Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2015
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ngươi và Thừa tướng có thù?"
"... Ừ."
"Ồ." Sơ Tranh ngừng một chút: "Vậy ta đề nghị ngươi giao cái này cho ca ta, thứ này ở trong tay huynh ấy mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn."
Thừa tướng và Thượng Thư Lệnh bất hòa, toàn triều thần đều biết.
Nếu Sư Dịch muốn dùng thứ này để đối phó với Thừa tướng, vậy thì đã nói rõ bên trong chắc chắn có lợi thế.
"Ta không muốn liên lụy đến ai." Đây là chuyện riêng của hắn.
"Sư Dịch, ngươi không thử thì làm sao biết người khác có muốn bị ngươi liên lụy hay không?"
-
Sư Dịch đứng ở cửa sau của Yến phủ, thật lâu vẫn không đi vào.
Quyển sách trong ngực đã nhiễm lên nhiệt độ của hắn.
Trong đầu Sư Dịch không tự chủ được hiện lên dáng vẻ cô gái tựa bên cửa sổ, mặt mày lãnh đạm lại kiên định nói chuyện với hắn.
Sư Dịch hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn tiến vào trong phủ.
Ước chừng một canh giờ sau, Sư Dịch đi từ trong phủ ra, trầm mặc trở về phủ Tam hoàng tử.
Sư Dịch vừa về phủ liền phát hiện người trong phủ vội vàng hấp tấp, hắn nhíu mày, nhanh chóng đi tới Cẩm Tú Các.
Bên ngoài Cẩm Tú Các có không ít hạ nhân, Sư Dịch trở về vừa vặn trông thấy Trường Tôn Hành ôm Chân Nhu vội vã rời đi.
"Sẽ không sinh non chứ?"
"Đã thấy máu rồi..."
"Hoàng tử phi sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ? Đó là một sinh mệnh nhỏ vô tội mà."
"..."
Sư Dịch mơ hồ nghe thấy một vài tiếng nghị luận, hắn lặng yên không tiếng động tiến vào Cẩm Tú Các.
Bên trong Cẩm Tú Các, Sơ Tranh đứng ở trong sân, Nghênh Hương vẻ mặt kinh hoàng đứng ở bên cạnh, nhìn có vẻ bị dọa sợ.
Bên ngoài còn có người, Sư Dịch không tiện hiện thân.
"Tiểu thư... Làm sao bây giờ? Không phải nàng thật sự... Tiểu thư..." Nghênh Hương nói năng lộn xộn.
Vừa rồi vị của Thủy Tâm Các kia không hiểu thấu chạy tới thỉnh an Sơ Tranh, kết quả còn chưa nói hai câu, liền bắt đầu châm chọc tiểu thư.
Tiểu thư nhà nàng đương nhiên không muốn để ý đến ả, cho người ném ả ra.
Nhưng chính là xảy ra vấn đề ở chỗ này.
Hạ nhân vừa đụng vào ả, còn chưa dùng lực, Chân Nhu đã ôm bụng mình kêu lên trước.
"Tiểu thư, ngài nói một câu đi." Nghênh Hương sắp khóc.
Khoảng thời gian này Tam hoàng tử quan tâm đứa bé kia đến cỡ nào, mọi người rõ như ban ngày.
Nếu như thật sự có chuyện bất trắc thì phải làm sao?
"Nói gì?" Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy lạnh lùng.
"Nếu như Chân Nhu thật sự sinh non, tiểu thư... Chúng ta sẽ có phiền phức." Nghênh Hương hận không thể ấn lấy bả vai Sơ Tranh mà lắc một trận.
"Sinh non là chuyện của ả, liên quan gì đến ta?" Ta lại không đụng vào ả.
Cô gọi người ném ả ra, nhưng còn chưa động thủ đâu.
Rõ ràng chính là đến ăn vạ!
Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng có một màn này.
Chân Nhu cũng xác thực dựa vào việc này, mà làm cho nguyên chủ chịu không ít khổ.
"Đóng cửa." Sơ Tranh bảo Nghênh Hương đi đóng cửa viện lại, chỗ cô cũng không phải vườn bách thú, ai cũng rướn cổ lên nhìn vào trong.
Cửa viện vừa đóng, âm thanh bên ngoài bị ngăn cách.
Sư Dịch đi từ chỗ tối tới: "Cần..."
"Không cần, ta có thể!" Sơ Tranh cắt ngang lời Sư Dịch!
Sư Dịch: "..."
