Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 50
Khuynh Diễm với lấy điều khiển chỉnh nhiệt độ cao lên, mở tủ tìm máy sấy, lại lôi ra một chiếc khăn lông.
Cô thô bạo ấn Tần Ưu ngồi lên giường, bắt đầu lau tóc.
Tần Ưu để tùy ý Khuynh Diễm vừa bới vừa vò tóc hắn, kín đáo đưa mắt quan sát xung quanh.
Phòng Khuynh Diễm tương đối đặc biệt so với những căn phòng khác trong biệt thự, là cánh cửa duy nhất có màu hồng, màu chủ đạo bên trong cũng là màu hồng.
Cô thích màu hồng sao?
Tần Ưu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào, hắn lại không nói rõ ra được.
Khuynh Diễm sờ tóc Tần Ưu, đã bớt ẩm ướt, cô cắm điện, bật máy sấy.
Âm thanh ồ ồ chậm chạp vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có.
Ngón tay Khuynh Diễm khẽ luồn vào những sợi tóc mềm, nắm lấy rồi lại buông ra. Cô vô thức xoắn một lọn tóc của Tần Ưu, nhẹ miết.
"Phòng cô không lót thảm sao?" Tần Ưu chợt hỏi.
Khuynh Diễm hơi ngừng lại, một giây sau bàn tay vò mạnh đầu hắn: "Không hợp phong cách trang trí."
Tần Ưu im lặng.
"Đêm khuya tắm nước lạnh làm gì?" Mi ăn vạ thành nghiện sao?
"..." Tần Ưu không dám trả lời.
Hắn quả thật cố ý ngâm mình vào bồn nước lạnh, hắn chỉ muốn thử một chút, xem cô có quan tâm đến hắn hay không.
"Tuyệt đối không có lần sau." Dám lặp lại ta cạo trọc mi!
Vẫn là ngữ điệu lười nhác quen thuộc, nhưng Tần Ưu cảm nhận rất rõ tia cảnh cáo nghiêm khắc của Khuynh Diễm.
Hắn ngẩn người trên giường hồi lâu, hít sâu một hơi, yếu ớt hỏi.
"Cô... không đi cứu Bùi Lâm sao?" Không đem hắn đi trao đổi sao?
Động tác của Khuynh Diễm lập tức khựng lại.
! ! !
Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!
Hắn nghe thấy rồi, sẽ bày trò ăn...
Khoan đã!
Ta cũng đâu có làm gì! Đừng hòng ăn vạ ta!!
"Tại sao phải cứu hắn?" Khuynh Diễm giọng đầy tùy ý.
"Hắn là... vị hôn phu của cô, phải không?" Ba chữ "vị hôn phu" như đâm vào cổ họng Tần Ưu, vừa đắng chát lại vừa chua xót.
"Không phải."
Một quần chúng vĩ đại như ta thèm làm vị hôn thê của nam chính sao?
Hắn không có cửa đâu!
Tần Ưu thở phào, nhưng vẫn cố chấp hỏi: "Cô thực sự mặc kệ Bùi Lâm?"
"Người râu ria, không quan trọng."
"Vậy..."
"Cậu đủ chưa?" Khuynh Diễm ngắt lời: "Tôi buồn ngủ."
Ta không phục vụ chương trình "chúc bé ngủ ngon", cũng không phục vụ giải đáp mười vạn câu hỏi.
Đừng đến hỏi ta "mẹ ơi vì sao" nữa, ta không phải mẹ mi!
"Tôi nhìn cô ngủ rồi mới về, được không?"
Khuynh Diễm nhìn con ngươi đen láy chỉ phản chiếu mỗi hình ảnh cô bên trong, đáy lòng tràn ngập phân vân...
Đập hắn một cái chắc không bị ăn vạ đâu nhỉ?
Khuynh Diễm giơ tay lên.
\[Chắc chắn bị ăn vạ, không khéo là ăn vạ cả đời.\] Hệ Thống nhanh nhẹn nhắc nhở.
