Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 49
Khuynh Diễm ngủ đến xế chiều thì tỉnh dậy, một bóng người đột ngột xông vào mắt.
Tay trái cô ra sức siết chặt cổ tay phải, thân thể có chút run run.
"Đứng đây làm gì?" Khuynh Diễm không tiếng động buông hòn đá đang nắm trong tay ra, nhạt giọng hỏi Tần Ưu.
"Che nắng cho cô."
Khuynh Diễm ngước nhìn trời: "Nắng tắt từ lâu rồi."
"A... Tôi không chú ý."
Tần Ưu buông bàn tay đang chắn trước tầm mắt Khuynh Diễm, che suốt một buổi trưa, tay hắn đã tê cứng.
Khuynh Diễm hơi nhìn tay Tần Ưu, rồi lại nhanh chóng dời mắt, đứng dậy thu dọn.
Liếc đến chiếc xô trống rỗng, cô cũng không hỏi lời nào, chỉ thuần thục cất dụng cụ vào hộp.
"Về ăn cơm, tôi đói rồi."
"Về sao?" Tần Ưu ngạc nhiên hỏi.
"Cậu còn muốn đi đâu?"
Mi ăn vạ chưa đủ sao?
Hôm nay ta rất vất vả rồi đấy!
Không về sẽ trễ giờ xem phim của ta!!
"Không... không đi đâu."
Hắn còn tưởng cô muốn mang hắn đi đổi Bùi Lâm, nghe nói đó là vị hôn phu của cô...
Khuynh Diễm vừa nghe Tần Ưu nói không muốn đi, cô lập tức bước về phía xe, mở cốp xe, cất đồ, lên xe. Động tác liền mạch lưu loát, trôi chảy đến có chút kì lạ.
Tần Ưu hơi nghi hoặc, thường ngày Khuynh Diễm luôn là lười nhác thong dong, làm gì cũng đều hận không thể làm chậm hơn.
Sao hôm nay cô lại nhanh gọn dứt khoát như thế? Chỉ có lúc đánh nhau mới có bộ dạng này mà.
Lúc nãy cô nói muốn ăn cơm, là do quá đói nên gấp gáp sao?
Với nguyên liệu trong tủ lạnh, hắn có thể nấu món gì với tốc độ nhanh nhất, mùi vị thơm ngon, mà còn phải trông đẹp mắt?
Đề bài của Tần Ưu không dễ giải quyết, hắn im lặng suy nghĩ suốt chặng đường về.
Khuynh Diễm ở bên cạnh cũng rất an tĩnh, không thốt ra chữ nào.
Nói linh tinh nhỡ lại khơi trúng niềm khao khát muốn đi chơi của hắn thì sao?!
Ai rảnh mà đi chơi, sắp tới giờ chiếu phim rồi!
Để tránh lại bị ăn vạ, để phòng ngừa phiền phức phiền phức đại phiền phức, cô im lặng!
—
Tần Ưu bước vào biệt thự, ánh mắt hoang mang, quay đầu nhìn ra cửa, hắn không hề đi nhầm chỗ...
Nhưng sao bên trong lại lạ lẫm thế này?
"Đây là...?"
"Xu hướng trang trí nội thất mới." Khuynh Diễm qua loa đáp.
"Ồ."
Tần Ưu không thắc mắc nữa, nhanh chân đi vào bếp nấu cơm.
Khuynh Diễm kéo hắn lại: "Đi tắm trước."
"Nhưng..."
"Vừa bẩn vừa hôi!"
Tần Ưu: "..."
Hệ Thống: \[...\] Yêu ma quỷ quái!!
Tần Ưu nhanh chóng về phòng tắm rửa, thay ra một bộ quần áo thoải mái.
Nhìn tủ đồ đầy ắp, lại nhìn đến chiếc kệ lỉnh kỉnh đồ dùng cá nhân, cả dụng cụ học tập ngăn nắp trên bàn, đây đều là những thứ Khuynh Diễm mua cho hắn.
