Viet Writer
Và Mai Có Nắng
-
Chương 2325
Edit by Hạ Lan Tâm Nhiên
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh thành công làm Tiểu Bạch Thỏ xấu hổ tự bế, vài ngày cũng không để ý đến Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Cô lại không nói sai!!
Mặc dù Ấn Bạch không để ý đến Sơ Tranh, nhưng cũng không từ chối cho Sơ Tranh xuất hiện bên cạnh hắn, chỉ là không nói chuyện với cô thôi.
Sơ Tranh không để tâm, dù sao nên hôn thì hôn, nên ôm thì ôm, sờ mó đến phi thường thuần thục.
Ấn Bạch vừa thẹn vừa giận, cuối cùng chỉ có thể nói chuyện với Sơ Tranh, bảo cô không nên làm loại chuyện này trước công chúng.
"Vậy làm ở đâu? Trong nhà?" Sơ Tranh chống cằm, thẳng thắn: "Trong nhà anh cũng không cho làm mà."
Ấn Bạch hận không thể bịt miệng Sơ Tranh lại.
Hắn nhỏ giọng ngập ngừng: "Em, dù sao cũng không thể ở ngay trước nhiều người như vậy mà làm... Như thế với anh." Thật làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
Sơ Tranh "A" một tiếng: "Vậy không làm trước mặt người là được rồi?"
Ấn Bạch: "..."
Ấn Bạch biết dù mình không đồng ý, Sơ Tranh vẫn sẽ làm theo ý mình.
Thật ra hắn cũng không ghét...
Chỉ là cảm thấy nhiều người không tốt.
Ấn Bạch cắn cắn môi: "Chỉ... Chỉ có thể ở trong nhà, em... Em muốn thế nào cũng được, bên ngoài... Bên ngoài không được."
Sơ Tranh trầm mặc không nói chuyện, Ấn Bạch cho rằng mình nói sai, chọc cho cô không vui, có chút thấp thỏm.
Kết quả một giây sau thì nghe cô từ tốn nói: "Vậy em phải nhốt anh lại."
Tiểu Bạch Thỏ kinh ngạc nhìn về phía người đối diện, người sau dường như chỉ đang nói thầm, cũng không phải nói với hắn.
"..."
Cô... Cô muốn nhốt mình lại?!
Ấn Bạch không biết câu nói ấy của Sơ Tranh là thật hay giả, trong lòng không yên, cũng không dám hỏi, chỉ có thể tự suy nghĩ trong lòng, lại càng không dám làm trái lời Sơ Tranh.
Nhưng kể từ sau khi nói với cô, Sơ Tranh xác thực sẽ không làm ra hành vi quá thân mật với hắn ở bên ngoài nữa, nhiều nhất chính là ôm một chút, rồi nắm tay.
Ấn Bạch phát hiện chỉ cần nói với cô, trên mặt cô mặc dù luôn luôn lạnh như băng, nói không thích, nhưng vẫn sẽ làm... Khẩu thị tâm phi.
"Buổi chiều có rảnh không?" Học xong, Sơ Tranh đột nhiên chọc hắn một cái.
"Ừm... Buổi chiều anh định đi mua ít đồ." Ấn Bạch chậm rãi trả lời: "Bảo bảo có chuyện gì không?"
Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi nói: "Em đi cùng anh."
Ấn Bạch hơi kinh ngạc: "Đi cùng anh?"
"Không thích à?"
"Không, không có." Ấn Bạch ngập ngừng: "Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Sơ Tranh ngờ vực: "Anh không muốn em đi cùng anh à?" Thẻ người tốt ấp úng, lén cô làm gì rồi?
Tiểu Bạch Thỏ lắc đầu thành trống lúc lắc: "Không có, anh muốn."
-
Ấn Bạch muốn đến cửa hàng mua đồ, Sơ Tranh hỏi hắn mua gì hắn cũng không nói, đành phải đi theo hắn.
Trong trung tâm mua sắm có không ít người, Sơ Tranh dắt hắn đi ở bên cạnh, tránh khỏi dòng người.
Nhưng thiếu niên và Sơ Tranh đều rất đẹp, còn đi cùng nhau, trong đám người không khỏi có người kêu lên hoặc chụp ảnh.
Khuôn mặt Ấn Bạch đỏ bừng, cúi đầu đi lên phía trước.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Anh muốn mua gì?"
