Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1954
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trình Mộ đưa tiễn Lê Hoàn, sau khi trở về, giống như vô ý hỏi: "Em ở đây làm gì?"
"Làm việc."
"..."
Làm việc gì? Người đàn ông vừa rồi kia? Nhìn thế nào cũng thấy giống như cô đang uy hiếp đối phương.
Trình Mộ không hỏi nhiều, dời chủ đề đi.
Hai ngày nói chuyện phiếm đại bộ phận là Trình Mộ đặt câu hỏi, Sơ Tranh trả lời đơn giản. Sơ Tranh rất ít vấn đề, nhưng mỗi lần hỏi đều phi thường ngay thẳng sắc bén.
"Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Ừ?" Trình Mộ ra hiệu Sơ Tranh hỏi, hắn nhất định sẽ nghiêm túc phối hợp trả lời.
"Anh nhớ "Phồn Tinh" không?"
Vừa rồi Sơ Tranh đã xác định qua, điểm nhỏ trên bản đồ kia, hẳn là người trước mặt này.
Cho nên tổng giám đốc mà bọn họ muốn tìm là thẻ người tốt của cô?
"Phồn Tinh?" Trình Mộ viết rõ nghi hoặc lên mặt: "Đây là cái gì?"
"Một game." Sơ Tranh quan sát sắc mặt Trình Mộ: "Game online thực tế ảo."
"Chưa từng nghe qua." Trình Mộ lắc đầu: "Bây giờ có game này sao?"
"Anh thật sự không nhớ rõ gì cả sao?"
Trình Mộ cảm thấy vấn đề của Sơ Tranh rất kỳ quái: "Anh phải nhớ cái gì?" Hắn nhớ hình như mình chưa từng mất trí nhớ mà, cho nên cô có ý gì đây?
"Anh từ đâu tới đây, muốn làm gì?"
Trình Mộ đứng thẳng vai, khóe miệng ngậm lấy ý cười: "Từ quá khứ đến, muốn có được em."
Sơ Tranh: "..."
Ai muốn nghe anh nói cái này, cô đang nói chính sự.
Sơ Tranh lại hỏi thêm mấy vấn đề, xác định Trình Mộ thật sự không nhớ gì cả.
Dựa theo đám người bên ngoài kia nói, nếu như Trình Mộ không nhớ rõ gì cả, thì chắc chắn là vì hắn bị nhốt ở chỗ này, ký ức hoàn toàn kế thừa ký ức của nhân vật, xem mình như người nơi này.
Muốn dẫn hắn ra ngoài, nhất định phải làm hắn nhớ lại.
Như vậy vấn đề tới —— phải làm sao để hắn nhớ lại?
Sơ Tranh thử phổ cập khoa học với Trình Mộ, nhưng mà Trình Mộ lơ ngơ, căn bản không có bất luận dấu hiệu nhớ lại gì.
Ngược lại là Trình Mộ cảm thấy Sơ Tranh không thích hợp.
Vì không để thẻ người tốt nhà mình cảm thấy mình có bệnh tâm thần, nên Sơ Tranh không hỏi nữa.
-
Trình Mộ không có ý định xuất ngoại nữa, công việc chuyển tới trong nước làm, khoảng thời gian này vẫn luôn bận bịu chuyện công tác.
Thời gian Sơ Tranh gặp mặt hắn liền ít đi, nhưng Trình Mộ rảnh là gọi điện thoại cho Sơ Tranh, nhây nhưa nửa ngày, sau đó bị Sơ Tranh vô tình tắt điện thoại.
Sơ Tranh vội vàng thiết kế bản thảo, vội vàng phá sản, vội vàng làm người tốt, làm gì có nhiều thời gian nghe hắn nói nhảm không có tí dinh dưỡng nào như thế.
Sơ Tranh vừa cầm văn kiện đi ra ngoài trong tiếng căn dặn của cha Úc, vừa nhận điện thoại như đòi mạng của Đới Mật.
Điện thoại vừa nhận, Đới Mật ngay cả một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính: "Úc tổng, căn cứ vào bảng báo cáo quý này của chúng ta..."
Sơ Tranh đẩy cửa sân ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một bó hoa hồng đỏ diễm lệ, người đàn ông cầm hoa, trường thân ngọc lập, ngậm lấy ý cười yếu ớt, mặt mày ôn nhu.
