Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 54
Tần Ưu vội nói: "Cô chờ tôi một chút."
Dứt lời, hắn chạy vào phòng, mở tủ tìm kiếm.
Khuynh Diễm nhìn hành động của Tần Ưu, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Chờ làm gì? Không để cô về ngủ sao? Còn có, hắn cất cái gì mà kỹ thế? Gia sản mẹ hắn để lại à?
Tần Ưu tìm một lúc, lấy ra tập tài liệu dày cộm, rụt rè đưa cho Khuynh Diễm, ánh mắt hắn tránh né, không dám nhìn thẳng cô.
Khuynh Diễm chậm rãi mở ra, là một sấp ảnh.
Thiếu nữ cùng người đàn ông đang dựa vào nhau, tư thế thân mật ái muội.
Bà nội nó!
Con chó nào ghép ta vào ảnh?
Có ghép thì chọn người đẹp một chút, thằng cha này xấu ma chê quỷ hờn, muốn hạ nhục ta sao?
Tần Ưu nhỏ giọng giải thích: "Bùi Cẩn đưa cho tôi."
Tên lang băm?
Hắn đưa cái này cho mi làm gì?
Bọn mi giấu giếm qua lại sau lưng ta bao lâu rồi?
"Hắn nói gì?" Khuynh Diễm giọng không mấy quan tâm.
Tần Ưu ngập ngừng: "Hắn nói... cô tìm được đối tượng mới, sẽ đuổi tôi."
"Cậu tin?" Khuynh Diễm hơi nhíu mày, nhẹ đến mức không thể nhận ra.
"Không tin." Là hắn không muốn tin.
Khuynh Diễm nhẹ xoa má Tần Ưu: "Sau này không được cho người lạ vào."
"Tôi không có..."
"Vậy hắn xuyên tường vào đánh cậu à?"
Tần Ưu: "..." Chuyện này hắn không thể nói!
"Vào phòng ngủ đi, tôi sẽ xử lý hắn."
"Không cần!" Tần Ưu gấp gáp ngăn cản.
"..." Không phải bọn mi thực sự có gian tình sau lưng ta đấy chứ?
Khuynh Diễm hơi híp mắt, nhưng nhìn đến khuôn mặt đầy khẩn cầu của Tần Ưu, cô liền tùy tiện đáp một tiếng.
"Ừ."
Nhiều lời với mi chỉ tổ tốn công.
Ta đánh chết hắn sau lưng mi, mi cũng không phát hiện được.
"Không cho phép nói chuyện với kẻ khốn kiếp." Khuynh Diễm đổi cách dạy dỗ.
"Sẽ không nói." Tần Ưu ngoan ngoãn đáp ứng.
Hệ Thống: \[...\] Đại nhân vật sao có thể dễ dãi như vậy? Có còn khí phách của người hủy diệt thế giới không? Thật làm nó thất vọng!
Khuynh Diễm quay lưng đi về phòng, chợt cô dừng bước, đầu cũng không ngoảnh lại, thờ ơ vứt ra hai chữ: "Ảnh ghép."
Tần Ưu thất thần đứng ngay cửa, đến khi thân ảnh Khuynh Diễm hoàn toàn biến mất, hắn mới giật mình bừng tỉnh.
Cô... là đang giải thích với hắn sao?
Khóe môi Tần Ưu chậm rãi giương lên, cô không bỏ mặc hắn, cô vẫn để ý đến hắn.
—
Sáng hôm sau.
Tần Ưu bồn chồn đi qua đi lại trước cửa phòng Khuynh Diễm.
Cô đã dặn hắn không được đến tìm, nhưng cô ngủ liên tục suốt một ngày rồi, thực sự không có việc gì chứ?
Cạch.
Cửa phòng mở ra.
Khuynh Diễm nhìn vẻ mặt từ lo lắng chuyển thành mừng rỡ của Tần Ưu, đáy lòng tràn đầy nghi hoặc.
