Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1607
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phiền phức là một, thứ hai là trên quy tắc viết rất rõ ràng, nếu như dàn xếp một người, vậy người thứ hai, người thứ ba thì sao?
Cho nên trên quy tắc viết thế nào, thì cứ phát thế ấy.
Nhận được phần thưởng, cho dù không thể đổi thành tiền mặt, thì cũng là một khoản thu nhập lớn, thế là Sơ Tranh lại thu được một chút thẻ cảm ơn...
-
Một tháng sau.
Sách của An Tịch lần lượt đưa đến tay các fans.
Rất nhanh trong chủ đề có người chụp ảnh khoe sách, học theo tấm ảnh kia của An Tịch, viết tên lên, chụp ảnh.
Không muốn để lộ tên thật thì viết nickname.
Bắt đầu còn vung cẩu lương rất bình thường.
Nhưng về sau có thể là nhóm cẩu độc thân cảm thấy bọn có đối tượng này quá đáng quá, bắt đầu viết đủ loại tên khác nhau.
Gì mà Tiểu Hồng nè, Tiểu Minh nè... Cẩu Đản nè, Thiết Trụ nè...
Tóm lại chỉ có bạn không ngờ đến, không có bọn họ không viết ra được.
Chủ đề #Em là bí mật nhỏ của anh# đột nhiên hot lớn.
Nhà xuất bản bên kia liên hệ với An Tịch, hỏi hắn có muốn tổ chức buổi ký bán không.
An Tịch vẫn từ chối.
"Vì sao không đi?" Sơ Tranh có chút kỳ quái hỏi hắn.
An Tịch cười cười: "Anh là của em mà, sao có thể cho người khác nhìn được."
Người bình thường nghe thấy một câu như vậy, đại khái là đã sớm thẹn thùng không thôi, nhưng Sơ Tranh rất bình tĩnh đáp một câu: "Anh còn rất biết tự mình hiểu lấy."
Thẻ người tốt nên có giác ngộ như thế.
Như vậy mới không uổng công yêu thương anh.
Chỉ cần anh ngoan, mua cho anh mấy con phố cũng không thành vấn đề!
An Tịch nhỏ giọng thầm thì: "Đương nhiên phải có, bằng không thì em sẽ không thích anh."
An Tịch bên này từ chối, nhà xuất bản bên kia lại tìm đến Sơ Tranh.
Sơ Tranh tôn trọng ý nguyện của An Tịch, hắn muốn đến thì đến, không muốn đi cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Chuyện ký bán vừa qua đời không bao lâu, nhà xuất bản lại tới hỏi vấn đề bản quyền.
Có người muốn mua bản quyền điện ảnh cuốn sách kia của An Tịch, Sơ Tranh hỏi An Tịch, sau khi An Tịch nói có thể bán, cô liền giao cho người xử lý.
Cho người ta bán?
Bán gì mà bán, cô không thể tự mua sao?
Sơ Tranh không chỉ mua, còn kéo một nhà đài, đầu tư quay phim.
An Tịch được mời làm biên kịch, hắn chưa từng làm nghề này, lúc ban đầu có chút gập ghềnh, cho là bên phía nhà sản xuất sẽ có lời oán giận, kết quả bên kia không có phản ứng gì cả.
Dù sao An Tịch cũng là lần đầu tiên làm, Sơ Tranh mời thêm một biên kịch thâm niên khác tới nữa.
Sơ Tranh tới thăm quan trường quay, An Tịch đang thảo luận với biên kịch kia, nhìn qua có chút mệt mỏi.
Sơ Tranh đứng ngoài chờ bọn họ thảo luận xong, sau khi biên kịch kia rời đi, cô đẩy cửa ra đi vào.
An Tịch nằm sấp ở trên bàn, trông thấy cô con ngươi chợt sáng lên, ngồi thẳng người dậy: "Bảo bảo."
Sơ Tranh: "Rất mệt sao?"
An Tịch hít sâu vào, lại chậm chạp thở ra, tóc trên trán lay động theo động tác của hắn: "Không có... Chỉ là phát hiện việc này thật khó, hoàn toàn không giống như anh viết sách."
Sơ Tranh sờ tóc hai lần: "Không thích thì chúng ta không làm nữa."
