Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 110
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh lần nữa nhìn thấy Hạ Hàn, là vào nửa tháng sau.
Nhưng không giống với hai lần trước đó, không phải đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hạ Hàn, mà là gặp phải trong một buổi tiệc rượu.
Sơ Tranh theo đuôi... Không phải, đi theo Mộ Dung Dật, tham gia một buổi tiệc rượu.
Nhưng không nghĩ tới sẽ gặp Hạ Hàn ở ngay cửa ra vào.
Hạ Hàn đi theo hai vị sư huynh, dáng dấp của hắn rất đẹp, khóe miệng hơi giương lên, mơ hồ mang theo ý cười, thu hút ánh mắt của không ít người.
Hạ Hàn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Sơ Tranh bay giữa không trung, cao hơn đám người một đoạn.
Hiển nhiên các sư huynh của Hạ Hàn cũng nhìn thấy cô.
Trên người Sơ Tranh tỏa ra khí chất rất bình thản, lại là một con quỷ tốt đóng thuế đầy đủ ở cơ quan Địa phủ, chỉ cần cô không hại người, thì thiên sư sẽ không có quyền hỏi cô vì sao ở đây.
Bởi vậy nên bọn họ chỉ làm như không nhìn thấy cô, trực tiếp đi vào trong.
"Tiểu mỹ nhân." Hạ Hàn vẫy vẫy tay với cô.
"Hạ Hàn, cậu đi nhanh lên." Một vị sư huynh đi phía trước không kiên nhẫn: "Cậu lại nói chuyện với ai đấy?"
"Không có ai." Hạ Hàn lắc đầu, nhìn về hướng Sơ Tranh làm một cái thủ thế rằng hắn sẽ không nói gì.
"Sư huynh, anh có cảm cảm thấy nữ quỷ vừa rồi có chút quen mắt không?" Đi ở phía trước là thanh niên bím tóc dài, chính là người Sơ Tranh từng gặp ở chợ quỷ kia.
Hắn quay đầu nhìn về hướng Sơ Tranh, nhưng lại phát hiện chỗ đó đến bóng quỷ cũng chẳng còn nữa.
"Ừ, đúng là có chút quen mắt." Sư huynh bím tóc dài nói: "Trên người cô ta không có lệ khí, không cần phải để ý đến cô ta."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Nghe người ta nói, trước đây đã có rất nhiều thiên sư thất bại, cái đơn này cũng không dễ xử lý đâu."
Một vị sư huynh khác cười nói: "Sợ cái gì, chúng ta có Hạ Hàn mà, con quỷ kia dù có trâu bò cỡ nào, không phải cũng sẽ chạy theo hắn à."
Sư huynh bím tóc dài nhìn Hạ Hàn một cái, có chút không đồng ý nói: "Dù thế nào Hạ Hàn cũng là sư đệ của chúng ta."
"Hắn không bắt được quỷ, cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi. Ôi sư huynh, mạng hắn cứng lắm, không chết được đâu, anh cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt cho hắn."
Hạ Hàn không phải không nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, nhưng lúc này hắn chỉ muốn tìm Sơ Tranh.
Thừa dịp sư huynh nói chuyện với người khác, Hạ Hàn vụng trộm chui vào đám người.
Đáng tiếc hắn tìm khắp nơi vẫn không tìm được tiểu mỹ nhân của hắn.
"Kỳ quái, rõ ràng đã nhìn thấy cô ấy vào rồi mà."
"Tìm ta?"
Phía sau lưng có chút ý lạnh, Hạ Hàn vui mừng xoay người: "Tiểu mỹ nhân!"
"Có việc?" Sơ Tranh đứng trong góc khuất tối tăm.
"Chúng ta lại gặp mặt." Hạ Hàn lộ ra vui vẻ: "Đây nhất định là duyên phận."
