Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2120
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tất cả mọi người sợ hãi bắt đầu quỳ lạy, miệng lẩm bẩm, cầu xin Thần Biển tha thứ.
Sơ Tranh đứng trong bụi cỏ, dễ dàng ngăn trở thân hình của cô, cũng có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.
Trang Bình cũng quỳ ở một bên, người lớn lên ở trên đảo, hắn không dám không quỳ.
Nhưng mà...
Trang Bình nhịn không được nhìn về phía Sơ Tranh, trước đó cô từng hỏi về miếu Thần Biển, bây giờ tượng Thần Biển đã không thấy tăm hơi...
"Cô nương, chuyện này không phải là cô nương làm chứ?" Trang Bình đánh bạo hỏi.
"Tượng Thần Biển nặng cỡ nào?" Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Ta chuyển cái thi thể cũng phải gọi ngươi, ngươi cảm thấy một mình ta có thể lấy được tượng Thần Biển đi?"
Trang Bình: "..."
Hình như có chút đạo lý.
Tượng Thần Biển kia vừa lớn vừa nặng, một người sao có thể lấy đi được, chắc chắn là mình suy nghĩ nhiều.
-
Miếu Thần Biển.
Sắc mặt Đại đảo chủ khó coi nhìn bệ đá đặt tượng Thần Biển, phía trên đó dùng máu viết chữ.
—— Huyết tế, nửa tháng một lần, mỗi lần nửa chung, giận tan, tượng Thần về.
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ, là ngày sinh tháng đẻ.
"Đại ca, cái này hình như là ngày sinh tháng đẻ của Tú Tú." Tam đảo chủ nhíu mày.
Vừa rồi Đại đảo chủ chỉ chú ý tới hàng chữ lớn kia, không chú ý phía dưới, lúc này Tam đảo chủ nói chuyện, ông ta nhìn sang, đáy lòng hơi lộp bộp một chút.
Đại đảo chủ đề cao âm lượng: "Lão Tam, cái này có ý gì?"
Tại sao ngày sinh tháng đẻ của Tú Tú lại xuất hiện ở đây? Có ý gì?
Tam đảo chủ: "Huyết tế... Nửa tháng một lần... Chắc là bắt Tú Tú... Huyết tế."
Nếu như dựa theo ý trên mặt chữ mà hiểu, thì chính là ý này.
"Chuyện này..." Sắc mặt Đại đảo chủ khó coi, khẩn trương hỏi: "Lão Tam, đệ chắc chắn không??"
Tam đảo chủ gật đầu.
"Tú Tú... Tại sao lại là Tú Tú?? Có phải là tính sai rồi không? Thần Biển..."
Đại đảo chủ đại khái là muốn nói lời gì thô tục, nhưng cố kỵ Thần Biển, cũng không nói ra.
Tú Tú là đứa con gái duy nhất của ông ta, ngày bình thường ra gió chút ông ta cũng gấp muốn chết.
Bây giờ lại muốn bắt Tú Tú đến huyết tế?
Như vậy sao được!
Đại đảo chủ kéo Tam đảo chủ thì thầm: "Chuyện này có phải là có ai đó cố ý làm không?"
Mặc dù Tam đảo chủ cũng hoài nghi như thế, nhưng ngẫm lại thấy không thể nào.
Người quét dọn tới trước một ngày khi bọn họ tế bái, lúc ấy tượng Thần Biển vẫn còn đó. Sáng sớm hôm nay bọn họ đã đi lên, nói cách khác trong vòng một đêm lấy tượng Thần Biển đi, đây gần như là chuyện không thể nào.
Người hành tẩu trên biển, hoặc nhiều hoặc ít sẽ gặp phải một chút chuyện kỳ quái, không cách nào giải thích được, cho nên kỳ thật bọn họ càng tướng tin quỷ thần hơn.
Nếu như bọn họ không làm theo thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Đại đảo chủ cắn răng: "Chẳng lẽ thật sự phải để Tú Tú..."
Tam đảo chủ nhìn về phía những người khác trong miếu Thần Biển, tất cả mọi người đã nhìn thấy những chữ kia.
Cho dù có người không biết ngày sinh tháng đẻ của Tú Tú, nhưng đến lúc đó điều tra được, cuối cùng vẫn phải...