Tay đang giơ lên giữa không trung của Khuynh Diễm khựng lại, đổi hướng vòng ra phía sau lưng Tần Ưu, nhè nhẹ vuốt vuốt.
"Ngoan, về phòng đi."
Thân thể Tần Ưu hơi run lên, quên mất nghi hoặc Khuynh Diễm dường như muốn đánh hắn, cũng quên luôn cả mè nheo đòi ở lại đợi cô ngủ.
Hắn nhanh chóng lao ra khỏi phòng, vù vù chạy đi.
Khuynh Diễm nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Tần Ưu, lại giơ bàn tay mình lên nhìn nhìn.
Tự vấn bản thân vài lần, chắc chắn ban nãy cô vẫn chưa đánh hắn, sẽ không bị ăn vạ cả đời đâu.
Khuynh Diễm an tâm chui vào chăn, ngủ trong một giây.
—
Khuynh Diễm vui vẻ thức giấc, ánh nắng ban mai... à không, ánh nắng ban trưa nhìn thật đẹp mắt.
Hai hôm nay tên ăn vạ kia rất ngoan ngoãn, đều không đến đánh thức cô.
Nằm lăn giường thêm một lúc, Khuynh Diễm mới lê thân rời tổ ấm đi tìm cơm.
Đôi chân lười nhác thong thả bước xuống cầu thang, đi được nửa đường chợt khựng lại.
Giây tiếp theo, cô vững vàng tiến vào phòng khách, chậm rãi ngồi lên sofa, ngẩng đầu tươi cười.
"Cha, mẹ, hai người về rồi."
Cô ghé mắt nhìn thiếu niên đang mất tự nhiên ngồi bên cạnh: "Nấu cơm chưa? Tôi đói."
"Tôi lập tức đi nấu ngay." Tần Ưu trả lời theo phản xạ, chợt nhớ tới tình huống không thích hợp, vội vàng sửa lại.
"Lát nữa tôi sẽ nấu. Rất nhanh!"
"Tôi muốn ăn." Khuynh Diễm lời ít ý nhiều: "Ngay bây giờ."
Mi không đi ta làm sao giải quyết đống rắc rối này? Để mi ngồi đây bị ức hiếp thì tính cho ai?
Tần Ưu: "..." Ngay bây giờ? Không kịp đâu mà.
Ông bà Sở về vào sáng sớm hôm nay, từ lúc đó hắn đã bị đóng chặt trên sofa, đến nguyên liệu cũng chưa nhờ vệ sĩ đi mua.
Khuôn mặt Tần Ưu không giấu được vẻ gấp gáp, lòng bồn chồn muốn lập tức đứng dậy đi làm thức ăn.
Cô ấy đang rất đói!
"Con bé này cứ ức hiếp người khác, Tiểu Ưu mặc kệ nó, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn." Mẹ Sở nhẹ giọng trách Khuynh Diễm, nhưng ngữ điệu lại tràn ngập cưng chiều.
Tiểu Ưu?
Các người thân thiết như vậy từ khi nào?
Ta chỉ ngủ một giấc, các người đã làm ra chuyện gì rồi?
"Mẹ quen biết hắn?" Khuynh Diễm nghi hoặc.
"Đâu chỉ là quen biết, còn rất thân nữa đấy. Chúng ta đã tâm sự với nhau cả buổi sáng hôm nay mà." Mẹ Sở vẻ mặt đương nhiên.
Sáng hôm nay? Thân thiết? Người có tiền đều dễ làm thân vậy sao?
"Tiểu Diễm, con là con gái, bắt ép thiếu niên người ta là không tốt." Mẹ Sở dịu dàng quở trách.
"Cô ấy không có bắt ép con." Tần Ưu mím môi bênh vực.
"Con xem, Tiểu Ưu luôn đứng về phía con, con lại đối xử với thằng bé thế nào?"
Khuynh Diễm quay đầu hỏi Tần Ưu: "Đối xử thế nào?"
"Cô ấy rất tốt." Tần Ưu giọng nghiêm túc.
Mẹ Sở nghẹn lời. Thế này bảo bà làm sao nói tiếp?
