hệ Thống lạnh băng trả lời, nhưng có thể nghe ra được bên trong sự lạnh băng đó là niềm hớn hở cười trên nỗi đau của người nghèo.
Khuynh\-người\-nghèo\-Diễm: "..."
Mẹ nó! Tân thủ còn không cho kịch bản!
Nhắm mắt lại dứt khoát sang thế giới tiếp theo!
\[Kí chủ đừng quên, không làm nhiệm vụ sẽ hiến dâng linh hồn. Quần chúng có sang có hèn, thân phận này của cô đã là một loại đãi ngộ.\] Hệ Thống vừa đấm vừa xoa.
Khuynh Diễm ngẫm lại khối gia sản kếch xù của nguyên chủ liền miễn cưỡng chấp nhận, dù sao có tiền cũng dễ trò chuyện, xem tình hình rồi tính tiếp, cô tuyệt đối không bỏ qua cho Hệ Thống thối nát chết tiệt này!
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ lại mắng nó... Bỏ đi, chủ nhân nói cứ mặc kệ cô.
Khuynh Diễm chậm rãi quan sát gian phòng, cô đang nằm trên một chiếc giường trắng, mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên tay phải gắn ống truyền dịch.
Nhìn cách trang trí có thể nhận biết đây là bệnh viện, nhưng phòng ở bệnh viện lại có thể xa hoa đến mức này?
Từ chiếc ti vi to trước mặt, đến chiếc tủ gỗ ngăn nắp, cả bộ sô pha mềm mại sang trọng bên kia... Thật là thơm!
Thơm mùi tiền!
Khắp nơi đều là mùi tiền nha!
Ta thật bội phục sự thông minh cơ trí của mình!
\[...\] Thân phận là nó cho cô? Liên quan gì đến sự thông minh cơ trí của cô?
—
"Tiểu Diễm, con tỉnh rồi!" Một thân ảnh tinh tế xuất hiện trước cửa phòng, nhanh chóng chạy đến nắm lấy bàn tay Khuynh Diễm. "Con đừng động, để mẹ gọi bác sĩ, con chờ mẹ một chút. Bác sĩ, bác sĩ..."
Người phụ nữ hướng ra ngoài cửa gọi lớn.
Khuynh Diễm đưa mắt nhìn người trước mặt, dung nhan hơi tiều tụy nhợt nhạt, nhưng ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu thướt tha, mỗi một cử động đều toát lên thần thái quý phu nhân, nhã nhặn thanh tao, tinh tế yêu kiều.
Mỹ nhân tỷ tỷ!
Mỹ nhân tỷ tỷ đang nắm tay ta!!
\[Kí chủ, đây là mẹ cô. Mau tỉnh táo lại, buông tay bà ấy ra.\]
Mẹ ta?
Đúng rồi, đây là mẹ của nguyên chủ. Năm nay nguyên chủ mười bảy tuổi, nhưng mẹ cô ấy nhìn như chỉ mới ba mươi, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng không xem là quá phận.
Thật xinh đẹp!
Vậy chắc thân thể này cũng xinh đẹp không kém!
Ta cũng là một mỹ nhân đó nha!!!
\[Kí chủ, đây là thứ cô quan tâm sao? Cô vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, thân thể này vừa bị trúng đạn mà qua đời đấy!\]
"Thứ nông cạn như mi làm sao hiểu được niềm vui của mỹ nhân như ta!"
\[...\] Không phải người quan tâm tới vẻ ngoài mới là nông cạn sao? Hình như kí chủ có hiểu lầm gì đó.
Bác sĩ tiến vào làm đủ loại kiểm tra, xác định không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần điều dưỡng thêm vài ngày là có thể xuất viện.
"Tiểu Diễm phúc lớn mạng lớn, nay đã không sao rồi." Bà Sở nắm lấy tay Khuynh Diễm, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, trông hết sức yêu kiều, chọc người thương tiếc.
Mỹ nhân, đừng khóc nha!
Ta sẽ đau lòng đó!
\[Kí chủ, linh hồn cô là nam nhân hay nữ nhân thế?\] Hệ Thống không nhịn được hỏi.
Chẳng phải ngươi rõ nhất sao?
\[Ta biết, cô là...\]
Ta là nam nhân!
\[...\] Không thể nào! Nó không thể xảy ra sai sót được!
Nhưng mà nhìn khuôn mặt si mê của kí chủ...
\[Kí chủ, cô ở yên đây. Ta đi có việc gấp!\] Hệ Thống vội vàng offline, lén lút đi xác nhận lại thông tin giới tính.
Khuynh Diễm cười cười.
"Tiểu Diễm cười lên rất xinh đẹp nha!"
"Có sánh được với mỹ nhân trước mắt ta không?"
Bà Sở tròn mắt nhìn cô.
Khuynh Diễm nghẹn ngang.
Chết tiệt!