Sơ Tranh không tiếp tục nhìn nữa, dựa theo trình độ quan tâm của Đại đảo chủ đối với Diệp Tú Tú, có lẽ sẽ không như vậy nghe lời.
Cho nên nửa tháng sau cô phải làm ra tiết mục biển lớn giận dữ ngập trời, phải trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.
-
Ngày thứ hai đếm ngược của kỳ hạn nửa tháng.
"Người đã đưa lên rồi, có được không đây?" Trang Bình và vợ đồng thời trở về: "Ta thấy trong lòng bất ổn, luôn cảm thấy bất an. Nếu Thần Biển đại nhân không phù hộ cho chúng ta thì làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt Trang Bình có chút tối nghĩa, không đáp lời vợ mình, hắn nhìn về phía Sơ Tranh.
Trước đó cô cố ý hỏi ngày sinh tháng đẻ của Diệp Tú Tú, kết quả trong miếu Thần Biển lại xuất hiện...
Nghi ngờ Trang Bình đã bỏ đi giờ lại trở về.
Vợ của Trang Bình nói tiếp: "Nô lệ của Chu gia kia cũng thật đáng thương, nhưng nếu Thần Biển có thể trở về, cũng coi như..."
"Ngươi nói cái gì?"
Vợ Trang Bình giật mình, gập ghềnh đáp: "Ta... Ta nói nếu Thần Biển có thể trở về..."
"Câu phía trước."
Vợ Trang Bình yếu ớt nói: "Nô lệ của Chu gia kia cũng thật đáng thương?"
"Nô lệ nào?"
"Tên là gì thì ta cũng không biết... Chắc là không có tên... Chính là người luôn bị Chu Phong ức hiếp ấy... Ai, ta có nói với cô nương thì cô nương cũng không biết..."
Sơ Tranh: "..." Vì cái quái gì mà thẻ người tốt lại có cùng ngày sinh tháng đẻ với Diệp Tú Tú?
Bộ Khinh và Diệp Tú Tú sinh ra cùng ngày, ngày sinh tháng đẻ tự nhiên sẽ giống nhau.
Sơ Tranh căn bản không nghĩ tới điểm này...
Xong rồi!
Sơ Tranh khí thế hung hăng đứng dậy: "Người ở đâu rồi?"
Vợ Trang Bình: "Miếu... Thần Biển."
Sau khi Sơ Tranh rời đi, vợ Trang Bình kéo trượng phu nhà mình: "Nàng sao thế... Thật đáng sợ."
Trang Bình: "Ta đi xem một chút, bà trông coi Tiểu Bảo đi."
-
Cách Miếu Thần Biển không xa còn có rất nhiều người quỳ, đang khẩn cầu xin Thần Biển trở về.
Tới gần miếu Thần Biển không có người nào, nhưng cổng có người trấn giữ.
Cửa điện mở rộng, Sơ Tranh nhìn một chút là có thể trông thấy cảnh tượng bên trong.
Trong điện, thiếu niên quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, cổ tay xuôi ở bên người, bọc bằng một tầng lụa, loáng thoáng có vết máu thấm ra.
Trong không khí đều là mùi máu tươi.
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn thiếu niên hai lần, sắc mặt bình tĩnh đến mức không nhìn ra bất kỳ sắc thái giận dữ gì.
Trong điện trừ Bộ Khinh, còn có Đại đảo chủ và Tam đảo chủ, bốn phía phân bố mấy hải tặc, phủ kín toàn bộ miếu Thần Biển đến không còn kẽ hở.
"Đại đảo chủ, ngài xem kìa!"
Đột nhiên có hải tặc kinh hoảng chỉ vào cái bàn để máu, chỉ thấy phía trên có chữ viết chậm rãi hiện ra.
Đại đảo chủ và Tam đảo chủ giật mình, đồng thời nhìn qua phía bên kia, mắt không chớp nhìn chữ xuất hiện trên bàn.
"Máu.... Thiếu... Nữ........"
Đại đảo chủ đọc được mấy chữ này, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ không nói ra được.
"Choang..."
Bát sứ đột nhiên rơi xuống đất, không ít máu vẩy lên vạt áo hai người.
"Thần Biển nổi giận!" Không biết là ai rống lên một câu, người trong điện sợ hãi quỳ xuống.
Đại đảo chủ và Tam đảo chủ dù không quỳ, nhưng cũng khom người xuống.
