Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 1981
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gã đàn ông lảo đảo nghiêng ngã rời đi, lúc này Thương Khí mới nhìn về phía con mèo nhỏ dữ dằn nhà mình.
"Nguyệt Bán, chuyện này là sao?"
"..."
—— Chính là giống như anh trông thấy đấy.
"Hả?" Thương Khí quét mắt nhìn đàn mèo xung quanh một vòng, trước đó cô vẫn luôn chạy ra ngoài, chính là ở cùng một chỗ với những con mèo hoang này?
"Cảm ơn." Một tiếng cảm ơn này của Thương Khí tới rất đột ngột.
Nếu như không phải cô phát hiện dị thường đuổi tới, thì sau đó sẽ phát sinh chuyện gì Thương Khí cũng không biết.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày, sẽ có một con mèo nhỏ đối tốt với hắn như vậy...
—— Bảo vệ anh là chuyện tôi phải làm, không cần.
"Bảo vệ anh là chuyện tôi phải làm..." Thương Khí lặp lại câu nói này một lần, thần sắc hơi đỡ đẫn.
Bảo vệ hắn sao?
Đáy lòng Thương Khí phun ra từng trận đau đớn, giống như bị một bàn tay to nắm chặt trái tim, không thở nổi.
Hắn vậy mà lại có thể nghe thấy một câu nói như vậy, còn là nói với hắn.
Trên đường trở về, Thương Khí chần chờ nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi: Nguyệt Bán, em... là yêu quái sao?"
—— Chắc là không phải.
"Hả?"
Phải thì phải, không phải thì không phải, cái gì gọi là chắc là không phải? Chính em cũng không rõ mình có phải là yêu quái không ư?
Nguyên chủ lại chưa từng tu luyện, nó là sau khi gặp phải con chó điên Hạ Cẩn kia, mới có thể nghe hiểu lời Hạ Cẩn nói thôi.
Về sau biến thành cô, cho nên không tính là yêu quái đi.
"Vậy vì sao em thông minh như thế?"
—— Tôi chính là thông minh như thế.
"..." Được rồi.
-
Sơ Tranh chờ động tác của Hạ Cẩn bên kia, nhưng sau khi cái khăn tay kia được đưa về, Hạ Cẩn vẫn mãi không có động tĩnh gì.
Sơ Tranh đành phải tiếp tục khuếch trương địa bàn của mình.
Lấy tư thế phách lối đánh khắp thiên hạ không mèo địch lại, cấp tốc thu phục Tây Thành, tiến độ nhiệm vụ nhảy đến 40%.
"Cứu mạng! Cứu mạng!!"
Tiếng cầu cứu từ trong cỏ hoang truyền đến, Sơ Tranh mang theo các tiểu đệ dẹp đường hồi phủ vừa vặn nghe thấy được.
Lúc đầu Sơ Tranh không có ý định để ý tới, nhưng cuối cùng ngẫm lại, vẫn đi qua phía bên kia.
"Lão đại, chúng ta đi làm gì thế?"
"Cứu người."
"Vì sao chứ?" Tiểu đệ không hiểu: "Con người lại không phải thứ tốt."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Làm mèo tốt!"
Chúng mèo: "..."
Lão đại nói gì cũng đúng!
Trong cỏ hoang có hai gã đàn ông đang giở trò, Sơ Tranh mang theo một đám mèo xuất hiện bao vây lại, mắt mèo hiện ra ánh sáng yếu ớt màu xanh lục trong bóng đêm, hai gã đàn ông rõ ràng bị một màn quỷ dị này hù dọa.
Sơ Tranh vung móng vuốt nhỏ lên.
Mấy con mèo đồng thời cong sống lưng lên, bắn về phía hai gã đàn ông.
"A!"
"Không được qua đây!"
"Cút đi!"
"Mẹ! Một đám súc sinh! Cút ngay cho tao."
"A! Mắt của tao!"
Tiếng đàn ông kêu thảm xen lẫn trong tiếng mèo kêu, trên mảnh cỏ hoang này, lộ ra vẻ âm trầm cổ quái.
Chờ hai gã đàn ông sợ đến tè ra quần chạy đi, Sơ Tranh bước về phía người nữ vừa rồi bị hai gã đàn ông đè.
Người nữ kia sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn bọn họ.
Sau đó không biết lấy khí lực từ đâu tới, hét lên một tiếng, cũng đứng lên chạy.
Sơ Tranh: "..."
