Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2066
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bối Tiếu Tiếu có mâu thuẫn với cô sâu nhất, trên tay cũng quả thật có nhược điểm này của cô.
Nhưng mà Bối Tiếu Tiếu...
Thật sự không cố kỵ thứ trong tay cô sao?
Nếu như quả thật là cô ta, thì Sơ Tranh cảm thấy Bối Tiếu Tiếu cũng là một hán tử, cô có thể bớt nhận thầu cho cô ta mấy cái màn hình.
-
Sơ Tranh không chỉ cho người theo dõi mấy nữ sinh kia, còn bảo Vương bát đản giám thị thiết bị điện tử của bọn họ.
Cô đã tìm bọn họ, mấy nữ sinh kia nhất định sẽ liên hệ với người sau lưng.
Mặc kệ là thông báo hay là muốn tăng giá, chỉ cần liên lạc, là Sơ Tranh có thể biết được rốt cuộc ai mới là kẻ chủ mưu chân chính của chuyện này.
Ngẫm lại một chuyện nhỏ mà làm cho phức tạp như vậy, tưởng là chiến tranh tình báo cơ đấy!
Cứ không thể trực tiếp hẹn đánh nhau sao!
Hẹn đánh nhau ta có thể! Ta đi!
Ngày thứ hai buổi tối tan học Sơ Tranh nhận được tin tức, mấy nữ sinh kia lén lén lút lút hẹn gặp người ở bên ngoài trường học.
Sơ Tranh dẫn theo Trì Quy qua.
"Bảo bảo, em bắt được người sau lưng, định làm thế nào?" Trên đường đi Trì Quy hỏi cô.
"Làm..." Sơ Tranh ngừng lại: "Đến lúc đó rồi nói."
"Em đừng động thủ." Giọng điệu Trì Quy hơi trầm xuống, trong mắt có chút cảm xúc âm u lưu chuyển: "Giao cho anh."
Chuyện này cho dù Sơ Tranh không tra, thì hắn cũng sẽ điều tra ra.
Nếu như bảo bảo nhà hắn không phải một người kiên cường, thì những lời đồn nhảm ở trường học bây giờ, đã có thể làm cho cô lâm vào trong tuyệt cảnh.
Hắn tuyệt đối không cho phép...
"..." Làm sao có thể!!
Lần này Sơ Tranh không thất thố nói ra miệng, từ chối cho ý kiến giữ vững trầm mặc.
-
Sơ Tranh đến tụ hợp với người của họ, người kia chỉ vào cách đó không xa: "Bọn họ ở đó."
Ngày hôm nay lúc tan học, mấy nữ sinh này không rời khỏi trường học giống hôm qua, ngược lại một đường nhìn quanh đi tới bên này.
Tối như bưng, mấy nữ sinh đứng ở nơi hẻo lánh bên ngoài trường, hình như đang chờ người.
Ước chừng năm phút sau, có một nữ sinh đội mũ lưỡi trai nhanh chóng đi từ phương hướng trường học tới.
Sơ Tranh cảm thấy người kia không giống Bối Tiếu Tiếu lắm.
Ngược lại khá giống...
Trong đầu Sơ Tranh lướt qua những người mình tiếp xúc trong khoảng thời gian này một lần.
"Lỵ Lỵ..."
"Hả?" Trì Quy nghi hoặc nhìn về phía Sơ Tranh: "Em nói cái gì?"
"Nữ sinh kia." Sơ Tranh hất cằm về phía bên kia.
Người trước đó chặn cô nói thẻ người tốt sẽ không thích cô.
Sơ Tranh chỉ gặp mặt cô ta có một lần, cho nên trước đó căn bản không nghĩ tới cô ta.
Xem ra Bối Tiếu Tiếu không thể nhận thầu màn hình rồi.
Trì Quy không có ấn tượng gì nhiều đối với nữ sinh này, nhưng cũng có một chút ấn tượng, sao lại là cô ta?
Sơ Tranh không ra ngoài, chờ bọn họ nói xong, sau khi Lỵ Lỵ rời đi, cô mới ra ngoài chặn mấy nữ sinh kia lại.
Sơ Tranh tận mắt nhìn thấy bọn họ gặp mặt, lúc này mấy nữ sinh muốn chống chế, thì căn bản không có khả năng.