"Chào buổi sáng." Giọng nói rõ ràng của người đàn ông rơi vào bên tai Sơ Tranh, ép giọng nói của Đới Mật xuống.
Sơ Tranh sửng sốt một chút: "Anh làm gì?"
Trình Mộ xê dịch hoa xuống, ôm trong ngực: "Không muốn nhìn thấy anh à?"
"Không phải..."
"Úc tổng? Ngài đang nói chuyện với ai thế? Lời vừa rồi tôi nói ngài có nghe thấy không? Ngày hôm nay ngài còn có một phỏng vấn, lúc nào ngài đến công ty, tôi bên này an bài cho ngài..."
Sơ Tranh nhịn một chút, nói với trong điện thoại: "Lập tức đến." Cúp điện thoại.
Trình Mộ nhíu mày đưa hoa về phía trước, Sơ Tranh vốn cũng không phải người kiểu cách, trực tiếp nhận lấy, ôm lấy cổ Trình Mộ hôn một cái.
"Úc Sơ Tranh, nó là ai vậy!" Giọng nói của cha Úc từ trên lầu truyền tới, tức hổn hển: "Hai đứa đứng yên đấy cho cha, không được nhúc nhích!"
Nói xong cha Úc biến mất ở ban công, rõ ràng là đi xuống.
Sơ Tranh kéo Trình Mộ liền đi.
"A... Không chờ cha em sao?"
"Chờ bị ông ấy mắng?"
"Không tốt lắm đâu, ông ấy là cha của em, anh cứ đi như thế..." Đây lại là lần đầu tiên gặp nhạc phụ, ấn tượng không tốt thì làm sao bây giờ?
"Câm miệng."
Sơ Tranh kéo Trình Mộ rất nhanh liền đi ra khỏi ngõ nhỏ, nhét người vào chiếc ven đường xe, nhanh chóng rời đi.
Trình Mộ thắt dây an toàn, trầm mặc một hồi, chần chờ hỏi: "Em không muốn... Anh gặp cha em sao?"
"Anh nghĩ gì thế?"
Đáy lòng Trình Mộ có chút thất lạc, cô hỏi như vậy, hẳn là không muốn... Trình Mộ cười một chút: "Không có."
"Anh bị cha em bắt được, ngày hôm nay chúng ta đều không cần làm chính sự nữa." Sơ Tranh không lạnh không nhạt nói: "Hôm nay em còn có việc, không rảnh nghe cha em nói mò."
"???" Cho nên cũng không phải là không muốn để hắn gặp cha mẹ cô? Chút mất mát vừa rồi của Trình Mộ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhưng mà...
Vì sao hắn lại ngồi ở vị trí kế bên ghế lái?
Không phải hắn tới đón cô sao?
Sơ Tranh đưa Trình Mộ đến dưới lầu công ty hắn trước, Trình Mộ cởi dây an toàn: "Bảo Bảo, xe anh vẫn còn đang ở bên ngoài nhà em, lúc tan tầm, làm phiền em tới đó anh nhé?"
Một tiếng Bảo Bảo kia gọi đến tự nhiên lại thông thuận.
Sơ Tranh cũng đáp rất tự nhiên: "Ừ."
Trình Mộ đẩy cửa xe ra, vừa chuẩn bị xuống dưới, chân vươn ra một nửa lại rút về, đóng cửa xe, quay đầu nhìn Sơ Tranh.
"Còn có việc?"
Trình Mộ đưa mặt tới: "Hôn một chút."
Năm phút sau, Trình Mộ có chút chật vật xuống xe, trên mặt mang chút màu đỏ ửng mất tự nhiên, đóng cửa xe, cúi đầu bước nhanh tiến vào công ty.
Sơ Tranh nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cổng công ty, lúc này mới nổ máy xe rời đi.
-
Sơ Tranh biết trở về nhất định sẽ bị cha Úc bắt lại, nhưng cô không nghĩ tới cha Úc sẽ ngồi ở cửa chính.
Sơ Tranh trấn định đi tới.
"Còn biết trở về?"
"Cha." Sơ Tranh có thể nói là nhu thuận đứng ở cửa ra vào.
"Cái cậu sáng hôm nay là ai?"
"Bạn trai."
Cha Úc xém chút một hơi không đi lên được: "Con... Con con con quen bạn trai từ khi nào?"
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Đoạn thời gian trước."