Nếu hắn xem căn phòng này là phòng của hắn, nơi đây là nhà của hắn, cô là...
Tần Ưu khẽ lắc đầu.
Cho dù Khuynh Diễm chỉ là một chút ấm áp lướt qua cuộc đời hắn, cho dù có vì chuyện này mà hắn phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa, hắn cũng cam lòng chấp nhận.
Ít nhất trong cuộc đời đằng đẵng u tối của hắn, đã từng có một thời khắc rực rỡ ánh sáng, như vậy là đã đủ, đã đủ rồi...
—
Tần Ưu tự mình nấu cơm, tự mình bày thức ăn ra bàn, Khuynh Diễm vẫn như mọi khi, nằm ngoài phòng khách đợi hắn gọi vào.
Cơm nước xong, cô liền đi, để mặc hắn dọn dẹp rửa bát.
Tần Ưu thở phào nhẹ nhõm. Thật là tốt! Cô không cướp đi công việc của hắn.
Tần Ưu rửa bát xong, vừa mới bước ra khỏi bếp liền bị Khuynh Diễm túm lấy ấn lên sofa, bác sĩ dồn dập đo nhiệt độ, kiểm tra sức khỏe cho hắn.
Sau khi xác định hắn rất ổn, không có vấn đề gì, Khuynh Diễm mới tiễn bác sĩ ra về.
Suốt toàn bộ quá trình Tần Ưu đều ngơ ngác, tại sao đột nhiên lại kiểm tra sức khỏe?
Tần Ưu chợt nhớ tới buổi trưa Khuynh Diễm cho rằng hắn bị cảm nắng...
Cô... quan tâm hắn?
Khuynh Diễm tiễn người xong, quay lại phòng khách nhìn thấy Tần Ưu đang cúi đầu mím môi cười.
Khám sức khỏe vui vậy sao?
Cười như thế dễ nhìn hơn rất nhiều.
Được rồi, sau này sẽ thường xuyên gọi bác sĩ đến khám cho mi.
Khuynh Diễm bước đến sofa, với lấy điều khiển ti vi.
Tần Ưu nhìn động tác của cô, cả người đang vui vẻ lập tức ỉu xìu xuống, hắn lặng lẽ đứng dậy, lủi thủi đi về phòng.
"Hôm nay làm bài ở đây." Khuynh Diễm nhàn nhạt gọi lại.
Tần Ưu tròn mắt: "Thật sao?"
"Không muốn?"
"Muốn!"
Tần Ưu vội vã gấp gáp, lại sợ Khuynh Diễm đổi ý, lập tức bổ sung: "Tôi mang bài tập xuống ngay!"
Khuynh Diễm nằm dài trên sofa, khóe mắt kín đáo quan sát Tần Ưu. Thiếu niên tung tăng ôm tập sách, hào hứng làm bài tập, cả khuôn mặt đều hiện lên hai chữ vui vẻ.
Đáy lòng cô nhẹ nhõm thở phào, cuối cùng cũng tiễn được "tiểu tức phụ oán chồng" ra đi, đón "bông hoa nhỏ đong đưa" trở về, Khuynh Diễm công đức viên mãn tập trung xem phim.
Hệ Thống: \[...\] Người ta là đại nhân vật của tổ chức đấy!
Tiểu tức phụ? Bông hoa nhỏ? Cái thứ xưng hô củ cải gì?!
—
Tần Ưu làm bài tập hồi lâu mới cảm thấy có điều kì lạ.
Hình như hôm nay phòng khách không lạnh lắm?
Tần Ưu quan sát một lúc, phát hiện ra nguyên nhân, cả người lập tức ngẩn ngơ, là hắn đang mơ tưởng sao?
Nhưng như thế này cũng quá trùng hợp rồi...
Khuynh Diễm dẫn hắn rời đi một buổi, trở về cả biệt thự đều trải thảm.
Đặc biệt là thảm ở phòng hắn và phòng khách, vừa dày vừa ấm lại mềm mại êm ái. Ngồi lâu như thế cũng không lạnh run như trước, thậm chí còn rất dễ chịu.