"Ngươi tới chỗ này làm gì?" Sơ Tranh nhìn ra bên ngoài một chút, bây giờ bắt quỷ cũng có thể phô trương trực tiếp tiến hành như thế rồi à?
Loại chuyện này không phải đều lặng lẽ meo meo mà làm à?
"Sư huynh bảo ta tới." Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Hàn lộ ra chút bất đắc dĩ: "Muốn ta hỗ trợ dẫn dụ quỷ xuất hiện."
Các sư huynh của Đào Không sơn thường xuyên làm như vậy. Những con quỷ kia mà nhìn thấy hắn, kiểu gì cũng sẽ không nhịn được lao ra.
Sơ Tranh: "..."
"Không sao, mạng của ta cứng lắm." Hạ Hàn cười híp mắt nói: "Tiểu mỹ nhân, cô tới chỗ này làm gì?"
Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Đi ngang qua."
"Hạ Hàn!"
"Vâng." Hạ Hàn đáp một tiếng, quay đầu nhìn lại, chính là sư huynh bím tóc dài gọi hắn, hắn phất phất tay, quay đầu: "Tiểu mỹ nhân... Tiểu mỹ nhân?"
Hạ Hàn nhìn bốn phía một vòng, thất vọng quay trở về bên người sư huynh bím tóc dài.
...
Người tổ chức buổi tiệc rượu này là lão tổng của công ty mà Mộ Dung Dật đang làm, Mộ Dung Dật tuổi trẻ tài cao, vị lão tổng này rất thưởng thức hắn.
Lúc Sơ Tranh tìm tới hắn, thì hắn đang ở căn phòng phía sau nói chuyện với lão tổng.
Sắc mặt của lão tổng nhìn không tốt lắm, phản ứng hơi chậm chạp, chỉ một chút âm thanh cũng làm lão kinh ngạc không thôi.
Nhưng mà...
Sau lưng lão tổng, có một con nữ quỷ đang nhe răng nhếch miệng với Sơ Tranh, giống như đang tuyên cáo, đây là địa bàn của cô ta.
Tuổi tác của nữ quỷ kia nhìn không lớn lắm.
"Cút ngay!" Nữ quỷ quát lớn một tiếng.
"Có người đến bắt ngươi." Sơ Tranh nói.
Nữ quỷ hiển nhiên đã từng trải qua chuyện bị người ta bắt, nghe vậy thì trên mặt lộ ra một tia e ngại, sau đó lại tràn đầy phẫn nộ dữ tợn.
"Một đám đạo sĩ thối."
Nữ quỷ nhìn chằm chằm Sơ Tranh vài giây, sắc mặt đột nhiên tỉnh táo lại: "Ngươi cũng bị tên vương bát đản này hại?"
Sơ Tranh chỉ chỉ Mộ Dung Dật.
Nữ quỷ vốn định kết đồng minh: "..."
Cốc cốc.
Nữ quỷ giật mình, lập tức chui vào bức tường phía sau, biến mất không còn tung tích.
Cửa phòng đồng thời bị người đẩy ra, trợ lý đi đến bên cạnh lão tổng, nói nhỏ hai câu.
Thần sắc lão tổng lập tức buông lỏng: "Mau mời vào, mau mời vào. A Dật, cậu ra ngoài chào hỏi trước đi, một lát nữa tôi ra sau."
Mộ Dung Dật có chút kỳ quái với hành vi cổ quái của lão tổng.
Nhưng người ta là cấp trên, hắn đành phải lui ra ngoài: "Vâng ạ."
Lúc Mộ Dung Dật rời đi, thì gặp phải ba người sư huynh bím tóc dài ở cửa ra vào.
Sư huynh bím tóc dài mặc dù không mặc trang phục chính thức của thiên sư, nhưng so với cách ăn mặt của người bình thường vẫn có chút bất đồng.
Hắn hơi nghi hoặc nhìn vào bên trong một chút, nhưng cửa phòng rất nhanh đã bị đóng lại.