"Không, anh muốn làm." An Tịch không chú ý tới động tác của Sơ Tranh, trong lòng chỉ nghĩ đến công việc: "Anh rất thích công việc bây giờ."
"Không viết sách nữa?"
"Viết nha." An Tịch nghiêng đầu xuống: "Anh đều thích."
"Anh thích nhiều thứ như thế sao?" Thích em nhiều hơn hay thích làm việc nhiều hơn! Anh nói đi!
An Tịch ngẩng đầu, nhìn về phía Sơ Tranh, thần sắc nghiêm túc: "Nhưng anh yêu chỉ có em." Thích có thể có rất nhiều, nhưng yêu là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.
Yêu...
Ánh mắt Sơ Tranh hơi lóe lên.
Sơ Tranh vỗ nhẹ đầu hắn, trực tiếp lướt qua câu nói kia: "Thu thập đi, dẫn anh đi ăn cơm."
"Ồ." An Tịch không có gì để thu thập, chỗ này chỉ có một mình hắn dùng, đi ra ngoài khóa lại là được rồi.
Không phải lần đầu tiên Sơ Tranh đến, không ít người đều biết cô, biết cô là bạn gái An Tịch, dựa theo lý thuyết cô không thể tùy tiện ra vào như thế, nhưng đoàn làm phim bên kia không quản, những người khác tự nhiên cũng không nói gì.
Lúc An Tịch và Sơ Tranh ăn cơm nhận được điện thoại của đạo diễn, nói có chỗ không đúng lắm, bảo hắn về thương lượng một chút.
An Tịch còn chưa ăn xong cơm, Sơ Tranh bảo An Tịch đưa điện thoại cho cô.
An Tịch rõ ràng hơi mờ mịt, không biết tại sao Sơ Tranh lại muốn nói chuyện với đạo diễn.
Hơn nữa đạo diễn sẽ nghe cô nói sao?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, An Tịch vẫn đưa điện thoại cho Sơ Tranh.
"Mời cả đoàn làm phim ăn cơm." Sơ Tranh báo địa chỉ, cũng mặc kệ bên kia phản ứng thế nào, trực tiếp cúp điện thoại.
An Tịch: "..."
Đạo diễn đúng là một câu cũng không nói được, bởi vì chưa kịp nói.
-
Sơ Tranh là kim chủ, cô không sợ đốt tiền, đạo diễn sợ cái gì, hấp tấp dẫn người giết tới.
Đạo diễn dẫn theo hai người tới, cùng Sơ Tranh hàn huyên hai câu.
An Tịch càng mờ mịt hơn, sao bạn gái nhà hắn và đạo diễn này nhìn có vẻ rất thân quen nhỉ?
Sơ Tranh không nói với An Tịch những việc này, cho nên hắn căn bản không biết đoàn làm phim này là ai đầu tư.
Bây giờ nhìn thái độ này của đạo diễn, đáy lòng An Tịch ẩn ẩn có chút suy đoán.
Đạo diễn rất nhanh liền rời đi, Sơ Tranh quay đầu liền đối đầu với ánh mắt An Tịch.
"Nhìn em làm gì?" Nhìn em có thể nhìn no bụng sao?!
Vừa rồi đạo diễn nói chuyện với Sơ Tranh, còn có thái độ kia của đạo diễn, An Tịch đại khái cũng có thể đoán ra chắc cô là nhà đầu tư.
Dựa theo kịch bản bình thường...
An Tịch thận trọng hỏi: "Bảo bảo, em là... đang bao nuôi anh sao?"
"Không có." Sơ Tranh hờ hững bóc tôm cho hắn: "Đang chiều anh."
An Tịch: "..."
Vành tai An Tịch hơi phiếm hồng, không nói gì thêm, cúi đầu ăn cơm.
Sơ Tranh cho hắn cái gì thì hắn ăn cái đó.
Cơm nước xong xuôi, Sơ Tranh và An Tịch đợi thêm một lúc, sau đó đưa hắn về đoàn làm phim.
"Buổi tối em có tới đón anh không?" An Tịch kéo Sơ Tranh hỏi.
"Không phải đã sắp xếp trợ lý cho anh sao."
"Nhưng anh muốn em đón anh." An Tịch chớp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt: "Có được không?"
Sơ Tranh: "..."
Nhưng ta muốn làm cá muối.
Sơ Tranh hít sâu: "Biết rồi."