Trong thời gian cô ngủ có ai đến ức hiếp hắn sao? Đứng chờ ở đây để ăn vạ cô à?
Xem ra an ninh của địa bàn này thật quá kém.
"Cô dậy rồi, cô có muốn ăn gì không?" Tần Ưu nhanh chóng tiến đến, ánh mắt mang theo chờ mong.
Đã lâu rồi cô không ăn cơm cùng hắn, muốn làm thức ăn cho cô!
"Ừ, cũng hơi đói." Khuynh Diễm kín đáo xoa bụng. Đói sắp chết!
"Tôi lập tức đi nấu." Tần Ưu mím môi, cố không mỉm cười.
Khuynh Diễm cong ngón tay véo má hắn: "Muốn cười thì cứ cười."
Thiếu niên tròn mắt kinh ngạc, gò má trắng nõn bị kéo sang hai bên, vẻ mặt ngơ ngác không khỏi đáng yêu.
Ngữ điệu Khuynh Diễm vẫn nhàn nhạt lười nhác, nhưng Tần Ưu mơ hồ cảm thấy cô đang đùa giỡn lưu manh, cố ý trêu chọc hắn.
Da mặt hắn dần chuyển sang màu hồng, Tần Ưu vùng vẫy lùi lại, cắm đầu chạy xuống bếp.
Khuynh Diễm xoa xoa đầu ngón tay, đáy lòng không hiểu thấu.
Chạy cái gì?
Ta còn sờ chưa đủ mà.
Thôi, lần sau tìm cơ hội sờ tiếp vậy.
Hệ Thống: \[...\] Vô sỉ!!
—
Khuynh Diễm ăn xong, đặt bát đũa xuống, nhàn nhạt thông báo: "Ngày mai cậu quay lại trường đi."
Tần Ưu sững sờ. Quay lại trường? Cô muốn đuổi hắn sao?
"Tôi không đi có được không?"
Không đi? Mi là học sinh đấy! Học sinh thì phải hoàn thành trách nhiệm và nghĩ vụ của một học sinh!
Ai dạy mi cái thói trốn học hư hỏng này?
Làm gì làm gì?
Trưng bộ mặt ăn vạ đó với ta cũng không có tác dụng!
Ta rất nghiêm khắc!!
Khuynh Diễm dứt khoát cự tuyệt, mệnh lệnh đã ban xuống tuyệt đối không thu hồi, quân vương phải có khí thế của đấng quân vương.
Khuynh\-quân\-vương\-Diễm hạ xong chiếu chỉ, quay về phòng làm chuyện không thể công bố ngoài ánh sáng.
Cô cho người tra tung tích Bùi Cẩn, quyết định ngự giá thân chinh đi đánh hắn một trận.
Địa bàn của quân vương mà con lợn đó muốn đến là đến, muốn cút là cút sao?
Đánh cho loài lợn ở thế giới này thức tỉnh đi!
"Bệnh viện?" Khuynh Diễm nghi hoặc hỏi lại.
Tên này làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, thiên đạo không nhịn được nên ra tay trừng phạt hắn?
Không ngờ thiên đạo cũng có ngày đứng về phía tiểu nha đầu thiện lương nha.
Thiên đạo ở thế giới này thật tốt!!
Nhưng rất nhanh Khuynh Diễm liền biết không có thiên đạo nào cả, mà là Bùi Cẩn bị Tần Ưu tẩn cho một trận đến nhập viện, nghe nói tình trạng khi vừa vào viện còn có chút nguy kịch.
Khuynh Diễm co giật khóe môi. Hèn gì tên ăn vạ kia cứ một mực cản cô đi tìm Bùi Cẩn.
Hắn thế mà lại dám phỏng tay trên cô!
Thật đáng giận!
Phải đánh con lợn Bùi Cẩn một trận để nguôi giận.
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ muốn đánh thì cứ đánh, giả vờ tìm lý do làm gì?