Sư Dịch thấy lúc này Sơ Tranh có chút khó chịu, hắn yên tĩnh mấy giây, sau đó quay người rời đi, truyền tin cho Yến Khâm bên kia.
Yến Khâm nghe nói chuyện này, làm sao còn có thể ngồi yên được.
Mang người đến thẳng phủ Tam hoàng tử.
"Ca? Huynh tới làm gì?"
Yến Khâm cau mày: "Chuyện là thế nào? Muội xung đột với một kẻ không danh không phận như ả làm gì?"
"Ả tự biên tự diễn."
"..."
Yến Khâm không hề hoài nghi Sơ Tranh chút nào, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm.
Yến Khâm bắt đầu quở trách Sơ Tranh: "Lúc trước ta đã không cho muội gả tới, nếu muội nghe ta, bây giờ sẽ có những chuyện này à?"
Sơ Tranh gật gật đầu: "Cho nên muội dự định hưu hắn."
"Muội chính là không chịu nghe lời... Muội nói cái gì?" Yến Khâm kinh ngạc nhìn cô.
"Hưu hắn đó." Sơ Tranh nói rất đương nhiên: "Muội đã suy nghĩ rõ ràng rồi." Nếu còn không hưu gã, ta sẽ biến thành một chân đạp hai thuyền, chuyện này không thể được.
Không thể để cho thẻ người tốt chịu ủy khuất!
Phản ứng đầu tiên của Yến Khâm chính là giơ tay sờ trán Sơ Tranh, xem có phải cô sốt rồi không.
Xác định không sốt, Yến Khâm hơi cổ quái nhìn cô.
Y cho là biến hóa của cô, là bởi vì Trường Tôn Hành.
Nhưng y không nghĩ tới, cô sẽ nói ra lời như vậy..
"Được." Yến Khâm thở ra một hơi: "Chuyện này ca ca ủng hộ muội, muội yên tâm mà làm."
Sơ Tranh lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn ca."
Sơ Tranh lừa gạt Yến Khâm đi, rút giấy ra, bắt đầu nghiêm túc viết hưu thư.
Trái tim nhỏ của Nghênh Hương run rẩy: "Tiểu thư, ngài... Ngài thật lòng sao?"
"Đương nhiên."
Đại lão nói một không nói hai đâu.
Nghênh Hương: "..." Ngài thật sự bỏ được sao?
Từng thấy dáng vẻ ngớ ngẩn của tiểu thư nhà nàng khi đứng trước Trường Tôn Hành, Nghênh Hương thật sự có chút hoài nghi.
Sơ Tranh đương nhiên là bỏ được, sau khi viết xong hưu thư, bảo Nghênh Hương đi đưa cho Trường Tôn Hành, sau đó thu dọn đồ đạc rời đi.
Nghênh Hương: "..."
Thế là đi rồi?!
Nghênh Hương cảm thấy tiểu thư nhà mình, giờ này khắc này cực kỳ giống tra nam.
Yến Khâm cũng đã đồng ý, Nghênh Hương nào dám cản, vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi gọi người tới khuân đồ.
Đồ đạc muốn đưa đi đa phần là đồ cưới lúc trước đưa tới, nguyên chủ không dùng thứ gì, lúc này cơ hồ vẫn còn nguyên mang về.
Khi Nghênh Hương kiểm kê cảm thấy rất kỳ quái.
Tiểu thư không dùng đồ cưới, vậy cô lấy đâu ra tiền?
-
Trường Tôn Hành đang ở cùng Chân Nhu, chờ hưu thư đưa đến trong tay gã, Sơ Tranh bên kia đã thu thập xong, ra phủ.
Trường Tôn Hành mặt mày âm trầm đuổi tới cửa phủ.
"Yến... Hoàng tử phi!"
Trường Tôn Hành quát to một tiếng.
Sơ Tranh vừa chuẩn bị lên xe ngựa, nghe thấy một tiếng này, hơi dừng lại, xoay người ra nhìn nam nhân.
"Thứ này có ý gì?" Trường Tôn Hành giơ tay, chất vấn Sơ Tranh: "Ngươi thế này là có ý gì?"
Hưu thư!!
Gã lại nhận được hưu thư!!
Trời mới biết khi gã nhận được thứ này, bóng ma tâm lý lớn đến cỡ nào!
"Tam hoàng tử, sách của ngươi là đọc trắng à? Lời đơn giản như thế mà xem không hiểu?"
Trường Tôn Hành: "..."
