Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1547
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người của các môn phái xung quanh, có một số đã chuẩn bị rút lui.
Tìm được những gì bên trong bí cảnh, lúc này chắc chắn bọn họ sẽ không nói, đều muốn mau chóng rời khỏi đây để về trụ sở, miễn cho bị người khác nhớ thương.
Có người tới chào hỏi Vân Tông.
Nhị trưởng lão vừa giữ vững tinh thần ứng đối, vừa chú ý động tĩnh ở cửa vào bí cảnh.
"Bí cảnh sắp đóng lại rồi!"
Cửa vào bí cảnh đang đóng lại.
"Làm sao bây giờ, Diệp sư muội còn chưa ra..."
Không ai trả lời. Có thể làm sao? Bây giờ bọn họ cũng không đi vào được...
Nếu như Diệp Lạc không ra, vậy thì có lẽ thật sự không ra được nữa, hoặc là phải đợi đến khi bí cảnh mở ra lần nữa.
Nhưng lúc nào mới mở ra lần nữa?
Không ai biết rõ.
Bí cảnh này vừa được phát hiện, còn có lần sau hay không cũng không nhất định.
Một khe hở cuối cùng của bí cảnh khép lại trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Để lại đám người có người gào khóc, có người lắc đầu tiếc hận.
Người ở lại trong bí cảnh, có lẽ còn sống, nhưng một nửa khả năng... Đã chết.
Tâm tình của phần lớn người Vân Tông bên này cũng hết sức phức tạp, đặc biệt là mấy đệ tử theo đuổi Diệp Lạc, tư thế kia giống như cha ruột chết vậy.
"Linh Khí! Trên người hắn có Linh Khí!!"
Trong đám người không biết là ai đột nhiên quát lên một tiếng lớn.
Một bóng người bỗng nhiên thoát khỏi đám người, vội vàng lao về nơi xa, trong gió truyền đến một tiếng mắng đầy tức giận: "Ta XXX ông nội ngươi!"
Hiện trường cứng ngắc trong nháy mắt.
Tiếp theo đó, một đám người phần phật đuổi theo.
Chỉ để lại lác đác vài người.
Đại bộ phận là tông môn đại phái có danh tiếng, mặc kệ bọn họ có muốn Linh Khí hay không, trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể đuổi theo.
Vân Tông thì càng khỏi phải nói, không ai động.
"Không nghĩ tới bên trong còn có Linh Khí." Nhị trưởng lão nặng nề thở dài: "Được rồi, mọi người đến thành trì gần đây tu chỉnh lại trước đi."
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, có người chỉ vào rừng cây cách đó không xa kêu lên.
"Sư muội, là Diệp sư muội!!"
-
Diệp Lạc nhìn qua có chút chật vật, nhưng không phải vết thương trí mạng gì, trở về ăn hai viên thuốc rồi điều tức một lúc, là đã gần như khỏi hẳn.
Đến thành trì, đại bộ phận đều vây quanh chỗ Diệp Lạc.
Sơ Tranh nghe nói Diệp Lạc mang theo mấy thứ đồ trở về, đều là kỳ trân dị bảo.
"Tiểu sư tỷ, Nhị trưởng lão gọi ngài qua."
Có người tới gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh đi ra ngoài trông thấy Đông Lẫm, không biết hắn đi ra hay là đi vào, trông thấy Sơ Tranh, lập tức khép cửa lại.
Sơ Tranh: "..."
Khi Sơ Tranh đi ngang qua cánh cửa kia, cô nhấc chân đạp một cái, sau đó nghênh ngang rời đi.
Đến chỗ Nhị trưởng lão ở, đông đảo đệ tử đều ở đây, đang kiểm kê những thứ bọn họ mang từ bí cảnh ra.
"Tiểu sư tỷ, ngươi lấy được gì từ trong bí cảnh?" Có người hỏi.
Sơ Tranh nhìn bọn họ một chút: "Ta cũng phải giao?"
"Đây là quy củ."
Sơ Tranh nghĩ nghĩ, dường như có cái quy củ này.
Cho dù ngươi không giao hết, nhưng dù sao ngươi cũng phải bày tỏ một chút.
"Tiểu sư tỷ, không phải ngươi không tìm được gì hết chứ?" Có đệ tử nói: "Diệp sư muội còn tìm được mấy món dược thảo trân quý đấy."