Không phải, ngươi không cảm ơn ta sao?!
"Lão đại, ngài xem kìa, tôi đã nói những người này không có một ai tốt rồi mà." Tiểu đệ số một ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
Tiểu đệ số hai phụ họa: "Đúng vậy đó lão đại, chúng ta cứu được cô ta, cô ta không cảm kích chút nào thì cũng thôi đi, còn nhìn chúng ta như vậy, giống như chúng ta ức hiếp cô ta vậy."
Sơ Tranh: "..."
Chúng bay có thể câm miệng đi!
Tâm tình Sơ Tranh không tốt lắm, trên đường trở về cũng không lên tiếng nữa, cuối cùng vẫn lấy được hai tấm thẻ cảm ơn từ hai con mèo hoang lạc đàn.
Hai con mèo hoang nhìn thảm vô cùng, Sơ Tranh bảo bọn chúng mang hai con này về trước, chỉnh đốn sắp xếp cho tốt.
Hôm nay Sơ Tranh vừa đến, liền bị mèo lão đại vây quanh.
"Lão đại, gần đây có mấy anh em mất tích."
"Hả?"
Mèo lão đại nhanh chóng nói lại mọi chuyện một lần.
Hai ngày trước còn trông thấy mèo, hai ngày nay tìm kiểu gì cũng không tìm được.
"Tôi hoài nghi là bị những người kia bắt đi rồi."
"Đúng đúng đúng, trước đó thấy có người lén lén lút lút."
"Có một số người đúng là ghê tởm, không dung được những mèo hoang như chúng ta, khăng khăng bắt chúng ta vào chỗ thu nhận mèo hoang gì đó."
"Bị nhốt trong lồng cảm thấy như mất đi cả linh hồn, tôi mới không muốn đến đó!"
Đám mèo mồm năm miệng mười nói, diss toàn bộ nhân loại một lượt.
Mèo hoang dù sao cũng không giống mèo cưng, không phải vừa sinh ra đã được nuôi dưỡng, có lẽ bọn nó từng bị người rượt đuổi, bị người ức hiếp...
"Nơi mất tích là ở đâu?"
"Trong Thanh đường bên kia."
"Đều mất tích ở bên kia?"
Mèo lão đại gật đầu: "Mấy anh em đều hoạt động ở gần đó."
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ mài mài mặt đất: "Buổi tối đi xem một chút."
-
Buổi tối.
Sơ Tranh ngồi xổm ở trong một ngõ nhỏ, mèo khác đều phân tán ra ngoài, có tin tức sẽ trở lại báo cáo.
Nhưng liên tiếp ngồi xổm mấy ngày, người chưa bắt được, mèo lại mất tích mấy con.
Khu này rất lớn, cho dù có mèo trông coi, cũng khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ sót.
"Lão đại lão đại..."
Một con mèo màu quả quýt vội vàng chạy về, thở hồng hộc nói: "Tôi nhìn thấy có người lén lén lút lút!"
Sơ Tranh vẫy đuôi một cái: "Chỗ nào?" Ta ngược lại muốn xem xem là ai hại tiểu đệ của ta!
"Bên kia!"
Mèo quýt dẫn đường, Sơ Tranh rất nhanh liền trông thấy người lén lén lút lút kia, là một cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ cầm đồ ăn cho mèo, đang khom người, nhìn tới nhìn lui trong một đống tạp vật, miệng không ngừng kêu meo meo.
Cô gái nhỏ không tìm được mèo, thất vọng thả đồ ăn cho mèo ở trong góc, thở dài rời đi.
Cô gái nhỏ này nhìn có vẻ chỉ là đến nuôi mèo hoang, cũng không có chỗ nào quái dị.
Mèo quýt xấu hổ, không dám nhìn Sơ Tranh.
Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị rời đi, trong đống tạp vật vừa rồi, có một con mèo nhỏ ló ra, nó thận trọng nhìn hai bên một chút, xác định không có ai, chui ra tiến đến trước mặt đồ ăn cho mèo.
Biến cố xảy ra ngay lúc mèo nhỏ chạy ra, trong bóng tối bỗng nhiên có một cô gái chui ra ngoài, dùng cái túi trong tay đè con mèo nhỏ kia lại.
"Meo!!"
Con mèo nhỏ bị bắt, giãy dụa hét ầm lên.
Cô gái buộc chặt túi lại, vội vã rời đi.