"Thiên sư, ngài nhìn xem, con quỷ kia có ở đây không? Tôi luôn cảm thấy sau lưng lạnh căm căm, có phải cô ta đang ở đây không?"
Lão tổng nghi thần nghi quỷ dò xét bốn phía. Ánh mắt sư huynh bím tóc dài dừng lại trên người Sơ Tranh hai giây, trên người nữ quỷ này không có chút lệ khí nào, cô không giống con ác quỷ trên tư liệu kia.
"Ông thử hình dung lại một chút, con quỷ ông trông thấy như thế nào."
Lão tổng nói lại một lần về con quỷ lão nhìn thấy, đó chính là nữ quỷ vừa rồi nói chuyện với Sơ Tranh.
"Cô ta không ở đây." Sư huynh bím tóc dài lắc đầu.
Lão tổng thở phào: "Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi..."
"Nhưng chỗ này còn có một con quỷ khác."
Lão tổng vừa thở phào một hơi, lúc này sợ đến mức thiếu chút nữa là tè ra quần, trực tiếp trốn ra sau lưng sư huynh bím tóc dài: "Sao, sao lại có con quỷ khác? Là đồng bọn của con quỷ kia sao? Thiên sư, ngài nhanh nhanh bắt hắn lại đi? Tôi đã ra giá cao như thế để mời các ngài tới mà?"
"Ông đừng ồn ào." Một người thanh niên bên cạnh sư huynh bím tóc dài không nhịn được quát lớn: "Chúng tôi bắt quỷ hay là ông bắt quỷ đây?"
Những người này cho dù ở địa vị cao thế nào, nhìn thấy loại chuyện không khoa học này, cũng chỉ có thể sợ hãi mà thôi.
Hạ Hàn mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, hắn len lén phất tay với cô, đại khái là muốn nói cô nhanh chóng rời hỏi chỗ này đi.
"Sư huynh, tôi đi hỏi cô ta một chút." Thanh niên nói.
Sư huynh bím tóc dài khẽ gật đầu.
Hắn không phát hiện trong phòng này có vấn đề gì khác, chỉ có một con quỷ ở đây.
Thanh niên đi đến trước mặt Sơ Tranh: "Ngươi có từng nhìn thấy con quỷ khác ở đây không?"
"Không có."
"Thật sự không có?" Thanh niên ngờ vực: "Vậy ngươi ở đây làm gì?"
Ánh mắt Sơ Tranh lạnh như băng nhìn thẳng vào thanh niên: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Thanh niên kinh ngạc vì lá gan Sơ Tranh rất lớn, dám nói thế với thiên sư.
"Ngươi đừng có bao che cho con ác quỷ kia, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì."
Thanh niên cũng lạnh mặt xuống: "Ngươi mà dám giấu diếm, đến lúc đó sẽ bắt luôn cả ngươi đấy!"
Sơ Tranh đột nhiên động thủ, bóp lấy cổ thanh niên.
Sắc mặt thanh niên lập tức biến đổi, lấy ra một lá bùa chụp về phía người Sơ Tranh.
Sư huynh bím tóc dài cũng cả kinh, dù sao trong mắt hắn, thì trên người Sơ Tranh không có lệ khí, loại quỷ này, cơ bản sẽ không động thủ.
Sơ Tranh ném thanh niên ra, thanh niên hung hăng đập xuống đất, hai lá bùa tự bốc cháy trên không trung.
"Hắn uy hiếp ta trước."
Sơ Tranh nói làm sư huynh bím tóc dài dừng lại.
Hắn giơ hai tay lên, để chứng tỏ mình không có tính uy hiếp: "Cô nương, chúng ta không có ác ý."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh lần nữa nhìn thấy Hạ Hàn, là vào nửa tháng sau.
Nhưng không giống với hai lần trước đó, không phải đột nhiên xuất hiện ở trước mặt Hạ Hàn, mà là gặp phải trong một buổi tiệc rượu.