Diệp Lạc đã thành thế kia, mà còn giao ra đồ vật tốt như vậy, đương nhiên để bọn họ thổi phồng.
Diệp Lạc không ở đây, có lẽ là đang ở trong phòng của mình nghỉ ngơi.
"Tránh ra."
Đệ tử đứng ở chính giữa không kịp phản ứng: "Cái gì?"
Sơ Tranh lạnh lùng lặp lại: "Tránh ra, cản đường."
"Tiểu sư tỷ, ngươi đừng ức hiếp người khác, nơi này rộng như vậy, sao ta lại cản..."
Ào ——
Vô số đồ vật đột nhiên trống rỗng đổ ra, người đứng ở chính giữa kia trực tiếp bị chôn hơn phân nửa.
"Có đủ không? Không đủ ta còn có." Sơ Tranh hỏi người ở chỗ này, vừa vặn giúp ta dọn dẹp không gian, phân loại rác quá khó.
Đây đều là thứ trước đó dùng linh thạch giao dịch được.
Trong bí cảnh kia không nhiều những cái khác, chỉ có cây cỏ rồi đá gì đó là nhiều nhất.
Những người kia biết có thể trao đổi linh thạch, có lẽ đã sắp lột trọc những nơi gần đó.
Sơ Tranh mua theo đống, cũng đã sắp thành một thương nhân buôn bán dược thảo rồi.
Đám người: "..."
Sơ Tranh đột nhiên có thao tác lẳng lơ, không ai kịp phòng vệ.
Đặc biệt là đệ tử bị vùi lấp cả nửa người kia, đần hết cả người lên.
Khóe miệng Nhị trưởng lão cũng hơi run rẩy.
Tuy nói Diệp Lạc cho đồ vật trân quý, nhưng dù sao cũng là số ít, chỉ có thể tạo phúc cho rất ít người.
Sơ Tranh cho đều là thứ phổ biến, thường dùng.
Còn có một số không phổ biến, nhưng có thể pha trộn luyện chế ra rất nhiều đan dược thảo dược thực dụng.
Đây chính là tạo phúc cho toàn bộ đệ tử Vân Tông.
Sao cô đào được nhiều như vậy?
Ánh mắt chúng đệ tử nhìn Sơ Tranh, lập tức trở nên hơi kỳ quái.
Thái độ Sơ Tranh thờ ơ: "Không có chuyện gì nữa chứ?"
Nhị trưởng lão tằng hắng, cuối cùng trầm giọng nói: "Không có chuyện gì nữa."
Sơ Tranh nghênh ngang rời đi.
Diệp Lạc vốn cho rằng ả cho đồ vật tốt như vậy, nhất định sẽ thành trọng điểm thảo luận của mọi người.
Ai biết buổi tối lúc ăn cơm, chuyện ả nghe thấy tất cả đều liên quan tới Sơ Tranh.
Diệp Lạc cũng không phải cho thứ như Bích Huyết quả, so với một đống kia của Sơ Tranh, thì chắc chắn là Sơ Tranh càng có ý nghĩa thảo luận hơn.
Diệp Lạc tức giận đến cơm cũng không ăn.
"Diệp sư muội, muội sao thế, không hợp khẩu vị sao?"
"Muội không sao, các vị sư huynh từ từ ăn." Diệp Lạc miễn cưỡng gạt ra một nụ cười, đứng dậy rời đi.
"Diệp sư muội sao thế?"
"Có phải là bị thương nên tâm tình không tốt không?"
"Đi, đi xem một chút."
Mấy đệ tử đuổi theo Diệp Lạc ra ngoài.
Diệp Lạc đang đứng ở ngoài cửa, thần sắc ngoài ý muốn lại khiếp sợ nhìn về một phương hướng.
Bọn họ nhìn sang bên kia, thấy là đồng môn, cũng không nghĩ nhiều, phất tay gọi người.
"Dương sư đệ, đệ ăn cơm chưa?"
Dương Thú mặt không cảm xúc nhìn Diệp Lạc, nghe vậy, thu tầm mắt lại, không khác gì so với thường ngày, nói một tiếng: "Sư huynh, ta ăn rồi."
Dương Thú cũng không đi qua.
Diệp Lạc đứng ở bên đó, toàn thân đều phát lạnh.