Cô gái này không phải người vừa rồi cho mèo ăn, cô ta không đi đường lớn bên này, mà là lựa chọn những ngõ nhỏ không dễ đi lắm.
Sơ Tranh lập tức bảo mèo quýt đi gọi mèo khác tới, chặn cô gái kia lại trong một con ngõ nhỏ.
Đột nhiên có nhiều mèo như vậy nhảy ra, cô gái cũng không thấy sợ hãi, chỉ đi vòng quanh tại chỗ.
Sơ Tranh ngồi ở trên tường bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống cô gái phía dưới.
Cô gái này sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô thần, cánh môi còn không ngừng đóng mở, nhưng không phát ra âm thanh.
Nhìn qua cực kỳ cổ quái.
Cô gái không có sức chiến đấu gì, Sơ Tranh dùng hai ba cái là có thể quật ngã người xuống, sau khi bị trói chặt, cô gái vẫn là bộ dáng đỡ đẫn kia.
Tình huống này Sơ Tranh không dễ xử lý, cô gửi một tin nhắn cho Thương Khí, bảo hắn phái một vệ sĩ tới.
Ngày hôm nay Thương Khí có công việc, Sơ Tranh không có ý định bảo chính hắn tới.
Dù sao những vệ sĩ bên cạnh hắn, đối với hành vi của cô cũng có hiểu biết, bảo bọn họ tới xử lý cũng giống nhau.
Nhưng Sơ Tranh không nghĩ tới, Thương Khí sẽ đích thân tới.
Trên người còn mặc trang phục chính thức, giống như mới bước xuống sân khấu, đi từ đầu ngỏ hẻm tới, ngõ hẻm rách rưới tối đen, được hắn đi ra cảm giác như đi thảm đỏ.
Sơ Tranh từ bên cạnh nhảy vào trong ngực Thương Khí.
Thương Khí ôm lấy cô, nửa giống như bất đắc dĩ, nửa giống như cưng chiều: "Em lại chọc ra họa gì rồi?"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Gã đàn ông lảo đảo nghiêng ngã rời đi, lúc này Thương Khí mới nhìn về phía con mèo nhỏ dữ dằn nhà mình.
"Nguyệt Bán, chuyện này là sao?"
"..."
—— Chính là giống như anh trông thấy đấy.
"Hả?" Thương Khí quét mắt nhìn đàn mèo xung quanh một vòng, trước đó cô vẫn luôn chạy ra ngoài, chính là ở cùng một chỗ với những con mèo hoang này?
"Cảm ơn." Một tiếng cảm ơn này của Thương Khí tới rất đột ngột.
Nếu như không phải cô phát hiện dị thường đuổi tới, thì sau đó sẽ phát sinh chuyện gì Thương Khí cũng không biết.
Cho tới bây giờ hắn chưa từng nghĩ tới, có một ngày, sẽ có một con mèo nhỏ đối tốt với hắn như vậy...
—— Bảo vệ anh là chuyện tôi phải làm, không cần.
"Bảo vệ anh là chuyện tôi phải làm..." Thương Khí lặp lại câu nói này một lần, thần sắc hơi đỡ đẫn.
Bảo vệ hắn sao?
Đáy lòng Thương Khí phun ra từng trận đau đớn, giống như bị một bàn tay to nắm chặt trái tim, không thở nổi.
Hắn vậy mà lại có thể nghe thấy một câu nói như vậy, còn là nói với hắn.
Trên đường trở về, Thương Khí chần chờ nửa ngày, cuối cùng vẫn hỏi: Nguyệt Bán, em... là yêu quái sao?"
—— Chắc là không phải.
"Hả?"
Phải thì phải, không phải thì không phải, cái gì gọi là chắc là không phải? Chính em cũng không rõ mình có phải là yêu quái không ư?
Nguyên chủ lại chưa từng tu luyện, nó là sau khi gặp phải con chó điên Hạ Cẩn kia, mới có thể nghe hiểu lời Hạ Cẩn nói thôi.
Về sau biến thành cô, cho nên không tính là yêu quái đi.
"Vậy vì sao em thông minh như thế?"
—— Tôi chính là thông minh như thế.
"..." Được rồi.
-
Sơ Tranh chờ động tác của Hạ Cẩn bên kia, nhưng sau khi cái khăn tay kia được đưa về, Hạ Cẩn vẫn mãi không có động tĩnh gì.
Sơ Tranh đành phải tiếp tục khuếch trương địa bàn của mình.
