Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2002
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Nhu tiểu thư, Nhu tiểu thư... Không xong rồi không xong rồi!!"
Nha hoàn thiếp thân của Chân Nhu là Hoàn Nhi, mặt mũi tràn đầy lo lắng chạy vào Thủy Tâm Các, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng đã quên.
Chân Nhu lúc này vẫn còn nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhìn giống như một đóa hoa mẫu đơn yếu ớt bị mưa quét qua.
"Chuyện gì, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì nữa?" Chân Nhu bị làm cho đau cả đầu, răn dạy Hoàn Nhi một trận.
Hoàn Nhi thở một ngụm: "Nhu tiểu thư... Vân Hương nàng..."
"Nàng thế nào?" Chân Nhu hiển nhiên không để Vân Hương trong lòng, hỏi rất hững hờ.
Hoàn Nhi: "Vân Hương trở mặt."
"Cái gì!"
Chân Nhu đột nhiên ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy không thể tin.
"Sao nàng lại trở mặt?"
Hoàn Nhi nói tiếp: "Vừa rồi nô tì nghe thấy tin tức... Vân Hương đã khai với điện hạ, bây giờ điện hạ đang đến Thủy Tâm Các đấy."
Nhịp tim Chân Nhu đập như sấm, sao Vân Hương lại phản bội?
Rõ ràng ả đã nói xong với nàng ta rồi mà...
Chân Nhu nắm lấy cánh tay Hoàn Nhi: "Yến Sơ Tranh từng gặp nàng?"
"Không có.. Không có. Nô tì vẫn luôn theo dõi Cẩm Tú Các, vị kia chưa từng đi ra ngoài, người trong viện của nàng cũng chưa từng đến gặp Vân Hương."
"Vậy vì sao nàng lại phản bội?" Chân Nhu nắm lấy tay Hoàn Nhi không ngừng dùng sức, móng tay cũng ấn vào trong thịt.
Hoàn Nhi đau đến mức nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại chỉ có thể nhịn đau lắc đầu.
"Điện hạ đến —— "
Chân Nhu nghe thấy tiếng này, đột nhiên buông Hoàn Nhi ra, lòng nóng như lửa đốt chuyển hai vòng, cuối cùng vén chăn lên, nằm trên giường, gấp gáp phân phó Hoàn Nhi hai câu.
-
Lúc Trường Tôn Hành dẫn người tiến vào, cảnh trông thấy chính là Hoàn Nhi canh giữ ở bên giường, không ngừng rơi nước mắt.
Trường Tôn Hành thấy tình huống này, đáy lòng bỗng dưng xiết chặt.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Điện... Điện hạ." Hoàn Nhi bị giật mình, bối rối quỳ xuống đất.
"Nhu tiểu thư đột nhiên hôn mê bất tỉnh..."
Trường Tôn Hành khẩn trương ngồi ở mép giường: "Gọi đại phu chưa?"
Hoàn Nhi lắp ba lắp bắp đáp: "Gọi... Gọi rồi, nhưng đại phu còn chưa tới."
Trường Tôn Hành sờ sờ trán Chân Nhu, nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, vẻ lo lắng hiện ra trên mặt, đã hoàn toàn quên mình đến làm gì.
"Hoàng tử phi đến —— "
Ngay khi Trường Tôn Hành nổi giận hỏi sao đại phu còn chưa tới, bên ngoài truyền đến âm thanh.
Nữ tử mặc một bộ cung trang màu lam mang người vào cửa, ngũ quan xinh đẹp giống như được người ta tỉ mỉ điêu khắc ra, mỗi một chỗ đều vừa vặn đẹp đẽ.
Trường Tôn Hành nhìn đến có chút xuất thần, gã không hề phát hiện Hoàng tử phi này của gã lại đẹp như vậy.
Không phải loại vẻ đẹp như tiểu gia bích ngọc kia, mà là loại đoan trang tú lệ đại khí lại lộ ra sự trang nhã, có khí thế mà Hoàng tử phi nên có.
"Tam hoàng tử." Sơ Tranh không mặn không nhạt kêu một tiếng.
Giọng nói thanh lãnh lập tức kéo suy nghĩ của Trường Tôn Hành về, gã lạnh mặt xuống: "Ngươi tới làm gì?"
Có đẹp thế nào, cũng chỉ là nữ nhân mình không thích.