Dứt lời, hắn chạy vào phòng, mở tủ tìm kiếm.
Khuynh Diễm nhìn hành động của Tần Ưu, đầu đầy dấu chấm hỏi.
Chờ làm gì? Không để cô về ngủ sao? Còn có, hắn cất cái gì mà kỹ thế? Gia sản mẹ hắn để lại à?
Tần Ưu tìm một lúc, lấy ra tập tài liệu dày cộm, rụt rè đưa cho Khuynh Diễm, ánh mắt hắn tránh né, không dám nhìn thẳng cô.
Khuynh Diễm chậm rãi mở ra, là một sấp ảnh.
Thiếu nữ cùng người đàn ông đang dựa vào nhau, tư thế thân mật ái muội.
Bà nội nó!
Con chó nào ghép ta vào ảnh?
Có ghép thì chọn người đẹp một chút, thằng cha này xấu ma chê quỷ hờn, muốn hạ nhục ta sao?
Tần Ưu nhỏ giọng giải thích: "Bùi Cẩn đưa cho tôi."
Tên lang băm?
Hắn đưa cái này cho mi làm gì?
Bọn mi giấu giếm qua lại sau lưng ta bao lâu rồi?
"Hắn nói gì?" Khuynh Diễm giọng không mấy quan tâm.
Tần Ưu ngập ngừng: "Hắn nói... cô tìm được đối tượng mới, sẽ đuổi tôi."
"Cậu tin?" Khuynh Diễm hơi nhíu mày, nhẹ đến mức không thể nhận ra.
"Không tin." Là hắn không muốn tin.
Khuynh Diễm nhẹ xoa má Tần Ưu: "Sau này không được cho người lạ vào."
"Tôi không có..."
"Vậy hắn xuyên tường vào đánh cậu à?"
Tần Ưu: "..." Chuyện này hắn không thể nói!
"Vào phòng ngủ đi, tôi sẽ xử lý hắn."
"Không cần!" Tần Ưu gấp gáp ngăn cản.
"..." Không phải bọn mi thực sự có gian tình sau lưng ta đấy chứ?
Khuynh Diễm hơi híp mắt, nhưng nhìn đến khuôn mặt đầy khẩn cầu của Tần Ưu, cô liền tùy tiện đáp một tiếng.
"Ừ."
Nhiều lời với mi chỉ tổ tốn công.
Ta đánh chết hắn sau lưng mi, mi cũng không phát hiện được.
"Không cho phép nói chuyện với kẻ khốn kiếp." Khuynh Diễm đổi cách dạy dỗ.
"Sẽ không nói." Tần Ưu ngoan ngoãn đáp ứng.
Hệ Thống: \[...\] Đại nhân vật sao có thể dễ dãi như vậy? Có còn khí phách của người hủy diệt thế giới không? Thật làm nó thất vọng!
Khuynh Diễm quay lưng đi về phòng, chợt cô dừng bước, đầu cũng không ngoảnh lại, thờ ơ vứt ra hai chữ: "Ảnh ghép."
Tần Ưu thất thần đứng ngay cửa, đến khi thân ảnh Khuynh Diễm hoàn toàn biến mất, hắn mới giật mình bừng tỉnh.
Cô... là đang giải thích với hắn sao?
Khóe môi Tần Ưu chậm rãi giương lên, cô không bỏ mặc hắn, cô vẫn để ý đến hắn.
—
Sáng hôm sau.
Tần Ưu bồn chồn đi qua đi lại trước cửa phòng Khuynh Diễm.
Cô đã dặn hắn không được đến tìm, nhưng cô ngủ liên tục suốt một ngày rồi, thực sự không có việc gì chứ?
Cạch.
Cửa phòng mở ra.
Khuynh Diễm nhìn vẻ mặt từ lo lắng chuyển thành mừng rỡ của Tần Ưu, đáy lòng tràn đầy nghi hoặc.
Trong thời gian cô ngủ có ai đến ức hiếp hắn sao? Đứng chờ ở đây để ăn vạ cô à?