Thiếu niên liếc nhìn tủ kính bên cạnh, vẫn cứ ấp úng không chịu nói.
"Hỏi anh đấy, rốt cuộc anh muốn mua gì?"
Ấn Bạch hơi dừng lại, liếc trái liếc phải, sau đó mới tiến đến bên tai Sơ Tranh, nhỏ giọng nói: "Quần... Lót."
Đồ lúc trước của hắn nên thay rồi.
Vốn muốn tự đi mua, ai biết Sơ Tranh đột nhiên hỏi hắn...
Sơ Tranh: "..."
Chỉ mua cái này?
Vậy thì ấp úng như muốn mua thứ gì đó không thể lộ ra ánh sáng vậy để làm gì?
Nơi bán những thứ ấy ở tầng hai, Sơ Tranh trực tiếp dẫn hắn lên lầu.
Nhưng đến nơi, Ấn Bạch lại ngại: "Bảo bảo, em đừng đi theo anh mà."
"Làm sao?"
"Anh..." Ấn Bạch liếc trái liếc phải: "Anh tự đi mua."
"Sao anh biết em thích kiểu gì mà mua?"
"Hả?"
Trên khuôn mặt nhỏ của Ấn Bạch tràn đầy mờ mịt lại vô tội.
"Không phải mặc cho em nhìn à?"
"..."
Hắn mặc thôi mà!!
Gương mặt Ấn Bạch nóng lên, hắn đẩy Sơ Tranh ra một chút, hơi phồng má lên, giọng điệu nghiêm túc: "Em... Không cho em đi theo vào!"
Sơ Tranh nhìn thấy Ấn Bạch tự đi vào, cũng rất mờ mịt đứng tại chỗ.
Cô lại nói sai ở đâu rồi?
Chẳng lẽ đi mua đồ với hắn còn sai lầm rồi chắc?
【... Tiểu tỷ tỷ đừng có chững chạc đàng hoàng nói ra những câu như thế được không? Người không biết còn tưởng rằng cô là lưu manh đấy!! 】
Sơ Tranh hùng hồn lý luận với Vương Giả: "Ta nói sai chỗ nào?"
【...】
【 Tiểu tỷ tỷ phá sản không? 】
Cút!
Cút là không thể nào cút, đời này cũng không thể.
Trong lúc Ấn Bạch đi vào mua đồ, Sơ Tranh đi phá sản, chờ cô về thì Ấn Bạch đang đi từ trong tiệm ra.
Cái túi trong tay bọc cực kỳ chặt chẽ, không nhìn thấy được chút gì.
"Em cầm giúp anh."
"... Không, không cần." Ấn Bạch giấu đồ ra sau lưng: "Anh tự cầm."
Hắn biết Sơ Tranh không có ý gì khác, chỉ muốn cầm đồ giúp hắn mà thôi, trước đó ở trường học cô cũng như vậy.
Hắn hoàn toàn không lay chuyển được cô.
Nhưng thứ này hắn vẫn nên tự cầm thì hơn.
Sơ Tranh cũng không cưỡng cầu: "Muốn mua gì nữa không?"
"Không... Không mua gì nữa." Ấn Bạch lắc đầu.
"Vậy tiếp theo nghe theo em."
"..." Ấn Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Sơ Tranh dẫn hắn đến một cửa hàng trang sức trước, trong quầy rực rỡ muôn màu, Ấn Bạch nhìn hoa cả mắt.
Mục tiêu của Sơ Tranh rất rõ ràng, đi vào là gọi người đưa đồ ra, tính tiền trả tiền, nối liền một mạch.
"Được rồi, đi thôi."
"Hai vị chờ một chút." Nhân viên quầy gọi họ lại: "Thật trùng hợp hai vị là khách hàng thứ 999 của tiệm trong năm nay, cho nên có thể tham gia hoạt động rút thưởng."
Nhân viên quầy chỉ vào cái thùng ở cửa ra vào giải thích.
Bên trong có rất nhiều quà tặng, đều có giá trị không nhỏ, có thể rút xem vận may thế nào.
Sơ Tranh nhường cơ hội cho Ấn Bạch: "Anh đi đi."
"A..." Ấn Bạch luống cuống: "Anh... Anh không may mắn đâu, bảo bảo tự rút đi thì hơn."