"Con gái có bạn trai là chuyện tốt, anh kích động như vậy làm gì." Mẹ Úc tới kéo cha Úc ra, níu lấy cánh tay ông: "Anh kiềm chế một chút đi, trạng thái tâm lý của con vốn đã không tốt, quen một người bạn trai có gì không tốt."
Cha Úc một mặt "Cải trắng nạm vàng nhà tôi bị lợn rừng ủi" phẫn nộ: "Cậu ta có lai lịch gì? Đáng tin không? Lỡ như bị người lừa thì làm sao bây giờ!!"
Sơ Tranh: "..."
Muốn lừa cũng là ta lừa thẻ người tốt nha?
Sơ Tranh bị cha Úc lôi kéo thẩm vấn, vất vả lắm mới kết thúc, muốn chết không muốn sống về đến phòng, đầu tựa vào giường.
Cuối cùng Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trình Mộ, bảo hắn sáng mai tới nhà một chuyến.
[ Trình Mộ:? ]
[ Sơ Tranh: Cha mẹ em muốn gặp anh. ]
[ Trình Mộ: A, được. ]
Trình Mộ đáp xong liền không có động tĩnh, hoàn toàn không phù hợp với thiết lập nói nhảm cả nửa ngày của hắn.
Lúc này Trình Mộ đang ôm điện thoại di động ngẩn người.
Nhanh như vậy đã muốn gặp cha mẹ... Hắn phải chuẩn bị những gì? Cha mẹ của cô có thể không thích mình không?
Dù sao cũng là lần đầu tiên yêu đương, Trình Mộ chưa quen thuộc quá trình, cho nên hắn quyết định mời ngoại viện!
Lê Hoàn nghe nói Trình Mộ muốn gặp gia trưởng, biểu cảm còn khó coi hơn cả ăn phải con ruồi.
Từ khi hắn về nước đến bây giờ mới trôi qua bao lâu? Đã thoát ly khỏi đội ngũ độc thân, cũng đi lên con đường gặp nhạc phụ nhạc mẫu rồi, thế này mẹ nó cũng quá nhanh rồi!!
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Trình Mộ đưa tiễn Lê Hoàn, sau khi trở về, giống như vô ý hỏi: "Em ở đây làm gì?"
"Làm việc."
"..."
Làm việc gì? Người đàn ông vừa rồi kia? Nhìn thế nào cũng thấy giống như cô đang uy hiếp đối phương.
Trình Mộ không hỏi nhiều, dời chủ đề đi.
Hai ngày nói chuyện phiếm đại bộ phận là Trình Mộ đặt câu hỏi, Sơ Tranh trả lời đơn giản. Sơ Tranh rất ít vấn đề, nhưng mỗi lần hỏi đều phi thường ngay thẳng sắc bén.
"Em có chuyện muốn hỏi anh."
"Ừ?" Trình Mộ ra hiệu Sơ Tranh hỏi, hắn nhất định sẽ nghiêm túc phối hợp trả lời.
"Anh nhớ "Phồn Tinh" không?"
Vừa rồi Sơ Tranh đã xác định qua, điểm nhỏ trên bản đồ kia, hẳn là người trước mặt này.
Cho nên tổng giám đốc mà bọn họ muốn tìm là thẻ người tốt của cô?
"Phồn Tinh?" Trình Mộ viết rõ nghi hoặc lên mặt: "Đây là cái gì?"
"Một game." Sơ Tranh quan sát sắc mặt Trình Mộ: "Game online thực tế ảo."
"Chưa từng nghe qua." Trình Mộ lắc đầu: "Bây giờ có game này sao?"
"Anh thật sự không nhớ rõ gì cả sao?"
Trình Mộ cảm thấy vấn đề của Sơ Tranh rất kỳ quái: "Anh phải nhớ cái gì?" Hắn nhớ hình như mình chưa từng mất trí nhớ mà, cho nên cô có ý gì đây?
"Anh từ đâu tới đây, muốn làm gì?"
Trình Mộ đứng thẳng vai, khóe miệng ngậm lấy ý cười: "Từ quá khứ đến, muốn có được em."
Sơ Tranh: "..."
Ai muốn nghe anh nói cái này, cô đang nói chính sự.
Sơ Tranh lại hỏi thêm mấy vấn đề, xác định Trình Mộ thật sự không nhớ gì cả.