Ta lỡ lời!
"Tiểu Diễm đã có thể nói đùa sao? Xem ra mẹ không cần lo lắng nữa rồi."
Bà Sở véo mũi cô, sau đó đưa tay cầm quả táo lên, nhẹ nhàng uyển chuyển gọt vỏ: "Mẹ đã báo tin cho cha, Tiểu Diễm đợi chút, cha con sẽ đến ngay."
Sống trong nhung lụa, lại được cưng chiều, khó trách nguyên chủ có tính tình đại tiểu thư, thích được cung phụng, mở miệng là đòi hỏi, kén cá chọn canh, đến một cái móng heo "bạn trai" cũng không có.
Nguyên chủ cho rằng không ai xứng ở bên người hoàn hảo như cô ấy.
Rất tốt! Tư tưởng này rất đúng ý ta.
Khuynh Diễm sắp xếp lại kí ức, ăn no nằm ngẩn người đến tối, chợt thấy một người đàn ông bặm trợn hùng hổ tiến vào phòng ngoác mồm cười với cô...
Ai?
Ăn cướp?!
Phòng bệnh VIP lại tùy tiện có ăn cướp!!
Đại thúc 'ăn cướp' tiến vào, gương mặt bặm trợn nhe ra một nụ cười dịu dàng: "Tiểu Diễm, cha đến thăm con đây!"
Cha...
Cha sao?
Cha của ta!!
Khóe miệng Khuynh Diễm giật giật, nhìn phụ mẫu nhà họ Sở đứng cạnh nhau, người thì mỹ nhân xinh đẹp như hoa, người thì bặm trợn như đầu gấu giang hồ. Đúng là bông hòa nhài cắm...
\[Kí chủ, cô lừa ta!\] Hệ Thống uất ức lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Khuynh Diễm.
Quay lại rồi?
\[Cô lừa ta. Ta đã kiểm tra, cô là nữ nhân.\]
Mi ngu ngốc!
\[Kí chủ, cô quá đáng!\]
Vậy thì sao? Mi có thể làm gì được ta?
\[...\] Đột nhiên có một loại xúc động muốn đổi kí chủ.
\[Sao thế kí chủ?\]
"Mi nói là tiếp thu kịch bản? Nhưng thứ ta tiếp thu rõ ràng là kí ức. Kịch bản đâu?"
\[Cô nghèo, không có điểm tích lũy, có ký ức là tốt rồi!\] Hệ Thống lạnh băng trả lời, nhưng có thể nghe ra được bên trong sự lạnh băng đó là niềm hớn hở cười trên nỗi đau của người nghèo.
Khuynh\-người\-nghèo\-Diễm: "..."
Mẹ nó! Tân thủ còn không cho kịch bản!
Nhắm mắt lại dứt khoát sang thế giới tiếp theo!
\[Kí chủ đừng quên, không làm nhiệm vụ sẽ hiến dâng linh hồn. Quần chúng có sang có hèn, thân phận này của cô đã là một loại đãi ngộ.\] Hệ Thống vừa đấm vừa xoa.
Khuynh Diễm ngẫm lại khối gia sản kếch xù của nguyên chủ liền miễn cưỡng chấp nhận, dù sao có tiền cũng dễ trò chuyện, xem tình hình rồi tính tiếp, cô tuyệt đối không bỏ qua cho Hệ Thống thối nát chết tiệt này!
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ lại mắng nó... Bỏ đi, chủ nhân nói cứ mặc kệ cô.
Khuynh Diễm chậm rãi quan sát gian phòng, cô đang nằm trên một chiếc giường trắng, mặc đồng phục bệnh nhân màu xanh nhạt, bên tay phải gắn ống truyền dịch.
Nhìn cách trang trí có thể nhận biết đây là bệnh viện, nhưng phòng ở bệnh viện lại có thể xa hoa đến mức này?
Từ chiếc ti vi to trước mặt, đến chiếc tủ gỗ ngăn nắp, cả bộ sô pha mềm mại sang trọng bên kia... Thật là thơm!
Thơm mùi tiền!
Khắp nơi đều là mùi tiền nha!
Ta thật bội phục sự thông minh cơ trí của mình!
\[...\] Thân phận là nó cho cô? Liên quan gì đến sự thông minh cơ trí của cô?
—
"Tiểu Diễm, con tỉnh rồi!" Một thân ảnh tinh tế xuất hiện trước cửa phòng, nhanh chóng chạy đến nắm lấy bàn tay Khuynh Diễm. "Con đừng động, để mẹ gọi bác sĩ, con chờ mẹ một chút. Bác sĩ, bác sĩ..."
Người phụ nữ hướng ra ngoài cửa gọi lớn.
Khuynh Diễm đưa mắt nhìn người trước mặt, dung nhan hơi tiều tụy nhợt nhạt, nhưng ngũ quan tinh xảo, dáng người yểu điệu thướt tha, mỗi một cử động đều toát lên thần thái quý phu nhân, nhã nhặn thanh tao, tinh tế yêu kiều.