"Nghe nói Vân Hương khai rồi?" Sơ Tranh ngữ điệu lãnh đạm, tựa như đang nói chuyện của người khác: "Người trong cuộc như ta chẳng lẽ không nên tới?"
Trường Tôn Hành cười lạnh một tiếng: "Tin tức của ngươi còn rất linh hoạt."
"Cũng tạm." Sơ Tranh khiêm tốn.
Trường Tôn Hành: "..."
Trước đó Vân Hương một mực chắc chắn là Sơ Tranh sai nàng ta hạ độc, nhưng bây giờ Vân Hương lại sửa miệng, nói thật ra là Chân Nhu tự dùng độc dược, dùng để hãm hại Sơ Tranh.
Lúc Trường Tôn Hành nghe thấy lời này đương nhiên là không tin.
Nhưng Vân Hương nói nàng ta có chứng cứ, Chân Nhu sai nàng ta làm việc này, cho nàng ta không ít chỗ tốt.
Những đồ vật đó đều có thể điều tra ra, là đồ Trường Tôn Hành ban thưởng cho Chân Nhu.
Nếu như không phải Chân Nhu cho, Vân Hương căn bản không lấy được.
Nhưng bây giờ một người trong cuộc khác đang ngất...
Một sợi chỉ từ dưới tay áo Sơ Tranh bắn ra, ngân mang dưới tình huống mọi người không hề phát giác, sát qua mặt đất, cấp tốc tới gần giường, tiến vào trong chăn.
"A!"
Chân Nhu đột nhiên kêu thảm một tiếng, trực tiếp ngồi bật dậy từ trên giường, lộn nhào xuống giường.
"Nhu Nhi? Nhu Nhi?" Trường Tôn Hành cũng giật mình.
"Có gì đó!! Có gì đó!!" Chân Nhu chỉ vào trong chăn.
Trường Tôn Hành nhìn vào trong chăn một chút, giơ tay xốc chăn lên, trên giường không có gì cả.
"Nhất định là có gì đó, nhất định có!" Chân Nhu chỉ vào giường, không có chút hình tượng nào la lối.
"Nhu Nhi, trên đó không có gì cả, có phải nàng mơ thấy ác mộng không?" Trường Tôn Hành ôm Chân Nhu an ủi.
Thân thể Chân Nhu run dữ dội hơn, ánh mắt vẫn còn có chút hoảng sợ.
Ả thật sự cảm thấy...
Vừa rồi ả tỉnh táo, sao lại mơ ác mộng được?
"Nếu đã tỉnh, vậy thì nói chính sự." Giọng nói lãnh đạm chen vào, Chân Nhu đột nhiên quay đầu nhìn về nơi âm thanh truyền tới.
Chẳng biết Sơ Tranh dời một cái ghế đến ngồi xuống từ lúc nào, chống cằm, mặt không cảm xúc nhìn ả.
Đáy mắt Chân Nhu chợt lóe lên oán hận.
Mới vừa rồi có phải là cô giở trò quỷ không?
Nghĩ như vậy, Chân Nhu xoay đầu tựa vào trong ngực Trường Tôn Hành, nhu nhu nhược nhược bắt đầu khóc: "Điện... Điện hạ, đầu thiếp thân vô cùng đau đớn..."
Chân Nhu vừa khóc, Trường Tôn Hành lại lập tức không còn nguyên tắc: "Hoàng tử phi, thân thể Nhu Nhi khó chịu, việc này..."
Sơ Tranh ồ một tiếng, lúc Trường Tôn Hành cho là Sơ Tranh tạm thời không truy cứu, cô lại chậm rãi nói: "Tam hoàng tử cảm thấy trong sạch của Hoàng tử phi như ta còn không quan trọng bằng nàng?"
Trường Tôn Hành: "!!!"
Nữ nhân này làm sao đây?
Đột nhiên trở nên khó thuyết phục như vậy.
Trước kia Trường Tôn Hành cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình làm gã phiền chán, nhưng lúc này trong mắt nữ nhân này không có gã, gã càng thấy phiền chán hơn.
"Nghênh Hương, đến Yến phủ mời ca ca ta đến đây một chuyến." Sơ Tranh phân phó Nghênh Hương: "Tam hoàng tử không làm chủ được, chúng ta tìm người khác làm chủ."
Nghênh Hương là người từ Yến phủ tới, đương nhiên hướng về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh vừa mới nói xong, Nghênh Hương lập tức đi ra ngoài cửa.
Trường Tôn Hành quát lớn một tiếng: "Đứng lại!"