"Không sao, dù sao cũng chỉ là phần thưởng tặng kèm, không trúng thì thôi."
Sơ Tranh kéo hắn đến trước cái thùng, ra hiệu hắn rút.
"Vậy được, được rồi."
Ấn Bạch thò tay vào trong thùng.
Trong thùng rất nhiều giấy, Ấn Bạch tùy tiện rút một tờ ra.
Trên tờ giấy là con số, Ấn Bạch không biết đây là trúng thưởng hay là không trúng, đưa tờ giấy cho Sơ Tranh xem.
"Chúc mừng hai vị, hai vị chờ một lát, tôi đi lấy quà tặng cho hai vị ngay đây." Nhân viên quầy nhìn con số một chút, cười bảo họ chờ một lát.
Ấn Bạch chóng mặt nhìn Sơ Tranh: "Trúng rồi sao?" Hắn rút thưởng mà cũng có thể trúng được sao? Từ nhỏ đến lớn hắn chưa trúng bao giờ... Loại mở nắp có thưởng cũng chưa bao giờ trúng.
"Chắc là thế." Sơ Tranh nhìn có vẻ không để ý chút nào.
Ấn Bạch đại khái cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng đáy mắt vẫn có vẻ mong đợi.
Nhân viên quầy trở lại rất nhanh, trong tay cầm một cái hộp nhung.
"Chúc mừng hai vị trúng nhẫn đôi tình nhân, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, bạc đầu giai lão." Hộp nhung mở ra, bên trong đặt hai chiếc nhẫn song song nhau.
Có lẽ Ấn Bạch ngơ ngác cả rồi, sững sờ nhìn, không có bất kỳ phản ứng gì.
Sơ Tranh nhận lấy hộp, nhét vào trong tay Ấn Bạch: "Xem ra vận may của anh không tệ."
"A..." Ấn Bạch thấp giọng đáp một tiếng, trong đôi mắt trong suốt toàn là mờ mịt, mũi hơi phập phồng, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Sơ Tranh thành công làm Tiểu Bạch Thỏ xấu hổ tự bế, vài ngày cũng không để ý đến Sơ Tranh.
Sơ Tranh: "..."
Cô lại không nói sai!!
Mặc dù Ấn Bạch không để ý đến Sơ Tranh, nhưng cũng không từ chối cho Sơ Tranh xuất hiện bên cạnh hắn, chỉ là không nói chuyện với cô thôi.
Sơ Tranh không để tâm, dù sao nên hôn thì hôn, nên ôm thì ôm, sờ mó đến phi thường thuần thục.
Ấn Bạch vừa thẹn vừa giận, cuối cùng chỉ có thể nói chuyện với Sơ Tranh, bảo cô không nên làm loại chuyện này trước công chúng.
"Vậy làm ở đâu? Trong nhà?" Sơ Tranh chống cằm, thẳng thắn: "Trong nhà anh cũng không cho làm mà."
Ấn Bạch hận không thể bịt miệng Sơ Tranh lại.
Hắn nhỏ giọng ngập ngừng: "Em, dù sao cũng không thể ở ngay trước nhiều người như vậy mà làm... Như thế với anh." Thật làm cho người ta cảm thấy xấu hổ.
Sơ Tranh "A" một tiếng: "Vậy không làm trước mặt người là được rồi?"
Ấn Bạch: "..."
Ấn Bạch biết dù mình không đồng ý, Sơ Tranh vẫn sẽ làm theo ý mình.
Thật ra hắn cũng không ghét...
Chỉ là cảm thấy nhiều người không tốt.
Ấn Bạch cắn cắn môi: "Chỉ... Chỉ có thể ở trong nhà, em... Em muốn thế nào cũng được, bên ngoài... Bên ngoài không được."
Sơ Tranh trầm mặc không nói chuyện, Ấn Bạch cho rằng mình nói sai, chọc cho cô không vui, có chút thấp thỏm.
Kết quả một giây sau thì nghe cô từ tốn nói: "Vậy em phải nhốt anh lại."
Tiểu Bạch Thỏ kinh ngạc nhìn về phía người đối diện, người sau dường như chỉ đang nói thầm, cũng không phải nói với hắn.
"..."
Cô... Cô muốn nhốt mình lại?!