Mỹ nhân tỷ tỷ!
Mỹ nhân tỷ tỷ đang nắm tay ta!!
\[Kí chủ, đây là mẹ cô. Mau tỉnh táo lại, buông tay bà ấy ra.\]
Mẹ ta?
Đúng rồi, đây là mẹ của nguyên chủ. Năm nay nguyên chủ mười bảy tuổi, nhưng mẹ cô ấy nhìn như chỉ mới ba mươi, gọi một tiếng tỷ tỷ cũng không xem là quá phận.
Thật xinh đẹp!
Vậy chắc thân thể này cũng xinh đẹp không kém!
Ta cũng là một mỹ nhân đó nha!!!
\[Kí chủ, đây là thứ cô quan tâm sao? Cô vẫn còn đang nằm trên giường bệnh, thân thể này vừa bị trúng đạn mà qua đời đấy!\]
"Thứ nông cạn như mi làm sao hiểu được niềm vui của mỹ nhân như ta!"
\[...\] Không phải người quan tâm tới vẻ ngoài mới là nông cạn sao? Hình như kí chủ có hiểu lầm gì đó.
Bác sĩ tiến vào làm đủ loại kiểm tra, xác định không còn nguy hiểm đến tính mạng, chỉ cần điều dưỡng thêm vài ngày là có thể xuất viện.
"Tiểu Diễm phúc lớn mạng lớn, nay đã không sao rồi." Bà Sở nắm lấy tay Khuynh Diễm, nước mắt đọng lại nơi khóe mắt, trông hết sức yêu kiều, chọc người thương tiếc.
Mỹ nhân, đừng khóc nha!
Ta sẽ đau lòng đó!
\[Kí chủ, linh hồn cô là nam nhân hay nữ nhân thế?\] Hệ Thống không nhịn được hỏi.
Chẳng phải ngươi rõ nhất sao?
\[Ta biết, cô là...\]
Ta là nam nhân!
\[...\] Không thể nào! Nó không thể xảy ra sai sót được!
Nhưng mà nhìn khuôn mặt si mê của kí chủ...
\[Kí chủ, cô ở yên đây. Ta đi có việc gấp!\] Hệ Thống vội vàng offline, lén lút đi xác nhận lại thông tin giới tính.
Khuynh Diễm cười cười.
"Tiểu Diễm cười lên rất xinh đẹp nha!"
"Có sánh được với mỹ nhân trước mắt ta không?"
Bà Sở tròn mắt nhìn cô.
Khuynh Diễm nghẹn ngang.
Chết tiệt!
Ta lỡ lời!
"Tiểu Diễm đã có thể nói đùa sao? Xem ra mẹ không cần lo lắng nữa rồi."
Bà Sở véo mũi cô, sau đó đưa tay cầm quả táo lên, nhẹ nhàng uyển chuyển gọt vỏ: "Mẹ đã báo tin cho cha, Tiểu Diễm đợi chút, cha con sẽ đến ngay."
Sống trong nhung lụa, lại được cưng chiều, khó trách nguyên chủ có tính tình đại tiểu thư, thích được cung phụng, mở miệng là đòi hỏi, kén cá chọn canh, đến một cái móng heo "bạn trai" cũng không có.
Nguyên chủ cho rằng không ai xứng ở bên người hoàn hảo như cô ấy.
Rất tốt! Tư tưởng này rất đúng ý ta.
Khuynh Diễm sắp xếp lại kí ức, ăn no nằm ngẩn người đến tối, chợt thấy một người đàn ông bặm trợn hùng hổ tiến vào phòng ngoác mồm cười với cô...
Ai?
Ăn cướp?!
Phòng bệnh VIP lại tùy tiện có ăn cướp!!
Đại thúc 'ăn cướp' tiến vào, gương mặt bặm trợn nhe ra một nụ cười dịu dàng: "Tiểu Diễm, cha đến thăm con đây!"
Cha...
Cha sao?
Cha của ta!!
Khóe miệng Khuynh Diễm giật giật, nhìn phụ mẫu nhà họ Sở đứng cạnh nhau, người thì mỹ nhân xinh đẹp như hoa, người thì bặm trợn như đầu gấu giang hồ. Đúng là bông hòa nhài cắm...
\[Kí chủ, cô lừa ta!\] Hệ Thống uất ức lên tiếng, cắt ngang suy nghĩ của Khuynh Diễm.
Quay lại rồi?
\[Cô lừa ta. Ta đã kiểm tra, cô là nữ nhân.\]
Mi ngu ngốc!
\[Kí chủ, cô quá đáng!\]
Vậy thì sao? Mi có thể làm gì được ta?
\[...\] Đột nhiên có một loại xúc động muốn đổi kí chủ.
Bình luận facebook