Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 90
Khuynh Diễm nhét chiếc hộp nhỏ vào tay Hoan Nữu: "Quà gặp mặt đã tặng. Tạm biệt mỹ nhân tỷ tỷ."
Hoan Nữu từ đầu đến cuối đều ngơ ngác, đến khi Khuynh Diễm hoàn toàn biến mất nơi ngã rẽ, cô mới cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay.
Hoan Nữu hơi đề phòng, chậm chạp mở ra, là một chiếc USB.
Cô nghi hoặc, lên xe trở về biệt thự.
Cô đến đây chỉ vì Cố Dĩ Đình, hiện tại hắn không còn ở đây, nên cô cũng không cần thiết ở lại.
Nhưng mà vị Niên tiểu thư kia...
Hoan Nữu vào phòng, đóng cửa lại, nhìn chằm chằm chiếc USB trong tay. Không hiểu sao cô lại cảm thấy cực kì bất an, cứ như... thế giới của cô sắp hoàn toàn sụp đổ.
Hoan Nữu lắc đầu, gạt đi ý nghĩ kì lạ đó.
Lớn lên trong hắc đạo, đã thấy qua biết bao gió tanh mưa máu, thế mà lại bị một người xa lạ dọa cho sợ hãi.
Hoan Nữu hít sâu lấy lại bình tĩnh, cắm USB vào laptop.
Năm phút sau, Hoan Nữu mở to mắt, không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Thân thể cô run rẩy dữ dội, cuối cùng không khống chế được nữa, một giọt mặn chát rơi xuống đất vỡ tan.
Bảy năm trước, Hoan lão bành trướng thế lực, tranh chấp tài nguyên, Hoan Nữu vô tình bị kẻ thù của ông bắt cóc uy hiếp.
Trong lúc giam giữ, bọn chúng nảy sinh ý định phá hủy trong sạch của Hoan Nữu.
Vào khoảnh khắc tràn ngập tuyệt vọng, đã có một người đến cứu cô.
Người kia đạp lên ánh sáng, xua đi hắc ám, như thiên thần từ trên cao bước đến, thắp sáng hy vọng sống của cô.
Suốt bảy năm qua, Hoan Nữu chưa bao giờ quên hình ảnh thiếu niên toàn thân đầy máu, ôm chặt cô vào lòng, khập khiễng mang cô ra khỏi bóng đêm tối tăm và ác mộng dữ tợn.
Trong lòng cô, hắn là ánh sáng, là giấc mơ, là tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Cô là tiểu thư được cưng chiều từ bé, tuyệt đối không hạ mình trước ai, chỉ nguyện ý hiến dâng mọi thứ cho hắn.
Cô biết hắn là nam nhân, sẽ có lòng tự trọng, nhưng hắn mới bước chân vào hắc đạo, bị người chèn ép khắp nơi, cô không đành lòng nên mới lén lút ở phía sau giúp đỡ hắn.
Bao nhiêu năm qua, cô chưa từng mong sẽ được hồi báo, cho dù hắn không yêu cô, ân cứu mạng kia cũng là cô nợ hắn.
Nhưng đến nay lại có người đến nói cho Hoan Nữu biết, chuyện năm đó, tất cả đều do Cố Dĩ Đình sắp đặt.
Hắn cướp lô hàng của Hoan lão, lại sợ bị trả thù, nên đánh chủ ý lên người Hoan Nữu.
Năm đó, Hoan lão vì đến cứu Hoan Nữu mà bị người ta bắn, suýt nữa mất mạng.
Cô lại không biết gì, bảy năm qua luôn trách móc ông vì một lô hàng mà từ bỏ cô, cố ý đối nghịch ông khắp nơi.
Nhưng cho dù cô có náo đến mức nào, cha cô cũng chỉ răn dạy vài câu, chứ chưa bao giờ tức giận mặc kệ cô.
Hoan lão biết rõ sự thật phía sau, nên rất chán ghét Cố Dĩ Đình. Ông không nói ra chỉ vì không đành lòng phá vỡ giấc mộng thanh xuân của con gái, không nỡ nhìn cô sụp đổ.
Hoan Nữu ôm chặt gối, trái tim quặn thắt từng cơn, đau đến không thể thở.
Thực tại tàn khốc này, cô không muốn đối mặt, không thể để cô mãi mơ hồ sống trong ảo mộng của mình sao?
– –
Diêu Ý nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía cửa.
Hôm nay Khuynh Diễm dặn hắn không cần nấu cơm tối, cô sẽ về muộn.
Diêu Ý quyết định ngủ sớm, nhưng chân cứ liên tục đi ra đi vào, cuối cùng dứt khoát ngồi ngoài phòng khách chờ đợi.
Mười một giờ đêm.