Ấn Bạch không biết câu nói ấy của Sơ Tranh là thật hay giả, trong lòng không yên, cũng không dám hỏi, chỉ có thể tự suy nghĩ trong lòng, lại càng không dám làm trái lời Sơ Tranh.
Nhưng kể từ sau khi nói với cô, Sơ Tranh xác thực sẽ không làm ra hành vi quá thân mật với hắn ở bên ngoài nữa, nhiều nhất chính là ôm một chút, rồi nắm tay.
Ấn Bạch phát hiện chỉ cần nói với cô, trên mặt cô mặc dù luôn luôn lạnh như băng, nói không thích, nhưng vẫn sẽ làm... Khẩu thị tâm phi.
"Buổi chiều có rảnh không?" Học xong, Sơ Tranh đột nhiên chọc hắn một cái.
"Ừm... Buổi chiều anh định đi mua ít đồ." Ấn Bạch chậm rãi trả lời: "Bảo bảo có chuyện gì không?"
Sơ Tranh không chút nghĩ ngợi nói: "Em đi cùng anh."
Ấn Bạch hơi kinh ngạc: "Đi cùng anh?"
"Không thích à?"
"Không, không có." Ấn Bạch ngập ngừng: "Chỉ là..."
"Chỉ là cái gì?" Sơ Tranh ngờ vực: "Anh không muốn em đi cùng anh à?" Thẻ người tốt ấp úng, lén cô làm gì rồi?
Tiểu Bạch Thỏ lắc đầu thành trống lúc lắc: "Không có, anh muốn."
-
Ấn Bạch muốn đến cửa hàng mua đồ, Sơ Tranh hỏi hắn mua gì hắn cũng không nói, đành phải đi theo hắn.
Trong trung tâm mua sắm có không ít người, Sơ Tranh dắt hắn đi ở bên cạnh, tránh khỏi dòng người.
Nhưng thiếu niên và Sơ Tranh đều rất đẹp, còn đi cùng nhau, trong đám người không khỏi có người kêu lên hoặc chụp ảnh.
Khuôn mặt Ấn Bạch đỏ bừng, cúi đầu đi lên phía trước.
Sơ Tranh hỏi hắn: "Anh muốn mua gì?"
Thiếu niên liếc nhìn tủ kính bên cạnh, vẫn cứ ấp úng không chịu nói.
"Hỏi anh đấy, rốt cuộc anh muốn mua gì?"
Ấn Bạch hơi dừng lại, liếc trái liếc phải, sau đó mới tiến đến bên tai Sơ Tranh, nhỏ giọng nói: "Quần... Lót."
Đồ lúc trước của hắn nên thay rồi.
Vốn muốn tự đi mua, ai biết Sơ Tranh đột nhiên hỏi hắn...
Sơ Tranh: "..."
Chỉ mua cái này?
Vậy thì ấp úng như muốn mua thứ gì đó không thể lộ ra ánh sáng vậy để làm gì?
Nơi bán những thứ ấy ở tầng hai, Sơ Tranh trực tiếp dẫn hắn lên lầu.
Nhưng đến nơi, Ấn Bạch lại ngại: "Bảo bảo, em đừng đi theo anh mà."
"Làm sao?"
"Anh..." Ấn Bạch liếc trái liếc phải: "Anh tự đi mua."
"Sao anh biết em thích kiểu gì mà mua?"
"Hả?"
Trên khuôn mặt nhỏ của Ấn Bạch tràn đầy mờ mịt lại vô tội.
"Không phải mặc cho em nhìn à?"
"..."
Hắn mặc thôi mà!!
Gương mặt Ấn Bạch nóng lên, hắn đẩy Sơ Tranh ra một chút, hơi phồng má lên, giọng điệu nghiêm túc: "Em... Không cho em đi theo vào!"
Sơ Tranh nhìn thấy Ấn Bạch tự đi vào, cũng rất mờ mịt đứng tại chỗ.
Cô lại nói sai ở đâu rồi?
Chẳng lẽ đi mua đồ với hắn còn sai lầm rồi chắc?
【... Tiểu tỷ tỷ đừng có chững chạc đàng hoàng nói ra những câu như thế được không? Người không biết còn tưởng rằng cô là lưu manh đấy!! 】
Sơ Tranh hùng hồn lý luận với Vương Giả: "Ta nói sai chỗ nào?"