Trước đây cô bắt hắn về phòng làm bài tập, là vì... lo lắng cho hắn sao?
Tần Ưu cảm thấy mê man, có chút hồi hộp, lại có chút sợ hãi. Hắn nghĩ Khuynh Diễm quan tâm hắn, nhưng hắn cũng sợ bản thân đang mơ tưởng quá nhiều...
–
Cốc cốc cốc!
Khuynh Diễm trở về phòng, đang chuẩn bị lăn giường thì chợt nghe tiếng gõ cửa.
Tới! Lại tới nữa rồi!
Ăn vạ cả ngày còn chưa đủ sao?
Đêm hôm khuya khoắt muốn an nghỉ cũng không được.
Sao số ta khổ thế này chứ!
"Có việc gì?" Khuynh Diễm mở cửa, giọng nói nhàn nhạt thờ ơ.
"Cô có máy sấy tóc không?"
Tần Ưu đầu ướt sũng đứng bên ngoài, nước theo sợi tóc nhỏ giọt trên áo ngủ, hơi lạnh phảng phất, sắc mặt một mảnh tái xanh.
"Phòng cậu không có?" Rõ ràng ta có chuẩn bị máy sấy riêng cho mi.
"Có... có sao? Tôi... tôi không chú ý." Tần Ưu hơi lắp bắp: "Tôi về phòng tìm lần nữa."
Khi nãy chỉ là nghi ngờ, hiện tại thì ta hoàn toàn chắc chắn, tên này là đến ăn vạ ta!!
Khuynh Diễm đá cửa mở rộng ra, hất cằm: "Đi vào!"
Tần Ưu ngẩn người, chớp chớp mắt.
Khuynh Diễm gằn giọng hung dữ: "Nhanh lên!"
Tần Ưu cun cút đi vào phòng. Khuynh Diễm đạp cửa "rầm" một tiếng đóng chặt lại.
Hệ Thống: \[...\] Cảnh này có chút quen thuộc, nhưng hình như vai diễn hơi sai sai...
Tay trái cô ra sức siết chặt cổ tay phải, thân thể có chút run run.
"Đứng đây làm gì?" Khuynh Diễm không tiếng động buông hòn đá đang nắm trong tay ra, nhạt giọng hỏi Tần Ưu.
"Che nắng cho cô."
Khuynh Diễm ngước nhìn trời: "Nắng tắt từ lâu rồi."
"A... Tôi không chú ý."
Tần Ưu buông bàn tay đang chắn trước tầm mắt Khuynh Diễm, che suốt một buổi trưa, tay hắn đã tê cứng.
Khuynh Diễm hơi nhìn tay Tần Ưu, rồi lại nhanh chóng dời mắt, đứng dậy thu dọn.
Liếc đến chiếc xô trống rỗng, cô cũng không hỏi lời nào, chỉ thuần thục cất dụng cụ vào hộp.
"Về ăn cơm, tôi đói rồi."
"Về sao?" Tần Ưu ngạc nhiên hỏi.
"Cậu còn muốn đi đâu?"
Mi ăn vạ chưa đủ sao?
Hôm nay ta rất vất vả rồi đấy!
Không về sẽ trễ giờ xem phim của ta!!
"Không... không đi đâu."
Hắn còn tưởng cô muốn mang hắn đi đổi Bùi Lâm, nghe nói đó là vị hôn phu của cô...
Khuynh Diễm vừa nghe Tần Ưu nói không muốn đi, cô lập tức bước về phía xe, mở cốp xe, cất đồ, lên xe. Động tác liền mạch lưu loát, trôi chảy đến có chút kì lạ.
Tần Ưu hơi nghi hoặc, thường ngày Khuynh Diễm luôn là lười nhác thong dong, làm gì cũng đều hận không thể làm chậm hơn.
Sao hôm nay cô lại nhanh gọn dứt khoát như thế? Chỉ có lúc đánh nhau mới có bộ dạng này mà.