Gã đương nhiên xem hiểu!!
Chuyện gã không hiểu chính là cô cũng dám viết hưu thư cho mình, nữ tử viết hưu thư cho nam tử, quả thật là chưa từng nghe thấy!
"Ai cho phép ngươi viết phong hưu thư này?" Chính cô làm sai chuyện, gã còn chưa đi tìm cô, cô lại còn đưa một phong hưu thư đến trước! Thế này giống như gã làm sai rồi vậy!
"Ca ta."
Trường Tôn Hành nghẹn một hơi.
Sơ Tranh chuyển hậu trường xong, lại chậm rãi hỏi: "Lại nói, Tam hoàng tử, ngươi dám phản đối sao?"
Ánh mắt của cô gái đối diện rất hời hợt, giống như một hồ nước, không có chút gợn sóng, đối đầu với ánh mắt cô, toàn thân Trường Tôn Hành lập tức phát lạnh.
Một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân vọt lên trán, thân thể như ngã vào vực băng sâu thẳm, huyết dịch trong thân thể ngưng kết lại, khe hở của xương cốt đều thẩm thấu hàn khí.
Nữ nhân này hạ độc mình...
Trên da dường như vẫn hơi nhói nhói, kích thích ký ức của Trường Tôn Hành, làm gã nhớ lại cảnh tượng ngày đó.
Cảm giác sợ hãi lần nữa đánh tới.
"Tam hoàng tử, ngươi còn có vấn đề gì?"
Trường Tôn Hành sắc mặt tái xanh siết chặt hưu thư trong tay, rất muốn giận dữ mắng Sơ Tranh, nhưng đáng tiếc nửa ngày cũng không phát ra âm thanh gì.
Mắt thấy Sơ Tranh sắp đi, Trường Tôn Hành nhớ tới còn có chuyện, không quản nổi những chuyện khác, cắn răng nghiến lợi trừng cô: "Nhu nhi có thai, vì sao ngươi lại cho người đẩy nàng? Yến Sơ Tranh, tâm tư của ngươi sao mà độc địa như thế!"
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
"Ngươi và Thừa tướng có thù?"
"... Ừ."
"Ồ." Sơ Tranh ngừng một chút: "Vậy ta đề nghị ngươi giao cái này cho ca ta, thứ này ở trong tay huynh ấy mới có thể phát huy tác dụng lớn hơn."
Thừa tướng và Thượng Thư Lệnh bất hòa, toàn triều thần đều biết.
Nếu Sư Dịch muốn dùng thứ này để đối phó với Thừa tướng, vậy thì đã nói rõ bên trong chắc chắn có lợi thế.
"Ta không muốn liên lụy đến ai." Đây là chuyện riêng của hắn.
"Sư Dịch, ngươi không thử thì làm sao biết người khác có muốn bị ngươi liên lụy hay không?"
-
Sư Dịch đứng ở cửa sau của Yến phủ, thật lâu vẫn không đi vào.
Quyển sách trong ngực đã nhiễm lên nhiệt độ của hắn.
Trong đầu Sư Dịch không tự chủ được hiện lên dáng vẻ cô gái tựa bên cửa sổ, mặt mày lãnh đạm lại kiên định nói chuyện với hắn.
Sư Dịch hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn tiến vào trong phủ.
Ước chừng một canh giờ sau, Sư Dịch đi từ trong phủ ra, trầm mặc trở về phủ Tam hoàng tử.
Sư Dịch vừa về phủ liền phát hiện người trong phủ vội vàng hấp tấp, hắn nhíu mày, nhanh chóng đi tới Cẩm Tú Các.
Bên ngoài Cẩm Tú Các có không ít hạ nhân, Sư Dịch trở về vừa vặn trông thấy Trường Tôn Hành ôm Chân Nhu vội vã rời đi.
"Sẽ không sinh non chứ?"
"Đã thấy máu rồi..."
"Hoàng tử phi sẽ không nhẫn tâm như vậy chứ? Đó là một sinh mệnh nhỏ vô tội mà."
"..."
Sư Dịch mơ hồ nghe thấy một vài tiếng nghị luận, hắn lặng yên không tiếng động tiến vào Cẩm Tú Các.
Bên trong Cẩm Tú Các, Sơ Tranh đứng ở trong sân, Nghênh Hương vẻ mặt kinh hoàng đứng ở bên cạnh, nhìn có vẻ bị dọa sợ.
Bên ngoài còn có người, Sư Dịch không tiện hiện thân.