Vừa rồi không có bất kỳ người nào, bát sứ kia tự rơi xuống vỡ nát, trừ Thần Biển ra thì còn ai có được năng lực như thế?
Tim của Đại đảo chủ cũng lạnh đi một nửa.
Vốn cho rằng tìm được một kẻ có ngày sinh tháng đẻ nhất trí, còn là một nô lệ... Ai ngờ Thần Biển lại không muốn.
Ở trên đảo không tìm ra được người thứ ba, vậy cũng chỉ có Tú Tú của ông ta...
"Ngươi là ai?" Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn, tiếp đó chính là một người bay từ bên ngoài vào, đập xuống đất, tạo nên một tiếng vang ngột ngạt.
Người trong điện còn đang kinh hoàng vì Thần Biển nổi giận, đột nhiên xuất hiện biến cố, chậm nửa nhịp nhìn ra ngoài.
Thiếu nữ bước qua cánh cửa, chậm rãi đi từ trong ánh sáng tới, hình bóng rõ ràng rất mảnh khảnh, lúc này lại cao lớn vô hạn.
Bộ Khinh quay đầu lại, bỗng trông thấy một hình ảnh như thế.
"Là ngươi!" Con ngươi Đại đảo chủ thít chặt: "Bắt nàng lại cho ta!"
Tìm lâu như vậy mà không tìm được, cũng đã cho là dược nhân này đã chết, bây giờ lại xuất hiện.
Đại đảo chủ hạ lệnh, đám hải tặc còn quỳ dưới đất nhìn nhau, một giây sau đồng thời đứng dậy, đi bắt Sơ Tranh.
Thiếu nữ đứng ở đằng kia, giữa lông mày là lãnh ý như sương, người đang tiến lên, ở trong mắt cô tựa như bị thả chậm động tác, không cần kiêng kị.
Trong nháy mắt khi mấy người kia tới gần, cô khẽ vung tay lên, mấy người đồng thời bay ra ngoài.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Tất cả mọi người sợ hãi bắt đầu quỳ lạy, miệng lẩm bẩm, cầu xin Thần Biển tha thứ.
Sơ Tranh đứng trong bụi cỏ, dễ dàng ngăn trở thân hình của cô, cũng có thể nhìn thấy tình cảnh bên ngoài.
Trang Bình cũng quỳ ở một bên, người lớn lên ở trên đảo, hắn không dám không quỳ.
Nhưng mà...
Trang Bình nhịn không được nhìn về phía Sơ Tranh, trước đó cô từng hỏi về miếu Thần Biển, bây giờ tượng Thần Biển đã không thấy tăm hơi...
"Cô nương, chuyện này không phải là cô nương làm chứ?" Trang Bình đánh bạo hỏi.
"Tượng Thần Biển nặng cỡ nào?" Sơ Tranh lý lẽ hùng hồn: "Ta chuyển cái thi thể cũng phải gọi ngươi, ngươi cảm thấy một mình ta có thể lấy được tượng Thần Biển đi?"
Trang Bình: "..."
Hình như có chút đạo lý.
Tượng Thần Biển kia vừa lớn vừa nặng, một người sao có thể lấy đi được, chắc chắn là mình suy nghĩ nhiều.
-
Miếu Thần Biển.
Sắc mặt Đại đảo chủ khó coi nhìn bệ đá đặt tượng Thần Biển, phía trên đó dùng máu viết chữ.
—— Huyết tế, nửa tháng một lần, mỗi lần nửa chung, giận tan, tượng Thần về.
Phía dưới còn có một hàng chữ nhỏ, là ngày sinh tháng đẻ.
"Đại ca, cái này hình như là ngày sinh tháng đẻ của Tú Tú." Tam đảo chủ nhíu mày.
Vừa rồi Đại đảo chủ chỉ chú ý tới hàng chữ lớn kia, không chú ý phía dưới, lúc này Tam đảo chủ nói chuyện, ông ta nhìn sang, đáy lòng hơi lộp bộp một chút.
Đại đảo chủ đề cao âm lượng: "Lão Tam, cái này có ý gì?"
Tại sao ngày sinh tháng đẻ của Tú Tú lại xuất hiện ở đây? Có ý gì?
Tam đảo chủ: "Huyết tế... Nửa tháng một lần... Chắc là bắt Tú Tú... Huyết tế."