Bọn họ làm sao mà ngờ tới được, Sơ Tranh sẽ còn đi theo bọn họ.
Lúc ấy rõ ràng cô nhìn như đã tin tưởng mà!
Sơ Tranh xác định mình không nhầm người, phất phất tay cho bọn họ đi trước.
"Anh gọi họ tới." Trì Quy mở điện thoại ra chuẩn bị gọi bạn trai Lỵ Lỵ đưa người tới.
"Không cần, em có thể tự giải quyết." Sơ Tranh ngừng một chút: "Trở về sẽ nói với anh."
Trì Quy ấn mở điện thoại lại ấn tắt đi: "Ừ."
-
Lời đồn trong trường học vẫn còn tiếp tục, nhưng người trong cuộc là Sơ Tranh căn bản không quan tâm.
Ai thích nói thì cứ nói, cô cứ đi học như thường lệ, thi hạng nhất như thường lệ, căn bản không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Sơ Tranh cũng không có cách nào, sự kiện kia thật sự từng xảy ra.
Chẳng lẽ cô có thể tẩy trắng chuyện cha nguyên chủ giết người?
Không thể.
Nếu đã là sự thật, vậy cũng chỉ có thể để cho người ta nói thôi.
Dù sao cũng không phải nói cô.
Khi mà người ta không để ý đến bạn, có mấy lời nếu nói nhiều hơn nữa, thì sẽ giống như một thằng hề đang nhảy nhót vậy.
Cũng có người cảm thấy Sơ Tranh máu lạnh, chuyện của cha mình, thế mà lại không hề quan tâm, để cho người ta nghị luận như thế.
Sơ Tranh: "???" Kẻ nghị luận chính là các ngươi mà! Cái nồi này không cõng!
Một tuần sau.
Có người phát hiện ra một topic trên diễn đàn trường học, sau đó cấp tốc được share tới trong từng lớp.
Nội dung topic là câu chuyện một nữ sinh một chân đạp ba thuyền, lại không lật thuyền.
Người vạch trần kể câu chuyện một cách cực đặc sắc, người không biết còn cho là mình đang xem tiểu thuyết dài tập.
Topic không nói rõ người kia là ai, nhưng mọi người từ trong một chút manh mối, dần dần suy đoán ra người kia là ai.
Có đề tài mới để thảo luận, chuyện của Sơ Tranh tự nhiên cũng bớt người thảo luận hơn.
Trì Quy lật xem bình luận dưới topic, ánh mắt lóe lên.
Đây chính là ăn miếng trả miếng mà cô nói?
Thật đúng là...
Trì Quy không biết hình dung thế nào.
"Trì ca Trì ca, anh nhìn thấy chưa?" Du Tử Tích hô to gọi nhỏ xông lại, thấy Trì Quy đang xem topic: "Anh trông thấy rồi à, cái này không phải là thật chứ?"
"Không biết." Trì Quy đóng topic lại.
Du Tử Tích còn gấp hơn cả chính chủ: "Nếu chuyện này mà thật, vậy không phải A Khuê sẽ khóc đến chết sao? Không phải anh không biết nó thích cô ta cỡ nào!"
Trì Quy: "..."
Trì Quy cảm thấy chắc chuyện này là thật.
Nếu như Sơ Tranh muốn bịa chuyện, thì căn bản không cần chờ nhiều ngày như vậy.
Hơn nữa topic viết phi thường kỹ càng, hai con thuyền khác kia, ngoại trừ tên không viết, thì tin tức còn lại đều rất kỹ càng.
"Sớm nhìn rõ bộ mặt thật càng tốt cho cậu ta hơn."
"Nói thì nói như thế, nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao?" Du Tử Tích đi qua đi lại: "Không được, em đến tìm cậu ta!"
Du Tử Tích hấp tấp đến, lại hấp tấp đi.
Trì Quy suy nghĩ một chút, cũng đi theo Du Tử Tích.
-
Lỵ Lỵ được bạn bè gửi cho, mới nhìn thấy topic kia.
Nhiệt độ của topic cực kỳ cao, mặc dù không điểm tên gọi họ, nhưng đương sự như Lỵ Lỵ sao có thể không biết bài này đang viết ai.
Lỵ Lỵ sợ đến mức tay cũng run rẩy, bài này là ai đăng? Sao lại biết những chuyện này?