Sơ Tranh theo đuôi... Không phải, đi theo Mộ Dung Dật, tham gia một buổi tiệc rượu.
Nhưng không nghĩ tới sẽ gặp Hạ Hàn ở ngay cửa ra vào.
Hạ Hàn đi theo hai vị sư huynh, dáng dấp của hắn rất đẹp, khóe miệng hơi giương lên, mơ hồ mang theo ý cười, thu hút ánh mắt của không ít người.
Hạ Hàn vừa liếc mắt đã nhìn thấy Sơ Tranh bay giữa không trung, cao hơn đám người một đoạn.
Hiển nhiên các sư huynh của Hạ Hàn cũng nhìn thấy cô.
Trên người Sơ Tranh tỏa ra khí chất rất bình thản, lại là một con quỷ tốt đóng thuế đầy đủ ở cơ quan Địa phủ, chỉ cần cô không hại người, thì thiên sư sẽ không có quyền hỏi cô vì sao ở đây.
Bởi vậy nên bọn họ chỉ làm như không nhìn thấy cô, trực tiếp đi vào trong.
"Tiểu mỹ nhân." Hạ Hàn vẫy vẫy tay với cô.
"Hạ Hàn, cậu đi nhanh lên." Một vị sư huynh đi phía trước không kiên nhẫn: "Cậu lại nói chuyện với ai đấy?"
"Không có ai." Hạ Hàn lắc đầu, nhìn về hướng Sơ Tranh làm một cái thủ thế rằng hắn sẽ không nói gì.
"Sư huynh, anh có cảm cảm thấy nữ quỷ vừa rồi có chút quen mắt không?" Đi ở phía trước là thanh niên bím tóc dài, chính là người Sơ Tranh từng gặp ở chợ quỷ kia.
Hắn quay đầu nhìn về hướng Sơ Tranh, nhưng lại phát hiện chỗ đó đến bóng quỷ cũng chẳng còn nữa.
"Ừ, đúng là có chút quen mắt." Sư huynh bím tóc dài nói: "Trên người cô ta không có lệ khí, không cần phải để ý đến cô ta."
Hắn dừng một chút, lại nói: "Nghe người ta nói, trước đây đã có rất nhiều thiên sư thất bại, cái đơn này cũng không dễ xử lý đâu."
Một vị sư huynh khác cười nói: "Sợ cái gì, chúng ta có Hạ Hàn mà, con quỷ kia dù có trâu bò cỡ nào, không phải cũng sẽ chạy theo hắn à."
Sư huynh bím tóc dài nhìn Hạ Hàn một cái, có chút không đồng ý nói: "Dù thế nào Hạ Hàn cũng là sư đệ của chúng ta."
"Hắn không bắt được quỷ, cũng chỉ có chút tác dụng đó thôi. Ôi sư huynh, mạng hắn cứng lắm, không chết được đâu, anh cứ yên tâm, tôi sẽ bảo vệ tốt cho hắn."
Hạ Hàn không phải không nghe thấy đoạn đối thoại của bọn họ, nhưng lúc này hắn chỉ muốn tìm Sơ Tranh.
Thừa dịp sư huynh nói chuyện với người khác, Hạ Hàn vụng trộm chui vào đám người.
Đáng tiếc hắn tìm khắp nơi vẫn không tìm được tiểu mỹ nhân của hắn.
"Kỳ quái, rõ ràng đã nhìn thấy cô ấy vào rồi mà."
"Tìm ta?"
Phía sau lưng có chút ý lạnh, Hạ Hàn vui mừng xoay người: "Tiểu mỹ nhân!"
"Có việc?" Sơ Tranh đứng trong góc khuất tối tăm.
"Chúng ta lại gặp mặt." Hạ Hàn lộ ra vui vẻ: "Đây nhất định là duyên phận."
"Ngươi tới chỗ này làm gì?" Sơ Tranh nhìn ra bên ngoài một chút, bây giờ bắt quỷ cũng có thể phô trương trực tiếp tiến hành như thế rồi à?