Xem ra an ninh của địa bàn này thật quá kém.
"Cô dậy rồi, cô có muốn ăn gì không?" Tần Ưu nhanh chóng tiến đến, ánh mắt mang theo chờ mong.
Đã lâu rồi cô không ăn cơm cùng hắn, muốn làm thức ăn cho cô!
"Ừ, cũng hơi đói." Khuynh Diễm kín đáo xoa bụng. Đói sắp chết!
"Tôi lập tức đi nấu." Tần Ưu mím môi, cố không mỉm cười.
Khuynh Diễm cong ngón tay véo má hắn: "Muốn cười thì cứ cười."
Thiếu niên tròn mắt kinh ngạc, gò má trắng nõn bị kéo sang hai bên, vẻ mặt ngơ ngác không khỏi đáng yêu.
Ngữ điệu Khuynh Diễm vẫn nhàn nhạt lười nhác, nhưng Tần Ưu mơ hồ cảm thấy cô đang đùa giỡn lưu manh, cố ý trêu chọc hắn.
Da mặt hắn dần chuyển sang màu hồng, Tần Ưu vùng vẫy lùi lại, cắm đầu chạy xuống bếp.
Khuynh Diễm xoa xoa đầu ngón tay, đáy lòng không hiểu thấu.
Chạy cái gì?
Ta còn sờ chưa đủ mà.
Thôi, lần sau tìm cơ hội sờ tiếp vậy.
Hệ Thống: \[...\] Vô sỉ!!
—
Khuynh Diễm ăn xong, đặt bát đũa xuống, nhàn nhạt thông báo: "Ngày mai cậu quay lại trường đi."
Tần Ưu sững sờ. Quay lại trường? Cô muốn đuổi hắn sao?
"Tôi không đi có được không?"
Không đi? Mi là học sinh đấy! Học sinh thì phải hoàn thành trách nhiệm và nghĩ vụ của một học sinh!
Ai dạy mi cái thói trốn học hư hỏng này?
Làm gì làm gì?
Trưng bộ mặt ăn vạ đó với ta cũng không có tác dụng!
Ta rất nghiêm khắc!!
Khuynh Diễm dứt khoát cự tuyệt, mệnh lệnh đã ban xuống tuyệt đối không thu hồi, quân vương phải có khí thế của đấng quân vương.
Khuynh\-quân\-vương\-Diễm hạ xong chiếu chỉ, quay về phòng làm chuyện không thể công bố ngoài ánh sáng.
Cô cho người tra tung tích Bùi Cẩn, quyết định ngự giá thân chinh đi đánh hắn một trận.
Địa bàn của quân vương mà con lợn đó muốn đến là đến, muốn cút là cút sao?
Đánh cho loài lợn ở thế giới này thức tỉnh đi!
"Bệnh viện?" Khuynh Diễm nghi hoặc hỏi lại.
Tên này làm quá nhiều chuyện trái lương tâm, thiên đạo không nhịn được nên ra tay trừng phạt hắn?
Không ngờ thiên đạo cũng có ngày đứng về phía tiểu nha đầu thiện lương nha.
Thiên đạo ở thế giới này thật tốt!!
Nhưng rất nhanh Khuynh Diễm liền biết không có thiên đạo nào cả, mà là Bùi Cẩn bị Tần Ưu tẩn cho một trận đến nhập viện, nghe nói tình trạng khi vừa vào viện còn có chút nguy kịch.
Khuynh Diễm co giật khóe môi. Hèn gì tên ăn vạ kia cứ một mực cản cô đi tìm Bùi Cẩn.
Hắn thế mà lại dám phỏng tay trên cô!
Thật đáng giận!
Phải đánh con lợn Bùi Cẩn một trận để nguôi giận.
Hệ Thống: \[...\] Kí chủ muốn đánh thì cứ đánh, giả vờ tìm lý do làm gì?
Bình luận facebook