Nuôi một tổ tông.
-
Phim truyền hình phát sóng ở kỳ nghỉ hè năm sau.
Bởi vì An Tịch đảm nhiệm vai trò biên kịch, kịch bản trên cơ bản không có gì thay đổi quá lớn, hơn nữa sách của An Tịch vốn thích hợp để cải biên, cho nên cho dù là đảng nguyên tác, cơ hồ cũng không tìm ra khuyết điểm gì trên kịch bản.
Nhưng mà có hai diễn viên đại khái không phù hợp với hình tượng nguyên tác lắm, kỹ thuật diễn cũng không phải quá tốt, trở thành trọng điểm bị mắng.
Nhưng tổng thể mà nói, bộ phim này là bộ phim hot nhất trong kỳ nghỉ hè.
Thanh danh của An Tịch nổi lên, lập tức có người đến đàm phán về những quyển sách khác của hắn.
Thậm chí còn có người hẹn trước quyển tiếp theo của hắn.
Bây giờ An Tịch rất bận rộn, Sơ Tranh muốn gặp hắn cũng có chút khó khăn —— đương nhiên Sơ Tranh cũng không phải rất quan tâm.
Cô không có việc gì thì tìm Vu Hàm xoát thẻ, phá sản một chút.
Nếu thực sự nhàm chán mới đi đến chỗ An Tịch tìm hắn.
Hôm nay, Sơ Tranh đến thư phòng của An Tịch tìm đồ, trông thấy « Tôi có một bí mật nhỏ » An Tịch để trên bàn, có một tờ bookmark kẹp bên trong.
Trước đó Sơ Tranh chưa từng thấy tờ bookmark này, cô tiện tay rút ra.
Họa tiết trên bookmark cũng là linh lan tương tự như bìa sách, phía trên có một câu.
—— Tôi chỉ gặp được một.
Sơ Tranh nhíu mày, lật mặt trước của tờ bookmark kia ra.
—— Cả đời này, bạn có thể gặp được bao nhiêu may mắn.
—— Tôi chỉ gặp được một.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Phiền phức là một, thứ hai là trên quy tắc viết rất rõ ràng, nếu như dàn xếp một người, vậy người thứ hai, người thứ ba thì sao?
Cho nên trên quy tắc viết thế nào, thì cứ phát thế ấy.
Nhận được phần thưởng, cho dù không thể đổi thành tiền mặt, thì cũng là một khoản thu nhập lớn, thế là Sơ Tranh lại thu được một chút thẻ cảm ơn...
-
Một tháng sau.
Sách của An Tịch lần lượt đưa đến tay các fans.
Rất nhanh trong chủ đề có người chụp ảnh khoe sách, học theo tấm ảnh kia của An Tịch, viết tên lên, chụp ảnh.
Không muốn để lộ tên thật thì viết nickname.
Bắt đầu còn vung cẩu lương rất bình thường.
Nhưng về sau có thể là nhóm cẩu độc thân cảm thấy bọn có đối tượng này quá đáng quá, bắt đầu viết đủ loại tên khác nhau.
Gì mà Tiểu Hồng nè, Tiểu Minh nè... Cẩu Đản nè, Thiết Trụ nè...
Tóm lại chỉ có bạn không ngờ đến, không có bọn họ không viết ra được.
Chủ đề #Em là bí mật nhỏ của anh# đột nhiên hot lớn.
Nhà xuất bản bên kia liên hệ với An Tịch, hỏi hắn có muốn tổ chức buổi ký bán không.
An Tịch vẫn từ chối.
"Vì sao không đi?" Sơ Tranh có chút kỳ quái hỏi hắn.
An Tịch cười cười: "Anh là của em mà, sao có thể cho người khác nhìn được."
Người bình thường nghe thấy một câu như vậy, đại khái là đã sớm thẹn thùng không thôi, nhưng Sơ Tranh rất bình tĩnh đáp một câu: "Anh còn rất biết tự mình hiểu lấy."
Thẻ người tốt nên có giác ngộ như thế.
Như vậy mới không uổng công yêu thương anh.
Chỉ cần anh ngoan, mua cho anh mấy con phố cũng không thành vấn đề!
An Tịch nhỏ giọng thầm thì: "Đương nhiên phải có, bằng không thì em sẽ không thích anh."