Lấy tư thế phách lối đánh khắp thiên hạ không mèo địch lại, cấp tốc thu phục Tây Thành, tiến độ nhiệm vụ nhảy đến 40%.
"Cứu mạng! Cứu mạng!!"
Tiếng cầu cứu từ trong cỏ hoang truyền đến, Sơ Tranh mang theo các tiểu đệ dẹp đường hồi phủ vừa vặn nghe thấy được.
Lúc đầu Sơ Tranh không có ý định để ý tới, nhưng cuối cùng ngẫm lại, vẫn đi qua phía bên kia.
"Lão đại, chúng ta đi làm gì thế?"
"Cứu người."
"Vì sao chứ?" Tiểu đệ không hiểu: "Con người lại không phải thứ tốt."
Sơ Tranh mặt nghiêm túc: "Làm mèo tốt!"
Chúng mèo: "..."
Lão đại nói gì cũng đúng!
Trong cỏ hoang có hai gã đàn ông đang giở trò, Sơ Tranh mang theo một đám mèo xuất hiện bao vây lại, mắt mèo hiện ra ánh sáng yếu ớt màu xanh lục trong bóng đêm, hai gã đàn ông rõ ràng bị một màn quỷ dị này hù dọa.
Sơ Tranh vung móng vuốt nhỏ lên.
Mấy con mèo đồng thời cong sống lưng lên, bắn về phía hai gã đàn ông.
"A!"
"Không được qua đây!"
"Cút đi!"
"Mẹ! Một đám súc sinh! Cút ngay cho tao."
"A! Mắt của tao!"
Tiếng đàn ông kêu thảm xen lẫn trong tiếng mèo kêu, trên mảnh cỏ hoang này, lộ ra vẻ âm trầm cổ quái.
Chờ hai gã đàn ông sợ đến tè ra quần chạy đi, Sơ Tranh bước về phía người nữ vừa rồi bị hai gã đàn ông đè.
Người nữ kia sắc mặt tái nhợt, hoảng sợ nhìn bọn họ.
Sau đó không biết lấy khí lực từ đâu tới, hét lên một tiếng, cũng đứng lên chạy.
Sơ Tranh: "..."
Không phải, ngươi không cảm ơn ta sao?!
"Lão đại, ngài xem kìa, tôi đã nói những người này không có một ai tốt rồi mà." Tiểu đệ số một ở bên cạnh châm ngòi thổi gió.
Tiểu đệ số hai phụ họa: "Đúng vậy đó lão đại, chúng ta cứu được cô ta, cô ta không cảm kích chút nào thì cũng thôi đi, còn nhìn chúng ta như vậy, giống như chúng ta ức hiếp cô ta vậy."
Sơ Tranh: "..."
Chúng bay có thể câm miệng đi!
Tâm tình Sơ Tranh không tốt lắm, trên đường trở về cũng không lên tiếng nữa, cuối cùng vẫn lấy được hai tấm thẻ cảm ơn từ hai con mèo hoang lạc đàn.
Hai con mèo hoang nhìn thảm vô cùng, Sơ Tranh bảo bọn chúng mang hai con này về trước, chỉnh đốn sắp xếp cho tốt.
Hôm nay Sơ Tranh vừa đến, liền bị mèo lão đại vây quanh.
"Lão đại, gần đây có mấy anh em mất tích."
"Hả?"
Mèo lão đại nhanh chóng nói lại mọi chuyện một lần.
Hai ngày trước còn trông thấy mèo, hai ngày nay tìm kiểu gì cũng không tìm được.
"Tôi hoài nghi là bị những người kia bắt đi rồi."
"Đúng đúng đúng, trước đó thấy có người lén lén lút lút."
"Có một số người đúng là ghê tởm, không dung được những mèo hoang như chúng ta, khăng khăng bắt chúng ta vào chỗ thu nhận mèo hoang gì đó."
"Bị nhốt trong lồng cảm thấy như mất đi cả linh hồn, tôi mới không muốn đến đó!"
Đám mèo mồm năm miệng mười nói, diss toàn bộ nhân loại một lượt.
Mèo hoang dù sao cũng không giống mèo cưng, không phải vừa sinh ra đã được nuôi dưỡng, có lẽ bọn nó từng bị người rượt đuổi, bị người ức hiếp...
"Nơi mất tích là ở đâu?"
"Trong Thanh đường bên kia."
"Đều mất tích ở bên kia?"