Loại chuyện này không phải đều lặng lẽ meo meo mà làm à?
"Sư huynh bảo ta tới." Trên gương mặt xinh đẹp của Hạ Hàn lộ ra chút bất đắc dĩ: "Muốn ta hỗ trợ dẫn dụ quỷ xuất hiện."
Các sư huynh của Đào Không sơn thường xuyên làm như vậy. Những con quỷ kia mà nhìn thấy hắn, kiểu gì cũng sẽ không nhịn được lao ra.
Sơ Tranh: "..."
"Không sao, mạng của ta cứng lắm." Hạ Hàn cười híp mắt nói: "Tiểu mỹ nhân, cô tới chỗ này làm gì?"
Sơ Tranh mặt không đổi sắc: "Đi ngang qua."
"Hạ Hàn!"
"Vâng." Hạ Hàn đáp một tiếng, quay đầu nhìn lại, chính là sư huynh bím tóc dài gọi hắn, hắn phất phất tay, quay đầu: "Tiểu mỹ nhân... Tiểu mỹ nhân?"
Hạ Hàn nhìn bốn phía một vòng, thất vọng quay trở về bên người sư huynh bím tóc dài.
...
Người tổ chức buổi tiệc rượu này là lão tổng của công ty mà Mộ Dung Dật đang làm, Mộ Dung Dật tuổi trẻ tài cao, vị lão tổng này rất thưởng thức hắn.
Lúc Sơ Tranh tìm tới hắn, thì hắn đang ở căn phòng phía sau nói chuyện với lão tổng.
Sắc mặt của lão tổng nhìn không tốt lắm, phản ứng hơi chậm chạp, chỉ một chút âm thanh cũng làm lão kinh ngạc không thôi.
Nhưng mà...
Sau lưng lão tổng, có một con nữ quỷ đang nhe răng nhếch miệng với Sơ Tranh, giống như đang tuyên cáo, đây là địa bàn của cô ta.
Tuổi tác của nữ quỷ kia nhìn không lớn lắm.
"Cút ngay!" Nữ quỷ quát lớn một tiếng.
"Có người đến bắt ngươi." Sơ Tranh nói.
Nữ quỷ hiển nhiên đã từng trải qua chuyện bị người ta bắt, nghe vậy thì trên mặt lộ ra một tia e ngại, sau đó lại tràn đầy phẫn nộ dữ tợn.
"Một đám đạo sĩ thối."
Nữ quỷ nhìn chằm chằm Sơ Tranh vài giây, sắc mặt đột nhiên tỉnh táo lại: "Ngươi cũng bị tên vương bát đản này hại?"
Sơ Tranh chỉ chỉ Mộ Dung Dật.
Nữ quỷ vốn định kết đồng minh: "..."
Cốc cốc.
Nữ quỷ giật mình, lập tức chui vào bức tường phía sau, biến mất không còn tung tích.
Cửa phòng đồng thời bị người đẩy ra, trợ lý đi đến bên cạnh lão tổng, nói nhỏ hai câu.
Thần sắc lão tổng lập tức buông lỏng: "Mau mời vào, mau mời vào. A Dật, cậu ra ngoài chào hỏi trước đi, một lát nữa tôi ra sau."
Mộ Dung Dật có chút kỳ quái với hành vi cổ quái của lão tổng.
Nhưng người ta là cấp trên, hắn đành phải lui ra ngoài: "Vâng ạ."
Lúc Mộ Dung Dật rời đi, thì gặp phải ba người sư huynh bím tóc dài ở cửa ra vào.
Sư huynh bím tóc dài mặc dù không mặc trang phục chính thức của thiên sư, nhưng so với cách ăn mặt của người bình thường vẫn có chút bất đồng.
Hắn hơi nghi hoặc nhìn vào bên trong một chút, nhưng cửa phòng rất nhanh đã bị đóng lại.
