Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1265
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ở trong viện cũng không ngửi được mùi thuốc, ngược lại ngửi được một mùi thơm rất nồng nặc.
Ngào ngạt ngát hương phiêu đãng quanh chóp mũi, lại không lộ ra gay mũi khó chịu.
Không phải hương hoa, không phải bất cứ mùi hương gì cô quen thuộc.
Loại hương thơm này... Không giống đồ của con người.
Sơ Tranh: "!!!"
Thẻ người tốt không phải là muốn hun choáng ta chứ!
Hiển nhiên là Sơ Tranh suy nghĩ nhiều, Tuyên Ảnh cũng không định hun choáng cô, nửa canh giờ sau, hắn bưng một bát thuốc đen sì ra.
Mùi hương đó tỏa ra từ bát thuốc kia.
"Ngươi bỏ thêm gì vào trong này?"
Ánh mắt Tuyên Ảnh chợt lóe, hỏi cô: "Ngươi ngửi thấy cái gì?"
"Mùi thơm."
"Đây là thứ dùng để dẫn yêu." Tuyên Ảnh nói: "Ngươi có thể ngửi được, ngược lại có chút ngoài ý muốn."
Sơ Tranh sờ sờ cánh tay mình: "Ta là yêu?" Sao ta lại không cảm giác được ta còn có huyết mạch này nhỉ?
Tuyên Ảnh: "Ngươi là người."
Sơ Tranh: "..."
Nhất định là thiên phú dị bẩm của ta!
Tuyên Ảnh đột nhiên giơ tay, ngón tay điểm trong hư không, sau lưng Sơ Tranh vang lên tiếng bịch bịch.
Cô quay đầu nhìn lại, một nam nhân cắm đầu từ trên tường xuống, đập xuống đất, hóa thành một con khỉ.
Sơ Tranh: "..."
Lại là yêu?
Những con yêu này chạy đến chỗ cô làm gì?
Đến ăn cá sao?
Tuyên Ảnh giết một con yêu, dễ dàng giống như nghiền chết một con kiến, động tay xong, cũng rất giống như chưa hề làm gì cả.
"Ta tên là Tuyên Ảnh." Hắn chủ động nói: "Ngày mai ta sẽ lại đến, mong chủ tiệm giúp ta chuẩn bị tốt phương thuốc này."
Hắn để phương thuốc ở một bên, khẽ gật đầu với Sơ Tranh một cái, thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
Sơ Tranh: "..."
Khoan đã!
Ngươi lại để thứ đồ chơi này lại cho ta!!
-
Bên ngoài Hàn Giang Thành.
Dòng sông nhấp nhô, bọt nước lăn lộn.
Huyền y nam tử chậm rãi mà đến, chắp tay đứng trên bờ sông, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía mặt sông.
Trong thân thể hắn đột nhiên có hư ảnh lóe ra, đó là một con rồng, một con rồng vàng.
"Đồ ở trên người nàng." Huyền y nam tử ngữ điệu nhàn nhạt, cũng không biết là đang lầm bầm lầu bầu, hay là đang nói chuyện với con rồng kia: "Nhưng nàng giống như không biết gì cả."
Lúc trước hắn thăm dò cô, cô rõ ràng chỉ là một người bình thường, phản ứng kia không giống như giả vờ.
Rồng xoay thành hình chữ S trong không khí: "Chủ nhân, người xác định sao?"
"Ừ." Huyền y nam tử đáp một tiếng: "Những con yêu kia cũng phát hiện."
Yêu trong Hàn Giang Thành đột nhiên trở nên nhiều, không thể nào là trùng hợp.
Kế tiếp, sẽ càng ngày càng nhiều...
Bọn họ đều tới vì cô.
Vì Thông Thiên Thần Điện trong cơ thể cô mà tới.
-
Ngày hôm sau Tuyên Ảnh cũng không đến, nhưng buổi tối Sơ Tranh bắt được một con yêu.
Một con là ngoài ý muốn, hai con là trùng hợp, vậy ba con thì sao?
Trước kia mấy chục năm cũng không nhất định có thể nhìn thấy một con yêu, bây giờ trong thời gian thật ngắn, mà lại trông thấy ba con.
Còn đều chạy đến chỗ cô, chỗ cô có bảo bối gì?