Nghênh Hương nhìn Sơ Tranh một chút, thấy Sơ Tranh không bảo nàng tiếp tục, đành phải ngừng lại tại chỗ.
Trường Tôn Hành cắn răng: "Chuyện này chỉ là chuyện trong nhà, không cần làm phiền Thượng Thư Lệnh đại nhân."
Sơ Tranh mở ra tay, dùng tay làm dấu mời.
Vậy thì bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi!
Trường Tôn Hành trừng Sơ Tranh một cái.
"Điện hạ?" Nội tâm Chân Nhu bối rối, trên mặt lại không thể không giả vờ không hiểu: "Xảy ra... Chuyện gì sao?"
Trường Tôn Hành cau mày, đỡ Chân Nhu ngồi xuống.
Gã không nói lời nào, đáy lòng Chân Nhu càng không chắc, tay nắm lấy vạt áo không ngừng siết chặt, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Trường Tôn Hành: "Mang Vân Hương vào đây."
Lúc này Vân Hương nhìn cực kỳ thảm, y phục trên người vô cùng bẩn, tóc xơ xác, sắc mặt tiều tụy, gầy đi không ít.
Vân Hương nằm sấp trên mặt đất, khàn giọng nói: "Nhu tiểu thư, thật xin lỗi... Điện hạ đều biết cả rồi."
"Ngươi... Ngươi đang nói gì thế hả?"
Chân Nhu làm sao dám thừa nhận, lúc này chỉ có thể giả vờ vô tội.
"Nhu tiểu thư, nô tì đều nói cho điện hạ biết rồi... Là... Là... Chính ngài uống thuốc, còn bảo nô tì xác nhận là Hoàng tử phi làm..."
"Nói hươu nói vượn!"
Chân Nhu quát một tiếng, trung khí mười phần, không yếu ớt cũng không đau đầu.
"Nô tì không có..."
Vân Hương mặc dù xấu xa, nhưng lại rất quan tâm đến mẹ mình.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Nhu tiểu thư, Nhu tiểu thư... Không xong rồi không xong rồi!!"
Nha hoàn thiếp thân của Chân Nhu là Hoàn Nhi, mặt mũi tràn đầy lo lắng chạy vào Thủy Tâm Các, ngay cả lễ nghi cơ bản cũng đã quên.
Chân Nhu lúc này vẫn còn nằm ở trên giường, sắc mặt tái nhợt, nhìn giống như một đóa hoa mẫu đơn yếu ớt bị mưa quét qua.
"Chuyện gì, hô to gọi nhỏ còn ra thể thống gì nữa?" Chân Nhu bị làm cho đau cả đầu, răn dạy Hoàn Nhi một trận.
Hoàn Nhi thở một ngụm: "Nhu tiểu thư... Vân Hương nàng..."
"Nàng thế nào?" Chân Nhu hiển nhiên không để Vân Hương trong lòng, hỏi rất hững hờ.
Hoàn Nhi: "Vân Hương trở mặt."
"Cái gì!"
Chân Nhu đột nhiên ngồi dậy, mặt mũi tràn đầy không thể tin.
"Sao nàng lại trở mặt?"
Hoàn Nhi nói tiếp: "Vừa rồi nô tì nghe thấy tin tức... Vân Hương đã khai với điện hạ, bây giờ điện hạ đang đến Thủy Tâm Các đấy."
Nhịp tim Chân Nhu đập như sấm, sao Vân Hương lại phản bội?
Rõ ràng ả đã nói xong với nàng ta rồi mà...
Chân Nhu nắm lấy cánh tay Hoàn Nhi: "Yến Sơ Tranh từng gặp nàng?"
"Không có.. Không có. Nô tì vẫn luôn theo dõi Cẩm Tú Các, vị kia chưa từng đi ra ngoài, người trong viện của nàng cũng chưa từng đến gặp Vân Hương."
"Vậy vì sao nàng lại phản bội?" Chân Nhu nắm lấy tay Hoàn Nhi không ngừng dùng sức, móng tay cũng ấn vào trong thịt.
Hoàn Nhi đau đến mức nước mắt đảo quanh trong hốc mắt, lại chỉ có thể nhịn đau lắc đầu.
"Điện hạ đến —— "
Chân Nhu nghe thấy tiếng này, đột nhiên buông Hoàn Nhi ra, lòng nóng như lửa đốt chuyển hai vòng, cuối cùng vén chăn lên, nằm trên giường, gấp gáp phân phó Hoàn Nhi hai câu.