[ Lợi hại nha, mẹ nó thế này mà cũng không lật thuyền! ]
[ Lại không ở cùng một trường học, chỉ cần cẩn thận một chút, cơ hội lật thuyền cũng không lớn. ]
[ Bây giờ không phải đang lật thuyền sao? ]
[ Cho nên muốn có một lúc nhiều bạn trai khác nhau thì bí quyết chính là không thể tìm người cùng trường? ]
[ Cảnh cáo các cô gái nha nha, đừng có loại suy nghĩ nguy hiểm này! ]
[ A, chẳng lẽ không phải là các chàng trai mấy cậu đừng có loại suy nghĩ này à? ]
[ Trâu bò! ]
[ Xin hỏi có thể chia cho tui một người bạn trai không? Tui kiểu vừa xấu vừa nghèo lại vừa thích gây chuyện ấy. ]
[ Lâu chủ post bài rồi, có vạch trần mới!! ]
Trong bài vạch trần mới nói, đương sự ở bên bọn họ, bảo đối phương mua cho cô ta rất nhiều thứ.
Cho nên kết luận chính là vì tiền mới một chân đạp mấy con thuyền.
Lỵ Lỵ lướt xem những bình kia luận, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cô ta nhắn tin riêng với chủ lầu muốn đối phương xóa topic.
Đáng tiếc đối phương cài đặt không nhận tin nhắn riêng, tin nhắn của Lỵ Lỵ căn bản không gửi đi được.
Lỵ Lỵ tức giận đến mặt đỏ lên.
Rốt cuộc là ai!
Ong ong ong ——
Điện thoại rung lên, trên màn hình nhảy ra tên A Khuê.
Vẻ mặt Lỵ Lỵ càng khó coi hơn, thật lâu sau mới nhận.
Vừa nhận Lỵ Lỵ đã bắt đầu khóc: "A Khuê, topic kia em không biết là thế nào cả, chắc chắn là cố ý hãm hại em."
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, Lỵ Lỵ vội vàng đáp một tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở: "Lát nữa em sẽ đến, A Khuê anh tin tưởng em."
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Bối Tiếu Tiếu có mâu thuẫn với cô sâu nhất, trên tay cũng quả thật có nhược điểm này của cô.
Nhưng mà Bối Tiếu Tiếu...
Thật sự không cố kỵ thứ trong tay cô sao?
Nếu như quả thật là cô ta, thì Sơ Tranh cảm thấy Bối Tiếu Tiếu cũng là một hán tử, cô có thể bớt nhận thầu cho cô ta mấy cái màn hình.
-
Sơ Tranh không chỉ cho người theo dõi mấy nữ sinh kia, còn bảo Vương bát đản giám thị thiết bị điện tử của bọn họ.
Cô đã tìm bọn họ, mấy nữ sinh kia nhất định sẽ liên hệ với người sau lưng.
Mặc kệ là thông báo hay là muốn tăng giá, chỉ cần liên lạc, là Sơ Tranh có thể biết được rốt cuộc ai mới là kẻ chủ mưu chân chính của chuyện này.
Ngẫm lại một chuyện nhỏ mà làm cho phức tạp như vậy, tưởng là chiến tranh tình báo cơ đấy!
Cứ không thể trực tiếp hẹn đánh nhau sao!
Hẹn đánh nhau ta có thể! Ta đi!
Ngày thứ hai buổi tối tan học Sơ Tranh nhận được tin tức, mấy nữ sinh kia lén lén lút lút hẹn gặp người ở bên ngoài trường học.
Sơ Tranh dẫn theo Trì Quy qua.
"Bảo bảo, em bắt được người sau lưng, định làm thế nào?" Trên đường đi Trì Quy hỏi cô.
"Làm..." Sơ Tranh ngừng lại: "Đến lúc đó rồi nói."
"Em đừng động thủ." Giọng điệu Trì Quy hơi trầm xuống, trong mắt có chút cảm xúc âm u lưu chuyển: "Giao cho anh."
Chuyện này cho dù Sơ Tranh không tra, thì hắn cũng sẽ điều tra ra.
Nếu như bảo bảo nhà hắn không phải một người kiên cường, thì những lời đồn nhảm ở trường học bây giờ, đã có thể làm cho cô lâm vào trong tuyệt cảnh.
Hắn tuyệt đối không cho phép...
"..." Làm sao có thể!!