Trừ mấy con cá cô bắt, thì cũng chỉ có tòa cung điện nát trong cơ thể cô...
Cho nên Sơ Tranh dự định hỏi một chút.
Yêu là thủy sản trai sông, nhưng không phải trong Hàn Giang Thành, mà là từ nơi khác tới.
Sơ Tranh đưa yêu lên lửa nướng.
"Ngươi giết ta đi!! Giết ta đi!!" Trai yêu bị nướng đến kêu to, thân thể một hồi là hình người, một hồi là bản thể.
Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh thêm lửa: "Đừng kêu lớn tiếng như vậy, nhiễu dân không tốt."
Trai yêu: "..."
Trai yêu bị nướng đến mất nước, toàn bộ yêu đều rất suy yếu, nó cắn răng: "Ngươi muốn thế nào!!"
Sơ Tranh dùng nhánh cây đâm đâm nó: "Yên tâm, ta là người tốt."
Trai yêu: "???" Người tốt?
Chữ "tốt" này của ngươi vặn vẹo đi hướng nào rồi!!
Sơ Tranh chậm rãi hỏi: "Ta chỉ muốn biết, đám yêu các ngươi đột nhiên chạy tới chỗ ta làm gì?"
Trai yêu thần sắc quỷ dị nhìn cô: "Ngươi không biết?"
"Ta phải biết sao?" Cũng không ai nói cho ta biết, ta phải biết cái gì! Đám các ngươi đều biết, duy chỉ người bị hại là ta không biết đúng không!!
Trai yêu có chút kích động: "Thần Điện, Thông Thiên Thần Điện!"
Sơ Tranh: "..."
Toà cung điện nát như thế mà còn có cái tên trâu bò cỡ đó à.
Có phải ta nên cho nó một tràng pháo tay không.
"Có tác dụng gì?"
Ánh mắt Trai yêu nhìn cô càng cổ quái.
"Ngươi thật sự không biết?"
Sơ Tranh chỉ vào bể cá: "Ngươi còn không nói đàng hoàng, lát nữa ngươi chỉ có thể làm bữa tối cho chúng nó."
Bọn cá trong bể ngoi đầu lên rồi vội vàng chìm xuống.
Bọn nó không muốn ăn bữa tối.
Trai yêu: "..."
-
Không biết từ lúc nào, ngoại trừ nhân giới, sinh linh các giới đều lặng yên không tiếng động giảm bớt.
Thần tiên không cần phải nói, bọn họ có được sinh mệnh dài dằng dặc, mặc dù cũng có một ngày đi đến cuối cùng, nhưng mà tốc độ vẫn lạc của thần trên thần giới tăng nhanh.
Yêu giới cũng như thế.
Lúc đầu mọi người còn không chú ý, dù sao những tên có được sinh mệnh dài dằng dặc, đều không thích quần cư.
Ngẫu nhiên bế quan chính là mấy chục năm, trăm năm.
Chờ khi bọn họ phát hiện, sinh linh các giới đã ngã xuống không ít.
Nhưng mà bọn họ phát hiện cũng vô dụng, hoàn toàn không biết nguyên nhân, không cách nào tránh khỏi.
Chỉ có nhân giới, sinh linh nơi này sinh tử luân hồi bình thường, không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Về sau có người phát hiện, là nhân giới đang hấp thụ lực lượng của các giới.
Đây không phải là con người làm ra, mà là pháp tắc của thiên địa đang vận chuyển, bọn họ không ngăn cản được.
Cho nên các giới thương nghị, trừ Minh giới ra, các giới còn lại đều tách ra thông đạo, phong bế lại.
Chuyện này quyết định quá đột ngột, rất nhiều còn đang ở nhân giới đều không thể trở về kịp thời, bọn họ bị vứt bỏ.
Có thần, có yêu, cũng có những thứ khác.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, số lượng may mắn sống sót ở nhân giới cũng không nhiều.
Thông Thiên Thần Điện, là hi vọng duy nhất của bọn họ.
Chỉ cần đi vào Thông Thiên Thần Điện, là có thể lẩn tránh pháp tắc, từ đó mà sống sót.
Vì sinh tồn, từ sau khi thông đạo các giới quan bế, tất cả mọi người tranh đoạt Thông Thiên Thần Điện.