Sao cậu ta vẫn còn sống?
Trước đó khi trở về, sao ả không nhìn thấy chứ?
Dương Thú không chút dị thường chào hỏi các vị sư huynh đệ xong, rời đi từ một bên khác.
"Diệp sư muội? Diệp sư muội, muội sao thế?"
Diệp Lạc lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Muội... Không sao. Sư huynh, muội muốn về nghỉ ngơi."
"Ôi, Diệp sư muội..."
Diệp Lạc đi rất nhanh, đảo mắt liền biến mất
Mấy đệ tử nhìn nhau vài lần, không rõ chuyện gì xảy ra.
-
Ban đêm.
Sơ Tranh đang chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa.
Sơ Tranh do dự giữa nằm xuống giả vờ ngủ, và đi qua mở cửa một lát, cuối cùng bực bội đạp chân giường qua đi mở cửa.
"Tiểu sư muội." Khuôn mặt tươi cười của Lâm Sơ Phóng xuất hiện ở cửa ra vào: "Vừa rồi muội không tới dùng cơm, huynh mang cho muội chút đồ ăn."
"Cảm ơn."
Sơ Tranh nhận lấy rồi muốn đóng cửa.
"Ôi... Tiểu sư muội nhớ phải ăn đấy."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đặt đồ ăn lên bàn, cửa lại bị gõ vang.
Sơ Tranh không nhịn được mở cửa ra: "Ta sẽ ăn, ngươi phiền..."
Người ngoài cửa duy trì tư thế gõ cửa, đột nhiên đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, vội tránh né.
Sơ Tranh ấn lấy cửa, bất động thanh sắc hỏi: "Sư tôn, có chuyện gì không?"
Đông Lẫm ngữ điệu thanh lãnh: "Theo ta ra ngoài một chuyến."
"Không đi."
Ầm!
Cửa phòng đóng sầm lại, nhấc lên gió, quạt cho Đông Lẫm một mặt.
Đông Lẫm: "..."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Người của các môn phái xung quanh, có một số đã chuẩn bị rút lui.
Tìm được những gì bên trong bí cảnh, lúc này chắc chắn bọn họ sẽ không nói, đều muốn mau chóng rời khỏi đây để về trụ sở, miễn cho bị người khác nhớ thương.
Có người tới chào hỏi Vân Tông.
Nhị trưởng lão vừa giữ vững tinh thần ứng đối, vừa chú ý động tĩnh ở cửa vào bí cảnh.
"Bí cảnh sắp đóng lại rồi!"
Cửa vào bí cảnh đang đóng lại.
"Làm sao bây giờ, Diệp sư muội còn chưa ra..."
Không ai trả lời. Có thể làm sao? Bây giờ bọn họ cũng không đi vào được...
Nếu như Diệp Lạc không ra, vậy thì có lẽ thật sự không ra được nữa, hoặc là phải đợi đến khi bí cảnh mở ra lần nữa.
Nhưng lúc nào mới mở ra lần nữa?
Không ai biết rõ.
Bí cảnh này vừa được phát hiện, còn có lần sau hay không cũng không nhất định.
Một khe hở cuối cùng của bí cảnh khép lại trong ánh nhìn chăm chú của mọi người.
Để lại đám người có người gào khóc, có người lắc đầu tiếc hận.
Người ở lại trong bí cảnh, có lẽ còn sống, nhưng một nửa khả năng... Đã chết.
Tâm tình của phần lớn người Vân Tông bên này cũng hết sức phức tạp, đặc biệt là mấy đệ tử theo đuổi Diệp Lạc, tư thế kia giống như cha ruột chết vậy.
"Linh Khí! Trên người hắn có Linh Khí!!"
Trong đám người không biết là ai đột nhiên quát lên một tiếng lớn.
Một bóng người bỗng nhiên thoát khỏi đám người, vội vàng lao về nơi xa, trong gió truyền đến một tiếng mắng đầy tức giận: "Ta XXX ông nội ngươi!"
Hiện trường cứng ngắc trong nháy mắt.
Tiếp theo đó, một đám người phần phật đuổi theo.
Chỉ để lại lác đác vài người.
Đại bộ phận là tông môn đại phái có danh tiếng, mặc kệ bọn họ có muốn Linh Khí hay không, trước mặt nhiều người như vậy, cũng không thể đuổi theo.