Lần này Sơ Tranh không thất thố nói ra miệng, từ chối cho ý kiến giữ vững trầm mặc.
-
Sơ Tranh đến tụ hợp với người của họ, người kia chỉ vào cách đó không xa: "Bọn họ ở đó."
Ngày hôm nay lúc tan học, mấy nữ sinh này không rời khỏi trường học giống hôm qua, ngược lại một đường nhìn quanh đi tới bên này.
Tối như bưng, mấy nữ sinh đứng ở nơi hẻo lánh bên ngoài trường, hình như đang chờ người.
Ước chừng năm phút sau, có một nữ sinh đội mũ lưỡi trai nhanh chóng đi từ phương hướng trường học tới.
Sơ Tranh cảm thấy người kia không giống Bối Tiếu Tiếu lắm.
Ngược lại khá giống...
Trong đầu Sơ Tranh lướt qua những người mình tiếp xúc trong khoảng thời gian này một lần.
"Lỵ Lỵ..."
"Hả?" Trì Quy nghi hoặc nhìn về phía Sơ Tranh: "Em nói cái gì?"
"Nữ sinh kia." Sơ Tranh hất cằm về phía bên kia.
Người trước đó chặn cô nói thẻ người tốt sẽ không thích cô.
Sơ Tranh chỉ gặp mặt cô ta có một lần, cho nên trước đó căn bản không nghĩ tới cô ta.
Xem ra Bối Tiếu Tiếu không thể nhận thầu màn hình rồi.
Trì Quy không có ấn tượng gì nhiều đối với nữ sinh này, nhưng cũng có một chút ấn tượng, sao lại là cô ta?
Sơ Tranh không ra ngoài, chờ bọn họ nói xong, sau khi Lỵ Lỵ rời đi, cô mới ra ngoài chặn mấy nữ sinh kia lại.
Sơ Tranh tận mắt nhìn thấy bọn họ gặp mặt, lúc này mấy nữ sinh muốn chống chế, thì căn bản không có khả năng.
Bọn họ làm sao mà ngờ tới được, Sơ Tranh sẽ còn đi theo bọn họ.
Lúc ấy rõ ràng cô nhìn như đã tin tưởng mà!
Sơ Tranh xác định mình không nhầm người, phất phất tay cho bọn họ đi trước.
"Anh gọi họ tới." Trì Quy mở điện thoại ra chuẩn bị gọi bạn trai Lỵ Lỵ đưa người tới.
"Không cần, em có thể tự giải quyết." Sơ Tranh ngừng một chút: "Trở về sẽ nói với anh."
Trì Quy ấn mở điện thoại lại ấn tắt đi: "Ừ."
-
Lời đồn trong trường học vẫn còn tiếp tục, nhưng người trong cuộc là Sơ Tranh căn bản không quan tâm.
Ai thích nói thì cứ nói, cô cứ đi học như thường lệ, thi hạng nhất như thường lệ, căn bản không bị bất kỳ ảnh hưởng gì.
Sơ Tranh cũng không có cách nào, sự kiện kia thật sự từng xảy ra.
Chẳng lẽ cô có thể tẩy trắng chuyện cha nguyên chủ giết người?
Không thể.
Nếu đã là sự thật, vậy cũng chỉ có thể để cho người ta nói thôi.
Dù sao cũng không phải nói cô.
Khi mà người ta không để ý đến bạn, có mấy lời nếu nói nhiều hơn nữa, thì sẽ giống như một thằng hề đang nhảy nhót vậy.
Cũng có người cảm thấy Sơ Tranh máu lạnh, chuyện của cha mình, thế mà lại không hề quan tâm, để cho người ta nghị luận như thế.
Sơ Tranh: "???" Kẻ nghị luận chính là các ngươi mà! Cái nồi này không cõng!
Một tuần sau.
Có người phát hiện ra một topic trên diễn đàn trường học, sau đó cấp tốc được share tới trong từng lớp.
Nội dung topic là câu chuyện một nữ sinh một chân đạp ba thuyền, lại không lật thuyền.
Người vạch trần kể câu chuyện một cách cực đặc sắc, người không biết còn cho là mình đang xem tiểu thuyết dài tập.
Topic không nói rõ người kia là ai, nhưng mọi người từ trong một chút manh mối, dần dần suy đoán ra người kia là ai.