An Tịch bên này từ chối, nhà xuất bản bên kia lại tìm đến Sơ Tranh.
Sơ Tranh tôn trọng ý nguyện của An Tịch, hắn muốn đến thì đến, không muốn đi cô cũng sẽ không cưỡng cầu.
Chuyện ký bán vừa qua đời không bao lâu, nhà xuất bản lại tới hỏi vấn đề bản quyền.
Có người muốn mua bản quyền điện ảnh cuốn sách kia của An Tịch, Sơ Tranh hỏi An Tịch, sau khi An Tịch nói có thể bán, cô liền giao cho người xử lý.
Cho người ta bán?
Bán gì mà bán, cô không thể tự mua sao?
Sơ Tranh không chỉ mua, còn kéo một nhà đài, đầu tư quay phim.
An Tịch được mời làm biên kịch, hắn chưa từng làm nghề này, lúc ban đầu có chút gập ghềnh, cho là bên phía nhà sản xuất sẽ có lời oán giận, kết quả bên kia không có phản ứng gì cả.
Dù sao An Tịch cũng là lần đầu tiên làm, Sơ Tranh mời thêm một biên kịch thâm niên khác tới nữa.
Sơ Tranh tới thăm quan trường quay, An Tịch đang thảo luận với biên kịch kia, nhìn qua có chút mệt mỏi.
Sơ Tranh đứng ngoài chờ bọn họ thảo luận xong, sau khi biên kịch kia rời đi, cô đẩy cửa ra đi vào.
An Tịch nằm sấp ở trên bàn, trông thấy cô con ngươi chợt sáng lên, ngồi thẳng người dậy: "Bảo bảo."
Sơ Tranh: "Rất mệt sao?"
An Tịch hít sâu vào, lại chậm chạp thở ra, tóc trên trán lay động theo động tác của hắn: "Không có... Chỉ là phát hiện việc này thật khó, hoàn toàn không giống như anh viết sách."
Sơ Tranh sờ tóc hai lần: "Không thích thì chúng ta không làm nữa."
"Không, anh muốn làm." An Tịch không chú ý tới động tác của Sơ Tranh, trong lòng chỉ nghĩ đến công việc: "Anh rất thích công việc bây giờ."
"Không viết sách nữa?"
"Viết nha." An Tịch nghiêng đầu xuống: "Anh đều thích."
"Anh thích nhiều thứ như thế sao?" Thích em nhiều hơn hay thích làm việc nhiều hơn! Anh nói đi!
An Tịch ngẩng đầu, nhìn về phía Sơ Tranh, thần sắc nghiêm túc: "Nhưng anh yêu chỉ có em." Thích có thể có rất nhiều, nhưng yêu là độc nhất vô nhị, không ai có thể thay thế được.
Yêu...
Ánh mắt Sơ Tranh hơi lóe lên.
Sơ Tranh vỗ nhẹ đầu hắn, trực tiếp lướt qua câu nói kia: "Thu thập đi, dẫn anh đi ăn cơm."
"Ồ." An Tịch không có gì để thu thập, chỗ này chỉ có một mình hắn dùng, đi ra ngoài khóa lại là được rồi.
Không phải lần đầu tiên Sơ Tranh đến, không ít người đều biết cô, biết cô là bạn gái An Tịch, dựa theo lý thuyết cô không thể tùy tiện ra vào như thế, nhưng đoàn làm phim bên kia không quản, những người khác tự nhiên cũng không nói gì.
Lúc An Tịch và Sơ Tranh ăn cơm nhận được điện thoại của đạo diễn, nói có chỗ không đúng lắm, bảo hắn về thương lượng một chút.
An Tịch còn chưa ăn xong cơm, Sơ Tranh bảo An Tịch đưa điện thoại cho cô.
An Tịch rõ ràng hơi mờ mịt, không biết tại sao Sơ Tranh lại muốn nói chuyện với đạo diễn.
Hơn nữa đạo diễn sẽ nghe cô nói sao?
Nghi hoặc thì nghi hoặc, An Tịch vẫn đưa điện thoại cho Sơ Tranh.
"Mời cả đoàn làm phim ăn cơm." Sơ Tranh báo địa chỉ, cũng mặc kệ bên kia phản ứng thế nào, trực tiếp cúp điện thoại.
An Tịch: "..."