-
Lúc Trường Tôn Hành dẫn người tiến vào, cảnh trông thấy chính là Hoàn Nhi canh giữ ở bên giường, không ngừng rơi nước mắt.
Trường Tôn Hành thấy tình huống này, đáy lòng bỗng dưng xiết chặt.
"Xảy ra chuyện gì?"
"Điện... Điện hạ." Hoàn Nhi bị giật mình, bối rối quỳ xuống đất.
"Nhu tiểu thư đột nhiên hôn mê bất tỉnh..."
Trường Tôn Hành khẩn trương ngồi ở mép giường: "Gọi đại phu chưa?"
Hoàn Nhi lắp ba lắp bắp đáp: "Gọi... Gọi rồi, nhưng đại phu còn chưa tới."
Trường Tôn Hành sờ sờ trán Chân Nhu, nhìn chỗ này nhìn chỗ kia, vẻ lo lắng hiện ra trên mặt, đã hoàn toàn quên mình đến làm gì.
"Hoàng tử phi đến —— "
Ngay khi Trường Tôn Hành nổi giận hỏi sao đại phu còn chưa tới, bên ngoài truyền đến âm thanh.
Nữ tử mặc một bộ cung trang màu lam mang người vào cửa, ngũ quan xinh đẹp giống như được người ta tỉ mỉ điêu khắc ra, mỗi một chỗ đều vừa vặn đẹp đẽ.
Trường Tôn Hành nhìn đến có chút xuất thần, gã không hề phát hiện Hoàng tử phi này của gã lại đẹp như vậy.
Không phải loại vẻ đẹp như tiểu gia bích ngọc kia, mà là loại đoan trang tú lệ đại khí lại lộ ra sự trang nhã, có khí thế mà Hoàng tử phi nên có.
"Tam hoàng tử." Sơ Tranh không mặn không nhạt kêu một tiếng.
Giọng nói thanh lãnh lập tức kéo suy nghĩ của Trường Tôn Hành về, gã lạnh mặt xuống: "Ngươi tới làm gì?"
Có đẹp thế nào, cũng chỉ là nữ nhân mình không thích.
"Nghe nói Vân Hương khai rồi?" Sơ Tranh ngữ điệu lãnh đạm, tựa như đang nói chuyện của người khác: "Người trong cuộc như ta chẳng lẽ không nên tới?"
Trường Tôn Hành cười lạnh một tiếng: "Tin tức của ngươi còn rất linh hoạt."
"Cũng tạm." Sơ Tranh khiêm tốn.
Trường Tôn Hành: "..."
Trước đó Vân Hương một mực chắc chắn là Sơ Tranh sai nàng ta hạ độc, nhưng bây giờ Vân Hương lại sửa miệng, nói thật ra là Chân Nhu tự dùng độc dược, dùng để hãm hại Sơ Tranh.
Lúc Trường Tôn Hành nghe thấy lời này đương nhiên là không tin.
Nhưng Vân Hương nói nàng ta có chứng cứ, Chân Nhu sai nàng ta làm việc này, cho nàng ta không ít chỗ tốt.
Những đồ vật đó đều có thể điều tra ra, là đồ Trường Tôn Hành ban thưởng cho Chân Nhu.
Nếu như không phải Chân Nhu cho, Vân Hương căn bản không lấy được.
Nhưng bây giờ một người trong cuộc khác đang ngất...
Một sợi chỉ từ dưới tay áo Sơ Tranh bắn ra, ngân mang dưới tình huống mọi người không hề phát giác, sát qua mặt đất, cấp tốc tới gần giường, tiến vào trong chăn.
"A!"
Chân Nhu đột nhiên kêu thảm một tiếng, trực tiếp ngồi bật dậy từ trên giường, lộn nhào xuống giường.
"Nhu Nhi? Nhu Nhi?" Trường Tôn Hành cũng giật mình.
"Có gì đó!! Có gì đó!!" Chân Nhu chỉ vào trong chăn.
Trường Tôn Hành nhìn vào trong chăn một chút, giơ tay xốc chăn lên, trên giường không có gì cả.
"Nhất định là có gì đó, nhất định có!" Chân Nhu chỉ vào giường, không có chút hình tượng nào la lối.
"Nhu Nhi, trên đó không có gì cả, có phải nàng mơ thấy ác mộng không?" Trường Tôn Hành ôm Chân Nhu an ủi.