Nếu như dựa theo ý trên mặt chữ mà hiểu, thì chính là ý này.
"Chuyện này..." Sắc mặt Đại đảo chủ khó coi, khẩn trương hỏi: "Lão Tam, đệ chắc chắn không??"
Tam đảo chủ gật đầu.
"Tú Tú... Tại sao lại là Tú Tú?? Có phải là tính sai rồi không? Thần Biển..."
Đại đảo chủ đại khái là muốn nói lời gì thô tục, nhưng cố kỵ Thần Biển, cũng không nói ra.
Tú Tú là đứa con gái duy nhất của ông ta, ngày bình thường ra gió chút ông ta cũng gấp muốn chết.
Bây giờ lại muốn bắt Tú Tú đến huyết tế?
Như vậy sao được!
Đại đảo chủ kéo Tam đảo chủ thì thầm: "Chuyện này có phải là có ai đó cố ý làm không?"
Mặc dù Tam đảo chủ cũng hoài nghi như thế, nhưng ngẫm lại thấy không thể nào.
Người quét dọn tới trước một ngày khi bọn họ tế bái, lúc ấy tượng Thần Biển vẫn còn đó. Sáng sớm hôm nay bọn họ đã đi lên, nói cách khác trong vòng một đêm lấy tượng Thần Biển đi, đây gần như là chuyện không thể nào.
Người hành tẩu trên biển, hoặc nhiều hoặc ít sẽ gặp phải một chút chuyện kỳ quái, không cách nào giải thích được, cho nên kỳ thật bọn họ càng tướng tin quỷ thần hơn.
Nếu như bọn họ không làm theo thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa?
Đại đảo chủ cắn răng: "Chẳng lẽ thật sự phải để Tú Tú..."
Tam đảo chủ nhìn về phía những người khác trong miếu Thần Biển, tất cả mọi người đã nhìn thấy những chữ kia.
Cho dù có người không biết ngày sinh tháng đẻ của Tú Tú, nhưng đến lúc đó điều tra được, cuối cùng vẫn phải...
Sơ Tranh không tiếp tục nhìn nữa, dựa theo trình độ quan tâm của Đại đảo chủ đối với Diệp Tú Tú, có lẽ sẽ không như vậy nghe lời.
Cho nên nửa tháng sau cô phải làm ra tiết mục biển lớn giận dữ ngập trời, phải trở về nghỉ ngơi dưỡng sức.
-
Ngày thứ hai đếm ngược của kỳ hạn nửa tháng.
"Người đã đưa lên rồi, có được không đây?" Trang Bình và vợ đồng thời trở về: "Ta thấy trong lòng bất ổn, luôn cảm thấy bất an. Nếu Thần Biển đại nhân không phù hộ cho chúng ta thì làm sao bây giờ?"
Vẻ mặt Trang Bình có chút tối nghĩa, không đáp lời vợ mình, hắn nhìn về phía Sơ Tranh.
Trước đó cô cố ý hỏi ngày sinh tháng đẻ của Diệp Tú Tú, kết quả trong miếu Thần Biển lại xuất hiện...
Nghi ngờ Trang Bình đã bỏ đi giờ lại trở về.
Vợ của Trang Bình nói tiếp: "Nô lệ của Chu gia kia cũng thật đáng thương, nhưng nếu Thần Biển có thể trở về, cũng coi như..."
"Ngươi nói cái gì?"
Vợ Trang Bình giật mình, gập ghềnh đáp: "Ta... Ta nói nếu Thần Biển có thể trở về..."
"Câu phía trước."
Vợ Trang Bình yếu ớt nói: "Nô lệ của Chu gia kia cũng thật đáng thương?"
"Nô lệ nào?"
"Tên là gì thì ta cũng không biết... Chắc là không có tên... Chính là người luôn bị Chu Phong ức hiếp ấy... Ai, ta có nói với cô nương thì cô nương cũng không biết..."
Sơ Tranh: "..." Vì cái quái gì mà thẻ người tốt lại có cùng ngày sinh tháng đẻ với Diệp Tú Tú?
Bộ Khinh và Diệp Tú Tú sinh ra cùng ngày, ngày sinh tháng đẻ tự nhiên sẽ giống nhau.
Sơ Tranh căn bản không nghĩ tới điểm này...
Xong rồi!
Sơ Tranh khí thế hung hăng đứng dậy: "Người ở đâu rồi?"