Nhưng gần trăm năm nay, Thông Thiên Thần Điện vẫn luôn không có tin tức.
Sơ Tranh chống cằm: "Thông Thiên Thần Điện là của ai?"
"Là khi thần giới đóng cửa thông đạo, đã buông xuống, che chở cho những thần tộc chưa thể trở về, ngôi thần điện này có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, dung nạp rất nhiều người."
Cẩm Lý từng nói, ngôi thần điện kia xuất hiện cùng lúc với Hà Thần.
Hà Thần xuất hiện ở Hàn Giang Thành, cũng chừng trăm năm trước, vừa vặn phù hợp với thời gian Thông Thiên Thần Điện biến mất.
Cho nên trăm năm qua, Thông Thiên Thần Điện đều ở đáy sông.
Con cá chạch kia lợi hại như vậy sao?
Còn có ngôi thần điện này vì sao lại mặt dày mày dạn bay vào trong cơ thể cô?
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, đưa ra nghi vấn: "Nếu là đồ vật của thần tộc, yêu các ngươi cũng có thể dùng?"
Trai yêu gật đầu: "Có thể..."
Mặc dù không biết vì sao, nhưng yêu xác thực có thể sử dụng.
Sơ Tranh: "..."
Thế này cũng quá không nói đạo lý rồi!
"Làm sao ngươi biết Thông Thiên Thần Điện ở chỗ ta?"
"Lúc Thông Thiên Thần Điện xuất thế, sẽ có kim quang..."
Sơ Tranh quan sát mình, chỗ nào có kim quang?
"Ngươi... Ngươi là phàm... phàm nhân, ngươi không nhìn thấy, sinh linh khác đều có thể trông thấy." Khi Trai yêu nói Sơ Tranh là phàm nhân, cả người run lên cầm cập, phàm nhân bây giờ lợi hại như vậy sao?
"Ở trong mắt chúng ta, cả tòa Hàn Giang Thành đều tản mát kim quang, mà chỗ của ngươi... là nghiêm trọng nhất."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh ở trong viện cũng không ngửi được mùi thuốc, ngược lại ngửi được một mùi thơm rất nồng nặc.
Ngào ngạt ngát hương phiêu đãng quanh chóp mũi, lại không lộ ra gay mũi khó chịu.
Không phải hương hoa, không phải bất cứ mùi hương gì cô quen thuộc.
Loại hương thơm này... Không giống đồ của con người.
Sơ Tranh: "!!!"
Thẻ người tốt không phải là muốn hun choáng ta chứ!
Hiển nhiên là Sơ Tranh suy nghĩ nhiều, Tuyên Ảnh cũng không định hun choáng cô, nửa canh giờ sau, hắn bưng một bát thuốc đen sì ra.
Mùi hương đó tỏa ra từ bát thuốc kia.
"Ngươi bỏ thêm gì vào trong này?"
Ánh mắt Tuyên Ảnh chợt lóe, hỏi cô: "Ngươi ngửi thấy cái gì?"
"Mùi thơm."
"Đây là thứ dùng để dẫn yêu." Tuyên Ảnh nói: "Ngươi có thể ngửi được, ngược lại có chút ngoài ý muốn."
Sơ Tranh sờ sờ cánh tay mình: "Ta là yêu?" Sao ta lại không cảm giác được ta còn có huyết mạch này nhỉ?
Tuyên Ảnh: "Ngươi là người."
Sơ Tranh: "..."
Nhất định là thiên phú dị bẩm của ta!
Tuyên Ảnh đột nhiên giơ tay, ngón tay điểm trong hư không, sau lưng Sơ Tranh vang lên tiếng bịch bịch.
Cô quay đầu nhìn lại, một nam nhân cắm đầu từ trên tường xuống, đập xuống đất, hóa thành một con khỉ.
Sơ Tranh: "..."
Lại là yêu?
Những con yêu này chạy đến chỗ cô làm gì?
Đến ăn cá sao?
Tuyên Ảnh giết một con yêu, dễ dàng giống như nghiền chết một con kiến, động tay xong, cũng rất giống như chưa hề làm gì cả.
"Ta tên là Tuyên Ảnh." Hắn chủ động nói: "Ngày mai ta sẽ lại đến, mong chủ tiệm giúp ta chuẩn bị tốt phương thuốc này."