Mèo lão đại gật đầu: "Mấy anh em đều hoạt động ở gần đó."
Sơ Tranh dùng móng vuốt nhỏ mài mài mặt đất: "Buổi tối đi xem một chút."
-
Buổi tối.
Sơ Tranh ngồi xổm ở trong một ngõ nhỏ, mèo khác đều phân tán ra ngoài, có tin tức sẽ trở lại báo cáo.
Nhưng liên tiếp ngồi xổm mấy ngày, người chưa bắt được, mèo lại mất tích mấy con.
Khu này rất lớn, cho dù có mèo trông coi, cũng khó tránh khỏi sẽ có chỗ sơ sót.
"Lão đại lão đại..."
Một con mèo màu quả quýt vội vàng chạy về, thở hồng hộc nói: "Tôi nhìn thấy có người lén lén lút lút!"
Sơ Tranh vẫy đuôi một cái: "Chỗ nào?" Ta ngược lại muốn xem xem là ai hại tiểu đệ của ta!
"Bên kia!"
Mèo quýt dẫn đường, Sơ Tranh rất nhanh liền trông thấy người lén lén lút lút kia, là một cô gái nhỏ.
Cô gái nhỏ cầm đồ ăn cho mèo, đang khom người, nhìn tới nhìn lui trong một đống tạp vật, miệng không ngừng kêu meo meo.
Cô gái nhỏ không tìm được mèo, thất vọng thả đồ ăn cho mèo ở trong góc, thở dài rời đi.
Cô gái nhỏ này nhìn có vẻ chỉ là đến nuôi mèo hoang, cũng không có chỗ nào quái dị.
Mèo quýt xấu hổ, không dám nhìn Sơ Tranh.
Ngay khi Sơ Tranh chuẩn bị rời đi, trong đống tạp vật vừa rồi, có một con mèo nhỏ ló ra, nó thận trọng nhìn hai bên một chút, xác định không có ai, chui ra tiến đến trước mặt đồ ăn cho mèo.
Biến cố xảy ra ngay lúc mèo nhỏ chạy ra, trong bóng tối bỗng nhiên có một cô gái chui ra ngoài, dùng cái túi trong tay đè con mèo nhỏ kia lại.
"Meo!!"
Con mèo nhỏ bị bắt, giãy dụa hét ầm lên.
Cô gái buộc chặt túi lại, vội vã rời đi.
Cô gái này không phải người vừa rồi cho mèo ăn, cô ta không đi đường lớn bên này, mà là lựa chọn những ngõ nhỏ không dễ đi lắm.
Sơ Tranh lập tức bảo mèo quýt đi gọi mèo khác tới, chặn cô gái kia lại trong một con ngõ nhỏ.
Đột nhiên có nhiều mèo như vậy nhảy ra, cô gái cũng không thấy sợ hãi, chỉ đi vòng quanh tại chỗ.
Sơ Tranh ngồi ở trên tường bên cạnh, từ trên cao nhìn xuống cô gái phía dưới.
Cô gái này sắc mặt trắng bệch, ánh mắt vô thần, cánh môi còn không ngừng đóng mở, nhưng không phát ra âm thanh.
Nhìn qua cực kỳ cổ quái.
Cô gái không có sức chiến đấu gì, Sơ Tranh dùng hai ba cái là có thể quật ngã người xuống, sau khi bị trói chặt, cô gái vẫn là bộ dáng đỡ đẫn kia.
Tình huống này Sơ Tranh không dễ xử lý, cô gửi một tin nhắn cho Thương Khí, bảo hắn phái một vệ sĩ tới.
Ngày hôm nay Thương Khí có công việc, Sơ Tranh không có ý định bảo chính hắn tới.
Dù sao những vệ sĩ bên cạnh hắn, đối với hành vi của cô cũng có hiểu biết, bảo bọn họ tới xử lý cũng giống nhau.
Nhưng Sơ Tranh không nghĩ tới, Thương Khí sẽ đích thân tới.
Trên người còn mặc trang phục chính thức, giống như mới bước xuống sân khấu, đi từ đầu ngỏ hẻm tới, ngõ hẻm rách rưới tối đen, được hắn đi ra cảm giác như đi thảm đỏ.
Sơ Tranh từ bên cạnh nhảy vào trong ngực Thương Khí.
Thương Khí ôm lấy cô, nửa giống như bất đắc dĩ, nửa giống như cưng chiều: "Em lại chọc ra họa gì rồi?"
Bình luận facebook