Vân Tông thì càng khỏi phải nói, không ai động.
"Không nghĩ tới bên trong còn có Linh Khí." Nhị trưởng lão nặng nề thở dài: "Được rồi, mọi người đến thành trì gần đây tu chỉnh lại trước đi."
Ngay khi mọi người chuẩn bị rời đi, có người chỉ vào rừng cây cách đó không xa kêu lên.
"Sư muội, là Diệp sư muội!!"
-
Diệp Lạc nhìn qua có chút chật vật, nhưng không phải vết thương trí mạng gì, trở về ăn hai viên thuốc rồi điều tức một lúc, là đã gần như khỏi hẳn.
Đến thành trì, đại bộ phận đều vây quanh chỗ Diệp Lạc.
Sơ Tranh nghe nói Diệp Lạc mang theo mấy thứ đồ trở về, đều là kỳ trân dị bảo.
"Tiểu sư tỷ, Nhị trưởng lão gọi ngài qua."
Có người tới gọi Sơ Tranh.
Sơ Tranh đi ra ngoài trông thấy Đông Lẫm, không biết hắn đi ra hay là đi vào, trông thấy Sơ Tranh, lập tức khép cửa lại.
Sơ Tranh: "..."
Khi Sơ Tranh đi ngang qua cánh cửa kia, cô nhấc chân đạp một cái, sau đó nghênh ngang rời đi.
Đến chỗ Nhị trưởng lão ở, đông đảo đệ tử đều ở đây, đang kiểm kê những thứ bọn họ mang từ bí cảnh ra.
"Tiểu sư tỷ, ngươi lấy được gì từ trong bí cảnh?" Có người hỏi.
Sơ Tranh nhìn bọn họ một chút: "Ta cũng phải giao?"
"Đây là quy củ."
Sơ Tranh nghĩ nghĩ, dường như có cái quy củ này.
Cho dù ngươi không giao hết, nhưng dù sao ngươi cũng phải bày tỏ một chút.
"Tiểu sư tỷ, không phải ngươi không tìm được gì hết chứ?" Có đệ tử nói: "Diệp sư muội còn tìm được mấy món dược thảo trân quý đấy."
Diệp Lạc đã thành thế kia, mà còn giao ra đồ vật tốt như vậy, đương nhiên để bọn họ thổi phồng.
Diệp Lạc không ở đây, có lẽ là đang ở trong phòng của mình nghỉ ngơi.
"Tránh ra."
Đệ tử đứng ở chính giữa không kịp phản ứng: "Cái gì?"
Sơ Tranh lạnh lùng lặp lại: "Tránh ra, cản đường."
"Tiểu sư tỷ, ngươi đừng ức hiếp người khác, nơi này rộng như vậy, sao ta lại cản..."
Ào ——
Vô số đồ vật đột nhiên trống rỗng đổ ra, người đứng ở chính giữa kia trực tiếp bị chôn hơn phân nửa.
"Có đủ không? Không đủ ta còn có." Sơ Tranh hỏi người ở chỗ này, vừa vặn giúp ta dọn dẹp không gian, phân loại rác quá khó.
Đây đều là thứ trước đó dùng linh thạch giao dịch được.
Trong bí cảnh kia không nhiều những cái khác, chỉ có cây cỏ rồi đá gì đó là nhiều nhất.
Những người kia biết có thể trao đổi linh thạch, có lẽ đã sắp lột trọc những nơi gần đó.
Sơ Tranh mua theo đống, cũng đã sắp thành một thương nhân buôn bán dược thảo rồi.
Đám người: "..."
Sơ Tranh đột nhiên có thao tác lẳng lơ, không ai kịp phòng vệ.
Đặc biệt là đệ tử bị vùi lấp cả nửa người kia, đần hết cả người lên.
Khóe miệng Nhị trưởng lão cũng hơi run rẩy.
Tuy nói Diệp Lạc cho đồ vật trân quý, nhưng dù sao cũng là số ít, chỉ có thể tạo phúc cho rất ít người.
Sơ Tranh cho đều là thứ phổ biến, thường dùng.
Còn có một số không phổ biến, nhưng có thể pha trộn luyện chế ra rất nhiều đan dược thảo dược thực dụng.
Đây chính là tạo phúc cho toàn bộ đệ tử Vân Tông.