【...】
【 Tiểu tỷ tỷ phá sản không? 】
Cút!
Cút là không thể nào cút, đời này cũng không thể.
Trong lúc Ấn Bạch đi vào mua đồ, Sơ Tranh đi phá sản, chờ cô về thì Ấn Bạch đang đi từ trong tiệm ra.
Cái túi trong tay bọc cực kỳ chặt chẽ, không nhìn thấy được chút gì.
"Em cầm giúp anh."
"... Không, không cần." Ấn Bạch giấu đồ ra sau lưng: "Anh tự cầm."
Hắn biết Sơ Tranh không có ý gì khác, chỉ muốn cầm đồ giúp hắn mà thôi, trước đó ở trường học cô cũng như vậy.
Hắn hoàn toàn không lay chuyển được cô.
Nhưng thứ này hắn vẫn nên tự cầm thì hơn.
Sơ Tranh cũng không cưỡng cầu: "Muốn mua gì nữa không?"
"Không... Không mua gì nữa." Ấn Bạch lắc đầu.
"Vậy tiếp theo nghe theo em."
"..." Ấn Bạch ngoan ngoãn gật đầu.
Sơ Tranh dẫn hắn đến một cửa hàng trang sức trước, trong quầy rực rỡ muôn màu, Ấn Bạch nhìn hoa cả mắt.
Mục tiêu của Sơ Tranh rất rõ ràng, đi vào là gọi người đưa đồ ra, tính tiền trả tiền, nối liền một mạch.
"Được rồi, đi thôi."
"Hai vị chờ một chút." Nhân viên quầy gọi họ lại: "Thật trùng hợp hai vị là khách hàng thứ 999 của tiệm trong năm nay, cho nên có thể tham gia hoạt động rút thưởng."
Nhân viên quầy chỉ vào cái thùng ở cửa ra vào giải thích.
Bên trong có rất nhiều quà tặng, đều có giá trị không nhỏ, có thể rút xem vận may thế nào.
Sơ Tranh nhường cơ hội cho Ấn Bạch: "Anh đi đi."
"A..." Ấn Bạch luống cuống: "Anh... Anh không may mắn đâu, bảo bảo tự rút đi thì hơn."
"Không sao, dù sao cũng chỉ là phần thưởng tặng kèm, không trúng thì thôi."
Sơ Tranh kéo hắn đến trước cái thùng, ra hiệu hắn rút.
"Vậy được, được rồi."
Ấn Bạch thò tay vào trong thùng.
Trong thùng rất nhiều giấy, Ấn Bạch tùy tiện rút một tờ ra.
Trên tờ giấy là con số, Ấn Bạch không biết đây là trúng thưởng hay là không trúng, đưa tờ giấy cho Sơ Tranh xem.
"Chúc mừng hai vị, hai vị chờ một lát, tôi đi lấy quà tặng cho hai vị ngay đây." Nhân viên quầy nhìn con số một chút, cười bảo họ chờ một lát.
Ấn Bạch chóng mặt nhìn Sơ Tranh: "Trúng rồi sao?" Hắn rút thưởng mà cũng có thể trúng được sao? Từ nhỏ đến lớn hắn chưa trúng bao giờ... Loại mở nắp có thưởng cũng chưa bao giờ trúng.
"Chắc là thế." Sơ Tranh nhìn có vẻ không để ý chút nào.
Ấn Bạch đại khái cũng không ôm bao nhiêu hi vọng, nhưng đáy mắt vẫn có vẻ mong đợi.
Nhân viên quầy trở lại rất nhanh, trong tay cầm một cái hộp nhung.
"Chúc mừng hai vị trúng nhẫn đôi tình nhân, chúc hai vị trăm năm hảo hợp, bạc đầu giai lão." Hộp nhung mở ra, bên trong đặt hai chiếc nhẫn song song nhau.
Có lẽ Ấn Bạch ngơ ngác cả rồi, sững sờ nhìn, không có bất kỳ phản ứng gì.
Sơ Tranh nhận lấy hộp, nhét vào trong tay Ấn Bạch: "Xem ra vận may của anh không tệ."
"A..." Ấn Bạch thấp giọng đáp một tiếng, trong đôi mắt trong suốt toàn là mờ mịt, mũi hơi phập phồng, nhìn ngoan ngoãn vô cùng.
Bình luận facebook