"Tiểu thư... Làm sao bây giờ? Không phải nàng thật sự... Tiểu thư..." Nghênh Hương nói năng lộn xộn.
Vừa rồi vị của Thủy Tâm Các kia không hiểu thấu chạy tới thỉnh an Sơ Tranh, kết quả còn chưa nói hai câu, liền bắt đầu châm chọc tiểu thư.
Tiểu thư nhà nàng đương nhiên không muốn để ý đến ả, cho người ném ả ra.
Nhưng chính là xảy ra vấn đề ở chỗ này.
Hạ nhân vừa đụng vào ả, còn chưa dùng lực, Chân Nhu đã ôm bụng mình kêu lên trước.
"Tiểu thư, ngài nói một câu đi." Nghênh Hương sắp khóc.
Khoảng thời gian này Tam hoàng tử quan tâm đứa bé kia đến cỡ nào, mọi người rõ như ban ngày.
Nếu như thật sự có chuyện bất trắc thì phải làm sao?
"Nói gì?" Mặt mũi Sơ Tranh tràn đầy lạnh lùng.
"Nếu như Chân Nhu thật sự sinh non, tiểu thư... Chúng ta sẽ có phiền phức." Nghênh Hương hận không thể ấn lấy bả vai Sơ Tranh mà lắc một trận.
"Sinh non là chuyện của ả, liên quan gì đến ta?" Ta lại không đụng vào ả.
Cô gọi người ném ả ra, nhưng còn chưa động thủ đâu.
Rõ ràng chính là đến ăn vạ!
Trong trí nhớ của nguyên chủ cũng có một màn này.
Chân Nhu cũng xác thực dựa vào việc này, mà làm cho nguyên chủ chịu không ít khổ.
"Đóng cửa." Sơ Tranh bảo Nghênh Hương đi đóng cửa viện lại, chỗ cô cũng không phải vườn bách thú, ai cũng rướn cổ lên nhìn vào trong.
Cửa viện vừa đóng, âm thanh bên ngoài bị ngăn cách.
Sư Dịch đi từ chỗ tối tới: "Cần..."
"Không cần, ta có thể!" Sơ Tranh cắt ngang lời Sư Dịch!
Sư Dịch: "..."
Sư Dịch thấy lúc này Sơ Tranh có chút khó chịu, hắn yên tĩnh mấy giây, sau đó quay người rời đi, truyền tin cho Yến Khâm bên kia.
Yến Khâm nghe nói chuyện này, làm sao còn có thể ngồi yên được.
Mang người đến thẳng phủ Tam hoàng tử.
"Ca? Huynh tới làm gì?"
Yến Khâm cau mày: "Chuyện là thế nào? Muội xung đột với một kẻ không danh không phận như ả làm gì?"
"Ả tự biên tự diễn."
"..."
Yến Khâm không hề hoài nghi Sơ Tranh chút nào, đáy mắt hiện lên một tia tối tăm.
Yến Khâm bắt đầu quở trách Sơ Tranh: "Lúc trước ta đã không cho muội gả tới, nếu muội nghe ta, bây giờ sẽ có những chuyện này à?"
Sơ Tranh gật gật đầu: "Cho nên muội dự định hưu hắn."
"Muội chính là không chịu nghe lời... Muội nói cái gì?" Yến Khâm kinh ngạc nhìn cô.
"Hưu hắn đó." Sơ Tranh nói rất đương nhiên: "Muội đã suy nghĩ rõ ràng rồi." Nếu còn không hưu gã, ta sẽ biến thành một chân đạp hai thuyền, chuyện này không thể được.
Không thể để cho thẻ người tốt chịu ủy khuất!
Phản ứng đầu tiên của Yến Khâm chính là giơ tay sờ trán Sơ Tranh, xem có phải cô sốt rồi không.
Xác định không sốt, Yến Khâm hơi cổ quái nhìn cô.
Y cho là biến hóa của cô, là bởi vì Trường Tôn Hành.
Nhưng y không nghĩ tới, cô sẽ nói ra lời như vậy..
"Được." Yến Khâm thở ra một hơi: "Chuyện này ca ca ủng hộ muội, muội yên tâm mà làm."
Sơ Tranh lễ phép nói cảm ơn: "Cảm ơn ca."
Sơ Tranh lừa gạt Yến Khâm đi, rút giấy ra, bắt đầu nghiêm túc viết hưu thư.
Trái tim nhỏ của Nghênh Hương run rẩy: "Tiểu thư, ngài... Ngài thật lòng sao?"