Thân thể Chân Nhu run dữ dội hơn, ánh mắt vẫn còn có chút hoảng sợ.
Ả thật sự cảm thấy...
Vừa rồi ả tỉnh táo, sao lại mơ ác mộng được?
"Nếu đã tỉnh, vậy thì nói chính sự." Giọng nói lãnh đạm chen vào, Chân Nhu đột nhiên quay đầu nhìn về nơi âm thanh truyền tới.
Chẳng biết Sơ Tranh dời một cái ghế đến ngồi xuống từ lúc nào, chống cằm, mặt không cảm xúc nhìn ả.
Đáy mắt Chân Nhu chợt lóe lên oán hận.
Mới vừa rồi có phải là cô giở trò quỷ không?
Nghĩ như vậy, Chân Nhu xoay đầu tựa vào trong ngực Trường Tôn Hành, nhu nhu nhược nhược bắt đầu khóc: "Điện... Điện hạ, đầu thiếp thân vô cùng đau đớn..."
Chân Nhu vừa khóc, Trường Tôn Hành lại lập tức không còn nguyên tắc: "Hoàng tử phi, thân thể Nhu Nhi khó chịu, việc này..."
Sơ Tranh ồ một tiếng, lúc Trường Tôn Hành cho là Sơ Tranh tạm thời không truy cứu, cô lại chậm rãi nói: "Tam hoàng tử cảm thấy trong sạch của Hoàng tử phi như ta còn không quan trọng bằng nàng?"
Trường Tôn Hành: "!!!"
Nữ nhân này làm sao đây?
Đột nhiên trở nên khó thuyết phục như vậy.
Trước kia Trường Tôn Hành cảm thấy ánh mắt nàng nhìn mình làm gã phiền chán, nhưng lúc này trong mắt nữ nhân này không có gã, gã càng thấy phiền chán hơn.
"Nghênh Hương, đến Yến phủ mời ca ca ta đến đây một chuyến." Sơ Tranh phân phó Nghênh Hương: "Tam hoàng tử không làm chủ được, chúng ta tìm người khác làm chủ."
Nghênh Hương là người từ Yến phủ tới, đương nhiên hướng về phía Sơ Tranh.
Sơ Tranh vừa mới nói xong, Nghênh Hương lập tức đi ra ngoài cửa.
Trường Tôn Hành quát lớn một tiếng: "Đứng lại!"
Nghênh Hương nhìn Sơ Tranh một chút, thấy Sơ Tranh không bảo nàng tiếp tục, đành phải ngừng lại tại chỗ.
Trường Tôn Hành cắn răng: "Chuyện này chỉ là chuyện trong nhà, không cần làm phiền Thượng Thư Lệnh đại nhân."
Sơ Tranh mở ra tay, dùng tay làm dấu mời.
Vậy thì bắt đầu màn biểu diễn của ngươi đi!
Trường Tôn Hành trừng Sơ Tranh một cái.
"Điện hạ?" Nội tâm Chân Nhu bối rối, trên mặt lại không thể không giả vờ không hiểu: "Xảy ra... Chuyện gì sao?"
Trường Tôn Hành cau mày, đỡ Chân Nhu ngồi xuống.
Gã không nói lời nào, đáy lòng Chân Nhu càng không chắc, tay nắm lấy vạt áo không ngừng siết chặt, trong lòng bàn tay toàn là mồ hôi lạnh.
Trường Tôn Hành: "Mang Vân Hương vào đây."
Lúc này Vân Hương nhìn cực kỳ thảm, y phục trên người vô cùng bẩn, tóc xơ xác, sắc mặt tiều tụy, gầy đi không ít.
Vân Hương nằm sấp trên mặt đất, khàn giọng nói: "Nhu tiểu thư, thật xin lỗi... Điện hạ đều biết cả rồi."
"Ngươi... Ngươi đang nói gì thế hả?"
Chân Nhu làm sao dám thừa nhận, lúc này chỉ có thể giả vờ vô tội.
"Nhu tiểu thư, nô tì đều nói cho điện hạ biết rồi... Là... Là... Chính ngài uống thuốc, còn bảo nô tì xác nhận là Hoàng tử phi làm..."
"Nói hươu nói vượn!"
Chân Nhu quát một tiếng, trung khí mười phần, không yếu ớt cũng không đau đầu.
"Nô tì không có..."
Vân Hương mặc dù xấu xa, nhưng lại rất quan tâm đến mẹ mình.
Bình luận facebook