Đạo diễn đúng là một câu cũng không nói được, bởi vì chưa kịp nói.
-
Sơ Tranh là kim chủ, cô không sợ đốt tiền, đạo diễn sợ cái gì, hấp tấp dẫn người giết tới.
Đạo diễn dẫn theo hai người tới, cùng Sơ Tranh hàn huyên hai câu.
An Tịch càng mờ mịt hơn, sao bạn gái nhà hắn và đạo diễn này nhìn có vẻ rất thân quen nhỉ?
Sơ Tranh không nói với An Tịch những việc này, cho nên hắn căn bản không biết đoàn làm phim này là ai đầu tư.
Bây giờ nhìn thái độ này của đạo diễn, đáy lòng An Tịch ẩn ẩn có chút suy đoán.
Đạo diễn rất nhanh liền rời đi, Sơ Tranh quay đầu liền đối đầu với ánh mắt An Tịch.
"Nhìn em làm gì?" Nhìn em có thể nhìn no bụng sao?!
Vừa rồi đạo diễn nói chuyện với Sơ Tranh, còn có thái độ kia của đạo diễn, An Tịch đại khái cũng có thể đoán ra chắc cô là nhà đầu tư.
Dựa theo kịch bản bình thường...
An Tịch thận trọng hỏi: "Bảo bảo, em là... đang bao nuôi anh sao?"
"Không có." Sơ Tranh hờ hững bóc tôm cho hắn: "Đang chiều anh."
An Tịch: "..."
Vành tai An Tịch hơi phiếm hồng, không nói gì thêm, cúi đầu ăn cơm.
Sơ Tranh cho hắn cái gì thì hắn ăn cái đó.
Cơm nước xong xuôi, Sơ Tranh và An Tịch đợi thêm một lúc, sau đó đưa hắn về đoàn làm phim.
"Buổi tối em có tới đón anh không?" An Tịch kéo Sơ Tranh hỏi.
"Không phải đã sắp xếp trợ lý cho anh sao."
"Nhưng anh muốn em đón anh." An Tịch chớp mắt, trong mắt lóe lên ánh sáng nhạt: "Có được không?"
Sơ Tranh: "..."
Nhưng ta muốn làm cá muối.
Sơ Tranh hít sâu: "Biết rồi."
Nuôi một tổ tông.
-
Phim truyền hình phát sóng ở kỳ nghỉ hè năm sau.
Bởi vì An Tịch đảm nhiệm vai trò biên kịch, kịch bản trên cơ bản không có gì thay đổi quá lớn, hơn nữa sách của An Tịch vốn thích hợp để cải biên, cho nên cho dù là đảng nguyên tác, cơ hồ cũng không tìm ra khuyết điểm gì trên kịch bản.
Nhưng mà có hai diễn viên đại khái không phù hợp với hình tượng nguyên tác lắm, kỹ thuật diễn cũng không phải quá tốt, trở thành trọng điểm bị mắng.
Nhưng tổng thể mà nói, bộ phim này là bộ phim hot nhất trong kỳ nghỉ hè.
Thanh danh của An Tịch nổi lên, lập tức có người đến đàm phán về những quyển sách khác của hắn.
Thậm chí còn có người hẹn trước quyển tiếp theo của hắn.
Bây giờ An Tịch rất bận rộn, Sơ Tranh muốn gặp hắn cũng có chút khó khăn —— đương nhiên Sơ Tranh cũng không phải rất quan tâm.
Cô không có việc gì thì tìm Vu Hàm xoát thẻ, phá sản một chút.
Nếu thực sự nhàm chán mới đi đến chỗ An Tịch tìm hắn.
Hôm nay, Sơ Tranh đến thư phòng của An Tịch tìm đồ, trông thấy « Tôi có một bí mật nhỏ » An Tịch để trên bàn, có một tờ bookmark kẹp bên trong.
Trước đó Sơ Tranh chưa từng thấy tờ bookmark này, cô tiện tay rút ra.
Họa tiết trên bookmark cũng là linh lan tương tự như bìa sách, phía trên có một câu.
—— Tôi chỉ gặp được một.
Sơ Tranh nhíu mày, lật mặt trước của tờ bookmark kia ra.
—— Cả đời này, bạn có thể gặp được bao nhiêu may mắn.
—— Tôi chỉ gặp được một.
Bình luận facebook