Lúc nãy cô nói muốn ăn cơm, là do quá đói nên gấp gáp sao?
Với nguyên liệu trong tủ lạnh, hắn có thể nấu món gì với tốc độ nhanh nhất, mùi vị thơm ngon, mà còn phải trông đẹp mắt?
Đề bài của Tần Ưu không dễ giải quyết, hắn im lặng suy nghĩ suốt chặng đường về.
Khuynh Diễm ở bên cạnh cũng rất an tĩnh, không thốt ra chữ nào.
Nói linh tinh nhỡ lại khơi trúng niềm khao khát muốn đi chơi của hắn thì sao?!
Ai rảnh mà đi chơi, sắp tới giờ chiếu phim rồi!
Để tránh lại bị ăn vạ, để phòng ngừa phiền phức phiền phức đại phiền phức, cô im lặng!
—
Tần Ưu bước vào biệt thự, ánh mắt hoang mang, quay đầu nhìn ra cửa, hắn không hề đi nhầm chỗ...
Nhưng sao bên trong lại lạ lẫm thế này?
"Đây là...?"
"Xu hướng trang trí nội thất mới." Khuynh Diễm qua loa đáp.
"Ồ."
Tần Ưu không thắc mắc nữa, nhanh chân đi vào bếp nấu cơm.
Khuynh Diễm kéo hắn lại: "Đi tắm trước."
"Nhưng..."
"Vừa bẩn vừa hôi!"
Tần Ưu: "..."
Hệ Thống: \[...\] Yêu ma quỷ quái!!
Tần Ưu nhanh chóng về phòng tắm rửa, thay ra một bộ quần áo thoải mái.
Nhìn tủ đồ đầy ắp, lại nhìn đến chiếc kệ lỉnh kỉnh đồ dùng cá nhân, cả dụng cụ học tập ngăn nắp trên bàn, đây đều là những thứ Khuynh Diễm mua cho hắn.
Nếu hắn xem căn phòng này là phòng của hắn, nơi đây là nhà của hắn, cô là...
Tần Ưu khẽ lắc đầu.
Cho dù Khuynh Diễm chỉ là một chút ấm áp lướt qua cuộc đời hắn, cho dù có vì chuyện này mà hắn phải chịu nhiều đau khổ hơn nữa, hắn cũng cam lòng chấp nhận.
Ít nhất trong cuộc đời đằng đẵng u tối của hắn, đã từng có một thời khắc rực rỡ ánh sáng, như vậy là đã đủ, đã đủ rồi...
—
Tần Ưu tự mình nấu cơm, tự mình bày thức ăn ra bàn, Khuynh Diễm vẫn như mọi khi, nằm ngoài phòng khách đợi hắn gọi vào.
Cơm nước xong, cô liền đi, để mặc hắn dọn dẹp rửa bát.
Tần Ưu thở phào nhẹ nhõm. Thật là tốt! Cô không cướp đi công việc của hắn.
Tần Ưu rửa bát xong, vừa mới bước ra khỏi bếp liền bị Khuynh Diễm túm lấy ấn lên sofa, bác sĩ dồn dập đo nhiệt độ, kiểm tra sức khỏe cho hắn.
Sau khi xác định hắn rất ổn, không có vấn đề gì, Khuynh Diễm mới tiễn bác sĩ ra về.
Suốt toàn bộ quá trình Tần Ưu đều ngơ ngác, tại sao đột nhiên lại kiểm tra sức khỏe?
Tần Ưu chợt nhớ tới buổi trưa Khuynh Diễm cho rằng hắn bị cảm nắng...
Cô... quan tâm hắn?
Khuynh Diễm tiễn người xong, quay lại phòng khách nhìn thấy Tần Ưu đang cúi đầu mím môi cười.
Khám sức khỏe vui vậy sao?
Cười như thế dễ nhìn hơn rất nhiều.
Được rồi, sau này sẽ thường xuyên gọi bác sĩ đến khám cho mi.
Khuynh Diễm bước đến sofa, với lấy điều khiển ti vi.