"Đương nhiên."
Đại lão nói một không nói hai đâu.
Nghênh Hương: "..." Ngài thật sự bỏ được sao?
Từng thấy dáng vẻ ngớ ngẩn của tiểu thư nhà nàng khi đứng trước Trường Tôn Hành, Nghênh Hương thật sự có chút hoài nghi.
Sơ Tranh đương nhiên là bỏ được, sau khi viết xong hưu thư, bảo Nghênh Hương đi đưa cho Trường Tôn Hành, sau đó thu dọn đồ đạc rời đi.
Nghênh Hương: "..."
Thế là đi rồi?!
Nghênh Hương cảm thấy tiểu thư nhà mình, giờ này khắc này cực kỳ giống tra nam.
Yến Khâm cũng đã đồng ý, Nghênh Hương nào dám cản, vội vàng thu dọn đồ đạc, rồi gọi người tới khuân đồ.
Đồ đạc muốn đưa đi đa phần là đồ cưới lúc trước đưa tới, nguyên chủ không dùng thứ gì, lúc này cơ hồ vẫn còn nguyên mang về.
Khi Nghênh Hương kiểm kê cảm thấy rất kỳ quái.
Tiểu thư không dùng đồ cưới, vậy cô lấy đâu ra tiền?
-
Trường Tôn Hành đang ở cùng Chân Nhu, chờ hưu thư đưa đến trong tay gã, Sơ Tranh bên kia đã thu thập xong, ra phủ.
Trường Tôn Hành mặt mày âm trầm đuổi tới cửa phủ.
"Yến... Hoàng tử phi!"
Trường Tôn Hành quát to một tiếng.
Sơ Tranh vừa chuẩn bị lên xe ngựa, nghe thấy một tiếng này, hơi dừng lại, xoay người ra nhìn nam nhân.
"Thứ này có ý gì?" Trường Tôn Hành giơ tay, chất vấn Sơ Tranh: "Ngươi thế này là có ý gì?"
Hưu thư!!
Gã lại nhận được hưu thư!!
Trời mới biết khi gã nhận được thứ này, bóng ma tâm lý lớn đến cỡ nào!
"Tam hoàng tử, sách của ngươi là đọc trắng à? Lời đơn giản như thế mà xem không hiểu?"
Trường Tôn Hành: "..."
Gã đương nhiên xem hiểu!!
Chuyện gã không hiểu chính là cô cũng dám viết hưu thư cho mình, nữ tử viết hưu thư cho nam tử, quả thật là chưa từng nghe thấy!
"Ai cho phép ngươi viết phong hưu thư này?" Chính cô làm sai chuyện, gã còn chưa đi tìm cô, cô lại còn đưa một phong hưu thư đến trước! Thế này giống như gã làm sai rồi vậy!
"Ca ta."
Trường Tôn Hành nghẹn một hơi.
Sơ Tranh chuyển hậu trường xong, lại chậm rãi hỏi: "Lại nói, Tam hoàng tử, ngươi dám phản đối sao?"
Ánh mắt của cô gái đối diện rất hời hợt, giống như một hồ nước, không có chút gợn sóng, đối đầu với ánh mắt cô, toàn thân Trường Tôn Hành lập tức phát lạnh.
Một luồng hơi lạnh từ lòng bàn chân vọt lên trán, thân thể như ngã vào vực băng sâu thẳm, huyết dịch trong thân thể ngưng kết lại, khe hở của xương cốt đều thẩm thấu hàn khí.
Nữ nhân này hạ độc mình...
Trên da dường như vẫn hơi nhói nhói, kích thích ký ức của Trường Tôn Hành, làm gã nhớ lại cảnh tượng ngày đó.
Cảm giác sợ hãi lần nữa đánh tới.
"Tam hoàng tử, ngươi còn có vấn đề gì?"
Trường Tôn Hành sắc mặt tái xanh siết chặt hưu thư trong tay, rất muốn giận dữ mắng Sơ Tranh, nhưng đáng tiếc nửa ngày cũng không phát ra âm thanh gì.
Mắt thấy Sơ Tranh sắp đi, Trường Tôn Hành nhớ tới còn có chuyện, không quản nổi những chuyện khác, cắn răng nghiến lợi trừng cô: "Nhu nhi có thai, vì sao ngươi lại cho người đẩy nàng? Yến Sơ Tranh, tâm tư của ngươi sao mà độc địa như thế!"
Bình luận facebook