Sao cô đào được nhiều như vậy?
Ánh mắt chúng đệ tử nhìn Sơ Tranh, lập tức trở nên hơi kỳ quái.
Thái độ Sơ Tranh thờ ơ: "Không có chuyện gì nữa chứ?"
Nhị trưởng lão tằng hắng, cuối cùng trầm giọng nói: "Không có chuyện gì nữa."
Sơ Tranh nghênh ngang rời đi.
Diệp Lạc vốn cho rằng ả cho đồ vật tốt như vậy, nhất định sẽ thành trọng điểm thảo luận của mọi người.
Ai biết buổi tối lúc ăn cơm, chuyện ả nghe thấy tất cả đều liên quan tới Sơ Tranh.
Diệp Lạc cũng không phải cho thứ như Bích Huyết quả, so với một đống kia của Sơ Tranh, thì chắc chắn là Sơ Tranh càng có ý nghĩa thảo luận hơn.
Diệp Lạc tức giận đến cơm cũng không ăn.
"Diệp sư muội, muội sao thế, không hợp khẩu vị sao?"
"Muội không sao, các vị sư huynh từ từ ăn." Diệp Lạc miễn cưỡng gạt ra một nụ cười, đứng dậy rời đi.
"Diệp sư muội sao thế?"
"Có phải là bị thương nên tâm tình không tốt không?"
"Đi, đi xem một chút."
Mấy đệ tử đuổi theo Diệp Lạc ra ngoài.
Diệp Lạc đang đứng ở ngoài cửa, thần sắc ngoài ý muốn lại khiếp sợ nhìn về một phương hướng.
Bọn họ nhìn sang bên kia, thấy là đồng môn, cũng không nghĩ nhiều, phất tay gọi người.
"Dương sư đệ, đệ ăn cơm chưa?"
Dương Thú mặt không cảm xúc nhìn Diệp Lạc, nghe vậy, thu tầm mắt lại, không khác gì so với thường ngày, nói một tiếng: "Sư huynh, ta ăn rồi."
Dương Thú cũng không đi qua.
Diệp Lạc đứng ở bên đó, toàn thân đều phát lạnh.
Sao cậu ta vẫn còn sống?
Trước đó khi trở về, sao ả không nhìn thấy chứ?
Dương Thú không chút dị thường chào hỏi các vị sư huynh đệ xong, rời đi từ một bên khác.
"Diệp sư muội? Diệp sư muội, muội sao thế?"
Diệp Lạc lấy lại tinh thần, vội vàng nói: "Muội... Không sao. Sư huynh, muội muốn về nghỉ ngơi."
"Ôi, Diệp sư muội..."
Diệp Lạc đi rất nhanh, đảo mắt liền biến mất
Mấy đệ tử nhìn nhau vài lần, không rõ chuyện gì xảy ra.
-
Ban đêm.
Sơ Tranh đang chuẩn bị đi ngủ, bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa.
Sơ Tranh do dự giữa nằm xuống giả vờ ngủ, và đi qua mở cửa một lát, cuối cùng bực bội đạp chân giường qua đi mở cửa.
"Tiểu sư muội." Khuôn mặt tươi cười của Lâm Sơ Phóng xuất hiện ở cửa ra vào: "Vừa rồi muội không tới dùng cơm, huynh mang cho muội chút đồ ăn."
"Cảm ơn."
Sơ Tranh nhận lấy rồi muốn đóng cửa.
"Ôi... Tiểu sư muội nhớ phải ăn đấy."
Sơ Tranh: "..."
Sơ Tranh đặt đồ ăn lên bàn, cửa lại bị gõ vang.
Sơ Tranh không nhịn được mở cửa ra: "Ta sẽ ăn, ngươi phiền..."
Người ngoài cửa duy trì tư thế gõ cửa, đột nhiên đối đầu với ánh mắt Sơ Tranh, vội tránh né.
Sơ Tranh ấn lấy cửa, bất động thanh sắc hỏi: "Sư tôn, có chuyện gì không?"
Đông Lẫm ngữ điệu thanh lãnh: "Theo ta ra ngoài một chuyến."
"Không đi."
Ầm!
Cửa phòng đóng sầm lại, nhấc lên gió, quạt cho Đông Lẫm một mặt.
Đông Lẫm: "..."
Bình luận facebook