Tần Ưu nhìn động tác của cô, cả người đang vui vẻ lập tức ỉu xìu xuống, hắn lặng lẽ đứng dậy, lủi thủi đi về phòng.
"Hôm nay làm bài ở đây." Khuynh Diễm nhàn nhạt gọi lại.
Tần Ưu tròn mắt: "Thật sao?"
"Không muốn?"
"Muốn!"
Tần Ưu vội vã gấp gáp, lại sợ Khuynh Diễm đổi ý, lập tức bổ sung: "Tôi mang bài tập xuống ngay!"
Khuynh Diễm nằm dài trên sofa, khóe mắt kín đáo quan sát Tần Ưu. Thiếu niên tung tăng ôm tập sách, hào hứng làm bài tập, cả khuôn mặt đều hiện lên hai chữ vui vẻ.
Đáy lòng cô nhẹ nhõm thở phào, cuối cùng cũng tiễn được "tiểu tức phụ oán chồng" ra đi, đón "bông hoa nhỏ đong đưa" trở về, Khuynh Diễm công đức viên mãn tập trung xem phim.
Hệ Thống: \[...\] Người ta là đại nhân vật của tổ chức đấy!
Tiểu tức phụ? Bông hoa nhỏ? Cái thứ xưng hô củ cải gì?!
—
Tần Ưu làm bài tập hồi lâu mới cảm thấy có điều kì lạ.
Hình như hôm nay phòng khách không lạnh lắm?
Tần Ưu quan sát một lúc, phát hiện ra nguyên nhân, cả người lập tức ngẩn ngơ, là hắn đang mơ tưởng sao?
Nhưng như thế này cũng quá trùng hợp rồi...
Khuynh Diễm dẫn hắn rời đi một buổi, trở về cả biệt thự đều trải thảm.
Đặc biệt là thảm ở phòng hắn và phòng khách, vừa dày vừa ấm lại mềm mại êm ái. Ngồi lâu như thế cũng không lạnh run như trước, thậm chí còn rất dễ chịu.
Trước đây cô bắt hắn về phòng làm bài tập, là vì... lo lắng cho hắn sao?
Tần Ưu cảm thấy mê man, có chút hồi hộp, lại có chút sợ hãi. Hắn nghĩ Khuynh Diễm quan tâm hắn, nhưng hắn cũng sợ bản thân đang mơ tưởng quá nhiều...
–
Cốc cốc cốc!
Khuynh Diễm trở về phòng, đang chuẩn bị lăn giường thì chợt nghe tiếng gõ cửa.
Tới! Lại tới nữa rồi!
Ăn vạ cả ngày còn chưa đủ sao?
Đêm hôm khuya khoắt muốn an nghỉ cũng không được.
Sao số ta khổ thế này chứ!
"Có việc gì?" Khuynh Diễm mở cửa, giọng nói nhàn nhạt thờ ơ.
"Cô có máy sấy tóc không?"
Tần Ưu đầu ướt sũng đứng bên ngoài, nước theo sợi tóc nhỏ giọt trên áo ngủ, hơi lạnh phảng phất, sắc mặt một mảnh tái xanh.
"Phòng cậu không có?" Rõ ràng ta có chuẩn bị máy sấy riêng cho mi.
"Có... có sao? Tôi... tôi không chú ý." Tần Ưu hơi lắp bắp: "Tôi về phòng tìm lần nữa."
Khi nãy chỉ là nghi ngờ, hiện tại thì ta hoàn toàn chắc chắn, tên này là đến ăn vạ ta!!
Khuynh Diễm đá cửa mở rộng ra, hất cằm: "Đi vào!"
Tần Ưu ngẩn người, chớp chớp mắt.
Khuynh Diễm gằn giọng hung dữ: "Nhanh lên!"
Tần Ưu cun cút đi vào phòng. Khuynh Diễm đạp cửa "rầm" một tiếng đóng chặt lại.
Hệ Thống: \[...\] Cảnh này có chút quen thuộc, nhưng hình như vai diễn hơi sai sai...
Bình luận facebook