Vợ Trang Bình: "Miếu... Thần Biển."
Sau khi Sơ Tranh rời đi, vợ Trang Bình kéo trượng phu nhà mình: "Nàng sao thế... Thật đáng sợ."
Trang Bình: "Ta đi xem một chút, bà trông coi Tiểu Bảo đi."
-
Cách Miếu Thần Biển không xa còn có rất nhiều người quỳ, đang khẩn cầu xin Thần Biển trở về.
Tới gần miếu Thần Biển không có người nào, nhưng cổng có người trấn giữ.
Cửa điện mở rộng, Sơ Tranh nhìn một chút là có thể trông thấy cảnh tượng bên trong.
Trong điện, thiếu niên quỳ dưới đất, sắc mặt tái nhợt, cổ tay xuôi ở bên người, bọc bằng một tầng lụa, loáng thoáng có vết máu thấm ra.
Trong không khí đều là mùi máu tươi.
Sơ Tranh bình tĩnh nhìn thiếu niên hai lần, sắc mặt bình tĩnh đến mức không nhìn ra bất kỳ sắc thái giận dữ gì.
Trong điện trừ Bộ Khinh, còn có Đại đảo chủ và Tam đảo chủ, bốn phía phân bố mấy hải tặc, phủ kín toàn bộ miếu Thần Biển đến không còn kẽ hở.
"Đại đảo chủ, ngài xem kìa!"
Đột nhiên có hải tặc kinh hoảng chỉ vào cái bàn để máu, chỉ thấy phía trên có chữ viết chậm rãi hiện ra.
Đại đảo chủ và Tam đảo chủ giật mình, đồng thời nhìn qua phía bên kia, mắt không chớp nhìn chữ xuất hiện trên bàn.
"Máu.... Thiếu... Nữ........"
Đại đảo chủ đọc được mấy chữ này, trên mặt lộ vẻ hoảng sợ không nói ra được.
"Choang..."
Bát sứ đột nhiên rơi xuống đất, không ít máu vẩy lên vạt áo hai người.
"Thần Biển nổi giận!" Không biết là ai rống lên một câu, người trong điện sợ hãi quỳ xuống.
Đại đảo chủ và Tam đảo chủ dù không quỳ, nhưng cũng khom người xuống.
Vừa rồi không có bất kỳ người nào, bát sứ kia tự rơi xuống vỡ nát, trừ Thần Biển ra thì còn ai có được năng lực như thế?
Tim của Đại đảo chủ cũng lạnh đi một nửa.
Vốn cho rằng tìm được một kẻ có ngày sinh tháng đẻ nhất trí, còn là một nô lệ... Ai ngờ Thần Biển lại không muốn.
Ở trên đảo không tìm ra được người thứ ba, vậy cũng chỉ có Tú Tú của ông ta...
"Ngươi là ai?" Bên ngoài đột nhiên vang lên một tiếng quát lớn, tiếp đó chính là một người bay từ bên ngoài vào, đập xuống đất, tạo nên một tiếng vang ngột ngạt.
Người trong điện còn đang kinh hoàng vì Thần Biển nổi giận, đột nhiên xuất hiện biến cố, chậm nửa nhịp nhìn ra ngoài.
Thiếu nữ bước qua cánh cửa, chậm rãi đi từ trong ánh sáng tới, hình bóng rõ ràng rất mảnh khảnh, lúc này lại cao lớn vô hạn.
Bộ Khinh quay đầu lại, bỗng trông thấy một hình ảnh như thế.
"Là ngươi!" Con ngươi Đại đảo chủ thít chặt: "Bắt nàng lại cho ta!"
Tìm lâu như vậy mà không tìm được, cũng đã cho là dược nhân này đã chết, bây giờ lại xuất hiện.
Đại đảo chủ hạ lệnh, đám hải tặc còn quỳ dưới đất nhìn nhau, một giây sau đồng thời đứng dậy, đi bắt Sơ Tranh.
Thiếu nữ đứng ở đằng kia, giữa lông mày là lãnh ý như sương, người đang tiến lên, ở trong mắt cô tựa như bị thả chậm động tác, không cần kiêng kị.
Trong nháy mắt khi mấy người kia tới gần, cô khẽ vung tay lên, mấy người đồng thời bay ra ngoài.
Bình luận facebook