Cô thô bạo ấn Tần Ưu ngồi lên giường, bắt đầu lau tóc.
Tần Ưu để tùy ý Khuynh Diễm vừa bới vừa vò tóc hắn, kín đáo đưa mắt quan sát xung quanh.
Phòng Khuynh Diễm tương đối đặc biệt so với những căn phòng khác trong biệt thự, là cánh cửa duy nhất có màu hồng, màu chủ đạo bên trong cũng là màu hồng.
Cô thích màu hồng sao?
Tần Ưu cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng không đúng ở chỗ nào, hắn lại không nói rõ ra được.
Khuynh Diễm sờ tóc Tần Ưu, đã bớt ẩm ướt, cô cắm điện, bật máy sấy.
Âm thanh ồ ồ chậm chạp vang lên, phá vỡ sự tĩnh lặng vốn có.
Ngón tay Khuynh Diễm khẽ luồn vào những sợi tóc mềm, nắm lấy rồi lại buông ra. Cô vô thức xoắn một lọn tóc của Tần Ưu, nhẹ miết.
"Phòng cô không lót thảm sao?" Tần Ưu chợt hỏi.
Khuynh Diễm hơi ngừng lại, một giây sau bàn tay vò mạnh đầu hắn: "Không hợp phong cách trang trí."
Tần Ưu im lặng.
"Đêm khuya tắm nước lạnh làm gì?" Mi ăn vạ thành nghiện sao?
"..." Tần Ưu không dám trả lời.
Hắn quả thật cố ý ngâm mình vào bồn nước lạnh, hắn chỉ muốn thử một chút, xem cô có quan tâm đến hắn hay không.
"Tuyệt đối không có lần sau." Dám lặp lại ta cạo trọc mi!
Vẫn là ngữ điệu lười nhác quen thuộc, nhưng Tần Ưu cảm nhận rất rõ tia cảnh cáo nghiêm khắc của Khuynh Diễm.
Hắn ngẩn người trên giường hồi lâu, hít sâu một hơi, yếu ớt hỏi.
"Cô... không đi cứu Bùi Lâm sao?" Không đem hắn đi trao đổi sao?
Động tác của Khuynh Diễm lập tức khựng lại.
! ! !
Chết tiệt chết tiệt chết tiệt!
Hắn nghe thấy rồi, sẽ bày trò ăn...
Khoan đã!
Ta cũng đâu có làm gì! Đừng hòng ăn vạ ta!!
"Tại sao phải cứu hắn?" Khuynh Diễm giọng đầy tùy ý.
"Hắn là... vị hôn phu của cô, phải không?" Ba chữ "vị hôn phu" như đâm vào cổ họng Tần Ưu, vừa đắng chát lại vừa chua xót.
"Không phải."
Một quần chúng vĩ đại như ta thèm làm vị hôn thê của nam chính sao?
Hắn không có cửa đâu!
Tần Ưu thở phào, nhưng vẫn cố chấp hỏi: "Cô thực sự mặc kệ Bùi Lâm?"
"Người râu ria, không quan trọng."
"Vậy..."
"Cậu đủ chưa?" Khuynh Diễm ngắt lời: "Tôi buồn ngủ."
Ta không phục vụ chương trình "chúc bé ngủ ngon", cũng không phục vụ giải đáp mười vạn câu hỏi.
Đừng đến hỏi ta "mẹ ơi vì sao" nữa, ta không phải mẹ mi!
"Tôi nhìn cô ngủ rồi mới về, được không?"
Khuynh Diễm nhìn con ngươi đen láy chỉ phản chiếu mỗi hình ảnh cô bên trong, đáy lòng tràn ngập phân vân...
Đập hắn một cái chắc không bị ăn vạ đâu nhỉ?
Khuynh Diễm giơ tay lên.
\[Chắc chắn bị ăn vạ, không khéo là ăn vạ cả đời.\] Hệ Thống nhanh nhẹn nhắc nhở.
Tay đang giơ lên giữa không trung của Khuynh Diễm khựng lại, đổi hướng vòng ra phía sau lưng Tần Ưu, nhè nhẹ vuốt vuốt.