Khuynh Diễm mở cửa bước vào, hai mắt Diêu Ý sáng lên, nhanh chân chạy ra đón.
Chợt hắn nhíu mày, mùi này...
"Chị uống rượu?"
"Một chút." Khuynh Diễm không muốn giao tiếp lắm, nhưng vẫn hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
"Em chờ chị." Diêu Ý môi cười mềm mềm, nhẹ giọng: "Chị uống rượu với ai?"
"Với mỹ nhân." Khuynh Diễm qua loa đáp: "Đi ngủ đi."
Diêu Ý bất giác nắm chặt cổ tay Khuynh Diễm, ép cô nhìn hắn.
Lại làm sao?
"Chị thấy em có đẹp không?" Diêu Ý ngẩng đầu hỏi.
Khuynh Diễm nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt tĩnh lặng mang theo nghiêm túc, ánh đèn phất qua, phản chiếu vài tia sáng vỡ vụn, lấp lánh.
Tim Diêu Ý đập hơi nhanh, lỗ tai ẩn ẩn đỏ.
Khuynh Diễm quan sát một lúc, nhạt giọng bình phẩm: "Tóc hơi dài."
Diêu Ý: "..." Lại là câu nói này!
Diêu Ý đưa tay vén tóc ra phía sau tai, gương mặt tinh xảo hiện rõ dưới ánh đèn.
Thiếu niên mím môi, đôi mắt đầy vẻ cố chấp.
"Chị thấy em có đẹp không?"
"Đẹp." Khuynh Diễm gật đầu đáp, nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Rất đẹp."
"Vậy tại sao chị không uống rượu với em?" Lại đi uống với người khác! Khó chịu! Không biết khó chịu cái gì, nhưng vẫn rất khó chịu!
Tiểu nhân dưới đáy lòng Khuynh Diễm trợn trắng mắt một cái.
Cái gì đây?
Ăn vạ tới trình độ này luôn rồi?
Lý do gì cũng gây sự với ta được??
"Cậu còn nhỏ." Con nít con noi rượu bia cái gì?
"Ai nói em còn nhỏ?" Diêu Ý nắm chặt tay, giọng nhấn mạnh: "Em mười lăm tuổi rồi!"
"Tôi mười tám." Mi nhỏ hơn ta! Phồng má cái gì mà phồng má!
Diêu Ý: "..." Mười tám thì sao?
Hoan Nữu từ đầu đến cuối đều ngơ ngác, đến khi Khuynh Diễm hoàn toàn biến mất nơi ngã rẽ, cô mới cúi đầu nhìn chiếc hộp trong tay.
Hoan Nữu hơi đề phòng, chậm chạp mở ra, là một chiếc USB.
Cô nghi hoặc, lên xe trở về biệt thự.
Cô đến đây chỉ vì Cố Dĩ Đình, hiện tại hắn không còn ở đây, nên cô cũng không cần thiết ở lại.
Nhưng mà vị Niên tiểu thư kia...
Hoan Nữu vào phòng, đóng cửa lại, nhìn chằm chằm chiếc USB trong tay. Không hiểu sao cô lại cảm thấy cực kì bất an, cứ như... thế giới của cô sắp hoàn toàn sụp đổ.
Hoan Nữu lắc đầu, gạt đi ý nghĩ kì lạ đó.
Lớn lên trong hắc đạo, đã thấy qua biết bao gió tanh mưa máu, thế mà lại bị một người xa lạ dọa cho sợ hãi.
Hoan Nữu hít sâu lấy lại bình tĩnh, cắm USB vào laptop.
Năm phút sau, Hoan Nữu mở to mắt, không tin vào những gì mình vừa nhìn thấy.
Thân thể cô run rẩy dữ dội, cuối cùng không khống chế được nữa, một giọt mặn chát rơi xuống đất vỡ tan.
Bảy năm trước, Hoan lão bành trướng thế lực, tranh chấp tài nguyên, Hoan Nữu vô tình bị kẻ thù của ông bắt cóc uy hiếp.
Trong lúc giam giữ, bọn chúng nảy sinh ý định phá hủy trong sạch của Hoan Nữu.
Vào khoảnh khắc tràn ngập tuyệt vọng, đã có một người đến cứu cô.
Người kia đạp lên ánh sáng, xua đi hắc ám, như thiên thần từ trên cao bước đến, thắp sáng hy vọng sống của cô.
Suốt bảy năm qua, Hoan Nữu chưa bao giờ quên hình ảnh thiếu niên toàn thân đầy máu, ôm chặt cô vào lòng, khập khiễng mang cô ra khỏi bóng đêm tối tăm và ác mộng dữ tợn.
Trong lòng cô, hắn là ánh sáng, là giấc mơ, là tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế gian này.