Dựa theo đám người bên ngoài kia nói, nếu như Trình Mộ không nhớ rõ gì cả, thì chắc chắn là vì hắn bị nhốt ở chỗ này, ký ức hoàn toàn kế thừa ký ức của nhân vật, xem mình như người nơi này.
Muốn dẫn hắn ra ngoài, nhất định phải làm hắn nhớ lại.
Như vậy vấn đề tới —— phải làm sao để hắn nhớ lại?
Sơ Tranh thử phổ cập khoa học với Trình Mộ, nhưng mà Trình Mộ lơ ngơ, căn bản không có bất luận dấu hiệu nhớ lại gì.
Ngược lại là Trình Mộ cảm thấy Sơ Tranh không thích hợp.
Vì không để thẻ người tốt nhà mình cảm thấy mình có bệnh tâm thần, nên Sơ Tranh không hỏi nữa.
-
Trình Mộ không có ý định xuất ngoại nữa, công việc chuyển tới trong nước làm, khoảng thời gian này vẫn luôn bận bịu chuyện công tác.
Thời gian Sơ Tranh gặp mặt hắn liền ít đi, nhưng Trình Mộ rảnh là gọi điện thoại cho Sơ Tranh, nhây nhưa nửa ngày, sau đó bị Sơ Tranh vô tình tắt điện thoại.
Sơ Tranh vội vàng thiết kế bản thảo, vội vàng phá sản, vội vàng làm người tốt, làm gì có nhiều thời gian nghe hắn nói nhảm không có tí dinh dưỡng nào như thế.
Sơ Tranh vừa cầm văn kiện đi ra ngoài trong tiếng căn dặn của cha Úc, vừa nhận điện thoại như đòi mạng của Đới Mật.
Điện thoại vừa nhận, Đới Mật ngay cả một câu nói nhảm cũng không có, trực tiếp đi thẳng vào chủ đề chính: "Úc tổng, căn cứ vào bảng báo cáo quý này của chúng ta..."
Sơ Tranh đẩy cửa sân ra, lọt vào trong tầm mắt chính là một bó hoa hồng đỏ diễm lệ, người đàn ông cầm hoa, trường thân ngọc lập, ngậm lấy ý cười yếu ớt, mặt mày ôn nhu.
"Chào buổi sáng." Giọng nói rõ ràng của người đàn ông rơi vào bên tai Sơ Tranh, ép giọng nói của Đới Mật xuống.
Sơ Tranh sửng sốt một chút: "Anh làm gì?"
Trình Mộ xê dịch hoa xuống, ôm trong ngực: "Không muốn nhìn thấy anh à?"
"Không phải..."
"Úc tổng? Ngài đang nói chuyện với ai thế? Lời vừa rồi tôi nói ngài có nghe thấy không? Ngày hôm nay ngài còn có một phỏng vấn, lúc nào ngài đến công ty, tôi bên này an bài cho ngài..."
Sơ Tranh nhịn một chút, nói với trong điện thoại: "Lập tức đến." Cúp điện thoại.
Trình Mộ nhíu mày đưa hoa về phía trước, Sơ Tranh vốn cũng không phải người kiểu cách, trực tiếp nhận lấy, ôm lấy cổ Trình Mộ hôn một cái.
"Úc Sơ Tranh, nó là ai vậy!" Giọng nói của cha Úc từ trên lầu truyền tới, tức hổn hển: "Hai đứa đứng yên đấy cho cha, không được nhúc nhích!"
Nói xong cha Úc biến mất ở ban công, rõ ràng là đi xuống.
Sơ Tranh kéo Trình Mộ liền đi.
"A... Không chờ cha em sao?"
"Chờ bị ông ấy mắng?"
"Không tốt lắm đâu, ông ấy là cha của em, anh cứ đi như thế..." Đây lại là lần đầu tiên gặp nhạc phụ, ấn tượng không tốt thì làm sao bây giờ?
"Câm miệng."
Sơ Tranh kéo Trình Mộ rất nhanh liền đi ra khỏi ngõ nhỏ, nhét người vào chiếc ven đường xe, nhanh chóng rời đi.
Trình Mộ thắt dây an toàn, trầm mặc một hồi, chần chờ hỏi: "Em không muốn... Anh gặp cha em sao?"
"Anh nghĩ gì thế?"
Đáy lòng Trình Mộ có chút thất lạc, cô hỏi như vậy, hẳn là không muốn... Trình Mộ cười một chút: "Không có."