"Ngoan, về phòng đi."
Thân thể Tần Ưu hơi run lên, quên mất nghi hoặc Khuynh Diễm dường như muốn đánh hắn, cũng quên luôn cả mè nheo đòi ở lại đợi cô ngủ.
Hắn nhanh chóng lao ra khỏi phòng, vù vù chạy đi.
Khuynh Diễm nhìn theo bóng lưng chạy trối chết của Tần Ưu, lại giơ bàn tay mình lên nhìn nhìn.
Tự vấn bản thân vài lần, chắc chắn ban nãy cô vẫn chưa đánh hắn, sẽ không bị ăn vạ cả đời đâu.
Khuynh Diễm an tâm chui vào chăn, ngủ trong một giây.
—
Khuynh Diễm vui vẻ thức giấc, ánh nắng ban mai... à không, ánh nắng ban trưa nhìn thật đẹp mắt.
Hai hôm nay tên ăn vạ kia rất ngoan ngoãn, đều không đến đánh thức cô.
Nằm lăn giường thêm một lúc, Khuynh Diễm mới lê thân rời tổ ấm đi tìm cơm.
Đôi chân lười nhác thong thả bước xuống cầu thang, đi được nửa đường chợt khựng lại.
Giây tiếp theo, cô vững vàng tiến vào phòng khách, chậm rãi ngồi lên sofa, ngẩng đầu tươi cười.
"Cha, mẹ, hai người về rồi."
Cô ghé mắt nhìn thiếu niên đang mất tự nhiên ngồi bên cạnh: "Nấu cơm chưa? Tôi đói."
"Tôi lập tức đi nấu ngay." Tần Ưu trả lời theo phản xạ, chợt nhớ tới tình huống không thích hợp, vội vàng sửa lại.
"Lát nữa tôi sẽ nấu. Rất nhanh!"
"Tôi muốn ăn." Khuynh Diễm lời ít ý nhiều: "Ngay bây giờ."
Mi không đi ta làm sao giải quyết đống rắc rối này? Để mi ngồi đây bị ức hiếp thì tính cho ai?
Tần Ưu: "..." Ngay bây giờ? Không kịp đâu mà.
Ông bà Sở về vào sáng sớm hôm nay, từ lúc đó hắn đã bị đóng chặt trên sofa, đến nguyên liệu cũng chưa nhờ vệ sĩ đi mua.
Khuôn mặt Tần Ưu không giấu được vẻ gấp gáp, lòng bồn chồn muốn lập tức đứng dậy đi làm thức ăn.
Cô ấy đang rất đói!
"Con bé này cứ ức hiếp người khác, Tiểu Ưu mặc kệ nó, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn." Mẹ Sở nhẹ giọng trách Khuynh Diễm, nhưng ngữ điệu lại tràn ngập cưng chiều.
Tiểu Ưu?
Các người thân thiết như vậy từ khi nào?
Ta chỉ ngủ một giấc, các người đã làm ra chuyện gì rồi?
"Mẹ quen biết hắn?" Khuynh Diễm nghi hoặc.
"Đâu chỉ là quen biết, còn rất thân nữa đấy. Chúng ta đã tâm sự với nhau cả buổi sáng hôm nay mà." Mẹ Sở vẻ mặt đương nhiên.
Sáng hôm nay? Thân thiết? Người có tiền đều dễ làm thân vậy sao?
"Tiểu Diễm, con là con gái, bắt ép thiếu niên người ta là không tốt." Mẹ Sở dịu dàng quở trách.
"Cô ấy không có bắt ép con." Tần Ưu mím môi bênh vực.
"Con xem, Tiểu Ưu luôn đứng về phía con, con lại đối xử với thằng bé thế nào?"
Khuynh Diễm quay đầu hỏi Tần Ưu: "Đối xử thế nào?"
"Cô ấy rất tốt." Tần Ưu giọng nghiêm túc.
Mẹ Sở nghẹn lời. Thế này bảo bà làm sao nói tiếp?