Cô là tiểu thư được cưng chiều từ bé, tuyệt đối không hạ mình trước ai, chỉ nguyện ý hiến dâng mọi thứ cho hắn.
Cô biết hắn là nam nhân, sẽ có lòng tự trọng, nhưng hắn mới bước chân vào hắc đạo, bị người chèn ép khắp nơi, cô không đành lòng nên mới lén lút ở phía sau giúp đỡ hắn.
Bao nhiêu năm qua, cô chưa từng mong sẽ được hồi báo, cho dù hắn không yêu cô, ân cứu mạng kia cũng là cô nợ hắn.
Nhưng đến nay lại có người đến nói cho Hoan Nữu biết, chuyện năm đó, tất cả đều do Cố Dĩ Đình sắp đặt.
Hắn cướp lô hàng của Hoan lão, lại sợ bị trả thù, nên đánh chủ ý lên người Hoan Nữu.
Năm đó, Hoan lão vì đến cứu Hoan Nữu mà bị người ta bắn, suýt nữa mất mạng.
Cô lại không biết gì, bảy năm qua luôn trách móc ông vì một lô hàng mà từ bỏ cô, cố ý đối nghịch ông khắp nơi.
Nhưng cho dù cô có náo đến mức nào, cha cô cũng chỉ răn dạy vài câu, chứ chưa bao giờ tức giận mặc kệ cô.
Hoan lão biết rõ sự thật phía sau, nên rất chán ghét Cố Dĩ Đình. Ông không nói ra chỉ vì không đành lòng phá vỡ giấc mộng thanh xuân của con gái, không nỡ nhìn cô sụp đổ.
Hoan Nữu ôm chặt gối, trái tim quặn thắt từng cơn, đau đến không thể thở.
Thực tại tàn khốc này, cô không muốn đối mặt, không thể để cô mãi mơ hồ sống trong ảo mộng của mình sao?
– –
Diêu Ý nhìn đồng hồ, lại nhìn về phía cửa.
Hôm nay Khuynh Diễm dặn hắn không cần nấu cơm tối, cô sẽ về muộn.
Diêu Ý quyết định ngủ sớm, nhưng chân cứ liên tục đi ra đi vào, cuối cùng dứt khoát ngồi ngoài phòng khách chờ đợi.
Mười một giờ đêm.
Khuynh Diễm mở cửa bước vào, hai mắt Diêu Ý sáng lên, nhanh chân chạy ra đón.
Chợt hắn nhíu mày, mùi này...
"Chị uống rượu?"
"Một chút." Khuynh Diễm không muốn giao tiếp lắm, nhưng vẫn hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"
"Em chờ chị." Diêu Ý môi cười mềm mềm, nhẹ giọng: "Chị uống rượu với ai?"
"Với mỹ nhân." Khuynh Diễm qua loa đáp: "Đi ngủ đi."
Diêu Ý bất giác nắm chặt cổ tay Khuynh Diễm, ép cô nhìn hắn.
Lại làm sao?
"Chị thấy em có đẹp không?" Diêu Ý ngẩng đầu hỏi.
Khuynh Diễm nghiêm túc nhìn hắn, đôi mắt tĩnh lặng mang theo nghiêm túc, ánh đèn phất qua, phản chiếu vài tia sáng vỡ vụn, lấp lánh.
Tim Diêu Ý đập hơi nhanh, lỗ tai ẩn ẩn đỏ.
Khuynh Diễm quan sát một lúc, nhạt giọng bình phẩm: "Tóc hơi dài."
Diêu Ý: "..." Lại là câu nói này!
Diêu Ý đưa tay vén tóc ra phía sau tai, gương mặt tinh xảo hiện rõ dưới ánh đèn.
Thiếu niên mím môi, đôi mắt đầy vẻ cố chấp.
"Chị thấy em có đẹp không?"
"Đẹp." Khuynh Diễm gật đầu đáp, nghĩ nghĩ, lại bổ sung: "Rất đẹp."
"Vậy tại sao chị không uống rượu với em?" Lại đi uống với người khác! Khó chịu! Không biết khó chịu cái gì, nhưng vẫn rất khó chịu!
Tiểu nhân dưới đáy lòng Khuynh Diễm trợn trắng mắt một cái.
Cái gì đây?
Ăn vạ tới trình độ này luôn rồi?
Lý do gì cũng gây sự với ta được??
"Cậu còn nhỏ." Con nít con noi rượu bia cái gì?
"Ai nói em còn nhỏ?" Diêu Ý nắm chặt tay, giọng nhấn mạnh: "Em mười lăm tuổi rồi!"
"Tôi mười tám." Mi nhỏ hơn ta! Phồng má cái gì mà phồng má!
Diêu Ý: "..." Mười tám thì sao?
Bình luận facebook