Hắn để phương thuốc ở một bên, khẽ gật đầu với Sơ Tranh một cái, thân ảnh lóe lên rồi biến mất.
Sơ Tranh: "..."
Khoan đã!
Ngươi lại để thứ đồ chơi này lại cho ta!!
-
Bên ngoài Hàn Giang Thành.
Dòng sông nhấp nhô, bọt nước lăn lộn.
Huyền y nam tử chậm rãi mà đến, chắp tay đứng trên bờ sông, ánh mắt bình tĩnh nhìn về phía mặt sông.
Trong thân thể hắn đột nhiên có hư ảnh lóe ra, đó là một con rồng, một con rồng vàng.
"Đồ ở trên người nàng." Huyền y nam tử ngữ điệu nhàn nhạt, cũng không biết là đang lầm bầm lầu bầu, hay là đang nói chuyện với con rồng kia: "Nhưng nàng giống như không biết gì cả."
Lúc trước hắn thăm dò cô, cô rõ ràng chỉ là một người bình thường, phản ứng kia không giống như giả vờ.
Rồng xoay thành hình chữ S trong không khí: "Chủ nhân, người xác định sao?"
"Ừ." Huyền y nam tử đáp một tiếng: "Những con yêu kia cũng phát hiện."
Yêu trong Hàn Giang Thành đột nhiên trở nên nhiều, không thể nào là trùng hợp.
Kế tiếp, sẽ càng ngày càng nhiều...
Bọn họ đều tới vì cô.
Vì Thông Thiên Thần Điện trong cơ thể cô mà tới.
-
Ngày hôm sau Tuyên Ảnh cũng không đến, nhưng buổi tối Sơ Tranh bắt được một con yêu.
Một con là ngoài ý muốn, hai con là trùng hợp, vậy ba con thì sao?
Trước kia mấy chục năm cũng không nhất định có thể nhìn thấy một con yêu, bây giờ trong thời gian thật ngắn, mà lại trông thấy ba con.
Còn đều chạy đến chỗ cô, chỗ cô có bảo bối gì?
Trừ mấy con cá cô bắt, thì cũng chỉ có tòa cung điện nát trong cơ thể cô...
Cho nên Sơ Tranh dự định hỏi một chút.
Yêu là thủy sản trai sông, nhưng không phải trong Hàn Giang Thành, mà là từ nơi khác tới.
Sơ Tranh đưa yêu lên lửa nướng.
"Ngươi giết ta đi!! Giết ta đi!!" Trai yêu bị nướng đến kêu to, thân thể một hồi là hình người, một hồi là bản thể.
Sơ Tranh ngồi ở bên cạnh thêm lửa: "Đừng kêu lớn tiếng như vậy, nhiễu dân không tốt."
Trai yêu: "..."
Trai yêu bị nướng đến mất nước, toàn bộ yêu đều rất suy yếu, nó cắn răng: "Ngươi muốn thế nào!!"
Sơ Tranh dùng nhánh cây đâm đâm nó: "Yên tâm, ta là người tốt."
Trai yêu: "???" Người tốt?
Chữ "tốt" này của ngươi vặn vẹo đi hướng nào rồi!!
Sơ Tranh chậm rãi hỏi: "Ta chỉ muốn biết, đám yêu các ngươi đột nhiên chạy tới chỗ ta làm gì?"
Trai yêu thần sắc quỷ dị nhìn cô: "Ngươi không biết?"
"Ta phải biết sao?" Cũng không ai nói cho ta biết, ta phải biết cái gì! Đám các ngươi đều biết, duy chỉ người bị hại là ta không biết đúng không!!
Trai yêu có chút kích động: "Thần Điện, Thông Thiên Thần Điện!"
Sơ Tranh: "..."
Toà cung điện nát như thế mà còn có cái tên trâu bò cỡ đó à.
Có phải ta nên cho nó một tràng pháo tay không.
"Có tác dụng gì?"
Ánh mắt Trai yêu nhìn cô càng cổ quái.
"Ngươi thật sự không biết?"
Sơ Tranh chỉ vào bể cá: "Ngươi còn không nói đàng hoàng, lát nữa ngươi chỉ có thể làm bữa tối cho chúng nó."
Bọn cá trong bể ngoi đầu lên rồi vội vàng chìm xuống.