"Anh bị cha em bắt được, ngày hôm nay chúng ta đều không cần làm chính sự nữa." Sơ Tranh không lạnh không nhạt nói: "Hôm nay em còn có việc, không rảnh nghe cha em nói mò."
"???" Cho nên cũng không phải là không muốn để hắn gặp cha mẹ cô? Chút mất mát vừa rồi của Trình Mộ biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
Nhưng mà...
Vì sao hắn lại ngồi ở vị trí kế bên ghế lái?
Không phải hắn tới đón cô sao?
Sơ Tranh đưa Trình Mộ đến dưới lầu công ty hắn trước, Trình Mộ cởi dây an toàn: "Bảo Bảo, xe anh vẫn còn đang ở bên ngoài nhà em, lúc tan tầm, làm phiền em tới đó anh nhé?"
Một tiếng Bảo Bảo kia gọi đến tự nhiên lại thông thuận.
Sơ Tranh cũng đáp rất tự nhiên: "Ừ."
Trình Mộ đẩy cửa xe ra, vừa chuẩn bị xuống dưới, chân vươn ra một nửa lại rút về, đóng cửa xe, quay đầu nhìn Sơ Tranh.
"Còn có việc?"
Trình Mộ đưa mặt tới: "Hôn một chút."
Năm phút sau, Trình Mộ có chút chật vật xuống xe, trên mặt mang chút màu đỏ ửng mất tự nhiên, đóng cửa xe, cúi đầu bước nhanh tiến vào công ty.
Sơ Tranh nhìn bóng lưng hắn biến mất ở cổng công ty, lúc này mới nổ máy xe rời đi.
-
Sơ Tranh biết trở về nhất định sẽ bị cha Úc bắt lại, nhưng cô không nghĩ tới cha Úc sẽ ngồi ở cửa chính.
Sơ Tranh trấn định đi tới.
"Còn biết trở về?"
"Cha." Sơ Tranh có thể nói là nhu thuận đứng ở cửa ra vào.
"Cái cậu sáng hôm nay là ai?"
"Bạn trai."
Cha Úc xém chút một hơi không đi lên được: "Con... Con con con quen bạn trai từ khi nào?"
Sơ Tranh nghĩ nghĩ: "Đoạn thời gian trước."
"Con gái có bạn trai là chuyện tốt, anh kích động như vậy làm gì." Mẹ Úc tới kéo cha Úc ra, níu lấy cánh tay ông: "Anh kiềm chế một chút đi, trạng thái tâm lý của con vốn đã không tốt, quen một người bạn trai có gì không tốt."
Cha Úc một mặt "Cải trắng nạm vàng nhà tôi bị lợn rừng ủi" phẫn nộ: "Cậu ta có lai lịch gì? Đáng tin không? Lỡ như bị người lừa thì làm sao bây giờ!!"
Sơ Tranh: "..."
Muốn lừa cũng là ta lừa thẻ người tốt nha?
Sơ Tranh bị cha Úc lôi kéo thẩm vấn, vất vả lắm mới kết thúc, muốn chết không muốn sống về đến phòng, đầu tựa vào giường.
Cuối cùng Sơ Tranh lấy điện thoại di động ra gửi tin nhắn cho Trình Mộ, bảo hắn sáng mai tới nhà một chuyến.
[ Trình Mộ:? ]
[ Sơ Tranh: Cha mẹ em muốn gặp anh. ]
[ Trình Mộ: A, được. ]
Trình Mộ đáp xong liền không có động tĩnh, hoàn toàn không phù hợp với thiết lập nói nhảm cả nửa ngày của hắn.
Lúc này Trình Mộ đang ôm điện thoại di động ngẩn người.
Nhanh như vậy đã muốn gặp cha mẹ... Hắn phải chuẩn bị những gì? Cha mẹ của cô có thể không thích mình không?
Dù sao cũng là lần đầu tiên yêu đương, Trình Mộ chưa quen thuộc quá trình, cho nên hắn quyết định mời ngoại viện!
Lê Hoàn nghe nói Trình Mộ muốn gặp gia trưởng, biểu cảm còn khó coi hơn cả ăn phải con ruồi.
Từ khi hắn về nước đến bây giờ mới trôi qua bao lâu? Đã thoát ly khỏi đội ngũ độc thân, cũng đi lên con đường gặp nhạc phụ nhạc mẫu rồi, thế này mẹ nó cũng quá nhanh rồi!!
Bình luận facebook