"Thiên sư, ngài nhìn xem, con quỷ kia có ở đây không? Tôi luôn cảm thấy sau lưng lạnh căm căm, có phải cô ta đang ở đây không?"
Lão tổng nghi thần nghi quỷ dò xét bốn phía. Ánh mắt sư huynh bím tóc dài dừng lại trên người Sơ Tranh hai giây, trên người nữ quỷ này không có chút lệ khí nào, cô không giống con ác quỷ trên tư liệu kia.
"Ông thử hình dung lại một chút, con quỷ ông trông thấy như thế nào."
Lão tổng nói lại một lần về con quỷ lão nhìn thấy, đó chính là nữ quỷ vừa rồi nói chuyện với Sơ Tranh.
"Cô ta không ở đây." Sư huynh bím tóc dài lắc đầu.
Lão tổng thở phào: "Không có là tốt rồi, không có là tốt rồi..."
"Nhưng chỗ này còn có một con quỷ khác."
Lão tổng vừa thở phào một hơi, lúc này sợ đến mức thiếu chút nữa là tè ra quần, trực tiếp trốn ra sau lưng sư huynh bím tóc dài: "Sao, sao lại có con quỷ khác? Là đồng bọn của con quỷ kia sao? Thiên sư, ngài nhanh nhanh bắt hắn lại đi? Tôi đã ra giá cao như thế để mời các ngài tới mà?"
"Ông đừng ồn ào." Một người thanh niên bên cạnh sư huynh bím tóc dài không nhịn được quát lớn: "Chúng tôi bắt quỷ hay là ông bắt quỷ đây?"
Những người này cho dù ở địa vị cao thế nào, nhìn thấy loại chuyện không khoa học này, cũng chỉ có thể sợ hãi mà thôi.
Hạ Hàn mắt không chớp nhìn chằm chằm vào Sơ Tranh, hắn len lén phất tay với cô, đại khái là muốn nói cô nhanh chóng rời hỏi chỗ này đi.
"Sư huynh, tôi đi hỏi cô ta một chút." Thanh niên nói.
Sư huynh bím tóc dài khẽ gật đầu.
Hắn không phát hiện trong phòng này có vấn đề gì khác, chỉ có một con quỷ ở đây.
Thanh niên đi đến trước mặt Sơ Tranh: "Ngươi có từng nhìn thấy con quỷ khác ở đây không?"
"Không có."
"Thật sự không có?" Thanh niên ngờ vực: "Vậy ngươi ở đây làm gì?"
Ánh mắt Sơ Tranh lạnh như băng nhìn thẳng vào thanh niên: "Mắc mớ gì tới ngươi?"
Thanh niên kinh ngạc vì lá gan Sơ Tranh rất lớn, dám nói thế với thiên sư.
"Ngươi đừng có bao che cho con ác quỷ kia, đối với ngươi cũng không có chỗ tốt gì."
Thanh niên cũng lạnh mặt xuống: "Ngươi mà dám giấu diếm, đến lúc đó sẽ bắt luôn cả ngươi đấy!"
Sơ Tranh đột nhiên động thủ, bóp lấy cổ thanh niên.
Sắc mặt thanh niên lập tức biến đổi, lấy ra một lá bùa chụp về phía người Sơ Tranh.
Sư huynh bím tóc dài cũng cả kinh, dù sao trong mắt hắn, thì trên người Sơ Tranh không có lệ khí, loại quỷ này, cơ bản sẽ không động thủ.
Sơ Tranh ném thanh niên ra, thanh niên hung hăng đập xuống đất, hai lá bùa tự bốc cháy trên không trung.
"Hắn uy hiếp ta trước."
Sơ Tranh nói làm sư huynh bím tóc dài dừng lại.
Hắn giơ hai tay lên, để chứng tỏ mình không có tính uy hiếp: "Cô nương, chúng ta không có ác ý."
Bình luận facebook