Bọn nó không muốn ăn bữa tối.
Trai yêu: "..."
-
Không biết từ lúc nào, ngoại trừ nhân giới, sinh linh các giới đều lặng yên không tiếng động giảm bớt.
Thần tiên không cần phải nói, bọn họ có được sinh mệnh dài dằng dặc, mặc dù cũng có một ngày đi đến cuối cùng, nhưng mà tốc độ vẫn lạc của thần trên thần giới tăng nhanh.
Yêu giới cũng như thế.
Lúc đầu mọi người còn không chú ý, dù sao những tên có được sinh mệnh dài dằng dặc, đều không thích quần cư.
Ngẫu nhiên bế quan chính là mấy chục năm, trăm năm.
Chờ khi bọn họ phát hiện, sinh linh các giới đã ngã xuống không ít.
Nhưng mà bọn họ phát hiện cũng vô dụng, hoàn toàn không biết nguyên nhân, không cách nào tránh khỏi.
Chỉ có nhân giới, sinh linh nơi này sinh tử luân hồi bình thường, không có bất kỳ ảnh hưởng gì. Về sau có người phát hiện, là nhân giới đang hấp thụ lực lượng của các giới.
Đây không phải là con người làm ra, mà là pháp tắc của thiên địa đang vận chuyển, bọn họ không ngăn cản được.
Cho nên các giới thương nghị, trừ Minh giới ra, các giới còn lại đều tách ra thông đạo, phong bế lại.
Chuyện này quyết định quá đột ngột, rất nhiều còn đang ở nhân giới đều không thể trở về kịp thời, bọn họ bị vứt bỏ.
Có thần, có yêu, cũng có những thứ khác.
Nhưng đã nhiều năm như vậy, số lượng may mắn sống sót ở nhân giới cũng không nhiều.
Thông Thiên Thần Điện, là hi vọng duy nhất của bọn họ.
Chỉ cần đi vào Thông Thiên Thần Điện, là có thể lẩn tránh pháp tắc, từ đó mà sống sót.
Vì sinh tồn, từ sau khi thông đạo các giới quan bế, tất cả mọi người tranh đoạt Thông Thiên Thần Điện.
Nhưng gần trăm năm nay, Thông Thiên Thần Điện vẫn luôn không có tin tức.
Sơ Tranh chống cằm: "Thông Thiên Thần Điện là của ai?"
"Là khi thần giới đóng cửa thông đạo, đã buông xuống, che chở cho những thần tộc chưa thể trở về, ngôi thần điện này có thể tùy ý biến hóa lớn nhỏ, dung nạp rất nhiều người."
Cẩm Lý từng nói, ngôi thần điện kia xuất hiện cùng lúc với Hà Thần.
Hà Thần xuất hiện ở Hàn Giang Thành, cũng chừng trăm năm trước, vừa vặn phù hợp với thời gian Thông Thiên Thần Điện biến mất.
Cho nên trăm năm qua, Thông Thiên Thần Điện đều ở đáy sông.
Con cá chạch kia lợi hại như vậy sao?
Còn có ngôi thần điện này vì sao lại mặt dày mày dạn bay vào trong cơ thể cô?
Sơ Tranh suy nghĩ một lát, đưa ra nghi vấn: "Nếu là đồ vật của thần tộc, yêu các ngươi cũng có thể dùng?"
Trai yêu gật đầu: "Có thể..."
Mặc dù không biết vì sao, nhưng yêu xác thực có thể sử dụng.
Sơ Tranh: "..."
Thế này cũng quá không nói đạo lý rồi!
"Làm sao ngươi biết Thông Thiên Thần Điện ở chỗ ta?"
"Lúc Thông Thiên Thần Điện xuất thế, sẽ có kim quang..."
Sơ Tranh quan sát mình, chỗ nào có kim quang?
"Ngươi... Ngươi là phàm... phàm nhân, ngươi không nhìn thấy, sinh linh khác đều có thể trông thấy." Khi Trai yêu nói Sơ Tranh là phàm nhân, cả người run lên cầm cập, phàm nhân bây giờ lợi hại như vậy sao?
"Ở trong mắt chúng ta, cả tòa Hàn Giang Thành đều tản mát kim quang, mà chỗ của ngươi... là nghiêm trọng nhất."
Bình luận facebook