Có đề tài mới để thảo luận, chuyện của Sơ Tranh tự nhiên cũng bớt người thảo luận hơn.
Trì Quy lật xem bình luận dưới topic, ánh mắt lóe lên.
Đây chính là ăn miếng trả miếng mà cô nói?
Thật đúng là...
Trì Quy không biết hình dung thế nào.
"Trì ca Trì ca, anh nhìn thấy chưa?" Du Tử Tích hô to gọi nhỏ xông lại, thấy Trì Quy đang xem topic: "Anh trông thấy rồi à, cái này không phải là thật chứ?"
"Không biết." Trì Quy đóng topic lại.
Du Tử Tích còn gấp hơn cả chính chủ: "Nếu chuyện này mà thật, vậy không phải A Khuê sẽ khóc đến chết sao? Không phải anh không biết nó thích cô ta cỡ nào!"
Trì Quy: "..."
Trì Quy cảm thấy chắc chuyện này là thật.
Nếu như Sơ Tranh muốn bịa chuyện, thì căn bản không cần chờ nhiều ngày như vậy.
Hơn nữa topic viết phi thường kỹ càng, hai con thuyền khác kia, ngoại trừ tên không viết, thì tin tức còn lại đều rất kỹ càng.
"Sớm nhìn rõ bộ mặt thật càng tốt cho cậu ta hơn."
"Nói thì nói như thế, nhưng lỡ như xảy ra chuyện gì thì làm sao?" Du Tử Tích đi qua đi lại: "Không được, em đến tìm cậu ta!"
Du Tử Tích hấp tấp đến, lại hấp tấp đi.
Trì Quy suy nghĩ một chút, cũng đi theo Du Tử Tích.
-
Lỵ Lỵ được bạn bè gửi cho, mới nhìn thấy topic kia.
Nhiệt độ của topic cực kỳ cao, mặc dù không điểm tên gọi họ, nhưng đương sự như Lỵ Lỵ sao có thể không biết bài này đang viết ai.
Lỵ Lỵ sợ đến mức tay cũng run rẩy, bài này là ai đăng? Sao lại biết những chuyện này?
[ Lợi hại nha, mẹ nó thế này mà cũng không lật thuyền! ]
[ Lại không ở cùng một trường học, chỉ cần cẩn thận một chút, cơ hội lật thuyền cũng không lớn. ]
[ Bây giờ không phải đang lật thuyền sao? ]
[ Cho nên muốn có một lúc nhiều bạn trai khác nhau thì bí quyết chính là không thể tìm người cùng trường? ]
[ Cảnh cáo các cô gái nha nha, đừng có loại suy nghĩ nguy hiểm này! ]
[ A, chẳng lẽ không phải là các chàng trai mấy cậu đừng có loại suy nghĩ này à? ]
[ Trâu bò! ]
[ Xin hỏi có thể chia cho tui một người bạn trai không? Tui kiểu vừa xấu vừa nghèo lại vừa thích gây chuyện ấy. ]
[ Lâu chủ post bài rồi, có vạch trần mới!! ]
Trong bài vạch trần mới nói, đương sự ở bên bọn họ, bảo đối phương mua cho cô ta rất nhiều thứ.
Cho nên kết luận chính là vì tiền mới một chân đạp mấy con thuyền.
Lỵ Lỵ lướt xem những bình kia luận, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt, cô ta nhắn tin riêng với chủ lầu muốn đối phương xóa topic.
Đáng tiếc đối phương cài đặt không nhận tin nhắn riêng, tin nhắn của Lỵ Lỵ căn bản không gửi đi được.
Lỵ Lỵ tức giận đến mặt đỏ lên.
Rốt cuộc là ai!
Ong ong ong ——
Điện thoại rung lên, trên màn hình nhảy ra tên A Khuê.
Vẻ mặt Lỵ Lỵ càng khó coi hơn, thật lâu sau mới nhận.
Vừa nhận Lỵ Lỵ đã bắt đầu khóc: "A Khuê, topic kia em không biết là thế nào cả, chắc chắn là cố ý hãm hại em."
Không biết người ở đầu dây bên kia nói gì, Lỵ Lỵ vội vàng đáp một tiếng, mang theo tiếng khóc nức nở: "Lát nữa em sẽ đến, A Khuê anh tin tưởng em."
Bình luận facebook